Chương 2131 Lần Đầu Chạy Thử Nghiệm
Xe Hơi
Cô ta dấu hỏi đầy đầu.
Không bao lâu, đĩa bay xoay vòng ngừng lại, nhân viên đi lên trước hỗ trợ nâng vòng bảo hộ và tháo đai an toàn.
- A, ta vẫn còn sống! Còn tưởng rằng mình sắp chết rồi.
Các du khách bước ra ngoài, có người hai chân run rẩy đi không nổi, có người rời đi mà mặt không đổi sắc, còn có người khom lưng nôn mửa liên tục.
- Đến lượt ta.
Các du khách xếp hàng hưng phấn hô.
Tử Địch Lệ nhìn một hồi mới biết được trước mắt chỉ là phương tiện chơi trò chơi, không phải là dụng cụ tra tấn như cô ta suy nghĩ.
Cô ta muốn đi lên thể nghiệm cho biết nhưng mà cơ thể không cho phép, lấy trình độ suy yếu hiện tại của cô ta rất có khả năng vừa đi lên sẽ ngất xỉu ở trên đó.
……….
Trong thư phòng ở cung điện.
Mục Lương nhìn đồ uống và cháo hoa được đậy kín trên mặt bàn, từ ngoài nhìn vào thì toàn bộ đều bình thường, chỉ là không biết có biến chất hay không, cầm ly đồ uống lên, nhẹ nhàng lung lay:
- Hôm nay đã là ngày thứ tám rồi, có thể phán đoán bước đầu Thuốc Bảo Quản có hiệu quả hay không?!
Dưới năng lực của Tốc Độ Thoái Hóa Gấp Tám Lần thì tám ngày tương đương với sáu mươi tư ngày.
Thông thường cháo hoa và đồ uống để đến sáu mươi tư ngày thì đã sớm biến chất, nếu như sau khi kiểm tra chúng nó vẫn như cũ thì chứng minh Thuốc Bảo Quản là có công hiệu.
Ngón tay của Mục Lương xẹt qua miệng chén, lưu ly bịt kín miệng chén rơi xuống.
Anh xốc nắp lưu ly lên, bưng cháo hoa đưa đến gần mũi, không có mùi hôi và mùi chua, phán đoán bước đầu là không có bị thiu; anh dùng lưu ly chế tạo ra một cái muỗng rồi múc một muỗng cháo hoa đưa vào trong miệng.
Mục Lương hơi rũ mắt, cảm nhận mùi vị của cháo hoa trong miệng, không chua cũng không thiu, chỉ là hương vị không bằng như cháo mới nấu, nhưng có thể xác định là không có biến chất.
- Có hiệu quả rồi.
Khóe môi của anh cong lên, mở nắp ly ra rồi nếm thử một ngụm, đồng dạng không có đổi chất.
Mục Lương rất hài lòng cuộc thí nghiệm lần này, sẽ tiếp tục làm nghiên cứu xem coi công hiệu của Thuốc Bảo Quản sẽ kéo dài bao lâu.
Có Thuốc Bảo Quản đồng nghĩa anh có thể thực hiện việc tiêu thụ bình đồ uống, cho dù địa điểm ở xa thì phi thuyền vận chuyển cũng có thể đưa đến, lưu trữ ít nhất hai tháng không cần sợ hỏng.
Ngoại trừ bình đồ uống thì linh mễ, canh ngọt, canh khoai lang và các loại thực phẩm khác cũng có thể đóng gói và tiến hành vận chuyển đi xa.
Ngón tay của Mục Lương nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, nhẹ giọng lẩm bẩm:
- Nên nghiên cứu thực phẩm mới rồi.
- Cộp cộp cộp ~~~
Cửa thư phòng bị đẩy ra, Nguyệt Thấm Lan ưu nhã bước vào, vừa vào cửa thì lập tức hỏi:
- Mục Lương, toàn bộ hoạt động ở Vệ Thành đều đã kết thúc, buôn bán kiếm lời rất nhiều tinh thạch ma thú, nhưng vẫn còn đang thống kê số lượng, chừng nào thì ngươi cần dùng tới?
Mục Lương chậm rãi lắc đầu, ôn hòa nói:
- Chuyện này không nóng vội, tạm thời ta không cần dùng tới, cần phải lưu lại một bộ phận để giao dịch.
Có người dùng tinh thạch ma thú đổi đồng Huyền Vũ thì tất nhiên cũng có người dùng đồng Huyền Vũ đổi tinh thạch ma thú.
Chẳng qua trước mắt chỉ mới cho phép đổi đồng Huyền Vũ tới tinh thạch ma thú cấp 5, tinh thạch ma thú cao cấp hơn chỉ vào không ra.
- Ngươi không cần dùng tinh thạch ma thú sao?
Đôi môi đỏ mọng Nguyệt Thấm Lan khẽ nhếch.
Mục Lương khẽ cười nói:
- Dĩ nhiên là không phải rồi, chỉ là hiện tại ta không gấp.
Rùa Đen đã tiến hóa đến cấp 12, Trà Thụ Sinh Mệnh đồng dạng tiến hóa đến cấp 12, nếu muốn tiến hóa đến cấp 13 thì cần một trăm tỷ điểm tiến hóa, đây không phải là con số mà một hay hai năm có thể đạt được.
- Vậy tạm thời ta sẽ vận chuyển đến Ngân Hàng trước.
Nguyệt Thấm Lan chậm rãi gật đầu.
- Ừm.
Mục Lương hơi gật đầu.
Tay anh khẽ lật lại, lấy ra một tờ giấy và đưa cho Nguyệt Thấm Lan:
- Đây là phương pháp chế tạo Thuốc Bảo Quản, ngươi sắp xếp sản xuất ra một nhóm trước đi.
- Vâng, ta biết rồi
Nguyệt Thấm Lan nhìn những dòng chữ trên giấy rồi chậm rãi gật đầu một cái.
- Ngươi còn có chuyện khác không?
Mục Lương ôn hòa hỏi.
- Chuyện vẫn còn một đống, nhưng ta có thể giải quyết được, ngươi yên tâm đi.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói.
Vương quốc Huyền Vũ mới vừa thành lập, có rất nhiều sự vụ cần giải quyết, chuyện lớn chuyện nhỏ một đống, Cục Quản Lý Chủ Thành phải vận chuyển cả ngày đêm.
Anh nghiêm mặt nói:
- Có việc cần ta giúp thì cứ nói.
- Đương nhiên, ta biết mà.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã gật đầu.
- Ừm, vất vả cho ngươi rồi.
Mục Lương vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Nguyệt Thấm Lan.
Cô mỉm cười dịu dàng, nói:
- Ta quen rồi, thật ra thì cũng không quá vất vả đâu, ở đây đã khá hơn nhiều so với lúc ở bộ lạc Nguyệt Đàm.
Cô nhớ lại cuộc sống lúc còn ở bộ lạc Nguyệt Đàm, mỗi ngày bị coi là công cụ sản xuất nước, cả ngày lẫn đêm đều phải ngưng tụ nước, sống mệt mỏi còn hơn cả nô lệ.
- Hy vọng sau này có thể để ngươi thoải mái hơn nữa.
Mục Lương nhẹ nhàng nhéo mũi của cô gái ưu nhã.
Nguyệt Thấm Lan mỉm cười nói:
- Hiện tại đã rất khá rồi, có Tiểu Lan giúp đỡ, hiện tại ta bớt áp lực hơn nhiều.
- Là người thì phải luôn theo đuổi cuộc sống tốt hơn.
Mục Lương bình thản nói.
- Tốt, nghe lời ngươi.
Khóe môi của Nguyệt Thấm Lan cong lên, tròng mắt màu xanh nước biển lóe lên tia nhu tình.
Lúc này, cô cảm thấy rất may mắn trước đây mình lựa chọn rời đi cùng với Mục Lương, cho nên mới có được cuộc sống như bây giờ.
Mục Lương và Nguyệt Thấm Lan nhìn nhau, hơi thở của hai người giao hòa, hô hấp tiếp cận lẫn nhau.
- Cộc cộc cộc ~~~
- Mục Lương, ngươi còn đang bận sao?
Cửa thư phòng bị gõ vang, sau đó ngoài cửa truyền tới giọng nói của Nguyệt Phi Nhan.
-...
Khóe mắt của Mục Lương co giật một cái, tiếc nuối nhìn về phía Nguyệt Thấm Lan, cô đã xoay người sang chỗ khác rồi.
- Vào đi.
Nguyệt Thấm Lan trả lời thay hắn.
- Cọt kẹt ~~~
Cửa thư phòng lập tức bị đẩy ra.
Nguyệt Phi Nhan hào hứng chạy vào thư phòng, thuận miệng nói:
- Mẹ cũng ở đây nha!
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã hỏi:
- Ừm, ngươi tìm Mục Lương có chuyện gì không?
- Ta nhớ ra một chuyện, mấy ngày hôm trước khi ta đang đứng ở bên ngoài Khu Vực Trung Ương thì có một cô gái đụng phải ta, có thể cô ta đã nhân cơ hội đó để lấy tóc của ta.
Nguyệt Phi Nhan nghiêm mặt nói.
Nguyệt Thấm Lan nghe vậy lập tức lên tinh thần, vội vàng hỏi:
- Ngươi còn nhớ rõ cô ta trông như thế nào không?
- Không nhớ rõ cho lắm…..
Nguyệt Phi Nhan hậm hực nói.
-...Nuôi ngươi có ích gì hả?
Nguyệt Thấm Lan nói lời thoại trong kịch TV.
Nguyệt Phi Nhan buồn bực nói:
- Mẹ à, đối phương đụng ta một cái rồi lập tức đứng dậy rời đi, làm sao ta kịp nhìn kỹ chứ?
- Chí ít thì đây là một manh mối không tệ.
Mục Lương ôn hòa nói.
Nguyệt Phi Nhan nhận đồng:
- Đúng vậy, ít nhất thì chúng ta đã biết được Tử chấp sự là một người phụ nữ.
Nguyệt Thấm Lan suy đoán:
- Vậy nếu như cô gái kia chỉ là đồng bọn của Tử chấp sự thì sao? Cô ta chỉ hỗ trợ lấy tóc của ngươi thôi?
- Cũng có khả năng…..
Nguyệt Phi Nhan ủ rũ cúi đầu.
Mục Lương trấn an nói:
- Đừng buồn, khi nào đối phương ra tay thì chúng ta sẽ bắt được cô ta.
Anh đã bảo Tinh Linh Sinh Mệnh lưu ý biến hóa trên lưng Rùa Đen, nếu như Tử chấp sự hấp thu nguyên tố sinh mệnh thì sẽ bị Linh Nhi phát hiện.
- Ngươi có biện pháp sao?
Nguyệt Thấm Lan nghe vậy đôi mắt lập tức sáng lên.
Mục Lương mỉm cười nói:
- Ừm, yên tâm đi, ta sẽ mang ngươi đi bắt cô ta.
- Vậy là tốt rồi, ta rất nóng lòng để được cạo lông chân của đối phương.
Nguyệt Phi Nhan nói với vẻ mặt hung ác.
Mục Lương buồn cười mà hỏi:
- Nếu như đối phương là nữ thì làm gì có lông chân cho ngươi cạo chứ?
Cạo lông chân (wax lông)..... Thật là phương pháp tra tấn cấp trẻ con.
- Ai nói con gái không có lông chân chứ?
Nguyệt Phi Nhan hỏi ngược lại.
Mục Lương dở khóc dở cười nói:
- Con gái có lông chân rất ít…..!
- Không phải nha, Bạch Ngọc có lông chân, Đại An Ti và Hạ Hạ cũng có.
Nguyệt Phi Nhan bẻ ngón tay, tiết lộ tin tức nội tình kinh người.
-..
Mục Lương cạn lời không biết nói cái gì cho phải, trong đầu hiện lên khuôn mặt ba người này.
Bạch Ngọc là thuộc hạ của Tố Cẩm, anh không chú ý tới là bình thường, hai người chỉ mới gặp mặt được vài lần, có thể nói là đếm trên đầu ngón tay.
Hạ Hạ là Ma Cà Rồng, mỗi ngày đều ở trong Quân Doanh Không Quân, lúc gặp mặt cũng là tay dài quần dài hoặc là một thân khôi giáp, Đại An Ti cũng như vậy, cho nên bọn họ có lông chân hay không thì Mục Lương đúng thật là không biết.
Nguyệt Phi Nhan tiếp tục nói:
- Trong nhóm hộ vệ Trung Ương cũng có vài người có lông chân nha.
- Được rồi, ngươi thắng.
Mục Lương co giật khóe miệng, quyết định không thảo luận sâu về vấn đề ai có lông chân này nữa.
………..
Tầng bảy khu Trung Ương, Chủ Thành, vương quốc Huyền Vũ.
Bên trong Xưởng Chế Tạo Linh Khí, Già Lạc đang điều chỉnh thử động cơ xe hơi.
- Cùm cụp ~~~
Cô cầm cờ lê vặn ốc kết nối giữa động cơ và thân xe.
Để tiện cho việc sửa chữa và thay đổi linh kiện, phần lớn bộ kiện trên xe hơi đều được cố định bằng đinh ốc và mũ ốc, vì vậy khi nào linh kiện hư hao cần thay đổi thì người thường cũng có thể tự làm được.
Phương thức kết nối và cố định này là do Mục Lương dạy cho cô, nó có thể tiết kiệm tài liệu và cũng thuận tiện cho việc tháo gỡ và sửa chữa sau này.
- Kẽo kẹt kẽo kẹt ~
Cờ lê gắn vào đinh ốc hình sáu cạnh rồi vặn từng vòng, cho đến khi động cơ vững vàng cố định vào sàn xe hơi.
Thứ mà Già Lạc sử dụng là Động Cơ Điện Lực, động lực này vừa mạnh mà thể tích lại nhỏ gọn, đặt ở bên trong xe hơi có thể tiết kiệm được rất nhiều không gian.
- Giải quyết xong!
Cô bỏ cờ lê xuống rồi vỗ tay một cái, vừa chế tạo được một chiếc xe hơi dài ba mét, thân xe làm bằng Thép Tím, vừa nhẹ vừa đủ cứng rắn.
Ngoại hình xe hơi rất giống với xe Volkswagen (xe rùa) ở Địa Cầu, thân xe có đường nét hình cung rất đẹp, cửa kính thủy tinh được thay thế bằng lưu ly chắc chắn, bánh xe có mâm là lưu ly và vỏ là cao su và tơ nhện.
Một chiếc xe hơi tốn mất gần mười ngày của Già Lạc, công đoạn chế tạo và chỉnh sửa tốn thời gian rất lâu.
- Hy vọng nó có thể chạy được.
Già Lạc nói rồi mở cửa xe, ngồi vào ghế lái.
Ghế lái rất rộng rãi, không có phím bấm phức tạp, có một bánh lái khống chế phương hướng, công tắc khởi động và đóng lại, chân phanh và bàn đạp gia tốc.
Già Lạc đặt tay lên bánh lái, một chân giẫm chân phanh và một chân giẫm bàn đạp gia tốc, Mục Lương nói với nàng đây là phương thức điều khiển xe hơi lý tưởng nhất.
- Có chút khẩn trương…..
Cô cười khổ một tiếng.
Già Lạc hít một hơi thật sâu, giơ tay lên đè xuống tinh thạch ma thú bên cạnh bánh lái, đây là nút khởi động và tắt máy xe hơi.
- Ông ~~~
Nút tinh thạch ma thú kết nối với động cơ, sau khi nhấn xuống thì động cơ sẽ khởi động và vận chuyển, kéo bánh răng xoay tròn, cung cấp động lực cho xe hơi.
Thân xe lay động, đây là bởi vì động cơ vận chuyển.
Già Lạc nhẹ nhàng khởi động bàn đạp gia tốc, xe hơi chấn động một chút rồi tiến về phía trước.
Tốc độ xe hơi không quá nhanh nhưng chạy rất vững vàng.
- Di chuyển rồi!
Đôi mắt đẹp của Già Lạc sáng lên, dùng sức đạp vào bàn đạp gia tốc.
Xe hơi dần dần tăng tốc, từ vận tốc người đi đường biến thành xe đạp lao vùn vụt.
Già Lạc nhìn thẳng, tay nắm chặt bánh lái, từ từ nhấn vào chân phanh, lúc này tốc độ của xe hơi mới chậm lại sau đó dừng hẳn.
- Phanh lại không thành vấn đề.
Cô thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Già Lạc nhấn nút tắt máy, xe hơi dừng chấn động, Động Cơ Điện Lực cũng ngừng vận chuyển, rồi nhìn ra phía ngoài, cách đó không xa là mặt tường cao, không khỏi lẩm bẩm:
- Không gian nơi đây quá nhỏ, không thể kiểm tra được tốc độ của xe hơi, ta phải đi ra bên ngoài mới được.
Cô dựa vào lưng ghế bằng da thú, thất thần suy nghĩ một hồi sau đó quyết định đi tới quảng trường bên cạnh nhà xưởng để thử nghiệm xe hơi.
Già Lạc đẩy cửa xe ra rồi bước xuống, thu hồi xe hơi vào trong ma cụ không gian chứa đựng.
Ma cụ không gian chứa đựng nàng dùng hiện tại là mẫu mới do Mục Lương vừa chế tạo, không gian bên trong khoảng ba mươi mét khối, rất thuận tiện để cô vận chuyển tài liệu lớn.
- Cộp cộp cộp ~~~
Già Lạc rời đi Xưởng Chế Tạo Linh Khí, mang theo bốn gã hộ vệ Trung Ương đi tới quảng trường phía sau nhà xưởng, nơi đó rất rộng mở, có thể thỏa sức thử nghiệm tốc độ của xe hơi.
Bốn gã hộ vệ phụ trách cảnh giới bốn phía, tránh cho có người xông vào hoặc trộm bí mật.
Già Lạc xoay cổ tay một cái, xe hơi lập tức xuất hiện ở rìa quảng trường, ngắm nhìn bốn phía một vòng, sau khi xác định không có chướng ngại vật và người ngoài thì mới mở cửa xe chui vào trong.
- Cùm cụp ~
Già Lạc đóng cửa xe lại, hai tay đặt lên bánh lái, hai chân giẫm lên hai cái bàn đạp, sau khi chuẩn bị xong xuôi thì mới nhấn nút khởi động.
- Ông ~
Già Lạc hơi nhún chân, xe hơi bay vọt tới trước, lần này tốc độ vừa mới bắt đầu đã cao hơn xe gắn máy rất nhiều lần.
- A ~~~
Đôi mắt đẹp của Già Lạc trừng lớn, nàng không ngờ tốc độ của xe hơi lại nhanh như vậy, đó là chưa kể bàn đạp gia tốc vẫn chưa tới mức cuối cùng, bây giờ còn chưa phải là tốc độ nhanh nhất.