← Quay lại trang sách

Chương 2154 Hồ Tiên Suy Nghĩ Bậy Bạ

Trong thư phòng, Mục Lương đang vuốt ve một cái xẻng với tạo hình đặc biệt trên tay.

- Cọt kẹt ~

Hồ Tiên đẩy cửa đi vào, hai người bốn mắt nhìn nhau, trên mặt đều mang theo ý cười.

Mục Lương buông cái xẻng xuống, ôn hòa nói:

- Trở về rồi à.

- Ừm, ta vừa mới trở về.

Hồ Tiên uốn éo đi tới bên cạnh anh rồi ngồi ở trên đùi hắn một cách tự nhiên, cầm lấy cái xẻng trên mặt bàn, tò mò hỏi:

- Đây là cái gì vậy?

Mục Lương ôn hòa trả lời:

- Xẻng quân dụng, trang bị mới cho Lục Quân.

- Xẻng quân dụng có ích lợi gì?

Hồ Tiên hơi ngả người ra sau, dựa sát vào trong lòng anh, lỗ tai xù lông run vài cái.

Đáy mắt của anh chợt tối xuống, cằm bị lỗ tai của cô gái đuôi hồ ly khiêu khích.

Cô thấy Mục Lương không nói lời nào, hơi ngẩng đầu hỏi:

- Có chuyện gì vậy?

- Ngươi đừng nhúc nhích.

Anh siết chặt vòng tay, không cho cô gái đuôi hồ ly động đậy.

Hồ Tiên hiểu rõ, cười quyến rũ:

- Hì hì, xem ra kiên nhẫn của bệ hạ càng ngày càng kém nha ~

- Đó là do ngươi trêu chọc trước.

Ánh mắt của Mục Lương loé lên.

- Ngươi còn chưa trả lời ta, xẻng quân dụng này có ích lợi gì?

Cô vội vã kéo vấn đề trở lại, nếu không một chút nữa nên vào phòng nghỉ.

- Tác dụng rất nhiều, nó có thể đào đất, chặt cây, dùng làm đao…..

Mục Lương cầm lấy xẻng quân dụng, trình diễn các loại diệu dụng của xẻng quân dụng cho cô gái đuôi hồ ly xem.

Xẻng quân dụng có rất nhiều công dụng, anh đã cải tạo và nâng cấp thêm, nó được chế tạo bằng Thép Tím, có thể gấp lại để thuận tiện mang theo, còn có đủ loại công năng như xúc, cuốc, cạy, cưa, đao, v.v…

Xẻng quân dụng bằng Thép Tím vừa nhẹ vừa đủ độ cứng rắn, có thể giúp nó thực hiện đủ loại công năng mà không sợ hư hại nặng.

Hồ Tiên kinh ngạc nói:

- Nghe ngươi nói như vậy, xẻng quân dụng này còn rất khá, chỉ hơi nhỏ một chút.

- Ừm, đây chỉ là xẻng quân dụng đời thứ nhất thôi, ta còn phải cải tiến thêm.

Mục Lương ôn hòa đáp.

Xẻng quân dụng có rất nhiều ưu điểm, thích hợp cho binh lính bình thường sử dụng, sau đó anh sẽ thay đổi xẻng quân dụng thành linh khí, như vậy thì thành viên của Bộ Đội Đặc Chủng U Linh có thể sử dụng rồi.

Hồ Tiên nắm cằm của anh, khen ngợi:

- Ừm, ngươi thật là thiên tài.

Ánh mắt của Mục Lương lấp lóe, ngửi được mùi thơm ngát trên người cô gái đuôi hồ ly, nói với giọng nói khàn khàn:

- Hiện tại lá gan của ngươi rất lớn.

- Hì hì, ta đang nói chính sự với ngươi nha.

Cô cười quyến rũ.

- Chuyện gì?

Mục Lương ôn hòa hỏi.

- Có người muốn mua xe hơi.

Hồ Tiên xoay người, mặt đối mặt với anh, hai tay vòng qua rồi ôm chặt cổ của anh.

- Ai?

Mục Lương hơi nhướng mày, vươn tay ôm chặt vòng eo của cô.

Hồ Tiên thổ khí như lan nói:

- Tề Nhĩ Nạp và Ước Mỗ.

- Ngươi đáp ứng rồi à?

Anh ôn hòa mở miệng.

- Không có, ngươi chưa đồng ý thì làm sao ta dám gật đầu đáp ứng chứ?!

Hồ Tiên cười tươi như hoa nói.

Mục Lương bình thản trả lời:

- Có thể bán xe hơi nhưng không phải hiện tại, để cho bọn hắn chờ thêm nửa năm nữa đi.

- Ừm, ra giá bao nhiêu thì thích hợp?

Hồ Tiên chớp chớp tròng mắt màu đỏ rực.

Mục Lương suy nghĩ một chút, nói:

- Ba triệu một chiếc.

Cô tính toán một chút, ưu nhã nói:

- Ba triệu cũng chính là sáu viên tinh thạch ma thú cấp 8.

- Ừm, vật hiếm thì quý, không thể bán quá rẻ.

Mục Lương mỉm cười nói.

Anh tính toán trang bị thiết bị tự hủy ở trong động cơ xe hơi, nếu có người cố tình dỡ bỏ các bộ phận thì xe hơi sẽ tự hủy, tránh tiết lộ kỹ thuật chế tạo xe hơi ra bên ngoài.

- Ừm, như thế cũng tốt.

Hồ Tiên chậm rãi gật đầu.

Anh cúi đầu, trầm giọng hỏi:

- Ngươi còn có chuyện khác sao?

Lỗ tai nhọn của cô giật giật, cười quyến rũ nói:

- Ta không có chuyện gì, nhưng Thấm Lan tìm ngươi có việc nha.

- Cộc cộc cộc ~

Ngay sau đó, cửa thư phòng bị gõ vang.

Giọng nói Nguyệt Thấm Lan truyền tới từ bên ngoài:

- Mục Lương, ta vào được không?

-... Vào đi.

Khóe mắt của Mục Lương co giật một cái, cô gái đuôi hồ ly đã nhanh chóng tránh sang một bên.

- Cọt kẹt ~

Nguyệt Thấm Lan đẩy cửa bước vào, hai tay ôm một xấp giấy dày.

Đôi mắt đẹp của cô sáng lên, nói:

- Hồ Tiên cũng ở đây à, thật là đúng lúc, ngươi cũng hỗ trợ sàng chọn kịch bản mới đi.

- Lại có kịch bản mới rồi sao?

Hồ Tiên nhấc mắt lên hỏi.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã trả lời:

- Ừm, cứ cách nửa tháng ta sẽ mang về một lần, lúc này có một trăm ba mươi lăm bản, hy vọng chất lượng lần này có thể cao hơn một chút.

Mục Lương ôn hòa nói:

- Ngươi đừng nên ôm hy vọng quá lớn, như vậy sẽ không quá thất vọng.

Nguyệt Thấm Lan trợn trắng mắt với anh, dịu dàng đáp:

- Ta vẫn hi vọng có thêm vài người giống như Nặc Mạn.

Hiện tại, ở vương quốc Huyền Vũ, ngoại trừ Mục Lương thì chỉ có một mình Nặc Mạn là biết viết kịch bản.

- Nhân tài là khả ngộ bất khả cầu (nó có ý nghĩa như câu “Có duyên dù ngàn dặm vẫn gặp mặt, không duyên dù ngay trước mặt vẫn xa cách.”)

Mục Lương chợt thốt ra một câu văn vẻ.

Nguyệt Thấm Lan giận trách:

- Ngươi đừng nói những lời kỳ kỳ quái quái nữa, nếu không bận rộn thì giúp ta sàng chọn kịch bản đi.

- Ừ, được thôi.

Mục Lương hơi chuyển động suy nghĩ, biến ra Ba Đầu Sáu Tay, như vậy một lần có thể xem ba quyển kịch bản cùng lúc.

Hồ Tiên nhìn ba cái đầu của anh rồi lại quay đầu nhìn Nguyệt Thấm Lan, trong đầu có chút ý tưởng kỳ kỳ quái quái.

Khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng, vội vã ép buộc bản thân dời lực chú ý xuống kịch bản trong tay.

Mục Lương ngạc nhiên hỏi:

- Sao mặt ngươi đỏ thế?

- Không có gì…

Hồ Tiên nghiêm túc trả lời, nhìn ba cái đầu của anh, suy nghĩ bậy bạ trong đầu càng ngày càng nhiều.

Nguyệt Thấm Lan lấy cuốn kịch bản khỏi tay cô gái đuôi hồ ly rồi đọc thoáng qua, nghi ngờ hỏi:

- Đây chỉ là kịch bản phế bình thường thôi, sao ngươi xem còn có thể mặt đỏ vậy?

- Đại khái là trời quá nóng, ta đi ra ngoài hít thở không khí một chút.

Hồ Tiên đứng lên, rời đi thư phòng trong ánh mắt nghi ngờ của hai người còn lại.

Ba cái đầu Mục Lương đồng thời mở miệng:

- Cô ấy bị làm sao vậy?

Nguyệt Thấm Lan nhún vai, buông tay nói:

- Ngươi không biết thì ta lại càng không biết.

- Được rồi.

Ánh mắt của anh lưu chuyển, quyết định tối nay hỏi lại cô gái đuôi hồ ly.

Hai người tiếp tục sàng chọn kịch bản, trên thực tế, người biết viết kịch bản hiếm hoi như lông phượng sừng lân, hai người đọc hết toàn bộ rồi nhưng vẫn không thể chọn được một cuốn kịch bản có thể sử dụng.

……….

Trên biển khơi bao la, một con thuyền nhỏ làm bằng lưu ly đón gió đi tới.

Mộc Phân Thân đứng ở đầu thuyền, khống chế thuyền lưu ly nhanh chóng đi tới.

- Ọe ~~~

Lạc Bố Lạc Nhi ghé vào cạnh thuyền, nôn thốc nôn tháo toàn bộ chỗ thức ăn lúc trưa.

- Ta khó chịu chết mất.

Cô dùng mu bàn tay lau miệng, ngước mắt ủy khuất nhìn về phía Phân Thân của Mục Lương.