← Quay lại trang sách

Chương 2169 Gặp Mặt

Huyền Điểu.

- Hi Bối Kỳ hẳn là tắm xong rồi.

Cô và cô gái Ma Cà Rồng trở về cùng lúc, đã tắm rửa xong và đến nhà ăn, chắc cô gái Ma Cà Rồng cũng sắp đến.

- Ta tới rồi đây ~~~

Hi Bối Kỳ xõa tóc đi vào nhà ăn, đuôi tóc vẫn còn nhỏ nước.

Nguyệt Phi Nhan hừ dỗi một tiếng.

- Chỉ còn chờ ngươi thôi đấy, mau ngồi đi.

- Bữa tối hôm nay rất phong phú, còn có món ăn mới nữa!

Đôi mắt màu vàng óng của Hi Bối Kỳ sáng ngời.

Nguyệt Phi Nhan gật đầu nói:

- Thoạt nhìn rất ngon.

- Mọi người ăn đi.

Nguyệt Thấm Lan cầm đũa lên, ưu nhã nói.

- Vâng!

Các cô gái đáp lại.

- Ô ô ~~~

Nguyệt Phi Nhan ăn đến hai má phồng lên, vừa ăn vừa nói mơ hồ không rõ:

- Ăn ngon thật đấy, đây là món gì vậy?

Tiểu Tử giới thiệu:

- Rau xào thập cẩm, món này gồm sáu loại rau xanh xào chung với nhau, chúng ta có cho thêm thịt mỡ ma thú để mùi vị thơm ngon hơn.

- Thảo nào ăn ngon như vậy.

Nguyệt Phi Nhan khen ngợi.

Nguyệt Thấm Lan gật đầu nói:

- Chắc Mục Lương sẽ thích món ăn này.

Nguyệt Phi Nhan đang nhấm nuốt chợt khựng lại, lẩm bẩm:

- Không biết hiện tại Mục Lương đang làm gì, ăn cơm chưa, an toàn hay không…?

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Ngày mai, bọn họ sẽ đến hải đảo, hôm nay đã xảy ra một việc nhưng mọi người đều an toàn.

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Hi Bối Kỳ và những người khác đều tò mò nhìn về phía Nguyệt Thấm Lan.

- Thú Vương đã chết.

Nguyệt Thấm Lan thuận miệng nói một câu.

Ngải Lỵ Na kinh ngạc nói:

- A, sao đột ngột thế? Hắn chết như thế nào?

Ny Cát Sa thanh thúy nói:

- Chẳng lẽ là bị Mục Lương đánh chết sao?

- Cũng gần như vậy, Thú Vương dùng ma dược dụ dỗ mười mấy con ma thú biển tới gần phi thuyền vận chuyển, trong đó còn có ma thú biển Chí Tôn, nhưng toàn bộ đều bị Mục Lương giết.

Nguyệt Thấm Lan giải thích ngắn gọn chuyện đã xảy ra.

- Thì ra là như vậy, tên Thú Vương kia quả là đáng chết mà!

Nguyệt Phi Nhan nghiêm mặt nói.

- Ừm.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã gật đầu.

- Cộp cộp cộp ~~~

Vệ Ấu Lan bước vào nhà ăn rồi đi tới bên cạnh Nguyệt Thấm Lan, nói:

- Đại nhân, Thống Lĩnh Huyền Điểu vẫn còn ở trong Chủ Thành, hiện tại cô ấy đang ở thành Buôn Bán Sơn Hải.

- Vẫn còn ở là được rồi, ngày mai chúng ta đi gặp cô ấy.

Ánh mắt Nguyệt Thấm Lan lấp lóe.

Vệ Ấu Lan ngoan ngoãn nói:

- Ta đã phân phó thuộc hạ theo dõi cô ấy, như vậy sẽ thuận tiện nắm giữ hành tung của đối phương.

Nguyệt Thấm Lan hài lòng nói:

- Rất tốt, ngươi đi nói cho Hồ Tiên, bảo cô ấy dành chút thời gian cùng đi với ta gặp Thống Lĩnh Huyền Điểu vào ngày mai.

- Vâng.

Vệ Ấu Lan ngoan ngoãn lên tiếng, xoay người rời đi nhà ăn để truyền lời.

- Chị định làm gì vậy?

Mễ Nặc nghi ngờ hỏi.

- Thú Vương đã chết, vương quốc Người Thú cần một vị vua mới.

Khóe môi của Nguyệt Thấm Lan cong lên.

- Ta hiểu rồi.

Ny Cát Sa bừng tỉnh.

- Ta cũng hiểu rồi.

Ngải Lỵ Na ngây thơ gật đầu.

Nguyệt Phi Nhan quay đầu, ngạc nhiên nói:

- Các ngươi hiểu cái gì? Tại sao ta lại nghe không hiểu gì cả?

- Bởi vì ngươi là đồ ngốc.

Hi Bối Kỳ cười ngây ngô nói.

- Ngươi câm miệng đi.

Nguyệt Phi Nhan liếc xéo cô gái Ma Cà Rồng.

………

**Giới thiệu:

**Treo máy một tỷ năm, xây dựng gia tộc mạnh nhất!

Ý chí thế giới: Diệp cha, ta muốn gia cố hàng rào của một hạ giới, cho ta chút tiền tiêu vặt có được hay không, ta bóp chân cho ngài.

Ý chí Thiên Đạo: Diệp Đại Hào, gần đây có người vụng trộm thu thập bản nguyên, có thể cho ta vay một chút tiền hay không?

Khi mọi người nhắc đến tên Diệp Tùy Phong, trong lòng đều sẽ hiện ra một từ: Giàu vô nhân tính!

Tiền bạc đối với hắn chỉ là phù du, thực lực đối với hắn chỉ là cát chảy. Chỉ có người nhà, bằng hữu là quan trọng với hắn, còn lại chỉ là ngọn hoa ven đường. **

Trích đoạn chương 173:

**Mà lúc này, hắn nơm nớp lo sợ, ngay cả lời nói cũng nói không rõ ràng.

- Hiểu Hiểu… Đừng… Đừng làm rộn.

Diệp Bá kéo tay Diệp Hiểu Hiểu ra khỏi mặt của mình, mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu từ trên trán lăn xuống.

Hắn nhìn sau lưng Diệp Hiểu Hiểu, nhìn thấy Diệp Tùy Phong đang đi tới bên này, cười hì hì một tiếng, ghé vào bên tai Diệp Bá nói:

- Ngươi thảm rồi, đại bá không ưa nhất chính là loại chuyện này.

Nói xong, nàng nhảy về bên cạnh Bạch Lan Chi, nắm lấy một thanh đậu tằm Thương Sơn phơi khô, cười hì hì xem náo nhiệt.

Hiện tại, Bạch Lan Chi vẫn còn có chút đứng không vững, Đại quan chủ cảnh giới Hợp Thể lại quỳ dứt khoát như thế.

Đám người này đến cùng là cường đại cỡ nào?**

Trích đoạn chương 187:

- Lần trước đến đây, nơi này còn không phải như vậy.

- Cảm giác linh khí nơi này còn nồng đậm hơn gấp mười lần so với bí cảnh tu luyện trong tông môn chúng ta!

- Thật là không thể tin được!

Nhan Hi cảm thán nói.

- Tông môn? Không phải đều rất yếu sao?

Diệp Hiểu Hiểu nghi ngờ nói.

Nhan Hi nói:

- Tông môn của chúng ta bên kia khác với Cửu Thành bên này.

- Nơi đó trên cơ bản đều là tông môn cường đại quản lý, chỗ của ta là một đại tông nhất phẩm, tên là Thái Vũ tông.

- Địa vực quản lý rộng khoảng một nữa 3 Cửu Thành, chưởng môn của chúng ta còn là đại năng tu sĩ cảnh giới Độ Kiếp.

Diệp Hiểu Hiểu ồ một tiếng.

- Trong nhà của ta một con gấu khờ, cũng đã bước vào cấp bậc Độ Kiếp.

Khóe mắt Nhan Hi co rúm.

*Trích đoạn chương 483: *

- Thần Bảng Hỗn Độn hiện thế?

Diệp Long ngóng nhìn Thiên Cung, chín cái thần bảng, bắn ra kim quang bốn phía.

- Phụ thân chân trước vừa đi, nó chân sau giáng lâm.

Diệp Hoàng chau mày.

Từ khi Ma Thần xâm lấn bắt đầu, hiện tại đã chuẩn bị kết thúc, nó đều mãi không có chút dấu hiệu hiển lộ nào.

Giờ khắc này, khi Diệp Tùy Phong vừa mới thông qua truyền tống trận rời đi, đột nhiên giáng lâm Tiên giới.

Chuyện này quá mức kỳ quặc.

- Là trùng hợp? Hay… Nó đang e sợ lão gia?

Trong mắt Cốc U Lan lấp lóe tia sáng.

Chần chờ gì mà không đọc thử truyện *“Treo Máy Ngàn Tỷ Năm, Ta Còn Có Tiền Hơn Thiên Đạo” *của team mình!

Thành Buôn Bán Sơn Hải.

Bên trong căn phòng tầng dưới ở Trung tâm Huyền Vũ.

- A cáp ~~~

Huyền Điểu ngáp một cái, tỉnh lại trên chiếc giường rộng thùng thình và mềm mại, vẫn còn buồn ngủ mà chậc lưỡi.

- Ngủ một giấc thật là thoải mái.

Cô ngồi dậy duỗi người, chậm rãi đi xuống giường, kéo theo đôi cánh màu đỏ sẫm phía sau lưng, đi chân trần vào phòng tắm, rửa mặt đơn giản một chút rồi ghim tóc lên.

- Cộp cộp cộp ~~~

- Ngày hôm nay ăn cái gì đây?

Huyền Điểu vừa nghĩ ngợi vừa đẩy cửa phòng ra, đi tới Thang Vận Chuyển.

Sau khi Thú Vương rời đi thì cô có được một khoảng thời gian tự do, có thể thả lỏng vài ngày ở Thành Buôn Bán Sơn Hải.

Huyền Điểu đi Thang Vận Chuyển tới tầng một, rời đi Trung tâm Huyền Vũ dưới ánh mắt chăm chú của nhân viên phục vụ, vừa bước vào đường cái rộng lớn, hơi thở náo nhiệt lập tức đập vào mặt.

Trên đường cái người đến người đi nhộn nhịp, người thú, quý tộc, thương nhân, Tinh Linh, chủng loại nào cũng có, mọi người mỉm cười chào hỏi lẫn nhau, bàn luận cửa hàng vừa mở dạo gần đây và các món ăn ngon mới.

Thống Lĩnh Huyền Điểu nhẹ giọng lẩm bẩm:

- Nơi đây thật sự rất tốt…

Cô hòa vào dòng người, đi tới cửa hàng mới mở ở đầu đường, nơi đó bán một loại mỹ thực gọi là canh xí quách.

Lầu một cửa hàng đã đầy người, các nhân viên bán hàng bận rộn chạy qua chạy lại bưng canh xí quách lên bàn, hương vị bay ra ngoài khiến người qua đường đều nghỉ chân.

- Thơm quá.

- Vào xem một chút, mới ngửi mùi mà ta đã thấy đói bụng rồi.

-...

Chỉ chốc lát sau, ghế trống ở lầu hai và lầu ba cửa hàng đều đầy người.

Huyền Điểu ngồi ở lầu ba, gọi ba chén canh xí quách với khẩu vị khác nhau, được uống nước sôi miễn phí.

- Cộp cộp cộp ~~~

Nhân viên phục vụ bận rộn chạy lên xuống, bưng từng khay canh xí quách tới mỗi bàn ăn.

- Oa, nhìn ngon quá.

Có người nuốt nước miếng, nắm một khối xí quách lên, thịt đã được ướp rất vừa ăn.

Thống Lĩnh Huyền Điểu quay đầu nhìn thoáng qua, yết hầu không khỏi trượt lên xuống, ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn, chờ phần canh xí quách của mình tới.

Trong cửa hàng rất đông, cô chờ hơn mười phút mới thấy nhân viên bán hàng bưng ba chén canh xí quách to tướng đến.

Ba chén canh xí quách to, theo thứ tự là vị nguyên bản, vị lạt và vị cà chua đặc chế.

- Ực ực ~~~

Thống Lĩnh Huyền Điểu nuốt nước miếng, cầm một khối xí quách lên, bóc lấy phần thịt rồi cho vào miệng.

- Ăn ngon thật.

Đôi mắt đẹp của cô híp lại, bắt đầu ăn ngốn nghiến.

Canh xí quách rất thơm, nguyên liệu là Trâu Tám Chân vừa mới được phát hiện và chăn nuôi gần đây, đó là một loại động vật ăn cỏ, hình thể lớn hơn Lợn Tám Răng gấp mấy lần.

Cũng như cái tên của nó, Trâu Tám Chân có tám cái chân, phần đầu rất giống trâu ở Địa Cầu nhưng chất thịt lại hoàn toàn khác, không hề có chút mùi gay mũi.

Năng lực sinh sản của Trâu Tám Chân rất mạnh, chỉ cần cung cấp đủ thức ăn thì mỗi ba tháng đều có thể sinh một thai, một thai ít nhất tám con, nuôi ba tháng là có thể ăn.

Bởi vì nó có rất nhiều ưu điểm cho nên quy mô chăn nuôi đã vượt qua Lợn Tám Răng Nanh, trở thành một trong nguồn thịt chủ yếu trong vương quốc Huyền Vũ.

Ngoại trừ Trâu Tám Chân thì Thỏ Tai Cụp Lông Nhung, Gà Ba Màu, Vịt Lông Vàng cũng được chăn nuôi số lượng lớn để tạo ra các thực phẩm bán cho quý tộc, nhưng hiện nay đã hơi rơi vào tình trạng cung không đủ cầu.

Từ sau khi Mục Lương tuyên bố thành lập vương quốc Huyền Vũ, các loại đơn đặt hàng tăng lên chóng mặt, trong đó thực phẩm và rượu được đặt nhiều nhất.

Trong các loại thực phẩm, đồ hộp, thịt khô, thịt viên, thịt muối rất được thương nhân và quý tộc hoan nghênh, mỗi đơn đặt hàng đều từ mấy trăm ngàn tới trên một triệu cân.

- Ngao ô ~~~

Thống Lĩnh Huyền Điểu vùi đầu ăn canh xí quách, chẳng mấy chốc đã chén sạch ba chén to, chỉ còn lại từng cây xương sạch sẽ. Nàng mút ngón tay, hài lòng đứng dậy rời đi.

- Bây giờ, mua một ly trà sữa rồi lại đi xem phim điện ảnh mới, buổi tối đi đánh bida, ngày mai đi chơi ở Vệ Thành Số Mười Hai…

Huyền Điểu lập kế hoạch hành trình một ngày.

- Cộp cộp cộp ~~~

Cô đang đi tới thì đột nhiên bị chặn đường.

Huyền Điểu cau mày ngước mắt lên, sau khi nhìn thấy người trước mặt thì trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Vệ Ấu Lan thanh thúy nói:

- Tiểu thư Huyền Điểu, đại nhân Thấm Lan muốn gặp ngươi.

- Nguyệt Thấm Lan muốn gặp ta?

Huyền Điểu nghi ngờ hỏi lại.

Vệ Ấu Lan gật đầu nói:

- Đúng vậy, có việc rất quan trọng muốn đàm luận với tiểu thư.

Huyền Điểu nhìn chằm chằm vào đôi mắt của người đối diện, hồ nghi hỏi:

- Ngươi xác định… Không phải là muốn đàm luận với Thú Vương chúng ta chứ?

- Đúng vậy, xin mời tiểu thư đi theo ta.

Vệ Ấu Lan xoay người đi tới Trân Bảo Lâu.

Thống Lĩnh Huyền Điểu do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định mang theo đầy bụng nghi ngờ đi theo.

Hai người băng qua dòng người đông đúc, khi đi vào Trân Bảo Lâu thì lầu một đang có mười mấy người đang chọn hàng hóa.

- Mời đi theo ta.

Vệ Ấu Lan giơ tay ra hiệu, cất bước đi lên lầu hai.

Thống Lĩnh Huyền Điểu đi theo, cả hai tới trước phòng làm việc của Hồ Tiên.

- Cộc cộc cộc ~~~

Vệ Ấu Lan gõ cửa phòng, cung kính lên tiếng:

- Đại nhân Hồ Tiên, đại nhân Thấm Lan, tiểu thư Huyền Điểu tới rồi.

- Vào đi.

Trong phòng làm việc truyền ra giọng nói quyến rũ của Hồ Tiên.

- Cọt kẹt ~~~

Vệ Ấu Lan đẩy cửa phòng, nghiêng người tránh sang một bên.

Thống Lĩnh Huyền Điểu nhìn thoáng qua tiểu hầu gái rồi mới cất bước vào phòng làm việc, nhìn thấy Nguyệt Thấm Lan và cô gái đuôi hồ ly sau bàn làm việc, bên cạnh hai người là Diêu Nhi.

Hồ Tiên nhấc mi mắt lên, đôi mắt màu đỏ rực nhìn Thống Lĩnh Huyền Điểu, mỉm cười nói:

- Mời ngồi tiểu thư Huyền Điểu.

Thống Lĩnh Huyền Điểu nghiêm mặt, lạnh nhạt hỏi:

- Hai vị cố ý gọi ta tới đây là có chuyện gì?

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Ngồi xuống trước đi, ta tin tưởng chuyện ta sắp nói sẽ khiến các hạ cảm thấy hứng thú.

- Hy vọng là vậy.

Thống Lĩnh Huyền Điểu bĩu môi, ngồi đối diện Nguyệt Thấm Lan và Hồ Tiên.

Vệ Ấu Lan bưng trà nóng và bánh ngọt tới, sau khi đặt xuống bàn thì lùi lại đứng một bên.

Thống Lĩnh Huyền Điểu nâng chung trà lên, nhìn nước trà như ngọc lục bảo, đang muốn nếm một ngụm giải khát.

Nguyệt Thấm Lan bất ngờ nói:

- Thú Vương của các ngươi đã chết.

- Cái gì cơ?

Tay của Thống Lĩnh Huyền Điểu run lên, nửa chén nước trà bị đổ ra ngoài.

Cô lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Nguyệt Thấm Lan, con ngươi co rút lại, muốn nhìn thấy biểu cảm đùa giỡn trên mặt đối phương.

- Thú Vương của các ngươi đã chết rồi.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã lặp lại lần nữa, dừng một chút rồi bổ sung thêm:

- Đã chết được hai ngày.

- Các hạ, chuyện đùa này không vui chút nào đâu!

Thống Lĩnh Huyền Điểu chợt đứng lên, sắc mặt cô lạnh lẽo đến đáng sợ.

- Bình tĩnh nào, hãy nghe ta nói hết đã.

Nguyệt Thấm Lan liếc nhìn Thống Lĩnh Huyền Điểu, cô đứng lên, nhàn nhạt kể lại:

- Trên đường đến Thánh Thành, Thú Vương các ngươi cố ý phóng ra ma dược dụ dỗ ma thú biển, hấp dẫn mười mấy con ma thú biển cao cấp bao vây phi thuyền vận chuyển, thậm chí trong đó còn có một con ma thú biển Chí Tôn.