← Quay lại trang sách

Chương 2247 Xuất Phát Đến Thành Lê Mạch

Trên phi thuyền vận chuyển khổng lồ, Hổ Tây khom lưng tì hai tay trên hàng rào, đôi mắt màu quýt nhìn thẳng mặt đất trước đó.

- Cộp cộp cộp ~~~

Cầm Vũ đi lên boong tàu ở mũi thuyền, đôi mắt màu xanh nhìn chăm chú về phía trước.

Hổ Tây hơi quay đầu lại, vừa ngáp vừa hỏi:

- Chị Cầm Vũ, phía trước là thành Sóng Nhĩ à?

- Ừ.

Cầm Vũ khẽ gật đầu, đôi mắt màu xanh hiện lên tia sáng lạnh lẽo.

- Ta nhìn thấy rồi.

Hổ Tây đứng thẳng, đường chân trời trước đó xuất hiện một góc thành Sóng Nhĩ.

Cầm Vũ đội mũ giáp khôi giáp Lôi Đình lên đầu, quay đầu lạnh giọng ra lệnh:

- Mọi người lên tinh thần, chuẩn bị hạ cánh.

- Rõ!

Nhóm binh lính đồng thanh đáp lại.

Hổ Tây xoay cổ tay, hỏi:

- Cần ta vào thành trước điều tra tình huống không?

Cầm Vũ nhàn nhạt hỏi:

- Nhóm của Tân Tây đã đến rồi à?

Hổ Tây gật đầu:

- Đúng vậy, nửa giờ trước bọn hắn vừa liên lạc với chúng ta, hiện tại đang tìm kiếm người sống sót ở trong thành.

- Ừm, ngươi đi xem một chút đi, chú ý an toàn đấy.

Cầm Vũ dặn dò.

- Ta biết rồi.

Hổ Tây ngây thơ cười, cơ thể lóe lên rồi biến mất tại chỗ.

- Ong ong ong ~~~

Phi thuyền bắt đầu giảm độ cao, đáp xuống mảnh đất trống trước thành Sóng Nhĩ.

Cầm Vũ nhìn về phía trước, đã có một chiếc phi thuyền đậu ở đó.

Cơ thể của Hổ Tây lóe lên, chớp mắt đã xuất hiện ở bên trong thành Sóng Nhĩ, đứng ở trên một căn nhà gỗ hai tầng.

Cô ngắm nhìn bốn phía, cảnh giác các mối nguy hiểm có thể tồn tại.

- Cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.

Hổ Tây nói thầm một tiếng, giơ tay lên vỗ nhẹ khôi giáp trước người, hào quang chín màu lóe lên, tiến vào trạng thái ẩn thân.

Cô nhảy qua từng nóc nhà, hiện trường thảm liệt trong thành khiến cô không nhịn được chau mày.

Cô gái tóc màu quất chợt dừng bước, nhìn chăm chú vào cửa sổ tòa nhà đối diện, nơi đó có nửa đoạn thi thể cắm ở trên cây cột gần cửa sổ cột, nửa người trên đã biến mất.

Thông qua tứ chi để phán đoán, nửa đoạn thi thể này thuộc về một đứa bé trai khoảng mười tuổi.

- Lũ Hư Quỷ khốn kiếp!

Hổ Tây nghiến răng mắng một câu, đè nén sự phẫn nộ trong lòng, tiếp tục đi tới trước.

Không lâu sau đó thì cô gái tóc màu quất thấy được nhóm Tân Tây đang đi về phía cổng thành.

- Cộp cộp cộp ~~~

Hổ Tây quan sát một hồi, xác nhận những người trước mắt không phải Hư Quỷ giả trang thì mới yên tâm hiện thân.

- Tân Tây đại nhân, Ti Toa Lệ.

Cô từ trên trời giáng xuống, rơi vào trước mặt đám người Ti Toa Lệ.

- A, Hổ Tây!

Đôi mắt đẹp của Ti Toa Lệ lập tức sáng lên, nhìn phía sau lưng Hổ Tây, hỏi:

- Cầm Vũ đại nhân đâu rồi?

Hổ Tây giải thích:

- Ngài ấy vẫn còn ở trên phi thuyền, nhưng bây giờ chắc đã hạ cánh rồi, ta tới trước để điều tra tình huống nơi đây.

Tân Tây nói với giọng khàn khàn:

- Không cần dò xét đâu, đây đã là một tòa thành chết.

- Đã nhìn ra, trên đường tới đây ta không hề thấy một người sống sót.

Hổ Tây thở dài.

Tân Tây phất tay nói:

- Đi thôi, nơi đây quá thối, tốt nhất là ném một cây đuốc thiêu rụi toàn bộ.

Đôi mắt màu quýt của Hổ Tây chớp chớp, hỏi:

- Vì sao?

Ti Toa Lệ giải thích:

- Bệ hạ có nói qua, nếu thi thể tập trung một chỗ quá nhiều không ai xử lý thì sẽ rất dễ dàng nảy sinh dịch bệnh, xuất hiện nguy hại rất nghiêm trọng, cho nên phải thiêu huỷ thi thể.

- Vậy đốt đi.

Hổ Tây mấp máy môi hồng.

Ti Toa Lệ thanh thúy nói:

- Ta sẽ báo việc này cho người của vương thất Hải Đinh, để bọn hắn phái người tới xử lý, dù sao thì đây cũng là chuyện của vương quốc bọn hắn, chúng ta đừng can thiệp quá sâu, tránh gây phiền toái.

- Ừ, ngươi nói đúng.

Hổ Tây như suy nghĩ gì đó rồi gật đầu một cái.

- Đi thôi, chúng ta rời đi nơi này.

Tân Tây chắp tay sau lưng, cất bước đi về phía cửa thành.

Đám người rời đi thành Sóng Nhĩ, Cầm Vũ vừa vặn mang theo binh sĩ Lục Quân hạ thuyền, chạm mặt với nhóm của Tân Tây.

- Tân Tây đại nhân.

Cầm Vũ giơ tay nghiêm chào.

Tân Tây là cường giả Thánh giai, dù cho Cầm Vũ là quân trưởng Lục Quân thì cũng phải tôn xưng nàng ta một tiếng đại nhân.

- Ừm, tới rất nhanh.

Tân Tây gật đầu một cái.

Cầm Vũ cung kính hỏi:

- Đại nhân, tình huống nơi này thế nào rồi?

Tân Tây lộ ra vẻ mặt đáng tiếc, lắc đầu nói:

- Không có manh mối có tác dụng, không biết Hư Quỷ đi nơi nào.

Cầm Vũ nghe vậy sắc mặt trầm xuống, thành Sóng Nhĩ không có Hư Quỷ, vậy chúng nó sẽ đi nơi nào?

Hổ Tây mím môi, phiền muộn nói:

- Vậy kế tiếp phải làm gì đây? Chúng ta đi đâu tìm Hư Quỷ?

Tân Tây khàn khàn hỏi:

- Gần đây còn có tòa thành nào không?

Hổ Tây nói: