← Quay lại trang sách

Chương 2307 Phân Thân Xuất

Hiện.

- Vù vù vù ~

Bão cát đầy trời chụp phủi trên cánh của Hạ Khoa Phu nhưng vẫn không cách nào ngăn cản được động tác của lão.

Tại tua-bin quạt gió, Vua Hư Quỷ đã nhận ra Hạ Khoa Phu tới gần, sắc mặt nó lập tức âm trầm.

Hạ Khoa Phu bay lên phía trên tua-bin quạt gió chuẩn bị kiểm tra một vòng, nhưng vừa mới khom lưng nhìn về phía cánh quạt thì khí tức tà ác đột ngột nhào tới trước mặt.

- Không tốt rồi!

Hạ Khoa Phu biến sắc, vội vàng vỗ cánh lùi ra sau.

- Ầm ầm ~

Ở trong tiếng nổ kịch liệt, tua-bin quạt gió vỡ tan tành, các mảnh vỡ văng ra bốn phương tám hướng.

- Phốc phốc ~~~

Hơn mười binh sĩ bị mảnh nhỏ từ tua-bin quạt gió bắn trúng, may mà mỗi người đều mặc khôi giáp Thép Tím nên mới giữ được tính mạng.

- Đáng chết.

Hạ Khoa Phu giữ vững cơ thể, nhìn chăm chú vào bóng đen tỏa ra khí tức tà ác, bụi bặm bị gió thổi tan, lộ ra dáng dấp của Vua Hư Quỷ.

Nó đã xé rách tấm da người đang mặc, cơ thể nhanh chóng bành trướng với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, chẳng mấy chốc thân thể của nó đã vượt qua độ cao của phi thuyền vận chuyển.

Hạ Khoa Phu ở trước mặt nó giống như là người khổng lồ và chim sẻ.

- Hư Quỷ!

Không ít người hoảng sợ thốt to.

Nghe được động tĩnh bên ngoài, Hạ Hạ vội vã chạy ra phi thuyền, sau khi thấy Vua Hư Quỷ thì sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc cực kỳ.

- Cấp 8 hay cấp 9?

Hạ Hạ hỏi với giọng điệu ngưng trọng.

Hai mắt của cô biến thành màu đỏ như máu, cánh dơi phía sau lưng giang rộng, xuất hiện ở bên cạnh Hạ Khoa Phu.

Hạ Khoa Phu đáp với sắc mặt khó coi:

- Cả hai đều không phải, hơi thở này rất có thể là Hư Quỷ cấp bậc Chí Tôn.

- Chí Tôn!

Sắc mặt của Hạ Hạ lập tức đại biến.

Hạ Khoa Phu lo lắng nuốt nước miếng, khàn giọng nói:

- Cái này chỉ là phán đoán của ta thôi, có lẽ thực lực của đối phương còn cao hơn nữa.

- Lập tức sử dụng vũ khí tiêu diệt và vũ khí Phong Cấm.

Hạ Hạ nhanh chóng ra quyết định.

- Ừm, ta sẽ ở đây cản đường nó.

Hạ Khoa Phu bỏ lại một câu rồi lao về phía thân hình to lớn của Vua Hư Quỷ.

Hạ Hạ xoay người lại ra lệnh:

- Khởi động vũ khí tiêu diệt và vũ khí Phong Cấm!

- Đông đông đông ~~~

Cô vừa dứt lời, Trống trận Huyền Vũ bên trong thành Phi Điểu đã bị gõ vang, kích thích các binh sĩ nhanh chóng hành động.

Tiếng trống còn khiến tâm trạng sợ hãi của mọi người giảm bớt, tất cả binh sĩ nghiêm chỉnh chạy đi chuẩn đi vũ khí tiêu diệt và vũ khí Phong Cấm.

Chỉ là mọi người không đợi được đến lúc vũ khí tiêu diệt khởi động xong thì thân thể tàn tạ của Hạ Khoa Phu đã bay ngược lại rồi nện mạnh vào trên bức tường lưu ly.

- Răng rắc ~~~

Hạ Khoa Phu trợn to hai mắt, không còn khí tức, cả người hắn bị khảm vào trên bức tường lưu ly, bốn đôi cánh chim sau lưng gãy nát hoàn toàn.

Con ngươi của Hạ Hạ co rút lại, khiếp sợ hô to:

- Hạ Khoa Phu!

Lão là cường giả cấp 9, thế mà ở trước mặt Vua Hư Quỷ lại không thể chống đỡ nổi ba chiêu, rơi vào kết cục chết thảm, không kịp lưu lại một câu di ngôn.

- Cha!

Hạ Nạp Ân và Hạ La Thái nghe được động tĩnh nên chạy ra căn cứ trung chuyển, vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng cha mình tắt thở.

Ngày thường cả hai phụ trách việc quản lý căn cứ trung chuyển, rất ít xuất hiện ở thành Phi Điểu.

- Kiệt kiệt kiệt ~~~

Vua Hư Quỷ nhe răng cười khặc khặc, nó vươn đầu lưỡi thật dài liếm láp máu tươi bên môi, nói:

- Thực lực cấp 9 mà lại dám công kích ta, thật là không biết tự lượng sức mình, nhưng mùi vị rất tốt.

- Cha!

Hạ Nạp Ân cực kỳ bi thương, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Vua Hư Quỷ.

- Ông ~~~

Lúc này, vũ khí tiêu diệt đã khởi động xong, cột ánh sáng bắn về phía Vua Hư Quỷ, Lĩnh Vực Trọng Lực triển khai ở dưới chân nó.

Cơ thể của Vua Hư Quỷ trở nên nặng nề, sắc mặt nó trầm xuống, gắng gượng chống chọi với sự thay đổi trọng lực.

- Cái gì!

Nhóm binh lính kinh ngạc thốt lên.

- Ầm ầm ~

Vũ khí Phong Cấm đồng thời được khởi động, sáu khối bộ kiện bay lên trời và vờn quanh Vua Hư Quỷ.

- Cái thứ gì đây?

Vua Hư Quỷ mở miệng ngưng tụ ra thổ tức, đánh bay sáu khối bộ kiện ra xa, trong đó có một khối bị khảm vào trong bức tường lưu ly, hơn nửa đoạn đã xuyên thấu vào bên trong.

- Xong rồi, vũ khí tiêu diệt và vũ khí Phong Cấm đều vô dụng.

Trên mặt nhóm binh lính lộ ra thần sắc tuyệt vọng.

Các quý tộc và phú thương đã tiến vào trong bức tường lưu ly thấy vậy thét chói tai liên tục, rất nhiều người lần đầu tiên thấy Hư Quỷ ngoài đời, sợ tới mức hai chân nhũn ra, ngồi liệt trên mặt đất.

- Ta chỉ tới đây du lịch thôi, không phải đến đưa mạng.

- Ta còn không muốn chết, ai đó mau ngăn cản thứ quái vật chết tiệt này đi!

Thành Phi Điểu rơi vào cơn khủng hoảng trầm trọng, dân chúng tuyệt vọng nhìn Vua Hư Quỷ bên ngoài bức tường lưu ly, sự sợ hãi tử vong bao phủ trong lòng mỗi người.

- Ông ~~~

Hệ thống phòng ngự khởi động lần thứ hai, toàn bộ linh khí pháo nhắm ngay Vua Hư Quỷ, từng cột ánh sáng bắn vào người nó.

Vua Hư Quỷ đang chống lại ảnh hưởng của Lĩnh Vực Trọng Lực, nó chuẩn bị phá hủy vũ khí tiêu diệt trước, cho nên không kịp tránh thoát đòn tấn công của hệ thống phòng ngự.

- Ầm ầm ~~~

Trên đầu Vua Hư Quỷ xuất hiện một đám mây sấm sét, từng tia chớp trút xuống như mưa, tinh chuẩn rơi vào trên người nó.

- Suýt nữa quên mất, chúng ta còn có hệ thống phòng ngự.

Nhóm binh lính lại khẩn trương nhìn chằm chằm Vua Hư Quỷ bị lôi điện bao phủ.

- Ầm ầm ~~~

Tiếng sấm qua đi, khí tức hàn băng đến ngay sau đó, băng lạnh vừa dày vừa nặng bao trùm cơ thể của Vua Hư Quỷ, ăn mòn huyết nhục của nó.

Vua Hư Quỷ lộ ra sắc mặt âm trầm, tư vị bị sét đánh và đóng băng không thua kém gì nhau.

Nó rít gào, quanh thân bốc cháy ngọn lửa màu đen, hòa tan toàn bộ lớp băng trên thân thể.

- Xong rồi, toàn bộ đều vô dụng.

Cơ thể của Hạ Hạ run rẩy, tâm trạng tuyệt vọng xông lên đầu.

Hệ thống phòng ngự vẫn còn đang công kích, ngọn lửa nóng bỏng bao trùm về phía Vua Hư Quỷ, nhưng nhiệt độ còn không có cao bằng ngọn lửa đen trên người nó, đối với nó chẳng qua chỉ là một trận gãi ngứa.

……….

Một vòng công kích của hệ thống phòng ngự kết thúc, sau khi bụi bặm lắng xuống, cơ thể to lớn Vua Hư Quỷ sừng sững như cũ.

Nó chỉ bị một ít vết thương nhẹ, sau mấy hơi thở thì năng lực tự lành cực mạnh của Hư Quỷ đã khiến các vết thương hoàn toàn khép lại.

- Kiệt kiệt kiệt, chết hết đi!

Vua Hư Quỷ nhe răng cười khoái trá, nếu không cách nào đi vương quốc Huyền Vũ từ thành Phi Điểu, vậy thì phá hủy nơi đây.

Sắc mặt của Hạ Nạp Ân tái nhợt, hắn ôm lấy một nửa cơ thể của Hạ Khoa Phu, bi thống và tuyệt vọng làm cho ý thức hắn trở nên hỗn loạn.

- Cha, ta sẽ báo thù cho cha!

Hạ La Thái phẫn nộ gầm lên, vỗ cánh muốn lao về phía Vua Hư Quỷ.

- Trở về, anh làm vậy chỉ để chịu chết thôi!

Hạ Hạ kinh ngạc thốt lên, vươn tay bắt lấy Hạ La Thái.

Chỉ là thực lực của cô còn thấp hơn so với Hạ La Thái, căn bản không ngăn được hắn.

- A!!!!

Hạ La Thái rống giận, ném trường mâu trong tay về phía Vua Hư Quỷ.

- Huyết Thực hèn mọn.

Vua Hư Quỷ vung tay lên, trường mâu bay tới lập tức vỡ vụn thành cặn bã.

Hạ La Thái đang xông tới bị uy áp kinh khủng bao phủ toàn bộ cơ thể, da dẻ nứt vỡ ra từng vết máu.

Trong mắt hắn lộ vẻ tuyệt vọng, hắn thậm chí còn chưa chạm vào cơ thể của Vua Hư Quỷ mà đã sắp chết rồi sao?

Nó vươn tay, bàn tay khổng lồ chụp vào Hạ La Thái, nhân loại có thực lực mạnh mẽ là Huyết Thực vô cùng tốt, có thể bổ sung lượng tiêu hao hôm nay.

- Ông ~~~

Gợn sóng vô hình từ sâu trong thành Phi Điểu khuếch tán ra, nhanh chóng bao phủ Vua Hư Quỷ và không gian xung quanh nó.

Động tác của nó trở nên chậm đi, giống như không gian đọng lại, lúc này vẫn còn giữ nguyên động tác vươn tay trước mặt Hạ La Thái.

Thấy vậy, ánh mắt tuyệt vọng của Hạ La Thái dần dần có tiêu cự, một bóng hình đột nhiên xuất hiện ở trước mắt hắn, dễ dàng ngăn chặn đòn công kích của Vua Hư Quỷ.

- Bệ hạ!

Hạ Hạ vui mừng thốt lên.

Bóng dáng xuất hiện trên không trung không ai khác chính là Phân Thân của Mục Lương vừa chạy tới từ vương quốc Huyền Vũ.

- Quốc vương bệ hạ!

Nhóm binh lính reo hò, sự lo lắng bao phủ trong lòng tiêu tan hơn phân nửa.

Không gian ngưng kết khôi phục bình thường, Vua Hư Quỷ và Hạ La Thái đã khôi phục năng lực hành động.

Đôi mắt của Hạ La Thái tràn đầy tơ máu, bi thống kêu to:

- Bệ hạ, cha ta bị nó hại chết!

- Có thể cứu sống, ngươi lùi lại trước đi.

Mộc Phân Thân Mục Lương hời hợt nói.

- Có thể cứu sống?

Hạ La Thái trợn to hai mắt.

Mộc Phân Thân quay đầu nhìn hắn một cái, ánh mắt bình tĩnh không lay động.

- Vâng, bệ hạ cẩn thận.

Hạ La Thái hít sâu một hơi, đè nén sự khiếp sợ trong lòng xuống, xoay người bay về thành Phi Điểu.

Hắn trở lại bên người Hạ Nạp Ân, nhìn thi thể với sắc mặt trắng bệch trong lòng Hạ Nạp Ân, lời nói của Mộc Phân Thân Mục Lương khiến hắn dâng lên một tia hy vọng.

Hạ Nạp Ân khiếp sợ hỏi:

- Bệ hạ nói thật sao?

- Ta hy vọng là vậy.

Hạ La Thái đỏ mắt nói.

Hắn xoay người lại nhìn về phía không trung, Phân Thân của Mục Lương đã ra tay, đánh Vua Hư Quỷ phải lùi lại liên tục.