← Quay lại trang sách

Chương 2327 Nguồn Gốc Của Hư Quỷ (1)

Thành Kiều Tây Khắc, một lò rèn tại con phố trung tâm.

Đó là một toà nhà bằng gỗ hai tầng, lầu một là cửa hàng, lầu hai là khu vực cuộc sống của gia đình thợ rèn.

- Keng keng keng ~~~

Thợ rèn Lạc Nhĩ đang nện búa vào cục sắt đỏ bừng, mồ hôi thi nhau trượt từ trán xuống rồi nhỏ lên cục sắt nung đỏ, chẳng mấy chốc đã bốc hơi không chút dấu vết.

- Cốp keng, cốp keng….

Hắn quơ cây búa nện xuống cục sắt rất có tiết tấu, cục sắt từ từ biến thành dáng vẻ của một con dao bếp.

- Cộp cộp cộp ~

Nặc Tư từ trên lầu đi xuống, nàng là vợ của thợ rèn Lạc Nhĩ, một người phụ nữ nội trợ thông thường, cô cầm một ly nước rồi dịu dàng nói:

- Lạc Nhĩ, uống ly nước rồi nghỉ ngơi một chút đi.

- Được!

Lạc Nhĩ dừng tay, tiếp nhận ly nước của vợ rồi uống một hơi cạn sạch.

- A, quá đã khát ~

Hắn thỏa mãn thở ra một hơi, giơ cánh tay lung tung xoa mồ hôi trên trán.

- Ai nha, không được, phải dùng khăn lau mồ hôi chứ.

Nặc Tư cầm lấy một chiếc khăn tay gần đó rồi nhẹ nhàng lau khô mồ hôi trên trán chồng.

Lạc Nhĩ thuận miệng hỏi:

- La Y đâu rồi?

Nặc Tư dịu dàng đáp:

- Còn chưa thức dậy đâu.

La Y là con của bọn hắn, năm nay mười lăm tuổi, hiện tại đang theo cha học tập rèn sắt.

- Đứa nhỏ này thật là, giờ này mà còn chưa thức dậy nữa.

Lạc Nhĩ cưng chiều lắc đầu.

- Hôm qua, hắn thức khuya, để hắn ngủ thêm một chút đi.

Nặc Tư cười nói.

Lạc Nhĩ cười ngây ngô, gật đầu ừ một tiếng:

- Ừm, không cần gọi hắn dậy, việc còn lại để một mình ta làm là được, sau khi giao xong đơn hàng này có thể thả lỏng vài hôm rồi.

Tay nghề rèn của Lạc Nhĩ rất tốt, được dân chúng xung quanh nhất trí tán thành, cho nên sinh ý cũng vô cùng tốt.

Nặc Tư nở nụ cười nói:

- Ừm, ngươi phải chú ý nghỉ ngơi, ta đi chuẩn bị thức ăn đây.

- Ta biết rồi.

Lạc Nhĩ xua tay, cầm lấy búa tiếp tục rèn sắt.

- Keng keng keng ~~~

Trong từng tiếng rèn sắt đều nhịp, Nặc Tư cầm ly không xoay người lên lầu, chuẩn bị làm cơm trưa.

Trên lầu hai, trong căn phòng trong góc, La Y mở mắt ra rồi ngáp một cái.

Thiếu niên ngồi dậy, miễn cưỡng duỗi người, mái tóc màu xám rối bù, trên mặt vẫn còn vẻ buồn ngủ.

La Y nói với giọng khàn khàn:

- Không thể ngủ nữa, phải giúp cha rèn sắt mới được.

Hắn dụi mắt, đứng dậy mặc quần áo tử tế rồi bước ra khỏi phòng.

- La Y, ngươi ngủ đủ chưa?

Nặc Tư đang rửa rau, thấy con trai đã tỉnh lại nên cười cưng chiều hỏi thăm.

- Mẹ ~

Khuôn mặt của La Y ửng đỏ, có chút ngượng ngùng vì ngủ nướng.