← Quay lại trang sách

Chương 2369 Trợ Giúp Ngưng Tụ Dân Tâm

Hoa tuyết bay đầy trời, rơi lên trên mái tóc trắng bạc của Ly Nguyệt trông cực kỳ xinh đẹp.

- Bệ hạ vạn an.

Dân chúng đi ngang qua kích động hành lễ.

Mục Lương gật đầu tỏ vẻ đáp lại rồi tiếp tục cất bước đi về phía trước, khi bông tuyết muốn rơi lên người anh thì bị lực lượng vô hình đánh văng ra.

- Soạt soạt soạt ~

Xa xa, âm thanh của vật nặng ma sát cấp tốc trên nền tuyết vang lên.

Mục Lương dừng bước, đôi mắt đen thâm thúy hiện lên ý cười, từ xa đã thấy Băng Minh Xà cấp tốc chạy tới.

- Băng Minh Xà cảm nhận được ngươi đến.

Ly Nguyệt nhẹ giọng mở miệng.

- Là Thánh Thú thủ hộ Thành Tuyết!

Dân chúng hô một tiếng.

Thành Tuyết là tên gọi tắt mà dân chúng gọi Vệ Thành Số Mười Hai.

- Tê tê tê ~~~

Băng Minh Xà phun ra đầu lưỡi đỏ tươi, đồng tử dựng đứng co rút lại.

Nó cúi đầu, chậm rãi tới gần Mục Lương.

- Đã lâu không gặp.

Anh vươn tay xoa hàm dưới của Băng Minh Xà, xúc cảm rất lạnh lẽo.

- Tê tê tê ~~~

Băng Minh Xà an tĩnh hưởng thụ chủ nhân xoa bóp, cuối cùng dùng đầu khổng lồ nhẹ nhàng cọ vào người Mục Lương.

Ly Nguyệt và những người khác tự động đứng tránh sang một bên, cảnh tượng ấm áp này khiến người ta cảm động.

- Tê tê tê ~~~

Băng Minh Xà lại phát ra vài tiếng kêu to.

Trong mắt Mục Lương hiện ra ý cười ý, ôn hòa nói:

- Ta biết rồi, sau này sẽ bồi thường cho ngươi.

- Tê tê tê ~~~

Lúc này, con rắn khổng lồ mới thỏa mãn kêu một tiếng rồi xoay người rời đi, lưu lại một vệt cong dài trên nền tuyết.

Ly Nguyệt nhẹ giọng hỏi:

- Ngươi không định cho nó tiến hóa thêm sao?

- Không được, khi nào có nhu cầu thì lại tiến hóa cũng không muộn.

Mục Lương lắc đầu.

Anh muốn để dành điểm tiến hóa, sau này có thể sẽ phải dùng đến chúng để ứng đối với La Y.

- Được rồi.

Ly Nguyệt không hề hỏi thêm, nàng biết Mục Lương có quyết định của riêng mình.

Đoàn người đi dọc theo con phố về phía trước, hai bên đường có cửa hàng bán kem ốc quế, còn có cửa hàng lẩu, cửa hàng thịt nướng, cửa hàng mì phở, v.v…

- Các ngươi muốn ăn kem ốc quế không?

Mục Lương cười hỏi.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nhắc nhở:

- Ngươi là quốc vương, nhớ là phải chú ý hình tượng đấy.

- Được rồi, vậy thì không ăn.

Mục Lương tiếc nuối gật đầu.

Trong mắt của Ly Nguyệt hiện lên ý cười, có đôi khi anh rất giống một đứa bé, điều này làm cho cô cảm thấy anh rất đáng yêu.

Đoàn người lại tiếp tục đi tới trước, điểm đến là sân trượt tuyết và sân trượt băng.

Sân trượt băng và sân trượt tuyết đã trở thành nơi được hoan nghênh nhất ở Vệ Thành Số Mười Hai, những người đã tới đây rồi thì đều muốn trở lại lần nữa.

……….

Bên trong Vệ Thành Số Mười Hai, đoàn người của Mục Lương đi vào Cục Quản Lý Vệ Thành.

- Bệ hạ và thư ký đại nhân tới!

Các nhân viên công vụ vội vàng đứng lên hành lễ.

Nguyệt Thấm Lan xua tay nói:

- Được rồi, các ngươi tiếp tục làm việc đi.

- Vâng.

Các nhân viên nghe vậy thì nhanh chóng trở về chỗ ngồi của mình, tiếp tục xử lý sự vụ trên tay.

Nguyệt Thấm Lan thanh lãnh hỏi:

- Quản lý của các ngươi đâu?

Một nhân viên hồi đáp:

- Bẩm thư ký đại nhân, đại nhân chúng ta đã đi ra ngoài tuần đường phố rồi.

- Hắn đích thân tuần tra đường phố à?

Mục Lương hơi nhướng mày.

Nhân viên công vụ gật đầu một cái, đáp:

- Đúng vậy, đại nhân nói chỉ có đích thân đi xem thì mới biết được bây giờ Vệ Thành Số Mười Hai là tốt hay xấu, hơn nữa nếu xảy ra vấn đề thì có thể lập tức đưa ra cải tiến tương ứng.

- Có được giác ngộ như vậy là rất tốt.

Mục Lương nhàn nhạt gật đầu.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Được rồi, vậy không cần gọi hắn trở về.

- Vâng.

Nhân viên này giơ tay nghiêm chào, ngồi trở lại vị trí của mình.

Mục Lương và Nguyệt Thấm Lan, Ly Nguyệt vào phòng làm việc, bắt đầu thẩm tra các hạng số liệu của Vệ Thành Số Mười Hai.

- Rào rào ~~~

Mục Lương nhìn lướt qua một phần phần báo cáo và văn kiện, khen ngợi:

- Người quản lý mà ngươi chọn có chút năng lực đấy.

- Thiên phú của hắn rất mạnh.

Nguyệt Thấm Lan mỉm cười gật đầu.

- Rất tốt.

Mục Lương suy nghĩ một chút, lật xem hết toàn bộ văn kiện trên bàn, xác định hướng phát triển trước mắt của Vệ Thành Số Mười Hai là tốt, tiếp tục nói:

- Hợp cách, có thể để hắn tiếp tục quản lý Vệ Thành Số Mười Hai.

- Ừm, nhưng sắp tới kỳ kiểm tra ba tháng một lần rồi, đến lúc đó nhìn biểu hiện của hắn thế nào.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã gật đầu.

Cứ cách ba tháng thì người quản lý mười hai toà Vệ Thành sẽ phải tham gia kỳ thi, nếu không hoàn thành thì rất có thể sẽ bị giáng chức.

- Ừm, ngươi xem rồi làm đi, ta tin tưởng ngươi.

Mục Lương gật đầu một cái.

Bọn hắn ở trong phòng làm việc khoảng hai giờ nhưng vẫn không thấy người quản lý trở về, cuối cùng đành phải rời đi Cục Quản Lý.

Mọi người ngồi lên xe hơi trở lại khu Trung Ương, dù đã bỏ lỡ giờ cơm trưa nhưng nhóm tiểu hầu gái có chuẩn bị cơm chiên trong chảo, chỉ cần hâm nóng là có thể ăn ngay.

- Cộp cộp cộp ~~~

Lan Đế đi vào cung điện, ngó dáo dác như thể đang tìm cái gì đó.

Ba Phù nghi ngờ hỏi:

- Tiểu thư Lan Đế, có chuyện gì không?

- Ta muốn tìm Hồ Tiên đại nhân.

Lan Đế thanh thúy nói.

Ba Phù ngoan ngoãn trả lời: