Chương 2391 Vưu Phi Nhi Ghen
Thử Nghiệm Lần Hai Thành Công.
Vưu Phi Nhi nói rồi đứng lên, cất bước đi tới trước mặt ba người.
Cô rút một trang giấy, lau đi bí dược đen trên người Ngải Ni, lộ ra làn da bên dưới, ngạc nhiên nói:
- A, ngươi thoa bí dược lên phần da bình thường sao?
- Không có nha, ta thoa rất nghiêm túc.
Ngải Ni phồng miệng phản bác.
Vưu Phi Nhi nghĩ tới điều gì đó, dùng tay áo lau sạch toàn bộ bí dược trên người Ngải Ni, lộ ra làn da bên dưới.
- A…
Khuôn mặt xinh đẹp của Ngải Ni đỏ bừng, cảm giác bị ma sát khiến cô cảm thấy thẹn thùng.
- Biến mất rồi!
Vưu Phi Nhi vui vẻ reo lên.
- Cái gì biến mất?
Lục Nghiên đứng dậy.
Vưu Phi Nhi hưng phấn hô to:
- Hoa văn đỏ đen đã biến mất hoàn toàn, bí dược có hiệu quả rồi!
Ngải Ni nghe vậy cúi đầu nhìn xuống ngực của mình, đôi mắt đẹp lập tức trợn tròn, kinh ngạc thốt lên:
- A, thật sự không thấy đâu nữa!
Đề Đề và Bạch Lan nghe vậy lập tức quay đầu nhìn lại, trên mặt hiện ra biểu cảm khiếp sợ không thôi.
Các cô vội vã lau bí dược trên người, để lộ ra làn da bên dưới, hoa văn đỏ đen đáng sợ kia thật sự đã biến mất không thấy tăm hơi.
Đôi mắt của hai người lập tức đỏ hoe, giọng nói mang theo sự kích động và khóc nức nở:
- Là thật! Chúng biến mất thật rồi!
- Thật tốt quá, bí dược thật sự có công hiệu!
Đề Đề không khỏi òa khóc, nước mắt chảy xuống từ khóe mắt.
- Hiệu quả hơi chậm.
Vưu Phi Nhi nói thầm một tiếng.
- Có thể dùng là tốt rồi, có thể dùng là tốt rồi.
Lục Nghiên liên tục khen ngợi.
Cô lập tức nghĩ ngay tới những người vẫn đang mắc cảm nhiễm Hư Quỷ, như vậy bọn hắn đều có thể khỏi bệnh rồi.
- Nào, mau để ta kiểm tra các ngươi.
Vưu Phi Nhi vươn tay ra.
Ba người Đề Đề kiềm chế sự kích động trong lòng, bọn hắn cùng tiến lên trước, lúc này cả ba đã coi cô gái tóc vàng là ân nhân cứu mạng của mình.
Vưu Phi Nhi kiểm tra cẩn thận cơ thể của ba người, xác định Cảm Nhiễm Hư Quỷ trên người các cô đã được chữa trị.
- Yên tâm đi, đã trị hết rồi.
Cô vỗ tay một cái rồi cười nói.
Vưu Phi Nhi chợt nghĩ tới điều gì đó, lại dặn dò:
- Nhưng để phòng ngừa bất trắc, khi nào bí dược mới được sản xuất hàng loạt thì các ngươi nên uống thêm vài ngày, củng cố hiệu quả.
- Tốt, chúng ta nhất định sẽ uống hết.
Ba người Đề Đề gật đầu thật mạnh.
Bây giờ, các cô đã không còn ghét uống bí dược nữa, thậm chí cảm thấy vừa rồi mình nên ăn nhiều một chút.
Lục Nghiên không khỏi hỏi:
- Tiểu thư Vưu Phi Nhi, khi nào thì bí dược này bán đại trà vậy?
Vưu Phi Nhi ngây thơ nói:
- Cái này thì phải hỏi Mục Lương bệ hạ mới được, ngài ấy gật đầu thì mới có thể bắt đầu sản xuất hàng loạt.
- Không biết bệ hạ có đáp ứng hay không nữa…..?!
Lục Nghiên nói có chút không xác định.
- Ngài ấy sẽ đáp ứng thôi, ngươi đừng có gấp.
Vưu Phi Nhi thanh thúy đáp.
Lục Nghiên gật đầu nói:
- Ừ ừ, các cô ấy đã chờ một năm rồi, chờ thêm vài ngày cũng không là gì.
- Đúng vậy, mọi người đều sẽ được chữa khỏi thôi.
Vưu Phi Nhi nói với giọng điệu chắc chắn.
Sự uy hiếp của Hư Tộc vẫn luôn tồn tại, hiện giờ bọn hắn đã nghiên cứu ra bí dược chữa trị cảm nhiễm Hư Quỷ, đây chính là một trợ lực rất lớn cho nhân loại.
Đôi mắt của Đề Đề và Ngải Ni đỏ lên, cảm kích nói:
- Tiểu thư Vưu Phi Nhi, cám ơn ngài rất nhiều.
- Sau này có việc cần ta thì cứ nói một tiếng, ta nhất định sẽ trợ giúp hết khả năng.
Bạch Lan vỗ ngực nghiêm mặt nói.
-...
Khóe mắt của Lục Nghiên giật một cái, không hiểu sao nghe cứ quái quái thế nào.
- Được
Vưu Phi Nhi phất tay nói:
- Giờ ta phải trở về cung điện rồi, không biết Mục Lương đã trở lại hay chưa.
- Ta đưa ngươi trở về.
Đề Đề vội vàng nói.
Vưu Phi Nhi từ chối:
- Không cần đâu, ta đi bằng Cửa Truyền Tống, rất nhanh.
Đề Đề nói không chút để ý:
- Vậy thì ta tiễn ngươi đến Cửa Truyền Tống.
- Ừ ừ, ta cũng đi tiễn ngươi.
Bạch Lan gật đầu thật mạnh.
- Cùng đi thôi!
Lục Nghiên xua tay nói.
Vưu Phi Nhi bất đắc dĩ bị ba người Đề Đề vây quanh rời đi Cục Quản Lý Vệ Thành, suốt đường đi giống như nữ vương xuất hành.
Trong ánh mắt mờ mịt của hai gã binh sĩ, Vưu Phi Nhi đi vào Cửa Truyền Tống rồi biến mất.
Một binh sĩ nhỏ giọng hỏi đồng bạn:
- Chẳng lẽ cô ấy là vương hậu sao?
Binh sĩ còn lại nói với giọng điệu không xác định:
- Chắc không phải đâu, ngươi không nhớ mọi người đều nói thư ký đại nhân hoặc đại nhân Hồ Tiên mới là vương hậu sao?
………..
Khu vực Trung Ương, Chủ Thành.
- Ông~
Mục Lương sải bước đi vào trong cung điện, Ba Phù ngoan ngoãn tiến tới vấn an:
- Bệ hạ đã trở về rồi.
Tiểu Tử đi lên hỗ trợ cởi áo báo của Mục Lương, nói:
- Bệ hạ vất vả rồi.
- Ừm, hôm nay có người tìm ta sao?
Anh thuận miệng hỏi.
Ba Phù hồi đáp:
- Hồi bệ hạ, tiểu thư Vưu Phi Nhi có tới tìm ngài.
- Ngươi có biết là vì chuyện gì không?
Mục Lương thuận miệng hỏi.
Ba Phù giải thích:
- Tiểu thư Vưu Phi Nhi muốn tìm người mắc cảm nhiễm Hư Quỷ để thực nghiệm bí dược mới.
- Cô ấy nghiên cứu được bí dược mới rồi à?
Đôi mắt đen nhánh của Mục Lương lập tức sáng ngời.
- Chắc là vậy.
Ba Phù nói với giọng điệu không xác định.
- Vậy cô ấy đâu rồi?
Mục Lương hỏi.
Ba Phù hồi đáp:
- Tiểu thư Vưu Phi Nhi đến Vệ Thành Số Bốn tìm tiểu thư Lục Nghiên rồi ạ.
- Ừm, đúng là bên Lục Nghiên có người mắc cảm nhiễm Hư Quỷ.
Mục Lương chậm rãi gật đầu.
- Cộp cộp cộp ~~~
- Mục Lương, ta đã về rồi đây!
Một giọng nói hào hứng chợt vang lên, Vưu Phi Nhi chạy vào cung điện, liếc mắt một cái đã phát hiện anh.
Mục Lương ôn hòa cười nói:
- Thật là đúng lúc, ta vừa định đi tìm ngươi.
- A? Tìm ta làm gì?
Vưu Phi Nhi nghiêng đầu thắc mắc.
Anh hỏi:
- Ta nghe nói người vừa nghiên cứu ra bí dược mới?
Vưu Phi Nhi nghe vậy trên mặt lập tức lộ ra biểu cảm phách lối, hất cằm lên nói:
- Đúng rồi nha, hơn nữa thực nghiệm rất thành công, bí dược mới có thể chữa trị hoàn toàn cảm nhiễm Hư Quỷ!
- Thật sao?
Tiểu Tử và những người khác không nhịn được kinh ngạc thốt lên.
Vưu Phi Nhi gật đầu thật mạnh:
- Đương nhiên là thật rồi, ta đã thí nghiệm qua, ba người đã được chữa hết.
Mục Lương vui vẻ hỏi:
- Vậy những người được chữa khỏi đâu rồi?
Vưu Phi Nhi nghiêng đầu nói:
- Bọn hắn vẫn còn ở Vệ Thành Số Bốn, có cần ta bảo các cô ấy đến đây không?
Mục Lương suy nghĩ một chút, bình thản nói:
- Không cần đâu, ngươi gọi vài người chưa được chữa trị đến đây đi, ta muốn xem tận mắt.
Vưu Phi Nhi thanh thúy nói:
- Thế cũng được, vậy ta phải đi làm thêm một phần mới, phần bí dược trước đó ta đã dùng hết rồi.
- Ừm, vậy ngươi đi làm đi.
Mục Lương gật đầu nói.
- Ta đi tìm người.
Ba Phù mềm mại nói.
- Ừm.
Mục Lương gật đầu rồi xoay người trở lại thư phòng chờ đợi.
Vưu Phi Nhi đến Sở Nghiên Cứu, nói tin tức tốt cho Y Xà biết.
- Thành công rồi? Ngươi nói thật không?
Y Xà sự vui vẻ hỏi.
- Đúng vậy, biến mất không để lại một dấu vết.
Vưu Phi Nhi cười tươi như hoa gật đầu, thanh thúy nói:
- Nhưng Mục Lương muốn xem tận mắt một lần, cho nên ta phải điều phối một phần bí dược khác.
- Được, ta giúp ngươi.
Y Xà vội vàng nói.
Hai người bận rộn điều phối nước thuốc, chiết xuất tinh chất dược vật và nhiều công đoạn khác, mất nửa giờ mới cho ra được một phần bí dược mới.
Vưu Phi Nhi vét ra một chút bí dược trong bình lưu ly rồi cho vào miệng nếm thử, lẩm bẩm:
- Chắc là loại này rồi.
Y Xà thanh thúy nói:
- Ngươi mang đi thử nghiệm một chút sẽ biết thôi.
- Ừ ừ, ta đi đây.
Vưu Phi Nhi lên tiếng, xoay người rời đi Sở Nghiên Cứu.
Khi cô đi đến thư phòng thì bên trong chỉ có một mình Mục Lương.
Anh dịu dàng nói:
- Ngươi điều chế nhanh thật đấy.
- Cái này không khó nha.
Vưu Phi Nhi cười nói, ngồi xuống bên cạnh Mục Lương, nũng nịu hỏi:
- Ba Phù vẫn chưa mang người tới đây sao?
- Chưa đâu, ngươi đừng nóng vội.
Mục Lương vỗ nhẹ vào mu bàn tay của cô gái cột tóc hai chùm.
Khuôn mặt xinh đẹp của Vưu Phi Nhi ửng đỏ, cảm thụ nhiệt độ bàn tay của Mục Lương làm cô thả lỏng muốn ngủ.
- Cộc cộc cộc ~~~
Đột nhiên, cửa thư phòng bị gõ vang.
Sau đó là giọng nói của Ba Phù truyền tới:
- Bệ hạ, ta đã mang người đến rồi.
- Vào đi.
Mục Lương lên tiếng.
- Cọt kẹt~~
Cửa phòng bị đẩy ra, Ba Phù dẫn sáu thiếu nữ bước vào trong rồi xếp thành một hàng ngang trước mặt Mục Lương.
- Gặp qua bệ hạ.
Các thiếu nữ khẩn trương hành lễ với anh.
Trên mặt các cô ấy lộ ra đủ loại thần sắc, có thẹn thùng, có kích động, có chờ mong và khẩn trương.
- Tại sao đều là nữ thế?
Mục Lương hơi nhướng mày.
Ba Phù giải thích:
- Tiểu thư Lục Nghiên nghe nói là bệ hạ muốn người cho nên đích thân lựa chọn các cô ấy.
-...
Khóe mắt của Mục Lương co giật một cái, trong lòng không biết nên cười hay nên khen ngợi Lục Nghiên.
Vưu Phi Nhi bĩu môi, quay đầu liếc xéo Mục Lương một cái.
Anh nhận thấy được ánh mắt của người bên cạnh, xoay đầu nhìn lại đối phương.
Vưu Phi Nhi vội vã dời ánh mắt sang chỗ khác, không dám đối diện với Mục Lương, trong lòng có chút hoảng sợ.
- Có chuyện gì vậy?
Mục Lương kinh ngạc hỏi.
- Không, không có gì.
Vưu Phi Nhi ngây thơ nói, rồi nhìn về phía sáu cô gái đang xếp hàng ngang, ai nấy đều xinh xắn và đáng yêu, bĩu môi nói:
- Được rồi, các ngươi vén áo lên, lộ ra vị trí bị cảm nhiễm đi.
- Ở ngay chỗ này sao?
Các thiếu nữ nghe vậy mắc cỡ đỏ mặt.
- Đừng nói nhảm nữa, mau cởi áo đi.
Vưu Phi Nhi bĩu môi nói.
Các thiếu nữ liếc nhìn Mục Lương, khuôn mặt càng thêm đỏ bừng.
Anh rũ mắt xuống, phất tay nói:
- Cởi đi.
- Vâng.
Các thiếu nữ đỏ mặt đáp lại, bắt đầu cởi nút buộc lộ ra làn da có hoa văn đen đỏ.
Đôi mắt màu vàng kim của Vưu Phi Nhi híp lại, nghiến răng nói:
- Hừ, nữ nhân Lục Nghiên kia thật là đáng giận mà.
Mục Lương ngước mắt nhìn thoáng qua, khóe mắt khẽ giật một cái, nhanh chóng rũ mắt xuống, ôn hòa nói:
- Vưu Phi Nhi, đưa bí dược mới của ngươi cho các nàng dùng đi.
- Được!
Vưu Phi Nhi cắn môi dưới đứng lên, cất bước đi tới trước mặt các thiếu nữ.
Cô lấy ra bí dược rồi thuần thục thoa một chút lên nơi cảm nhiễm trên người các cô gái, bao trùm toàn bộ hoa văn đen đỏ, còn không quên nhét một ít bí dược vào miệng các cô.
- Nuốt xuống.
Cô ra lệnh.
- Ực ực ~~~
Các thiếu nữ đỏ mặt, cố nén cảm giác buồn nôn mà nuốt xuống bí dược đen như mực kia.
Các cô nhăn nhó nhìn về phía Mục Lương, phát hiện anh rũ mắt không nhìn mình, trong lòng không nhịn được thở phào một hơi, đồng thời cũng có chút thất vọng.
- Được rồi, chờ thêm một giờ để xem hiệu quả thế nào!?
Vưu Phi Nhi lau tay sạch sẽ rồi ngồi trở lại bên cạnh Mục Lương.
- Phải đợi một giờ nữa sao?
Chân mày của Mục Lương giật một cái.
Cô cười tươi như hoa nói:
- Đúng nha.
Mục Lương nghe vậy lập tức vung tay lên, một đoàn sương mù xuất hiện bao phủ cơ thể của sáu cô gái, chỉ lộ ra mỗi phần đầu.
Sau khi làm xong anh mới ngẩng đầu nhìn thẳng các cô.
Mục Lương hỏi:
- Bí dược có sử dụng tài liệu quý không?
Nếu như nguyên vật liệu chế tạo bí dược mới vô cùng sang quý, vậy thì việc sản xuất hàng loạt nên giảm bớt.
Vưu Phi Nhi bẻ ngón tay nói:
- Ta cảm thấy không quá quý, muốn dùng lá của Trà Thụ Sinh Mệnh, cồn nồng độ cao…
- Đưa ta xem cách điều chế.
Mục Lương vươn tay ngăn chặn cô gái tóc vàng kim.
Vưu Phi Nhi nghe vậy cầm lấy bút trên mặt bàn, kéo qua một trang giấy bắt đầu viết nguyên liệu và cách điều chế.
Mục Lương an tĩnh nhìn cô, cô gái cột tóc hai chùm viết ước chừng mười phút mới đưa ba tờ giấy viết đầy chữ cho anh.
- Đây, toàn bộ phương pháp chế tạo chính là như vậy.
Vưu Phi Nhi đặt bút xuống.
Mục Lương tiếp nhận cách điều chế, chăm chú đọc từ đầu đến đuôi, chậm rãi gật đầu, hài lòng nói:
- Ừm, tuy tài liệu rất nhiều nhưng chung quy không đắt lắm, có thể sản xuất hàng loạt.
- Ừ ừ, ta cũng cảm thấy như vậy.
Vưu Phi Nhi thanh thúy nói.
Mục Lương nhìn về phía sáu thiếu nữ, yên tĩnh chờ đợi thời gian trôi qua, nếu như bí dược mới chữa hết Hư Quỷ Cảm Nhiễm cho các cô và xác định không để lại di chứng, như vậy tiếp theo là có thể lên kế hoạch sản xuất hàng loạt.
Thời gian trôi đi, một giờ nhanh chóng đi qua, các thiếu nữ khẩn trương không thôi, thành công hay thất bại phải xem lúc này đây.
……….
Mục Lương ngước mắt nhìn về phía sáu cô gái, anh hơi chuyển động suy nghĩ, sương mù nhanh chóng tiêu tan.
- A ~~~
Các thiếu nữ vô thức giơ tay lên, các khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng vì xấu hổ, ánh mắt thẹn thùng và hoảng loạn nhìn Mục Lương.
-...
Mục Lương co giật khóe miệng, có một loại cảm giác mình là tên lưu manh.
Anh hơi chuyển động suy nghĩ, nguyên tố nước trong không khí bắt đầu khởi động, hóa thành dòng nước bọc lại các thiếu nữ, rửa sạch bí dược đen trên người các cô.
- Rào rào ~~~
Mục Lương vung tay lên, dòng sông biến mất, các thiếu nữ thở phào nhẹ nhõm một hơi.
- Mục Lương, biến mất rồi.
Vưu Phi Nhi vui vẻ nói.
Anh định thần nhìn lại, quả nhiên phát hiện hoa văn đỏ đen trên người sáu thiếu nữ đã không thấy, không hề lưu lại một vết tích.
- A, thật sự biến mất rồi!
Các thiếu nữ kinh ngạc reo lên, thậm chí có người còn bật khóc.
- Hu hu ~~~
Các thiếu nữ khóc nức nở, kích động nói:
- Thật tốt quá, chúng ta đã trở thành người bình thường rồi.
- Mặc quần áo vào đi.
Mục Lương bất đắc dĩ nhắc nhở.
Dựa vào thị lực của anh, có thể thấy rõ ràng lỗ chân lông trên da các cô, xác thực là hoa văn đỏ đen đã hoàn toàn biến mất.
- Vâng.
Các thiếu nữ ngừng khóc, vội vã mặc quần áo.