← Quay lại trang sách

Chương 2410 Bệ Hạ, Ta Bị Ép

Buộc!

- Ta tính toán đến Quân Doanh Trấn Đông một chuyến.

Mục Lương ôn hòa đáp.

Số lượng Hư Quỷ bên đại lục cũ càng ngày càng nhiều, không ít bộ lạc và thành nhỏ tử thương thảm trọng, điều này làm cho Mục Lương cảm thấy không thích hợp, anh e ngại trong tương lai rất có thể sẽ bùng nổ một vòng thủy triều Hư Quỷ mới.

Anh muốn phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện, cho nên mấy ngày nay sẽ đi các đại Quân Doanh dò xét một vòng.

Ngôn Băng nói:

- Ngày hôm nay, Ly Nguyệt phải đi kiểm tra nhóm người mới, ta đi Quân Doanh với ngươi.

- Ừm, vậy cũng được.

Mục Lương gật đầu một cái.

Ngày thường khi anh ra ngoài thì Ly Nguyệt đều sẽ đi theo, trừ phi là có nhiệm vụ huấn luyện.

Sau khi bữa sáng kết thúc, Mục Lương trở lại phòng nghỉ thay đổi quần áo đi ra ngoài, Ngôn Băng thì chuẩn bị phi thuyền vận chuyển cỡ nhỏ.

Nửa giờ sau, Mục Lương và Ngôn Băng ngồi lên phi thuyền vận chuyển bay về phía Trấn Đông Quân Doanh.

Từ Chủ Thành đến Trấn Đông Quân Doanh sẽ mất khoảng hai mươi phút nếu đi bằng phi thuyền.

- Ong ong ong ~~~

Khi phi thuyền hạ cánh thì Cầm Vũ đã mang theo thuộc hạ chờ sẵn ở bên cạnh bãi đáp.

Trong các Quân Doanh đều có xây bãi đáp dành riêng cho phi thuyền vận chuyển, có thể chứa cùng lúc bốn chiếc phi thuyền cỡ lớn, như vậy để thuận tiện cho việc cấp tốc vận chuyển vũ khí, vật tư, binh sĩ và những thứ khác trong lúc xảy ra chiến tranh.

Phi thuyền vận chuyển vững vàng đáp xuống mặt đất, hộ vệ Trung Ương đi theo nhảy xuống Ong Thợ rồi xếp thành hàng ở hai bên lối ra phi thuyền.

- Cộp cộp cộp ~~~

Mục Lương và Ngôn Băng lần lượt bước xuống phi thuyền vận chuyển, nhìn về phía đám người Cầm Vũ chờ đợi đã lâu.

- Bệ hạ vạn an.

Cầm Vũ giơ tay nghiêm chào.

- Bệ hạ vạn an!

Bọn lính phía sau lưng nàng đồng loạt giơ tay nghiêm chào rồi cất tiếng chào vang dội.

- Ừm.

Mục Lương bình tĩnh gật đầu tỏ vẻ đáp lại.

Cầm Vũ cung kính hỏi:

- Bệ hạ cần ta làm cái gì?

Anh nhìn Cầm Vũ đang mặc Khôi Giáp Lôi Đình, nhàn nhạt nói:

- Dẫn ta đi xem các tân binh huấn luyện như thế nào rồi?!

- Vâng, bệ hạ mời đi theo ta.

Cầm Vũ giơ tay ra hiệu rồi đi trước dẫn đường, dẫn đoàn người tiến về phía sân huấn luyện Quân Doanh.

Mục Lương đi mấy bước, quay đầu ra lệnh:

- Ngôn Băng, dẫn người đi kiểm tra ký túc xá.

- Vâng.

Ngôn Băng đáp một tiếng rồi mang theo bốn tên hộ vệ Trung Ương.

Ánh mắt của Cầm Vũ lấp lóe, hy vọng lần này ký túc xá không xảy ra vấn đề, nếu không bọn hắn chắc chắn phải nghênh đón nghiêm phạt.

Ngày thường cô đều nghiêm bắt binh lính về vấn đề ký túc xá, nhưng lần này người kiểm tra lại là Ngôn Băng, là người bên cạnh Mục Lương, có lẽ sẽ nhìn thấy vấn đề nào đó mà cô không nhận ra.

Không lâu sau đó, mọi người đi tới sân huấn luyện, xa xa chỉ nghe thấy tiếng reo hò chỉnh tề của các tân binh.

Các giáo quan nghiêm nghị khiển trách:

- Nâng lên tay, động tác không đủ tiêu chuẩn, sáng nay quên ăn cơm hả?

- Rõ!

Các tân binh chỉnh tề hô to.

Nhóm tân binh này vừa được tuyển vào đây hai tháng trước, phần lớn là người đến từ đại lục cũ, chỉ có số ít là đến từ đại lục mới.

Ánh mắt của Mục Lương mang theo sự dò xét, nhìn quét mọi người tại đây.

Huấn luyện viên thấy Mục Lương đi tới, ra lệnh một tiếng:

- Bệ hạ tới, tất cả cúi chào!

- Bệ hạ vạn an!

Các tân binh rùng mình, lập tức đồng loạt giơ tay nghiêm chào, trong cổ họng phát ra tiếng hô mạnh mẽ.

- Ừm, tiếp tục huấn luyện đi.

Mục Lương bình tĩnh đáp lại nhưng mà giọng nói lại như vang ở bên tai mỗi người.

- Vâng.

Nhóm binh lính kích động hô to lần nữa.

Mục Lương hài lòng gật đầu, quay đầu nói:

- Chúng ta đi nơi khác được rồi.

- Vâng!

Cầm Vũ cung kính hành lễ.

Sau hai giờ, Ngôn Băng trở lại bên cạnh Mục Lương, giơ tay nghiêm chào rồi báo cáo:

- Bệ hạ, vấn đề ở ký túc xá không lớn.

- Ừm.

Mục Lương bình tĩnh gật đầu, tiếp tục dò xét Quân Doanh Trấn Đông.

……….

- Cộp cộp cộp ~~~

Trong phi thuyền, La Na gõ cửa phòng:

- Đại nhân Lạp Nhã, sắp đến thành Y Lê rồi.

- Ta đã biết.

Giọng nói của Lạp Nhã từ trong phòng truyền ra.

Tiếp theo là giọng của Tạp Giai:

- La Na, lúc rời đi nhớ mang theo Thiệu Tông.

- Vâng.

La Na lên tiếng.

Bên trong gian phòng, ba người Tạp Giai, Lạp Nhã và Hỉ Na đang ngồi khoanh chân trên thảm trải sàn chơi đánh bài, trước mặt là những lá bài nằm rải rác.

- Ba, bốn, năm, sáu, bảy!

Tạp Giai rút ra năm lá bài rồi ném xuống thảm.

- Sáu, bảy, tám, chín, mười!

Lạp Nhã lập tức theo sát rút ra năm lá bài lớn hơn.

- Không có…

Hỉ Na nhỏ giọng nói.

Ba thiếu một, cô bị gọi tới đây để góp đủ số, vừa mới học được cách chơi đánh bài, dù cho biết chơi thì cũng không dám thắng Tạp Giai và Lạp Nhã.

– Nổ ngươi!

Tạp Giai rút ra bốn lá 2 rồi ném xuống thảm trải sàn.

- Đáng ghét, ta cũng nổ ngươi.

Lạp Nhã rút ra hai lá vương.

-... Không có.

Hỉ Na yếu ớt lên tiếng.

Tạp Giai liếc nhìn thiếu nữ, tức giận nói:

- Sao bài gì ngươi cũng không có thế?

-...

Hỉ Na rụt cổ một cái, đây chính là Vương Tạc, cô lấy thứ gì để áp chế?

- Xem ra là ta thắng rồi.

Lạp Nhã buông hai lá bài còn cầm trong tay xuống, đắc ý liếc nhìn Tạp Giai.

Tạp Giai nghiến răng, không chịu thua nói:

- Một ván nữa!

Lạp Nhã đứng lên, phủi tay nói:

- Không đánh nữa, phi thuyền sắp hạ cánh rồi, còn đánh cái gì chứ?

- Thật là không phải lúc.

Tạp Giai nói thầm một câu.

Lạp Nhã nói đùa:

- Muốn đánh thì chờ khi nào chúng ta trở về vương quốc Huyền Vũ, ngươi có thể đi Ngục Giam tìm Hắc Phượng Hoàng đánh bài, chắc cô ấy sẽ rất vui vẻ khi thấy ngươi tới thăm.

Tạp Giai trợn trắng mắt:

- Sợ là cô ta chỉ nghĩ tới việc ăn tươi nuốt sống ta thôi, ở đó mà vui với chả vẻ…

Lạp Nhã thanh thúy nói:

- Nói tới việc này mới nhớ, chúng ta vẫn chưa tới gặp cô ta lần nào đâu.

- Ta lại hy vọng cả đời này đừng gặp lại cô ta.

Tạp Giai nói với giọng điệu nghiêm túc.

- Được rồi, dọn dẹp một chút chuẩn bị đi ra ngoài thôi.

Lạp Nhã nhún vai rồi liếc nhìn Hỉ Na ra hiệu.

- Vâng.

Hỉ Na âm thầm thở phào một hơi, vội vã thu dọn các lá bài trên thảm.

Không lâu sau đó, phi thuyền đáp xuống bên trong thành Y Lê, cửa thuyền mở ra, Lạp Nhã và những người khác bước xuống phi thuyền vận chuyển.

- Trở về rồi.

Hỉ Na âm thầm thở phào một hơi, coi như là nhiệm vụ lần này đã thuận lợi hoàn thành, có thể báo cáo với Tô Lâm Y Tư bệ hạ.

Lần này, đám người Tạp Giai trở về không có thông báo Tô Lâm Y Tư, cho nên không có ai tới đón tiếp.

Các cô hạ thuyền, ngồi lên xe thú đi về phía vương cung.

Bên trong xe thú, Thiệu Tông nhìn hoàn cảnh quen thuộc, sắc mặt hắn ta càng thêm trắng bệch, hiện tại thành Y Lê chẳng khác nào một con quái vật chỉ chực chờ xé xác hắn ta.

Hơn nửa giờ sau, xe thú dừng ở bên ngoài vương cung, La Na áp giải Thiệu Tông xuống xe, đi theo đám người Tạp Giai vào trong.

- Cộp cộp cộp ~~~

Tô Lâm Y Tư và Trương thúc nhận được tin tức đã chờ ở chính điện, khi nhìn thấy Thiệu Tông thì ánh mắt cô đều lạnh như băng.

- Hoan nghênh trở về.

Tô Lâm Y Tư nhìn về phía Tạp Giai và Lạp Nhã.

Lạp Nhã nói với giọng điệu không phách lối không siểm nịnh:

- Để bệ hạ đợi lâu.

Tô Lâm Y Tư chậm rãi nói:

- Vất vả cho các ngươi rồi.

Cô nhìn về phía Thiệu Tông, giọng nói lạnh xuống:

- Thiệu Tông, ngươi thật là khiến mọi người tìm kiếm quên ăn quên ngủ, trước khi làm có bao giờ nghĩ tới ngày hôm nay chưa?

Sắc mặt của Thiệu Tông tái nhợt, môi run rẩy:

- Bệ hạ tha mạng.

Tô Lâm Y Tư quay đầu nói:

- Trương thúc, ngươi phải thẩm vấn hắn cho thật tốt.

- Vâng.

Trương thúc cung kính gật đầu.

Lạp Nhã lạnh nhạt nói:

- Chúng ta đã thẩm vấn rồi, chuyện này không liên quan tới bệ hạ, một người tên là công tước Bá Lệ đứng sau chuyện này, mua được Thiệu Tông lấy trộm Thép Tím.

- Công tước Bá Lệ, quý tộc của vương quốc Phúc Nhĩ Kỳ?

Tô Lâm Y Tư cau mày lại.

Lạp Nhã tiếp tục nói:

- Đúng vậy, ta đã bẩm báo chuyện này cho bệ hạ của chúng ta rồi, tiếp theo sẽ do bệ hạ chúng ta sắp xếp người xử lý.

- Việc này ta cũng có thể xử lý.

Tô Lâm Y Tư cau mày bảo.

Tạp Giai nhàn nhạt nói:

- Đây là quyết định của bệ hạ chúng ta.

Lạp Nhã nói:

- Dựa vàothực lực của vương quốc Lan Lư Ba các ngươi sẽ không cách nào tạo áp lực cho vương quốc Phúc Nhĩ Kỳ, việc này để Mục Lương bệ hạ ra tay thích hợp hơn.

Sắc mặt của Tô Lâm Y Tư lạnh lại, nếu việc này để Mục Lương ra tay, nghĩa là cô không có cơ hội lập công chuộc tội.

- Nếu bệ hạ có lòng, không bằng nghĩ cách làm thế nào để tình huống tương tự không xảy ra đi.

Lạp Nhã lạnh nhạt nói.

- Ta hiểu rồi.

Tô Lâm Y Tư chậm rãi thở ra một hơi.

Lạp Nhã nhìn về phía Thiệu Tông run lẩy bẩy, nói:

- Còn về Thiệu Tông, bệ hạ có thể tự xử trí.

- Ta biết rồi.

Tô Lâm Y Tư hơi rũ mắt, ánh mắt lạnh đến dọa người.

- Nếu không có chuyện khác thì chúng ta xin phép đi trước.

Tạp Giai nói với giọng điệu không phách lối không siểm nịnh.

- Trương thúc, thay ta đưa tiễn hai vị.

Tô Lâm Y Tư lạnh nhạt phân phó.

Lạp Nhã xua tay nói:

- Không cần đâu, hi vọng lần sau chúng ta gặp mặt không phải vì chuyện giống vậy.

- Sẽ không có lần thứ hai.

Tô Lâm Y Tư đáp với giọng điệu đông cứng.

- Vậy ta chờ mong lần gặp mặt sau.

Lạp Nhã mỉm cười, xoay người rời đi.

Hỉ Na đứng một bên mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, thậm chí không dám thở mạnh một cái.

Tạp Giai và Lạp Nhã rời đi vương cung, ngồi lên xe thú đi trở về nơi phi thuyền vận chuyển đáp xuống.

- Lại ba thiếu một rồi.

Tạp Giai dựa vào ghế nệm mềm mại.

Lạp Nhã ngáp một cái nói:

- Vậy bảo La Na tới thay vào, dù sao trên đường trở về cũng không có gì để làm.

Ở trên phi thuyền, chơi đánh bài là lựa chọn giết thời gian tốt nhất, có thể chơi được một lúc lâu.

Tạp Giai nói:

- Ừ, nhưng trước đó chúng ta cần phải đến thành Tát Luận một chuyến, tiện đường chở một nhóm hàng về vương quốc.

- Ừm, vậy cho thuyền đi thành Tát Luận trước.

Lạp Nhã nói không chút để ý.

Tạp Giai nhìn bạn thân, cảm thán nói:

- Cuộc sống như bây giờ thoải mái hơn nhiều so với trước kia.

- Ai nói không phải đâu, Hắc Ma Pháp Sư chó cũng chê không muốn làm nha.

Lạp Nhã nói rồi nhắm mắt lại.

-...

Tạp Giai nghiêng đầu suy nghĩ một chút, tại sao lời này nghe có chút kỳ quái, cái gì gọi là chó cũng chê?

Cô liếc nhìn bạn thân rồi giơ tay chọt vào eo đối phương.

- Đừng làm rộn.

Lạp Nhã mở mắt liếc nàng một cái.

Tạp Giai và Lạp Nhã đi rồi, vương cung khôi phục sự yên tĩnh.

Tô Lâm Y Tư cảm thấy đau đầu vô cùng, xem ra vị trí nữ vương này không dễ làm chút nào.

Cô quay đầu liếc nhìn Trương thúc, hắn cũng đang lộ ra sắc mặt nghiêm túc, đột nhiên cô hỏi:

- Trương thúc, ngươi muốn ngôi vua này không?

Cơ thể của Trương thúc run lên, hai mắt trợn to, kinh ngạc thốt lên:

- Bệ hạ đừng đùa như vậy.

Tô Lâm Y Tư nói trịnh trọng và nghiêm túc:

- Ta không có nói đùa.

- Bệ hạ, chuyện đùa này không vui chút nào đâu.

Trương thúc nghiêm túc nói.

- Ai…..

Tô Lâm Y Tư lại thở dài lần nữa.

- Bệ hạ, Mục Lương bệ hạ vẫn là coi trọng ngươi.

Trương thúc nói với thần sắc nghiêm túc.

Tô Lâm Y Tư co giật khóe miệng, xua tay nói:

- Đứng nhắc tới ngài ấy, đầu ta đau.

- Vâng.

Trương thúc cung kính hành lễ.

Tô Lâm Y Tư ngước mắt lên, nhìn Thiệu Tông rồi ra lệnh:

- Kéo Thiệu Tông xuống dưới đi, ‘chăm sóc’ hắn cho tốt.

- Vâng.

Trương thúc lên tiếng, cất bước đi về phía Thiệu Tông.

Thiệu Tông quỳ rạp xuống đất, van xin:

- Bệ hạ, ta bị ép buộc!

Tô Lâm Y Tư lạnh nhạt nhìn hắn ta, sắc mặt cô không thay đổi chút nào.

Trương thúc thấy thế cũng không do dự nữa, vươn tay nắm cổ Thiệu Tông, kéo hắn ta rời đi vương cung.