Chương 2494 Mau Ngủ Đi, Ta Sẽ Không Vứt Bỏ
Ngươi.
- Đây là năng lực của ngươi sao?
An Kỳ giải thích:
- Vâng, chỉ cần biết được dáng dấp của người muốn tìm thì ta có thể biết được đối phương đang ở đâu, nhưng mà chỉ có thể tìm được vị trí đại khái thôi.
- Từ nhỏ ngươi đã có năng lực này rồi à?
Mục Lương kinh ngạc hỏi.
An Kỳ thanh thúy trả lời:
- Đúng rồi nha, nhưng mà chuyện này chỉ có một mình ca ca biết thôi, ta không có nói cho người khác.
Mục Lương nhìn chằm chằm vào đôi mắt của bé gái, xác định nàng ấy không nói sai, suy đoán đây là năng lực nàng thức tỉnh, có thể là di truyền từ tổ tông đến từ đại lục cũ.
Đôi mắt đen nhánh của hắn sáng lên:
- Nếu là như vậy thì ngươi có thể đi khắp nơi cùng ta rồi.
- Ừ ừ, tốt, ta rất sẵn lòng!
An Kỳ vui vẻ gật đầu thật mạnh.
Mục Lương ôn hòa nói:
- Đứng lên đi, trước tiên phải tìm một nơi ở tạm, sau đó thay quần áo khác cho ngươi.
- Ca ca, ta không đứng dậy được.
An Kỳ nhỏ giọng nói.
- Có chuyện gì vậy?
Mục Lương hơi nhướng mày.
An Kỳ cúi đầu đáp:
- Chân của ta bị đánh gãy….
Mục Lương cau mày, bàn tay giơ lên, cơ thể của tiểu cô nương chợt trôi nổi giữa không trung, lộ ra đôi chân bị da thú che lại.
Hai chân của bé gái bị cong lại, nơi đầu gối có máu ứ đọng và sưng đỏ, thoạt nhìn có chút đáng sợ.
Mục Lương trầm giọng hỏi:
- Ai làm?
An Kỳ nhỏ giọng nói:
- Người xa lạ, ta không biết, ta chỉ là quá đói bụng….
- Ai….
Mục Lương thở dài một tiếng, vươn tay ngưng tụ một quả cầu nguyên tố sinh mệnh bao trùm đầu gối của bé gái lại.
Chỉ trong chốc lát, vết sưng đỏ mà máu bầm trên đầu gối An Kỳ biến mất không để lại chút dấu vết.
- Cố chịu đựng, có thể sẽ hơi đau nhức một chút.
Hắn nhắc nhở.
- Vâng!
An Kỳ cắn môi dưới.
Tay của Mục Lương chạm vào đầu gối của bé gái, bắt đầu chỉnh lại khớp xương, làm cho phần xương bị đánh gãy được nối liền lại, dưới sự trợ giúp của nguyên tố sinh mệnh, xương đầu gối dần dần khôi phục như lúc ban đầu.
- Ai da…..
An Kỳ chau mày, chỉ khẽ rên một tiếng, nhẫn nhịn không hét lên.
- Được rồi, thử đi bộ này một chút xem thế nào.
Mục Lương bình thản nói.
Tiểu cô nương nghe vậy thử đi hai bước, ngạc nhiên phát hiện mình có thể bước đi, cảm giác đau đớn ở hai chân hoàn toàn biến mất.
- Cám ơn ca ca!
An Kỳ reo lên, đôi mắt lộ ra vẻ vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
- Tốt rồi, chúng ta đi thôi.
Mục Lương nắm tay bé gái, cất bước đi về phía quán rượu cách đó không xa.
Mục Lương dẫn An Kỳ tới một quán rượu, trên lầu là nơi nghỉ chân.
Hắn chọn một gian phòng xép, bên trong có ba phòng.
- Đi tắm đi, đây là quần áo mới.
Mục Lương lấy ra một chiếc áo ngắn tay đưa cho An Kỳ.
Đây là loại áo lót mà hắn mặc bên trong, lấy chiều cao của bé gái có thể mặc như váy dài.
- Tốt.
An Kỳ lên tiếng, ôm quần áo đi vào một gian phòng, bên trong có nước ấm mà Mục Lương chuẩn bị sẵn.
Mục Lương gọi tiểu cô nương lại, lấy ra dụng cụ tắm rửa và dặn dò:
- Chờ một chút, đây là sữa tắm và nước gội đầu, sữa tắm là để kì cọ cơ thể, nước gội đầu dùng để gội đầu….
- Được rồi.
An Kỳ ngoan ngoãn nhớ kỹ lời nói của Mục Lương, sau đó ôm một đống đồ đạc trở về phòng.
- Rào rào ~~~
Mục Lương nghe trong phòng truyền ra tiếng nước, lúc này mới lấy ra Trùng Cộng Hưởng, chuẩn bị liên lạc Khu Vực Trung Ương, trò chuyện một hồi với nhóm Nguyệt Thấm Lan.
- Ông ~
Trùng Cộng Hưởng phát ra tiếng ông ông, vỗ cánh liên tục thành lập liên lạc với một con Trùng Cộng Hưởng khác ở Khu Vực Trung Ương.
Qua vài phút, Trùng Cộng Hưởng bảo trì tần suất vỗ cánh, thành công thành lập liên lạc với Trùng Cộng Hưởng cái.
- Bệ hạ?
Giọng nói của Cầm Phi Nhi vang lên.
- Ừm, Thấm Lan và những người khác có ở cung điện không?
Mục Lương bình thản hỏi.
Qua hai mươi mấy giây sau thì giọng nói của Cầm Phi Nhi mới vang lên lần nữa:
- Bệ hạ, Thấm Lan đại nhân và mọi người vừa mới dùng xong bữa tối, có cần ta đưa Trùng Cộng Hưởng cho bọn họ không?
Mục Lương lên tiếng:
- Ừm, ta có việc muốn hỏi.
Cầm Phi Nhi vội vàng nói:
- Bệ hạ chờ một chút, ta lập tức đưa Trùng Cộng Hưởng đến nhà ăn.
Bởi vì khoảng cách quá xa, âm thanh truyền đi cần thời gian dài hơn, một hỏi một đáp cần xấp xỉ nửa phút mới có thể hoàn thành.
Cầm Phi Nhi rời đi Phòng Liên Lạc, chạy bước nhỏ về phía nhà ăn, Nguyệt Thấm Lan và những người khác vừa mới ăn cơm xong, vẫn chưa rời đi.
- Cộp cộp cộp ~~~
- Thấm Lan đại nhân, bệ hạ có chuyện muốn nói!
Cô chạy vào nhà ăn, đưa Trùng Cộng Hưởng tới trước mặt Nguyệt Thấm Lan.
- Mục Lương!
Hi Bối Kỳ và những người khác vui mừng lên tiếng.
Ngải Lỵ Na và Nguyệt Phi Nhan đều đứng dậy đi tới phía sau lưng Nguyệt Thấm Lan, hai đôi mắt nhìn chằm chằm vào Trùng Cộng Hưởng.
- Xem ra tất cả mọi người đều ở đây.
Giọng nói bình thản của Mục Lương truyền ra từ trên người Trùng Cộng Hưởng.
Nguyệt Thấm Lan vén sợi tóc mai ra phía sau, nhìn thoáng qua các cô gái rồi nói:
- Mục Lương, tất cả mọi người đều rất nhớ ngươi.
Đáy mắt của Mục Lương hiện lên ý cười, ôn hòa nói:
- Ta cũng nhớ các ngươi.
Khóe môi của Hồ Tiên cong lên, cơ thể nghiêng tới trước, quyến rũ hỏi:
- Mục Lương, bây giờ ngươi đang ở đâu thế?
Đêm nay cô định trở về Khu Vực Trung Ương nghỉ ngơi một đêm, ngày mai mới trở về Thành Buôn Bán Sơn Hải tiếp tục làm việc.
Yết hầu của Mục Lương nhấp nhô, giọng nói của cô gái đuôi hồ ly kèm theo năng lực câu nhân mê hoặc.
Hắn đè nén suy nghĩ trong lòng, trả lời:
- Một quán rượu trong thành Đại La, nghỉ ngơi một đêm rồi ngày mai sẽ bay đến vương quốc Tây Hoa.
Ở vương quốc Tây Hoa có tung tích của Hư Quỷ, trong vương thành Tây Hoa có Phố Buôn Bán, vì để phòng ngừa, Mục Lương định đến đó nhìn xem một lần.
Mọi người tán gẫu, nói về tình hình của mình gần đây.
- Thấm Lan, ngươi an bài người của tộc Tinh Linh thế nào rồi?
Mục Lương bình thản hỏi.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã đáp:
- Ngươi yên tâm đi, phần lớn Tinh Linh đều đã được phân phối công việc và chỗ ở, nhưng vẫn còn mười mấy Tinh Linh muốn tự đi tìm việc làm.
- Ừm, tùy bọn hắn thôi.
Mục Lương nói không chút để ý.
Nguyệt Thấm Lan nghĩ tới điều gì đó, thanh thúy nói:
- Đúng rồi, nữ vương Tinh Linh cũng muốn làm việc, ngươi dự định an bài nàng ấy thế nào?
Mục Lương kinh ngạc hỏi:
- Nàng ấy là nữ vương Tinh Linh, tại sao lại muốn làm việc?
- Có thể là không chịu ngồi yên, hoặc là quá rảnh rỗi cảm thấy không thú vị.
Nguyệt Thấm Lan nói ra suy đoán của mình.
Mục Lương trầm tư suy nghĩ một chút, ôn hòa nói:
- Chờ ta trở về rồi bàn lại sau.
- Tốt, ta cũng nói như thế với nàng ấy.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã gật đầu.
- Ừm, nếu có chuyện gì thì nói cho ta biết trước.
Mục Lương căn dặn một câu.
Hắn lại hỏi:
- Chuyện sản xuất hàng loạt Cung Phức Hợp thì sao?
Ly Nguyệt nghiêm túc báo cáo:
- Mục Lương, ta và Mễ Á đã đi xem qua Cung Phức Hợp thành phẩm, uy lực hẳn là đạt được hiệu quả như ngươi dự đoán, cho nên ta đã ra lệnh Phường Công nghiệp Quân Sự bắt đầu sản xuất hàng loạt.
Mục Lương cười vang nói:
- Tốt, có ngươi giám sát thì ta rất yên tâm.
Khuôn mặt xinh đẹp của Ly Nguyệt đỏ ửng, dịu dàng nói:
- Thật ra thì ta không có làm gì cả…
Ngải Lỵ Na khoác tay lên vai cô gái tóc trắng, cười trêu chọc:
- Hì hì, Ly Nguyệt nhà chúng ta rất dụng tâm nha, hai ngày nay đến Phường Công nghiệp Quân Sự rất nhiều lần.
- Đúng vậy, ta còn thấy nàng ấy đi ra ngoài lúc nửa đêm đấy!
Ny Cát Sa gật đầu nói.
Phường Công nghiệp Quân Sự được vận chuyển trong mọi thời tiết, các công nhân chia làm ba ca thay phiên công tác.
Mục Lương mỉm cười nói:
- Mỗi lần Ly Nguyệt làm việc đều rất dụng tâm.
- Mục Lương nói rất đúng!
Ngải Lỵ Na cười khanh khách.
Ly Nguyệt đỏ mặt, hờn dỗi liếc xéo cô gái tóc hồng, không muốn các nàng ấy ồn ào kể công giúp mình, quá xấu hổ.
Nàng vội vã nói sang vấn đề khác:
- Mục Lương, ngươi còn có chuyện gì sao?
- Được rồi, mọi người đừng làm rộn nữa, Ly Nguyệt ngượng ngùng.
Hồ Tiên quyến rũ trêu ghẹo.
Mục Lương ôn hòa nói:
- Ta không có chuyện khác, chủ yếu là muốn tán gẫu một chút, nghe giọng nói của các ngươi.
Đôi mắt đỏ rực của Hồ Tiên hiện ra ý cười, gắt giọng:
- Xem ra Mục Lương cũng rất nhớ chúng ta…
- Đúng vậy.
Mục Lương thành thật gật đầu.
Hồ Tiên nhẹ nhàng lắc lư đuôi hồ ly, quyến rũ nói:
- Vậy ngươi mau chóng xong việc về đây đi, mọi người thật sự rất nhớ ngươi.
- Tốt, ta biết rồi.
Mục Lương dịu dàng trả lời.
- Cọt kẹt ~~~
Cửa phòng bị đẩy ra, An Kỳ lau tóc đi tới, nàng mặc áo của Mục Lương, vạt áo rũ đến đầu gối, thoạt nhìn như một chiếc váy ngắn.
- Mục Lương ca ca, hình như chiếc áo này hơi lớn.
Nàng mềm mại nói.
Đôi mắt hồng nhạt của Ngải Lỵ Na trừng lớn, kinh ngạc nói:
- A, giọng nói này… Mục Lương, ngươi đi ra bên ngoài có nữ nhân mới rồi sao?
- Nghe giọng nói hẳn là còn rất trẻ.
Đôi mắt đẹp của Hồ Tiên nheo lại.
Ly Nguyệt hơi cau mày, mím môi hồng không nói gì.
Nguyệt Thấm Lan hít sâu một hơi, hỏi với giọng điệu bình tĩnh:
- Mục Lương, nữ nhân kia là ai?
- Ca ca?
An Kỳ vội vàng che miệng, nhìn Mục Lương với ánh mắt khẩn trương.
Mục Lương giơ tay lên đỡ trán, phất tay với tiểu cô nương, trấn an nàng chớ khẩn trương.
Hắn sắp xếp ngôn ngữ, nói:
- Các ngươi đừng có đoán mò, con bé tên là An Kỳ, ta tình cờ nhặt được ở thành Đại La, nàng mới mười hai tuổi, nhưng mà có năng lực đặc thù…
Nguyệt Phi Nhan thở phào nhẹ nhõm, ngây thơ nói:
- Thì ra là như vậy, ta còn tưởng rằng ngươi ra bên ngoài tìm nữ nhân.
Tám chiếc đuôi của Hồ Tiên nhẹ nhàng lay động, lãnh ý tản mát ra lập tức tiêu tan không sót lại gì.
Ly Nguyệt không mím môi, dịu dàng nói:
- Vậy nếu An Kỳ hỗ trợ thì ngươi có thể nhanh chóng tìm được Vua Hư Quỷ còn lại rồi.
- Ừm, xem như là niềm vui bất ngờ.
Mục Lương ôn hòa nói.
An Kỳ chớp mắt, buông tay che miệng xuống, không khỏi nhìn Mục Lương với ánh mắt khiếp sợ, người đàn ông trước mắt là một vị quốc vương?
Mục Lương hàn huyên với các cô gái vài câu, nửa giờ sau kết thúc cuộc nói chuyện.
Hắn nhìn về phía tiểu cô nương, bình tĩnh nói:
- Đi ngủ thôi, sáng sớm mai chúng ta sẽ xuất phát.
- Vâng, bệ hạ.
An Kỳ thận trọng sửa lại xưng hô.
Mục Lương phất tay, lấy ra một quyển sách lật xem…
Ban đêm, An Kỳ nằm trên giường gỗ, đôi mắt mở to nhìn lên trần nhà.
Nàng nhỏ giọng thầm thì:
- Không biết Mục Lương ca ca đã ngủ chưa…
Thiếu nữ quay đầu nhìn về phía cửa phòng, bên ngoài còn có tia sáng, biết đó là Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng do Mục Lương lấy ra.
An Kỳ nằm trên giường đã hai giờ đồng hồ, tuy là hai mắt rất muốn khép lại nhưng mà nàng không dám ngủ, sợ vừa mở mắt thì Mục Lương đã đi rồi.
- Cọt kẹt ~~~
Thiếu nữ cẩn thận xoay người, giường gỗ phát ra âm thanh cọt kẹt, nghe giống như là muốn sụp đổ thành mảnh nhỏ.
Sau khi tiếng cọt kẹt dừng lại, phạm vi xung quanh lại trở nên an tĩnh.
Nàng lại nằm nửa giờ, cuối cùng vẫn là thận trọng xuống giường, nhón chân đi tới cạnh cửa, rón rén kéo cửa phòng ra.
- Thế nào, không ngủ được sao?
Giọng nói ôn hòa vang lên.
Mục Lương đặt quyển sách trên tay xuống, nhìn về phía thiếu nữ đang mở to hai mắt.
Hắn không có buồn ngủ, đọc sách coi như là thả lỏng.
Cái miệng nhỏ nhắn của An Kỳ khẽ nhếch, kinh ngạc nói:
- Mục Lương ca ca còn chưa ngủ sao?
- Ta không buồn ngủ.
Mục Lương nhàn nhạt trả lời.
Hắn nhìn về phía thiếu nữ, nghi ngờ hỏi:
- Không dám ngủ một mình à?
An Kỳ do dự một chút, sau cùng vẫn là gật đầu một cái.
- Vậy thì ngủ ở nơi này đi.
Mục Lương nói rồi lật tay một cái, lấy ra một chiếc giường lớn từ trong không gian tùy thân.
Trên giường có gối đầu và chăn nệm mềm mại, đây là vật dụng dự bị mà hắn đặt sẵn ở trong không gian tùy thân.
- Tốt.
Đôi mắt của An Kỳ sáng lên, nếu mình ngủ ở bên cạnh Mục Lương ca ca thì hẳn là sẽ không bị vứt bỏ.
Nàng nắm vạt áo, cẩn thận leo lên giường lớn, kéo chăn đắp lên trên người.
Mục Lương giơ tay lên nhẹ nhàng gõ vào cơ thể của Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng, bình tĩnh nói:
- Tối lại một chút.
Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng nhẹ nhàng run cánh, tia sáng ở đuôi tối hơn rất nhiều.
An Kỳ chớp mắt, đè nén sự nghi ngờ trong lòng, không hỏi Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng là cái gì.
- Nhanh ngủ đi, ta sẽ không vứt bỏ ngươi.
Mục Lương nhàn nhạt lên tiếng.
Khuôn mặt của An Kỳ ửng đỏ, nhỏ giọng nói:
- Được, ta sẽ lập tức đi ngủ.
Câu nói của Mục Lương làm cho trong lòng thiếu nữ bình ổn lại, không bao lâu đã nhắm hai mắt lại, nhịp thở đều đặn.
Hắn cầm sách lên tiếp tục liếc đọc, thời gian chậm rãi trôi qua, bầu trời ngoài cửa sổ từ từ xuất hiện tia sáng.
- Trời sáng rồi.
Mục Lương nhìn về phía thiếu nữ nằm trên giường, nàng vẫn còn ngủ say.
Hắn suy nghĩ có nên đánh thức cô bé dậy hay không?
- Ahh ~~~
- Đừng đánh ta.
Lúc này cơ thể của An Kỳ chợt run rẩy, hai mắt lập tức mở to.
Vành mắt của thiếu nữ đỏ hoe, sự mê man trong mắt chậm rãi tiêu tan, ánh mắt tập trung ở trên người Mục Lương.
Nàng vội vã ngồi dậy, vui vẻ nói:
- Mục Lương ca ca ~~~
- Gặp ác mộng à?
Mục Lương đi lên trước, vươn tay xoa đầu thiếu nữ.
- Ừm, mơ thấy có người đánh ta.
An Kỳ nhỏ giọng gật đầu.
Mục Lương trấn an nói:
- Không sao, sau này sẽ không ai đánh đập ngươi nữa.
- Ừ ừ, ca ca nói đúng.
An Kỳ mềm mại lên tiếng.
- Đi rửa mặt đi, chúng ta chuẩn bị xuất phát.
Mục Lương hơi nâng cằm lên ra hiệu.
- Tốt.
An Kỳ lập tức thay đổi tâm trạng thành vui mừng, nàng tỉnh lại Mục Lương ca ca vẫn còn ở đây, không có chuyện nào khiến nàng vui vẻ hơn thế.
Nàng rửa mặt bằng nước trong, dùng ngón tay chải tóc, phát hiện sợi tóc mượt mà rất dễ chải vuốt, không còn khô héo và bết lại như trước kia.
Khi thiếu nữ rửa mặt xong trở lại phòng khách thì Mục Lương hơi nâng cằm về phía bàn ăn, bên trên có một đĩa thịt chiên, nói:
- Đây là bữa sáng, ăn đi.
- Tốt.
An Kỳ vội vàng gật đầu, quy củ ngồi xuống, nhìn miếng thịt chiên tỏa ra mùi thơm mê người, len lén nuốt nước miếng.
Nàng ngây thơ hỏi:
- Mục Lương ca ca không ăn sao?
- Ta ăn rồi.
Mục Lương ôn hòa nói.