Chương 2600 Chỉ Cần Bóp Chết Một Người
Thì Tốt Rồi
Mễ Nặc lên tiếng, khống chế lỗ tai của mình không run lên.
Mục Lương chăm chú cầm cây lấy ráy tai dài một khoảng mười lăm centimet cẩn thận từng li từng tí rửa sạch lỗ tai cho Mễ Nặc.
Ngày hôm nay, cô dậy từ rất sớm, mới rửa mặt xong đã cảm thấy lỗ tai rất ngứa, vươn tay móc móc cũng không khá hơn, vì vậy tới tìm Mục Lương.
- Lỗ tai của ngươi đã bao lâu không rửa sạch rồi?
Mục Lương cúi đầu hỏi.
- Ta chưa rửa sạch lần nào nha.
Mễ Nặc nhỏ giọng mở miệng.
Mục Lương hơi nhướng mày:
- Một lần cũng không có sao?
- Đúng rồi, cho nên là tai phải rửa sạch thường xuyên à?
Mễ Nặc đảo mắt một vòng, muốn thấy được mặt của Mục Lương.
Trước đây cô muốn sống sót đã rất khó khăn rồi, mỗi ngày lo liệu kiếm một miếng ăn hay nước uống đều gian nan như vậy, làm sao có thời gian nghĩ tới việc đi rửa sạch lỗ tai chứ, hơn nữa lại không có ai nói với nàng chuyện này.
Mục Lương chợt đổi giọng, nghiêm túc hù dọa:
- Chớ lộn xộn, bằng không coi chừng ta lỡ tay đâm thủng màng nhĩ của ngươi, khiến ngươi không nghe được gì nữa.
- Ồ….
Mễ Nặc bĩu môi, cảm nhận được hơi thở của Mục Lương phả vào trên mặt mình, có chút ngứa ngáy.
Anh kiên trì giải thích:
- Trong lỗ tai sẽ có ráy tai, để lâu sẽ không nghe âm thanh rõ được, cái này cần phải rửa sạch thường xuyên, như vậy mới khiến cơ thể khỏe mạnh được.
Mễ Nặc chớp chớp đôi mắt màu xanh lam, ngây thơ nói:
- Thì ra là như vậy, nhưng ta không thể nhìn thấy lỗ tai của mình, làm sao rửa sạch bây giờ?
- Ta giúp ngươi, hoặc có thể gọi nhóm của Tiểu Tử.
Mục Lương ôn hòa nói.
- Vâng~~ ”
Mễ Nặc kéo giọng đáp lại một tiếng.
Mục Lương nhẹ nhàng chuyển động cây lấy ráy tai, dọn dẹp sạch sẽ đồ bẩn và dầu trơn trong tai.
Cuối cùng, anh còn khống chế tơ nhện tiến vào tai của Mễ Nặc, hút sạch toàn bộ mảnh vụn rơi xuống.
- Xoay người lại nào.
Mục Lương vỗ nhẹ mặt của cô gái tai thỏ.
- Vâng ~~~ ”
Mễ Nặc ngoan ngoãn lật người, mặt hướng vào cơ thể Mục Lương.
- Đừng lộn xộn.
Mục Lương lại căn dặn một câu, thận trọng dọn dẹp tai còn lại của Mễ Nặc.
- Mục Lương, hôm nay ngươi có kế hoạch gì không?
Mễ Nặc nỗ lực dời đi sự chú ý của mình.
Mục Lương thuận miệng đáp một câu:
- Ta muốn đi xây dựng Linh Điền tầng thứ ba.
- Cần ta giúp một tay không?
Mễ Nặc ngây thơ hỏi.
Khóe môi của anh cong lên, ôn hòa hỏi:
- Không cần đâu, hôm nay ngươi không cần đi Trường Học à?
- Ngày hôm nay không có tiết nha.
Mễ Nặc mềm mại nói.
Mục Lương suy nghĩ một chút, ôn hòa nói:
- Vậy nếu hôm nay ngươi không có chuyện gì làm, vậy thì theo ta ra ngoài đi.
- Vâng~~~ ”
Đôi mắt tròn xoe của Mễ Nặc lập tức sáng ngời.
Mục Lương thu hồi cây lấy ráy tai, bình thản nói:
- Được rồi, chúng ta đi ăn điểm tâm thôi.
- Được, ngươi cũng mau tới nha.
Mễ Nặc run run đôi tai lông nhung, cảm giác nghe rõ hơn rất nhiều, lỗ tai cũng trở nên thoải mái không ít.
- Ta biết rồi.
Mục Lương thuận miệng lên tiếng.
Lúc này, Mễ Nặc mới đẩy cửa thư phòng rời đi, tung tăng tới nhà ăn.
Nhóm tiểu hầu gái đã chuẩn bị bữa sáng xong xuôi gồm cháo bắp, sủi cảo áp chảo, trứng chiên, trứng luộc trong nước trà, bánh bao thịt, v.v….
- Mọi người buổi sáng tốt lành.
Mễ Nặc ngọt ngào chào hỏi.
An Kỳ ngoan ngoãn hành lễ:
- Chào buổi sáng, tiểu thư Mễ Nặc.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã hỏi:
- Hôm nay Tiểu Nặc thoạt nhìn rất vui vẻ, đã xảy ra chuyện gì tốt à?
- Không có nha.
Mễ Nặc nghiêng đầu, cười cong mắt đáp.
Cô chớp chớp đôi mắt màu lam, hỏi:
- Chị Thấm Lan, ngươi có phát hiện hôm nay ta có gì khác không?
- Có gì khác à…”
Nguyệt Thấm Lan cẩn thận quan sát cô gái tai thỏ từ đầu đến chân, trầm ngâm chốc lát, nói với giọng điệu không xác định:
- Xinh đẹp hơn?
- Ta vẫn luôn rất xinh đẹp nha.
Mễ Nặc bĩu môi.
Đôi mắt xanh nước biển của Nguyệt Thấm Lan hiện lên ý cười, lại dò hỏi lần nữa:
- Chẳng là ngươi mới trang điểm?
- Cái gì chứ, cho tới bây giờ ta vẫn chưa biết trang điểm đâu, ngươi đoán lại đi.
Mễ Nặc lắc đầu.
Mũi của Nguyệt Thấm Lan giật giật, không ngửi được mùi nước hoa trên người cô gái tai thỏ, cũng không có trang điểm, càng không có thay đổi kiểu tóc, rốt cuộc là có thứ gì khác?
Cô cười khổ một tiếng, nhìn cô gái tai thỏ nói:
- Ta không nhìn ra được, ngươi nói cho ta biết đi.
Mễ Nặc hất cằm lên, ngây thơ nói:
- Lỗ tai của ta đã được rửa sạch, là Mục Lương giúp ta nha!
-... Ngươi nói khác nhau chính là cái này à?
Khóe mắt của Nguyệt Thấm Lan co giật.
- Đúng rồi.
Mễ Nặc gật đầu ngây thơ nói, tai thỏ còn lúc lắc qua lại.
Mễ Á không nhịn được cười nói:
- Tiểu Nặc, ngươi phải giơ tai lên cho chúng ta thấy chứ, nếu không thì làm sao mọi người biết được.
Cô ngồi một bên lắng nghe toàn bộ quá trình, suýt nữa không khỏi bật cười.
- Thì ra là vậy?
Mễ Nặc giơ tay dựng thẳng tai thỏ lông xù màu lam của mình lên cao, tai thỏ của cô đủ dài và mềm mại, cho nên bình thường hay cụp lại.
Nguyệt Thấm Lan dở khóc dở cười nói:
- Được rồi, ta đã thấy rồi, mau buông tai xuống đi.
Mễ Nặc cười khúc khích, lỗ tai nhẹ nhàng run lên sau đó khôi phục bình thường.
Mễ Á xoa tai em gái, nhẹ giọng hỏi:
- Ngày hôm nay ngươi có kế hoạch gì không?
Mễ Nặc cười tươi như hoa đáp:
- Hôm nay ta sẽ ra ngoài cùng với Mục Lương, hắn nói muốn đi xây dựng Linh Điền.
– Ừ, nhớ kỹ không được gây rắc rối cho Mục Lương đấy.
Mễ Á căn dặn một câu.
- Biết rồi ~ Ta sẽ ngoan ngoãn đứng bên cạnh nhìn.
Mễ Nặc bĩu môi, trong lòng đã lên kế hoạch xong xuôi, một lúc nữa cô mang theo bàn vẽ đi ra ngoài vẽ một chút, bảo đảm không làm phiền Mục Lương.
- Cộp cộp cộp ~~~
Mục Lương đi vào nhà ăn, các cô gái lần lượt chào hỏi, mọi người bắt đầu thưởng thức bữa sáng hôm nay.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:
- Mục Lương, thời gian tổ chức hội đấu giá đã được xác định vào năm ngày sau.
Cô đã phân phó người đi đưa thiệp mời, công tác chuẩn bị do Vệ Ấu Lan phụ trách, sau năm ngày sẽ tiến hành hội đấu giá.
- Ừm”
Mục Lương chậm rãi gật đầu.
Ngải Lỵ Na thanh thúy nói:
- Hội đấu giá đã bị hoãn lại mấy lần, hy vọng lần này có thể tiến hành thuận lợi.
Mục Lương nói với giọng điệu nghiêm túc:
- Thiệp mời đã đưa đi rồi, cho dù như thế nào thì cũng phải cử hành đúng hạn.
- Yên tâm đi, ta đã sắp xếp xong xuôi tất cả rồi.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã lên tiếng.
- Ừm, ngươi làm việc ta rất yên tâm.
Khóe môi của Mục Lương cong lên.
Nguyệt Thấm Lan chớp chớp đôi mắt màu xanh nước biển, nhắc nhở:
- Đúng rồi, phần lớn vật phẩm đấu giá đều đã chuẩn bị xong, nhưng còn có mấy thứ cần ngươi tự chuẩn bị, đừng quên đấy.
- Ừm, hai ngày nữa ta sẽ đưa cho ngươi.
Mục Lương mỉm cười gật đầu.
Hội đấu giá lần này có quy mô lớn hơn những hội đấu giá trước đó, số lượng người được mời cũng nhiều hơn, vật phẩm đấu giá cũng càng thêm trân quý và hiếm hoi, số lượng cũng lên tới năm trăm món.
Hội đấu giá lần này sẽ diễn ra tổng cộng ba ngày, vé vào cửa thông thường đã mở bán.
Ngải Lỵ Na tò mò hỏi:
- Ngươi chuẩn bị gì thế?
- Nước Suối Sinh Mệnh và những thứ đại loại như vậy, rất nhiều.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã đáp.
- Lúc đó chắc sẽ có rất nhiều tranh nhau cướp đoạt.
Ngải Lỵ Na chớp chớp đôi mắt màu hồng nhạt.
Khóe môi của Nguyệt Thấm Lan cong lên, ưu nhã nói:
- Vậy thì chỉ hy vọng bọn hắn có thể chuẩn bị đủ tinh thạch ma thú, đừng khiến chúng ta phải thất vọng.
Khu Vực Trung Ương, Chủ Thành.
Ở cửa cung điện, Mễ Nặc phất tay chào tạm biệt nhóm tiểu hầu gái rồi ngồi lên ghế sau xe hơi.
- Lên đường đi.
Mục Lương bình thản nói.
- Vâng.
Hộ vệ Trung Ương phụ trách lái xe cung kính đáp lại, khởi động xe hơi chạy ra khỏi khu Trung Ương.
Nửa giờ sau, xe hơi dừng ở bên ngoài Chủ Thành, trên đỉnh đầu chính là Linh Điền mây mù lơ lửng tầng thứ hai.
Mục Lương và Mễ Nặc xuống xe, hộ vệ Trung Ương cũng dừng xe máy ở bên đường.
- Ngươi theo ta đi lên hay ở phía dưới này?
Mục Lương nhìn về phía cô gái tai thỏ, ánh mắt mang theo sự dò hỏi.
- Ta muốn lên tầng trên, như vậy có thể thấy xa một chút, ta muốn vẽ phong cảnh.
Mễ Nặc nói xong lấy ra bàn vẽ và thuốc màu.
- Được.
Mục Lương cười gật đầu, nắm tay cô gái tai thỏ bay lên trời, rơi vào Linh Điền trên mây mới xây ngày hôm qua.
Sau khi hạ xuống, Mễ Nặc phất tay với Mục Lương, ngây thơ nói:
- Ngươi đi mau đi, lúc trở về nhớ tới đón ta là được.
- Ừm, ta sẽ không quên mất ngươi.
Mục Lương cười một tiếng.
- Vâng.
Mễ Nặc ngoan ngoãn gật đầu, lấy ra ghế và giá vẽ từ trong ma cụ không gian chứa đựng.
Cô tìm một chỗ bằng phẳng ngồi xuống, nhìn về phong cảnh phía xa, cầm lấy bút bắt đầu phác họa.
Mục Lương bay lên, triệu hồi Rồng Vân Mây Đen, bắt đầu chế tạo nền mây.
- Hống hống hống ~~~ ”
Rồng Vân Mây Đen đúng giờ xuất hiện, sau khi được Mục Lương mớm điểm tiến hóa, bắt đầu tận tâm tận lực sản xuất mây.
Chờ nền mây mới được xây dựng xong đã là chuyện của bốn tiếng sau.
Mục Lương bớt thời giờ liếc nhìn cô gái tai thỏ một cái, thấy cô ấy vẫn đang nghiêm túc vẽ tranh mới tiếp tục trải đường ống nước trên nền mây.
- Hống hống hống ~~~ ”
Rồng Vân Mây Đen xoay người rời đi, nơi đây đã không cần nó hỗ trợ nữa.
Sau khi hoàn thành trải đường ống lưu ly, Mục Lương lại để Rùa Đen hỗ trợ khống chế đất cát bay lên trời, bao trùm toàn bộ nền mây, chờ ba ngày sau là có thể dùng để trồng trọt thảo dược.
Dựa theo quy hoạch của anh, Linh Điền lơ lửng tầng thứ ba sẽ dùng để trồng trọt thảo dược, còn có thể vạch ra một mảnh đất chuyên dùng để trồng trọt Đôi Cánh Thiên Sứ.
Linh Điền Phù Không tầng thứ hai sẽ dùng trồng trọt các loại linh quả như quả táo, trái vải, lê, cam, v.v… Bên trong những loại trái cây này chứa đựng nguyên tố sinh mệnh, rất được các quý tộc yêu thích, có thể bán ra giá cao.
Hiện tại, Linh Điền có tổng cộng ba tầng, tầng thứ nhất nằm trên mặt đất, tầng thứ hai và tầng thứ ba đều lơ lửng ở trên không, biến tướng trở thành một điểm sáng lớn ở vương quốc Huyền Vũ.
Khi Mục Lương xong việc thì đã qua năm giờ chiều, không bao lâu nữa thì trời sẽ sập tối.
- Vù vù vù ~~~ ”
Anh trở lại Linh Điền tầng thứ hai tìm cô gái tai thỏ, thấy cô đã vẽ xong bức tranh thứ nhất, đang vẽ bức thứ hai.
- Mục Lương, ngươi xong việc rồi à?
Đôi mắt đẹp của Mễ Nặc sáng ngời.
- Ừm, ngươi vẽ cái gì thế?
Mục Lương cười đi tới sau lưng cô gái tai thỏ, muốn nhìn xem cô đang vẽ cái gì.
- Tranh phong cảnh nha.
Mễ Nặc nói rồi cho Mục Lương xem bức tranh trong tay.
Mục Lương nhìn bức tranh có chút trừu tượng kia, khóe miệng hơi co giật vài cái, cuối cùng vẫn khen ngợi một câu:
- Vẽ rất đẹp.
- Hì hì, ta biết mà, bức tranh này treo trong thư phòng ngươi được không?
Mễ Nặc nhoẻn miệng cười.
- Được, ngươi vui vẻ là được rồi.
Mục Lương mỉm cười nói.
- Đến giờ chúng ta trở về rồi à?
Mễ Nặc đứng lên.
Anh gật đầu, ôn hòa nói:
- Ừm, chắc ngươi cũng đói bụng rồi.
Anh vội vàng xây dựng Linh Điền tầng thứ ba nên đã quên ăn cơm trưa.
- Ta không đói bụng nha, có bánh bích quy lót dạ rồi.
Mễ Nặc vỗ vỗ ma cụ không gian chứa đựng trên người, bên trong chuẩn bị rất nhiều thức ăn.
- Vậy là tốt rồi.
Mục Lương cười xoa đầu cô gái tai thỏ, ôm cô bay xuống Linh Điền.
Hai người ngồi lên xe hơi, trở về Khu Vực Trung Ương Chủ Thành dưới sự bảo hộ của nhóm hộ vệ Trung Ương.
- Ta đi tắm đây.
Mễ Nặc xuống xe đi về Thiên Điện của mình.
Khi Rùa Đen khống chế đất cát phủ lên Linh Điền tầng thứ ba thì có một ít cát bụi rơi xuống bên dưới, dẫn đến toàn thân cô gái tai thỏ trở nên lấm lem.
- Bệ hạ đã trở về!
An Kỳ ngây thơ nói.
Mục Lương thấy thiếu nữ, đột nhiên nói một câu:
- Tới đây, ta kiểm tra ngươi mấy ngày nay học chữ như thế nào rồi.
- Vâng.
An Kỳ lập tức mừng rỡ, ngoan ngoãn đi tới trước mặt Mục Lương.
- Ngồi đi.
Mục Lương ngồi bắt chéo hai chân trên ghế sô pha, ra hiệu thiếu nữ ngồi ở trước mặt.
An Kỳ nói với thần sắc nghiêm túc:
- Bệ hạ, ngài kiểm tra đi.
Mục Lương thuận miệng hỏi:
- Ừm, hai mươi nhân với mười lăm bằng bao nhiêu?
- A, không phải kiểm tra biết chữ sao?
Đôi mắt tròn xoe của An Kỳ trợn tròn.
- Ta đổi ý.
Đáy mắt của Mục Lương hiện lên ý cười, anh không biết thiếu nữ đã học được chữ nào, vẫn là kiểm tra số học tương đối đơn giản.
- Vậy được rồi.
An Kỳ nhỏ giọng thầm thì, âm thầm tính nhẩm.