Chương 2666 Đội Hộ Vệ Thánh Quang Hoàn Thành Tập
Huấn.
Đường Đan và Lôi Long liếc nhìn nhau, đen mặt nhanh chóng bước ra trạm xe lửa.
Hai người đón gió tuyết thổi tới, vội vã đi vào cửa hàng Vải Và Trang Phục nằm bên cạnh trạm xe lửa, lúc đi ra thì cả hai đã đổi một thân áo ấm.
- Thật ấm áp.
Đường Đan thở ra một hơi, nắm thật chặt áo khoác trên người.
Lôi Long đau lòng nói:
- Ấm thì ấm đó, nhưng quá mắc.
- Mắc à?
Đường Đan liếc nhìn đối phương, nghiêm mặt nói:
- Ngươi ngẫm lại mấy món mà Kim hội trưởng mua ở trên hội đấu giá đi, bây giờ cảm thấy áo ấm mắc nữa không?
- .. Vậy không mắc.
Lôi Long lập tức cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Đường Đan vỗ vai của hắn, đạp tuyết xốp đi về trước, nói:
- Đi thôi, tìm thứ gì đó để bổ bụng trước, ăn no rồi lại đi tìm chỗ xây phân hội.
Lôi Long thưởng thức cảnh tuyết, cảm thán nói:
- Nơi đây thật xinh đẹp, chỉ có điều quá lạnh.
- Mặc dày chút sẽ không thấy quá lạnh.
Đường Đan đè xuống mũ lông nhung trên đầu.
Hai người vào cửa hàng Vải Và Trang Phục một chuyến, toàn thân đều thay đổi.
Chân mang giày đi tuyết, trên đầu là mũ giữ ấm làm bằng da thú, mang bao tay được đan từ len sợi, lại khoác thêm một chiếc áo chống lạnh nhồi lông vũ của Vịt Lông Vàng, tự nhiên là cảm thấy rất ấm áp.
Hai người tìm một cửa hàng lẩu, ăn thỏa thuê hai giờ mới rời đi, gương mặt tràn đầy thần sắc thỏa mãn, bụng dưới lớp áo lông đều tròn vo.
- Chậc chậc, ăn lẩu cay trong thời tiết này quả là một sự hưởng thụ.
Lôi Long cảm thán nói.
Đường Đan cũng cảm thán:
- Đúng vậy, đáng tiếc ở chỗ chúng ta không có lẩu để ăn.
Lôi Long đề nghị:
- Ta thấy món lẩu này thoạt nhìn không khó làm, chính là một nồi canh hầm thập cẩm, khi nào trở về chúng ta có thể thử làm.
- Ngươi đừng quên còn có gia vị để làm nước dùng và nước chấm, những thứ này chính là mấu chốt.
Đường Đan dư vị nói.
- Tin tưởng ta, khi nào trở về ta sẽ thử xem, nếu làm ngon thì có thể mở cửa hàng.
Lôi Long nói, vẻ mặt lộ vẻ nóng lòng muốn thử.
Đường Đan nhắc nhở:
- Ngươi ngừng mơ tưởng đi, trước mắt phải đi tìm chỗ thích hợp để xây phân hội đã.
Tới Vệ Thành Số Mười Hai thành lập phân hội Ma Pháp Sư mới là chuyện quan trọng nhất, nếu không thì hai người bọn hắn sẽ không cách nào bàn giao với Kim hội trưởng.
- Đã biết, vậy chúng ta nên đi đâu tìm bây giờ?
Lôi Long bĩu môi, nhìn cảnh tuyết xung quanh, ánh mắt trở nên mờ mịt.
Đường Đan nghiêm mặt nói:
- Ta nghe ngóng xung quanh, nghe nói phòng ở nơi này không bán, chỉ có thể đi thuê, hiện tại chúng ta nhìn xem có phòng ở nào thích hợp để làm trụ sở phân hội hay không?
Phòng ở sẽ không mở bán cho người bên ngoài không có hộ khẩu ở vương quốc Huyền Vũ.
- Vậy thì đến Cục Quản Lý Vệ Thành trước đi.
Lôi Long đáp ứng.
Đường Đan vuốt cằm nói:
- Tìm người hỏi một chút xem Cục Quản Lý Vệ Thành ở nơi nào?!
Hai người đi dọc theo con đường chính, phía sau lưu lại một chuỗi vết chân, tiện đường hỏi thăm người ở chỗ này mới biết được Cục Quản Lý Vệ Thành nằm ở trung tâm, bên cạnh sân trượt tuyết và sân trượt băng.
- Ở bức tượng băng bên kia.
Đường Đan chỉ về phía bầu trời xa xăm, có thể nhìn thấy tượng Băng Minh Xà trong sân trượt tuyết.
Lôi Long nắm thật chặt quần áo trên người, đạp tuyết đi về phía trước, nói:
- Đi thôi, phải hoàn thành chuyện này trước khi trời tối, còn phải tìm chỗ ngủ nữa.
- Ta biết rồi.
Đường Đan vội vàng đuổi theo.
Bầu trời có tuyết rơi nhè nhẹ, trên đường vẫn còn rất nhiều người qua lại, có cửa hàng còn xây người tuyết trước hai bên cửa chính.
Tượng tuyết và tượng băng cũng là một nét đặc sắc lớn ở Vệ Thành Số Mười Hai, được lưu hành rộng rãi sau khi tượng băng của Băng Minh Xà xuất hiện.
Vệ Thành Số Mười Hai còn có lễ hội Băng, đây là lễ hội không nơi đâu có, nó sẽ được diễn ra vào tháng mười hai trong lịch Huyền Vũ.
- Thật ra ở chỗ này cũng không tệ.
Lôi Long đột nhiên lên tiếng.
Đường Đan nghiêm mặt nói:
- Vậy chờ khi nào xây xong phân hội thì ngươi ở lại chỗ này đi.
- Được thôi.
Lôi Long gật đầu đáp ứng.
Hắn nhếch miệng cười:
- Ta không có người thân, ở lại chỗ này còn có thể sống thoải mái hơn chút, mỗi ngày có thể ăn lẩu, bún cay, kem ốc quế, bánh cuốn…
- Ực ực ~~~
Yết hầu của Đường Đan nhấp nhô, càng nghe càng muốn lưu lại.
- Được rồi, ngươi mau câm miệng đi, đã nhìn thấy Cục Quản Lý Vệ Thành rồi.
Hắn tức giận nói.
- Hì hì.
Lôi Long cười, muốn đấu với hắn, vẫn là non một chút.
Hai người tới Cục Quản Lý Vệ Thành, sau khi hỏi thăm thì mới biết muốn thuê phòng thì phải đi Cục Quản Lý bất động sản, Cục Quản Lý Vệ Thành đã không còn nghiệp vụ này, nó đã được tách ra thành nghiệp vụ độc lập để giảm bớt gánh nặng cho Cục Quản Lý Vệ Thành.
- Lại phải đi Cục Quản Lý bất động sản một chuyến.
Đường Đan bĩu môi, hỏi thăm nhân viên công vụ vị trí của Cục Quản Lý bất động sản.
- Thật là rách việc.
Lôi Long thở ra một hơi.
Nhân viên công vụ Cục Quản Lý nói chuyện này đã được đăng trên báo chí, cũng dán thông báo ở trên bảng.
…..
- Cộc cộc cộc ~~~
Ly Nguyệt gõ cửa thư phòng, thanh thúy hỏi:
- Mục Lương, ngươi sắp xong chưa?
Ngay sau đó, cửa thư phòng bị đẩy ra, Mục Lương ăn mặc chỉnh tề bước ra ngoài, cười ôn hoà nói:
- Ừm, đi thôi.
Hôm nay là ngày kết thúc quá trình huấn luyện giai đoạn đầu của đội Hộ Vệ Thánh Quang, cũng là thời điểm bọn hắn chính thức trở thành một Hộ Vệ Thánh Quang chân chính, Mục Lương muốn đi kiểm nghiệm thành quả.
Ly Nguyệt và Mục Lương rời đi cung điện, đến tầng sáu khu Trung Ương.
Trong sân huấn luyện, đội hộ vệ Thánh Quang đã hoàn thành vận động nóng người, bị Ngải Lỵ Na chỉ huy đứng thành hai hàng.
Hộ Vệ Thánh Quang có mười tám người gồm chín nam và chín nữ, toàn bộ đều là nhân tài nổi bật được tuyển ra từ các đại Quân Doanh, thân thủ, tố chất cơ thể và các phương diện khác đều rất mạnh mẽ.
Sau khi gia nhập vào đội Hộ Vệ Thánh Quang, mọi người sẽ được giao phó một danh hiệu, danh hiệu này sẽ làm bạn với bọn hắn cho đến khi xuất ngũ.
- Bệ hạ sắp tới rồi, tất cả đều lên tinh thần nào.
Ngải Lỵ Na nghiêm túc nói.
- Vâng!
Mười tám người đồng thanh đáp lại, trên từng gương mặt nghiêm túc mơ hồ có chút kích động và chờ mong.
- Điểm số.
Ngải Lỵ Na lạnh nhạt nói.
- Một, hai, ba… mười bảy, mười tám, báo cáo, hết!
Tiếng đếm số nối liền nhau giống như một người đọc đều đều.
Ngải Lỵ Na dặn dò:
- Nhớ kỹ, ở vương quốc Huyền Vũ thì các ngươi chỉ có danh hiệu, đừng quên.
- Vâng!
Mười tám người đồng thanh đáp lại lần thứ hai.
Ngải Lỵ Na lạnh nhạt nói:
- Hiện tại dùng danh hiệu của các ngươi để điểm số một lần nữa.
- Giáp Nhất, Giáp Nhị, Giáp Tam… Giáp Bát, Giáp Cửu.
- Ất Nhất, Ất Nhị, Ất Tam… Ất Bát, Ất Cửu.
Tiếng đếm số vang lên, danh hiệu của đội Hộ Vệ Thánh Quang lấy Giáp Ất Bính Đinh làm chủ.
Sau này nếu đội Hộ Vệ Thánh Quang thêm người thì lại chín người làm một nhóm từ Bính Nhất tới Bính Cửu, Đinh Nhất tới Đinh Cửu, cứ thế mà suy ra.
Ngải Lỵ Na hài lòng gật đầu:
- Rất tốt, nhớ kỹ danh hiệu của các ngươi.
- Cộp cộp cộp ~~~
Tiếng bước chân truyền đến, Mục Lương và Ly Nguyệt đi vào sân huấn luyện lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
- Bệ hạ.
Ngải Lỵ Na giơ tay nghiêm chào.
Mục Lương bình thản nói:
- Ừm, người đã đến đông đủ chưa?
- Đã đủ rồi ạ.
Ngải Lỵ Na nghiêm túc đáp.
- Gặp qua bệ hạ.
Nhóm Hộ Vệ Thánh Quang chỉnh tề giơ tay nghiêm chào.
- Ừm.
Mục Lương nhẹ gật đầu, quan sát nhóm Hộ Vệ Thánh Quang trước mắt, bình tĩnh hỏi:
- Đội trưởng đâu?
Sáu viên Vô Hạn Long Quả dùng ở trên người hộ vệ Thánh Quang là để bồi dưỡng ra đội trưởng.
- Đội trưởng bước ra khỏi hàng.
Ly Nguyệt lạnh nhạt nói.
- Cộp cộp ~~~
- Vâng.
Giáp Nhất và Ất Nhất tiến lên trước hai bước, giơ tay nghiêm chào.
Hai người đều ăn Vô Hạn Long Quả và thành công thức tỉnh hai loại năng lực, là người nổi bật nhất trong mười tám vị hộ vệ Thánh Quang ở đây.
Bốn vị khác dùng Vô Hạn Long Quả cũng có mặt trong đội ngũ, bây giờ bọn hắn là Phó đội trưởng đội Giáp và đội Ất, sau này sẽ là Đội trưởng tương lai của đội Bính, đội Đinh.
Ly Nguyệt ra lệnh:
- Các ngươi tự giới thiệu bản thân đi.
Giáp Nhất nghiêm túc nói:
- Bệ hạ vạn an, ta là Giáp Nhất, đội trưởng đội Giáp.
Hắn là nam, năm nay hai mươi lăm tuổi, đã từng là binh sĩ trong Trấn Đông Doanh.
- Bệ hạ vạn an, ta là Ất Nhất, đội trưởng đội Ất.
Ất Nhất cung kính hành lễ.
Tên thật của cô là A Tuyết, từng là binh sĩ ở Hải Quân, năm nay hai mươi mốt tuổi.
Mục Lương hỏi:
- Năng lực thức tỉnh của các ngươi là cái gì?
Giáp Nhất nói:
- Bẩm bệ hạ, ta thức tỉnh năng lực khống chế lục thực và năng lực hóa đá những vật đã chạm vào.
- Hóa đá à, nói cụ thể một chút.
Mục Lương nói.
Giáp Nhất giải thích:
- Ta có thể hoá đá đồ vật mà mình chạm vào từ thời gian ba giây đến một phút, nếu đối phương có thực lực càng mạnh thì thời gian hóa đá sẽ càng ngắn.
Mục Lương hài lòng gật đầu:
- Ừm, năng lực không tệ, lúc chiến đấu có thể tạo được hiệu quả không tưởng.
Trên mặt của Giáp Nhất lộ ra biểu cảm kích động, cô được bệ hạ khen ngợi, trong lòng tràn đầy sự tự hào.
Mục Lương nhìn về phía Ất Nhất, ánh mắt mang theo thần sắc dò hỏi.
- Bẩm bệ hạ, ta thức tỉnh năng lực thủy, cơ thể có thể hóa thành nước chắn đỡ toàn bộ công kích vật lý.
Ất Nhất vươn tay ra, ngưng tụ ra một đoàn tơ nhện trong lòng bàn tay rồi nói:
- Loại năng lực thứ hai là phun ra tơ nhện.