Chương 2707 Trừ Phi Ngươi Muốn
Chết.
- Như vậy mới có thể đột phá cực hạn.
- Vậy thì một ngàn năm trăm cái.
Hạ Hạ mím môi nói.
Nhóm binh lính Không Quân âm thầm kêu rên, một ngàn năm trăm cái hít đất, đây là gấp hai lần huấn luyện bình thường.
- Cố gắng lên, cơm trưa hôm nay sẽ có thêm đồ ăn.
Hi Bối Kỳ cao giọng nói.
- Vâng!
Nhóm binh lính chỉnh tề đáp lại, lập tức có động lực gia tăng huấn luyện.
Hạ Hạ tiếp tục đếm:
- Một trăm sáu mươi lăm, một trăm sáu mươi sáu…
- Ta cùng làm với các ngươi.
Hi Bối Kỳ nói rồi xoay người nằm xuống, cõng một khối vật nặng trên lưng bắt đầu hít đất.
Nguyệt Phi Nhan chớp mắt, tại sao hôm nay Hi Bối Kỳ lại liều mạng như vậy?
Cô đứng nhìn một hồi, cảm thấy không thú vị, vì vậy cũng nằm xuống hít đất theo.
Sau một ngàn năm trăm cái hít đất, nghỉ ngơi mười phút lại tiếp tục đeo vật nặng nhảy ếch hai ngàn cái.
- Mọi người tới uống nước.
Binh sĩ phụ trách hậu cần mang mấy thùng nước lớn qua đây.
Trong nước có cho thêm vài miếng lá cây Trà Thụ Sinh Mệnh, có thể trợ giúp nhóm binh lính khôi phục thể lực, hóa giải mệt nhọc của cơ thể.
- Nghỉ ngơi nửa giờ.
Hi Bối Kỳ thở ra một hơi nói.
- Vâng!
Nhóm binh lính hoan hô một tiếng, đứng xếp hàng lấy nước uống.
Mỗi người một chén nước xuống bụng, cơ bắp đau nhức đều được hóa giải, lại có sức lực tiếp tục huấn luyện.
Vệ Thành Số Chín.
- Cộp cộp cộp ~~~
Trên con đường chính dẫn ra khỏi thành, nhóm xe thú chạy với tốc độ đều đặn hướng ra bên ngoài.
Ngày thường xe thú ra vào đều thông suốt, hôm nay lại xếp đặt trạm kiểm tra ở cửa thành, xe thú đi ngang qua đều phải tiếp thu kiểm tra, vì vậy mà tốc độ ra thành mới bị chậm lại.
Một xa phu nghi ngờ hỏi thăm người phía trước:
- Người anh em, đằng trước là chuyện như thế nào vậy, tại sao đột nhiên lại không đi được?
- Ta cũng không biết.
Một vị xa phu khác lắc đầu.
- Không lẽ là xảy ra tai nạn giao thông?
- Chắc là không phải đâu, xe thú còn có thể di chuyển mà, chỉ là tốc độ hơi chậm thôi.
- ...
Mấy xa phu kéo căng dây cương trong tay, làm cho ma thú hoặc hung thú kéo xe chậm rãi đi tới.
Sau khi Trại Chăn Nuôi mở rộng quy mô thì đã nuôi dưỡng càng ngày càng nhiều hung thú và ma thú, ma thú và hung thú thân thiện dùng để kéo xe cũng ngày càng nhiều.
Ở cuối đội ngũ có một chiếc xe thú thoạt nhìn cực kỳ bình thường, người đánh xe là Thiết Lôi Nhĩ.
Bên trong buồng xe, Đức Lạt Cơ trầm giọng nói:
- Chúng ta sắp ra khỏi thành rồi, tất cả cẩn thận một chút.
- Vâng.
Mã Cách Phu gật đầu.
Từ sáng sớm bọn họ đã rời khỏi nơi ở, thuê một chiếc xe thú chuẩn bị đi ra khỏi Vệ Thành Số Chín trước, sau đó lại nghĩ biện pháp rời khỏi vương quốc Huyền Vũ sau.
Trong xe thú, ngoại trừ Mã Cách Phu và Đức Lạt Cơ ra thì còn có Tuyết Diệp, lúc này cô đã bị cải trang. Miệng cô vẫn bị bịt kín như trước, nhưng trên người lại khoác lên trường bào màu đen, hai tay hai chân bị quần áo che khuất, nhìn không thấy dấu vết của dây thừng.
Mã Cách Phu và Đức Lạt Cơ ngồi hai bên, chỉ cần nữ nhân này vừa có cử động khác thường thì sẽ lập tức bị đánh ngất xỉu.
- Ngươi tốt nhất là thành thật ngồi im một chỗ đi, bằng không đừng trách ta không khách sáo.
Mã Cách Phu uy hiếp.
Đôi mắt màu vàng óng của Tuyết Diệp trừng lớn, miệng chỉ có thể phát ra âm thanh mơ hô:
- Hưm hưm ~~~
- An tĩnh đi, một hồi nữa có người tới kiểm tra, ngươi giữ yên lặng cho ta.
Ánh mắt của Đức Lạt Cơ lạnh lẽo, giở giọng đe dọa cô gái Ma Cà Rồng.
Tuyết Diệp phối hợp gật đầu, trong lòng thì lại có ý tưởng khác, ngoài mặt phối hợp chỉ là vì cô không muốn ăn khổ không cần thiết.
Mã Cách Phu hài lòng gật đầu, giơ tay nhẹ nhàng đẩy ra cửa khoang xe lộ ra một khe hở, hỏi:
- Hiện tại tình huống bên ngoài thế nào rồi?
Thiết Lôi Nhĩ quay đầu lại nói:
- Phía trước đều là xe thú, chúng ta còn chưa tới cửa thành, không biết đã xảy ra chuyện gì.
- Ừm, chú ý một chút, có tình huống gì thì lập tức nói với chúng ta.
Đức Lạt Cơ nhắc nhở.
- Ta biết rồi.
Thiết Lôi Nhĩ lên tiếng.
Xe thú thong thả tiền về phía trước, sau hai mươi phút mới đến cửa thành Vệ Thành Số Chín.
Trên đường đi bị thả mấy đoạn vòng bảo hộ lớn chặn hơn phân nửa con đường, chỉ lộ ra hai làn đường để cho xe thú đi qua, hai bên làn xe còn có binh sĩ và nhân viên tiến lên lần lượt kiểm tra từng cái xe thú.
Thiết Lôi Nhĩ gõ cửa khoang xe một cái, thấp giọng nói:
- Đại nhân, phía trước đang kiểm tra xe thú.
Đức Lạt Cơ nghiêm túc nói:
- Mọi người lên tinh thần, nhớ kỹ thân phận của ngươi, đừng để bại lộ.
- Vâng, ta biết rồi.
Thiết Lôi Nhĩ nghiêm mặt gật đầu.
Hắn phải giả dạng thành xa phu, là hạ nhân của Mã Cách Phu và Đức Lạt Cơ, mà Tuyết Diệp là tiểu thư quý tộc mất trí, tới Vệ Thành Số Chín để du lịch thư giãn.
Mã Cách Phu đóng vai Nam Tước, Đức Lạt Cơ đóng vai Bá Tước, cả hai đều là anh trai của Tuyết Diệp.
Đức Lạt Cơ nhìn về phía Mã Cách Phu, nghiêm túc nói:
- Ngươi cũng nhớ kỹ thân phận của mình đấy.
- Vâng, ta biết rồi.
Mã Cách Phu nghiêm mặt nói.
- Dừng xe.
Một binh sĩ giơ tay lên ngăn cản xe thú của Thiết Lôi Nhĩ.
Trên mặt của Thiết Lôi Nhĩ lộ ra vẻ ngây ngô, hỏi:
- Hì hì, đại nhân có chuyện gì không?
Binh sĩ nghiêm túc nói:
- Kiểm tra theo thông lệ, phối hợp là tốt rồi.
- Ồ ồ, được rồi.
Thiết Lôi Nhĩ vội vàng gật đầu.
Hắn giả vờ thuận miệng hỏi:
- Đại nhân, ở đây xảy ra chuyện gì sao, trước đây ra vào thành không như bây giờ.
- Không có gì, ngươi phối hợp kiểm tra là tốt rồi, rất nhanh thôi.
Binh sĩ đáp một câu qua loa lấy lệ.
Hắn hơi nâng cằm lên một chút, hỏi:
- Trong xe là ai?
- Trong xe là thiếu gia và tiểu thư nhà chúng ta.
Thiết Lôi Nhĩ cười nói.
- Mở cửa xe.
Binh sĩ nói.
Thiết Lôi Nhĩ lộ ra nụ cười khó xử, nói:
- Cái này… Thiếu gia và tiểu thư nhà chúng ta không muốn bị quấy rầy.
- Ngươi không tính phối hợp à?
Binh sĩ híp mắt lại.
- Cộp cộp cộp ~~~
Mấy tên binh sĩ khác lập tức vây lên, nhìn chằm chằm Thiết Lôi Nhĩ với vẻ mặt cảnh giác.
- Phối hợp, ta lập tức phối hợp.
Trên trán của Thiết Lôi Nhĩ toát ra mồ hôi lạnh, xoay người lại gõ cửa khoang xe.
Hắn nhắc nhở:
- Thiếu gia, tiểu thư, bọn họ muốn kiểm tra thùng xe, cần chúng ta phối hợp.
- Vậy thì kiểm tra đi, đừng lãng phí thời gian ở đây nữa.
Trong xe truyền ra giọng nói âm trầm của Đức Lạt Cơ.
- Vâng.
Thiết Lôi Nhĩ nghe vậy mở ra cửa khoang xe.
- Cọt kẹt ~~~
Binh sĩ ngước mắt nhìn vào trong buồng xe, đồng thời nhìn thấy ba người Mã Cách Phu.
Đức Lạt Cơ cau mày nói:
- Kiểm tra xong chưa?
Hắn đóng vai quý tộc phách lối, lúc này bị binh lính mạo phạm kiểm tra cho nên rất khó chịu.
- Chờ một chút.
Binh sĩ nói với vẻ mặt nghiêm túc.
- Có chuyện gì vậy?
Trong lòng Mã Cách Phu lộp bộp một tiếng.
Binh sĩ nghiêm mặt nói:
- Mời các ngươi xuống xe để phối hợp kiểm tra.
- Vì sao?
Thiết Lôi Nhĩ cau mày hỏi.
- Hưm hưm ~~~
Đôi mắt của Tuyết Diệp trợn to, cô nhìn chằm chằm vào binh sĩ, bên trong đôi mắt màu vàng óng tràn đầy tơ máu, còn mang theo ý khẩn cầu.
Khoé miệng của Mã Cách Phu giật giật, trầm giọng nói:
- Ngươi đừng náo loạn, đi ra ngoài phải an tĩnh, không được hù dọa người khác?
- Cô ấy bị làm sao thế?
Binh sĩ cau mày hỏi.
Trên mặt của Đức Lạt Cơ lộ ra vẻ đau thương, giải thích:
- Đây là em gái của ta, từ nhỏ đầu óc không tốt, đến giờ trí lực vẫn như một đứa bé.
Mã Cách Phu gật đầu nói:
- Đúng vậy, mỗi khi nhìn thấy người xa lạ thì em gái ta sẽ phát bệnh, cho nên chúng ta không cho cô ấy gặp người khác.
- Thì ra là vậy, nhưng mà luật là luật, mời mọi người phối hợp xuống xe kiểm tra.
Binh sĩ nói với vẻ mặt không thay đổi.
Mã Cách Phu tức giận nói:
- Người nhà của ta đều như vậy rồi mà ngươi còn muốn dằn vặt cô ấy sao?
- Đây là quy định, huống chi ta xem cô ấy cũng không có rất kích động.
Binh sĩ lạnh nhạt nhìn về phía Tuyết Diệp.
- Có chuyện gì vậy?
Một giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên, Hương Nhu cất bước đi tới.
Binh sĩ giơ tay chào, nghiêm mặt nói:
- Đại nhân, bọn họ không phối hợp.
Hương Nhu nghe vậy quay đầu nhìn về phía ba người trong xe thú, khi ánh mắt rơi vào trên người Tuyết Diệp thì đồng tử không khỏi co rút lại một chút.
Cô âm thầm khiếp sợ, sau đó giả vờ bình tĩnh nói:
- Mời các ngươi xuống dưới để phối hợp kiểm tra.
- Tốt.
Ánh mắt của Đức Lạt Cơ lấp lóe.
Trong lòng của Mã Cách Phu cả kinh, xuống xe rất dễ dàng bại lộ thân phận của bọn họ.
Quân nỏ trong tay binh lính giật giật, nghiêm túc nói:
- Lập tức xuống xe, phối hợp làm việc.
- Đừng thúc giục.
Đức Lạt Cơ lạnh lùng nói.
Hương Nhu đặt tay ra sau lưng, ngón tay giật giật.
Binh sĩ thấy thế đồng tử co rút lại, trong lòng hiểu rõ, nhanh chóng xoay người rời khỏi.
Đức Lạt Cơ thấp giọng uy hiếp:
- Ngươi khôn hồn thì an phận một chút, trừ phi ngươi muốn chết.
Ánh mắt của Tuyết Diệp lấp lóe, không trả lời.
- Có chuyện gì vậy?
Hương Nhu cau mày hỏi.
Đức Lạt Cơ nói với vẻ mặt không thay đổi:
- Không có gì, xuống xe thôi.
- Cọt kẹt ~~~
Ba người trong xe đứng dậy, mở cửa lần lượt xuống xe.