← Quay lại trang sách

Chương 9 - Mục Đích Của Các Người Là Gì?

Ta Xem Hình Sự Trang Đại Lão, Tỷ Phú Quỳ Cầu Giúp Đỡ

.

☆ Mục Lục ☆

——— o O o ———

- Lý Tổng Đến Thị Sát!

- Bí Mật Tầng Cao Nhất Kim Tự Tháp

- Bên Trong Bàn Của Cô Có Giấu Một Khẩu Súng

- Lý Tiểu Thư, Tôi Thật Sự Cảm Thấy Tiếc Cho Cô

- Họng Súng Đổi Hướng Mi Tâm

- Trong Lòng Lục Bình Đang Gầm Thét

- Anh Rốt Cuộc Là Ai?

- Ông Đây Muốn Làm Chuyện Lớn

- Mục Đích Của Các Người Là Gì?

- Đúng Là Con Mẹ Nó Đã Ghiền!

- Giúp Tôi Giết Chết Tống Tử Văn?

- Máu Tươi Nhiễm Đỏ Giày Da

- Cô Là Tự Nguyện?

- Sự Quyến Rũ Của Chị Mẫn Đan

- Rất Thần Bí

- Lục Bình Để Lại Sơ Hở!

- Diễn Viên Tự Tu Dưỡng

- Lâm Thu Nguyệt Chúng Tinh Phủng Nguyệt (*)

- Husky Trong Bầy Sói

- Không Thể Như Thế, Không Thể Như Thế Được!

- Lâm Thu Nguyệt: "Mình Đúng Là Điên Rồi!

- Tổng Giám Đốc Lâm?

- Đây Là Công Việc Của Anh?

- Sở Thích Của Lục Bình

- Lễ Nghi Khi Ăn Đồ Tây

- Tôi, Cừu Non Giả Làm Hổ Ăn Thịt Sói

- Lý Ngọc Trân: "Sờ Một Cái Không?”

- Vẫn Là Để Lần Sau Đi

- Áo Khoác Bị Cởi

- Để Lộ!

- Từ Bỏ? Chạy Trốn?

- Lý Ngọc Trân Quỳ Trước Mặt Mình?

- Khẩn Cầu Mình! Cầu Xin Mình!

- Hét Lên Và Pháo Hoa Sáng Lạn Nhất!

- Có Tình Yêu, Có Gia Đình, Thì Sẽ Có Nhược Điểm Lớn Nhất

- Lục Bình Chảy Máu

- Tôi Kể Cho Các Vị Một Câu Chuyện Xưa

- Hung Thú Tuyệt Thế

- Tôi Dập Đầu Cho Tiên Sinh

- Quyền Lợi Là Xuân Dược Tốt Nhất Của Đàn Ông

- Anh Em Chúng Ta Từ Nay Coi Như Một Đao Cắt Đứt

- Thật Sự Là Thú Vị

- Lý Ngọc Trân Giám Sát

- Năng Lực Tìm Chết Của Lục Bình

- Thật Là Xui Xẻo!

- Mình… Đã Không Thể Dừng Lại!

- Lục Bình Phóng Thích

- Giấy Chứng Nhận Đầu Tư Của Đinh Thanh

- Tiểu Tác Tân!

- Ông Nội, Cứu Cháu!

- Tôi Từ Lâu Đã Không Phải Là Người!

- Không Thể Nào!

- Sở Thích Của Lục Bình

- Anh Nên Làm Cái Gì

- Tôi Chờ Tin Tức Của Anh

- Không phải Sợ, Tôi Đến Để Cứu Vớt Cô

- Giết Người Không Cần Đao Mới Là Chuyện Kinh Khủng Nhất

- Cho Hỏi Là Vị Nào?

- Tại Hạ, Tống Tử Văn!

- Chính Là Cô Ấy

- Không Còn Kịp Rồi!

- Thực Lực Tuyệt Đối Của Lục Bình

- Đại Lão Kinh Nghi

- Chạm Vào Cấm Kỵ!

- Em Gái Của Tiên Sinh!

- Đều Là Cáo Già

- Mưa Gió Sắp Tới!

- Xa Hoa Như Bể Rượu Và Rừng Thịt

- Thường Đi Dọc Bờ Sông Sao Có Thể Không Ướt Giày Được Chứ

- Đây Là Nghệ Thuật!

- Nghệ Thuật Ngôn Ngữ

- Mưa Gió Sắp Tới, Tấm Màn Lớn Lộ Ra

- Tết Nguyên Đán, Pháo Hoa Thế Giới

- Chúc Mừng Năm Mới!

- Mười Tám Tháng Chạp! Tổ Chức Hội Đồng Quản Trị!

- Chúc Anh Có Thể Cho Ông Ta Một Bất Ngờ Lớn

- Gió Nổi Lên!

- Thay Đổi Lớn! Toàn Trường Chấn Động!

- Toàn Trường Yên Lặng

- Ẩn Núp Năm Năm! Khủng Bố Tất Cả!

- Chủ tịch Đinh!

- Giết!

- Thời Kiêu Hùng Đã Kết Thúc!

- Hai Mươi Sáu Năm Trước?

- A Tỳ Địa Ngục- Con Đường Vô Gian

- Có Kết Quả Chứ?

- Tống Tử Văn Đốt Pháo Hoa!

- Pháo Hoa… Đến!

- Mình Phải Chấp Nhận Rằng Mình Sẽ Phạm Sai Lầm

- Người Phụ Nữ Phong Hoa Tuyệt Đại!

- Lý Ngọc Trân Tuyệt Vọng

- Tống Công Tử

- Miệng Của Lý Ngọc Trân Bị Bịt Rồi

- Lý Ngọc Trân Cầu Lục Bình!

- 100 Triệu!

- Thành Giao

- Lý Tiểu Thư, Nụ Hôn Đầu Tiên Sao?

- Lục Bình Thể Hiện Quyền Hành!

- Nhờ Phúc Của Tiên Sinh, Tất Cả Đều Ổn

- Lý Ngọc Trân Cởi Tất Chân!

- Xuyên Hòa Sẽ Không Thua

- Các Phe Điên Cuồng Bổ Não!

- Là Người Thì Đều Sẽ Có Sơ Hở!

- Do Các Người Ép Tôi

- Khủng Bố, Văn Kiện Cơ Mật Màu Vàng

- Xôn Xao!

- Tin Tức Dần Dần Sôi Sục

- Cô Chơi Tôi…

- 3 Tỷ!

- Tống Tử Văn Vây Quanh Tòa Nhà Xuyên Hòa!

- Giả Bộ Làm Đại Lão Tới Cùng!

- Mình Nên Làm Gì Đây?

- Tiểu Thư Mời Tống Công Tử Quay Về Trước

- Ung Dung Uống Trà Dưới Ánh Mắt Của Tống Tử Văn!

- Vận Mệnh Của Lý Ngọc Trân!

- Xong Đời Rồi!

- Lục Bình: "Anh Không Có Tư Cách Ngồi Ở Trước Mặt Tôi!

- Thật Con Mẹ Nó Soái!

- Thủ Đoạn! Quyền Thế!

- Vương Triều Thay Đổi!

- Chỉ Còn Ba Tháng

- Nhớ Ăn Lại Không Nhớ Làm Việc

- Lục Bình Ra Tay!

- Thương Nhân Tình Báo Trung Hải Chú Ý Tới Lục Bình!

- Đại Thạch, Tôi Dự Định Tỏ Tình Với Oánh Oánh

- Còn Sống Thật Là Tốt…

- Lục Bình Tiếp Xúc Với Giới Buôn Bán Tình Báo!

- Đúng Là Một Đám Kẻ Điên

- Đồng Nghiệp Mới Là Nội Ứng!

- Sự Khác Nhau Của Tình Báo Cơ Mật Màu Vàng!

- Cấp Bậc Của Tình Báo

- Lục Bình Cầm Súng!

- Lục Bình Nói Ra Văn Án!

- Nên Bắt Đầu Rồi

- Uống Coca Có Vẻ Như Ngon Hơn Nhiều

- Vô Đề

- Đánh Cờ Tâm Lý, Cờ Sai Một Nước!

- Lục Bình: Làm Ăn Chính Là Làm Ăn!

- Rốt Cuộc Là Có Thân Phận Gì…

- Lý Anh: Mình Đang Ở Trong Mộng Sao! Đây Mới Là Cuộc Đời Của Mình!

- Tất Cả Những Thứ Này Đều Là Thật!

- Khi Lục Bình Đeo Kính Gọng Vàng!

- Hương Đảo Nhìn Bắc Lâu, Trung Hải Thị Hồng Lâu!

- Nước Vô Cùng Sâu

- Hai Cô Gái Khóc Vì Lục Bình!

- Trương Oánh Oánh Tỏ Tình Với Lục Bình!

- Trước Khi Chính Thức Tỏ Tình

- Vẫn Tính Là Có Trách Nhiệm...

- Lý Ngọc Trân: Cô Ấy Đang Sống Trong Ảo Tưởng Tự Thêu Dệt!

- Đến Hồng Lâu!

- Đinh Thanh Tại Hồng Lâu!

- Nhất Định Là Đinh Thanh!

- Chị Mẫn Đan: Chị Hài Lòng!

- Rất Đáng Yêu!

- Hợp Tác Sâu Với Ngô Gia!

- Ngô Gia: Chúng Tôi Đều Đang Chú Ý Tới Tiên Sinh!

- Sớm Đã Có Người Chú Ý Tới Mình?

- Ôn Nhu Hương Của Ngô Gia!

- Lục Bình Và Ngô Giao Lưu Xuyên Server!

- Tôi Hiểu Rõ Quy Tắc

- Bị Trương Oánh Oánh Bắt Lấy!

Chỉ trong phút chốc, Ngô Thì tuổi đã thể hiện ra toàn bộ sự tàn nhẫn của mình.

- Nhất Định Phải Bắt Kịp!

- Tố Chất Tâm Lý Của Lục Bình!

- Nụ! Nụ Hôn Đầu Tiên!

- Lục Bình: Mình Là Kẻ Liều Mạng!

- Lục Bình Thử Súng!

- Đinh Thanh Sợ Hãi!

- Tôi Đợi Tiên Sinh!

- Lục Bình: Đến Rốt Cuộc Đã Xảy Ra Chuyện Gì? Đừng Hỏi Tôi!

- Tôi Cho Phép Cô Trở Về Nhà Một Tuần Lễ

- Dập Đầu, Nguyện Ra Sức Vì Tiên Sinh!

- Đáng Chết!

- Bố Trí Của Lý Lão Gia Tử!

- Hổ Về Già

Ngô Thì tuổi cầm điện thoại, động tác vẩy tàn thuốc đột nhiên dừng lại. Trên vẻ mặt ông lộ ra vẻ tính toán, nghe được ý nghĩa sâu xa trong lời nói của Lục tiên sinh.

- Sấm Sét Trên Mặt Đất!

- Lục Bình Bóp Cò Súng!

- Kỹ Năng Diễn Xuất Bậc Thầy: Lục Bình!

- Tôi Có Chuyện Muốn Nói

- Lục Bình Kiên Trì Khiển Trách Đến Cùng!

- Thời Gian Chính Là Sinh Mệnh

- Hứa Hẹn Của Tổ Chức Thần Thánh Phía Sau Lưng Lục Bình!

- Bổ Sung Vào Chỗ Thiếu Hụt

- Nếu Như Làm Ăn Thua Lỗ Thì Dùng Mạng Để Đền!

- Lục Bình: Tôi Chỉ Là Một Nhân Viên Bình Thường, Ông Lại Nhờ Tôi Giúp Đỡ?!

- Có Nhận Không?

- Điện Thoại Cách Không Vang Lên! Tạo Áp Lực! Tạo Áp Lực!

- Nhớ Lấy, Ông Nợ Tôi Một Mạng

- Lục Bình: Tôi Cũng Muốn Trở Thành Thần!

- Nhảy Múa Giữa Đám Quyền Quý!

- Cơ Mật Màu Vàng

- Tiểu Đội Tác Chiến Của Lục Bình!

- Không Tệ, Rất Có Lực

- Võ Sĩ Bát Cực Quyền!

- Khóa Học Của Tôi Có Một Yêu Cầu

- Khi Lục Bình Đóng Vai Đại Lão Ngay Trước Mặt Mọi Người!

- Cảm Giác Ngột Ngạt!

- Kỹ Năng Diễn Xuất

- Tôi Đã Kết Hôn

- Bạn Nhảy Của Lý Ngọc Trân!

- Chủ Động Ôm Về Phía Trước!

- Người Phụ Nữ Bị Vặn Gãy Cổ!

- Nấu Không Tệ

- Tảng Đá Lớn Bị Ném Vào Trong Vòng Xoáy Rồi!

- Không Biết Khiêu Vũ

- Bí Mật Của Giới Truyền Võ!

- Tham Tài Háo Sắc?

- Tài Bắn Súng Của Lục Bình!

- Vấn Đề Không Lớn

- Một Câu Nói Của Lục Bình, Ngô Gia Trầm Mặc!

- Kẻ Đứng Đầu?

- Mặt Nạ Của Lục Bình!

- Quả Nhiên Là Người Đẹp Vì Lụa

- Mình Là Con Cừu Non Duy Nhất Trong Cái Giới Ăn Thịt Này!

- Khảo Nghiệm Lớn Nhất Đối Với Kỹ Năng Diễn Xuất!

- Lục Tiên Sinh Muốn…Làm Gì Đây?

- Lục Bình: Tôi Là Người Săn Rồng!

- Bổ Não! Sợ Rằng Đây Mới Là Mục Đích Của Lục Tiên Sinh!

- Sợ Rằng Đây Mới Là Mục Đích Của Lục Tiên Sinh

- Lục Bình Đánh Một Bạt Tay!

- Bình Tĩnh Một Chút

- Khiêu Vũ! Xảy Ra Chuyện Lớn!

- Chuyện Càng Ngày Càng Thú Vị Rồi

- Mất Khống Chế! Khiêu Vũ Tuyệt Mỹ!

- Tôi Là Người Đàn Ông Đầu Tiên Giẫm Lên Chân Cô Sao?

- Thiếu Nữ Bên Trong Bức Tranh Này?

- Đã Sớm Liệu Được Rồi Sao?

- Lật Xe Hỏa Táng Tràng!

- Lần Sau Không Thể Như Vậy Nữa

- Tống Công Tử, 100 Triệu! Tôi Sẽ Tìm Ra Anh Ta!

- Đao Nhọn Dưới Quyền Lục Bình!

- Hạ Mẫn Đan Gặp Mặt Lý Anh!

- Sao Mình Có Thể Làm Ra Chuyện Như Vậy Chứ?

- Vận Mệnh Được Lục Bình Cứu Vớt!

- Quyết Tâm!

- Hạ Mẫn Đan Cảnh Cáo Lục Bình!

- Đều Là Người Trưởng Thành Rồi

- Bổ Não Do Lục Bình Mang Tới!

- Thuần Hóa!

- Hàng Hóa Nhập Khẩu Song Song, Đúng Là Quá Khó!

- Mình Nên Làm Gì Đây!

- Lục Bình Lần Đầu Giết Người!

- Rốt Cuộc Là Vì Sao?

- Lục Bình: Mình Giết Người Rồi!

- Tôi Muốn Dùng Quán Trà Này Của Ông

- Chạy! Chạy Nhanh Hơn Một Chút!

- Thuần Hóa!

- Sợ hãi! Bất an!

- Tôi Dẫn Cô Đi Cùng!

- Ba! Giả Bộ Cái Gì Mà Giả Bộ!

- Điên! Đều Điên Rồi!

- Ra Tay Quá Độc Ác

- Vạch Trần Bí Mật!

- Lục Bình: Đây Là Mệnh Lệnh!

- Chính Là Anh Ta?

- Lục Bình Bị Tập Kích!

- Sống Chết!

- Thất Bại!

- Sức Mạnh Của Lục Bình!

- Một Anh Hùng

- Hạ Màn - Chi Tiết Về Lục Bình!

- Hiệu Quả Đặc Biệt Khi Luyện Truyền Võ

- Yên Tâm Đi, Đại Thạch!

- Lý Anh: Người Phụ Nữ Kia Thuê Chung Nhà Cùng Lục Tiên Sinh?!

- Hai Người Đã Ngủ Chưa?

- Bị Đùa Bỡn Trong Lòng Bàn Tay!

- Không Phải Người Bạn Gái Tốt

- Huấn Luyện Trung Thành Dưới Quyền Của Lục Bình!

- Tín Đồ Cuồng Nhiệt Của Lục Bình!

- Cánh Cứng Cáp Rồi, Muốn Bay Đi Đúng Không!

- Huấn Luyện

- Giết!

- Tín Ngưỡng - Lục Bình!

- Không Cần Khẩn Trương

- Thuộc Về Một Loại Cảm Giác Cân Bằng Rất Vi Diệu

- Đều Đang Giám Thị Lục Bình!

- Mẹ Kiếp!

- Thiết Thính Phong Vân!

- Trò Chuyện Vương Thất!

- Đáp Cầu Dắt Mối!

- Mua Bán Lỗ Vốn

- Đều Là Lão Hồ Ly! Ngoại Trừ Lục Bình!

- Tôi Có Một Mơ Ước

- Lục Bình: Tôi Có Một Ước Mơ!

- Em Chỉ Cần Ở Cùng Anh Thôi Là Đã Vui Vẻ Rồi!

- Vá Trời!

- Cờ Thủ Hiện Thân, Mật Danh Q!

- Khởi Đầu Của Một Thế Giới Mới

- Chuột Có Đường Của Chuột, Rắn Có Đường Của Rắn

- Lần Đầu Gặp Mặt

- Bên Trong Thế Giới Và Giang Hồ!

- Tam Giáo Cửu Lưu, Bát Đại Giang Hồ

- Dây Chuyền Cung Ứng Nội Tạng!

- Đây Là Nhờ Phúc Của Lục Tiên Sinh

- Sấm Sét Trong Yên Lặng!

- Là Chấn Nhiếp, Cũng Là Biểu Dương!

- Tại Sao Lại Chọn Tôi?

- Khuấy Động Bầu Trời!

- Tôi Không Bằng Anh

- Đánh Cờ Trên Trời Cao!

- Đều Điên Rồi!

- Đây Chính Là Quyền Hành Của Trời Xanh!

- Trò Chơi Hiểu Ngầm!

- Mình Chỉ Là Một Ván Cầu

- Biến Đổi Lớn!

- Sinh Lão Bệnh Tử

- Chấn Động!

- Lục Bình: Tạm Biệt, Thế Giới Vô Cùng Tốt Đẹp Này!

- Rốt Cuộc Là… Đã Xảy Ra Chuyện Gì?

- Gia Nhập Chúng Tôi Đi!

- Thế Giới Mới Thật Sự Có Thể Thành Công Sao?

- Gặp Người Nói Tiếng Người, Gặp Quỷ Nói Tiếng Quỷ!

- Các Bạn Bè Đều Gọi Tôi Là Lục Tiên Sinh

- Mình Đã Không Phải Là Người!

- Tiết Hoa Thanh - Tai Mắt Của Lục Tiên Sinh!

- Lục Tiên Sinh Đã Tặng Cho Chúng Ta Một Món Quà Lớn

- Salon Của Bậc Thầy Diễn Xuất, Lục Bình Liều Mạng Diễn Xuất!

- Kiềm Chế Cảm Xúc Trong Nhà Hàng

- Áp Diễn Lý Tuyết Giám!

- Tâm Tính Của Lục Bình!

- Đã Lâu Không Gặp!

- Xong Chuyện Phủi Áo Rời Đi!

- Tiêu Chuẩn Ban Đầu Là Gì?

- Thương Nhân Tình Báo Tìm Tới Cửa!

- Ngài Cảm Thấy Thế Nào?

- Ngọc Trân, Con Không Cần Trở Về Đâu

- Nữ Quỷ Xinh Đẹp Bò Từ Luyện Ngục Tới Nhân Gian!

- Đúng Là Con Mẹ Nó Biến Thái!

- Các Người… Cũng Xứng Hợp Tác Cùng Tôi?

- Mời Lục Tiên Sinh Ra Đề?

- Thanh Tử, Có Muốn Tiến Thêm Một Bước Nữa Không?

- Lật Đổ Tổng Bộ!

- Không Thể Kéo Dài Được

- Xin Chào, Tôi Họ Lục

- Nhờ Phúc Của Lục Tiên Sinh

- Nhà Khoa Học Điên Cuồng IQ Cao!

- Lục Bình Gõ Ra Một Dấu Chấm Hỏi!

- Khi Nào Thì Bắt Đầu?

- Hợp Tác Thành Lập, Hứa Hẹn Của Lục Bình

- Tôi Có Thể Hỏi Ngài Một Vấn Đề Được Không?

- Đinh Thanh Bóp Cò!

- Đinh Thanh: Thượng Đế Cũng Không Giữ Được Anh, Tôi Đã Nói Rồi!

- Thật Là Tốn Sức!

- Đinh Thanh, Quỳ Xuống!

- Kết Quả Xấu Nhất

- Chọc Thủng Trời!

- Chết Hoặc Là Làm Đại Lão!

- Đây Chính Là Cơ Hội Lên Trời Của Mình

- Tổ Chức Tình Báo Dưới Quyền Lục Bình!

- Đây Là Thái Độ Muốn Làm Việc

- Năng Lực Của Lục Bình!

- Cho Tôi Chút Mặt Mũi!

- Thì Ra Là Lục Tiên Sinh!

- Thủ Đoạn Để Kiểm Soát!

- Tôi Ủng Hộ Anh!

- Anh Muốn Tôi Làm Gì?

- Thiết Lập Tổ Chức Tình Báo: Lục Nhĩ!

- Gặp Lại Võng Hồng Xuân Hạ!

- Cũng May Nữ Thần Xuân Hạ Không Có Bạn Trai

- Tuyệt Đối Đừng Nhấc Lên! Cầu Xin Đó!

- Một Nhân Viên Công Ty Bình Thường

- Đáng Chết! Giả Bộ Hơi Quá Rồi!

- Giả Bộ Quá Đà Rồi?

- Đinh Thanh, Tử Vong!

- Ý Định Giết Người!

- Hoa Thanh, Có Chuyện Gì?

- Phong Vân Biến Ảo!

- Đinh Thanh Không Chết

- Lên Nắm Quyền!

- Chết Cũng Tốt

- Đinh Thanh! Là Đinh Thanh!

- Đại Lão Mới! Bái Kiến Đinh Tông Trưởng!

- Chấn Động!

- Nước Sâu Hơn

- Ngài Là Tổ Tông Của Tôi!

- Nếu Như Có Thể Luôn Như Vậy Thì Tốt.

- Tôi Là Núi Dựa Của Đinh Thanh!

- Lục Bình Biểu Diễn!

- Rốt Cuộc Là Ván Cờ Gì?

- Uất Ức! Thật Uất Ức!

- Lịch Sử Hưng Suy Của Một Gia Tộc

- Quá Khứ Bị Lục Bình Vạch Trần!

- Nước Mắt Rơi Đầy Mặt!

- Tình Cờ Tạo Nên Mà Thôi

- Lục Bình Choáng Váng! Bí Mật Động Trời!

- Thì Ra Là Như Vậy

- Các Tín Đồ Của Lục Bình!

- Đã Lâu Rồi Không Tới Đây

- Một Đánh Hai!

- Chị Mẫn Đan Mang Thù!

- Còn Mang Thù

- Gọi Điện Thoại Cho Lục Tiên Sinh, Đây Không Phải Là Ván Cờ Mà Chúng Ta Có Thể Đánh

- Mời Lục Tiên Sinh Ra Tay

- Đi Lên Liền Lật Bàn!

- Sân Khấu Đã Được Dựng Sẵn!

- Đánh Cờ!

- Đây Là Người Như Thế Nào?

- Tôi Sẽ Phủ Thêm Áo Khoác Thần Bí, Làm Người Bảo Hộ Cho Các Người!

- Vong ơn! Phụ nghĩa! Phản bội!

- Danh Hiệu Của Lục Tiên Sinh!

- Các Người Rốt Cuộc Biết Rõ Bao Nhiêu?

- Thời Kiêu Hùng Của Ông Tông Trưởng Kết Thúc

- Đinh Thanh Tàn Nhẫn!

- Đã Đặt Tên Cho Đứa Nhỏ Chưa?

- Lâm Thu Nguyệt Phát Hiện Thân Phận Của Lục Bình!

- Mình Có Nên Từ Chối Không?

- Anh Bình, Sao Anh Lại Đi Lâu Vậy?

- Lý Tổng Muốn Gặp Giám Đốc Lâm Một Chút

- Điên Rồi! Đều Tại Bổ Não!

- Chiến lực cấp AAA!

- Tin Đồn

- Phụng Chủ!

- Đây Là Một Cơ Hội

——— o O o ———

"A Bình, A Bình… Văn hóa truyền thông Xuyên Hòa không hổ là công ty võng hồng (1) có tên tuổi ở giữa Hải Đô, chậc chậc… Những mỹ nữ này đều quá đỉnh!"

Cố Đại Thạch đi ra từ căn phòng hội nghị cỡ nhỏ, ánh mắt âm thầm lướt qua người các nữ thành phần trí thức. Vẻ mặt anh hơi đỏ, trong lòng khó nén hưng phấn…

Anh ngẩng đầu nhìn về phía đồng nghiệp đã đi xa một đoạn, liền vội vàng bước theo mấy bước, sánh vai cùng đồng nghiệp, sau đó đè thấp giọng nói chuyện.

Lục Bình nghe thấy, đôi mắt sau cặp kính gọng đen vô cùng bình tĩnh, bước chân cũng không có dừng lại, chỉ nghiêm túc nói:

"Suy nghĩ một chút đến mấy lượng bạc vụn mà chúng ta kiếm lời kia… thì những cô gái kia có xinh đẹp như thế nào đi chăng nữa thì có liên quan gì tới chúng ta chứ?" Nói xong, anh ta lại giơ tập văn kiện trong tay lên:

"Vẫn nên suy nghĩ một chút xem làm thế nào để hoàn thành việc này đi…"

"Haizzz!"

"Con người của anh đúng là quá nhàm chán!"

Hai người đi xuyên qua đại sảnh làm việc của Văn hóa Xuyên Hòa, ánh mắt của Cố Đại Thạch giống như là radar, không ngừng tìm kiếm thứ gì đó…

Anh vừa dứt lời, bước chân của đồng nghiệp bên cạnh chợt dừng lại.

"Sao thế…" Cố Đại Thạch nghiêng đầu hỏi.

Anh nhìn thấy đôi tròng mắt trắng đen rõ ràng phía sau cặp kính đen của Lục Bình đang nhìn chăm chú về một phương hướng cách đó không xa.

Nhìn theo tầm mắt, anh nhìn thấy một bóng người.

Gương mặt nghiêm túc, tóc dài đen mượt, mặc áo khoác OL, váy ôm ngang hông,… và một đôi chân thon dài ẩn sau đôi tất màu đen.

Khác với những cô gái với thân hình gầy gò trước đây, người này không gầy nhưng cũng không quá mập, dáng vẻ vô cùng nở nang đẫy đà.

"A Bình!" Cố Đại Thạch đến gần, bất thình lình lên tiếng gọi, sau đó hạ thấp giọng:

"Thì ra anh thích kiểu như này? Tôi có biết người này, Lâm Thu Nguyệt, giám đốc bộ phận quảng cáo của Xuyên Hòa, năm nay 33 tuổi… Kiểu người này thuộc kiểu phụ nữ trưởng thành, đại tỷ tỷ!"

Lục Bình thu hồi ánh mắt, đang chuẩn bị nói chút gì đó, nhưng vào lúc này, từ phía thang máy trong đại sảnh xa xa, một nữ thư ký mặc quần áo công sở, chân đi giày cao gót đế thấp vội vàng chạy tới.

Cô vừa chạy đến, vừa nghiêm mặt kêu:

"Lý tổng đến thị sát!"

"Lý tổng đến thị sát!"

"Tất cả dừng công việc một lúc…"

⚝ ✽ ⚝

Sau tiếng kêu vang dội của cô, bầu không khí khẩn trương lập tức khuếch tán khắp tòa văn phòng.

Lục Bình nhìn xung quanh một chút, phát hiện các nhân viên công tác vốn đang bận rộn đều bỏ công việc trong tay xuống, bắt đầu sửa sang lại quần áo có chút nếp nhăn của mình. Sau đó, mọi người ào ào đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía hành lang.

"A Bình."

"Chúng ta đứng sang bên cạnh đi!"

Cố Đại Thạch cũng có chút khẩn trương, kéo Lục Bình đi sang một góc ở bên cạnh.

Không bao lâu sau.

Dưới ánh mắt của hai người, một người phụ nữ trang điểm lạnh lùng, khí chất mạnh mẽ đi vào giống như là nữ vương. Chỗ cô đi qua, không khí đều như đọng lại, tầm mắt của mọi người đều bị cô thu hút. Trái tim không khỏi đập nhanh hơn, hô hấp chậm lại theo bản năng.

Lúc cô đi đến vị trí cách Lục Bình và Cố Đại Thạch không xa, đôi mắt xinh đẹp lạnh lùng nhìn thoáng qua hai người. Từ ánh mắt của cô, người ta có thể cảm nhận được rằng mặc dù đối phương đã nhìn thấy mình, nhưng từ một loại ý nghĩa nào đó mà nói thì lại như không nhìn thấy. Hoặc có lẽ đó là một loại mặc kệ trần trụi, xem người ta như không khí, bụi trần.

Nhưng mà cho dù là vậy thì Cố Đại Thạch lúc nãy còn sống động vẫn gắt gao cúi đầu, ngay cả dũng khí nhìn nhiều thêm một chút cũng không có. Bên cạnh hắn, Lục Bình cũng cảm thấy khẩn trương, đang cố gắng duy trì sự bình tĩnh.

⚝ ✽ ⚝

Qua mấy phút sau, người phụ nữ được gọi là Lý tổng kia đã thị sát xong tầng này, lại quay trở về thang máy.

Sau khi cô rời đi, các nhân viên công tác trong văn phòng đều lần lượt thở phào nhẹ nhõm.

Cố Đại Thạch cũng không có tâm tình thưởng thức mỹ nữ nữa, chỉ vội vã cùng Lục Bình tiến vào thang máy, ấn xuống tầng mười lăm, cũng chính là trụ sở công ty của bọn họ.

"Không hổ là Lý tổng, Lý Ngọc Trân! Một nhân vật lớn thường xuyên xuất hiện trên tạp chí kinh tế, nữ tổng tài của công ty Trung Hải. Khí tràng này đúng là đủ mạnh! Vừa rồi tôi ngay cả thở mạnh cũng không dám!"

Trong thang máy.

Cố Đại Thạch hít sâu một hơi, vẻ mặt hồng nhuận, hưng phấn nói.

"Công ty TNHH văn hóa truyền thông Xuyên Hòa phát triển quá nhanh, hiện tại nó đã trở thành nơi ươm mầm những người nổi tiếng trên mạng của Trung Hải, việc kiếm tiền từ lưu lượng trước mắt cũng đang được tiến hành rất tốt." Cố Đại Thạch đã thuộc những chuyện này như lòng bàn tay.

"Mới thành lập không đến hai năm, giá trị thị trường đã cao tới hai, ba tỷ. Điều trâu bò nhất chính là mấy con số này còn có thể đang nhanh chóng bành trướng!"

⚝ ✽ ⚝

Cố Đại Thạch vẫn luôn nói chuyện, anh không có chú ý tới vẻ mặt của đồng nghiệp Lục Bình bên cạnh có chút kỳ quái. Anh ôm tập tài liệu, ánh mắt xuất thần, giống như đang suy nghĩ đến điều gì đó.

Rất nhanh, chỉ nghe thấy một tiếng “Đinh” thanh thúy, thang máy đến.

Lục Bình lấy lại tinh thần, anh cúi thấp đầu, đi theo phía sau Cố Đại Thạch, đi ra ngoài.

Công ty ở tầng này, từ cách trùng tu cho đến thiết kế có thể thấy nó lạc hậu và rẻ tiền hơn không ít so với Văn hóa truyền thông Xuyên Hòa.

Công ty TNHH Văn hóa truyền thông Xuyên Hòa chiếm toàn bộ mười một tầng có tầm mắt tốt nhất của tòa cao ốc CBD này, từ tầng 48 đến tầng 58. Mà công ty của bọn họ chỉ thuê có hai tầng là tầng 15, 16, là một công ty tên là Thiết kế quảng cáo văn hóa Ngô Minh, chuyên xử lý các loại đồ họa quảng cáo, áp-phích, thiết kế…

Hai người Lục Bình đi lên tầng trên, chính là bởi vì công ty bọn họ nhận được một số đơn hàng quảng cáo từ Xuyên Hòa.

Lục Bình ngồi ở trước bàn làm việc của mình, có chút hoảng hốt.

Trong đầu của anh hiện ra hình ảnh của Lý Ngọc Trân lúc nãy, khí tràng mạnh mẽ, gương mặt tuyệt mỹ. Người kia chính là kiểu nữ tổng tài băng sơn hệt như trong tiểu thuyết trên mạnh, thậm chí là gia thế phía sau cũng không hề kém. Cô đến từ Lý gia ở Yến Kinh, là trưởng nữ của Lý gia…

Đương nhiên, mặc dù những tin tức này không thể xem là bí mật, nhưng mà nó gần như chỉ lưu truyền trong giới thượng lưu Trung Hải, một nhân viên ở tầng chót như Lục Bình chắc chắn sẽ không thể nào biết được!

"Tình báo cơ mật màu trắng." Anh nói nhỏ một tiếng.

Vào mấy ngày trước, trong giá sách của anh đột nhiên xuất hiện một tập tài liệu màu nâu đen, trong tài liệu ghi chép thông tin chi tiết về người này, rất nhiều nội dung trong đó cặn kẽ đến khủng bố…. bao gồm tất cả tài liệu quan trọng từ khi Lý Ngọc Trân ra đời cho tới hôm nay!

Có thể nói rằng hiện nay Lục Bình khả năng còn hiểu rõ những gì Lý Ngọc Trân từng trải qua hơn cả chính cô ta.

⚝ ✽ ⚝

"Mình có hai lựa chọn. Thứ nhất, mặc kệ thông tin này. Bởi vì nó quá nguy hiểm, có lẽ chỉ cần hơi bất cẩn một chút thôi thì mình sẽ bị cuốn vào vòng xoáy tranh đấu của hào môn! Phải biết, căn cứ theo tin tức trong tư liệu, với thực lực và tính tình của bọn họ, mình có khả năng ngay cả chết như thế nào cũng không biết! Thứ hai, căn cứ theo bí mật bên trong tình báo, nếu tiến hành liên hệ với Lý Ngọc Trân thì cũng có thể thu lợi. Bằng cách này, giá sách cũng có thể tiếp tục đổi mới [tình báo], tình báo mới có xác xuất ghi chép càng nhiều hơn về bí mật liên quan đến tầng cao nhất của Kim Tự Tháp. Mình có thể dựa vào chuyện này để thu được càng nhiều lợi ích hơn. Đương nhiên, trong này cũng tồn tại khả năng chết không có chỗ chôn!"

Vẻ mặt Lục Bình hiện lên sự do dự.

Anh chỉ là một nhân vật nhỏ, một nhân viên công ty, muốn anh chỉ dựa vào một phần tình báo mà can thiệp vào trong tranh đấu hào môn chẳng khác gì là đang đi trên sợi dây cao hàng ngàn mét.

Nhưng cuối cùng, anh lại gặp được kỳ ngộ, muốn anh coi tất cả những chuyện này như chưa từng xảy ra… Trong lòng Lục Bình lại cảm thấy vô cùng không cam lòng! Thậm chí là thống khổ!

Anh cũng muốn trở thành một nhân vật lớn, trở thành người tạo ra xu hướng, sống một cuộc sống giàu có sang trọng, mà không phải là người chỉ có thể thuê một căn phòng nhỏ 10 mét vuông. Dựa vào tiền lương 12000 tệ một tháng của anh, muốn mua một căn nhà nhỏ ở Trung Hải thì cần không ăn không uống tích góp ít nhất 50 năm mới được! Cuộc sống bây giờ của anh chỉ có thể lướt video ngắn, nhìn từng người phụ nữ uyển chuyển lắc lư!

((1) võng hồng: chỉ những người nổi tiếng trên mạng)

"Hô..."

Lục Bình đi ra từ tàu điện ngầm, gió đông lạnh lẽo dọc qua cổ áo xuyên vào bên trong, anh rùng mình một cái theo bản năng. Anh xoa xoa đôi bàn tay, thở ra một hơi, một đám khói trắng bay lơ lửng trước mặt. Ánh mắt anh quét ngang trái phải, tay cầm túi công văn, chạy về phía xe đạp công cộng bên đường.

Anh đi làm ở một công ty thuộc tòa cao ốc CBD tại trung tâm thành phố Trung Hải, gian phòng thuê chung nằm ở phía Bắc ga tàu điện ngầm, cách tàu điện ngầm khoảng 1.5 km; anh thường sẽ dùng xe đạp công cộng để đạp trở về.

⚝ ✽ ⚝

Một tay anh đút vào túi áo, tay còn lại cầm tay lái, đi ở ven đường. Lục Bình nhìn về phía trước, từng chiếc từng chiếc đèn đường kéo dài. Tuy rằng lúc này đã hơn chín giờ, nhưng mà xe trên đường lại không ít, đều là nhân viên văn phòng đi làm về từ thành phố chính, ngoài ra còn có không ít nhân viên giao hàng xuyên qua xung quanh các tiểu khu.

Chỉ sau năm sáu phút, anh dừng xe đạp ở bên ngoài một căn nhà được xây từ những thập niên tám mươi chín mươi.

Đi vào hành lang tối tăm, mãi cho đến tầng ba thì ánh đèn màu cam mới lờ mờ sáng lên, chiếu sáng các biển quảng cáo trên vách tường, trước cửa chống trộm, bên cạnh cầu thang,…

⚝ ✽ ⚝

Tầng bốn, phòng 402, trên mặt Lục Bình lộ ra một nụ cười. Anh đẩy cửa phòng một cái, liền trông thấy người bạn thuê chung phòng Hạ Mẫn Đan đang đứng dưới ánh đèn dịu dàng. Cô thích tự xưng mình là chị đại, một chân hào phóng giẫm ở bên ghế sô pha, chân còn lại thì hơi cong. Sắc mặt cô ngà ngà say, uống một hớp bia lớn rồi để mạnh lon bia xuống, sau đó tiếp tục cầm xiên nướng lên ăn.

"Bình Tử, cậu đã trở về."

Môi đỏ hiện lên vẻ bóng loáng, tay phải cầm xiên thịt.

Hạ Mẫn Đan phóng một tầm mắt mê ly về phía cánh cửa, nói.

"Đến…. Đến đây uống với chị một ly."

Hơi thở như hoa lan, tỏa ra hơi nóng.

….

"Chị Đan, chị uống ít một chút." Lục Bình vừa đổi giày vừa nói với Hạ Mẫn Đan.

Chị Đan năm nay 31 tuổi, là giám đốc nhỏ của một công ty tư vấn đầu tư tài chính. Trong ngày thường, chỉ cần tâm trạng không tốt, cô thường sẽ mua mấy chai bia tại nhà thuê chung, vừa uống vừa ăn đồ nướng.

Anh đi đến gần.

Ánh mắt tình cờ liếc thấy cái gì đó liền vội vàng rời đi.

Lục Bình quan sát chị Đan, trong lòng chợt giật mình lần nữa. Giờ phút này, gò má chị Đan đỏ ửng, tóc ngắn ngang tai gọn gàng, ngũ quan thoạt nhìn không có gì kinh diễm nhưng lại vô cùng thu hút, làn da trắng nõn giống như ngọc. Cô hôm nay mặc một chiếc áo sơ mi trắng, trước ngực căng phồng, có lẽ là cảm thấy có chút bực bội cho nên đã cởi mấy cúc áo trên cùng, phía dưới chính là một chiếc váy ôm sát phần hông với tất màu da.

Vừa ngồi xuống bên cạnh chị Đan, một đôi chân xinh đẹp đã gác lên trên chân Lục Bình.

"Bình Tử, xoa bóp cho chị. Cậu không biết hôm nay chị phải đi giày cao gót chạy bao nhiêu đâu!"

Cô lại cầm lon bia lên, uống một hớp lớn, say sưa nói.

Lục Bình chép miệng một cái.

Anh hít sâu một hơi, đưa tay nhẹ nhàng xoa bóp…

Tâm trạng của chị Đan tối nay hình như rất khó chịu, uống không ít, cô tiếp tục nói:

"Toà đô thị xa hoa truỵ lạc này đúng là khiến người ta si mê, nhưng cũng tuyệt vọng."

"Đoạn thời gian gần đây, ba mẹ tôi mỗi ngày đều thúc giục tôi tìm một người đàn ông để kết hôn."

"Bình Tử, tôi đã nói với cậu rồi…"

"Thực ra…Thực ra tôi có một bí mật, tôi căn bản là không muốn gả cho người khác! Ngược lại, nếu như có thể, tôi muốn… tôi muốn làm tình nhân của một người vô cùng có tiền. Như vậy thật tốt, không cần lập gia đình, không cần gánh vác phiền não và trách nhiệm của việc kết hôn nhưng vẫn có thể có được tất cả mong muốn. Nếu như người kia muốn có con thì tôi sẽ sinh cho anh ta một người con… Không, không thể làm vợ của anh ta được, vợ của người có tiền nhất định sẽ có áp lực rất lớn, còn phải đấu trí đấu dũng với đủ loại phụ nữ!"

⚝ ✽ ⚝

Chị Đan đã thanh tỉnh hơn rất nhiều, ánh mắt ướt át của cô bình tĩnh nhìn về phía người đàn ông trước mắt. Không lâu sau, cô ung dung thu chân về, khoát tay một cái rồi đi nghỉ.

Lục Bình trở lại căn phòng của mình, nói là căn phòng, nhưng trên thực tế là chủ nhà lợi dụng ban công cải tạo thành một căn phòng chưa đầy 10m², chỉ có một giường lớn, một tủ sách, bàn đọc sách và một chiếc tủ quần áo ở phía trên giường.

"Hô!"

"Hô!"

"Hô!"

Lục Bình đứng ở cạnh cửa, nhìn chăm chú vào căn phòng eo hẹp này, anh nuốt ngụm nước miếng, nặng nề thở dốc.

Dần dần… Vẻ mặt luôn điềm tĩnh phía sau mắt kính gọng đen bỗng lộ ra vẻ dữ tợn.

"Mẹ nó!"

"Người vì tiền mà chết, chim chết vì thức ăn, không liều một phát thì cho dù chết, ông đây cũng sẽ không cam tâm!"

⚝ ✽ ⚝

Anh đi đến trước bàn sách sau đó ngẩng đầu, mở tủ sách cũ kỹ phía trên ra. Đầu ngón tay lướt qua những cuốn sách trên kệ thứ hai, từ trái qua phải, lấy ra một phần hồ sơ màu nâu đen từ giữa quyển thứ 7 và thứ 8.

"Theo như trong tài liệu, tuy rằng bề ngoài của Lý Ngọc Trân nhìn như nữ vương cao lãnh, nhưng trên thực tế, những thứ này chỉ là một lớp áo tự vệ của cô. Cô tuyệt đối không phải là một người vô tình."

Lục Bình đưa bút gạch chân hoặc là khoanh tròn những cụm từ quan trọng trong từng tờ tình báo, sau đó ghi lại những tin tức trọng điểm vào trong một cuốn sổ tay.

⚝ ✽ ⚝

"Lý gia, hào môn thế gia… Sống trong gia tộc như vậy, mặc dù trời sinh là loài săn mồi đỉnh cấp, nhưng mọi người đều không được nắm giữ vận mệnh của mình, đặc biệt là phụ nữ."

"Lý Ngọc Trân, trưởng nữ của Lý gia ở Yến Kinh, xinh đẹp giỏi giang, năng lực, khí phách không thua kém gì đàn ông, nhưng vẫn không thể chạy thoát khỏi số phận bị ép gả!"

Anh không ngừng sàng lọc những thông tin quan trọng.

"Bị yêu cầu liên hôn với Tống gia ở Dương Thành, liều chết không theo, nhưng người mẹ duy nhất mà cô quan tâm lại dùng tính mạng uy hiếp. Cuối cùng, cô đánh cược với Tống gia, lấy kỳ hạn ba năm, Lý Ngọc Trân và vị hôn phu Tống gia - Tống Tử Văn mỗi người sáng lập một doanh nghiệp mới, ba năm sau, doanh nghiệp ai có thành tựu lớn hơn thì sẽ là bên thắng! Nếu Lý Ngọc Trân thắng thì có thể loại trừ hôn ước…"

⚝ ✽ ⚝

Lục Bình dừng bút.

Anh tiếp tục tỉ mỉ quan sát tài liệu, ánh mắt lấp lóe, sau đó tiếp tục viết xuống:

"Lý Ngọc Trân và công ty TNHH văn hóa truyền thông Xuyên Hòa đã chọn đúng phương hướng, ngồi ở đầu gió, chỉ trong hai năm ngắn ngủi, giá trị thị trường doanh nghiệp đã lên tới gần 3 tỷ. Hơn nữa công ty còn sắp tiến hành kiếm tiền từ lưu lượng chân chính, một số người dẫn đầu sẽ cùng nhau tham gia vào thị trường, giá trị thị trường chuẩn bị được bành trướng!"

"Mọi chuyện nhìn như thật tốt nhưng thực ra lại tràn ngập nguy cơ, Tống Tử Văn đã cài vào bên cạnh Lý Ngọc Trân không chỉ một tên nội ứng từ hai năm trước!"

⚝ ✽ ⚝

"Tống Tử Văn là người đàn ông có thù tất báo, hai năm qua, chỉ cần là người đàn ông nào có quan hệ thân thiết với Lý Ngọc Trân đều bị anh ta khiến cho gặp tai nạn ngoài ý muốn với các thủ đoạn khác nhau."

Đầu ngón tay anh gõ trên mặt bàn, tiếp tục xem xét.

"Đội ngũ an ninh của Lý Ngọc Trân tổng cộng có mười tám người, đội trưởng đội an ninh Chu Hướng, 35 tuổi, là lính đặc chủng hàng đầu đã giải ngũ, trong tay dính máu của không dưới mấy chục người."

"Súng!"

"Trong bàn làm việc của Lý Ngọc Trân còn giấu một khẩu súng lục Colt M2000. Cô ngồi ở trước bàn làm việc, chỉ cần với tay một cái liền có thể móc ra. Hơn nữa, khẩu súng này luôn được lên sẵn nòng, chỉ cần cô vừa chạm vào liền có thể nổ súng! Cũng thật sự dám nổ súng!"

Lục Bình ghi lại vị trí đặt súng vào sổ tay của mình. Anh nhắm mắt lại, trong đầu hiện ra cảnh tượng bên trong phòng làm việc. Anh đi đến trước mặt Lý Ngọc Trân dưới cái nhìn soi mói của từng nhân viên an ninh.

Chợt!

Lý Ngọc Trân giơ súng lên, nhắm họng súng đen ngòm ngay vào mình.

Nghĩ đến hình ảnh này, lông tơ trên người Lục Bình không khỏi dựng thẳng, thậm chí chân còn có chút như nhũn ra.

Anh ghi chép lại tất cả tin tức.

Lục Bình ngả người về phía sau, đại não điên cuồng nghĩ biện pháp, đủ loại ý tưởng kinh khủng không ngừng xuất hiện trong đầu.

Qua một lúc sau.

"Với cái thân phận này của mình thì không nên biết quá nhiều tin tức."

Lục Bình cúi đầu, siết chặt nắm đấm.

"Có lẽ, mình có thể giả bộ thần bí một chút, bán tin tức cho Lý Ngọc Trân với thân phận là con buôn tình báo. Như thế, mình vừa có thể đạt được tiền và nhân mạch, Lý Ngọc Trân cũng có thể chuẩn bị sẵn sàng trước thời hạn, không đến mức đánh mất lợi thế từ sớm."

"Đây là đôi bên cùng có lợi!"

"Chuyện mình cần làm chính là… giả bộ thần bí!"

Yết hầu anh khẽ động, nuốt xuống một ngụm nước miếng.

⚝ ✽ ⚝

Anh tính toán tỉ mỉ.

Đêm khuya.

Anh đeo tai nghe lên, mở laptop của mình ra, phát bộ phim điện ảnh « Giáo phụ ». Lục Bình chăm chú quan sát nhất cử nhất động, dáng vẻ tư thế của nhân vật trong phim, nghe lời thoại trong tai nghe.

Lục Bình bắt đầu học tập, mô phỏng theo.

"Có lẽ có một ngày tôi sẽ cần sự hỗ trợ của cô, khả năng một ngày kia sẽ không đến, nhưng hy vọng đến lúc đó cũng có thể giúp tôi!"

"Tôi sẽ đưa ra một đề nghị mà hắn không thể từ chối."

"Uy hiếp tốt nhất là không dùng hành động, một khi dùng hành động thì sẽ không còn hiệu quả, mọi người sẽ không sợ uy hiếp nữa."

"Anh Bình?"

"Thân thể anh hôm nay có chỗ nào không thoải mái sao?"

Lò sưởi bên trong văn phòng của công ty luôn được mở, miệng bọc gió thổi ra một loạt gió ấm; hiện lên một tầng hơi nước thật mỏng rơi xuống trên thủy tinh bên cạnh.

Nữ đồng nghiệp trẻ tuổi Trương Oánh Oánh ngồi ở bên phải bàn làm việc của Lục Bình tình cờ liếc thấy người trước mắt, chú ý tới sắc mặt của Lục Bình có một chút không đúng lắm, lông mi nheo lại, vẻ mặt nặng nề. Cô không khỏi hỏi thăm.

"Sắc mặt đúng là không quá tốt."

"A Bình, nếu như anh thực sự không thoải mái thì đến bên cạnh nghỉ ngơi một hồi đi."

Cố Đại Thạch ở bàn phía trước nghe vậy cũng nhô đầu ra, quan sát tỉ mỉ Lục Bình một chút, quan tâm nói.

⚝ ✽ ⚝

Mọi người liên tục thăm hỏi chuyện sức khỏe khiến cho Lục Bình bỗng dưng cảm thấy kinh sợ… Trái tim không ngừng đập nhanh, thậm chí ngay cả trán đều toát đầy mồ hôi.

"Không có gì, tôi chỉ là cảm thấy có chút bực bội khó chịu, có thể là do điều hòa mở quá nóng." Anh vội vàng giải thích một câu.

"Tôi ra ngoài thay đổi không khí một chút." Lục Bình đứng dậy, nói.

Lục Bình đi ra khỏi văn phòng, bước trên hành lang thật dài. Anh có thể cảm nhận được trái tim đang đập nặng nề trong lồng ngực, bản thân giống như đang dần bị sự khẩn trương cắn nuốt, tiếng vang bốn phía bị não giữa che đậy, chỉ còn dư lại tiếng tim đập thình thịch giống như trống, phóng đại ở bên tai! Không ngừng phóng đại!

Anh đi vào phòng vệ sinh, đẩy cánh cửa bên trong cùng ra.

Anh thả nắp bồn cầu xuống, vốn định ngồi ở bên trên nắp. Nhưng mà sau khi hơi chần chờ một lúc, Lục Bình trực tiếp giơ giày da lên, chân đạp nắp bồn cầu, ngồi ở trên thùng nước.

⚝ ✽ ⚝

"Hô..."

Trong lòng anh dần dần bình phục.

"Mình phải xem tất cả những gì trải qua ở hiện tại là một đợt huấn luyện đối kháng tâm lý. Nếu như ngay cả những thứ này mà cũng không chống đỡ nổi thì sao có thể đối mặt với Lý Ngọc Trân và các nhân vật quyền quý hàng đầu khác được chứ?" Anh thì thầm.

"Cách thời gian Lý Ngọc Trân gặp bất lợi trong tình báo còn có năm ngày, nói cách khác, mình còn ba ngày để tiến hành huấn luyện tương ứng." Anh thầm nghĩ.

"Hiện tại… mình lại tiếp tục tiến hành mô phỏng cảnh tượng thêm một lần."

"Từ lúc bắt đầu gọi điện thoại riêng cho Lý Ngọc Trân. Số điện thoại này vô cùng riêng tư, chỉ có mẹ, em trai và ba người bạn tốt nhất của Lý Ngọc Trân biết."

Lục Bình nhắm hai mắt lại, bên trong bộ não dần xuất hiện cảnh tượng tương ứng.

Mặc kệ đối phương có chủ động đáp lời hoặc là nói cái gì đó hay không, hắn đều phải nắm toàn bộ cuộc nói chuyện giữa hai bên ở trong lòng bàn tay!

Tút ——

Điện thoại được kết nối.

"Lý tiểu thư, tôi thật sự cảm thấy tiếc cho cô. Cô ở trong mắt chúng tôi giống như là một con chim hoàng yến tuyệt mỹ bị trói buộc ở trong một nhà tù hoa lệ, biểu diễn tiết mục giao tranh đã định trước kết quả…"

Đôi môi nhúc nhích, anh thầm đọc lại những lời thoại đã chuẩn bị từ đêm qua.

Chỉ là, Lục Bình vừa mới nói thành lời đã nhớ lại dáng vẻ lóa mắt như nữ vương của cô vào ngày hôm qua, một loại cảm giác thỏa mãn khác thường bỗng được sinh ra!

Trong lời nói dùng từ “Chúng tôi" là điểm cực kỳ mấu chốt, giống như đang ám chỉ phía sau mình còn có người thần bí hơn.

⚝ ✽ ⚝

"Cô vĩnh viễn cũng không biết được rằng, phía sau những tính toán mà cô dùng hết tất cả để đánh cuộc có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của cô, thậm chí còn vỗ tay khi mỗi lần sự nghiệp của cô có bước tiến nhảy vọt!"

Sau đó, anh tiếp tục viết xuống một lời thoại mới dựa theo thông tin tình báo.

Bên trong lời thoại này bao gồm quá nhiều tin tức bí ẩn quan trọng, ví dụ như “Đánh cuộc", ví dụ như “ánh mắt”… Thậm chí có thể tưởng tượng được rằng, sau khi nghe xong lời này, trong lòng trưởng nữ Lý gia kia sẽ có phản ứng gì!

"Tôi đến để giúp cô, ít nhất để cô hiện tại không đến mức thua thảm như vậy."

Trong căn phòng vệ sinh.

Lục Bình ngồi ở trên bồn nước của bồn cầu, cảm giác giống như không có khẩn trương như vậy nữa. Anh đã hơi tiến vào trạng thái, thậm chí khóe miệng của anh cũng dần dần giương lên theo từng lời nói.

Rất lâu sau.

Mô phỏng trong đầu dần dừng lại, Lục Bình cũng mở mắt ra.

"Mình cần xác định một chuyện…"

"Sau khi mình gọi điện thoại không lâu, dựa vào quyền hành của Lý Ngọc Trân, cô ấy nhất định có thể thông qua dãy số này để điều tra ra tất cả những tin tức liên quan tới bản thân và gia đình mình trong thời gian ngắn nhất!"

"Nhưng mà… Mình không thể trải qua một cuộc sống bình thường hơn nữa, nếu như đã làm thì nhất định phải là một lớp ngụy trang khủng bố nhất, đáng sợ nhất!"

Lục Bình hít sâu một hơi.

"Giống nhau."

"Một khi thông qua cú điện thoại này cũng liền có nghĩa là… mình đã nhập cuộc. Mọi thứ đều đã không còn đường lui nữa!"

⚝ ✽ ⚝

Lục Bình nhảy xuống khỏi nắp bồn cầu, móc khăn giấy ra từ trong ngực rồi lau chùi sạch sẽ những chỗ mà mình vừa giẫm lên, sau đó ấn xả nước, tiếng nước chảy ầm ầm vang lên.

Thời gian một ngày này không có gì đặc biệt cả.

Buổi tối.

Lục Bình ngồi ở trên tàu điện ngầm. Anh đeo tai nghe, chăm chú xem bộ phim điện ảnh « Giáo phụ » trên điện thoại di động. Anh muốn xem kỹ, sau đó cố gắng học tập theo từng cử chỉ, thần thái nhỏ nhặt của nhân vật chính.

Anh biết mình không thể nào đóng vai một đại lão thần bí thực sự chỉ trong ba ngày ngắn ngủi được. Cho nên, anh đặt ra yêu cầu cho mình là làm phép trừ, cố gắng biểu lộ ít cảm xúc, chỉ duy trì vẻ bình tĩnh, duy trì sự ung dung, ánh mắt bình tĩnh, vẻ mặt bình tĩnh, thỉnh thoảng mới lộ ra nụ cười yếu ớt, nụ cười thú vị, nụ cười nghiền ngẫm!

⚝ ✽ ⚝

Anh lấy một món đồ chuyển phát nhanh, về đến nhà với thời gian tương tự như hôm qua.

Chị Đan thuê chung phòng tối nay không tiếp tục uống rượu nữa, cũng không đi ra từ trong nhà.

Lục Bình nhìn thoáng qua ánh đèn hắt ra qua khe cửa của phòng ngủ chính, sau đó rảo bước về phòng của mình.

⚝ ✽ ⚝

Anh kéo rèm cửa sổ lên rồi ngồi ở trước bàn sách.

Lục Bình nhìn bản thân trong gương, dần dần điều chỉnh biểu cảm trên gương mặt. Lúc mới bắt đầu, vẻ mặt anh còn có chút cứng ngắc và nghiêm túc, càng về sau gương mặt đã không còn gò bó như vậy nữa, khóe miệng cũng dần dần nhếch lên…

"Không đúng!"

"Không đúng!"

"Dự tính của mình là một thương nhân buôn tình báo thần bí, sau lưng của mình còn có những tổ chức và đoàn đội bí ẩn hơn. Cho nên, mình phải là một người đã từng chứng kiến và trải qua rất nhiều chuyện, thậm chí là sinh tử, cũng có khả năng trong tay mình đã dính vô số máu tươi."

"Cho nên, trong ánh mắt của mình phải là lãnh đạm mới đúng!"

"Chú ý ánh mắt."

"Con mắt là cửa sổ tâm hồn, mình nhất định phải chú ý ánh mắt!"

⚝ ✽ ⚝

Lục Bình nhìn chằm chằm vào hai mắt của mình trong gương, một hồi lâu sau vẫn không thể tìm thấy cảm giác tương ứng.

"Lãnh đạm là cái gì?"

"Có thể là tương tự với mắt Tử Ngư."

"Là ánh mắt thường có của các nam chính manga hoặc là phim truyền hình."

Anh điều khiển con chuột, đầu ngón tay gõ bàn phím. Rất nhanh, một số bộ manga và phim truyền hình xẹt qua trước mặt anh.

Anh nghiên cứu từng khung hình, phóng đại và tìm hiểu tâm trạng của các nhân vật tương ứng.

Liên tưởng đến bản thân mình trước đây, sinh sống và làm việc ở trong một đô thị hàng đầu, mọi thứ nhìn như có động lực phấn đấu, nhưng trên thực tế lại không thấy rõ con đường phía trước, không thấy được tương lai, không mua nổi phòng ở, giống như là một con chó hoang dần dần chết lặng.

Lục Bình lại bắt đầu nhìn vào gương và mô phỏng theo.

Bên trong ánh mắt, ánh sáng chờ mong bắt đầu biến mất…

"Có rồi!"

Trên mặt anh lộ ra vẻ mừng rỡ, nắm chặt nắm đấm, lúc này, sự lãnh đạm trong mắt lại biến mất không thấy nữa.

⚝ ✽ ⚝

Sau khi luyện tập ánh mắt và các cử chỉ nhỏ nhặt, Lục Bình mở phần chuyển phát nhanh trong tay ra. Trong hộp giấy là mấy khẩu súng đồ chơi mô phỏng súng lục Colt M2000, desert eagle, type 54, 7.62mm.

Lục Bình thu liễm cảm xúc, ánh mắt dần trở nên lãnh đạm. Anh cầm khẩu súng lục Colt M2000 sau đó chợt giơ lên, nhắm họng súng đen ngòm vào ngay bản thân mình trong gương!

⚝ ✽ ⚝

Trong nháy mắt này, không biết có phải do ảo giác hay không, trên người Lục Bình giống như sinh ra một loại cảm giác khủng bố coi sinh mệnh như cỏ rác!

Trong căn phòng chật hẹp.

Lục Bình từ từ dịch họng súng đến gần kính, để trước mi tâm của mình trong gương…

Trong đầu anh không ngừng tưởng tượng ra một màn này, anh không cho rằng nó là một trò chơi, lần lượt gia tăng cảm giác đắm chìm và cảm giác thay thế, thật sự giống như anh giờ phút này đang bị súng lục nhắm vào, thậm chí còn cảm nhận được sự lạnh lẽo của họng súng!

"Hô!"

"Hô!"

"Hô!"

Đối mặt với sự hãi của cái chết khiến cho lông tơ của anh không khỏi dựng thẳng, thậm chí thân thể đều bắt đầu run rẩy, mồ hôi không ngừng toát ra từ trên trán, trên người.

Thời gian một ngày trôi qua.

Ngày thứ hai.

Trước bàn làm việc.

Lục Bình xoay xoay cây bút ký trong tay, tỉ mỉ viết lại những tình báo mà mình nhìn thấy lên trên một tờ giấy, sau đó tìm cách ứng đối với tính cách của Lý Ngọc Trân.

Lý Ngọc Trân là một người vô cùng thông minh, cũng vô cùng quả quyết. Cô biết rõ mình nên làm cái gì, không nên làm gì. Một khi đã đưa ra quyết định, cho dù đó có là một quyết định vi phạm bản tính thì cô vẫn sẽ kiên quyết thực hiện nó.

Khi mình đi đến trước mặt cô ấy, cô ấy nhất định sẽ bắt lấy tất cả cơ hội để tiến hành dò xét mình.

Anh không ngừng viết xuống:

Mặc kệ cô ấy có làm cái gì thì mình đều không thể bị ảnh hưởng…

Ngày thứ ba.

Lục Bình vẫn tiếp tục bắt chước ánh mắt, nghiên cứu từng hành động của các nhân vật lớn.

Anh mở một bộ phim kinh dị cực kỳ máu me, thậm chí là quan sát tiến hành giải phẩu, thí nghiệm giải phẫu của các sinh viên y khoa…

Từng màn hình ảnh kinh khủng không ngừng đập vào mi mắt Lục Bình.

Ngày thứ tư.

Ngày cuối cùng.

Buổi tối.

Lục Bình ngồi ở trước bàn đọc sách của mình, anh nhìn chăm chú vào mình trong gương. Người trong gương có vẻ mặt băng lãnh, ánh mắt lãnh đạm…

"A Bình, sau khi tan làm có dự định gì không? Cùng đi chơi mấy ván game đi?"

Thứ sáu.

Sắp tan làm, trước bàn làm việc, Cố Đại Thạch làm xong bức ảnh cuối cùng, sau đó ấn Enter một cái. Anh ngáp một cái, không ngừng duỗi người, sau đó giống như là chợt nhớ ra chuyện gì đó, lập tức nhào tới trước bàn làm việc của Lục Bình.

Game trong miệng anh là một cửa hàng trò chơi điện tử nằm dọc theo đường tàu điện ngầm. Trong ngày thường, Lục Bình và Cố Đại Thạch rất thích đi chơi mấy game như The King of Fighter hoặc là Tam Quốc Chiến.

Nghe thấy Cố Đại Thạch nói, nữ đồng nghiệp trẻ tuổi Trương Oánh Oánh bên cạnh Lục Bình dừng động tác lại, cô mím môi một cái, dùng tầm mắt quan sát động tác của Lục Bình.

"Tôi không đi." Lục Bình dời tầm mắt từ phần mềm đồ họa, nhìn về phía Cố Đại Thạch rồi đáp lời.

"Tối hôm nay còn có một chút chuyện cần xử lý." Anh lại nói tiếp.

"Được rồi, thật đáng tiếc! Tôi mấy ngày nay đều xem trực tiếp của ‘Đứa trẻ’, tự học được một số kỹ năng Yagami tinh túy, chỉ có thể cho cậu xem vào dịp khác rồi!"

Cố Đại Thạch khoa tay múa chân thể hiện mấy động tác yagami rồi xoay người lại.

Trên mặt của Trương Oánh Oánh ở bên cạnh cũng lộ ra vẻ đáng tiếc.

⚝ ✽ ⚝

Không bao lâu sau, Lục Bình nhìn thoáng qua thời gian, còn khoảng chừng nửa giờ nữa là tan làm, ánh mắt của anh hơi lấp lóe, sau đó đứng dậy đi ra bên ngoài phòng làm việc.

Anh bước vào cầu thang thoát hiểm tăm tối, tĩnh mịch.

Lục Bình cũng không thèm quan tâm đến hình tượng, đặt mông ngồi xuống trên bậc thang lạnh lẽo, móc một điếu thuốc ra từ trong lòng ngực rồi châm lửa, hít sâu một hơi… Đại khái là bởi vì ngày thường không hay hút thuốc, anh lập tức không ngừng ho khan, qua một hồi lâu sau mới bình phục lại.

Sau đó lại tiếp tục hút thuốc.

Bàn tay cầm điếu thuốc đang run rẩy nhè nhẹ.

Còn chưa hút xong một điếu thuốc, Lục Bình đã tiến vào trạng thái, thu liễm tâm trạng của mình, đôi mắt đen trắng rõ ràng trở nên vô cùng lãnh đạm.

“Xì… Xì…"

Sau đó, anh ấn nửa điếu thuốc còn lại vào bên trên bậc thang.

Không do dự nữa, anh mở điện thoại di động ra, giữa cầu thang tối tăm, ánh sáng lạnh lẽo từ màn hình điện thoại chiếu vào gương mặt Lục Bình.

Anh gọi cho một dãy số.

Tút ——

Tiếng nhắc nhở vang lên.

⚝ ✽ ⚝

Trong cùng tòa nhà lớn, tại tầng 58, trong một văn phòng được thiết kế đơn giản, Lý Ngọc Trân đeo kính gọng vàng, gương mặt tinh xảo, xinh đẹp lạnh lùng ngồi ở trước bàn làm việc. Cô dựa lưng vào một tấm kính trong suốt khổng lồ, bên ngoài khung cửa là khung cảnh thành phố nhộn nhịp sắp bước vào giờ cao điểm buổi tối.

Tút tút tút ——

Chuông điện thoại trong ngăn kéo đột nhiên vang lên.

Lý Ngọc Trân kéo ngăn kéo ra, lấy chiếc điện thoại màu xám bạc ở chính giữa ra, khi nhìn thấy là một dãy số điện thoại xa lạ thì khẽ nhíu mày, sau đó liền nhận điện thoại.

"Ai vậy?" Giọng nói lạnh lùng vang lên.

⚝ ✽ ⚝

"Xin chào… Lý tiểu thư."

Một người ngồi ở giữa cầu thang tối đen.

Khi nghe thấy giọng nói xen lẫn ý lạnh kia, cho dù đã tự diễn tập rất nhiều lần nhưng trái tim trong lồng ngực Lục Bình vẫn đập dồn dập và nặng nề. Ánh mắt của anh không khỏi co rút lại. Anh cố cưỡng ép mình khôi phục lại sự bình tĩnh.

Trải qua tập luyện, một giọng nói mang theo ý cười châm biếm vang ra từ trong miệng Lục Bình.

"Anh là ai?" Lý Ngọc Trân