← Quay lại trang sách

Chương 30 - Để Lộ!

Trước đây không lâu, Cố Đại Thạch từng đùa giỡn rằng gu phụ nữ của anh là kiểu phụ nữ trưởng thành. Mà bây giờ có lẽ cần tăng thêm một điều kiện nữa, đó chính là… phụ nữ cao quý rực rỡ như nữ vương!

Nghe thấy lời nói của Lục Bình, sắc mặt Lý Ngọc Trân lập tức trở nên lạnh như băng với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy rõ. Thân thể cô dựa vào lưng ghế, khẽ nâng cằm, cần cổ thon dài và xương quai hàm tinh xảo được chiếc dây chuyền kim cương trang nhã cao quý phản chiếu, ánh mắt lạnh lùng lấp lóe nguy hiểm.

Đột nhiên!

Lý Ngọc Trân kéo ngăn kéo bên cạnh ra, chiếc súng lục màu trắng bạc bị cô nắm trong tay. Thân thể mang theo một mùi thơm dễ ngửi, uyển chuyển nghiêng về phía trước, họng súng đen ngòm để ngay trước trán Lục Bình.

"Là ai phái anh tới?"

Phản ứng hoàn khác biệt với một giây trước đó.

⚝ ✽ ⚝

Xúc cảm kim loại lạnh lẽo chạm vào trên trán.

Giờ phút này, chỉ cần người phụ nữ trước mặt nhẹ nhàng cong ngón trỏ một chút, sau đó ‘Phốc’ một tiếng thì đầu của anh khả năng sẽ nổ tung giống như dưa hấu rơi xuống đất.

Lục Bình không chớp mắt. Trong ba ngày này, anh đã dùng mô hình khẩu súng lục để mô phỏng một màn này ở trên đầu mình vô số lần. Đến lúc này, tuy biết cây súng lục trước mắt là thật, mặc dù vẫn có chút khẩn trương và sợ hãi, nhưng anh đã hoàn toàn có thể làm bộ hờ hững, ung dung… Thậm chí, sau khi khắc chế được nỗi sợ hãi, cảm giác hưng phấn nồng đậm và thỏa mãn bắt đầu điên cuồng sinh trưởng.

Mí mắt giương cao, ánh mắt lãnh đạm nhìn lên trên, trông thấy phía dưới nòng súng, cò súng, báng súng là một bàn tay trắng nõn xinh đẹp. Thuận theo bàn tay là cánh tay trắng nõn và tinh tế giống như là ngọc thạch. Cánh tay hoàn hảo như được như Archimedes chạm khắc tỉ mỉ. Gương mặt tinh xảo, tuyệt mỹ và... khoảng trống như ẩn như hiện, lại lui về phía sau chính là dáng người được bó trong bộ váy dáng dài màu đen. Lý Ngọc Trân dùng tư thế này cầm súng, bộ váy dán vào trên người cô, phác họa một đường cong hoàn mỹ.

⚝ ✽ ⚝

"Cô thật đúng là yêu thích cây súng này."

Lục Bình nhận thấy được biến hóa của Lý Ngọc Trân, ung dung thu hồ tầm mắt, mặc kệ họng súng đang chỉa vào mình, trầm ổn lên tiếng.

Con ngươi Lý Ngọc Trân hơi co rút lại.

"Súng lục Colt M2000 là món quà sinh nhật 8 tuổi mà ông nội tặng cho cô. Ông nội cô là lãnh đạo Lý gia tại Yến Kinh, Lý Kiến Quốc. Lý Kiến Quốc đã ôm cô lúc cô mới 8 tuổi vào trong ngực, hào phóng nói, ai nói phụ nữ không bằng đàn ông, từ nay về sau, cháu gái Ngọc Trân của ông chính là hổ nữ của Lý gia!" Lục Bình tiếp tục nói.

Sau khi đọc tình báo nhiều lần, anh đã chú trọng tới đoạn nội dung này, cũng nhạy bén nhận thấy được có khả năng toàn bộ tính cách của Lý Ngọc Trân đã bắt đầu thay đổi từ giờ phút đó.

Nghe thấy Lục Bình nói như vậy, trên gương mặt của Lý Ngọc Trân bắt đầu chân chính hiện ra vẻ kinh nghi và chấn kinh. Bởi vì, cảnh tượng kia chỉ có cô và ông nội biết. Thậm chí cho đến ngày nay cực có khả năng ngay cả ông nội đều đã sớm quên lãng!

"Đây là một chuyện rất thú vị."

"Ông nội của cô và toàn bộ Lý gia buộc cô liên hôn với Tống gia ở Dương Thành. Nhưng trên thực tế, tính cách mạnh mẽ và không nguyện làm bình hoa của cô sao lại không phải do Lý Kiến Quốc cố ý bồi dưỡng từ nhỏ chứ. Nếu không, cô cảm thấy có ông nội nào lại tặng cho cháu gái mình một thanh vũ khí giết người vào sinh nhật 8 tuổi không?" Lục Bình khẽ cười nói.

Anh còn chưa nói xong, họng súng trên trán đã bị thu lại, Lý Ngọc Trân ngồi trở lại vị trí của mình lúc trước. Vẻ mặt của cô bình tĩnh và nghiêm túc, nào còn có vẻ tức giận như ban nãy?

Đối với những người như cô mà nói, làm sao có khả năng dễ dàng biểu lộ cảm xúc của mình ra ngoài chứ?

"Nói vào vấn đề chính đi." Lý Ngọc Trân trầm giọng nói.

"Được.” Lục Bình gật đầu.

"Tôi xin tự giới thiệu một lần nữa, tôi là một thương nhân chuyên bán tình báo cho những người cần nó, họ Lục, cô có thể gọi tôi là Lục tiên sinh."

Lục Bình lộ ra nụ cười yếu ớt đã luyện tập trước gương rất nhiều lần, ung dung nói ra lời thoại mà mình đã học thuộc từ trước.

Nói xong, anh giơ tay phải ra với Lý Ngọc Trân.

Lý Ngọc Trân nhìn chăm chú Lục Bình một lúc, sau đó cũng giơ tay ra, nhẹ nhàng nắm chặt: "Lý Ngọc Trân."

"Trong hai năm qua, Tống Tử Văn đã bố trí hết nội ứng này đến nội ứng khác vào bên cạnh cô. Cô và Tống Tử Văn vì đánh cược mà mỗi người lựa chọn một đường đua khác nhau. Theo như tình huống trước mắt thì Xuyên Hòa dưới tay cô hiển nhiên là có tiềm lực phát triển hơn so với con đường mà anh ta chọn, không bao lâu sau đại khái sẽ tiến vào giai đoạn nhảy vọt, nhưng anh ta lại không làm được."

Lục Bình không còn lề mề nữa mà nói ra tất cả nội dung đã chuẩn bị.

Lý Ngọc Trân nghe nghiêm túc, nhưng trên gương mặt lại chưa từng lộ ra chút dao động gì.

"Giá cả ra sao?" Ánh mắt Lý Ngọc Trân băng lãnh, nhìn về phía Lục Bình rồi hỏi.

"Cho cô một giá cả ưu đãi đi… 10 triệu!" Lục Bình bình tĩnh nói.

"Thành giao."

Lý Ngọc Trân đồng ý mà không thèm chớp mắt, thậm chí giống như còn không cần suy nghĩ.

"Có giấy và bút không?" Ánh mắt Lục Bình quét qua bàn làm việc của Lý Ngọc Trân một vòng, sau đó tiếp tục hỏi.

Rất nhanh, một cây bút máy và một quyển sổ được đẩy tới trước mặt Lục Bình.

Anh viết xuống lần lượt tên của từng người và các sự kiện tương ứng, cuối cùng để lại số tài khoản ngân hàng của mình. Sau đó, anh đóng nắp bút lại rồi để bút máy ở giữa quyển sổ, đẩy tới trước mặt Lý Ngọc Trân, làm ra một động tác mời.

Lý Ngọc Trân nhìn về phía danh sách bên trong quyển sổ…

Ánh mắt và thần sắc của cô vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng Lục Bình có thể thoáng nhìn ra sự mãnh liệt phía dưới sự bình tĩnh này.

⚝ ✽ ⚝

"Tiểu Tào, đến phòng làm việc của tôi." Lý Ngọc Trân nhìn thoáng qua Lục Bình, sau đó nhấn vào cái nút bên cạnh bàn, trầm giọng nói ra.

Cô vừa dứt lời được một hai phút, Tào Tiểu Tuệ lúc nãy đưa Lục Bình qua đây đã cung kính đẩy cửa đi vào.

Tào Tiểu Tuệ vốn là nhìn về Lý Ngọc Trân, sau đó chú ý tới người đàn ông với nụ cười yếu ớt ngồi ở đối diện bàn làm việc.

"Lý tổng!" Cô đứng ở bên cạnh Lục Bình, khom người, cung kính trả lời.

"Hai năm qua, cô đã cầm của Tống Tử Văn 5 triệu?"

Lời nói của Lý Ngọc Trân băng lãnh, tuy là chất vấn nhưng lại dùng giọng điệu khẳng định.

Tào Tiểu Tuệ có thể được Tống Tử Văn chọn trúng, tố chất tâm lý đương nhiên là rất mạnh. Sau khi nghe thấy lời này, hàng lông mi dài khẽ run nhẹ đến mức không thể nhận ra, sau đó, cô trấn định đáp lại:

"Không biết Lý tổng có được tin tức từ nơi nào, tôi nguyện ý công khai tất cả tài khoản ngân hàng và giao dịch dưới danh nghĩa của mình, ngài có thể phái người đi điều tra."

Lý Ngọc Trân nhìn chăm chú vào thư kí của mình, chợt tiếp tục nói:

"Cô và Lý Kim Phi, Đàm Lượng, Phùng Đan đúng là to gan, lại dám lừa tôi xoay quanh."

Tên của từng người bị báo ra.

Con ngươi của đối phương không khỏi co rút lại. Cô đã cố hết sức để che giấu, nhưng Lý Ngọc Trân vẫn bắt được sự hoảng loạn xuất hiện chỉ trong giây lát.

Gương mặt chợt lóe lên vẻ đau thương.

Không có dấu hiệu nào ——

Chỉ nghe ‘Phốc’ một tiếng, tiếng súng lục giảm thanh nổ vang, kèm theo đó là một viên đạn bắn ra, viên đạn chính xác nhắm vào giữa trán Tào Tiểu Tuệ, máu tươi bắn ra tung tóe.

Lục Bình lau khóe mắt một cái, nhìn về phía đầu ngón tay dính máu tươi. Anh ngẩng đầu lên, chỉ thấy sắc mặt Tào Tiểu Tuệ vẫn tái nhợt như cũ, dường như còn đang cố gắng giải thích. Cô còn trợn tròn mắt, máu tươi không ngừng chảy xuống từ mi tâm, sau đó ‘phịch’ một tiếng, cả người ngã quỵ ở trên mặt đất.

Thân thể của cô co quắp lại, đầu nằm ngay ở bên chân Lục Bình.

⚝ ✽ ⚝

⚝ ✽ ⚝

Đây là lần đầu tiên Lục Bình nhìn thấy người chết ở khoảng cách gần! Không, là lần đầu tiên nhìn thấy người bị bắn chết ở khoảng cách gần như vậy!

Lông tơ cả người anh không khỏi dựng lên!

Anh đã hoàn toàn bị dọa sợ nhưng cũng không dám biểu lộ ra chút nào, trên mặt vẫn treo nụ cười đã được rèn luyện, trong ánh mắt vẫn là vẻ lãnh đạm.

Trước bàn làm việc, vẻ mặt Lý Ngọc Trân không cảm xúc, tay vẫn cầm súng lục, vẫn duy trì động tác bóp cò súng.

"Lục tiên sinh, để cho ngài chê cười rồi."

Lý Ngọc Trân buông súng lục xuống, nạp thêm đạn ở ngay trước mặt Lục Bình. Gương mặt tuyệt mỹ của cô vô cùng bình tĩnh, giọng nói mang theo vẻ áy náy.

"Lý tiểu thư không hổ là hổ nữ Lý gia, chỉ một phần quả quyết này thôi đã có ít người có thể sánh được."

Lục Bình biết rõ trong căn phòng này được bố trí các camera lỗ kim ở các góc khác nhau. Cho nên, anh chỉ dám phát tiết tất cả áp lực vào trong giày da, ngón chân gắt gao kẹp chặt đế giày, sau đó không ngừng chà xát, nhưng lại không dám chà quá mạnh, sợ bị bắt được động tĩnh. Cũng may chiếc kính gọng đen trên sống mũi có thể che đậy được sự khẩn trương của anh ở mức độ nào đó. Nghe thấy cô nói chuyện, anh khẽ cười đáp lại.

"Ngài quá khen." Lý Ngọc Trân lộ ra nụ cười.

Cô dựa vào ghế ngồi, bắt chéo chân, lấy ra một chiếc điện thoại di động khác ở bên trong ngăn kéo, đầu ngón tay lướt trên màn hình, ánh sáng lạnh lẽo hắt vào gương mặt cô.

Không bao lâu sau, Lý Ngọc Trân quay màn hình lại, đẩy tới trước mặt Lục Bình, nói:

"Lục tiên sinh, tôi đã chuyển phí giao dịch cho ngài rồi."

"Hợp tác vui vẻ."

Lục Bình nhìn thoáng qua, chỉ có thể trông thấy một chuỗi con số 0 thật dài. Anh căn bản cũng không dám nhìn kỹ, vội thu hồi ánh mắt rồi cười gật đầu đáp lời.

"Nếu đã như vậy thì tôi cũng không quấy rầy Lý tiểu thư nữa, chắc là cô cũng còn cần bận rộn một số chuyện của mình."

Anh vừa nói vừa ung dung đứng lên, đưa tay cầm túi công văn lên.

"Tôi tiễn Lục tiên sinh." Lý Ngọc Trân cũng đứng lên từ trước bàn làm việc.

Bên cạnh giày da, giữa trán Tào Tiểu Tuệ có một viên đạn, mở to hai mắt, gương mặt tái nhợt. Lục Bình cúi đầu nhìn thoáng qua, trái tim lập tức đập nhanh. Nhưng mà khóe mắt trông thấy Lý Ngọc Trân đang nhìn mình chăm chú thì lập tức cắn răng chịu đựng dù cả sống lưng đều đã bị mồ hôi thấm ướt. Ngay sau đó, chỉ thấy Lục Bình bình tĩnh dùng chân dịch chuyển cái đầu kia sang bên cạnh.

Máu tươi chảy xuống từ gò má để lại một vệt đỏ tươi ở trên sàn nhà.

"Lục tiên sinh, tôi chỉ đưa anh đến đây. Nhưng mà tôi đã chuẩn bị xe cho anh, anh muốn đi nơi nào, đều có thể bảo tài xế lái xe đưa qua." Trước cửa phòng làm việc, Lý Ngọc Trân dừng bước lại, nói.

"Vậy đành làm phiền Lý tiểu thư rồi." Nụ cười trên mặt Lục Bình hơi chậm lại, nếu như có thể, anh rất muốn ngồi tàu điện ngầm trở về. Nhưng bây giờ dù như thế nào thì anh cũng không dám từ chối bất kỳ yêu cầu gì của Lý Ngọc Trân, chỉ đành phải ung dung đáp lại.

"Hi vọng chúng ta lần sau còn có cơ hội hợp tác." Lý Ngọc Trân lại giơ tay phải ra.

"Xem ra Lý tiểu thư rất hài lòng về lần hợp tác này của chúng ta, vậy thì tôi cũng yên lòng rồi." Trước mắt Lục Bình không ngừng hiện lên hình ảnh nữ thư ký đầy máu bên cạnh giày da. Anh nhẹ bắt tay với Lý Ngọc Trân, nở nụ cười yếu ớt, tiếp tục đọc lời thoại mà mình đã chuẩn bị từ trước.

"Đội trưởng Trương."

"Anh đưa Lục tiên sinh tới nhà để xe." Lý Ngọc Trân đối nói với người đàn ông trung niên đứng cạnh cửa.

"Vâng!"

⚝ ✽ ⚝

Lục Bình lại bước đi ở trên hành lang thật dài, cứ cách mỗi 1.5 mét là lại có một nhân viên an ninh. Lúc đi vào đại sảnh rộng rãi nhàn nhã một lần nữa, ánh mắt anh nhìn thoáng qua ghế sô pha, bàn uống trà nhỏ, tủ sách, cuối cùng nhìn về phía cửa sổ sát đất trong suốt chiếm hẳn một vách tường. Bên ngoài cửa sổ là đèn neon đầy màu sắc của đô thị phồn hoa, rực rỡ.

Anh đi theo phía sau Bảo Huy Quân, bước vào thang máy.

Mọi thứ giống như là một video được tua ngược lại, chỉ là người dẫn đường đã thay đổi. Người thư ký từng được anh cảm khái là thiên kiêu chi nữ đã ngã xuống trong vũng máu. Lục Bình nhìn chăm chú vào con số tầng lầu không ngừng hạ xuống, lúc này mới muộn màng phản ứng lại.

"Lý Ngọc Trân là một người phụ nữ vô cùng thông minh. Cô ta giết chết Tào Tiểu Tuệ ngay trước mặt mình nhất định là có nguyên do, thậm chí là có đến mấy loại mục đích."

"Đại khái là hai điểm, thứ nhất, cô ta đang tận dụng mọi cơ hội để tiến hành do xét mình, nhìn chăm chú vào phản ứng của mình. Thứ hai, cô ta đang lấy lòng mình! Tào Tiểu Tuệ là thủ hạ nội ứng duy nhất của cô ta đã gặp mình, cho nên, cô ta nhất định phải giết chết Tào Tiểu Tuệ ở ngay trước mặt mình!"

Mí mắt Lục Bình giật một cái.

"Lý Ngọc Trân nhất định cho rằng mình đã nhìn ra dụng ý của cô ta ngay từ đầu! Cũng may hiện tại mình đã liên tưởng ra, cũng không tính là quá muộn."

⚝ ✽ ⚝

‘Ting’

Trong lúc anh đang điên cuồng suy tư thì thang máy đã dừng lại ở khu để xe dưới lòng đất.

"Lục tiên sinh, ngài muốn tới nơi nào?" Giọng nói hùng hậu của Bảo Huy Quân vang lên.

Sau khi hỏi xong, anh dẫn Lục Bình đi đến trước một chiếc Maybach màu đen, tự tay mở cửa xe ra.

Lục Bình vừa muốn đi vào thì nhìn thấy dưới ánh đèn dịu dàng bên trong xe là một đôi giày cao gót màu đỏ thắm. Ánh mắt anh dần dần chuyển lên trên, liền thấy một đôi tất dài màu đen bao phủ lên một đôi chân ngọc thon dài, sau đó là váy ngắn, quần áo công sở OL, và mái tóc dài đen mượt.

Lục Bình nhìn về phía gò má người phụ nữ thì phát hiện quanh mắt cô bị buộc một tấm vải màu đen. Nhưng mà cho dù là như thế, anh vẫn nhận ra thân phận của người phụ nữ này. Đây chính là giám đốc Lâm Thu Nguyệt mà mấy ngày trước lúc anh và Cố Đại Thạch cùng nhau đến Xuyên Hòa họp đã có nhìn thêm mấy lần.

Sau khi ngồi vào trong xe, anh chú ý tới chỗ ngồi giữa hàng trước và hàng sau đã bị chắn lại.

Bảo Huy Quân hơi khom người sau đó đóng cửa xe lại. Anh không nói nhiều, đèn xe sáng lên, chiếc Maybach màu đen vững vàng khởi động.

"Hô…"

Thân thể Lục Bình dựa vào trên ghế, tầm mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ. Đó là một thành phố ngựa xe như nước, cảm nhận được không khí yên tĩnh trong buồng xe, anh chậm rãi thở phào thở một hơi. Trong quá trình của cuộc giao dịch hôm nay, có đến vài lần anh cảm giác tâm trạng cả người suýt chút nữa là tan vỡ, nhưng mà cũng may anh đều nhẫn nhịn được.

Trong lần giao dịch này, Lục Bình đã phát hiện ra một tiềm lực ẩn sâu trong mình. Đó chính là sự duy trì trạng thái cá nhân của mình dưới áp lực mạnh và trong cận kề sự tan vỡ! Càng khẩn trương và nguy hiểm, anh ngược lại càng có thể duy trì sự bình tĩnh và lý tính ở mặt ngoài!

Anh còn đang định tiếp tục suy nghĩ thì trong dư quang của ánh mắt một bàn chân mang giày cao gót màu đỏ đang chậm rãi đến gần. ‘Cạch’ giày cao gót rớt ra khỏi chân, một bàn chân xinh đẹp siết chặt lại, chạm vào ống quần của anh, sau đó dùng mũi chân nhẹ nhàng vụng về quét qua bắp chân.

Chủ nhân của bàn chân dường như đang rất khẩn trương, mũi chân không ngừng nhẹ run rẩy.

Khi xúc cảm mềm mại của bàn chân chạm vào làn da sau ống quần, anh lập tức có cảm giác như là bị điện giật! Sau khi sợ hãi cực độ qua đi, một loại cảm giác tươi đẹp cực độ khác bắt đầu bay lên!

Nháy mắt địa ngục, nháy mắt thiên đường!

"Lý tiểu thư có bảo cô nói cái gì không?" Lục Bình không từ chối, nhưng cũng không có đáp lại, chỉ bình tĩnh hỏi.

"Lý… Lý tổng nói, nếu như ngài yêu thích, tôi… tôi chính là lễ vật của ngài. Ngoài ra, cô ấy nói, ngài có thể yên tâm khi ở bên trong chiếc xe này."

Đôi mắt Lâm Thu Nguyệt bị một tấm vải đen che lại, cô không nhìn thấy được dáng vẻ của Lục Bình, cũng không biết được tuổi tác của anh. Nhưng mà sau khi nghe rõ giọng nói, cô cảm thấy không giống như là mấy người đàn ông trung niên như bản thân tưởng tượng. Cô thở phào một cái, khẩn trương đáp lại.

"Cô là tự nguyện?"

Lục Bình dùng tay chống cằm, ánh mắt nhìn về phía người phụ nữ bên cạnh. Trong lòng anh vô cùng hưng phấn, kích thích, nhưng mà trên mặt vẫn chỉ dám để lộ ra vẻ nghiền ngẫm lạnh nhạt.

" Ừ… Ừm!" Lâm Thu Nguyệt mím môi một cái rồi nói ra.

"Lý tổng cho tôi chỗ tốt không thể từ chối." Cô tiếp tục nói.

"Nói cho tôi một chút về bản thân cô đi, ví dụ như là tên, tuổi tác, chiều cao…hoặc là đã kết hôn và có con hay chưa…"

Chiếc xe Maybach sang trọng vững vàng đi ở trên đường, xuyên qua cửa sổ xe thỉnh thoảng có thể nhìn thấy người qua đường ngước nhìn về phía mình.

Giờ phút này, Lục Bình cảm nhận được rõ ràng cái gì gọi là sức mạnh của tiền tài và quyền lực!

Anh nhìn về phía giám đốc Lâm Thu Nguyệt ở bên cạnh, một người phụ nữ trưởng thành tỏa ra khí chất dụ người.

"Tôi là… Lâm Thu Nguyệt, là giám đốc hành chính của công ty, năm nay 33 tuổi, cao 1m73, nặng 62.5kg, cup C…"

"Tôi từng kết hôn vào ba năm trước, chỉ là chồng của tôi đã qua đời vì tai nạn xe cộ vào hai năm trước. Tôi có một cô con gái hai tuổi, nhũ danh của nó là Nữu Nữu, rất đáng yêu, hoạt bát…" Lâm Thu Nguyệt không biết rõ thân phận của người đàn ông trước mặt nên không dám che giấu chút nào.

"Nói tới đây thôi." Lục Bình cúi đầu nhìn thoáng qua chính mình, chợt nói ra.

⚝ ✽ ⚝

Sau một tiếng rưỡi.

Bên ngoài tiểu khu cũ kỹ, Lục Bình đi ra từ trên xe, xách túi công văn đi dọc theo vỉa hè hướng về nhà. Dưới ánh đèn đường màu da cam, bốn phía yên tĩnh chỉ có một mình anh, sự căng thẳng trong lòng bắt đầu được thả lỏng, nhưng lại không dám thả lỏng hoàn toàn. Anh tiếp tục duy trì bước chân vững vàng, nhưng lại không tiếp tục che giấu hơi thở dồn dập và kịch liệt nữa…

"Hô!"

"Hô!"

"Hô!"

⚝ ✽ ⚝

Tất cả những cảnh tượng tối nay, bao gồm cả sự hưởng thụ đỉnh cấp trong chiếc Maybach lúc nãy nhanh chóng xẹt qua trong đầu anh!

Có sợ hãi, khẩn trương, máu me, nhưng cũng có sức hút của khao khát quyền lực và tiền tài…

Anh đi thẳng vào hành lang tối tăm, hai bước làm một bước lên tầng hai, tứ phía lại không có bất luận ánh mắt dư thừa nào. Ở trong bóng tối, Lục Bình siết chặt nắm đấm, vẻ mặt bình tĩnh chợt biến hóa, thần sắc cường điệu, dữ tợn, thậm chí là nhe răng trợn mắt. Anh muốn phát tiết! Muốn kêu gào!

Anh dùng sức vung nắm đấm lên…

Qua hồi lâu sau, anh dừng động tác lại, giống như nhớ ra cái gì đó, liền vội vàng móc điện thoại di động ra từ trong túi. Một thông báo tin nhắn đập vào mắt:

[Tài khoản ngân hàng có số đuôi 1247 nhận được 10.000.000 RMB vào 18:45 ngày 16 tháng 12, số dư hiện tại là 10.088.361 RMB. ]

Ánh sáng lạnh lẽo phát ra từ màn hình điện thoại di động hắt vào gương mặt Lục Bình.

Anh đưa ngón tay đếm từng con số.

"Một."

"10."

"Trăm."

"Ngàn."

⚝ ✽ ⚝

"10 triệu!"

"Đây là 10 triệu! Là số tiền mà mình phải cố gắng làm việc và không ăn không uống trong 70 năm mới có thể đạt được."

Gương mặt Lục Bình hơi đỏ, không khỏi nuốt nước miếng.

Anh nhếch môi…

Dưới lầu đúng lúc có tiếng bước chân truyền đến, Lục Bình hít sâu một hơi. Anh đẩy cặp kính gọng đen trên sống mũi một cái, bàn tay cầm túi công văn gắt gao nắm lại.

Anh đi lên tầng ba, ánh đèn màu da cam chiếu sáng căn phòng cũ kỹ, khắc sâu vào mi mắt là một chuỗi biển quảng cáo như ‘Xin cấp chứng chỉ’, ‘Hỗ trợ mở khóa’…và hàng loạt khung cửa sổ ảm đạm.

Không bao lâu sau Lục Bình đứng trước căn phòng thuê của mình, tìm chìa khóa ở xung quanh sau đó đẩy cửa phòng ra.

⚝ ✽ ⚝

Trong phòng.

Ánh đèn dịu dàng.

Bạn học Tiểu Ai đang mở bài’ Thấy Ly Hương’ của Châu Kiệt Luân, trước cửa kính phòng vệ sinh bị che kín bởi một tầng hơi nước. Lục Bình xách túi công văn đứng ở cạnh cửa, cửa phòng vệ sinh đồng thời bị mở ra. Nhìn theo âm thanh liền nhìn thấy chị Hạ Mẫn Đan thuê chung phòng với mình. Cô mặc một chiếc váy ngủ tơ tằm hai dây màu xám tro, đi ra từ trong ánh sáng mông lung. Cô vừa tắm xong, làn da vốn trắng nõn như ngọc càng lộ ra vẻ hồng nhuận như mã não.

"Bình Tử, cậu đã trở về?"

Hạ Mẫn Đan không thèm đếm xỉa mà đáp một tiếng, tay cầm khăn lông lau tóc, đồng thời nhấc bàn chân lên, dùng khăn lau lau đôi chân trắng nõn như ngọc.

Trong hai năm thuê phòng chung này, Hạ Mẫn Đan đã sớm phát hiện ra, chàng trai thuê chung phòng với mình là một người đơn thuần, thành thật. Mỗi lần cô trêu chọc thì cậu ấy đều sẽ lập tức đỏ mặt, vội vàng dời ánh mắt đi chỗ khác.

Điều này cũng khiến cho cô càng ngày càng thích nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của Lục Bình.

Ừm…?

Hạ Mẫn Đan nghĩ tới đây, động tác lau tóc chợt dừng lại. Cô cảm thấy kỳ quái, theo lý thuyết thì Lục Bình lúc này nhất định sẽ đỏ mặt và dời mắt đi chỗ khác, sau đó yếu ớt gọi một tiếng “Chị Đan" rồi vội và đi vào phòng. Nhưng mà lúc này đối phương lại không có chút động tĩnh gì. Cô nhìn về phía bóng người ở trước cửa, chỉ nhìn thấy một đôi mắt nóng bỏng đang nhìn mình chằm chằm.

Cô không có cảm thấy bị mạo phạm hay là nổi nóng, ngược lại môi đỏ còn khẽ giương lên, sinh ra cảm giác muốn chơi đùa một chút.

Hạ Mẫn Đan gác một tay lên trên khung cửa, sau đó mũi chân nhẹ nhàng nhón lên, bàn chân duỗi thẳng, cặp đùi đẹp chợt nâng lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua từng tấc da thịt ở trước người.

"Bình Tử." Cô lại kêu một tiếng.

"Chị…"

"Đẹp không?" Hạ Mẫn Đan hỏi nhỏ.

⚝ ✽ ⚝

Lục Bình vừa mới trải qua một màn này cách đây không lâu. Tâm tình cả người đang đứng ở một ranh giới vô cùng không ổn định, hiện nay lại nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng liền hiện lên một tia kích động. Vào lúc anh còn đang cố gắng khắc chế và nhẫn nại thì chỉ thấy chị Đan cười ‘Phốc’ một tiếng giống như ngự tỷ, thu hồi chân rồi đi về phía phòng ngủ của mình. Bước đi của cô có vài phần dồn dập, hiển nhiên là cũng lo lắng về việc mình chơi đùa hơi quá.

"Chị Đan!" Vào lúc Hạ Mẫn Đan muốn đóng cửa phòng ngủ lại, Lục Bình đột nhiên gọi cô.

"Sao thế Bình Tử?" Hạ Mẫn Đan cười híp mắt hỏi.

"Trước, trước đây chị từng nói, chị không muốn gả cho người khác, chỉ muốn làm tình nhân nhỏ của một người có tiền hàng đầu…" Lục Bình nuốt nước miếng, anh nhìn về phía Hạ Mẫn Đan, sau khi hơi do dự thì một hơi nói ra.

"Ý của em là.” Lục Bình dừng lại, sau đó nói ra từng câu từng chữ:

"Có bao nhiêu tiền thì mới có thể biến chị thành tình nhân của mình!"

Bầu không khí trong căn nhà dường như đông cứng lại, Hạ Mẫn Đan bình tĩnh quan sát người đàn ông mặc đồ công sở, ôm túi công văn đứng trước cửa một lát, trên mặt mang theo nụ cười sáng lạng, nửa nghiêm túc nửa đùa giỡn nói:

"Nếu như là người đàn ông khác thì ít nhất phải 1 tỷ, nhưng nếu như là Bình Tử thì chị nghĩ… chỉ cần 100 triệu là đủ rồi."

"Bình Tử, cậu phải cố gắng lên nha!"

"Chị đây sẽ chờ đến lúc làm tình nhân của cậu…"

Dứt lời, cô cười nhẹ rồi khép cửa phòng lại.

⚝ ✽ ⚝

Trong phòng khách, Lục Bình cũng thu hồi ánh mắt, anh cố gắng điều chỉnh trái tim đang đập liên hồi của mình bình tĩnh trở lại, đặt túi công văn trong tay xuống bàn ăn, bản thân mình cũng ngồi xuống.

"A — " Tay anh bịt lấy đầu.

"Sao mình lại nói ra lời như vậy chứ!"

"Người ban nãy… thực sự là mình sao?" Lục Bình thấp giọng nói ra.

Anh từ nhỏ đã là một người thành thật, chắc chắn sẽ không làm ra mấy chuyện trái với quy tắc. Nhưng mà tối nay, tâm trạng căng thẳng và sự nhẫn nại cận kề bờ vực sụp đổ, sau khi tận mắt chứng kiến cái chết lại tắm mình vào trong sự cao cấp xa hoa và hưởng lạc. Trong thời gian ngắn ngủi, anh trải qua những cảm giác xen lẫn giữa địa ngục và thiên đường, vì thế cho nên, lúc nãy dã tâm hoặc có lẽ là dục vọng đã hoàn toàn chọc thủng lý tính!

Lục Bình tỉ mỉ nhìn nhận lại bản thân mình, anh cảm giác vô cùng xa lạ. Ngay sau đó, anh bình tĩnh lại từ trong hưng phấn, bắt đầu bị một loại sợ hãi bao phủ.

Anh cúi đầu, chợt phát hiện ra điều gì đó.

Chỉ nhìn thấy giày da dưới chân chẳng biết đã nhuộm một tầng màu đỏ sẫm từ lúc nào. Hình ảnh nữ thư ký Tào Tiểu Tuệ bị bắn ngay giữa trán, sắc mặt trắng bệch ngã quỵ ở bên cạnh mình, hình ảnh mình dùng chân đẩy đầu của người kia sang bên cạnh không ngừng phóng đại trước mặt.

Thân thể không ngăn được mà run rẩy.

Trên trán chảy đầy mồ hôi.

Anh vội vàng cởi giày da xuống, hất ra xa!

Lục Bình nhìn đôi giày da nằm xiêu vẹo ở phía xa giống như nhìn thấy một đôi mắt mở to và gương mặt trắng bệch. Anh không ngừng nuốt nước miếng, qua rất lâu sau mới run rẩy đứng lên bằng chân trần, tìm một túi nilon màu đen, sau đó đi đến vị trí cách giày da mấy bước.

Anh cố gắng hít thở sâu! Hít thở sâu! Qua một hồi lâu sau, anh mới lấy hết dũng khí, chỉ dùng ngón cái và ngón trỏ cầm đôi giày ném vào trong túi.

"Không…"

"Không được!"

Sắc mặt Lục Bình tái nhợt, đi qua đi lại bên cạnh bàn ăn, ngoại trừ sợ hãi, cả người anh lại bắt đầu cảm thấy chột dạ một cách khó hiểu.

"Cố ý dùng túi nilon màu đen bọc lại, lỡ như bị người khác phát hiện…"

Lục Bình hít sâu một hơi, sau đó xách túi nilon màu đen đi vào phòng bếp, ném cái túi nilon màu đen kia vào sâu trong túi rác nhà bếp, sau đó lại rút túi đen ra rồi cầm túi rác nhà bếp lên. Anh không muốn dừng lại dù chỉ là một khắc, lập tức đẩy cửa phòng đi ra ngoài, vứt túi rác vào thùng rác bên ngoài căn nhà.

Lúc xoay người, anh cũng không có trực tiếp rời đi, thân thể căng thẳng ngồi ở trên bậc thang bên ngoài hành lang tối tăm, hai tay nắm thật chặt đầu gối của mình. Qua một hồi lâu sau, xác định không có ai chú ý tới mình, anh mới lần nữa trở về nhà.

Bên dưới vòi hoa sen, làn nước ấm tí tách tí tách làm ướt thân thể…

Lục Bình dần dần đi ra từ trong sự sợ hãi, tìm được cán cân giữa sự sợ hãi và hưng phấn. Anh lau khô thân thể, trở lại căn phòng ngủ chật hẹp của mình. Trong căn phòng ngủ quen thuộc, anh chỉ cảm thấy có một loại cảm giác an toàn trước đây chưa từng có.

Anh kéo rèm cửa sổ lên, ngồi ở trước bàn sách, trong lúc nhất thời, ánh mắt có chút hoảng hốt…

Cốc cốc cốc —

Cốc cốc —

Bảo Huy Quân, đội trưởng trung niên với gương mặt chữ quốc, khóe mắt có một vết sẹo dài bằng ngón út đi đến trước phòng làm việc, ánh mắt nghiêm túc, gõ vang cửa phòng.

"Vào đi." Lý Ngọc Trân cong ngón tay nhấn phím tạm dừng, ánh mắt lạnh lùng rời khỏi một loạt hình ảnh giám sát Lục Bình từ các góc độ khác nhau, trầm giọng nói.

"Đã xử lý sạch sẽ ngoài ra, chúng tôi còn phát hiện ra một vài thứ ở trong căn hộ của Tào Tiểu Tuệ."

Bảo Huy Quân đứng ở trước mặt đại tiểu thư, hơi khom người, sau đó móc một chiếc túi nhựa ra, đưa tới trước mặt Lý Ngọc Trân.

Lý Ngọc Trân mở túi nhựa ra, chỉ nhìn thoáng qua một chút rồi đặt nó ở dưới bàn tay.

"Không có bị người nào chú ý đó chứ?" Lý Ngọc Trân hỏi.

"Không có, là số 7 và số 8 cùng ra tay dọn dẹp." Bảo Huy Quân trầm giọng đáp.

Đội ngũ vệ sĩ dưới tay Lý Ngọc Trân tổng cộng có mười tám người, mỗi người bọn họ đều có sở trường và phương hướng khác nhau. Lúc xử lý các nhiệm vụ khác nhau, mười tám người có thể tạo thành các tiểu đội tác chiến khác nhau. Trong đó, số 7 và số 8 chính là chuyên gia dọn dẹp và kết thúc chuyên nghiệp nhất bên trong đội ngũ.

Bên trong văn phòng khôi phục lại sự yên tĩnh. Lý Ngọc Trân ngả người về phía sau, đôi chân thon dài bắt chéo lên nhau, giống như là đang suy nghĩ cái gì đó. Cái ghế dưới người đột nhiên chuyển động, cô ngưng mắt nhìn về phía tấm kính dưới sàn, bên dưới là khu đô thị với ánh đèn rực rỡ.

"Giúp tôi tìm một người có thể đóng giả Tào Tiểu Tuệ, tôi sẽ sắp xếp cho cô ta một lý do thích hợp để đi công tác ở nước ngoài trong suốt thời gian quảng bá cuối năm."

"Ngoài ra, xây dựng một tiểu đội chuyên môn để trợ giúp người đóng giả trong vòng một tháng, xử lý tất cả mối quan hệ xã giao của Tào Tiểu Tuệ."

Đôi mắt đẹp của Lý Ngọc Trân chợt hiện lên vẻ sắc bén, giọng nói cực kỳ ngột ngạt vang lên bên tai Bảo Huy Quân.

Sau khi biết rõ tất cả nội ứng ở bên cạnh mình và tất cả kế hoạch của bọn họ, Lý Ngọc Trân đã đưa ra một quyết định lớn mật và cực kỳ điên cuồng. Đó chính là, không đánh rắn động cỏ mà tương kế tựu kế, thậm chí là chủ động lựa ý hùa theo kế hoạch của Tống Tử Văn!

Tống Tử Văn đã lên kế hoạch chôn vùi hoạt động cuối năm của cô. Anh ta muốn để cô dồn hết tất cả tài nguyên của Xuyên Hòa vào Thịnh Điển, sau đó đào đi tất cả người nổi tiếng hàng đầu của Xuyên Hòa, rồi lại quan hệ hợp tác với các kênh truyền thông nhằm hắt nước bẩn lên người Lý Ngọc Trân!

Dựa theo kế hoạch kia, một khi Tống Tử Văn thành công thì ván cược của Lý Ngọc Trân sẽ không có khả năng trở mình, Xuyên Hòa với giá trị thị trường là 2,3 tỷ sẽ bị đánh vỡ chỉ trong một đêm. Mà bây giờ Lý Ngọc Trân quyết định sẽ dựa theo kế hoạch kia, chỉ chờ Tống Tử Văn hâm nóng dư luận, sau đó mượn nhờ độ hot kia để dàn dựng một màn đảo ngược kinh điển! Đây là một trận quyết đánh đến cùng do bí quá hóa liều, lợi nhuận có thể sẽ gấp bội, nhưng mà cũng có khả năng bị đinh đóng chặt ở trên thớt!

Quyết đoán!

Đây chính là sự quyết đoán của cháu gái Lý gia Yến Kinh, Lý Ngọc Trân!

"Vâng!" Bảo Huy Quân đứng thẳng người, nghiêm túc đáp.

Lý Ngọc Trân lại xoay người lại, đầu ngón tay gõ lên mặt bàn. Cô nhìn về phía Bảo Huy Quân, trên gương mặt tuyệt mỹ kia bỗng có sự biến hóa. Nếu như nói một giây trước đang là vẻ nghiêm túc và sắc bén khi đánh cờ cùng Tống Tử Văn, như vậy thì giờ phút này bên trong ánh mắt của cô lại lóe lên vẻ nghi hoặc, là sự ngưng trọng. Thậm chí còn có một tia kiêng kị mà cô đã cố dằn xuống đáy lòng không muốn thể hiện ra ngoài.

"Chuyện liên quan tới Lục tiên sinh kia, anh cảm thấy thế nào?" Cô trầm giọng hỏi.

Ánh mắt Bảo Huy Quân trở nên nghiêm túc, trước mắt hiện ra hình ảnh người thanh niên nở nụ cười rồi gọi thẳng tên thật của mình cách đây không lâu.

"Rất thần bí." Giọng nói Bảo Huy Quân có chút khàn khàn.

"Tôi từng phục vụ trong đội đặc chủng đặc biệt không công khai đối với bên ngoài, hồ sơ của tôi chắc hẳn phải được bảo mật cực kỳ cao. Trong toàn bộ Triệu Quốc, ngoại trừ tiểu thư và lão gia tử ra thì người biết rõ tên thật của tôi chắc là không bằng năm ngón tay. Nhưng mà người kia lại trực tiếp gọi tôi là đội trưởng Bảo." Bảo Huy Quân nói.

Anh vứt lời, giống như lại nhớ tới cái gì đó, bên trong ánh mắt lại xuất hiện chút biến hóa, tiếp tục nói: "Còn nữa, rất cổ quái! Rất rời rạc!"

Động tác gõ ngón tay lên bàn của Lý Ngọc Trân chợt dừng lại, nhìn về phía người kia.

"Vào lúc Lục tiên sinh sắp tiến vào phòng làm việc của tiểu thư, tôi từng tiến hành kiểm tra theo thông lệ cho cậu ấy."

Lông mày Bảo Huy Quân hơi nhíu lại, vẻ mặt nghiêm túc. Anh tỉ mỉ nhớ lại cảnh tượng cầm máy dò kim loại quét từ đầu đến chân Lục Bình, vỗ bàn tay vào phần lưng và trước ngực của người kia. Trong lòng bàn tay hình như có truyền đến cảm xúc run rẩy chỉ trong nháy mắt. Anh thu hồi suy nghĩ, nhìn về phía Lý Ngọc Trân, trầm giọng nói:

"Tôi phát hiện ra chút tâm trạng khẩn trương ở trên người Lục tiên sinh!"

Nghe thấy lời nói của Bảo Huy Quân, trên gương mặt của Lý Ngọc Trân không lộ ra bất kỳ cảm xúc gì, chỉ gật nhẹ một cái xem như là đáp lại. Cô đưa tay tháo gọng kính vàng trước sống mũi xuống, cầm một tấm vải lên lau mắt kính, đồng thời phất phất tay, nói:

"Anh đi xuống trước đi."

Chờ cửa phòng làm việc đóng lại, Lý Ngọc Trân lại nhấn nút phát. Trong màn ảnh là hình ảnh giám sát từ các góc độ khác nhau của căn phòng làm việc này. Ánh sáng trên màn hình hắt lên con ngươi lạnh lùng của cô.

Thỉnh thoảng cô sẽ tạm ngừng để phóng to thu nhỏ một số hình ảnh.

Cô chú ý đến quá nhiều thứ mà bỏ qua tâm tình khẩn trương thỉnh thoảng sẽ xuất hiện kia.

Đây một vị Lục tiên sinh thần bí, người kia dường như còn biết trong phòng có bố trí các cameras giám sát, một số động tác rõ ràng là đang cố ý lộ ra cho ống kính ghi lại.

Một hồi lâu sau.

Đôi môi đỏ khẽ nhếch lên, trong văn phòng chỉ còn lại một mình cô. Lý Ngọc Trân nở một nụ cười xinh đẹp cực kỳ mị hoặc nhưng lại cực nguy hiểm, nhẹ giọng nói:

"Thú vị!"

"Đúng là thú vị —— "

⚝ ✽ ⚝

Bóng đêm càng sâu.

Trong căn phòng ngủ chật hẹp.

Một đôi mắt bỗng nhiên mở lớn.

Một ý nghĩ nhanh chóng chiếm giữ bộ não giống như là cỏ dại mọc hoang.

"Mình chỉ là một nhân viên công ty quèn đến không thể bình thường hơn. Lần đầu tiên tiến hành giao dịch nhất định sẽ để lộ ra những sơ hở bản năng mà ngay cả bản thân mình cũng không thể phát hiện ra. Có lẽ người bình thường sẽ không chú ý tới, nhưng người cân nhắc kỹ lưỡng như Lý Ngọc Trân chắc chắn sẽ không bỏ quên."

Yết hầu nhấp nhô, anh không khỏi nuốt nước miếng. Tâm trạng vốn đã bình ổn giờ lại bị treo lên cao, lông tơ dựng khắp cánh tay.

Ánh mắt Lục Bình đảo qua, lóe lên.

"Hô!"

"Hô!"

"Hô!"

Anh há miệng to thở hổn hển, phải mất một lúc sau mới có thể miễn cưỡng kiềm chế lại được!

"Không… Không cần sợ. Mình đã biết chuyện này từ trước những vẫn làm như vậy! Tình báo mình bán ra vô cùng chính xác. Những tin tức mà mình biết được cũng nhất định là thứ mà cái thân phận này không nên biết được."

"Xác định được hai điểm này là đủ rồi!"

Lục Bình nắm chặt nắm đấm.

"Như này là đủ rồi!"

Giống như là tự an ủi chính mình, anh lại lặp lại một lần nữa.

"Bọn họ khả năng sẽ có rất nhiều nghi hoặc, cũng nhất định sẽ tiến hành phỏng đoán, nhưng bất kể như thế nào, xác suất lớn đều là kiên nhẫn tiến hành quan sát. Mình nhất định phải cố gắng xử lý các tình báo mới trong khi bọn họ đang còn cảm thấy nghi hoặc. Đến lúc đó, chỉ cần mối giao thiệp xung quanh mình đủ nhiều thì tất cả những nghi hoặc và nguy hiểm đều sẽ tự động tan rã."

Từ lúc bắt đầu Lục Bình đã biết rằng một khi mình sử dụng tình báo để bước vào trong vòng nước xoáy này thì sẽ không thể dừng lại được nữa. Chỉ cần dừng bước thì sau đó rất có thể sẽ bị cắn nuốt đến xương cũng không còn.

Nhưng anh không hối hận… Nếu như cho anh lựa chọn một lần nữa thì anh cũng sẽ làm như vậy. Có đôi khi, một khi hưởng thụ được ma lực do quyền thế và tài phú mang tới thì rất khó để quay đầu lại.

"Hửm?"

"Đây là…"

Trong phòng ngủ.

Lục Bình lấy tập hồ sơ màu nâu ra từ trong giá sách, tỉ mỉ nhìn kỹ tình báo liên quan tới Lý Ngọc Trân, sau khi nhìn thấy tin tức ở dòng cuối thì con ngươi hơi co rút lại.

Chỉ nhìn thấy, nội dung ở phần cuối cùng vốn là trống rỗng, giờ lại chẳng biết đã xuất hiện những dòng chữ màu đen từ lúc nào.

Lục Bình có thể xác định được, dòng thông tin này trước đây chưa từng xuất hiện.

….

[ Tình báo cơ mật màu trắng D-001, kết quả xử lý:

Giao hảo với đối tượng Lý Ngọc Trân, tiết lộ tin tức tình báo nội ứng cho đối phương.

Đắc tội đối tượng Tống Tử Văn, bước đầu phá hỏng kế hoạch của Tống Tử Văn.

Thu hoạch được 10 triệu.

Ánh mắt của Lý Ngọc Trân đã bắt đầu dừng lại ở trên người anh, sẽ dẫn tới phản ứng dây chuyền gì thì còn cần quan sát thêm.

Anh tự biên soạn một thân phận thương nhân tình báo giả tưởng, khả năng đây là một lựa chọn tốt… ]

Anh xem xét kỹ từng chữ một.

Qua rất lâu sau.

Lục Bình ngẩng đầu lên, trầm ngâm suy nghĩ:

"Đây là một phần tổng kết khách quan về những hệ lụy sau khi mình xử lý tin tình báo này. Bao gồm cả việc mình giao hảo với ai, đắc tội với ai, bản thân vừa đạt được cái gì, và những hậu quả có khả năng xảy ra."

"Nhìn như không có chút giúp đỡ trực tiếp gì đối với tình cảnh của mình, nhưng thực ra lại có ý nghĩa sâu xa, có thể giúp mình biết được ai là kẻ địch, ai có thể là bạn, ai lại là người duy trì thái độ trung lập."

Sau khi nhìn đi nhìn lại nhiều lần, Lục Bình thở phào một cái. Cảm giác tràn đầy nguy cơ và cảm giác gấp gáp trong lòng thoáng bình phục một chút.

Sau khi thu thập tình báo vào túi hồ sơ màu nâu, anh liền cất nó lại vào trong giá sách.

Lục Bình nhìn thoáng qua thời gian, đã là 11 giờ 35 phút đêm, còn 25 phút nữa là đến 0 giờ đêm. Vẻ mặt của anh hơi dừng lại một chút, sau đó, bên trong ánh mắt dần hiện ra vẻ khao khát nồng đậm.

Anh trở lại trước bàn sách, dự định làm chút chuyện gì đó trong khoảng thời gian này. Ví dụ như đọc sách, lại ví dụ như liệt kê một số kế hoạch có thể nâng cao bản thân. Tuy bây giờ Lục Bình thu được kỳ ngộ, nhưng vẫn là một người bình thường. Anh vẫn không thể làm được đến mức không sợ hãi hay là bình tĩnh như thường đối với mọi chuyện, tâm trạng anh luôn bị đủ loại ý nghĩ quấy nhiễu. Vì thế cho nên anh đã vượt qua hai mươi lăm phút này trong sự thấp thỏm và sợ hãi lo được lo mất.

"Sắp mười hai giờ rồi."

Lục Bình liếc nhìn thời gian, anh nuốt xuống ngụm nước miếng, đưa tay phải ra, áp lòng bàn tay lên trước tim, có thể cảm nhận được tiếng tim đập thình thịch ở trong lồng ngực một cách rõ ràng.

[23: 59: 45]

[23: 59: 56]

[23: 59: 59]

Lục Bình nhìn chăm chú vào tầng thứ hai của giá sách cũ kỹ. Vào giây cuối cùng, thân thể anh bỗng dưng giật mình, mặt lộ ra vẻ chấn động, nhìn lên giá sách với vẻ không thể tưởng tượng nổi. Trên giá sách, một túi hồ sơ màu nâu đột nhiên xuất hiện ở trong tầm mắt của anh!

"Quả nhiên! Quả nhiên là vậy! Sau khi làm mới tình báo đầu tiên, thông tin mà mình nhận được là thật, chỉ cần tình báo được xử lý thành công thì tình báo sẽ được làm mới vào 12h đêm."

"Hơn nữa, cho dù mình không ở nơi này thì cũng có thể chỉ định địa điểm đổi mới tình báo."

Có thể là do trong lòng không ngừng phập phồng khiến cho Lục Bình không nhịn được mà lẩm bẩm. Anh lập tức đứng lên, lấy tình báo mới kia tới trước mặt. Anh không có trực tiếp mở ra, mà là nhẹ nhàng mở chiếc khóa cách đó khoảng chừng 5cm ra trước, một mảng trắng to bằng móng tay xuất hiện ở trong mắt.

"Lại là một tình báo cơ mật màu trắng."

Anh cầm lấy tập hồ sơ này, lại lần nữa ngồi ở trước bàn đọc sách.

Anh vẫn không trực tiếp mở ra, mà là dùng bàn tay tỉ mỉ vuốt ve hồ sơ, cảm nhận được một loại cảm giác như được đánh bóng. Lục Bình soi chất liệu của hồ sơ ở dưới ánh đèn bàn rồi chuyên chú quan sát trong chốc lát. Anh phỏng đoán chất liệu của túi hồ sơ này tuyệt đối không tầm thường, đại khái là có thể chống nước, chống lửa, chống bụi…

Sau khi làm xong tất cả những chuyện này, Lục Bình cuối cùng mới trịnh trọng tháo nút hồ sơ ra ở dưới ánh đèn, rút ra một phần tình báo dày, nghiêm túc quan sát.

Cũng không biết đã nhìn thấy cái gì mà vẻ mặt Lục Bình đọc tình báo khi thì lộ ra vẻ kinh ngạc, khi thì trở nên ngưng trọng.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút.

⚝ ✽ ⚝

Một đêm trôi qua.

Trời đã sáng, ánh nắng sáng sớm len lỏi qua khe hở của rèm cửa sổ chiếu vào căn phòng chật chội, trong không khí là những hạt bụi bay lả tả, chậm rãi chìm nổi.

Sáng sớm, 6 giờ 15 phút.

Trên giường nhỏ, lông mi Lục Bình khẽ run, sau đó chợt mở mắt ra, trong đôi mắt nổi chút mê man ngắn ngủi. Một lát sau, anh mới ngồi dậy, dựa lưng vào giường, gãi gãi đầu tóc rối bù giống như là ổ chim, lại ngáp lớn một cái.

Nhìn thấy thời gian còn sớm, anh dứt khoát cầm điện thoại di động ở bên cạnh lên rồi lại nằm trở về.

Ánh mắt anh lấp lóe, trầm ngâm suy nghĩ. Đầu ngón tay nhanh chóng lướt trên màn hình, rất nhanh, bộ phim điện ảnh « Đạo vô gian » đã xuất hiện ở trước mặt Lục Bình. Lần đầu tiên xem, anh cẩn thận quan sát từng động tác ăn cơm của đại lão ở trong cục cảnh sát, sau đó đẩy nhanh tiến độ, lặp đi lặp lại đoạn cảnh tượng kinh điển ở trên sân thượng kia.

"Nếu như xét về khí chất thì ông chủ Hàn này còn kém người cha đỡ đầu kia không ít." Lục Bình tiếp tục bắt chước từng động tác và ánh mắt của diễn viên, sau khi trầm ngâm một hồi, anh thì thầm nói.

Sau đó, anh lại tiếp tục xem tập thứ hai.

Xem cảnh Nghê Vĩnh Hiếu bày tỏ lòng tôn kính với người cha quá cố tại quán ăn.

Mãi cho đến hơn 7 giờ rưỡi, Lục Bình mới đi xuống giường, đứng ở trước gương, ăn mặc quần áo chỉnh tề.

Sau khi rửa mặt xong, anh khoác cái áo màu đen, đeo túi lệch vai rồi rời khỏi nhà.

Lục Bình mua một phần bánh rán ở cửa hàng ăn sáng bên cạnh tiểu khu. Hôm nay anh không có đi xe đạp công cộng mà rảo bước tới ga tàu điện ngầm. Ánh mắt của anh thỉnh thoảng lướt qua tiểu khu cổ xưa hoặc là bên lề đường. Khu dân cư vào cuối tuần có vẻ như an tĩnh hơn so với ngày thường rất nhiều. Đám nhân viên văn phòng gần như đều còn đang ngủ bù. Nếu như là anh trước đây thì lúc này cũng nhất định là đang nằm ở trong chăn, làm ổ cho tới trưa.

Anh tới trước ga tàu điện ngầm, ăn nốt mấy miếng bánh cuối cùng, sau đó ngồi xe tuyến số 2, đến thư viện Trung Hải cách đây gần nhất.

Lúc này, thư viện vừa mới mở cửa không bao lâu, còn không có mấy người đến đọc sách.

Lục Bình vừa đi vào, liền lập tức đi tới trước máy tính tra cứu vị trí sách, sau đó bước đến trước các tủ sách khác nhau, lần lượt rút ra từng quyển sách, ngồi ở vị trí gần cửa sổ trong góc ở tầng hai của thư viện.

«Diễn viên tự tu dưỡng »

« Diễn viên sáng tạo nhân vật »

« Kỹ năng diễn xuất »

Anh lấy một quyển số và một cây bút ra từ trong túi rồi nghiêm túc đọc sách. Anh còn vừa đọc vừa ghi lại những nội dung mà anh cho là trọng điểm. Thậm chí trong đầu còn không ngừng thử tưởng tượng ra, thử tiến hành đóng vai và mô phỏng.

Dưới cảm giác gấp gáp mãnh liệt và cảm giác nguy cơ, mức độ chuyên chú và nghiêm túc của Lục Bình lúc này thậm chí đã vượt xa nỗ lực ôn thi cuối cấp vào rất nhiều năm trước.

Anh hạ quyết tâm, nhất định phải cải thiện kỹ năng diễn xuất của mình lên một chút trước khi đi làm vào thứ Hai!

⚝ ✽ ⚝

"Duyệt Duyệt!"

"Duyệt Duyệt!"

Trước cầu thang cách tầng hai thư viện không xa, một người mẹ trẻ tuổi mặc áo lông cừu trang nhã đang nhỏ giọng kêu lên. Bước đi của cô tăng nhanh thêm mấy phần, kéo đứa con trai đang chạy loạn lung tung lại, cúi người xuống, thấp giọng dạy bảo:

"Nơi này là thư viện, chúng ta nhất định phải giữ yên lặng, không được quấy rầy đến mọi người."

Người mẹ trẻ tuổi ôm con trai mình lên, nhìn thấy Lục Bình đang cực kỳ chăm chú học tập ở trong góc, liền vừa ôm con trai vừa chỉ về phương xa.

"Có nhìn thấy anh trai kia không, người ta mới sáng sớm đã đến đây học tập, hơn nữa còn học nghiêm túc như vậy, con sau này phải học tập theo anh trai kia có biết không!"

(*)chúng tinh phủng nguyệt: được nhiều người chú ý

Thời gian hai ngày thoáng một cái đã qua.

Thứ hai.

Thời gian làm việc sáng sớm.

Lục Bình đi ra từ tàu điện ngầm, đập vào mi mắt là một tòa nhà đồ sộ uy nghiêm đột ngột mọc lên từ mặt đất như một con quái vật khổng lồ, những tấm cửa kính tráng lệ khúc xạ từng tia nắng mặt trời.

Anh hơi híp mắt lại, nghỉ chân trong chốc lát.

Sau đó, các nhân viên văn phòng tràn ra từ các lối vào của tàu điện ngầm, bọn họ tay xách túi công văn, chạy về các phương hướng khác nhau.

Nơi này là một trong những trung tâm kinh tế phồn hoa nhất Triệu Quốc, chỉ đứng ở đây thôi mà đã có thể cảm nhận được cảm giác gấp gáp khiến người ta hít thở không thông.

"Hô!" Lục Bình thở dài thở một hơi.

Anh nhìn thoáng qua bầu trời mùa đông, ánh mặt trời dịu dàng. Anh nhớ lại hai ngày tăng cường cuối tuần vừa rồi, không khỏi nhếch miệng lên. Anh đã nhiều năm rồi không có cảm giác thoải mái như này, lần đầu tiên chăm chú như thế, tranh đoạt từng giây từng phút, giống như là đang chạy đua với thời gian khi chỉ còn năm mươi ngày nữa là đến kỳ thi tốt nghiệp trung học.

Anh thu hồi suy nghĩ, xách túi công văn hướng về phía tòa nhà làm việc.

Lục Bình tựa như một nhân viên văn phòng bình thường đến không thể bình thường hơn, đứng trước vạch đường dành cho người bộ, chờ đèn tín hiệu.

Khi đèn xanh sắp sáng lên thì sau lưng đột nhiên bị vỗ một cái, kèm theo là một tiếng hô quen thuộc.

"A Bình! Chào buổi sáng!"

"Đại Thạch." Lục Bình nghiêng đầu, cười nhìn về phía đồng nghiệp bên cạnh.

Hai người sánh vai cùng nhau hướng về tòa nhà cao tầng.

Hiện tại chính là giờ cao điểm đi làm, đại sảnh tầng một tòa nhà có vẻ như rất là náo nhiệt. Thang máy bên trong sảnh chật kín người, đều là người chuẩn bị đi làm của các công ty khác nhau.

Lục Bình và Cố Đại Thạch đứng trong góc, không có chút thu hút nào.

⚝ ✽ ⚝

Cùng lúc đó.

Một bên khác.

Lâm Thu Nguyệt đậu xe ở gần chỗ làm, mặc một bộ vest công sở, tay xách túi phong cách mùa thu mới của Chanel, chân đi giày cao gót, đi ở trong đám người.

Khí chất của cô rất tốt, những vật phẩm trên người cô hoàn toàn không phải là thứ mà nhân viên văn phòng bình thường có thể so sánh. Cô chỉ đi ở trong đám người thôi mà đã không ngừng thu hút ánh mắt của mọi người từ bốn phía.

"Bộ phận nhân sự ngày hôm qua đã thông báo chuyện bổ nhiệm người mới, mình được thăng hai chức liên tiếp, chính thức tiến vào cương vị lãnh đạo."

"Tiền lương cũng được điều chỉnh đến 500 ngàn tệ mỗi năm, cộng với việc được hưởng quyền hoa hồng. Nếu như công ty giành được thành công trong hoạt động cuối năm vào tháng sau thì mình sẽ không cần phải ưu sầu về chuyện tiền bạc nữa."

Lâm Thu Nguyệt đứng ở phía trước tòa nhà.

Ánh mắt cô có chút hoảng hốt, nhớ lại hình ảnh trong chiếc xe Maybach vào đêm thứ 6 kia, trước mắt cô che vải đen, chỉ có thể hành động và cảm nhận trong mơ hồ.

Bàn tay cô dùng sức cầm chặt túi Chanel.

"Tất cả đều là đáng giá."

"Chỉ có như này thì mình mới có thể cho Nữu Nữu một cuộc sống tốt hơn, không thể để con mình vừa mới bắt đầu đã thua kém các bạn học khác được." Lâm Thu Nguyệt thì thầm.

Cô khẽ ngẩng đầu lên, gò má tinh xảo trước sau luôn duy trì vẻ nghiêm túc, rảo bước đi vào đại sảnh.

Vừa đi được mất bước, bước chân chợt dừng lại, không thể khống chế nổi mà nghĩ đến một hình ảnh khó tả:

"Người kia…"

"Chắc là rất trẻ tuổi."

"Hô!"

"Hô!"

"Đáng chết!"

"Mình rốt cuộc đang suy nghĩ gì vậy…"

Lâm Thu Nguyệt không tiếp tục suy nghĩ miên man nữa, cô lập tức được đám đồng nghiệp Xuyên Hòa chú ý tới. Cô thoáng cái đã trở thành tiêu điểm của đám người, như vầng trăng được những vì sao bao quanh.

"Giám đốc Lâm… Không, không đúng, Tổng giám sát Lâm, chúc mừng cô nha!"

"Tổng giám sát Lâm sau này nhất định phải đề bạt chúng tôi nhiều hơn đó!"

"Tôi đã nói mà, tổng giám sát Lâm là người rất có năng lực, mà Xuyên Hòa chúng ta từ trước đến giờ luôn trọng dụng người tài. Trước đợt tổng kết cuối năm mà tổng giám sát Lâm lại được thăng liền hai cấp. Chuyện này chắc cũng không cần tôi phải nói nhiều nữa đúng không?"

"Xuyên Hòa tân quý!"

"Nếu như thành tích của Xuyên Hòa chúng ta vượt mốc 10 tỷ thì tổng giám sát Lâm sẽ trực tiếp trở thành phú bà chục triệu!"

Lâm Thu Nguyệt là một người phụ nữ rất lý trí. Nhưng lúc cô nhìn thấy đồng nghiệp bốn phía nhiệt tình, nghe bọn họ nịnh nọt mình thì trong lòng vẫn khó tránh khỏi cảm thấy vui sướng và thỏa mãn. Gương mặt căng thẳng của cô không nhịn được mà lộ ra nụ cười.

Cô đi vào giữa thang máy.

Đồng nghiệp Xuyên Hòa vốn đang chờ ở trước thang máy thấy vậy liền vội vàng nhường vị trí của mình lại, mời Lâm Thu Nguyệt đi vào.

Trong góc.

"A Bình!"

"A Bình!"

Cố Đại Thạch vội vàng dùng mu bàn tay chọc cánh tay Lục Bình, vừa thấp giọng hô vừa dùng ánh mắt tỏ ý.

"Nữ thần của anh hình như vừa được thăng chức." Anh thấp giọng nói ra.

Lục Bình đẩy cặp kính gọng đen trên sống mũi một cái, anh nhìn chăm chú vào Lâm Thu Nguyệt trong thang máy, khóe miệng hơi dương lên.

"Hả?"

Cửa thang máy chậm rãi đóng lại.

Lâm Thu Nguyệt tình cờ đối diện với ánh mắt của Lục Bình ở trong góc. Trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy giật mình, một loại cảm giác quen thuộc chẳng biết tại sao lại được sinh ra. Nhưng cô không kịp suy nghĩ nhiều, cánh cửa đã khép lại.

Con số hiển thị nhanh chóng tăng lên.

"Mình nhớ ra rồi. Hai người kia hình như là đến c?