← Quay lại trang sách

Chương 51 - Tôi Từ Lâu Đã Không Phải Là Người!

Một bên khác.

Tầng bốn, phòng 402.

Một khắc trước, anh còn đứng trong trung tâm phồn hoa nhất giữa biển thành phố, tất cả rực rỡ và huy hoàng ánh vào mắt, uống rượu vang mấy trăm ngàn USD, trước mặt là người phụ nữ phong hoa tuyệt đại trên đỉnh Kim Tự Tháp.

Nhưng mà giờ phút này anh lại đứng trong một hàng lang nhỏ hẹp, dưới ánh đèn lờ mờ, trong hành lang dần hiện lên các tấm biển quảng cáo cũ kỹ. Mặt tường lốm đốm, bị bong tróc, mạng nhện giăng đầy.

Chỉ trong thoáng chốc, Lục Bình có chút không phân rõ đâu là chân thật,đâu là hư giả.

Lục Bình đứng ở đó một lúc lâu, móc chìa khóa và mở cửa phòng ra.

"Bình Tử."

"Cậu đã về rồi!"

Người chị thuê chung nhà Hạ Mẫn Đan đang mặc đồng phục công sở ló đầu ra từ phòng bếp, sau khi trông thấy Lục Bình thì lên tiếng gọi.

"Chị nấu chút mì sợi, cậu có muốn ăn một chút không?" Hạ Mẫn Đan lại hỏi.

Anh sờ bụng một cái.

"Nếu như nấu nhiều thì cho em một chút." Lục Bình đặt túi xách ở trên tủ giày, vừa đổi giày vừa cười nói.

Tuy rằng đồ ăn trong nhà hàng vừa rồi rất ngon nhưng quả thực không đủ ăn, hơn nữa anh cũng không dám ăn nhiều.

"Ok!"

"Cậu về phòng cất đồ trước đi, sắp xong rồi." Hạ Mẫn Đan nói.

Lục Bình đáp một tiếng. Anh xách túi đi đến trước phòng ngủ nhưng không có trực tiếp vào trong mà là liếc mắt nhìn phòng bếp một cái. Thấy Hạ Mẫn Đan không có nhìn về phía mình thì mới quan sát khe cửa. Sau khi xác định cọng tóc kẹp ở cửa trước khi rời đi vào sáng sớm vẫn còn, anh mới móc chìa khóa ra và mở cửa.

Trong phòng ngủ chật hẹp.

Sợi tóc nằm trong khe giữa tủ sách và tường vẫn ở chỗ cũ.

Anh bước lên trước, nhìn thoáng qua tình báo ở trên tủ sách, hạ quyết tâm sẽ tìm một chỗ thích hợp hơn để giấu bọn chúng.

"Bình Tử!"

"Mau quay đây ăn mì!" Ngoài cửa, chị Mẫn Đan lớn tiếng nói.

"Đến ngay!" Lục Bình đáp.

Trước ghế sô pha.

Hạ Mẫn Đan mặc áo sơ mi trắng, váy ôm hông, hai chân nở nang đẫy đà được tất màu da bao quanh. Cô bắt chéo chân, ăn mì. Ăn được mấy miếng, cô giống như là nhớ ra cái gì đó, sau đó bỏ bát xuống, cởi đôi tất dài ra ngay trước mặt Lục Bình rồi nhét vào góc nhỏ bên cạnh bàn uống trà. Cô duỗi thẳng đôi chân dài nở nang ra, khép mở các ngón chân, tiếng khớp xương đụng vào nhau vang lên răng rắc.

Sau đó, cô đi đến trước tủ lạnh, cầm hai lon bia lạnh lên, ném cho Lục Bình một lon.

[ Phốc ——]

"Bình Tử, uống một lon đi!" Hạ Mẫn Đan đứng yên, giơ bia lên.

Lục Bình cười nâng bia lên, uống một hớp lớn.

Hạ Mẫn Đan uống mạnh, bia thuận theo cằm lăn đến trên xương quai xanh. Cô quệt miệng, ợ một cái. Có lẽ là cảm thấy bực bội khó chịu, cô liền đưa tay cởi hai cúc áo sơ mi trên cùng ra, phần ngực vốn bị trói buộc lập tức trở nên sinh động.

Lục Bình liếc thấy, mí mắt nhảy lên.

Anh ăn một miếng mì lớn, cảm thấy vẫn là mì lão gan ma này ngon hơn.

"Mình bị hoài nghi?"

"Từ bỏ? Chạy trốn?"

Anh vừa nghĩ vừa gãi mặt.

Dưới tầm mắt của Lục Bình là người chị cùng phòng lười biếng, phóng khoáng và quyến rũ, nhưng trước mắt lại phản chiếu ra hình ảnh một người phụ nữ phong hoa tuyệt đại dưới ánh đèn rực rỡ.

⚝ ✽ ⚝

"Không được!"

"Mình không muốn cứ bị Lý Ngọc Trân xem thường như vậy!"

"Để em đi rửa chén."

Ăn mì của người ta, uống bia của người ta, đương nhiên phải dọn dẹp cho người ta.

Lục Bình bưng chén lên, hướng về phía phòng bếp.

Phía sau anh, chị Mẫn Đan nửa nằm ở trên ghế sô pha. Một chân cô gác lên trên ghế sô pha, chân còn lại thì rũ xuống sàn nhà, trong tay còn cầm một lon bia vừa mới mở.

Lục Bình rửa chén xong, đi ra từ phòng bếp, bước chân anh chợt dừng lại.

Từ góc nhìn này của anh, có thể nhìn không sót gì từ chân chị Mẫn Đan hướng lên.

"Muốn có nhiều tiền."

"Thích uống rượu."

"Phóng khoáng."

"Nói không chừng chị Mẫn Đan thích hợp cos Tsunade cũng nên."

Lục Bình thì thầm tự nói.

Anh nói với Hạ Mẫn Đan một tiếng, sau đó đi vào phòng ngủ dưới cái nhìn mê man của người phía sau.

⚝ ✽ ⚝

[ Lạch cạch ——]

Lục Bình đứng ở sau cánh cửa một lúc lâu, sau đó mới đưa tay khóa trái cửa lại.

Anh sải bước tới bên cạnh giá sách, lấy hai phần tình báo trong tủ sách ra rồi đi đến trước bàn đọc sách. Anh mở tình báo liên quan tới Lý Ngọc Trân ra trước, từng tờ văn bản nằm rải rác ở trên bàn.

Vẻ mặt anh nghiêm túc, nhanh chóng quan sát.

"Buổi sáng hôm nay đến Xuyên Hòa nhận nhiệm vụ, không có phát hiện Xuyên Hòa có bất kỳ thay đổi gì. Cũng không ai chú ý tới việc thư ký thứ hai Tào Tiểu Tuệ biến mất, mấy tên nội ứng mà mình từng báo cho Lý Ngọc Trân vẫn đang còn ở trên cương vị của mình."

"Lý Ngọc Trân…"

"Cô ta rốt cuộc đang muốn làm cái gì?"

Đầu ngón tay gõ trên mặt bàn

Lông mày Lục Bình nhíu chặt.

Thân thể anh hơi ngả về sau, đôi mắt nhìn chằm chằm vào tấm rèm cửa sổ đóng chặt, không ngừng suy nghĩ. Sau đó, anh lại ngồi dậy, tìm một tờ giấy miêu tả tính cách của Lý Ngọc Trân trong tập giấy.

"Có tinh thần dốc toàn lực mạo hiểm!"

"Dám dùng kiếm!"

"Có chết cũng tuyệt đối không buông tha!"

Anh nhanh chóng lật qua những thông tin còn lại.

"Đợt thúc đẩy cuối năm của Xuyên Hòa chính là cơ hội tránh khỏi trói buộc duy nhất của Lý Ngọc Trân!"

"Cô quá khát vọng tự do!"

"Cô là một người phụ nữ mạnh mẽ quả quyết!"

Qua rất lâu.

Lục Bình dừng động tác lại, anh mở to hai mắt, kinh hãi nhìn phần tình báo trong tay. Anh đã suy đoán được ý đồ của Lý Ngọc Trân…

"Điên rồi!"

"Mình vốn cho rằng, sau khi cô ta biết rõ trong công ty có nội gian thì chỉ sẽ loại bỏ nội gian rồi tiến tới kế hoạch thúc đẩy cuối năm. Nhưng ai có thể ngờ được, cô ta lại quyết định tương kế tựu kế, chờ Tống Tử Văn dội nước bẩn lên Xuyên Hòa và hot khắp toàn bộ internet thì mượn thế… đảo ngược!"

Đây là một kế hoạch điên cuồng.

Một khi thành công thì ắt sẽ như mặt trời ban trưa; một khi thất bại thì phản phệ sẽ trực tiếp khiến cho Lý Ngọc Trân không thể thoát thân, phải ngoan ngoãn đi thực hiện hôn ước, lấy thân phận cháu gái Lý gia Yến Kinh gả cho Tống Tử Văn của Tống gia Dương Thành.

"Dựa theo quy trình bình thường, Lý Ngọc Trân có thể thành công."

"Nhưng tiếc là…"

"Cô ấy đã được định trước là sẽ thất bại."

Lục Bình liếm liếm đôi môi có chút khô khốc, anh lục soát một tờ giấy khác bên trong chồng tình báo, sau khi xem xong từng câu từng chữ thì không khỏi cảm khái.

Trong trang tư liệu này ghi chép về phía sau cuộc đánh cược giữa Lý Ngọc Trân và Tống Tử Văn.

Đó là nội dung mà Lý Ngọc Trân không biết:

Lý gia Yến Kinh một tay chống trời, thân thể của Lý lão gia tử yêu thương Lý Ngọc Trân nhất - Lý Kiến Quốc xảy ra vấn đề, không sống được bao lâu nữa…Mà một khi lão gia tử qua đời, người chết hồn diệt, lực chấn nhiếp khi ông còn sống và nhân mạch đều sẽ bỗng dưng ít đi hơn nửa, Lý gia cũng cực có khả năng rơi xuống khỏi vị trí thế gia hàng đầu Yến Kinh, thậm chí gặp phải nguy cơ!

Người chưởng quản Lý gia hôm nay, cha của Lý Ngọc Trân một tay thúc đẩy cuộc hôn nhân này…

⚝ ✽ ⚝

"Lý Ngọc Trân muốn thắng trận này, nhất định phải dưới hoàn cảnh công bình công chính, một khi Tống Tử Văn không thể tiếp nhận thất bại mà sử dụng ngoại chiêu, dựa vào năng lực của Tống gia chèn ép Lý Ngọc Trân còn chưa hình thành sự nghiệp từ mọi phương diện, như vậy dù cô có bố trí chu đáo thì có ích lợi gì?"

Lục Bình nhìn tình báo.

Bên trong trang giấy, hai đại thế gia hàng đầu Triệu Quốc đang liên thủ, Lý Ngọc Trân chính là vật hy sinh, giống như cái câu ‘con chim hoàng yến bị giam trong chiếc lồng hoa mỹ’ mà anh biên soạn lúc bắt đầu, vận mệnh đã được định sẵn từ trước!

"Lý Ngọc Trân tin tưởng lão gia tử, tin tưởng lão gia tử có thể cho cô một môi trường cạnh tranh công bằng!"

"Lão gia tử cũng không có phụ sự tín nhiệm của cô."

"Chỉ là…"

"Lý Ngọc Trân không biết là, lão gia tử dựa vào máy thở để duy trì hơi tàn, đang dần dần mất đi sự khống chế đối với gia tộc."

⚝ ✽ ⚝

Lục Bình không ngừng lắc đầu.

Anh tiếp tục phân tích, từ việc Tống Tử Văn cài nằm vùng vào, và hoạt động cuối năm của Xuyên Hòa của Lý Ngọc Trân…

"Phân phối!"

"Tuyên truyền miệng!"

“Người nổi tiếng trên mạng bán hàng!"

Lục Bình mở nắp bút ra, anh vòng mấy vòng đỏ thật to ở bên trong tình báo.

Đây là ba cái chiến trường đánh cược!

Đợt hoạt động thúc đẩy cuối năm của Xuyên Hòa có một đặc điểm lớn, đó chính là buổi biểu diễn dành riêng cho thương nghiệp nước ngoài. Đến lúc đó, công ty của Lý Ngọc Trân trực tiếp mở rộng kinh doanh ra mấy nước Đông Nam Á, châu u, châu Mỹ!

Dã tâm cực lớn!

Một khi thành công có thể sẽ trực tiếp dẫn động làn gió mới!

Nhưng nguy hiểm cũng cực lớn!

Chỉ cần Tống Tử Văn thông qua quyền hành của Tống gia trực tiếp chặt đứt công ty phân phối mà Lý Ngọc Trân đã đặt ở nước ngoài, như vậy bởi vì đơn đặt hàng trái với quy ước, hàng hóa sẽ bị hủy theo phản ứng dây chuyền, trực tiếp phá hủy Xuyên Hòa!

"Cho nên, nếu như Tống Tử Văn muốn dùng ngoại chiêu, thứ mà anh ta đả kích đầu tiên chính là con đường phân phối của Lý Ngọc Trân!"

Lục Bình sờ cằm một cái.

⚝ ✽ ⚝

"Cái thứ 2, tuyên truyền miệng!"

"Bất kể là Tống Tử Văn muốn giội nước bẩn cho Lý Ngọc Trân, hay là Lý Ngọc Trân chuẩn bị dựa thế lật ngược thế cục thì đều cần tuyên truyền và truyền thông! Một khi Tống Tử Văn sử dụng ngoại chiêu, dưới tình huống Tống gia nhúng tay vào, Lý Ngọc Trân sẽ hoàn toàn là một người câm, truyền thông internet và các trang web lớn đều sẽ không cho cô không gian và lưu lượng để lên tiếng."

Lục Bình ngồi ở trước bàn sách, tay xoa xoa mi tâm, trong đầu của anh không ngừng xẹt qua các loại tin tức. Anh thử thôi diễn hướng đi của trận đánh cuộc này.

Đó là trận đánh cờ giữa các nhân vật ở tầng cao nhất của Kim Tự Tháp!

⚝ ✽ ⚝

"Cái thứ 3, cũng là cái cuối cùng, dựa theo kế hoạch ban đầu của Tống Tử Văn, anh ta sẽ đào đi 3 người nổi tiếng hàng đầu và lượng lớn người nổi tiếng tuyến một trên mạng của Xuyên Hòa trước đợt hoạt động cuối năm của bọn họ, khiến cho Lý Ngọc Trân không có lưu lượng để bán hàng."

"Lý Ngọc Trân cần lưu lượng mới, cô ta có thể sẽ âm thầm mời minh tinh tuyến một của giới giải trí. Dựa vào tài phú của cô ta thì đây không phải là chuyện khó, nhưng có thái tử gia Tống gia lên tiếng, minh tinh nào dám bán hàng cho Xuyên Hòa chứ?"

"Hô!"

Lục Bình hít một hơi thật sâu.

Anh làm rõ tất cả suy nghĩ, sau đó nghiêm túc thu toàn bộ tình báo liên quan tới Lý Ngọc Trân vào trong túi văn kiện.

Ánh mắt của anh trở nên ngưng trọng, cầm phần tình báo đổi mới thứ hai ra từ trong giá sách.

"Trung Hải là một trong khu vực nòng cốt, nó tựa như là chư hầu một phương, rất nhiều đại lão cũng không sợ Lý gia, càng không sợ hãi Tống gia! Trong mảnh đất nhỏ này, nó nắm giữ lực lượng của chính nó."

"Tình báo của Lý Ngọc Trân qua đi, đổi mới cho mình một phần tình báo mới, thật chỉ là trùng hợp thôi sao?"

Lục Bình vừa tháo gỡ dây nối vừa trầm ngâm suy nghĩ.

Bên trong tin tình báo này chính là những ông trùm khổng lồ bên trong vòng tròn xám của Trung Hải - vận tải biển!

Nguy hiểm!

Tin tức này còn nguy hiểm hơn phần tình báo thứ nhất!

“Mình…"

“Mình liệu có thể khiến cho một nữ vương như Lý Ngọc Trân quỳ trước mặt mình? Khẩn cầu mình! Cầu xin mình!"

Lục Bình thở hổn hển.

Đồng tử phóng đại.

Thân thể anh đang run rẩy, là run rẩy vì khẩn trương! Là run rẩy vì hưng phấn! Là run rẩy bệnh hoạn!

Ở một mức độ nào đó mà nói, Lục Bình… cũng là một kẻ điên!

Hôm sau.

Đi làm.

Trong phòng hội nghị của văn hóa Ngô Minh, Lục Bình đang ghi chép, bên trên gương mặt mang theo nụ cười thản nhiên, nhìn về phía đồng nghiệp Cố Đại Thạch đang nghiêm túc giảng giải yêu cầu thiết kế đối với PPT, phân công nhiệm vụ.

Đơn hàng lớn của Xuyên Hòa do Lục Bình và Cố Đại Thạch chủ trì, thành lập một tiểu đội thiết kế cùng nhau hoàn thành.

"Lục Bình." Cố Đại Thạch nhìn về phía Lục Bình, gọi.

Vì biểu thị sự uy nghiêm, anh không gọi A Bình như trước đây mà gọi cả họ tên.

“Anh đã bổ sung xong chưa?"

“Vẫn chưa." Lục Bình đáp.

"Lục Bình, còn có Trương Oánh Oánh, hai người ở lại một hồi. Còn các vị còn lại thì có thể đi làm việc của mình rồi, có vấn đề gì có thể báo lại với tôi bất cứ lúc nào."

Cố Đại Thạch nói cẩn thận tỉ mỉ.

Nói xong, anh ngồi xuống lần nữa, sửa sang lại văn kiện trước mặt. Từng đồng nghiệp lần lượt đi ra ngoài, Lục Bình và Trương Oánh Oánh thì ngồi ở tại chỗ. Một người thì nhìn tài liệu, người còn lại thì nghiêm túc nhìn chằm chằm màn ảnh, mười ngón tay thon dài không ngừng gõ bàn phím.

Vị đồng nghiệp cuối cùng rời khỏi, nhẹ nhàng đóng cửa phòng họp.

[ Két két ——]

Tiếng cửa phòng đóng lại truyền đến.

"Hô!"

Chỉ nhìn thấy Cố Đại Thạch đẩy thư mục trong tay về phía trước, anh thuận tay cởi hai cúc áo sơ mi trên cùng ra, tựa lưng vào ghế ngồi, thở phào một hơi.

Anh ngày thường buông thả đã quen, hiếm khi có thái độ nghiêm túc như này.

"Anh Đại Thạch ngầu quá!" Ánh mắt Trương Oánh Oánh cười thành trăng khuyết, cô vừa vỗ tay vừa nói.

Lục Bình nhìn thấy một màn này, khóe miệng hơi dương lên.

⚝ ✽ ⚝

"Truyền thông Xuyên Hòa đã bắt đầu hành động rồi, hôm nay tôi ngồi xe buýt đi làm, trên bảng hiệu của trạm xe buýt đều là quảng cáo của Xuyên Hòa." Qua một lúc lâu, ba người ngồi ở một chỗ, Trương Oánh Oánh giống như là nhớ ra cái gì đó, chợt nói ra.

“Dã tâm của vị Lý tổng Lý Ngọc Trân ở tầng trên đúng là lớn, bắt đầu từ hôm nay đến trước ngày khai mạc thương hiệu lớn cuối năm của Xuyên Hòa còn có buổi biểu diễn dành riêng cho bốn khu vực lớn ở nước ngoài."

"Chiến trận kia đúng là quá lớn!"

"Tôi nghe nói, hiện tại Xuyên Hòa mỗi ngày đều đốt tiền với con số trên trời!"

Cố Đại Thạch cũng tiếp lời.

Hai người vừa nói xong, gương mặt đều lộ ra vẻ thán phục và cảm khái.

Lục Bình yên lặng lắng nghe, anh biết rõ sự đầu tư của Lý Ngọc Trân đối với trận chiến này hơn bất kỳ người nào khác, nhưng vẫn không tránh khỏi việc cảm khái giống như hai người Cố Đại Thạch.

Mà đồng thời,... đáy lòng của anh còn cảm thấy vô cùng mong đợi và hưng phấn đối với sự kiện kia!

Nếu như không có thế lực thứ ba nhúng tay, trận quyết đánh đến cùng này của Lý Ngọc Trân nhất định sẽ là một màn pháo hoa sáng lạn nhất!

Ba người trò chuyện bát quái mấy câu, lại trò chuyện mấy câu về vấn đề chính rồi cùng rời đi.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút.

Buổi chiều.

Lục Bình làm xong công việc, anh ngẩng đầu lên nhìn văn phòng một cái, một bầu không khí bình thường, bận rộn bao phủ khắp các đồng nghiệp… Anh hít sâu một cái, bầu không khí chết lặng ngày qua ngày từng khiến cho anh cực kỳ chán ghét này, ngay lúc này lại khiến cho anh cảm thấy có một chút hưởng thụ và thực tế. Lục Bình đẩy mắt kính gọng đen một cái, cúi đầu, lấy một chồng giấy trắng ra từ trong ngăn kéo.

Anh nghiêm túc cắt tỉa tin tức của một nhân vật trong phần tình báo thứ hai, sau đó viết lại yếu tố mấu chốt.

Anh lại nhìn cẩn thận một lần, bút trong tay bị siết chặt một chút, sau đó vạch ra từng đường ngang, tất cả tin tức lập tức bị đường vẽ bao phủ.

Lục Bình cầm tờ giấy A4 đi đến trước máy cắt giấy trong góc văn phòng, dưới âm thanh răng rắc răng rắc, toàn bộ tờ giấy ghi chép ban nãy biến thành giấy vụn. Anh cầm lấy đống giấy, mở ra trong lòng bàn tay, đưa tay khêu một cái để xác nhận không bỏ sót tin tức gì… Lục Bình vứt đống giấy vụn vào trong thùng rác rồi rời khỏi.

Tối hôm nay, anh chuẩn bị bắt đầu tiếp xúc với nhân vật bên trong phần tình báo thứ hai.

Lục Bình là một nhân viên công ty bình thường đến không thể bình thường hơn, thậm chí lá gan của anh cũng không quá lớn, nhưng anh lại nắm giữ ưu điểm khó có thể biểu dương bên trong cuộc sống bình thường!

Tính bền dẻo của anh rất mạnh!

Mạnh một cách quá mức!

Ít nhất thì trong mấy lần đánh cờ với Lý Ngọc Trân, mặc dù anh cảm thấy sợ hãi và bối rối nhưng vẫn không bị ép đến cực hạn của mình.

Trừ những thứ này ra, năng lực hành động của Lục Bình cũng mạnh, một khi đã đưa ra quyết định cuối cùng thì anh sẽ không lùi bước, sẽ không trì hoãn.

⚝ ✽ ⚝

Buổi tối.

Sắc trời đã hoàn toàn tối đen, khó có khi làm thêm giờ.

"Được rồi, hôm nay chỉ tới đây thôi."

Cố Đại Thạch liếc nhìn thời gian, nói với Trương Oánh Oánh và Lục Bình.

"A!"

"Mệt chết tôi rồi!" Trương Oánh Oánh nghe thấy vậy, thân thể lúc này nằm ở trước bàn, cô vừa duỗi thân vươn người vừa nói.

"Hơn chín giờ, A Bình, Oánh Oánh, cùng nhau ăn bữa khuya rồi lại trở về."

"Chúng ta cũng hưởng thụ một chút, đến lúc đó trực tiếp đón xe, ngày mai tìm chị Đàm thanh toán."

Cố Đại Thạch nói.

Một nhóm ba người đeo túi lên rồi rời khỏi văn phòng, công ty bọn họ ngày thường không yêu cầu làm thêm giờ, vào giờ này phần lớn các đồng nghiệp khác đều đã rời khỏi.

"Tôi đoán tất cả mọi người của Xuyên Hòa hiện tại đều đang tăng ca." Trong thang máy, Cố Đại Thạch nhìn thoáng qua tầng lầu Xuyên Hòa, nói với Lục Bình và Trương Oánh Oánh.

"Sắp đến cuối năm rồi, đám người Xuyên Hòa sợ rằng đều đang lên dây cót mà làm việc!" Trương Oánh Oánh nghe thấy vậy thì tiếp lời.

Bọn họ đi đến lối ra của tòa nhà, gió đêm đông lạnh thấu xương. Trương Oánh Oánh rùng mình một cái, lấy một chiếc khăn quàng màu đỏ ra từ bên trong túi sau đó quàng lên cho mình. Cô đứng ở bên cạnh Lục Bình, vẫy tay gọi xe.

Một chiếc xe taxi dừng lại, Cố Đại Thạch mỉm cười đầy ẩn ý với Lục Bình sau đó ngồi vào ghế kế bên tài xế. Trương Oánh Oánh cúi đầu, ngồi ở bên cạnh Lục Bình.

Bọn họ tới một quán thịt nướng.

Ăn xong đồ nướng, mọi người lần lượt rời khỏi.

⚝ ✽ ⚝

"Bác tài."

"Quán bar Sắc Giới."

Lục Bình ngồi vào xe taxi, nói với tài xế trung niên. Chờ xe đi xa, anh chú ý tới Cố Đại Thạch còn đang đứng tại chỗ, nhìn về phía xe của mình.

Cố Đại Thạch luôn mang dáng vẻ cười ha hả, nhìn qua rất không đứng đắn, nhưng trên thực tế lại là một người chu đáo.

Chờ xe taxi lái đi xa, Lục Bình thu liễm cảm xúc, tay chống cằm, nhìn chăm chú về phía cảnh thành phố về đêm bên ngoài cửa sổ.

Về việc sử dụng phần tình báo này, Lục Bình lựa chọn không tập trung vào đối tượng trung tâm của tình báo, mà là một nhân vật khác có liên quan tới đối tượng trung tâm!

Đối tượng trung tâm quả thực là quá kinh khủng.

Lục Bình chỉ mới nhìn qua thôi mà đã không dám tiếp xúc rồi. Loại nhân vật gì mới có thể đóng vai nghĩa khí ngút trời trong mấy chục năm, được thủ hạ sùng bái, tôn kính và tin phục? Nhưng trên thực tế, dưới lớp vỏ nghĩa khí kia lại là đạo đức giả, giả đến kinh khủng!

Lục Bình có thể chắc chắn rằng, nếu như mình chỉ dựa vào tình báo mà đường đột tiếp xúc với vị kia, sợ rằng sẽ bị mặt mũi hiền hậu của đối phương chơi cho cửa nát nhà tan.

"Đinh Thanh." Lục Bình thì thầm.

"Một nhân vật cực kỳ bi thảm, xuất thân cô nhi, thời niên thiếu được một người nhận nuôi, từ đó trở đi trở thành một thanh đao sắc nhọn nhất của vị kia! Đối phương có thể đổ máu, thậm chí là hy sinh cả mạng sống vì lão gia tử, xử lý những chuyện đen tối…"

"Ở tuổi trung niên thì địa bàn và sự nghiệp dần dần bình ổn."

"Đối phương yêu một người phụ nữ, sau đó kết hôn và sinh con… Hắn xuất thân cô nhi, cả đời đều sống ở nơi đầu đường xó chợ. Khát vọng lớn nhất chính là có một gia đình riêng dành cho mình! Cuối cùng thì hắn cũng có người mình yêu, có con trai và con gái!"

⚝ ✽ ⚝

"Hắn không rõ…"

"Hắn không biết!"

"Anh Thanh!"

"Anh Thanh!"

"Anh Thanh!"

Tóc ngắn hơi xoăn.

Áo sơmi hoa.

Một người đàn ông trung niên đeo dây chuyền vàng, chân thì gác ở trên bàn, say sưa hát bài « Mặt trời đỏ » của Lý Thiên Vương bằng tiếng Quảng Đông. Sau khi hát xong câu cuối cùng, tất cả nam nữ ở bốn phía đều đồng thanh hô lên.

Người trung niên nhận lấy rượu từ tay một người phụ nữ gợi cảm rồi ngửa đầu lên uống, cũng không để ý tới việc rượu chảy dọc theo cổ làm ướt quần áo.

Anh ta nhảy khỏi bàn.

Hai người phụ nữ xinh đẹp lập tức tiến lên nghênh đón. Anh ta vừa cười vừa giang hai cánh tay, một trái một phải ôm lấy hai người rồi ngồi dựa vào ghế sô pha.

"Anh Thanh. " Một giọng nói nũng nịu vang lên.

Một người trong đó lấy điếu thuốc lá ra từ trong hộp, cô dùng môi khẽ cắn chặt điếu thuốc, sau đó tiến tới trước mặt người đàn ông trung niên. Người kia cười lớn một tiếng sau đó hôn cô, đồng thời điếu thuốc cũng được đưa vào trong miệng người đàn ông trung niên.

[ Keng ——]

[ Keng ——]

Thuốc vừa vào miệng, một cô gái khác đã vội vàng móc một chiếc bật lửa bằng kim loại ra, cạch cạch hai tiếng mới bật được lửa, sau đó tiến tới trước mặt người đàn ông trung niên.

"Anh Thanh."

Ánh lửa chập chờn ánh vào trong mắt.

Điếu thuốc nhanh chóng được châm lửa, sau khi hít sâu một hơi liền có thể nhìn thấy đốm lửa kia sáng lên và lan ra một cách nhanh chóng.

Đinh Thanh thở ra một hơi, trong khói thuốc lượn lờ, ánh mắt của anh chợt trở nên mơ hồ.

Anh hình như trông thấy một cô gái thanh thuần và sáng sủa.

Anh bắt chéo chân, nằm ở trên ghế sô pha.

Trong lồng ngực là mấy cô gái đang cố trêu đùa cho anh vui, đang làm điệu làm bộ… Trong căn phòng là khung cảnh say sưa, quần ma loạn vũ…

Đinh Thanh lại hít một hơi thuốc lá, phun ra khói mù.

"Hút! Hút! Lại hút!"

"Em không muốn trở thành góa phụ ở độ tuổi trẻ như vậy đâu."

"Anh có biết phổi của anh đã đen thành cái dạng gì rồi hay không?"

⚝ ✽ ⚝

Giọng nói thanh thúy vang vọng ở bên tai.

Khóe miệng của Đinh Thanh giương lên trong vô thức.

Đây là một câu chuyện rất sáo rỗng, đại lão sau khi đánh nhau với một nhóm người thì bị thương, sau đó được một cô gái thiện lương như Bạch Liên Hoa cứu giúp, chăm sóc tỉ mỉ. Sự va chạm giữa thân phận khác nhau đã sinh ra phản ứng kỳ diệu, chính là tình yêu…

Anh còn nhớ rõ.

Đó là một đêm hè, cô gái kia mặc một chiếc váy màu trắng, đi sandal…

⚝ ✽ ⚝

"Anh ta không biết…"

Dưới bóng đêm.

Trong xe taxi.

Lục Bình dùng tay chống cằm, ngẩng đầu lên, nhìn về những tòa nhà cao tầng, cảm khái:

"Mặc dù anh ta coi ông lão như cha mình, nguyện làm thanh đao sắc bén nhất của đối phương, cam tâm chịu chết, mặc dù chưa từng có ý nghĩ thay thế…"

"Nhưng khi lực lượng và uy vọng của anh ta càng ngày càng lớn vẫn khiến cho lão nhân cảm thấy kiêng kỵ."

"Cũng bởi vì thế cho nên cô gái kia xuất hiện đối với lão nhân mà nói có thể nói là… vừa đúng! Có tình yêu, có gia đình, thì sẽ có nhược điểm lớn nhất, cũng càng dễ bị khống chế!"

"Lão nhân giả nhân giả nghĩa, động viên anh ta mở rộng trái tim và lập gia đình!"

⚝ ✽ ⚝

"Tiên sinh!"

"Đến rồi!"

Đúng lúc này, tài xế trung niên dừng xe, anh lật biển ‘xe trống’ như thường lệ, sau đó nhìn về phía Lục Bình trong kính chiếu hậu.

"Wechat."

Anh cầm điện thoại di động lên.

"Đã chuyển tiền cho anh rồi." Lục Bình vừa mở cửa xe vừa nói.

Anh đứng ở trước cửa quán bar, dưới ánh đèn neon, đủ loại thanh niên không ngừng ra vào. Lục Bình nhìn thoáng qua bản thân mình, âu phục, áo sơ mi, xách túi công văn. Dáng vẻ này của anh hoàn toàn không phù hợp với hoàn cảnh nơi này.

"Hô!"

Lục Bình đứng ở bên đường hít một hơi thật sâu, anh đẩy kính mắt phía trước sống mũi một cái, ánh mắt ngưng lại, dần dần trở nên lạnh lùng… sau đó bước về phía quán bar Sắc Giới.

Tại sàn nhảy trên tầng hai của quán bar.

Lục Bình từ xa nhìn lại thấy cửa thang máy sắp đóng lại, tầm mắt của người trong thang máy nhận thấy có người đến gần, cô gái ăn mặc trẻ trung nhanh chóng ấn đóng cửa lại.

Anh bắt gặp ánh mắt khiêu khích và đắc ý của cô gái.

Nếu như Lục Bình chỉ là nhân viên văn phòng bình thường thì anh sẽ chỉ nói thầm ở trong lòng mấy câu, sau đó chờ đợi chuyến thang máy khác.

Nhưng bây giờ…

Đắm chìm trong hình thượng thương nhân tình báo, Lục Bình cảm nhận được cảm xúc và năng lực của một nhân vật như vậy nên có, khóe miệng của anh hơi dương lên, giày da dưới chân đột nhiên phát lực…

Bang!

Vào lúc thang máy sắp khép lại, một bàn tay đột nhiên đưa vào! Cảm nhận được lực cản, cánh cửa lại mở ra một lần nữa…

Lục Bình đón ánh mắt của các cô gái ở bên trong thang máy, bình tĩnh đi tới, đứng ở góc.

"Này!"

"Chú kia!"

Một cô gái đeo khuyên mũi, mặc đồ hở rốn, trang điểm đậm hô lên.

Lục Bình xách túi công văn, nhìn lại theo giọng nói. Anh duy trì ánh mắt tĩnh mịch, nghênh đón ánh mắt của cô gái, đôi mắt phía sau cặp kính gọng đen đang quan sát. Xuyên qua lớp phấn nền dày cộm kia có thể nhìn ra sự trẻ trung của cô gái này, tuổi tác chắc là không lớn, chỉ tầm mới trưởng thành.

"Đây…" Cô gái kia bị nhìn như vậy không hiểu sao lại có chút sợ hãi.

Trong lòng cảm thấy bối rối, ánh mắt thì tránh né:

"Nơi này cũng không phải là nơi mà người già như chú nên đến!"

Lục Bình cũng không để ý đến cô.

Anh thu hồi ánh mắt, mặt không cảm xúc nhìn chăm chú vào cánh cửa đã đóng chặt, chờ đợi thang máy đến tầng thứ hai.

"Hô!"

Cô gái thở phào một cái, cũng không cố ý gây sự.

Cánh cửa mở ra.

Lục Bình bước ra ngoài, anh bước đi ở trên hành lang được trang trí xa hoa, ánh mắt đánh giá tất cả mọi thứ mà mình có thể nhìn thấy. Tại sàn nhảy cách đó không xa, bầu không khí nóng bỏng và ánh sáng rực rỡ phát ra từ phía sau cánh cửa cao hơn 2 mét.

Nhân viên phục vụ đeo bao tay, mặc đồng phục đứng ở cạnh cửa.

"Từ sau khi Tưởng Y Vân qua đời, Đinh Thanh đã trở thành một thùng thuốc nổ có thể nổ tung bất cứ lúc nào. Anh ta làm việc điên cuồng, thường xuyên phát tiết tâm tình tuyệt vọng."

Đi đến trước cửa.

Lục Bình nhớ lại miêu tả liên quan đến Đinh Thanh ở trong tình báo.

"Mình chọn người này làm điểm xuất phát thì cần phải chuẩn bị sẵn sàng, chuẩn bị trước tâm lý bị Đinh Thanh… công kích! Nhưng vấn đề này không lớn, anh ta sẽ quỳ ở trước mặt mình vì Tưởng Y Vân, sẽ vứt bỏ tất cả tôn nghiêm để khẩn cầu mình!"

Anh cầm túi công văn, lặng yên không một tiếng động dùng sức.

"Xin chào." Lục Bình nhìn về phía nhân viên phục vụ ở bên cạnh - một người đàn ông trung niên trông như quản đốc, trên mặt lộ ra nụ cười yếu ớt.

"Tiên sinh, tôi có thể giúp được gì cho ngài?" Người quản đốc trung niên đánh giá Lục Bình, hỏi.

"Tôi muốn gặp… Đinh Thanh tiên sinh." Lục Bình dừng một chút rồi nói.

Sau khi hai chữ cuối cùng vang lên, vẻ mặt của quản đốc trung niên nhanh chóng thay đổi, gần như là đứng thẳng người theo bản năng. Ánh mắt nhìn về phía Lục Bình cũng biến thành nghi ngờ và nghiêm túc.

"Cứ nói tôi là bạn của Tưởng nữ sĩ." Lục Bình lại nói.

Mí mắt của quản đốc trung niên không khỏi giật giật khi nghe thấy ba chữ Tưởng nữ sĩ. Anh không biết rõ thân phận của Lục Bình nhưng cũng không dám chậm trễ, cung kính nói: "Ngài chờ một chút, tôi cần đi thông báo một chút."

Nói xong, anh ta đi về phía bên cạnh, cầm bộ đàm trên cổ áo lên và báo cáo.

Một lúc sau, quản đốc trung niên nghiêm túc đi đến trước mặt Lục Bình, cung kính nói: "Tiên sinh, tôi mang ngài đi qua."

“Mời qua bên này.”

Cánh cửa sàn nhảy được nhân viên phục vụ kéo ra.

Bầu không khí nóng bỏng phả vào mặt.

Các ánh đèn màu đỏ và xanh đan xen lộng lẫy, rực rỡ…. sau đó chính là âm thanh DJ kích thích màng nhĩ nổ vang ở bên tai!

Một đám người đang vặn vẹo lắc lư!

Đám phú nhị đại giàu có đang mơ mơ màng màng!

Một cô gái người nước ngoài chỉ mặc bikini, trên tay cầm bảng hiệu!

Từng hình ảnh đập vào mi mắt của Lục Bình.

Anh đi theo quản đốc trung niên xuyên qua sàn nhảy, hướng về phía phòng riêng phái trên sàn nhảy, dừng lại ở trước phòng riêng lớn nhất của quán bar Sắc Giới.

"Tiên sinh, ngài chờ một chút." Quản đốc trung niên cung kính nói.

Lục Bình gật đầu.

Anh quan sát hai vị bảo tiêu ở trước cửa phòng riêng một chút.

"Hô!"

Quả đốc trung niên gõ cửa phòng.

Lục Bình hít sâu một hơi.

"Tiên sinh."

"Đinh tiên sinh đang đợi ngài." Quản đốc trung niên nói.

Lục Bình xách túi công văn, đi vào trong phòng riêng. Anh còn chưa kịp quan sát mọi người ở trong phòng thì một thân ảnh cao lớn màu đen đột nhiên xuất hiện ở trước mắt, sau đó là đau đớn truyền đến!

Anh chỉ nhìn thấy một bàn tay lớn nắm lấy đầu của mình!

Phanh!

Lục Bình còn không kịp phản ứng.

Toàn bộ thân thể của anh đập mạnh vào cánh cửa phía sau lưng, đầu của anh đụng vào giữa cửa phòng bằng thủy tinh, những vết nứt không ngừng lan ra.

Máu tươi!

Máu tươi đỏ thắm chảy xuống từ trên đầu Lục Bình…

Sau một một trận hoảng hốt, Lục Bình mới thấy rõ người đàn ông trung niên nắm lấy đầu mình. Đó là một đôi mắt điên cuồng, giống như là một dã thú bị chọc giận!

Đau!

Thật là đau!

Sợ hãi!

Sợ hãi!

Lục Bình kiềm chế, hắn đã suy đoán qua tình huống hiện tại, thậm chí anh còn có ý thúc đẩy nó! Chỉ có như vậy thì phía sau mới có thể thu được càng nhiều lợi ích hơn! Nếu không, anh hoàn toàn có thể không sử dụng danh tiếng của Tưởng Y Vân để thúc đẩy cuộc gặp mặt này.

Lục Bình không thèm quan tâm đến máu tươi đang chảy ra ở sau ót.

Anh vẫn duy trì ánh mắt lãnh đạm nhìn về phía Đinh Thanh, trong vẻ mặt lộ ra nụ cười thương hại…

"Đinh Thanh."

"Anh có biết ‘Chương trình Truman’." Lục Bình nói.

Trong quán bar.

Phòng riêng.

Mấy cô gái gợi cảm uyển chuyển đều bị dọa sợ, bọn họ không phải là sợ một người đàn ông bị u đầu sứt trán, mà là sợ hãi dáng vẻ như hung thú bạo nộ của Đinh Thanh lúc này.

Đám đàn ông ở bốn phía ào ào đứng dậy, bao vây ở phía sau Đinh Thanh, dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm vào thanh niên đột nhiên xông vào.

"Hô!"

"Hô!"

"Hô!"

Từ sau đầu truyền đến từng cơn đau đớn, khiến cho hơi thở của Lục Bình vừa chuẩn bị tâm lý xong bỗng chốc trở nên dồn dập.

Anh nhìn Đinh Thanh, nhìn vào ánh mắt phía sau Đinh Thanh.

Anh cảm thấy mình giống như là một con cừu non bị bầy sói nhìn chằm chằm, có thể bị xé nát và cắn nuốt bất cứ lúc nào.

Lục Bình có thể xác định được rằng, mỗi một người phía sau lưng Đinh Thanh đều không phải là người hiền lành, là người mà nhân viên văn phòng như mình từng không dám nhìn thẳng và gây chuyện.

⚝ ✽ ⚝

Cái thế giới này, nói đơn giản cũng đơn giản, nói phức tạp thì cũng cực kỳ phức tạp!

Ánh mặt trời bao phủ thế giới, người bình thường cần cù làm việc và cố gắng sống sót giống như con kiến hôi. Bọn họ cẩn thận tuân theo nhận thức chung và quy tắc của người bình thường, không dễ dàng đến gần vực sâu. Như vậy thì cuộc sống sẽ rất đơn giản và bình yên.

Chỉ khi nào có người bắt đầu phá vỡ các nguyên tắc được thiết lập trước đó, xông vào phạm vi tầng tầng lớp lớp kia thì sẽ tiến vào thế giới mà ánh mặt trời bị ngăn cách.

Giống như Lục Bình đã từng.

Anh chỉ là một nhân viên văn phòng, cho dù như thế nào cũng sẽ không bị Lý Ngọc Trân dùng súng chỉ vào trán, càng sẽ không bị đè đầu như vậy, lại bị một đám người như này nhìn chằm chằm.

Anh… đã đi vào vực sâu!

"Cậu muốn nói cái gì?"

Nghe thấy lời nói của Lục Bình, vẻ mặt của Đinh Thanh không thay đổi. Anh chú ý tới cặp mắt hờ hững của Lục Bình, lại vì nụ cười thương hại kia mà cảm thấy điên cuồng. Anh cố gắng đè nén ngọn lửa trong lòng, anh muốn bắt lấy đầu người này rồi tiếp tục đánh đập, muốn nhìn thấy hình ảnh giống như là dưa hấu bị đánh nát.

Nhưng anh vẫn buông lỏng tay ra.

Giọng nói khàn khàn vang lên từ trong miệng.

"Thật là độc ác…" Trong lòng Lục Bình thở phào một cái.

Anh cũng đang lo lắng việc Đinh Thanh sẽ mất đi lý trí, trực tiếp nắm lấy đầu mình rồi đập. Nhưng căn cứ theo ghi chép bên trong tình báo, Đinh Thanh là một người nhìn như lỗ mãng nhưng lại rất cẩn thận.

Chỉ cần xác suất thành công lớn hơn xác suất thất bại, Lục Bình sẽ đồng ý đánh cược.

Anh vịn vào cánh cửa để đứng lên, đầu rời khỏi đống thủy tinh kia.

Một loạt cảm giác đau đớn truyền đến từ phía sau đầu, Lục Bình nhe răng hít vào một hơi.

"Anh có biết vì chuyện này mà phía sau phải trả giá như nào không?"

Lục Bình đỡ thẳng mắt kính, sau đó đưa tay sờ sau ót một cái, chỉ cảm thấy xúc cảm đặc dính và ẩm ướt, bàn tay đã bị nhiễm một tầng máu đỏ tươi. Trước mắt có một chút choáng váng, cũng không biết có bị chấn động não hay không.

Anh nghiêng đầu, nhìn thoáng qua sau lưng.

Ở giữa tấm cửa kính xuất hiện từng vết nứt lớn.

Tim Lục Bình đập thình thịch, trong lòng tự an ủi mình. Anh nhìn về phía Đinh Thanh, trên mặt tựa như cười mà không phải cười, sau đó nói ra lời thoại đã chuẩn bị trước.

Anh còn chưa dứt lời, mấy tên cấp dưới của Đinh Thanh trong phòng riêng lập tức lộ ra vẻ tức giận, muốn tiến về phía trước, lại bị Đinh Thanh giơ tay lên ngăn cản.

"Trước khi bắt đầu…"

"Đề nghị của tôi là mọi người trong phòng cất hết điện thoại di động đi."

Lục Bình đẩy Đinh Thanh và đám người bao vây phía sau mình qua một bên, sau đó đi đến trước ghế sô pha rồi ngồi xuống. Trên trán anh còn chảy máu, nhưng vẻ mặt lại vô cùng bình tĩnh và ung dung. Anh cầm lấy một ly rượu sạch sẽ ở trước bàn, tự rót Champagne cho mình.

Uống một hớp.

Dưới cái nhìn soi mói của mọi người, anh vặn nửa quả dưa hấu khác và bắt đầu ăn.

Ăn xong dưa hấu, anh liền lau miệng.

Lục Bình ngẩng đầu lên, nhìn về Đinh Thanh sắp nhẫn nại tới cực điểm. Anh cảm nhận được bầu không khí bên trong phòng, cảm nhận được từng cơn đau đớn truyền đến từ phía sau đầu. Anh vừa cảm thấy sợ hãi khẩn trương, lại cảm thấy hưng phấn điên cuồng. Adrenaline đang không ngừng sinh trưởng bên trong thân thể! Khóe miệng của anh khẽ cười, từ từ lên tiếng.

Từ một góc độ nào đó mà nói, Lục Bình cũng là một kẻ điên, là một kẻ điên bệnh hoạn!

"Làm theo như lời cậu ta nói!" Đinh Thanh gắt gao nhìn chăm chú vào mắt Lục Bình, anh đột nhiên trầm giọng nói.

"Anh Thanh!" Có người hô lên.

"Làm như cậu ta nói!" Đinh Thanh gầm nhẹ.

Từng chiếc điện thoại di động bị ném đến trước bàn.

"Còn có anh thì sao?" Lục Bình trái cây trong đĩa, nhìn mỗi một người đều lấy điện thoại di động của mình ra. Sau khi tất cả mọi người đều dừng động tác lại, anh vẫn cảm thấy chưa hài lòng. Anh quay đầu nhìn về phía một người đàn ông trung niên khác ở trong phòng, bình tĩnh nói.

"Cậu!" Lần này, là Đinh Thanh trầm mặt.

Người đàn ông kia là người bạn mà anh tín nhiệm nhất, hai người từng chặn đao và liều mạng vì đối phương!

"Thanh Tử!" Người đàn ông trung niên kia lên tiếng.

Anh ta nhìn về phía Lục Bình, móc điện thoại di động ra rồi đặt xuống trước bàn, sau đó lại lục trái lục phải một chút rồi giang tay ra.

"Nếu như cậu không nói ra được chuyện gì nên hồn thì tối nay đừng mong có thể đi ra khỏi căn phòng này."

Đinh Thanh đi đến bên cạnh Lục Bình rồi ngồi xuống. Anh cũng cầm lấy trái cây trong khay lên rồi ăn từng miếng lớn. Sau khi ăn xong một miếng dưa hấu, anh mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lục Bình rồi trầm giọng nói.

"Tôi kể cho các vị một câu chuyện xưa." Lục Bình nghe thấy vậy thì cười một tiếng.

Anh cầm một tờ giấy lên lau miệng, ánh mắt chậm rãi lướt qua căn phòng. Toàn bộ phòng riêng này có mười hai người tám nữ bốn nam, ở một bên khác của phòng riêng chính là một cửa sổ sát đất bằng kính.

Đứng trước cánh cửa sổ này sẽ có thể trông thấy toàn bộ cảnh tượng sống động của sàn nhảy.

Lúc này, phía trên sàn nhảy là vô số mảnh giấy bay tán loạn, ánh đèn rực rỡ nhanh chóng lấp lóe…

Lục Bình thu hồi ánh mắt, bình tĩnh bắt đầu.

"Câu chuyện này có hai góc nhìn."

"Góc nhìn thứ nhất, mùa đông năm 1996, năm ấy thời tiết Trung Hải rất là lạnh lẽo, có một đứa trẻ mồ côi 14 tuổi sắp chết."

Lời nói của Lục Bình kéo dài, mang theo chút cảm giác như đang kể chuyện xưa.

Trong phòng.

Tất cả mọi người đều không rõ vì sao, chỉ có mí mắt của Đinh Thanh là hơi giật, và người đàn ông trung niên còn lại thì đang đăm chiêu.

"Năm ấy, viện phúc lợi thường xuyên phát đồ mùa đông cho trẻ mồ côi hình như cũng gặp phải khó khăn, do đó bọn họ đã giảm lượng cung cấp cho đám cô nhi, đám trẻ mồ côi lại càng khó khăn hơn."

"Cũng không biết là bắt đầu từ ai."

"Muốn sống sót thì phải như chó săn… tranh giành thức ăn của nhau! Toàn bộ đám cô nhi Trung Hải bắt đầu bị động ôm lại thành một đoàn, hình thành các đoàn thể nhỏ. Bọn họ bắt đầu đi theo quy tắc cá lớn nuốt cá bé từ cạnh các thùng rác cho đến các dòng nước trong ngõ hẻm… tại những nơi mà ánh mặt trời không thể chiếu tới."

Lục Bình nhớ lại tình báo.

Anh cũng đang tưởng tượng về đoạn năm tháng kia. Đoạn hình ảnh kia là góc nhìn mà những nhân vật lớn hào nhoáng không thể nhìn thấy.

Đinh Thanh tiếp tục ăn uống.

⚝ ✽ ⚝

"Cô nhi 14 tuổi kia đã lén lút đưa phần thức ăn duy nhất của mình cho một người bạn có thân thể bị suy yếu, cậu ta đã lao vào bên trong thành phố…"

"Cậu ta theo dõi đội ngũ cô nhi mạnh nhất."

"Cậu ta như chó săn, giống như một con sói cô độc…"

"Cuối cùng là hai tay không thể địch nổi bốn bề! Cô nhi kia đã thất thủ, cậu ta gần như sắp chết đi, bị ném tới bên cạnh thùng rác giống như là rác rưởi."

"Vào lúc ánh sáng trước mắt sắp biến mất thì một bóng người cao lớn bỗng xuất hiện ở trước mặt cậu ta."

⚝ ✽ ⚝

Lục Bình nói tới đây liền không nói nữa.

Đinh Thanh bên cạnh anh vẫn không có thay đổi gì.

Trong phòng riêng, đám nam nữ kia lần lượt phản ứng lại, bọn họ lặng lẽ nhìn về phía Đinh Thanh, người còn được gọi là Đinh gia, Đinh tổng.

⚝ ✽ ⚝

"Sau đây là góc nhìn thứ hai."

"Hắn, 54 tuổi, từ mùa đông năm 1996 đã bắt đầu một kế hoạch tại Trung Hải —— gọi là ‘dưỡng cổ’! Ngay sau đó, ông ta bắt đầu cắt giảm vật tư cho trẻ mồ côi ở viện phúc lợi các nơi!"

"Vì một chút vật tư kia, mà đã không biết có bao nhiêu cô nhi đã chết rét trong mùa đông cực kỳ lạnh lẽo kia!"

"Muốn sống…"

"Nhất định phải giành ăn từ trong tay các cô nhi khác!"

"Cùng lúc đó, người đàn ông kia bỏ tiền ra thuê thám tử, cẩn thận quan sát biểu hiện xuất sắc của mỗi một cô nhi trong trận cướp đoạt này!"

⚝ ✽ ⚝

Lục Bình vừa dứt lời, Đinh Thanh vẫn luôn im lặng đột nhiên ngẩng đầu lên, hốc mắt như nứt ran, từng tia máu bò ra ngoài, giống như hung thú tuyệt thế.

Khí tức đánh liều cả đời dâng lên…. Sau đó bị áp xuống!

Trong phòng riêng, rất nhiều người đều là đứng ngồi không yên, ai nấy sợ hãi cúi đầu xuống.

"Gì vậy!"

"Không phải chứ?"

"Không phải chứ!"

"Đây là trực tiếp chọc thủng sao?"

Phòng riêng chợt tĩnh lặng.

Trái tim Lục Bình như bị treo lên cao…

Tình báo thứ hai mà anh thu được là tin tức liên quan đến phân nhánh thứ ba của Tào Môn, Viên Gia, Viên Thái Bình. Cho nên, tin tức liên quan đến Đinh Thanh mà anh biết được đều chỉ là tin tức lệ thuộc vào Viên Gia, không được toàn diện cho lắm.

Lục Bình cũng không thể lý giải Đinh Thanh giống như lý giải Lý Ngọc Trân.

Anh đang đánh cuộc!

Trên mặt Lục Bình không có cảm xúc gì, anh từ từ hít sâu một hơi. Trên gương mặt vẫn luôn treo nụ cười nhàn nhạt, nhưng ngón chân bên trong giày da lại đang cuộn lại để phát tiết.

"Đây… chính là ‘Chương trình Truman’(*)."

(*)"The Truman Show" là một bộ phim Mỹ ra mắt vào năm 1998, đạo diễn bởi Peter Weir và có sự tham gia của Jim Carrey, Laura Linney và Ed Harris. Bộ phim kể về cuộc sống của Truman Burbank, một người đàn ông sống trong một thị trấn nhỏ, không hề biết rằng cuộc sống của anh thực sự được quan sát mọi lúc mọi nơi thông qua một chương trình truyền hình thực tế. Mọi hoạt động của Truman, từ khi anh ra đời cho đến hiện tại, đều được quay và truyền hình trực tiếp mà anh không hề biết.

Chương trình "The Truman Show" trong bộ phim đóng vai trò quan trọng, nói về việc theo dõi và kiểm soát cuộc sống cá nhân của một người mà không có sự chấp thuận hay hiểu biết của họ, đặt ra câu hỏi về sự ảnh hưởng của truyền thông đối với cuộc sống cá nhân và sự tự do của một cá nhân.

Lục Bình chú ý tới cảm xúc của Đinh Thanh hình như đã bị khắc chế lần nữa, đáy lòng chậm rãi buông lỏng… Anh lấy cặp kính trên sống mũi xuống, móc khăn lau kính dùng một lần ra, vừa lau kính vừa nói chuyện.

Có lẽ là do khẩn trương nên trên trán anh toát ra một chút mồ hôi, mồ hôi chạm phải vết thương trên đầu.

Cảm giác đau đớn vừa mới thích ứng được lại bắt đầu tăng lên.

⚝ ✽ ⚝

"Bi kịch đêm đông kia thực sự là do Viên Gia gây ra sao?" Đinh Thanh trầm mặc.

Mùa đông giá rét khi còn nhỏ kia chính là ác mộng của anh, cho dù là hôm nay, anh cũng thường xuyên nằm mơ về nó, mơ thấy Đại Nha chết đói, mơ thấy Thiết Trụ vì bảo vệ thức ăn cho bọn họ mà bị gậy đánh đến chết…

"Anh Thanh! Em… em không có để bọn họ cướp đồ ăn đi!"

Đó chính là những lời nói cuối cùng của Thiết Trụ 11 tuổi.

Viên Gia là người mà anh tôn kính nhất. Người kia có ân cứu mạng, đã soi sáng vào lúc anh cảm thấy tuyệt vọng nhất!

Đinh Thanh lại cúi đầu lần nữa.

Anh cầm miếng dưa hấu trong khay lên, ăn từng miệng lớn, nước dưa không ngừng rơi tí tách xuống đệm.

"Tôi lại kể cho các vị một câu chuyện khác."

Lục Bình nhìn về phía Đinh Thanh, cảm thấy bi ai cho cuộc đời luôn bị tính toán của đối phương. Sau khi ngẩng đầu lên, ánh mắt của anh chầm chậm nhìn lướt qua mọi người ở trong phòng riêng, cuối cùng dừng lại trước người đàn ông trung niên giao điện thoại ra cuối cùng.

Khóe miệng hơi dương lên.

"Vẫn là hai góc nhìn."

"Góc nhìn thứ nhất, cô nhi 14 tuổi kia đã trưởng thành, 30 tuổi, mỗi ngày đều đánh đánh giết giết, sống xa hoa truỵ lạc, địa vị của anh ta càng ngày càng cao, uy vọng cũng càng ngày càng cao… nhưng anh ta cũng càng ngày càng mê mang!"

"Anh ta bị ám toán, bị đâm một đao ở trước ngực, vị trí chỉ cách tim có một chút!"

"Anh ta ngã xuống trong một con hẻm tối tăm và bẩn thỉu, cảnh tượng trước mắt dần trở nên mơ hồ. Trong phút chốc, anh ta nhớ lại tình cảnh của mười sáu năm trước, nhớ khi đó bản thân mình cũng là như như vậy, chờ đợi cái chết ở bên cạnh thùng rác!"

Lục Bình miêu tả lại cảnh tượng Đinh Thanh và Tưởng Y Vân lần đầu gặp mặt.

Giọng nói của anh như xa như gần, sinh động như thật.

Trong phòng gian.

Mọi người kết hợp với truyền thuyết giang hồ của Đinh Thanh, đều đã ý thức được cô nhi trong miệng Lục Bình là ai. Trong lòng bọn họ đều cảm thấy thán phục, cũng bắt đầu cảm nhận được sự thần bí của người đột nhiên xông vào lại bị đánh vào cửa này.

Động tác của Đinh Thanh dừng lại, trước mắt hiện ra hình ảnh hôm đó.

"Trước khi anh ta mất đi ý thức thì đầu hẻm xa xa đột nhiên có một cô gái xinh đẹp mặc một bộ váy màu trắng đi tới… sau đó anh ta ngất đi và không biết gì nữa."

⚝ ✽ ⚝

"Bọn họ kết hôn và sinh con." Trên gương mặt Lục Bình mang theo một nụ cười nhạt, bĩnh tĩnh nói ra.

Giống như đây là một kết quả không tồi.

Trong phòng riêng, mấy cô gái lăn lộn trong chốn trăng hoa nhiều năm đều lộ ra nụ cười, trong ánh mắt tràn đầy vẻ khao khát. Nhưng sau đó, bọn họ dường như nghĩ tới điều gì, trên gương mặt lập tức lộ ra vẻ thương tiếc và đau buồn.

Bọn họ lén lút nhìn về phía Đinh Thanh.

Đinh Thanh ngồi ở bên cạnh Lục Bình giống như là người thứ ba. Anh chỉ tiếp tục uống rượu, ăn trái cây, ăn thịt…

"Sau đây là góc nhìn thứ hai." Lục Bình nói tiếp, giọng điệu của anh đã dần lạnh xuống.

"Người đàn ông kia dựa vào kế hoạch ‘dưỡng cổ’ mà thu được lượng lớn nhân tài, ông ta thành công ngồi vào vị trí ‘người nói chuyện’!"

Sau khi ba chữ ‘người nói chuyện’ vang lên từ trong miệng Lục Bình, sắc mặt của tất cả mọi người đều thay đổi. Ai nấy đều nín thở, không dám nhiều lời, thậm chí là không dám động đậy. Vị kia rất được mọi người trong giới coi trọng, không ai dám chỉ trích.

"Người đàn ông kia đã bắt đầu kiêng kị đứa con nuôi 30 tuổi của mình. Ông ta bắt đầu suy nghĩ biện pháp để loại trừ đối phương."

"Một lần, ông ta nhận được tin tức con nuôi bị ám sát, vốn tưởng rằng con nuôi sẽ chết đi, nhưng anh ta phúc lớn mạng lớn, không chỉ không chết, còn gặp được một cô gái xinh đẹp."

"Như vậy hình như cũng không tệ!"

"Bị tình yêu trói buộc, có gia đình, sinh con đẻ cái… Người sẽ trở nên mềm lòng, sẽ có sơ hở không thể đo lường!"

"Người đàn ông kia liền thay đổi kế hoạch, ông ta nhìn như càng ngày càng hòa ái, lấy thân phận cha nuôi khuyến khích con nuôi theo đuổi tình yêu, cũng chứng kiến và chúc phúc cho bọn họ! Ông ta quan sát một gia đình nhỏ hạnh phúc và ôn hòa…"

⚝ ✽ ⚝

Lục Bình không còn muốn nói nhiều nữa. Anh càng nói, lời nói càng ngày càng trở nên súc tích và ngắn gọn hơn.

"Còn có câu chuyện thứ ba, cũng là hai góc nhìn."

"Góc nhìn thứ nhất, lại năm năm trôi qua, anh ta đã 35 tuổi. Kẻ thù của anh ta không biết tìm thấy tin tức vợ con của anh ta từ đâu mà đã tìm đến cửa rồi giết hết tất cả của anh ta!"

"Thế giới của anh ta đã chết!" Lục Bình nhìn về phía Đinh Thanh với ánh mắt thương hại.

"Góc nhìn thứ hai."

"Con rể của ‘Người nói chuyện’ trở về từ nước ngoài, ông ta hy vọng con rể có thể kế thừa vị trí của mình."

Chỉ một câu như vậy, Lục Bình không nói thêm gì nữa.

⚝ ✽ ⚝

Lời nói đơn giản giống như là một tiếng sét nổ vang ở trong phòng riêng!

Đinh Thanh ngẩng đầu lên nhìn về phía Lục Bình. Trong ánh mắt của anh ta có vẻ phức tạp, điên cuồng, vặn vẹo… mà Lục Bình chưa từng thấy

"Những lời cậu nói là thật sao?" Giọng nói khàn khàn của Đinh Thanh vang lên.

Anh luôn coi Viên Gia như là cha của mình, chưa bao giờ hoài nghi người kia một chút nào. Anh đời này đã chắn vô số đao súng cho lão gia tử! Anh chưa từng có ý định ngấp nghé tới vị trí kia!

⚝ ✽ ⚝

Nghe thấy câu hỏi này, Lục Bình không có trả lời, anh chỉ bưng ly rượu vang từ trên khay lên, lắc lắc chất lỏng màu đậm trong ly… Thân thể anh hơi ngửa về phía sau, đụng đến vết thương đau đớn.

"Hít!" Anh cố bày ra vẻ nhe răng trợn mắt.

"Đinh tiên sinh ra tay đúng là ngoan độc!" Lục Bình ngoài cười nhưng trong không cười nói.

Lúc này anh đã tiến vào trạng thái biểu diễn, bỏ qua sự khẩn trương, càng ngày càng thành thạo chuyên nghiệp. Thân phận của anh là thương nhân tình báo thần bí, không phải là một người thiện lương.

"Tôi bồi tội với tiên sinh." Đinh Thanh lập tức nói.

Đinh Thanh nói xong liền đưa tay cầm một chai Champagne chưa mở ở trên bàn lên, sau đó không thèm chớp mắt…

“Phanh!”

Chỉ nghe thấy một tiếng vang nặng nề vang lên, đáy bình Champagne nặng nề đập vào đầu. Thân bình lập tức vỡ tan, rượu lẫn với máu chảy xuống từ trên đầu Đinh Thanh.

"Không đủ." Lục Bình nói với vẻ mặt không cảm xúc.

Đinh Thanh nghe vậy thì không nói một lời. Anh bỗng dưng đứng lên, dáng người của anh rất cao lớn, máu và rượu nhỏ xuống từ trên tóc của anh… Anh xoay người lại, trầm mặc đối mặt với Lục Bình.

Anh nắm chặt nắm đấm.

Sau đó, đầu gối hơi cong…

Dừng lại!

Không thể quỳ!

Con mắt Đinh Thanh đỏ lên, cả đời anh làm chó săn, không có tất cả, chỉ có một phần ngạo cốt, một phần tự tôn này! Quỳ trời quỳ đất quỳ cha mẹ, anh không có cha mẹ cho nên chưa từng quỳ ở trước mặt người nào cả! Ch