Chương 71 - Nghệ Thuật Ngôn Ngữ
Mỗi câu mỗi chữ của anh đều giống như một con đao sắc bén nhất.
Đoạn tin tức này cũng không phải là Lục Bình nói cho Đinh Thanh. Lục Bình chỉ nói một phần tin tức liên quan tới lão quản gia Cổ Gia ở bên trong tình báo của Viên Thái Bình mà thôi.
Mà trên thực tế, trong tất cả tình báo liên quan đến Viên Thái Bình của Lục Bình, Viên Thái Bình là một người cực kỳ đa nghi, không tin tưởng bất kỳ người nào, chỉ tín nhiệm duy nhất lão quản gia Cổ Thủ Đông cùng ông ta lớn lên và gây dựng giang sơn. Viên Gia thật sự xem Cổ Thủ Đông là anh em của mình.
Năm đó, vợ của Cổ Gia bị sát hại, Viên Gia đã từng thật sự tức giận và thống khổ!
Cũng vì vậy mà bên trong tình báo của Lục Bình mới có thể có ghi chép về đoạn quá khứ này!
Đinh Thanh mặc kệ chân tướng.
Chỉ muốn úp cái nồi đã sớm không thể chứng thực lên đầu Viên Gia.
"Không!"
"Không thể nào!"
"Anh Viên năm đó…"
Đôi môi lão quản gia Cổ Gia khẽ run, tiếp lời muốn phản bác.
"Vậy vì sao ông lại phải đưa bọn họ ra bên ngoài, thậm chí có ý lừa gạt Viên Thái Bình?" Đinh Thanh đánh gãy lời nói của lão quản gia, chỉ vào điện thoại di động, cười khẩy.
Lão quản gia Cổ Gia dừng lại.
Ông chứng kiến quá nhiều chuyện của Viên Gia, cho nên sau khi con trai thứ hai được sinh ra, ông thật sự sợ.
“Ông có biết, vì sao tôi có thể tra được tin tức của bọn họ hay không?"
"Viên Thái Bình là một người đa nghi như vậy, ông làm sao có khả năng lừa gạt được ông ta? Tôi chỉ cần quan sát kỹ Viên Thái Bình thôi đã tìm được bọn họ!"
Đinh Thanh nhanh chóng nói, không cho Cổ Gia thời gian phản ứng.
Sự thực là, lão quản gia Cổ Gia cũng có lúc xảy ra sơ suất, Viên Thái Bình kín đáo điều tra sau đó biết được Cổ Gia che giấu con trai, nhưng cũng không có quấy rầy, ngược lại còn tiến một bước quét dọn sạch sẽ tất cả sơ hở.
Lão quản gia Cổ Gia suy sụp.
Ông biết rõ, đây là việc mà Viên Thái Bình có thể làm được.
"Cổ Thủ Đông!" Đinh Thanh mở to hai mắt, đột nhiên hô to.
“Ông cho rằng, bọn họ có thể chạy thoát sao? Cho dù không phải là tôi?!" Đinh Thanh giống như một con thú dữ đang gầm thét.
Lão quản gia Cổ Gia buông lỏng tay ra, bàn tay nắm chặt điện thoại di động rủ xuống. Ông hít sâu một hơi, đối diện với ánh mắt tràn đầy tơ máu của Đinh Thanh, khàn giọng nói:
“Cậu muốn làm cái gì?"
"Tôi muốn lấy lại tất cả những gì thuộc về tôi!"
⚝ ✽ ⚝
[ Ong ong ——]
Điện thoại di động đặt ở bên bàn làm việc rung lên.
Lục Bình cầm điện thoại di động lên liếc nhìn, lại đưa tay để lại chỗ cũ. Anh tiếp tục hoàn thành công việc, qua một lúc sau mới cầm điện thoại di động lên, sau đó đi ra bên ngoài phòng làm việc, bước vào cuối hành lang.
Anh nhìn ra cửa sổ.
Anh gọi đến cái số kia, dán điện thoại di động vào bên tai.
“A lô." Lục Bình ung dung nói.
Anh nghe đầu bên kia điện thoại nói chuyện, ánh mắt không ngừng lấp lóe.
"Làm không tệ."
Trong lòng thán phục, nhưng trên mặt lại không có chút cảm xúc gì.
Lục Bình chỉ trầm giọng nói: “Thời gian còn lại của anh không nhiều lắm."
"Thời tiết không tệ."
Lục Bình đứng ở tại chỗ, nắm chặt điện thoại di động.
Anh ngước đầu, nhìn thoáng qua ánh mặt trời ấm áp mùa đông, đây đúng là thời tiết tốt hiếm có của mùa đông Trung Hải, thích hợp cho người bình thường mang theo bạn gái, người nhà đi ra ngoài đi dạo phố, uống trà.
Ánh mắt anh hướng xuống dưới.
Từng tòa nhà cao tầng đột ngột mọc lên từ mặt đất gợn sóng lăn tăn, chiết xạ ánh mặt trời chói chang.
Lục Bình thở ra một hơi, thì thầm tự nói.
Từ khi biết tình báo trong giá sách có thể đổi mới, anh chỉ cảm thấy cuộc sống từng vô vị đã hoàn toàn thay đổi, mỗi một ngày đều cực kỳ thú vị.
Giống như hôm nay, sáng sớm vẫn là người bất lực như bị té trên lầu cao xuống, như người tuyệt vọng chết chìm trong biển sâu! Giữa trưa thì lại tiêu tiền như nước mua xe sang hàng triệu tệ, bừa bãi phát tiết ở hàng ghế sau xe! Lại cách không nhìn chăm chú mấy người đứng đầu của tập đoàn vận tải Trung Hải tranh đấu!
"Không nghĩ nhiều như vậy nữa!"
"Cứ chạy về phía trước!"
Lục Bình lắc đầu, anh phát hiện mình không thể suy nghĩ nhiều, càng nghĩ nhiều thì nội tâm vốn vừa kiên định của mình sẽ bị bất an quấn quanh.
Anh quay người đi trở về văn phòng.
"Bình Tử."
"Anh nghỉ ngơi thêm một hồi đi, đại khái khoảng hơn ba giờ, chúng ta đi Xuyên Hòa họp. Oánh Oánh, cô cũng đi cùng."
Đồng nghiệp Cố Đại Thạch xoay người lại, nói với Lục Bình và Trương Oánh Oánh.
Sau khi đáp lại mấy câu, khu vực xung quanh Lục Bình lại khôi phục sự an tĩnh.
Buổi sáng nửa ngày không đến, cho dù Cố Đại Thạch và Trương Oánh Oánh đã làm thay anh hơn nửa nhiệm vụ, nhưng trong tay anh vẫn có không ít công việc. Anh tập trung sự chú ý lên công việc, không tiếp tục cân nhắc chuyện tình báo, cân nhắc về đại nhân vật kia, chỉ đắm chìm vào trong nhiệm vụ của mình.
Ba giờ mười lăm phút.
Cố Đại Thạch liếc nhìn thời gian, duỗi lưng một cái sau đó cầm tài liệu lên, gõ gõ bàn Lục Bình một cái.
Mấy phút sau, Cố Đại Thạch đi ở phía trước, Lục Bình và Trương Oánh Oánh sánh vai đi ở phía sau. Ba người rời khỏi văn hóa Ngô Minh, bước vào thang máy. Lục Bình không còn khẩn trương như lần trước đó nữa, chỉ ôm tài liệu, laptop, thu liễm cảm xúc, nhìn dòng số hiển thị thang máy đang không ngừng thay đổi.
[Ting ——]
Âm thanh thanh thúy của thang máy vang lên.
Lục Bình đi ở vị trí gần cuối càng nghiêm túc thêm vài phần, anh đi theo Cố Đại Thạch vào Xuyên Hòa, lần nữa trông thấy chiếc camera đầu tiên của Xuyên Hòa. Trước đây, cái camera này từng chuyển động về phía anh, phía sau camera là Lý Ngọc Trân đang nhìn chăm chú.
Lục Bình nín thở, điều chỉnh lại dáng vẻ của mình.
Ung dung hơn!
Thần bí hơn!
Nhưng khi đám người bọn họ đứng ở trước đại sảnh, dòng người đông đúc đi ngang qua bọn họ, camera vừa rồi và các camera xung quanh đều không có chút thay đổi nào.
Điểm sáng màu xanh lục không ngừng lập loè.
"Không có… đặt sự chú ý lên người của mình sao?"
Lục Bình rất nhanh liền ý thức được.
Anh có đánh giá, kể từ bây giờ cho đến mười lăm ngày trước hoạt động cuối năm là thời gian Lý Ngọc Trân bận rộn nhất. Vị trí của anh trong lòng đối phương chắc chắn sẽ bị hạ xuống. Cô ta đương nhiên sẽ tạm thời rời mắt đi chỗ khác, ít nhất phải chờ đến sau khi sự kiện kia kết thúc thì mới ra tay quan sát anh một lần nữa.
"Con người mẹ nó đúng là thích bị coi thường!" Lục Bình đẩy mắt kính một cái.
Anh ôm chặt tập tài liệu, chỉ cảm thấy trong lòng có một chút khó chịu… Lúc quá bị chú ý, anh khẩn trương, sợ hãi, nhưng bây giờ, mình không được coi trọng, anh lại cảm thấy uất ức.
⚝ ✽ ⚝
"Thật là náo nhiệt!" Trương Oánh Oánh thấp giọng nói.
Ba người bọn họ đứng ở đại sảnh tiếp khách, căn bản không có người tiếp đãi bọn họ. Ở bốn phía, các bên tiêu thụ hợp tác với Xuyên Hòa trong đợt cuối năm đi tới đi lui.
Nhân viên lễ tân và nhân viên công tác của Xuyên Hòa bận đến chân không chạm đất.
"Tôi nghe nói Xuyên Hòa vay ngân hàng một khoản tiền, ít nhất là mấy con số này, dự trù sẽ đốt hết trước đợt bán hàng!" Cố Đại Thạch giơ một ngón tay ra, vừa nhìn mọi người đang bận rộn trái phải vừa trầm giọng nói.
"10… 10 triệu?"
"1 tỷ!" Trương Oánh Oánh mở to hai mắt, miệng nhỏ há thành hình chữ O.
"Chào ngài!"
"Chúng tôi là văn hóa Ngô Minh ở tầng dưới, đến tham gia đại hội tuyên truyền do Tổng giám sát Lâm chủ trì!" Cố Đại Thạch ngăn cản một nhân viên công tác Xuyên Hòa lại, vội vã bắt chuyện với đối phương.
Ba người được đưa vào một phòng họp lớn.
Ngồi ở trong góc.
Một lúc sau, toàn bộ phòng hội nghị đã đầy người. Ba người Lục Bình, Cố Đại Thạch và Trương Oánh Oánh giống như là trong suốt. Bọn họ cảm thấy bản thân mình có chút lạc lõng ở trong đám người tinh anh này.
Bọn họ đều rất dè dặt, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Lục Bình chú ý tới dáng vẻ hai người, cảm thấy lúc bọn họ và mình đối mặt với đám người Lý Ngọc Trân đều như nhau, đều giống như cừu non xen lẫn trong bầy sói, cố gắng che giấu sự yếu ớt, giả bộ mạnh mẽ và bình đẳng.
Mấy phút sau, hội nghị bắt đầu.
Khí tràng của tổng giám đốc Lâm Thu Nguyệt cực kỳ mạnh mẽ. Có câu nói ‘quyền hạn là xuân dược của đàn ông’, nhưng mà dùng để nói về phụ nữ thì sao lại không phải chứ? Cô đứng ở trên bục phát biểu, ánh mắt sáng rực lướt qua tất cả mọi người. Mọi người bất kể là nam hay nữ thì đều vội vàng dời ánh mắt của mình đi chỗ khác.
Lục Bình nhìn về phía người phụ nữ cực kỳ quyền lực ở trước mặt.
Anh yêu thích những người khác giới mạnh mẽ!
Lâm Thu Nguyệt trông thấy anh, ánh mắt hơi dừng lại, lập tức lướt thoáng qua.
Giao dịch buổi tối kia chính là bí mật sâu kín nhất của cô, sau khi bình tĩnh lại, cô không cho rằng một nhân vật lớn như vậy sẽ ở bên cạnh mình.
Tiết tấu của buổi họp này rất nhanh, nội dung chính là phối hợp và xác định lại việc quảng bá các loại hàng khác nhau trong đợt buôn bán cuối năm.
"Pháo hoa!"
"Đây quả thật là một trận pháo hoa sáng lạn nhất!"
Lục Bình ghi chép lại.
Anh dừng bút lại, đầu bút kẹp vào giữa trang giấy, trong lòng cảm khái.
Động tác của Lý Ngọc Trân quá lớn, quyết đánh đến cùng, hoặc là nhất phi trùng thiên mở ra thị trường lưu lượng tiến hành bán hàng, hoặc là rớt xuống ngàn trượng và không có đường xoay sở.
Vào đoạn cuối của hội nghĩ.
Trưởng nữ Lý gia Yến Kinh - Lý Ngọc Trân đích thân xuất hiện. Cô vừa ra sân, giống như là mang theo ánh sáng, hào quang vạn trượng, cho dù là Lâm Thu Nguyệt đều trở thành người qua đường.
Cô không có nhìn về phía Lục Bình, chỉ dựa theo kế hoạch nói ra yêu cầu của mình đối với hoạt động thúc đẩy lần này của Xuyên Hòa, nói xong liền giẫm giày cao gót bước nhanh rời khỏi!
Cô quá bận rộn!
Cô không có thời gian để tiếp tục đi dò xét đánh giá Lục Bình, bữa tối hôm đó đã là tinh lực lớn nhất mà cô có thể dành ra trước hoạt động cuối năm của công ty!
⚝ ✽ ⚝
"Hô!"
"Hô!"
"Hô!"
Lục Bình khống chế hơi thở càng ngày càng nặng nề của mình, anh cũng như những người khác bên trong phòng họp, ánh mắt vẫn nhìn về phía phương hướng bóng lưng của Lý Ngọc Trân biến mất.
Chỉ là, ánh mắt anh lại khác với ánh mắt thèm muốn, ngưỡng vọng và hâm mộ của những người khác.
Trong ánh mắt phía sau cặp kính gọng đen của Lục Bình chính là ham muốn chinh phục bệnh hoạn.
"Nữ vương tỏa sáng rực rỡ."
"Xinh đẹp mà cao lãnh."
"Cho nên…"
"Gu của mình thực ra là nữ vương mạnh mẽ, ngự tỷ cao lãnh? Thuộc tính của mình là…”
Lục Bình thu tầm mắt lại, suy nghĩ của anh đang điên cuồng phun trào, nhưng trên gương mặt lại không để lộ ra chút nào.
Anh nhìn chằm chằm vào laptop.
Ngón trỏ cầm bút đột nhiên dùng sức siết chặt… Anh bỗng nhiên hiểu ra ý nghĩa đằng sau việc Lý Ngọc Trân lúc nãy không thèm chú ý đến mình. Anh càng ngày càng háo hức trông chờ những thay đổi phía sau!
Hội nghị kết thúc.
Lục Bình cầm bản ghi chép và tập tài liệu của mình lên, giống như một nhân viên văn phòng bình thường đến không thể bình thường hơn, khiêm tốn sánh vai cùng Trương Oánh Oánh đi theo phía sau Cố Đại Thạch.
⚝ ✽ ⚝
"A —— "
"Trở về rồi!"
"Vẫn là công ty nhà mình thoải mái hơn!"
Trở lại văn hóa Ngô Minh.
Phong cách bài trí tổng thể của công ty thấp hơn Xuyên Hòa mấy bậc, các đồng nghiệp cũng không được hào nhoáng như những người lúc nãy. Nhưng cả Cố Đại Thạch và Trương Oánh Oánh đều cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Bọn họ ngồi ở trước bàn làm việc.
Trương Oánh Oánh ôm lấy cái đệm dựa trên ghế, nằm lên trên bàn, duỗi người, sau đó thả lỏng nhắm mắt lại.
Trời hoàn toàn tối.
Buổi tối, 10 giờ.
Trong Văn hóa Ngô Minh chỉ còn lại những người nhận nhiệm vụ từ Xuyên Hòa là vẫn còn ở đó.
Cố Đại Thạch dời ánh mắt khỏi màn hình máy tính, anh liếc nhìn thời gian, đưa tay gõ gõ mặt bàn Lục Bình, sau khi thấy người kia và Trương Oánh Oánh ngoảnh lại thì mới trầm giọng nói:
"Hôm nay tới đây thôi."
Anh nhìn về phía những đồng nghiệp khác rồi vỗ tay một cái.
"Tất cả mọi người cực khổ rồi! Ngày mai đi làm nhớ đem theo biên lai taxi, công ty sẽ thanh toán toàn bộ!" Cố Đại Thạch đứng lên, cao giọng nói ra.
Lục Bình lưu lại bản thiết kế đang làm dở, anh nhìn về phía Cố Đại Thạch, trên mặt lộ ra nụ cười. Làm việc cùng nhau mấy năm, anh rất ít khi hoặc có lẽ là gần như chưa từng thấy Cố Đại Thạch có thái độ nghiêm túc như vậy.
Anh nhận ra được một tầm mắt khác, nghiêng đầu nhìn lại thì trông thấy Trương Oánh Oánh đang nhìn mình. Cô cười hì hì một tiếng, đưa tay chỉ chỉ Cố Đại Thạch.
"Xuyên Hòa ở tầng trên đều bận đến điên rồi."
"Chúng ta chắc là cũng phải đợi đến mấy ngày trước đợt bán hàng mới có thể thoải mái hơn được, kể từ bây giờ cho đến khoảng nửa tháng nữa đều sẽ phải tăng ca."
Các đồng nghiệp lần lượt rời khỏi.
Một lúc sau, bên trong văn phòng rộng lớn chỉ còn lại ba người Lục Bình ở gần góc cửa sổ. Bọn họ cũng không vội rời khỏi mà là ngồi một hồi, uống mấy hớp trà, tán gẫu mấy câu.
Cố Đại Thạch ngáp một cái, trầm giọng nói.
"Hì hì!"
"Cảm giác cũng không tệ lắm!"
Ánh mắt Trương Oánh Oánh rất sáng, cười nói.
Lục Bình ngồi ở một bên không nói gì, anh nở nụ cười yếu ớt, nhìn về phía hai người. Lúc này, Trương Oánh Oánh quay đầu nhìn lại, tầm mắt hai người giao nhau. Lục Bình nhìn thấy được ý cười nồng đậm ở trong mắt cô gái. Ngay sau đó, cô bỗng ngẩn người, gò má lập tức đỏ ửng, nhanh chóng dời ánh mắt đi chỗ khác.
⚝ ✽ ⚝
"Tôi không có nhiều thời gian."
"A Bình, Oánh Oánh, tôi đi trước đây."
Dưới tòa nhà.
Xe taxi đến.
Cố Đại Thạch vốn là người thường xuyên quan tâm tới Lục Bình và Trương Oánh Oánh lại ngồi vào xe trước, khoát tay một cái sau đó liền biến mất ở trong tầm mắt của hai người.
Hai người rất ít khi có thời gian ở riêng với nhau.
Trương Oánh Oánh sánh vai đứng bên cạnh Lục Bình, cúi đầu, cảm thấy vô cùng khẩn trương. Lục Bình cảm nhận được bầu không khí giữa hai người, không có từ chối, không có chủ động, chỉ thuận nước đẩy thuyền trò chuyện như bình thường.
Chờ xe đến, anh mới tiễn Trương Oánh Oánh có chút lưu luyến không rời rời khỏi.
Lục Bình cầm lấy túi công văn, trên gương mặt mang theo nụ cười yếu ớt nhìn về phía xe taxi biến mất. Sau khi xe đèn đều biến mất, nụ cười trên mặt anh dần dần biến mất.
Anh cúi đầu xuống, nhìn điện thoại di động.
Chạm vào màn hình.
Mấy phút sau, một chiếc Toyota màu trắng dừng ở trước mặt anh. Lục Bình mở cửa xe sau đó ngồi vào.
[ phanh ——]
Cửa xe bị đóng lại.
"Tiên sinh."
Xe chạy.
Bên cạnh Lục Bình là một người đàn ông trung niên mang theo vẻ mặt tang thương. Người đàn ông trung niên kia ngẩng đầu lên nhìn về phía chàng trai ngồi ở cạnh ghế tài xế thông qua kính chiếu hậu, giọng nói khàn khàn vang lên.
"Nói một chút đi." Lục Bình bắt chéo hai chân, nhìn ra ngoài cửa sổ, đáp lời.
Nói nhiều sai nhiều.
Không có đại lão nào nói nhiều cả, phải chú ý lưu lại khoảng trống.
Đây là những kinh nghiệm anh tổng kết ra được sau khi xem phim hình sự và tội phạm.
"Tôi đã quay video Cổ Gia, trong video, Cổ Gia nói ra rất nhiều bí mật chỉ có ông ta biết, ông ta không thể quay lại…" Người đàn ông trung niên trầm giọng nói ra.
Anh tỉ mỉ báo lại những việc đã xảy ra vào xế chiều hôm nay.
Lục Bình nghe nghiêm túc, đầu ngón tay không ngừng gõ gõ vào tay vịn bên cạnh cửa xe. Anh đang dùng động tác này, dùng hai chân bắt chéo, dùng động tác chống cằm để che giấu sự khẩn trương ở trong lòng, để bày ra dáng vẻ ung dung của mình. Sau khi trong giá sách đổi mới ra tình báo về Viên Thái Bình, anh đã dự định nâng đỡ Đinh Thanh lên nắm quyền cho nên liền lựa chọn một con đường khác.
Chỉ cần thành công thì anh sẽ chân chính có được một phần lực lượng đáng tin cậy do chính mình chỉ huy.
"Còn có mười ngày sẽ đến ngày bỏ phiếu."
"Nói một chút về mười hai vị đổng sự kia đi."
Lục Bình vẫn giữ vẻ lãnh đạm, lên tiếng.
"Trước khi Y Vân xảy ra chuyện, ông ta dựa vào uy vọng của tôi ngồi vững vị trí người phát ngôn năm nay. Nhưng trong những năm này, tôi buông tay, Viên Thái Bình nâng đỡ Tống Vũ, đã lôi kéo hơn phân nửa thế lực."
"Hiện nay, tôi không có bất kỳ ưu thế gì."
"Lý Vi Dân, Lý lão gia tử từng có quan hệ tốt nhất với tôi, hiện tại cũng không ưa Tống Vũ kia. Ông ấy chắc là người có thể thu phục…"
"Hai người Thương Hải Vinh và Thái Dũng đều là người gió chiều nào theo chiều đó. Hiện tại Tống Vũ thế lớn, bọn họ liền nghiêng về phía Tống Vũ."
"Chín người còn lại đều là gậy sắt của Viên Thái Bình."
Đinh Thanh đếm kỹ, vẻ mặt băng lãnh, trầm giọng nói ra.
Anh buông tay 5 năm, trong tập đoàn vận tải Trung Hải sớm đã không còn vị trí của anh nữa rồi.
"Bắt đầu từ Trần Phúc Hán và Bảo Quân."
Xe đang chạy trên đường.
Dưới bóng đêm, từng tòa nhà trong thành phố Trung Hải liên tục bị kéo ra phía sau. Lục Bình không có trực tiếp đồng ý, mà là không ngừng nhớ lại tình báo về Viên Thái Bình.
Anh không nói lời nào, trong xe liền lâm vào yên tĩnh.
Thật lâu sau.
Lục Bình, trầm giọng nói.
Anh nói với giọng điệu không nhanh không chậm, nói về bí mật và tài liệu mà Viên Thái Bình dùng để khống chế hai người này. Anh không có đưa ra hướng đi cụ thể, chỉ để cho Đinh Thanh tự mình đi phân tích và quyết định.
Đinh Thanh đã là người từng có thể đi đến vị trí kia, năng lực và thủ đoạn của anh vượt xa một nhân viên bình thường như Lục Bình.
Xe xuyên qua đường hầm.
Ánh đèn ở phía đối diện chiếu vào gương mặt anh.
Anh lắng nghe một cách nghiêm túc, ánh mắt sắc bén phía sau mái tóc buông xõa khi thì co rút lại, lộ ra sự chấn động.
Đinh Thanh không còn kính sợ đối với thế lực phía sau Viên Thái Bình nữa, mà là cảm thấy sợ hãi đối với Lục Bình và tổ chức tình báo phía sau lưng Lục Bình.
Dưới cái đô thị này, rốt cuộc là phải che giấu bản thân như thế nào mới có thể thu thập được những tin tức tình báo này.
⚝ ✽ ⚝
"Nói đến đây thôi."
"Dừng xe bên lề là được."
Lục Bình nhìn về phía ngoài cửa sổ, nơi này là một khu nhà ở phồn hoa, anh đột nhiên lên tiếng.
Tài xế là tâm phúc tuyệt đối của Đinh Thanh, người kia liếc nhìn lão đại của mình qua kính chiếu hậu, sau khi nhận được sự đồng ý mới chậm rãi dừng xe ở bên lề đường.
"Tôi chờ tin tức của anh." Lục Bình nói.
Nói xong, anh đẩy cửa xe ra, đi xuống từ trong xe. Anh liếc nhìn bốn phía, sau khi xác định phương hướng thì lập tức rời khỏi.
Lục Bình chuẩn bị đi gặp một cô gái, là một cô gái nhỏ nhặt không đáng kể bên trong tin tình báo thứ ba.
Cô gái kia là một người nổi tiếng có chút danh tiếng ở trên mạng, nhưng lại đắc tội với một số người, ngay sau đó bị đưa vào trong tay của ông trùm truyền thông kia. Nào là thủy quân, tiết lộ, bài bôi đen…một loạt nội dung đã đánh cô từ thiên đường rớt xuống địa ngục.
Trước khi tiếp xúc với vị đại lão kia, Lục Bình muốn cảm nhận cụ thể một chút cái gì gọi là… giết người không thấy máu!
⚝ ✽ ⚝
"Cuộc… Cuộc sống riêng tư của mình cũng không loạn lắm!"
"Ai nói làm streamer, có dáng vẻ xinh đẹp thì nhất định sẽ là điếm!"
"Bọn họ là ai chứ?"
"Dựa vào đâu mà nói mình như vậy!"
Trong một căn phòng tối om, không có mở đèn. Tất cả rèm cửa sổ ở bốn phía đều được kéo chặt, không lộ ra một chút ánh sáng nào.
Sắc mặt của cô gái mặc váy dài màu trắng tái nhợt, ôm lấy hai chân, cuộn người ở trên ghế sô pha, thân thể thỉnh thoảng sẽ run lên một chút.
"Vì sao ngay cả ba mẹ cũng không tin tưởng mình?"
"Mình rõ ràng không phải là người như vậy!"
"Chết đi!"
"Chỉ khi mình chết thì mới có thể chứng minh được bản thân!"
Một con mèo màu cam mập mạp đi đến bên cạnh cô gái, nhẹ nhàng dùng đầu cọ cọ vào cánh tay của chủ nhân.
"Đúng vậy."
"Mình nên làm cái gì… Mình nên làm cái gì đây…"
"Khá là cao cấp."
⚝ ✽ ⚝
"Phải sử dụng thẻ thang máy."
Lục Bình đứng trước một tòa chung cư, anh ngẩng đầu nhìn thoáng qua tòa nhà dưới bóng đêm, sau đó rảo bước đi vào. Anh đứng đợi ở trước thang máy cùng mấy người dân ở đây, sau khi bước vào thang máy thì nhìn thấy bọn họ lần lượt móc thẻ thang máy ra và ấn số tầng.
Trong lòng anh thì thầm nhưng lại không bước về phía trước.
Lục Bình đứng ở phía sau mọi người, lấy điện thoại di động ra, lướt tin tức giống như những người còn lại ở trong thang máy. Anh tìm kiếm [ Xuân Hạ ] trên một phần mềm sáng tạo video ngắn, rất nhiều tin tức lập tức xuất hiện.
"Các anh em, có video chưa?"
"Tôi có người bạn muốn xem!"
"Cá nhân tôi muốn!"
"Hắc hắc hắc, tôi đã xem video, chỉ có thể nói không hổ là Xuân Hạ, đôi chân này đúng là thật đỉnh!"
⚝ ✽ ⚝
Vô số bình luận.
Đủ loại tin tức.
Thật thật giả giả đan xen.
Lục Bình tắt điện thoại di động, nhắm mắt lại. Anh đặt mình vào vị trí của nữ võng hồng kia, chỉ cảm thấy toàn thân như bị sự tuyệt vọng khổng lồ bao phủ, cắn nuốt. Cô đứng ở trên thế gian này, bốn phía là bóng tối vô biên. Cô bị vô số lời cắt ghép và hư giả bao trùm. Cô bị che miệng, giọng nói vang lên nhưng lại không được bất kỳ người nào nghe thấy.
"Hô!"
Sống lưng Lục Bình tê dại.
Anh chợt mở mắt ra, loại tuyệt vọng và bất lực còn thống khổ hơn lúc anh rơi vào sợ hãi.
"Phía trên đô thị rực rỡ, trên đỉnh của đông đảo chúng chính là những người cầm quyền. Bọn họ và chúng sinh ngoại trừ không có cách li sinh sản ra thì hẳn là thuộc về hai loại sinh vật."
"Một khi ánh mắt của bọn họ rơi xuống trên người của chúng ta thì chúng ta sẽ không thể phản kháng."
"Chúng ta rốt cuộc là cái gì?!!"
Thang máy dần dần đi lên.
Lục Bình lấy lại tinh thần.
Ở phía trước anh chỉ còn lại một nữ nhân viên đeo kính, rất nhanh thang máy cũng đến. Người phụ nữ kia lập tức rời khỏi, nghe thấy tiếng giày cao gót dần dần đi xa, cánh cửa dần dần…, nhưng trước khi hoàn toàn đóng lại, Lục Bình lại nhấn mở cửa.
Anh xách túi công văn đi ra ngoài.
Ánh mắt hời hợt lướt qua lối thoát hiểm, lặng lẽ đi về phía hành lang bên phải. Sau khi xác nhận không nhìn thấy người nào, anh lập tức đẩy cánh cửa thoát hiểm ra.
"Mẹ nó."
"Chưa thấy qua đại lão nào phải tự mình leo cầu thang."
Lục Bình mắng một câu.
Nữ võng hồng Xuân Hạ, tên thật là Vương An Kỳ, là một streamer theo phong cách anime, có khoảng 1.2 triệu fans. Cô gặp phải tai vạ bởi vì từ chối yêu cầu của một phú nhị đại.
Anh suy nghĩ về tin tức bên trong tình báo.
Không bao lâu sau, Lục Bình bắt đầu thở gấp.
"Thiết kế của cầu thang này có phải là có vấn đề hay không, độ cao của bậc thang rõ ràng là hơi cao!"
Lại lên một tầng.
Lục Bình nhìn về phía bậc thang, thì thầm tự nói.
"Chờ lần này trở về, mình nhất định phải bắt đầu rèn luyện. Cái thân thể này của mình đúng là không được, mới leo ba tầng thôi mà đã bắt đầu thở gấp rồi!"
"Hít…"
"Đau!"
Mồ hôi nhiễm vào vết thương sau đầu, Lục Bình đau đến nhe răng trợn mắt, hít vào một hơi khí lạnh.
Anh leo từ tầng mười sáu đến tầng hai mươi sáu.
Lục Bình đứng ở trước cửa cầu thang thoát hiểm. Anh điều chỉnh hô hấp, lấy khăn giấy từ trong túi ra rồi cẩn thận lau mồ hôi trên trán và cổ. Anh nghiêng đầu nhìn lại, ‘phốc’, thuận tay ném khăn giấy vào bên trong sọt rác ở bên cạnh.
Anh thò tay đẩy cửa phòng ra.
Phòng 2603.
Lục Bình nhìn về phía cửa chống trộm, xuyên ánh sáng khúc xạ, anh chú ý tới ngay cả mắt mèo phía sau cánh cửa dường như cũng bị một tờ giấy che lại.
Anh điều chỉnh lại vẻ mặt, lộ ra nụ cười thần bí.
[ Cốc cốc cốc… Cốc cốc…]
Tiếng gõ cửa phòng vang lên.
Các một cánh cửa.
Phòng khách yên tĩnh.
Sau khi tiếng gõ cửa vang lên, cô gái váy trắng co ro trên ghế sô pha giống như là mèo nhỏ bị hoảng sợ, thân thể bỗng nhiên run rẩy, chôn mặt ở giữa hai chân. Con mèo màu cam mập mạp lấy tay cọ cọ vào chân chủ nhân, đồng thời nghiêng đầu tò mò nhìn về phía trước cửa.
⚝ ✽ ⚝
[ Cốc cốc cốc… Cốc cốc… ]
Lục Bình lại gõ cửa phòng một lần nữa.
"Vương An Kỳ." Lục Bình hơi dừng lại, đột nhiên gọi một tiếng.
Bên trong nhà, thân thể của cô gái váy trắng không ngừng run rẩy, sau đó cẩn thận từng li từng tí ngẩng đầu lên, trong cái vòng này gần như là không có người nào biết tên thật của cô.
"Tôi tin tưởng cô!"
"Tôi đến để giúp đỡ cô, cô mở cửa ra trước đã!"
Lục Bình lại nói.
Lúc này trong lòng của cô gái có nickname Xuân Hạ, tên thật là Vương An Kỳ này cực kỳ muốn nghe thấy bốn chữ ‘Tôi tin tưởng cô’. Cô lập tức động đậy, mu bàn chân trắng nõn căng thẳng duỗi ra từng chút một trong căn phòng tối om, mũi chân vừa đạp lên mặt đất lại chợt thu hồi.
Lặp lại nhiều lần, cô mới đứng lên.
Sàn nhà thật lạnh.
Cô cứ đi chân trần như vậy tới trước cửa. Cô như chim sợ cành cong, bất kỳ chút biến cố nào cũng có thể khiến cho cô muốn co lại. Cô sợ nhìn thấy ánh mắt của bất kỳ người nào. Sau khi xảy ra chuyện kia, chỉ có lúc cực đói thì cô mới đi tìm chút thức ăn ở trong phòng, khi thực sự hết thức ăn thì mới cầm điện thoại di động lên đặt thức ăn ngoài, bảo người giao hàng đưa đồ ăn tới trước cửa. Nếu như người kia không đưa đến tận nơi thì cô sẽ chịu đói, đưa đến thì cô sẽ khen thưởng rất nhiều tiền thông qua ứng dụng đặt hàng.
Vương An Kỳ hít một hơi thật sâu, trong đôi mắt lóe lên sự khao khát. Tay cô nắm lấy nắm cửa, kéo cửa phòng ra, ngoài cửa cũng không có những tia sáng chói mắt, động tác của cô dừng lại!
Lục Bình nhìn về phía khe cửa.
Anh trông thấy có một đôi mắt dán sát cánh cửa đang nhìn về phía mình. Đó là một đôi mắt hoảng sợ, tiều tụy và chứa đầy tia máu.
"Giết người không cần đao mới là chuyện kinh khủng nhất."
Dù có được miêu tả nhiều như thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể cảm thấy sốc bằng lúc đối mặt thực sự.
Lục Bình bị kinh sợ, sau đó, mồ hôi rịn ra, từng cây lông tơ trên người dựng thẳng.
Anh chưa từng nhìn thấy người nào có phản ứng như vậy.
"Tôi có biện pháp."
Giọng nói của Lục Bình ôn hòa có lực, lời ít ý nhiều.
Giống như là người sắp chết đuối bắt được cọng rơm cứu mạng, Vương An Kỳ lấy dũng khí, tiếp tục mở cửa, Không bao lâu sau, cô hoàn toàn xuất hiện ở trong tầm mắt của Lục Bình.
Một cô gái rất xinh đẹp, mặc váy hai dây màu trắng, chân trần đứng ở phía sau cánh cửa. Cô quá lo âu, khẩn trương, thấp thỏm, chân đều gắt gao co lại, từng ngón chân gắt gao cuộn chặt trên mặt đất.
Sắc mặt cô tái nhợt không bình thường, vì mấy ngày gần nhịn ăn nên vóc dáng của cô đã gầy đi một vòng.
"Tôi có thể vào không."
Lục Bình cố gắng giảm bớt cảm giác ngột ngạt, lộ ra nụ cười ôn hòa.
Vương An Kỳ muốn từ chối, nhưng cô càng sợ thế giới phía sau cánh cửa kia hơn. Cô nhìn thấy ánh đèn kia, nghe thấy tiếng vang truyền đến… có tiếng bước chân vang dội. Cô đột nhiên bị giật mình, quay người chạy vào trong căn phòng tối om, co người lại ở trên ghế sô pha.
Lục Bình nhìn thấy vậy thì đẩy cửa ra, bước vào trong phòng.
Anh quay người đóng cửa phòng lại.
Trong phòng rất tối, không có một tia sáng, Lục Bình bước đi, anh chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của mình… Còn nữa là tiếng thở dốc dồn dập, tiếng mèo nhẹ nhàng kêu meo meo.
Anh lấy điện thoại di động ra, màn hình lóe sáng lên.
Lục Bình đánh giá căn phòng, tất cả cửa sổ đóng chặt, rèm cửa sổ đều bị kéo kín, tất cả những thiết bị điện có thể phát ra ánh sáng đều bị tắt, cho dù là máy lọc nước, điểm sáng trên tủ lạnh…
Chấn động!
Kinh hãi!
Đây là lần đầu tiên anh có cảm nhận trực quan về những gì mà mấy người nắm giữ quyền lực có thể tạo ra!
Căn cứ theo tình báo, vị đại lão mà Vương An Kỳ đắc tội chỉ là một người cầm quyền nhỏ nhặt không đáng kể. Hắn ta chỉ điều động một phần nhỏ lực lượng tuyên truyền, dư luận và thủy quân mà thôi.
Nhưng lại có thể nghiền chết người ta như là nghiền chết một con kiến!
⚝ ✽ ⚝
"Vương An Kỳ."
"Không phải sợ, tôi đến để cứu vớt cô."
Lục Bình đứng trước ghế sô pha, nhìn xuống cô gái mong manh trước mặt, anh giang hai tay ra, nhỏ giọng nói.
"Không sợ!"
"Không sợ!"
"Cho dù toàn thế giới không tin cô thì tôi cũng sẽ đứng ở bên cạnh cô."
Trong phòng khách đưa tay không thấy được năm ngón, Lục Bình cũng ngồi xuống.
Trong bóng đêm, nữ võng hồng Xuân Hạ với hơn triệu fans trên mạng nhanh chóng nảy sinh lòng ngưỡng mộ đối với Lục Bình. Cô cuộn tròn người lại giống như là một con mèo, tựa đầu mình vào chân Lục Bình.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô gái.
Lòng bàn tay chạm vào phần lưng của đối phương chỉ cảm thấy được một trận lạnh lẻo.
Lục Bình ôn hòa trấn an đối phương.
"Còn chưa ăn cơm đúng không?"
"Tôi gọi chút thức ăn ngoài cho cô, ăn chút cháo đi, dưỡng dạ dày một chút."
Lục Bình nói.
" Ừm…"
Một giọng nói yếu ớt như tiếng muỗi kêu vang lên.
Anh lấy điện thoại di động ra.
Khi ánh sáng màn hình chiếu rọi bóng tối, rơi xuống làn da tái nhợt của Xuân Hạ, Lục Bình có thể cảm nhận được thân thể cô run rẩy một cách rõ ràng. Cô nhắm chặt hai mắt, chôn mặt ở giữa hai chân.
Sau khi gọi thức ăn ngoài, Lục Bình lại ngồi một lúc.
Anh nhẹ nhàng dời đầu Xuân Hạ sang một bên sau đó đi đến bên cạnh. ‘Lạch tạch’, tiếng bật đèn vang lên, ánh sáng ấm áp lập tức bao phủ khắp toàn bộ căn phòng.
Xuân Hạ thét lên một tiếng chói tai.
Lục Bình nhìn về phía cô gái đang run rẩy trên ghế sô pha sau đó ngồi trở lại trên ghế. Sau khi nghe anh động viên, cô gái chậm rãi ngẩng đầu lên. Rất xinh đẹp, gương mặt trái xoan cổ điển, lông mi khẽ run, dáng vẻ khóc lóc như lê hoa đái vũ, ngoại hình nhỏ nhắn. Ánh mắt anh vô tình thuận theo cần cổ trắng nõn trông thấy đai eo váy trắng rộng thùng thình, sau đó lập tức dời mắt đi chỗ khác.
"Đúng là một con bồ câu tinh xảo."
Trong lòng anh cảm khái theo bản năng.
Không lâu sau, thức ăn ngoài đến, Lục Bình đích thân cho Xuân Hạ cho ăn cháo, nhìn thấy gương mặt của đối phương thoáng có chút ửng hồng. Sau khi xác nhận tâm trạng của đối phương đã ổn định lại, anh bảo Xuân Hạ nghỉ ngơi cho khỏe chuyện còn lại cứ giao cho anh, sau đó liền đứng dậy rời đi.
⚝ ✽ ⚝
"Phù!"
"Thời tiết càng ngày càng lạnh!"
Lúc đến không có thẻ thang máy, cần leo thang bộ, lúc trở về chỉ cần ấn nút xuống tầng một là đủ.
Vừa mới bước ra khỏi khu dân cư, gió đông lạnh lẽo lùa vào cổ áo, Lục Bình không nén nổi mà rùng mình một cái. Anh đi ra khỏi tiểu khu, đi ở trên lối đi bộ. Một bên là những cửa hàng trên phố náo nhiệt, một bên là dòng xe cộ không ngừng lui tới.
"Đại lão truyền thông thành phố Trung Hải - Tiết Hoa Thanh, sinh năm 1979, năm 1997 học ngành báo chí tại đại học Quảng Hoa, năm 2004 tốt nghiệp nghiên cứu sinh…"
"Trong thời gian đầu phát triển trên lĩnh vực Internet, Tiết Hoa Thanh đã đánh giá cao hiệu quả truyền bá của của lĩnh vực hoàn toàn mới này! Anh ta dốc toàn lực, vay mượn tiền, dồn hết tất cả vào truyền thông Internet…"
"Đáng tiếc, mọi chuyện lại kết thúc trong phá sản."
"Nhưng mà, khi các nền tảng như Wechat và Weibo xuất hiện, anh ta lại một lần nữa nắm lấy cơ hội! Điên cuồng thiết trí các tài khoản công chúng, tích V, thiết lập thủy quân… trở thành lính đánh thuê khét tiếng nhất trong giới truyền thông!"
Lục Bình không trực tiếp gọi xe.
Anh bước nhanh qua các cửa hàng, kết hợp với những gì mà Xuân Hạ từng trải qua, anh đã có nhận thức rõ ràng hơn về đại lão bên trong tin tình báo thứ ba.
"Mình nên xen vào như thế nào đây?"
Bước chân Lục Bình dừng lại. Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua mọi người mà chẳng có mục đích gì.
"Nhược điểm của Tiết Hoa Thanh là gì?"
"Anh ta mong muốn cái gì?"
"Lại e ngại cái gì?"
Đúng lúc này, ánh mắt của Lục Bình dừng lại, miệng mấp máy.
Anh áp suy nghĩ xuống, cầm lấy túi công văn rảo bước đi tới. Anh đi tới trước một gian hàng dọc con phố, nhìn về phía người phụ nữ trung niên đeo tạp dề, ôn hòa nói ra:
"Một cái đùi gà, chiên giòn một chút."
"Tôi đã quét thanh toán rồi."
Mấy phút sau, Lục Bình vừa ăn đùi gà rán vừa đi ở trên vỉa hè. Anh ngẩng đầu lên, nhìn về phía bầu trời bị ánh đèn neon hơi nhuộm đỏ ở phương xa.
Đèn xanh sáng lên, anh cất bước đi qua.
⚝ ✽ ⚝
"Tiết đổng."
"Gần đây, nhiều công ty quan hệ công chúng và nền tảng truyền thông ở Trung Hải và Hàng Thành đều bị các thế lực vô danh liên hệ, tôi suy đoán, khả năng sắp xảy ra sự kiện định hướng dư luận với quy mô lớn."
Trong thư phòng cổ điển.
Ngoài cửa sổ chính là đường chân trời của thành phố Trung Hải.
Một người đàn ông trung niên đeo kính có nhiều điểm tương đồng với nhân vật Nghê Vĩnh Hiếu trong bộ phim điện ảnh ‘Vô gian đạo’ gác chéo chân, tựa vào bên cửa sổ, chuyên chú đọc một quyển tâm lý học được sưu tầm. Nghe thấy cửa phòng bị gõ vang, anh mới nhìn lại theo tiếng động, sau khi đáp một tiếng liền nhìn chăm chú vào một người phụ nữ có khí chất lão luyện đang đi vào.
Cô để tóc ngắn gọn gàng, mặc âu phục, đi giày cao gót, đứng cách người đàn ông trung niên không xa, cung kính báo cáo.
Nói xong, cô đưa một phần văn kiện lên phía trước.
Người đàn ông trung niên dùng một tay chống cằm, liếc nhìn văn kiện, bàn tay còn lại thì gõ gõ lên tay vịn.
Đối với những người trong nghề này thì đi càng xa sẽ liên lụy đến càng nhiều. Nhìn như không cố kỵ gì, tiếng xấu vang rền sau lưng, trên thực tế là những quy củ nghiêm ngặt…
Giống như ở trong Tây Du Ký, yêu quái bị đánh chết đều là những yêu quái không có lai lịch bối cảnh.
"Không có liên hệ với chúng ta sao?" Tiết Hoa Thanh để văn kiện xuống, trầm giọng hỏi.
Bên trong phần tài liệu này không có thông tin cụ thể, nhưng anh vẫn có thể thấy được mạch nước ngầm đang nổi lên.
"Tạm thời vẫn chưa." Thư ký trẻ tuổi đáp.
Cô vừa dứt lời, điện thoại di động trong túi liền rung lên.
"Nhận đi." Tiết Hoa Thanh nói.
Thư ký trẻ tuổi lấy điện thoại di động ra ngoài. Cô cũng không có đi chỗ khác, trực tiếp mở loa ngoài, giọng nói nghiêm túc vang lên:
"A lô."
"Cho hỏi là vị nào?"
"Xin hỏi cô có phải là thư ký của Tiết đổng hay không? Chỗ chúng tôi có một đơn đặt hàng lớn, cần nói chuyện trực tiếp với Tiết đổng."
"Chúng tôi đều hiểu rõ quy tắc."
"Trần tổng, Trần Chí Đông cho tôi số này…"
Giọng nói mang theo chút láu cá.
Thư ký trẻ tuổi nhìn thoáng qua Tiết Hoa Thanh trước cửa sổ, tay cầm điện thoại di động, tiếp tục đáp: "Tôi cần biết là nghiệp vụ gì rồi mới có thể báo cáo với Tiết đổng được."
"Được."
"Xin ngài chờ điện thoại của tôi." Thư ký trẻ tuổi đáp.
"Tiết đổng, tôi đoán người này chính là người đã mua phần lớn thế lực truyền thông trong giới."
Trong cuộc điện thoại vừa rồi, người đàn ông phía bên kia rất kín tiếng, không có tiết lộ gì cả. Thư kí không ngừng tiến hành thăm dò đối phương dưới sự hướng dẫn của Tiết Hoa Thanh, sau một hồi trong điện thoại mới bày tỏ ông chủ lớn của bọn đồng ý đích thân gọi video hội nghị với Tiết đổng.
"Ừm." Tiết Hoa Thanh khẽ nhíu mày.
Bàn tay anh khẽ nắm lại rồi mở ra, thư ký trẻ tuổi nhìn thấy vậy liền đi tới trước bàn làm việc bằng gỗ, lấy một điếu xì gà ra từ trong ngăn kéo cho Tiết Hoa Thanh.
"Tôi cũng muốn xem một chút đối phương rốt cuộc là ai?" Tiết Hoa Thanh hít một hơi, phun ra làn khói, sau đó trầm giọng nói.
Laptop được đặt ở trên bàn trà.
Camera chuyên nghiệp đã được điều chỉnh thử xong.
Mười mấy phút sau, thư kí mở một đường link video lên sau đó cung kính đi ra khỏi thư phòng rồi đóng cửa phòng lại.
Tiết Hoa Thanh híp mắt lại, nhìn vào trong video.
Đó là một văn phòng hiện đại.
Phối cảnh của văn phòng cũng không bình thường, trong phòng có một cửa sổ sát đất lớn bằng thủy tinh, đứng ở đó có thể nhìn xuống toàn bộ đô thị hiện đại. Thông qua những tòa kiến trúc mang tính biểu tượng kia, Tiết Hoa Thanh lập tức nhận ra được vị trí của bên kia - Dương Thành! Một trung tâm kinh tế khác của Triệu Quốc!
"Người Dương Thành?" Anh thì thầm tự nói.
"Hả?"
Bên trong cửa kính có bóng người xuất hiện, tiếng bước chân cũng vang lên theo đó.
Không bao lâu sau, một thanh niên anh tuấn trên mặt mang theo nụ cười giả tạo xuất hiện ở trước camera, ngồi xuống trước bàn làm việc.
"Hoắc."
"Lai lịch thế nào?"
Tiết Hoa Thanh không nhận ra thân phận của người thanh niên này, nhưng lại chú ý tới chiếc đồng hồ đeo tay của người kia, Patek Philippe R Ef. 1518, trị giá 78.15 triệu. Chiếc đồng hồ nổi tiếng này đã bị một vị khách thần bí cầm đi trong một hội đấu giá vào mấy năm trước.
Thanh niên anh tuấn đẩy mắt kính một cái, giọng nói có chút từ tính vang lên:
"Tiết tiên sinh, ngưỡng mộ đại danh đã lâu."
"Cho phép tôi tự giới thiệu về bản thân mình trước…"
Lời nói dừng lại, đối phương từ từ nói ra:
"Tống gia, Tống Tử Văn…"
Cùng lúc đó, Tiết Hoa Thanh lập tức phản ứng lại, vẻ mặt anh không chút thay đổi, nhưng đồng tử lại hơi co rút, trái tim đập thình thịch!
Đại biểu vòng kinh tế Dương Thành cũng tức là vòng kinh tế Lĩnh Nam, bao gồm Bằng Thành, Đổ Thành, và Hồng Kông.
Khối tài sản liên quan của nó không kém gì khu vực Trung Hải.
Mà Tống gia chính là thủ lĩnh tài phú của trung tâm kinh tế kia, chính là một con quái vật khổng lồ! Quy mô kinh tế dưới tay Tống gia vượt hơn nghìn tỷ, những hệ thống vốn được hình thành xoay quanh Tống gia thậm chí có thể kích thích sản nghiệp lên tới 10 nghìn tỷ, thậm chí là cao hơn.
Hào môn!
Hoàn toàn xứng đáng là hào môn đỉnh cấp, gia tộc tài phiệt!
Tiết Hoa Thanh hơi suy nghĩ trong đầu, nhưng trên mặt lại không lộ ra chút nào.
"Thì ra là Tống công tử."
"Không biết Tống công tử tìm đến tôi là vì chuyện gì?"
Tiết Hoa Thành ngồi ngay ngắn thân thể, chắp tay với Tống Tử Văn, lộ ra nụ cười cáo già nhiệt tình. Trên mặt anh nhìn như có vẻ nhiệt tình, nhưng đáy lòng lại càng ngày càng cảnh giác và nghiêm túc.
Hôm nay, anh đang ở trong một vị trí rất lúng túng, đối với người bình thường mà nói, nhìn như quyền hành vô hạn, có thể đổi trắng thay đen, có thể chi phối dư luận. Nhưng đối với tầng lớp quyền quý mà nói, anh vẫn đang ở tầng dưới chót nhất của cấp bậc này, lúc nào cũng có thể bị nhổ tận gốc, bị nhai nuốt cả da lẫn xương.
Nếu như muốn ổn định địa vị của mình, thậm chí là tiến một bước leo lên thì phải tìm được một thế lực bảo hộ.
Cái thế lực này.
Liệu có thể là Tống gia Dương Thành hay không?
Tiết Hoa Thanh không dám tùy tiện đưa ra quyết định. Thế lực Dương Thành và thế lực Trung Hải đang là hai thế lực cạnh tranh kinh tế trong Triệu Quốc, thậm chí là trên toàn cầu. Một khi anh bị cuốn vào bên trong ván cờ của hai phe này thì cực có khả năng ngay cả chết như nào cũng không biết!
"Là vì Lý Ngọc Trân sao?" Tiết Hoa Thanh đếm kỹ các thế lực Trung Hải, sau đó suy đoán.
"Vài ngày nữa, công ty dưới tay tôi sẽ có sản phẩm mới được đưa ra thị trường, cần làm phiền Tiết tiên sinh dìu dắt một chút!"
Tống Tử Văn dựa lưng vào một vòng trăng khuyết lạnh lùng.
Anh ta mặc một bộ quần áo đo may cao cấp nhất, trong lúc giơ tay nhấc chân không khỏi để lộ ra quý khí của gia tộc ở trên đỉnh Kim Tự Tháp. Trên gương mặt anh ta luôn mang theo nụ cười, nhìn như khiêm tốn, thế nhưng ẩn phía sau đó chính là sự kiêu ngạo và khinh miệt tận sâu trong xương tủy.
Người Thiên Long!
Tiết Hoa Thanh cân nhắc thái độ, cũng không tức giận hay là uất ức. Dựa vào gia thế của Tống Tử Văn, anh ta so với mình, và so với người bình thường, nói là 2 chủng loại khác nhau thì cũng không quá đáng.
"Nếu như Tống công tử cần thì Tiết mỗ nhất định sẽ hết sức tương trợ." Tiết Hoa Thanh nói.
Tống Tử Văn nói tiếp.
Anh cũng tiếp tục đáp lời.
Lời nói nhìn như nhiệt tình, nhưng suy nghĩ tỉ mỉ lại thì bên dưới những lời đồng ý này đều là những lời lẽ hoa mỹ đến hoàn mỹ!
Mấy phút sau, cuộc gọi video kết thúc.
Tiết Hoa Thanh nhìn vào màn hình tối đen, nụ cười cung kính và nhiệt tình trên gương mặt lập tức biến mất không còn dấu vết. Hai tay anh chống lên ghế sô pha đi đến bên bàn làm việc, rút ra một điếu xì gà, hít sâu một hơi, thuận theo nhìn về phía cảnh đêm rực rỡ bên ngoài cửa sổ.
Bất kể là Tống gia hay là Lý gia ở Yến Kinh cũng được, hoặc là những người đứng đầu Trung Hải, bọn họ đều không phải là người mà đám tôm tép như anh có thể đối đầu.
⚝ ✽ ⚝
"Chết tiệt."
"Đáng chết!"
"Đáng chết!"
Trong phòng làm việc tại tòa nhà cao nhất Dương Thành.
Tống Tử Văn với dáng vẻ quý công tử, từng hành vi lời nói đều vô cùng tinh tế, sau khi ngắt video thì biểu cảm trên mặt dần thu liễm lại. Thay vào đó là một loại bạo ngược làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Anh ta là dã thú!
Một con dã thú phủ lớp da người!
Tống Tử Văn tháo kính mắt gọng vàng xuống, trong miệng không ngừng mắng chửi. Anh ta đứng lên, chộp lấy chiếc laptop trước mặt rồi giơ lên cao, sau đó liền đập xuống ầm ầm!
Phanh!
Chiếc laptop kiểu mới nhất đã vỡ tung chỉ trong nháy mắt, màn hình vỡ thành từng mảnh, vỏ kim loại rơi rải rác.
Bên trong văn phòng, nữ thư ký đứng một bên nghe thấy tiếng động lớn thì thân thể bỗng dưng giật mình. Cô không dám có chút động tác dư thừa nào, mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn tim.
Tống Tử Văn, trưởng công tử Tống gia luôn có danh tiếng cực tốt trong toàn bộ giới hào môn và dân chúng bình thường! Tao nhã lịch sự, giàu lòng nhân ái, là hình tượng vương tử hoàn mỹ nhất trong các tác phẩm điện ảnh!
Nhưng mà chỉ có những nhân viên thân cận nhất bên cạnh anh ta mới biết bên dưới vẻ ngoài anh tuấn kia của Tống Tử Văn ẩn giấu sự xấu xí và vặn vẹo như nào!
Tống Tử Văn có thể biểu diễn ra hình tượng hoàn mỹ nhất trước mặt công chúng, Nhưng khi ánh đèn đóng kín, bản thân chìm vào trong bóng tối, anh ta không che giấu chân tướng dã thú nữa, thực sự là ma quỷ!
"Thu dọn đi." Tống Tử Văn bình tĩnh nói.
"Vâng!" Thư ký khom người.
Cô dọn dẹp đống bừa bộn một cách quen thuộc, bỏ rác vào rổ đựng rác chuyên dụng. Đống rác này sẽ có những nhân viên đặc biệt tới xử lý.
Sau đó, cô đi vào căn phòng dự trữ ở bên cạnh, kéo một cánh cửa tủ ra, bên trong bức tường có hơn trăm chiếc laptop có kích cỡ và kiểu dáng tương đồng được đặt thành một hàng.
Dựa theo số thứ tự, cô lấy ra một chiếc trong đó.
Tống Tử Văn cởi hai cúc áo trên cùng của áo sơ mi, sắc mặt đỏ bùng, giống như là có phiền não.
"Nói một chút về Lý Ngọc Trân đi?" Anh ta kiềm chế lại sự khó chịu của mình, hỏi.
"Tất cả đều dựa theo kế hoạch."
"Chỉ là, thư ký Tào bị Lý tiểu thư điều đi rồi, có thể là đã phát hiện ra cái gì đó." Thư ký cung kính đáp.
"Vào ba ngày trước, Lý tiểu thư đã biến mất khỏi tầm giám sát của chúng ta khoảng ba giờ, sau khi điều tra, xác định Lý tiểu thư đã ra ngoài ăn tối ở một nhà hàng đồ Tây cùng… cùng…." Cô tiếp tục nói.
Cô có một chút do dự.
Tống Tử Văn híp đôi mắt lại, khí tức uy hiếp tỏa ra từ trên người anh ta.
"Cùng cái gì?" Anh ta bình tĩnh nói.
"Ăn cơm cùng với một người đàn ông."
"Chỉ là, chúng ta còn chưa điều tra ra được thân phận của người đàn ông kia, chắc là Lý tiểu thư đã xử lý sạch sẽ mọi tin tức rồi."
Thư kí khẩn trương nói, cô vừa nói xong, cả người lập tức căng chặt không dám nhúc nhích.
Phanh!
Chiếc máy tính vừa đổi đã bị đập vỡ.
Nhưng sự phát tiết của người đàn ông kia không chỉ có như vậy, thư ký còn chưa kịp phản ứng lại, cô chỉ cảm thấy tóc của mình bị tóm lên, ngay sau đó trên da đầu truyền đến cảm giác đau đớn, toàn bộ gương mặt bị ấn xuống bàn.
"Con kỹ nữ này!" Tống Tử Văn thở hổn hển, gương mặt anh tuấn trở nên vặn vẹo, dữ tợn.
Nữ thư ký trẻ tuổi bị dí má vào mặt bàn, cô cảm nhận được đau đớn, thân thể đang run rẩy nhưng lại không dám phản kháng chút nào.
"Xuy!"
"Không chút thú vị!"
Anh ta nhổ một bãi nước bọt lên đầu thư ký.
Tống Tử Văn buông lỏng tay ra, gương mặt vặn vẹo lại khôi phục lại sự yên lặng.
Anh ta mở máy vi tính lên.
Rất nhanh sau đó, video giám sát của một tòa nhà đồ sộ cao hàng trăm mét xuất hiện ở trong mắt Tống Tử Văn.
Anh ta tùy ý thay đổi ống kính, thời gian này, phần lớn các nhân viên trong tòa nhà đều đã tan làm, chỉ còn mấy nhân viên lẻ tẻ là còn đang tăng ca.
Bát!
Tống Tử Văn gõ xuống phím Enter.
Ánh mắt bình tĩnh của anh ta nhìn chăm chú vào một văn phòng lớn của tầng nào đó, ở trong góc, một cô gái tướng mạo thanh thuần, ăn mặc giản dị đang nhìn chăm chú vào máy tính, nghiêm túc làm việc.
"Chính là cô ấy." Tống Tử Văn cong ngón tay, nói.
"Vâng!"
Thư ký trẻ tuổi đơn giản sửa sang lại đầu tóc, trong lòng cảm thấy vừa sợ hãi vừa ghét bỏ, nhưng trên mặt vẫn cung kính đáp.
Tống Tử Văn có một thú vui.
Đó chính là sẽ tùy ý lựa chọn phụ nữ trong những người qua đường mà mình nhìn thấy, sau đó dùng tiền, dùng quyền lực ép buộc bọn họ phục tùng mình.
⚝ ✽ ⚝
"Mệt quá!"
Vừa tốt nghiệp đã tiến vào công ty lớn.
Lý Văn Văn 25 tuổi cảm thấy rất hài lòng đối với công việc của mình. Mặc dù hoàn cảnh gia đình nhà mình nghèo khó nhưng cô không hề oán giận. Cô rất hạnh phúc, có bạn trai yêu thương, có cơ hội thăng tiến. Cô mỗi ngày đều cần cù chăm chỉ nỗ lực, để cho mình càng ngày càng tốt hơn.
Lý Văn Văn vươn người một cái sau đó nói nhỏ một tiếng. Nhưng cô lại lập tức vỗ vỗ gò má căng bóng của mình, lại trở nên tràn đầy năng lượng.
Đúng lúc này.
Trên hành lang bên ngoài phòng làm việc, tiếng giày cao gót vang lên cực kỳ rõ ràng.
Lý Văn Văn ngẩng đầu lên, nghi ngờ nhìn về phía tiếng động.
Máu tóc ngổn ngang.
Cúc áo phía trên áo sơ mi trắng bị cài sai mấy cúc.
Ngẩng cổ lên, phía trên cổ có một vết bóp rõ ràng…
Dưới chân váy, hai chân trắng nõn hiện lên từng mảng xanh đỏ…
Vẻ mặt Lý Văn Văn hốt hoảng đi ra từ trong thang máy, bước chân cô lảo đảo, suýt chút nữa là ngã trên mặt đất. Cô chạy đến phòng vệ sinh, liều mạng rửa mặt.
Cô ôm lấy đầu, mười ngón tay xuyên qua các sợi tóc, từng hình ảnh đáng sợ trước đây không lâu không ngừng hiện lên trước mặt.
"A!"
"A!"
Trong miệng Lý Văn Văn phát ra những âm thanh khó có thể diễn tả.
[ Ong ong ——]
[Tài khoản ngân hàng của ngài với số đuôi 3789 vừa nhận 500.000 RMB, số dư hiện tại là 538.361RMB]
Trong không gian yên tĩnh, điện thoại di động rung lên, ánh sáng tỏa ra từ màn hình.
Lý Văn Văn cầm điện thoại di động lên, ánh sáng lạnh lẽo chiếu vào trên gương mặt của cô. Cô nhìn dãy số thật dài kia, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì, chỉ mím môi thật chặt, vẻ mặt trầm xuống.
Cô chôn đầu vào giữa hai chân.
Đây là con số mà cô phải không ăn không uống ít nhất bốn năm mới có thể tích góp được. Có khoản tiền này, cô và bạn trai có thể góp được tiền đặt cọc sớm hơn sau đó cùng nhau bước vào cuộc sống mà cô hằng mơ ước.
Thành thật mà nói, sau khi nhìn thấy mấy con số này, Lý Văn Văn cảm thấy những gì trải qua lúc nãy cũng không quá tuyệt vọng và đau khổ.
Nhưng mà…
Sau khi ý thức được suy nghĩ của mình thay đổi, ánh mắt Lý Văn Văn đỏ lên, trong đôi mắt to chứa đầy nước mắt.
"Phản kháng kịch liệt như vậy, còn tưởng rằng thật sự là một liệt nữ."
Tầng cao nhất của tòa nhà.
Văn phòng.
Tống Tử Văn nhìn