Chương 91 - Lý Ngọc Trân Tuyệt Vọng
Khu tiểu khu cũ kỹ không bãi đậu xe dưới tầng hầm, người xe phân luồng, trời vừa tối xe trong tiểu khu đã bị đổ lộn xộn. Anh tránh khỏi những chiếc xe kia, chân giẫm lên những chiếc lá rơi bên đường tạo ra những tiếng răng rắc.
"Cảm giác giống như vừa từ trong mộng trở về thực tế."
Anh đi về phía tòa nhà cũ.
Lục Bình nhớ lại những gì xảy ra vào hôm nay, vẻ mặt trở nên hoảng hốt.
Đi lên tầng.
Mở cửa.
Anh giang hai cánh tay, nằm ở trên giường, không nhúc nhích.
"Giải quyết được hai đổng sự."
"Cách hoạt động cuối năm của Xuyên Hòa càng ngày càng gần."
Chỉ nghĩ đến trận đánh cờ mãnh liệt trong bóng tối thôi, Lục Bình đã cảm thấy hưng phấn, khẩn trương, mong đợi, run rẩy.
Cứ như như vậy, anh vùi đầu vào gối, qua một hồi lâu, anh mới lần nữa có động tác. Treo âu phục lên, thả nhẹ bước chân đi đến bên cạnh tủ sách, nhìn xuyên qua lớp thủy tinh vào trong, trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ, kéo cửa tủ ra lấy ra một phần tình báo vừa được đổi mới.
Anh không có mở ra mà để tình báo lên trên bàn đọc sách.
Lục Bình lui về sau một bước, bắt đầu hít đất, so với ngày hôm qua thì hôm nay mỗi hiệp tăng thêm năm cái…
⚝ ✽ ⚝
Trong căn phòng tối đen.
Rèm cửa sổ ở bốn phía đều được kéo chặt.
Điện thoại di động chợt sáng lên ánh sáng nhạt, ánh sáng chiếu vào gò má của cô gái. Ngón tay cô run rẩy đưa về phía màn hình điện thoại. Đầu ngón tay khẽ động, rất nhiều tin tức đập vào đáy mắt
"Tin đồn!"
"# Thông báo mới nhất, bên bịa đặt chuyện và biên tập tin tức giả về Xuân Hạ đã bị bắt! # "
"Bài phân tích! Tất cả video đã được chỉnh sửa và video gốc đều ở đây!"
"Tôi biết ngay mà! Xuân Hạ tiểu tỷ tỷ tuyệt đối không phải người như vậy!"
"Những hình ảnh kia vừa nhìn liền biết chính là giả!"
"Thật xin lỗi! Thực xin lỗi! Xin lỗi! Mấy tháng gần đây có quá nhiều streamer sụp đổ hình tượng, tôi còn tưởng rằng…Tóm lại, tất cả đều là lỗi của tôi!"
Vô số bình luận bày tỏ sự áy náy.
Tất cả những video tung tin đồn đều biến mất chỉ trong vòng vài giờ.
Trước điện thoại di động, cô gái mỏng manh che miệng, hai hàng nước mắt chảy dọc theo gò má… Một lát sau, cô không kiềm chế được nỗi lòng mà gào khóc!
Độ hot của tin tức # Xuân Hạ bị bịa đặt # bắt đầu tăng vọt, xuất hiện trên các topic nóng của các nền tảng như TikTok, Weibo, thậm chí là Zhihu. Số lượng người theo dõi tài khoản cá nhân của Xuân Hạ gần như tăng lên gấp đôi chỉ sau một đêm!
"Cảm ơn!"
"Cảm ơn!"
Xuân Hạ lẩm bẩm.
⚝ ✽ ⚝
Bóng đêm càng ngày càng sâu.
Phòng tổng thống.
Trưởng nữ Lý gia Yến Kinh, Lý Ngọc Trân phong hoa tuyệt đại còn đang xử lý văn kiện. Cô tháo cặp kính xuống, lộ ra gương mặt có chút mệt mỏi.
Cô đang chống lại vận mệnh!
Cô muốn chứng minh, phụ nữ có thể sánh ngang với đàn ông!
Lý Ngọc Trân khép văn kiện lại, đứng lên, tháo bỏ đôi giày cao gót dưới chân, cứ như vậy đi chân trần tới trước cửa sổ sát đất, toàn bộ thành phố lộng lẫy về đêm hiện ra trong mắt cô.
"Lý tổng."
"Trong số các minh tinh mà ngài dự định mời có Thiên Vương Lưu Minh Hoa, Thiên Hậu Tô Thanh Ảnh, Ca Thần Châu Nhất Luân đều từ chối lời mời của chúng ta. Nhưng đối với phương án thứ hai, ba vị ảnh đế ảnh hậu tuyến một đều đồng ý làm đại sứ quảng bá cho hoạt động cuối năm của chúng ta."
Thư kí số ba Hạ Đình cũng đang tăng ca làm việc, từ giờ cho đến khi hoạt động cuối năm của Xuyên Hòa bắt đầu, cô sẽ luôn ở phòng bên cạnh Lý Ngọc Trân.
Cô vừa nhận được một cuộc điện thoại liền vội vã đến trước mặt Lý Ngọc Trân báo cáo.
"Vậy là đủ rồi." Lý Ngọc Trân không có trực tiếp trả lời, mà là lại nhìn xuống thành phố trong chốc lát, sau đó mới quay người nhìn về phía Hạ Đình, trầm giọng nói ra.
"Bên phía Tống Tử Văn lại có động tĩnh gì?" Lý Ngọc Trân hỏi.
"Theo như sự giám sát của chúng ta thì Tống Tử Văn đã bí mật liên hệ với rất nhiều nền tảng truyền thông, rất có thể là đang muốn hắt nước bẩn lên người chúng ta trong lần hoạt động cuối năm này."
"Buổi biểu diễn dành riêng cho các thế lực nước ngoài đều được diễn ra bình thường."
"Trong các lựa chọn của chúng ta, căn cứ theo những gì ngài dặn dò, chúng ta xác thực phát hiện ra một loạt tai họa ngầm. Dưới tình huống chưa đánh rắn động cổ, chúng ta đã ký hiệu riêng đối với hàng hóa."
"Chuyện liên quan tới năm đại V hàng chục triệu fans trong công ty chúng ta và mười mấy đại V hàng triệu fans thì chứng cứ đang được thu thập…"
Thư ký số 3 Hạ Đình nghiêm túc báo cáo.
Mười ngày sau.
Đợt khuyến mãi lớn của Xuyên Hòa, chính là màn kết thúc của trận đánh cờ này.
"Tôi biết rồi." Lý Ngọc Trân tỉ mỉ lắng nghe.
"Đã không còn sớm nữa, cô cũng đi nghỉ ngơi đi." Lý Ngọc Trân trầm giọng nói.
Hạ Đình khom người sau đó rời khỏi. Cô đi ra đại sảnh sau đó thả nhẹ bước chân, lè lưỡi, thở phào nhẹ nhõm.
"Sao cứ có cảm giác như mưa gió sắp tới vậy nhỉ, đợt hoạt động lớn kia sẽ xảy ra chuyện gì sao?"
Hạ Đình ngâm mình ở trong bồn tắm trong căn phòng của mình, chỉ lộ ra cái đầu.
Cô nhớ lại hình ảnh lúc nãy, không khỏi tự lẩm bẩm.
Thời gian trôi qua từng ngày.
Chỉ chớp mắt một cái, giống như đã đến đêm giao thừa của ngày ba mươi mốt tháng mười hai.
Được nghỉ một ngày.
Buổi sáng.
Lục Bình mặc một chiếc áo khoác mỏng màu xám tro, đẩy cửa kính của một quán cà phê ven đường, bước vào trong quán dưới tiếng chuông gió leng keng, ngồi ở trong góc cạnh cửa sổ quán.
Sau khi gọi một ly cà phê, anh lấy một quyển sách đã bị hủy bìa ra từ trong túi rồi chăm chú đọc.
Ánh mặt trời mùa đông xuyên qua cửa kính, rơi vào trên trang sách trước mặt anh.
[ âm nhạc và các nghệ thuật khác của tự nhiên đều có thể dẫn bạn tới một thế giới hoàn toàn mới.
Dọc theo đường đi, cho dù là thứ gì thì đều không được bỏ qua.
Thử lắng nghe tiếng sóng biển một chút đi.
Hãy dùng thân thể, suy nghĩ và linh hồn của bạn đón nhận tất cả mọi sự thay đổi. Giống như Demosthenes, hãy đối mặt với những cơn thịnh nộ, lần đầu tiên nếm thử cảm giác quyết không nhượng bộ. ]
Lục Bình nghiêm túc xem xét, cân nhắc kỹ lưỡng.
Thành thật mà nói.
Bản thánh kinh diễn xuất do Tinh Gia, Phát Ca, Lương Siêu Vĩ liên hợp đề cử này quả thật làm cho Lục Bình có loại cảm giác như mình đã đạt được lợi ích không nhỏ.
⚝ ✽ ⚝
Càng ngày càng đến gần ngày nhánh thứ ba của Tào Môn, tập đoàn vận tải Trung Hải bỏ phiếu người phát ngôn và hoạt động khuyến mãi lớn cuối năm của Xuyên Hòa. Trong phạm vi mà người bình thường không thể nhìn thấy trong, mạch nước ngầm đang phun trào càng ngày càng mãnh liệt, các trận đánh cờ gần như sắp khắc chế không nổi.
Mà Lục Bình, người còn chưa lộ mặt ra ngoài ánh sáng đang thu được khoảng thời gian an bình ngắn ngủi trước đại chiến.
Anh đã tranh thủ thời gian này để không ngừng nâng cao kỹ năng diễn xuất của mình, rèn luyện thân thể, tích lũy từng chút một.
Không lâu sau.
Ngoài cửa, tiếng chuông gió vang lên khi khách hàng bước vào. Người phụ nữ trung niên tóc xoăn nhìn xung quanh cửa hàng một chút,, nhìn thấy Lục Bình ngồi trong góc thì lập tức lộ ra vẻ vui mừng.
Bà đi nhanh tới gần.
"Tiểu Lục!"
"Dì Trương, dì đã tới."
Lục Bình khép sách lại, nhìn lại theo tiếng gọi, cười đáp.
Người phụ nữ trung niên này chính là chủ nhà của Lục Bình. Hai người đã nói xong giá cả ở trong điện thoại, hôm nay qua đây để ký kết hợp đồng mua bán nhà.
"Tiểu Lục gần đây phát tài rồi sao! 3.5 triệu nói đưa liền đưa!"
Nụ cười dì Trương rất rực rỡ, có vẻ cực kỳ nhiệt tình.
Bà vốn không định bán căn nhà cũ kia, nhưng thanh niên trước mắt này lại ra giá cao hơn 500 ngàn so với giá thị trường, cho nên bà cũng nới lỏng một chút.
"Tiểu Lục!"
"Cháu không phải đã nhận được tin tức gì đó chứ?"
"Cháu nói với dì một chút đi, khu vực kia chẳng lẽ là sắp phải di dời? Hay là muốn biến khu vực bên cạnh trường học thành khu học tập?"
Dì Trương lấy hợp đồng ra đang chuẩn bị ký kết, động tác lại đột nhiên dừng lại, ánh mắt hoài nghi, cảnh giác mà hỏi.
Lục Bình nghe vậy thì không khỏi liếc mắt.
"Dì Trương."
"Dì cũng biết Hạ Mẫn Đan thuê chung nhà với cháu đúng không…"
Lục Bình cố ý lộ ra vẻ ngại ngùng mà nhắc đến. Đúng như dự đoán, anh vừa dứt lời, dì Trương liền che miệng lộ ra nụ cười, "Đã hiểu! Đã hiểu! Thanh niên trẻ tuổi các cháu đúng là càng ngày càng chịu chi trong việc theo đuổi con gái!"
Ký tên.
Chuyển tiền.
Dì Trương cũng không ở lại lâu, sau khi ký xong liền đứng dậy vội vã rời khỏi.
Lục Bình tắm mình dưới ánh mặt trời, nghiêng đầu liền có thể nhìn thấy dòng người không ngừng ở bên ngoài, xe cộ đi tới đi lui, khung cảnh tấp nập. Anh thu hồi ánh mắt, nhìn về phía hợp đồng mua nhà trước mặt, trong lòng sinh ra một loại cảm giác vi diệu.
Đã từng có thời gian, một căn nhà ở Trung Hải chính là một giấc mộng đối với anh.
Cho dù toà đô thị lớn này có phồn hoa như thế nào đi chăng nữa, anh cũng chỉ là một vị khách qua đường, là một tấm bèo trôi dạt không có điểm dừng.
"Ba!"
"Mẹ!"
"Con mua nhà rồi."
Lục Bình thì thầm tự nói.
Lúc anh lên đại học, anh không ở nhà, ba mẹ qua đời trong một vụ tai nạn ngoài ý muốn. Anh còn nhớ khoảnh khắc mẹ mình hấp hối bắt lấy tay mình, không nói nên lời, chỉ có hai hàng nước mắt không ngừng chảy xuống, bọn họ đều không nỡ.
"Sau này con sẽ còn có ngôi nhà xa hoa hơn, có thể là một căn hộ cao cấp ở cạnh sông Hoàng Phổ, cũng có khả năng là Thang Thần Nhất Phẩm, hoặc là những ngôi nhà kiểu cũ ở Tĩnh An."
"Nhưng cũng có thể bất kỳ một ngôi nhà nào đều khó có thể khiến cho con có cảm giác được như lúc này."
Lục Bình chỉnh đốn cảm xúc, lộ ra nụ cười.
"Mua xe tốn 3 triệu, mua nhà tốn 3.5 triệu, đã tiêu 6.5 triệu."
"Sắp không có tiền rồi."
Anh liếc nhìn thông báo tin nhắn một cái.
Lục Bình đọc sách một lúc sau đó đứng dậy rời đi.
2 giờ 30 phút chiều.
Phố đi bộ Kim Lăng, Trung Hải.
"Anh Bình!"
"Anh Bình!"
Trên đường phố.
Trương Oánh Oánh xách một cái bọc nhỏ, vẫy tay với Lục Bình từ xa. Cô hôm nay hiển nhiên đã đặc biệt ăn mặc, hoàn toàn khác với dáng vẻ đi làm ngày thường. Cổ Áo cổ lọ màu đen phối với chân váy cạp cao màu nâu, tất liền quần màu đen bao quanh bắp chân… Cả người trông rất ưu nhã và thục nữ, khi cô vẫy tay lại thêm mấy phần hoạt bát.
"Quần áo hôm nay rất đẹp." Lục Bình đến gần, cười khen ngợi một tiếng.
"Thật sao?"
"Hì hì!"
Gò má Trương Oánh Oánh ửng hồng, vốn là thích thú sau đó có một chút ngượng ngùng.
"Đại Thạch sao còn chưa tới?"
Lục Bình liếc nhìn điện thoại di động, lại nhìn về phía trạm xa cách đó không xa.
"Ai biết được."
Trương Oánh Oánh nghe vậy theo bản năng nhìn sang một bên, trong giọng nói lộ ra mấy phần chột dạ.
Nếu như là Lục Bình trước đây thì có lẽ sẽ không phát hiện ra chi tiết này, nhưng bây giờ anh đang dần dần nuôi dưỡng sức quan sát đến từng chi tiết nhỏ. Anh hơi suy nghĩ một chút liền đoán được nguyên do trong đó.
Đúng như dự đoán.
Điện thoại di động rung lên.
"Điện thoại của Đại Thạch.”
"Tôi hỏi một chút xem anh ấy đến đâu rồi…"
Lục Bình nghe điện thoại di động.
Trương Oánh Oánh có chút khẩn trương đứng ở bên cạnh, nhón mũi chân lên, vểnh tai lén lút nghe.
"Đại Thạch này không đáng tin cậy chút nào!"
"Anh ấy nói tạm thời gặp phải chút chuyện, buổi chiều không thể đi dạo phố cùng với chúng ta, buổi tối sẽ trực tiếp mang đồ đến nhà của tôi." Lục Bình giang tay ra, bất đắc dĩ nói.
"Như vậy sao!" Giọng của Trương Oánh Oánh có chút cao.
"Thật là đáng tiếc…" Sau đó, cô lập tức hạ thấp giọng.
"Chúng ta tùy tiện đi dạo đi." Lục Bình nói.
"Được."
Gò má Trương Oánh Oánh hồng hồng, cầm lấy túi xách, thấp giọng đáp.
Một buổi chiều.
Đi dạo phố, uống trà sữa, ăn vặt, mua quần áo, gắp thú ở trung tâm trò chơi…
⚝ ✽ ⚝
Buổi tối.
Tại căn nhà thuê chung.
Trong căn phòng chật hẹp của Lục Bình, nồi lẩu bốc hơi nóng, Lục Bình và Trương Oánh Oánh ngồi ở mép giường, Cố Đại Thạch xách một cái ghế tới ngồi ở trước chiếc bàn nhỏ.
"Quảng cáo khuyến mãi của Xuyên Hòa hôm nay đã được đặt khắp phố đi bộ và bến Thượng Hải."
"Trong các tòa nhà chính là từng tấm màn hình LED khổng lồ, chẳng hạn như Đông Phương Minh Châu, tòa Kim Mao…"
Trương Oánh Oánh vừa ăn vừa thổi, nói ra.
"Bắt đầu từ nguyên đán chính là khoảng thời gian quảng cáo tập trung của Xuyên Hòa cho đến khi hoạt động khuyến mãi bắt đầu. Có thể nói mỗi ngày đều tiêu tốn một con số trên trời!" Cố Đại Thạch hiểu rõ tương đối nhiều, tiếp lời.
"Thật là lợi hại!" Trương Oánh Oánh cảm khái.
Bọn họ trò chuyện, dùng góc nhìn của người bình thường để ngắm nhìn những màn pháo hoa rực rỡ phía trên vùng trời của đô thị lớn.
Chân tướng của thế giới này vốn đã là như vậy, rất ít người là nhân vật chính, phần lớn chúng sinh đều là khán giả. Bọn họ sẽ cảm thấy phấn khích thán phục về những thứ ở phía trên kia, sau đó lại tiếp tục cuộc sống thường ngày của mình.
⚝ ✽ ⚝
"Đếm ngược!"
"Đếm ngược!"
"Đừng chơi game nữa…"
"3!"
"2!"
"1!"
"Chúc mừng năm mới!"
Sau ngày đầu năm mới, thời gian liền bắt đầu chuyển động điên cuồng.
Ngày tám tháng một.
Mười bảy tháng chạp.
Ngày mai sẽ là ngày tập đoàn vận tải Trung Hải nhánh thứ ba Tào Môn bầu chọn người phát ngôn mới. Mà sau ba ngày nữa, hai mươi mốt tháng chạp, bảy ngày cuối cùng trước đợt khuyến mãi lớn cuối năm của Xuyên Hòa chính thức bắt đầu.
⚝ ✽ ⚝
Sáng sớm.
Trời vừa sáng, Lục Bình đã có chút không ngủ được, anh không có trực tiếp ngồi dậy mà là tiếp tục nằm ở trong chăn, nhìn lên trần nhà có chút lốm đốm.
"Hô!"
"Hô!"
"Hô!"
Lục Bình nằm ở trong chăn, trái tim bắt đầu đập dồn dập, hô hấp dần trở nên nặng nề.
Sau ngày đầu năm mới, anh có thể cảm nhận được bầu không khí đang thay đổi một cách rõ ràng! Đầu tiên là Xuyên Hòa, phố lớn ngõ nhỏ, từng tòa nhà đồ sộ, đâu đâu cũng là quảng cáo, màn hình LED có logo Xuyên Hòa, mở điện thoại di động ra, các thông báo đẩy của đủ loại nền tảng khác nhau đang không ngừng nhắc nhở người sử dụng đếm ngược thời gian!
Trên mạng.
Hoạt động khuyến mãi lớn của Xuyên Hòa nhanh chóng trở thành chủ đề nóng.
"Mình chỉ là một nhân viên công ty quèn, ngồi ở trong tàu điện ngầm, đi dọc đường phố, ngẩng đầu lên quan sát bữa thịnh yến rực rỡ này."
"Nó vốn không có quan hệ gì với mình."
Trên mặt Lục Bình lộ ra vẻ hưng phấn.
"Thế nhưng!"
"Mình lại có thể nhìn thấy sự mãnh liệt phía sau trận pháo hoa này! Đó là một trận cờ từ xa giữa các nhân vật lớn!"
"Mà điều quan trọng nhất là mình có thể tham dự vào! Có thể làm chủ kết quả cuối cùng!"
Anh ngồi dậy, dựa lưng vào giường.
Thân thể Lục Bình đang run rẩy vì hưng phấn, gương mặt của anh nhiễm một tầng ửng đỏ bệnh hoạn.
"Nhưng mà còn cần chờ kết quả ngày mai rồi mới có thể đưa ra quyết định."
Lục Bình ổn định cảm xúc.
Anh đi dép xuống giường, rót cho mình một ly nước lớn, sau khi uống xong liền cởi áo lót thấm mồ hôi trên người xuống, lộ ra thân hình cân đối, so với lúc trước thì thân thể anh không có thay đổi gì quá rõ ràng, ngoại trừ phần bụng dưới đã phẳng hơn và các cơ đã trở nên săn chắc hơn.
Anh bắt đầu hít đất ở giữa bàn đọc sách và giường ngủ.
Một hiệp 30 cái, hít ba hiệp.
Sau đó là squat, một hiệp 50 cái, làm 3 hiệp.
Làm xong.
Cho dù là mùa đông, Lục Bình vẫn chảy không ít mồ hôi. Anh trực tiếp ở trần đi ra khỏi phòng, vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy bạn thuê chung nhà - chị Hạ Mẫn Đan. Cô đang dựa vào tủ để đi giày cao gót. Lúc cô nhìn thấy dáng vẻ của Lục Bình, ánh mắt lớn mật quét qua trước ngực, khóe môi giương cao:
"Chà!"
"Bình Tử, không nhìn ra nha, chị rất thích!"
"Đến đây! Để cho chị sờ một cái!"
Cô còn chưa dứt lời, Lục Bình đã thật sự đi qua.
Hạ Mẫn Đan hơi dừng lại, vươn tay ra, ngón tay lạnh lẽo hơi véo một cái, sau đó mỉm cười nói: "Xem ra vẫn còn thiếu một chút!"
"Không ngừng cố gắng!"
Nói xong, cô quay người tiêu sái rời khỏi, nếu như không phải lúc ra cửa chân suýt nữa bị trẹo, Lục Bình sẽ thật sự cho rằng cô đang thong dong như vẻ bề ngoài.
"Mình quả nhiên đã thay đổi, trước kia mình sẽ không như vậy." Lục Bình thì thầm tự nói.
⚝ ✽ ⚝
Lục Bình tắm xong, mặc quần áo đi làm, đeo mắt kính gọng đen, xách túi công văn lên rồi rời khỏi nhà.
Anh mua một chiếc bánh trứng ở lối vào tàu điện ngầm, sau đó vừa thổi vừa ăn từng miếng to. Đồng thời, bàn chân nhanh chóng hướng về phía trạm xe, xung quanh anh đều là những nhân viên văn phòng giống như anh, ai nấy đều vừa chạy vừa chen chúc mà vào.
Lúc tàu điện ngầm đến trạm, Lục Bình vừa vặn ăn xong bánh trứng.
Anh chen vào bên trong tàu điện ngầm.
"Chuyện mua xe còn phải đợi năm sau mới có thể nói ra."
"Nhưng mà, cho dù lái xe thì cũng không tiện trong giờ cao điểm buổi sáng." Lục Bình thì thầm một câu.
Ánh mắt của anh chú ý tới tấm biển quảng cáo đối diện cửa kính của tàu điện ngầm, "Xuyên Hòa Sale Lớn", nhìn về phía màn hình cạnh cửa thì trong đó đang giới thiệu ba buổi biểu diễn dành riêng cho khu vực nước ngoài của Xuyên Hòa!
Liếc nhìn điện thoại di động của cô gái bên cạnh, cô đang không ngừng ấn lưu mã giảm giá của Xuyên Hòa.
"Lý Ngọc Trân đúng là khí phách."
"Đáng tiếc, cho dù là người phụ nữ như vậy cũng không thể ngờ tới Lý gia sau lưng cô lại trơ mắt nhìn cô chôn vùi tất cả. Chuyện cô và Tống gia kết thông gia, hoàn toàn không có đơn giản như những gì cô nghĩ."
Lục Bình cảm khái.
Những ngày gần đây, anh không bắt tay vào việc sử dụng tình báo thứ tư, chỉ lặp đi lặp lại nghiên cứu tin tức đã đổi mới. Đến lúc này, anh mới ý thức được việc mình lợi dụng tình báo của mấy người này mới chỉ ở mức cơ bản.
⚝ ✽ ⚝
"Anh Bình!"
"Chào buổi sáng!"
Văn hóa Ngô Minh.
Lục Bình mới vừa vào công ty, Trương Oánh Oánh đã để ý tới, chờ người đi đến gần liền nhanh chóng chào hỏi.
"Chào buổi sáng!" Lục Bình cười gật đầu.
Từ sau đêm giao thừa, anh có thể cảm nhận được những tình cảm nóng bóng gần như không thể che giấu của Trương Oánh Oánh. Lục Bình không có từ chối, thậm chí, anh còn hưởng thụ loại cảm giác bình phàm có chút ngọt ngào và loại cảm giác tim đập thình thịch này.
Bạn thuê chung nhà chỉ là bạn thuê chung nhà, chị Đan chỉ muốn làm tình nhân!
Lý Ngọc Trân là Lý Ngọc Trân, là mục tiêu chinh phục của một thân phận khác của anh!
Trương Oánh Oánh là Trương Oánh Oánh, thân phận ‘ngụy trang’ của anh chính là một nhân viên tiếp thị bình thường, cần trải qua cuộc sống như người bình, ví dụ như yêu đương, ví dụ như lập gia đình!
"Bình Tử."
"Lát nữa cùng tôi đi tới Xuyên Hòa, báo cáo công việc một lần cuối cùng, sau đó chúng ta liền có thể nghỉ ngơi và đón năm mới!" Cố Đại Thạch xoay người lại, nói với Lục Bình.
"Đã biết." Lục Bình đáp một tiếng.
Cùng Cố Đại Thạch cùng đi vào Xuyên Hòa, toàn bộ nhân viên công ty bọn họ đều ở trong trạng thái hưng phấn. Lý Ngọc Trân cũng không phải là một người hẹp hòi, sẽ cung cấp đầy đủ lợi ích cho nhân viên của mình.
Người đến người đi.
Mỗi người đều đang nỗ lực cho chặng cuối.
Lần này, Lục Bình và Cố Đại Thạch đến tiếp nhận công việc, đừng nói là Lý Ngọc Trân, ngay cả giám đốc bộ phận quảng cáo như Lâm Thu Nguyệt đều không thể nhìn thấy. Người phụ trách tiếp nhận công tác là một vị trưởng phòng tướng mạo phổ thông.
Đối phương không có nói gì nhiều, bàn giao xong liền để hai người rời khỏi.
Trong lúc đang rời khỏi Xuyên Hòa thì Lục Bình bỗng quay đầu lại. Anh nhìn thoáng qua ánh đèn màu xanh đang lấp lóe của camera giám sát, đẩy mắt kính gọng đen một cái, khóe miệng hơi dương lên sau đó xoay người rời khỏi.
"Tôi nhận cú điện thoại."
Trước văn phòng lớn.
Điện thoại di động của Lục Bình rung lên, anh liếc mắt nhìn qua, nói với đồng nghiệp Cố Đại Thạch ở bên cạnh.
Nói xong, Lục Bình liền đi về phía hành lang bên cạnh, đứng tại trước cửa sổ sát đất. Anh nhận nghe điện thoại, đầu bên kia điện thoại di động chính là Đinh Thanh.
"A lô." Lục Bình ôn hòa đáp.
"Tiên sinh."
"Mười hai vị đổng sự, tôi mới chỉ kéo được 5 phiếu, còn thiếu ít nhất 3 phiếu, tôi sẽ cố gắng bắt lấy trước khi bỏ phiếu."
Đinh Thanh ôm hai bó hoa và mấy món đồ chơi đi đến trước một phần mộ, anh nói với người ở trong điện thoại.
"Viên Thái Bình không có chú ý tới anh đó chứ?" Lục Bình hỏi.
"Bên phía Cổ Gia đưa tới tin tức, Viên Thái Bình và Tống Vũ đã hoàn toàn không để tôi vào mắt. Dù sao thì ai lại xem một kẻ thua cuộc và chán chường trong 5 năm là đối thủ chứ." Đinh Thanh nói với vẻ mỉa mai.
"Vậy chúc anh có thể cho ông ta một bất ngờ lớn."
"Tôi đã hiểu."
Điện thoại lập tức ngắt kết nối.
Đinh Thanh đứng trước mộ bia, khom người để hoa và đồ chơi xuống, sau đó nhẹ nhàng lau chùi mộ bia, nhổ cỏ dại ở xung quanh.
Anh ngồi dựa vào bia mộ.
"Y Vân."
"Viên Thái Bình có thể tàn nhẫn giết chết Chân Chân, nhưng mà anh làm thế nào cũng không thể nhẫn tâm giết chết Tiểu Tác Tân được." Đinh Thanh lộ ra vẻ sa sút tinh thần, nói lẩm bẩm.
Buổi chiều, ba bốn giờ.
Văn hóa Ngô Minh.
Điều hòa mở hết công suất, cửa sổ bằng kính được bao phủ bởi một tầng hơi nước dày đặc.
Lục Bình ngáp một cái, để sách trong tay xuống ngẩng đầu lên, quan sát về phía văn phòng. Cố Đại Thạch trước bàn làm việc đang nhìn chằm chằm và màn hình máy tính, Tiên Kiếm Kỳ Hiệp Truyện đã lâu không chơi lần nữa bị anh mở ra. Bên tay phải, Trương Oánh Oánh đang đeo tai nghe chăm chú xem phim. Cô như có cảm giác mà nhìn về phía Lục Bình, lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Anh tiếp tục nhìn quanh.
Trong công ty, ngoại trừ đám đồng nghiệp nằm trong hạng mục hợp tác với Xuyên Hòa là được nghỉ phép sớm, những người còn lại đều vô cùng bận rộn.
Hoạt động khuyến mãi của Xuyên Hòa gồm rất nhiều hàng hóa, không ngừng giao quảng cáo cho Ngô Minh.
Phần lớn đồng nghiệp năm nay sẽ có một năm mới ấm no.
Lục Bình thu hồi ánh mắt, anh tháo kính mắt xuống, trong lúc lau chùi tròng kính thì khóe miệng nhẹ nhàng giương lên.
"Một con bướm thỉnh thoảng vỗ cánh mấy lần ở trong rừng nhiệt đới Amazon Nam Mỹ có thể gây ra một cơn lốc xoáy khổng lồ ở Bắc Mỹ cách đó hàng vạn km."
"Từ lúc mình mở tình báo ra thì ảnh hưởng cũng đã bắt đầu rồi."
Lục Bình đeo mắt kính lên, thì thầm tự nói.
Anh hưởng thụ loại cảm giác này, trong lúc giơ tay nhấc chân liền tạo ra tầng tầng sóng gợn, ảnh hưởng tới hàng chục người, hàng trăm người… thậm chí là hàng vạn người!
Nếu như không có anh, công ty văn hóa Ngô Minh sẽ không có khả năng nhận được đơn đặt hàng của Xuyên Hòa, đám đồng nghiệp trong công ty càng không thể có một năm mới sung túc.
"A Bình."
"Lát nữa tan làm có sắp xếp gì chưa? Cùng đi chơi mấy ván không?" Cố Đại Thạch như nhớ ra cái gì đó, thả con chuột xuống, xoay người lại nói với Lục Bình.
Lục Bình nghe thấy vậy thì ánh mắt hơi lấp lóe.
"Được." Anh cười đáp.
Còn nhớ rõ, lần trước Đại Thạch gọi anh đi chơi chính là ngày đầu tiên anh gọi điện thoại cho Lý Ngọc Trân. Vận mệnh bình thường và vô vị của anh đã bắt đầu thay đổi từ ngày kia!
"Tôi cũng đi!"
"Tôi cũng đi!"
Trương Oánh Oánh không biết đã tháo tai nghe xuống từ lúc nào, nghiêng lỗ tai có chút phiếm hồng qua nghe lén, sau đó mở to hai mắt nói ra.
Chạng vạng tối, 5 giờ 30 phút, sắc trời đã tối.
Đã lâu rồi không tan làm đúng giờ.
Tàu điện ngầm đi qua ba trạm dừng, Lục Bình và Cố Đại Thạch quen thuộc đi vào phòng trò chơi, Trương Oánh Oánh vui vẻ đi theo sau lưng. Cô nhìn chăm chú hai người trước mặt, lại đột nhiên có một chút ghen tị, cảm thấy bọn họ có một loại ăn ý không thể diễn tả bằng lời.
"Tôi chọn Bát Thần, cho anh mở mang tầm mắt một chút!"
"Vậy tôi sẽ chọn Hỏa Vũ."
⚝ ✽ ⚝
Hôm sau.
Mười tám tháng chạp.
Thời tiết âm u.
Lục Bình thay một bộ quần áo công sở, mặc một chiếc áo len mỏng màu be, văn hóa Ngô Minh cũng không có yêu cầu quá cứng nhắc về cách ăn mặc, trước kia anh đơn thuần chỉ là lười chọn quần áo, quần áo lao động là tiện nhất. Nhưng hiện tại đã không còn giống với lúc trước, Trương Oánh Oánh đã dẫn anh đi mua không ít bộ quần áo.
Anh bưng một ly cà phê, đứng cạnh cửa sổ sát đất.
Trên gương mặt Lục Bình không thể hiện ra quá nhiều cảm xúc, nhưng trong lòng đã bắt đầu cảm thấy căng thẳng. Anh đặt tất cả mọi thứ vào trên người Đinh Thanh. Nếu như Đinh Thanh xảy ra vấn đề, không ngồi lên được vị trí kia thì đại lão dư luận Trung Hải - Tiết Hoa Thanh sẽ bỏ gánh, quay sang đầu quân cho Tống Tử Văn.
Cho dù còn có tình báo thứ tư thì cũng không còn lực xoay chuyển đất trời nữa rồi.
Đến lúc đó, tất cả mọi thứ có thể đều sẽ sụp đổ.
"Chỉ có thể như vậy." Ngón tay dùng sức siết chặt tay cầm, Lục Bình thì thầm tự nói.
Anh cũng không muốn giao quyền quyết định hướng đi cho Đinh Thanh, nếu như có khả năng, anh thà rằng để bản thân đảm nhiệm tất cả các thứ này.
Nhưng anh không thể!
Anh chỉ là một nhân viên bình thường, nếu như thật sự để anh ngồi trước bàn hội đồng quản trị bỏ phiếu kia, anh có thể sẽ không chịu được áp lực mà khẩn trương run rẩy.
Lục Bình nhận thức rất rõ về bản thân mình.
Bầu trời cả ngày hôm nay đều vô cùng âm u.
Hai giờ chiều.
Khu Đông Thành.
Trước tòa nhà của tập đoàn vận tải Trung Hải, một chiếc Mercedes màu đen tiến tới từ ngã tư, một trong mười hai vị đổng sự - một ông lão mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu đen, tay cầm quải trượng đầu rồng, giẫm lên thảm đỏ, bước vào tòa nhà dưới sự bao vây của các vệ sĩ áo đen.
Bắt đầu từ ông lão mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu đen.
Giống như là một tín hiệu.
Hết đoàn xe này đến đoàn xe khác không ngừng lái vào, mười hai đổng sự lần lượt xuất hiện.
⚝ ✽ ⚝
"Xuy —— "
"Vẻ bề ngoài của những người này đúng là càng ngày càng cao cấp. Đáng chết, thế giới bên trong lại là những con rệp ở nơi ánh mặt trời không thể chiếu tới!"
Trên con đường đối diện với tòa nhà tập đoàn vận tải có hai chiếc Passat cũ màu đen đang đỗ.
Trong xe.
Mã An Bang, đội trưởng già lôi thôi lếch thếch của Đội giám sát thế giới Trung Hải, một tay cầm bánh mì, một tay cầm ống nhòm. Ông ta cắn miếng bánh mì, bất mãn mắng.
"Sư phụ."
"Ngài cho rằng ai sẽ được chọn làm chủ tịch và người phát ngôn mới." Thanh niên trẻ tuổi ở vị trí tài xế.
"Không phải đã tới rồi sao."
Mã An Bang uống một hớp nước, đúng lúc này, phương xa lại có xe đội lái tới.
Ông ta cầm ống nhòm lên, sắc mặt trở nên khó coi hơn rất nhiều, trầm giọng nói ra.
"Viên Thái Bình chỉ định người kế tục là nhân tài tinh anh hàng đầu đến từ trường tài chính danh tiếng nhất thế giới, Tống Vũ. Vì Tống Vũ này, lão già kia đã vứt bỏ Đinh Thanh." Mã An Bang lại nói.
Ông ta xuyên qua ống nhòm, nhìn chăm chú vào hai người đi xuống từ trên xe.
Tống Vũ cung kính dìu Viên Thái Bình hướng về phía tòa nhà, mới vừa đi được không xa, Viên Thái Bình đột nhiên dừng bước. Ông ta tìm được ống kính, sau đó nhìn về phía bên này.
Viên Thái Bình vuốt cằm.
"Lão cẩu này!" Mã An Bang mắng.
Ông và Viên Thái Bình đồng thời xuất hiện từ vài thập niên trước.
"Ồ?"
"Đinh Thanh?"
Mã An Bang đang chuẩn bị nói gì đó, ánh mắt đột nhiên ngưng lại, ống nhòm trong tay lại hướng về một phương hướng khác.
Trong đó, một chiếc ô tô màu đen khác đang đến gần, chỉ mới nhìn biển số xe thôi, Mã An Bang đã xác nhận được thân phận của chủ xe.
Viên Thái Bình và Tống Vũ là người ra sân sau cùng sau khi mười hai vị đổng sự đều đến đông đủ, Đinh Thanh lúc này mới chạy đến, Mã An Bang theo bản năng liền đánh hơi được chút mùi vị không bình thường.
Phía trước tòa nhà.
Bên trên thảm đỏ.
"Ba." Tống Vũ lên tiếng gọi.
"Anh ta đang làm cái gì?"
"Đừng quên."
"Cậu ta vẫn là người đứng thứ hai trên danh nghĩa của tập đoàn vận tải Trung Hải, cũng là người dự bị." Trên gương mặt già nua của Viên Thái Bình lộ ra một tia lo lắng, trầm giọng nói ra.
Đúng lúc này, chiếc xe màu đen kia đã dừng lại, cửa xe hàng sau bị đẩy ra, một người đàn ông mặc một bộ âu phục được là thẳng tắp, hai cúc áo trên cùng bị tháo ra.
Đinh Thanh đút hai tay ở bên trong túi, dáng vẻ cà lơ phất phơ xuất hiện ở trước mặt tất cả mọi người. Anh đứng ở một bên cửa xe, khẽ cười quan sát bốn phía một cái.
Đầu tiên, Đinh Thanh gật đầu với lão gia tử và Tống Vũ ở trên bậc thang một cái, sau đó tầm mắt nhìn thấy Mã An Bang nụ cười trên gương mặt lại sâu hơn mấy phần, anh vẫy vẫy tay với người bạn cũ này của mình từ xa.
"Viên Gia!"
"A Vũ!"
"Xin lỗi, xin lỗi! Tối hôm qua ngủ có chút trễ, hôm nay vừa mới dậy, suýt nữa đã đến muộn."
"Đám thỏ chết bầm kia, không có một tên nào dám gọi tôi dậy cả."
Đinh Thanh đi đến bên cạnh Viên Thái Bình và Tống Vũ, tay xoa huyệt thái dương, thoải mái nói lời xin lỗi.
"Đừng có để mất mặt ở bên ngoài!" Sắc mặt Viên Thái Bình trầm xuống, ông ta dùng sức gõ quải trượng xuống mặt đất, lập tức quay người hướng vào bên trong tòa nhà.
"Anh Thanh!" Tống Vũ cười chào hỏi, sau đó vội vàng dìu lão gia tử rời khỏi.
⚝ ✽ ⚝
"Không thích hợp."
"Đinh Thanh có chút không đúng." Trong xe, đội trưởng Mã An Bang lôi thôi lếch thếch trầm giọng nói.
Cơn gió mùa đông bất chợt thổi qua hai hàng cây khô bên đường, phát ra tiếng rì rào.
"Sư phó."
"Gió nổi lên rồi!"
Đông!
Đông!
Đông!
Trong văn phòng.
Lục Bình đọc sách nhưng lại đọc không vào một chữ nào. Anh có chút thấp thỏm bất an, đầu ngón tay không ngừng gõ lên bàn làm việc, tiếng gõ dần dần khớp với nhịp tim đang đập ở trong lồng ngực.
"2 giờ 15 phút rồi."
"Thời gian hội nghị bắt đầu chắc là ba giờ đúng."
Lục Bình liếc nhìn thời gian, sau đó dứt khoát không đọc sách nữa. Anh vỗ vỗ gò má, điều chỉnh hô hấp, chờ sau khi bình phục lại một chút mới cười khổ một tiếng, chỉ cảm thấy tâm cảnh của mình còn kém quá xa.
Anh còn chưa bước lên sân khấu, chỉ đứng ở phía sau thôi mà tâm trạng đã bất an thành dạng này.
"Không cần tự coi nhẹ mình, cũng không thể tự cao tự đại."
"Khuyết điểm của mình rất rõ ràng, đó chính là khởi điểm quá thấp, một tháng trước vẫn chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường đến không thể bình thường hơn. Thời gian chưa đến một tháng mà đã có thể làm được đến mức độ này đã là chuyện không dễ dàng."
Lục Bình tự trấn an mình.
"Ưu điểm của mình cũng rất rõ ràng, năng lực chịu đựng áp lực cực mạnh, có thể tích lũy tâm trạng tiêu cực, đến lúc an toàn sẽ phát tiết ra ngoài gấp bội."
"Tốc độ trưởng thành của mình rất nhanh, nhưng cũng chỉ có như vậy, bọn họ không nhất định sẽ cho mình thời gian trưởng thành."
Thời gian cuối cùng trước cơn bão.
Lục Bình bắt đầu phân tích tình hình của bản thân.
Sau khi liên tưởng đến một số nội dung, Lục Bình thấp giọng tự giễu: "Nếu như có cơ hội, có lẽ mình đến đi gặp bác sĩ tâm lý một chút, xem xem tâm thần của mình liệu có còn khỏe mạnh hay không. Nhưng mình cũng cần hiểu rõ, khả năng là loại cảm giác này không lành mạnh, từ một góc độ nào đó mà nói có thể nói là sự biến thái trong lòng đang chống đỡ giúp mình đi xa hơn."
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
"Ba giờ rồi." Lục Bình chợt dừng lại.
Ánh mắt của anh ngưng tụ lại, nhìn về phía ngoài cửa sổ.
⚝ ✽ ⚝
Khu Đông Thành.
Tòa nhà của tập đoàn vận tải Trung Hải.
Phòng hội nghị.
Một cái bàn dài được đặt ở giữa trung tâm phòng họp, hai bên bàn dài là mười hai đổng sự đức cao vọng trọng của nhánh thứ ba Tào Môn, tập đoàn vận tải Trung Hải, người phát ngôn tiền nhiệm- Viên Thái Bình, người kế nhiệm Tống Vũ, và một người dự bị khác là Tào Vinh và… Đinh Thanh!
Hai người chứng kiến được tổng bộ phái tới ngồi ở đầu hai bên trái, phải của cái bàn.
Lúc này.
Còn mười lăm phút nữa là hội nghị chính thức bắt đầu, 2 giờ 45 phút theo giờ Yến.
"Hắc —— "
"Ợ —— "
Đinh Thanh ngáp một cái, sau đó vươn người.
Động tĩnh của anh không nhỏ, thu hút sự chú ý của không ít người, dáng vẻ cà lơ phất phơ mà cười cười, chắp tay "Xin lỗi! Xin lỗi…"
Viên Thái Bình đang cười nói chuyện với người ở đầu bàn nghe thấy động tĩnh liền ngoảnh lại, sắc mặt xanh mét, trừng mắt nhìn Đinh Thanh một cái, sau đó thu hồi ánh mắt.
Tống Vũ ngồi đối diện Đinh Thanh, bên trong ánh mắt phía sau cặp kính gọng vàng nhìn về phía Đinh Thanh chứa đầy sự châm biếm.
Lại qua 5 phút.
"Còn lại mười phút cuối cùng, mời các vị chuẩn bị cho thật tốt, một khi tiến vào hội nghị sẽ không được phép uống nước, sử dụng điện thoại hay là đi vệ sinh."
Người chứng kiến từ tổng bộ vừa mới trò chuyện với Viên Gia là một ông lão mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu đen, tinh thần phấn chấn. Ông vỗ tay lên bàn một cái.
Đợi đến lúc tất cả ánh mắt của mọi người trong phòng hội nghị đều tập trung ở trên người mình, ông lão mới uy nghiêm cất tiếng.
⚝ ✽ ⚝
Bên ngoài phòng hội nghị, cửa lớn đóng chặt, trên hành lang thật dài là từng hàng vệ sĩ áo đen.
Bên trong phòng họp, bầu không khí ngưng trọng đến đáng sợ.
Mười tám người ngồi ở đây đều có địa vị không thấp trong tập đoàn vận tải Trung Hải và trong Tào Môn. Vẻ mặt của ai nấy đều nghiêm túc, ngồi thẳng người, loại khí chất của những người có địa vị cao và đi ra từ trong núi thây biển máu không ngừng trút xuống.
Đại lão!
Bọn họ đều là đại lão chân chính! Thậm chí là giáo phụ!
Lúc này, nếu như có người bình thường xông vào, chỉ đảo mắt thôi khả năng đã không thể nói thành lời, cả người đứng bất động tại chỗ, chân đều nhũn cả lên.
Cho dù là Lục Bình bước vào, khả năng cũng không khá hơn là bao.
Đinh Thanh híp mắt lại, ánh mắt của anh nhìn qua hai trong mười hai vị đổng sự là Trần Phúc Hán và Bảo Quân, phản ứng của hai người này có chút quá khích, trên gương mặt béo mập rịn ra chút mồ hôi, hô hấp có hơi kịch liệt.
⚝ ✽ ⚝
Người chứng kiến của tổng bộ vẫn cho bọn họ hoạt động tự do, nhưng trong 10 phút cuối cùng này, không có người nào nói chuyện cả.
[Ong ong ——]
Đúng lúc này.
Điện thoại di động của một trong mười hai vị đổng sự đột nhiên vang lên, tiếng vang vốn cũng không lớn nhưng lại bị phóng đại hơn rất nhiều ở giờ phút này.
Từng đôi mắt đồng loạt nhìn qua.
"Xin lỗi!"
"Xin lỗi!"
Đổng sự Tiền Thanh Nguyên nói xin lỗi, ông lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua, sắc mặt thay đổi, lập tức đứng dậy đi sang một bên.
"A lô." Tiền Thanh Nguyên nói.
Cũng không biết là đã nghe được cái gì, giọng nói của Tiền Thanh Nguyên chợt cao lên, vẻ mặt khó coi.
Nhưng không tới một phút, cuộc điện thoại đã kết thúc.
Đổng sự Tiền Thanh Nguyên lại ngồi xuống vị trí của mình một lần nữa.
[Ong ong ——]
Giống như là đã được hẹn trước, Tiền Thanh Nguyên vừa ngồi xuống, điện thoại di động của một vị đổng sự khác là Đỗ Vân Thanh lại rung lên.
Phản ứng của Đỗ Vân Thanh cũng tương tự với phản ứng của Tiền Thanh Nguyên.
Ông cũng đi sang bên cạnh, nhận nghe điện thoại.
Bầu không khí bên trong phòng hội nghị bắt đầu trở nên có chút vi diệu, mười hai lão hồ ly đưa mắt nhìn nhau, giống như là muốn nhìn ra cái gì đó từ trên gương mặt của đối phương.
Người có khứu giác nhạy bén hoặc là người đã bị Đinh Thanh chào hỏi trước đó đều đánh hơi được biến cố.
Sau khi đổng sự Đỗ Vân Thanh cất điện thoại di động và đi trở về chỗ ngồi, lúc ông đi qua Viên Thái Bình thì ánh mắt hơi híp lại của Viên Thái Bình chợt mở ra, giọng nói khàn khàn khiếp người vang lên:
"Vân Thanh!"
"Viên… Viên Gia!" Đỗ Vân Thanh đáp một tiếng.
Ông nhìn thấy ánh mắt hỏi thăm của Viên Thái Bình, nhưng không có đáp lại, chỉ tránh ánh mắt của đối phương.
[ Ong ong ——]
Vẫn là tiếng điện thoại vang lên.
Sau khi Đỗ Vân Thanh ngồi xuống, tiếng điện thoại di động của đổng sự Quý Quế Sinh cũng truyền đến từ trong lồng ngực.
Ba cú điện thoại liên tiếp này hoàn toàn khiến cho bầu không khí trở nên quỷ dị.
Viên Thái Bình ngồi ngay ngắn người lại, giống như mãnh hổ xế chiều, trở nên khiếp người và nguy hiểm.
Hai người chứng kiến đến từ tổng bộ cũng ngưng thần, ánh mắt của bọn họ quét qua từng thành viên ban giám đốc. Việc bổ nhiệm người phát ngôn của bốn chi nhánh Tào Môn xưa nay đều là một chuyện quan trọng, yêu cầu và tiêu chuẩn cực kỳ nghiêm ngặt trên một số phương diện, nhưng mà yêu cầu trên một số phương diện khác lại quá buông lỏng.
Ví dụ như, Tranh giành!
Chỉ cần là người bên trong dự bị, chỉ cần không có ăn cây táo, rào cây sung, thì cho dù ngươi có đấu tranh quyết liệt như nào đều nằm trong phạm vi cho phép!
Người chiến thắng cuối cùng chính là vua!
"Tôi nhận cú điện thoại." Quý Quế Sinh nhìn thoáng qua Đỗ Vân Thanh và Tiền Thanh Nguyên vừa mới nhận điện thoại, trầm ổn đáp lời.
Trên chiếc bàn dài, nụ cười trên gương mặt Đinh Thanh càng ngày càng rực rỡ. Anh nhìn chăm chú vào Quý Quế Sinh đang đi sang bên cạnh. Ba người cuối cùng này là ba người dễ bị dao động nhất, chỉ khi nắm chặt tại thời khắc cuối cùng, kết hợp với bầu không khí thay đổi, uy hiếp bọn họ đưa ra lựa chọn… thì mới có thể thành công!
Nếu như anh mà hành động với bọn họ giống như mấy người Trần Phúc Hán và Bảo Quân thì trong mấy ngày này bọn họ đã có thể thay đổi chủ ý của mình đến tám lần rồi.
⚝ ✽ ⚝
"Đổng sự Quý."
"Tôi là Viên Lợi Quân, mười lăm năm trước ông xảy ra quan hệ với vợ của Đỗ Vân Thanh, sinh ra một đứa con gái nhỏ tên là Đỗ Thắng Nam. Đỗ Thắng Nam là đứa con nhỏ nhất của Đỗ Vân Thanh, cũng là đứa con gái duy nhất, được đối phương coi như hòn ngọc quý trên tay!"
"Nhưng ông có biết, việc ông xảy ra quan hệ với vợ của Đỗ Vân Thanh là do Viên Thái Bình thúc đẩy? Đêm hôm đó, Viên Thái Bình cố ý điều Đỗ Vân Thanh đi chỗ khác, sau đó bỏ thuốc vào trong rượu của các người."
Quán bar Sắc Giới.
Trong phòng riêng.
Người đã từng là anh em với Đinh Thanh - Viên Lợi Quân cầm điện thoại, trầm giọng nói ra.
"Hội nghị bắt đầu!"
"Toàn trường yên lặng!"
Một ông lão mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu đen, tinh thần phấn chấn cất cao giọng.
"Mời các vị nộp điện thoại di động lên." Ông lão lại nói.
Vệ sĩ áo đen thân hình cao lớn giống như bảo tháp, tay cầm một cái khay, bắt đầu đi từ phía đầu bàn dài, từng chiếc điện thoại di động lần lượt được đặt vào trong khay.
Vệ sĩ đi đến bên cạnh Đinh Thanh.
Một cái bóng màu đen áp xuống.
Đinh Thanh ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua vệ sĩ mang đến cảm giác cực kỳ ngột ngạt này, cười một tiếng, lấy điện thoại di động ra. Anh cũng không nghiêm túc đặt điện thoại vào trong như các đổng sự khác, chỉ thuận tay ném lên một cái, không biết đã đập vào điện thoại di động của ai.
Sau khi thu hết điện thoại.
Máy quay chuyên nghiệp được dựng lên, ánh sáng màu xanh sáng lên.
"Cho mời —— Quan nhị gia!"
Ông lão mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu đen trở nên nghiêm trang, giọng nói vang dội vang vọng.
Quan Công mặt đỏ được hai người cẩn thận từng li từng tí một đưa đến phía sau hai người chứng kiến của tổng bộ.
"Bái nhị gia!"
Ông vừa dứt tiếng, tất cả đổng sự trước bàn dài trong phòng hội nghị đều lập tức đứng dậy, các vệ sĩ áo đen đứng khắp nơi trong phòng cũng đều hướng về phía Quan Công mặt đỏ, cho dù là Đinh Thanh cà lơ phất phơ cũng thu liễm vẻ mặt bất cần đời lại.
Sau khi cử hành xong nghi thức.
Không có quá nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp tiến đến phân đoạn tiếp theo.
"Ta…"
"Tôi tự nguyện rời khỏi thân phận người dự bị." Người dự bị Tào Vinh đứng lên, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, vẻ mặt anh lúc này lộ ra chút khẩn trương. Anh hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói ra.
"Cậu đã chắc chắn?" Ông lão hỏi.
"Chắc chắn!"
"Ngồi xuống đi."
Sau khi Tào Vinh ngồi xuống, những ánh mắt tập trung ở trên người anh liền dời đi, đến lúc này anh mới phát hiện sống lưng của mình đã bị mồ hôi thấm ướt.
Anh cúi đầu xuống, nhìn về phía trước.
Người dự bị như anh cũng chỉ là cho có mà thôi, mười hai vị đổng sự sẽ không có người nào bỏ phiếu cho anh cả.
"Đều nhìn tôi làm cái gì? Tiếp tục đi chứ!"
Tào Vinh bỏ quyền, Viên Thái Bình nhìn về phía Đinh Thanh, theo động tác của ông ta, mấy lão hồ ly trước bàn dài cũng lần lượt nhìn về phía Đinh Thanh. Nhận thấy được ánh mắt kia, Đinh Thanh chỉ nhún vai, trên mặt lộ ra nụ cười sau đó lên tiếng.
Anh vừa dứt lời, Viên Thái Bình lập tức dùng lực nắm chặt quải trượng, ánh mắt chớp mắt đã trở nên hung tàn, âm u lạnh lẽo. Ông ta trừng mắt nhìn chằm chằm vào Đinh Thanh. Đến lúc này, tất cả lớp vỏ giả nhân giả nghĩa của ông ta đều bị xé sạch, ý uy hiếp không che giấu gì.
"Cánh cứng cáp nên muốn bay một mình rồi." Giọng nói khàn khàn của Viên Thái Bình vang lên.
Tống Vũ đẩy một gọng kính vàng một cái, không nói tiếng nào.
Bầu không khí càng ngày càng căng thẳng và quỷ dị. Tại bốn phía của chiếc bàn dài, mấy vị đổng sự vẫn bình chân như vại, nhưng phần lớn mọi người đều lựa chọn di chuyển tầm mắt. Cho dù là bọn họ cũng không biết được chuyện sẽ phát triển tới đâu.
"Hội nghị tiếp tục."
"Hiện tại, nếu như mọi người cho rằng Đinh Thanh là người thích hợp dẫn dắt tập đoàn vận tải Trung Hải phát triển thì mời giơ tay phải lên."
Ông lão mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu đen gõ gõ lên bàn.
Toàn trường yên lặng.
Ánh mắt sáng như đuốc của ông đảo qua mỗi một đổng sự ở bên trong phòng hội nghị, sau đó uy nghiêm nói ra.
Dựa theo quy tắc bầu chọn người phát ngôn trước đó, người có phiếu bầu bằng phiếu ở thời điểm cơ bản sẽ là người phát ngôn cuối cùng, lần này chắc là cũng không ngoại lệ.
Ông lão vừa dứt lời, toàn bộ phòng hội nghị lâm vào khoảng yên tĩnh ngắn ngủi.
Đinh Thanh ngồi ngay ngắn người lại.
Ánh mắt chấn nhiếp của Viên Thái Bình không ngừng nhìn qua mấy mấy vị đổng sự.
"Đinh Thanh!"
Sự yên tĩnh bị phá vỡ.
Đối diện Viên Thái Bình, đổng sự Lý Vi Dân lão gia tử giơ tay phải lên, đồng thời nói ra.
Viên Thái Bình và Tống Vũ đều không cảm thấy ngoài ý muốn đối với quyết định của Lý Vi Dân, Viên Thái Bình chỉ liếc mắt nhìn chằm chằm Lý Vi Dân, sau đó liền dời đi chỗ khác.
"Đinh Thanh một phiếu." Ông lão nói.
"Đinh… Đinh Thanh!" Gương mặt già nua của Trần Phúc Hán đỏ lên, ông cũng giơ tay lên, nói.
"Đinh Thanh!" Bảo Quân híp mắt lại, cũng nhấc tay lên.
Nghe thấy mấy âm thanh liên tiếp này, con mắt Viên Thái Bình đột ngột trợn to, trong mắt lộ ra vẻ không thể tin nổi, nụ cười giả tạo của con rể Tống Vũ cứng ngắc ở trên mặt.
Biến số!
Liên tưởng tới ba cuộc điện thoại trước lúc hội nghị bắt đầu, ai cũng có thể ý thức được biến số đang xảy ra!
Đinh Thanh!
Vậy mà lại là Đinh Thanh!
Hiện tại đã là 3 phiếu, đổng sự Tiền Thanh Nguyên lúc nãy nhận điện thoại nhìn về phía hai người kia. Bọn họ giống như đều nhìn ra được sự kinh nghi ở trong mắt đối phương. Nếu như nội dung cuộc điện thoại của đối phương cũng tương tự như mình thì cộng với số phiếu của ba người này sẽ là 6 phiếu, đã chiếm một nửa.
"Đinh Thanh!"
Hai người trong số bọn họ hít một hơi thật sâu, đồng thời giơ tay lên dưới cái nhìn uy hiếp của Viên Thái Bình.
Chỉ mới mở màn thôi mà đã 5 phiếu rồi.
Có hai vị đồng sự vốn còn có chút do dự, nhưng sau khi bị liên hệ trước thời hạn thì cũng không do dự nữa, đều giơ tay phải lên.
"Đinh Thanh!"
"Đinh Thanh!"
Quý Quế Sinh nhận điện thoại cuối cùng cũng giơ tay phải lên.
8 phiếu!
Vượt qua một nửa!
Đinh Thanh không còn che giấu nữa, trên gương mặt anh lộ ra nụ cười sáng lạn. Ánh mắt anh di chuyển khỏi vẻ mặt như muốn ăn thịt người của Viên Thái Bình, nhìn về phía hai vị đồng sự từ đầu đã được coi là người gió chiều nào theo chiều nấy.
"Thương gia!"
"Thái gia!"
Đinh Thanh nâng cao giọng, mắt lườm một cái:
"Nên đưa quyết định rồi!"
Anh cao giọng nói, cực kỳ hung hăng, không kém gì khí tràng của Viên Thái Bình.
Sự uy hiếp trong lời nói cũng không thèm che giấu nữa.
Thân thể hai người run nhẹ, bọn họ cùng nhìn nhau liền muốn giơ tay lên, nhưng mà trông thấy ánh mắt hung tàn của Viên Thái Bình thì lại thả tay xuống, nhưng lại muốn giơ lên… Qua một lúc lâu, hai người vẫn là run run rẩy rẩy giơ tay phải lên mà không ngẩng đầu. Bọn họ cũng không nói tên, chỉ cứng ngắc giơ như vậy.
Đinh Thanh nhìn về phía vị trí thủ lĩnh, lão gia tử đến từ tổng bộ dừng lại một lúc sau đó trầm giọng nói:
"Đinh Thanh —— "
"10 phiếu!"
"Người chưa bỏ phiếu, coi như là phản đối, 3 phiếu phản đối!" ( mười hai vị đổng sự, cộng thêm Viên Thái Bình )
"Hiện tại, người cho rằng Tống Vũ là thích hợp để dẫn dắt tập đoàn vận tải Trung Hải phát triển, mời giơ tay phải lên."
"Tống Vũ —— "
"Một phiếu! 12 phiếu phản đối!"
⚝ ✽ ⚝
⚝ ✽ ⚝
Ầm ầm!
Bên ngoài, bầu trời âm trầm cả ngày bị một tia chớp đánh tan, mưa bắt đầu rơi xuống to như trút nước.
Viên Thái Bình sầm mặt chống gậy cùng con rể Tống Vũ đi ra bên ngoài tòa nhà dưới sự bao vây của vệ sĩ, ngồi vào trong xe.
Từng thành viên ban giám đốc cũng lần lượt đi đến trước xe của mình và rời khỏi.
"Xảy ra chuyện!"
"Thật sự đã xảy ra chuyện!"
Trên chiếc Passat màu đen, lão đội trưởng Mã An Bang cầm ống nhòm, nhìn chăm chú vào đoàn xe đang rời đi ở phía xa. Ông nhíu chặt mày trầm giọng nói.
"Nhanh!"
"Bảo đội điều tra đi điều tra chuyện đã xảy ra trong phòng hội nghị một chút!"
Vẻ mặt Mã An Bang nghiêm túc, nói với đồ đệ.
"Đinh Thanh?"
"Nhất định là Đinh Thanh!"
"Những năm này cậu ta bày ra dáng vẻ sa sút tinh thần chỉ là đang cố ý diễn cho Viên Thái Bình nhìn?!"
"Ha ha!"
"Lão già kia cũng có ngày hôm nay…"
Mã An Bang nghĩ tới điều gì, con ngươi co rút lại, trên cánh tay chợt nổi một tầng da gà.
Lời ra đến khóe miệng bỗng im bặt.
Nụ cười vừa lộ ra trên mặt miễn cưỡng dừng lại.
Ông vốn đang định cười trên nỗi đau của đối thủ cũ, nhưng mà lúc nghĩ đến Đinh Thanh ẩn núp 5 năm như thế, thủ đoạn và lòng dạ như vậy, ông cười không nổi nữa.
"Có lẽ, đối với chúng ta mà nói, Tống Vũ sẽ là một người phát ngôn thích hợp hơn." Mã An Bang lẩm bẩm.
Ông và Viên Thái Bình đấu cả đời, ông biết rõ đó là một lão già khó dây dưa cỡ nào!
⚝ ✽ ⚝
Văn hóa Ngô Minh.
Lục Bình ngẩng đầu nhìn về phía những hạt mưa đang không ngừng đánh vào cửa sổ, điện thoại di động chợt vang lên.
Anh lập tức cầm lên xem và kết nối.
"Được." Lục Bình nở nụ cười rạng rỡ.
"Tôi biết rồi!"
⚝ ✽ ⚝
Trung Hải, trung tâm CBD, trong một căn phòng hiện đại hóa.
"Thật sự là Đinh Thanh."
Đại lão nắm giữ lĩnh vực truyền thông - Tiết Hoa Thanh thì thầm tự nói.
Anh ta không cảm thấy chấn kinh quá lâu, rất nhanh đã thu liễm tất cả cảm xúc của mình.
"Tống công tử."
"Xin lỗi! Xin lỗi!"
"Tôi thật sự có chuyện, không giúp được ngài!"
Tr