Chương 121 - Chỉ Còn Ba Tháng
Cùng lúc đó, dưới màn đêm.
Trạch viện Lý gia.
Dường như đã xảy ra biến cố gì, trong căn nhà rộng lớn đèn đuốc sáng ngời. Từ trên xuống dưới dòng chính Lý gia đều vội vã thức dậy thay đổi quần áo, đám người giúp và nhân viên an ninh đều như sẵn sàng trận địa đón quân địch.
Tại trung tâm của tòa nhà cổ điển này, tại nhà chính, mấy người trung niên và hậu bối trẻ tuổi đi lại bất an trong phòng.
Không bao lâu sau, ngoài nhà truyền đến động tĩnh.
Nhị gia Lý gia Lý Trọng Thanh bước nhanh ra ngoài, ở ngoài hành lang, trông thấy đại ca Lý Trọng Ngôn đẩy cha mình ngồi trên xe lăn đi tới. Ông ta lập tức đi lên nghênh đón, nhìn thấy sắc mặt của cha đã khá hơn, trước người đang đắp thảm. Lý Trọng Thanh gọi một tiếng “Ba". sau đó khom người, dịch thảm cho cha mình.
"Đại ca, anh làm gì vậy?!"
"Thân thể của ba vừa mới có một chút khởi sắc, có chuyện gì ban ngày không thể nói sao?" Lý Trọng Thanh nhìn về phía đại ca Lý Trọng Ngôn, mặt lộ vẻ tức giận.
Lý Trọng Ngôn không nói gì, chỉ đẩy xe lăn tới nhà chính. Lão gia tử ngồi ở chính giữa, đám trưởng bối Lý gia đứng ở phía trước, đám thanh niên hậu bối thì đứng ở hàng sau.
"Đều quỳ xuống." Giọng nói Lý lão gia tử khàn khàn, vang dội.
Ông vừa dứt tiếng, cha Lý Ngọc Trân - Lý Trọng Ngôn không nói một lời, hai đầu gối quỳ dưới đất. Nhìn thấy đại ca như vậy, mấy người còn lại vốn còn đang có ý kiến nhưng cũng không nói thêm gì nữa. Ba trưởng bối Lý gia và đám thanh niên hậu bối đều quỳ thành hai hàng.
"Trọng Ngôn."
"Phái người đi tiếp quản lực lượng của Tống gia tại Bắc Cương, sau khi thu xếp ổn thỏa, đóng gói tất cả tài nguyên gia tộc ở gần đó vào gửi đến cho Vương gia."
Lý lão gia tử cúi thấp đầu, đôi mắt dường như nhắm lại. Ông thật sự đang rất yếu.
Ông dùng giọng nói khàn khàn, thực hiện màn điều động và sắp xếp cuối cùng:
"Vương gia đã đỏ mắt với Bắc Cương từ rất lâu rồi, nhận được mối làm ăn kia sẽ có thể nối liền năm bắc thành một mảnh."
"Mà Lý gia chúng ta lại chỉ cần Vương gia ủng hộ."
"Trọng Ngôn!"
"Con có thể đi lên hay không, đây chính là cơ hội cuối cùng của con."
"Vâng, thưa cha!"
Cha của Lý Ngọc Trân - Lý Trọng Ngôn quỳ hai đầu gối xuống đất, dập đầu vào sàn nhà lạnh như băng.
Bên ngoài nhà chính, mẹ Lý Chương Thoại Vũ đang nghẹn ngào. Lão gia tử Lý Kiến Quốc đã tiêm một mũi phong bế tương tự như thuốc của vận động viên, gần như là hy sinh tuổi thọ ngắn ngủi còn lại của mình để đổi lấy chút tinh lực ngắn ngủi lúc này.
"Không thể tiêm!"
"Thân thể của lão gia tử không chịu được!"
"Ba tháng! Lão gia tử chỉ còn lại đại khái… ba tháng."
Trong đội ngũ y tế, lời nói của bác sĩ chính vang dội bên tai.
Ba tháng sau, Lý Trọng Ngôn không thể dựa theo mong muốn, tòa nhà cao tầng… sẽ sụp đổ!
⚝ ✽ ⚝
Chiếc xe con màu đen lái vào trong màn đêm. Từ đầu đến cuối, năm chiếc xe cùng kiểu hợp thành một đoàn xe.
Lục Bình nhìn chăm chú về phía ngoài cửa sổ. Anh không dám buông lỏng, trong tay mơ hồ đổ mồ hôi, chỉ cảm thấy trong bóng tối, xuyên qua dòng xe thưa thớt kia, trong tòa nhà phía xa… có vô số ánh mắt đang dòm ngó mình.
Lý Ngọc Trân ngồi ở bên cạnh Lục Bình, đôi chân xinh đẹp bắt chéo, vẻ mặt bình tĩnh xem một phần báo cáo.
"Sớm biết vậy thì đã ngủ lại ở công ty rồi." Lục Bình nhéo mi tâm một cái.
Khi đoàn xe lái tới một ngã tư, biến cố xảy ra, có mấy chiếc xe con ngăn ở trước đoàn xe.
Tay Lục Bình chống gò má, bình tĩnh nhìn về phía trước xe.
Lý Ngọc Trân chờ xe dừng lại, mới khép sách lại, nâng ánh mắt lạnh lùng lên.
Tạch!
Mấy chiếc xe ngăn ở trước đường xe chạy, những ngọn đèn pha khổng lồ chiếu sáng màn đêm.
Cửa xe lần lượt bị đẩy ra.
Một thanh niên đi xuống xe dưới sự bảo hộ của đám vệ sĩ áo đen, trên mặt mang theo nụ cười dối trá, rảo bước về phía đoàn xe.
Lục Bình nhìn về phía ngoài xe, anh chú ý tới nhân vật chính bên trong đám người. Trong ánh mắt lóe lên một tia kinh ngạc nhỏ bé đến không thể nhận ra. Tâm trạng đang cảm thấy căng thẳng của anh lập tức được buông lỏng.
"Lục tiên sinh có biết bọn họ không?"
Trong đội xe cũng có mấy nhân viên an ninh đi xuống xe, ngăn ở trước mặt đám người kia.
Lý Ngọc Trân thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Lục tiên sinh ở bên cạnh, hỏi.
"Triệu Bính Lương, còn có đám bạn không ra gì của anh ta."
Lục Bình chỉ nhận ra được một người ở trong số đó, nhưng anh không hoảng chút nào, trên mặt mang theo nụ cười nhạt, thản nhiên đáp một tiếng.
Trải qua chiến trận lúc này, Lục Bình phát hiện tố chất tâm lý của mình có lẽ đã xảy ra thay đổi. Có nhiều lúc anh thậm chí thật sự cho là mình là một thương nhân tình báo thần bí. Cho nên mới nói, tiếp cận tử vong, đón nhân cái chết thì mới có thể trưởng thành với tốc độ nhanh nhất.
"Xin tiên sinh chờ một chút."
"Tôi đi qua xử lý một chút."