← Quay lại trang sách

Chương 545 Nhanh Đồng Ý

"Nhanh đồng ý!"

"Đại lão phía sau nữ thần Xuân Hạ muốn PK với anh, anh cũng dám từ chối?!"

"Ủng hộ Dương Ca! Lần này Dương Ca chúng ta sẽ giẫm lên đại lão phía sau Xuân Hạ để bước lên!"

"Ha ha ha! Nhanh đồng ý đi!"

"Đại lão của nữ thần Xuân Hạ đang ngồi ở bên cạnh, Dương Ca, streamer cấp bậc như anh khẳng định là không sợ đúng chứ?"

Vô số cư dân mạng xem náo nhiệt không chê chuyện lớn không ngừng hưng phấn bình luận.

Hai anh em Dương Ca nghiêng đầu dò xét, bắt đầu đọc bình luận.

Rất nhanh.

Sau khi hiểu rõ mọi chuyện qua các câu chữ của cư dân mạng, hai anh em đầu tiên là hơi sững sờ, chưa kịp phản ứng. Nhưng ngay sau đó, sắc mặt bọn họ lập tức thay đổi, có thể nhìn ra rõ ràng là đang khẩn trương. Hai anh em liếc mắt nhìn nhau một cái, đều hiểu được sự khẩn trương và hoảng sợ trong đáy mắt của đối phương.

Có thể mượn gió đông, từ gia đình bình thường đi đến một bước này, EQ của bọn họ tuyệt đối vượt qua người bình thường!

Lại thêm, bên trong giới ngẫu nhiên truyền ra tin tức, bọn họ càng có thể hiểu rõ phân lượng của đại lão phía sau Xuân Hạ!

Không dám từ chối.

Nhấn đồng ý.

Khi màn hình sáng lên… nữ thần Xuân Hạ với dáng vẻ mối tình đầu xuất hiện ở trong màn hình. Hai anh em không dám nhìn nhiều, lại không dám nói lung tung, mà là đồng loạt đứng lên, cúi đầu 90 độ với máy tính, đồng thời hô:

"Xin chào đại lão!"

Hai người anh em này vốn là streamer tấu hài, dáng vẻ chững chạc đàng hoàng như vậy lúc này khiến cho tất cả cư dân mạng đều cười ha ha.

⚝ ✽ ⚝

"Chào hai người." Lục Bình nhìn về phía hai anh em trong màn hình, ôn hòa nói.

Bên trong phòng trực tiếp gian.

Đây là lần đầu tiên hàng triệu cư dân mạng nhìn thấy phản ứng như vậy của hai anh em Dương Ca, ngoan ngoãn giống hệt như học sinh tiểu học ngày đầu tiên đến trường.

Hai bên tùy ý trò chuyện, qua một hồi sau, Lục Bình đánh gãy cuộc nói chuyện, hỏi:

"Có phải là nên bắt đầu pk rồi hay không?"

"Bắt đầu như thế nào đây?"

"Hô!"

"Hô!"

"Hô!"

Hoàng Văn Vượng nặng nề thở hổn hển.

Anh sợ hãi quan sát bốn phía, không ngừng có huấn luyện viên bị bắn chết, ngã vào trong vũng máu. Mùi máu tươi nồng đậm đập vào mặt, khiến anh buồn nôn… Các học viên khác chưa bỏ chạy được mấy bước thì đã bị đạn bắn xuyên.

Anh mê man đứng tại chỗ, giãy dụa muốn động đậy, nhưng hai chân lại giống như mọc rễ, làm sao cũng không động được.

Anh hận mình nhát gan và uất ức!

"Động đi!"

"Động đi chứ!"

"Mặc kệ là chạy trốn, hay là phản kháng! Động đậy đi chứ!"

Hoàng Văn Vượng không ngừng gào thét trong lòng.

Anh vốn là đồ bỏ đi bị người nhà và bạn bè xem thường, nhiệt huyết ngắn ngủi xông lên đầu khiến anh xông vào trại huấn luyện này. Thậm chí, cũng bởi vì thiên phú bắn súng mà được Lục tiên sinh coi trọng. Anh cho là mình đã thay đổi, nhưng cho đến khi nguy cơ giáng lâm, lại một lần nữa đánh anh về nguyên hình!

"Tổng huấn luyện viên!"

"Tổng huấn luyện viên trở về!"

Trong sợ hãi và tuyệt vọng của hỗn loạn, đột nhiên có người hô to.

Ánh mắt Hoàng Văn Vượng lập tức tìm kiếm với vẻ chờ mong. Trong nhận thức của anh, tổng huấn luyện viên sư phụ Lý tựa như là siêu nhân vậy. Đối phương tới liền nhất định có thể đánh đuổi kẻ địch đi.

Cách đó không xa, sư phụ Lý quả nhiên xông vào. Anh nhanh chóng bị hai người mặc áo đen trong tay nắm vũ khí kim loại quấn chặt lấy, chiêu nào cũng đều cực hung hiểm, trí mạng, nhưng cũng may, sư phụ Lý dần dần chiếm được thế thượng phong từ trong chém giết!

Phanh!

Phanh!

Lúc này, tiếng súng kịch liệt liên tiếp nổ vang!

Ngọn lửa mãnh liệt phong tỏa và ngăn cản đường tránh né của sư phụ Lý! Trong đó có một viên đạn xuyên qua bả vai của sư phụ Lý, máu tươi lập tức tràn ra! Sát thủ áo đen nhanh chóng nắm lấy cơ hội, đâm dao nhọn trong tay xuyên qua tim của sư phụ Lý!

Tại bốn phía, trong ánh mắt của tất cả học viên còn may mắn sống sót, tổng huấn luyện viên… cũng ngã trên mặt đất!

May mắn cuối cùng bị cắn nuốt hầu như không còn!

Nỗi tuyệt vọng bao trùm trong lòng tất cả mọi người!

"Đi!"

Một bàn tay lạnh buốt đột nhiên nhô ra, bắt lấy cánh tay của‌ Hoàng Văn Vượng, kéo anh tỉnh lại từ trong sợ hãi. Hoàng Văn Vượng quay đầu lại thì trông thấy là nữ học viên cùng nhóm với mình, Ngô Mỹ Ngọc.

Anh đi theo bên cạnh cô, nhanh chóng tìm được một chỗ ẩn nấp.

"Cầm lấy. Kỹ thuật bắn súng của anh tốt, phá vỡ tất cả bóng đèn đi." Ngô Mỹ Ngọc mặc áo ba lỗ màu đen, vẻ mặt tỉnh táo. Cô đưa một khẩu súng cho Hoàng Văn ‌ Vượng, nhanh chóng nói: "Không có nguồn sáng, cơ hội chạy trốn của chúng ta cũng lớn hơn."

"Tôi…" Hoàng Văn Vượng nuốt xuống một ngụm nước bọt, bờ môi run rẩy.

"Anh có thể làm được!"

Nghe thấy một câu nói kia, Hoàng Văn Vượng không có nói tiếp nữa. Anh hít sâu một hơi, ép buộc mình tiến vào trạng thái. Lúc cầm súng lên, dũng khí của anh giống như là đã thịnh vượng hơn rất nhiều.

------

Dịch: MBMH Translate