← Quay lại trang sách

Chương 680 Hi Vọng Anh Không Nên Oán Trách Tôi

Tiếng nói vang lên ở bên tai, khiến cho Tiết Hoa Thanh nháy mắt mồ hôi rơi như mưa, cảm thấy kinh sợ.

Đây đúng là một lỗ hổng chưa được chỉ ra, nhưng sau khi quyền hành phát triển thì nó nhất định phải được bổ sung. Thậm chí, giám sát bình thường đối với Tiết Hoa Thanh mà nói cũng không phải là một chuyện xấu! Không có giám sát bình thường, nếu như có một ngày Lục tiên sinh nổi lên nghi ngờ thì anh có lẽ sẽ trực tiếp phải rơi vào địa ngục!

Tiết Hoa Thanh đã chú ý tới điều này từ rất lâu trước đó rồi, nếu không anh cũng sẽ không giữ một khoảng cách với Đinh Thanh! Trong lúc nói chuyện luôn gọi một tiếng Đinh Tông Trưởng!

"Lục tiên sinh, tôi đang muốn mời Hoàng Văn Vượng và Ngô Mỹ Ngọc hợp tác thành lập một tổ đội giám sát đối với tôi."

"Đồng thời…"

"Tổ đội giám sát này sẽ dần dần thu nạp thêm các thành viên thông qua tiêu chuẩn thứ ba trong bài khảo hạch về độ trung thành! Cuối cùng sẽ hình thành một tổ đội giám sát chuyên giám sát các cao tầng, đặt mấy người như Đinh Tông Trưởng, Ngô Thì Chương vào trong tầm giám sát."

Tiết Hoa Thanh nói ra phương án mà mình đã chuẩn bị từ trước.

"Làm nhanh một chút." Nụ cười của Lục Bình không‌ thay đổi, đáp lại một câu.

Nói xong, anh đẩy gọng kính một cái, ánh mắt rơi vào trên người Tiết Hoa Thanh đang lộ vẻ khẩn trương, cẩn thận đánh giá một lần. Anh chống hai tay vào tay vịn rồi đứng lên, đi tới trước cửa kính, nhìn về phía Tiết Hoa Thanh, lên tiếng gọi: "Lão Tiết."

"Hi vọng anh không nên oán trách tôi.”

"Lục tiên sinh, tôi hiểu mà." Tiết Hoa Thanh nghe vậy, trong lòng khó tránh khỏi hiện lên một tia ấm áp, vội vàng cung ‌kính đáp lại.

"Được rồi."

"Hôm nay đến đây thôi. Chiến lược liên quan tới các khu vực cứ bắt đầu từ khu vực phía Đông Trung Hải đi, các khu vực còn lại sẽ song hành cùng nhau."

"Vâng!"

Lục Bình không nói thêm gì nữa.

Qua một hồi sau, Tiết Hoa Thanh tiễn Lục Bình ngồi vào trong xe con màu đen, rời khỏi đội ngũ xử lý tình báo.

⚝ ✽ ⚝

Lúc đi ra ngoài đã là đêm khuya.

Ban đêm, hơn mười một giờ.

Chiếc xe con màu đen bình ổn đi xuyên qua các tòa nhà chọc trời.

"Đau đầu quá!"

"Đau đầu quá!"

Trong xe yên tĩnh.

Lục Bình vươn tay ra, nhẹ nhàng xoa xoa huyệt thái dương. Anh nhớ lại buổi hội nghị vừa rồi, lượng tin tức có chút nhiều. Nhưng trong trường hợp vừa rồi, anh lại không thể cầm bút lên để ghi lại những từ mấu chốt được.

"Những đại lão thực sự có thể trực tiếp làm rõ mạch suy nghĩ sao?"

"Bọn họ có lẽ có hình thức tư duy riêng."

Lục Bình thầm thì tự nói‌

Tiếp xúc với hàng loạt tin tức phức tạp, những người đứng đầu thực sự luôn luôn có thể nêu rõ những điểm chính của vấn đề một cách nhanh nhất, cũng thành lập mô hình tư duy tương ứng.

Những người đứng đầu thực sự đã được thiết lập loại mô hình và phương pháp tư duy này từ rất sớm. Trước kia Lục Bình chỉ là một người bình thường, cũng không có môi trường Kim Tự Tháp tương ứng. Cho dù như thế nào anh cũng không thể thành lập được loại tư duy này trong thời gian ngắn như vậy. Bởi vậy, tốc độ Lục Bình tiếp nhận tin tức, xử lý tin tức chậm hơn bọn họ rất nhiều.

Chuyện Lục Bình muốn làm chính là, giả bộ bản thân cao thâm khó lường, sau đó về nhà cẩn thận ‌suy nghĩ.

Xe lái vào một con đường.

"Lục tiên sinh."

Tại vị trí lái, Viên Lợi Quân chợt phá vỡ bầu không khí yên tĩnh. Ánh mắt trắng đen rõ ràng của anh nhìn chăm chú trước sau con đường, cùng lúc đó, anh lập tức ấn xuống nút cảnh báo: "Có người để mắt tới chúng ta."

"Hả?" Lục Bình ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Lúc này, những chiếc xe bảo an ngụy trang thành xe bình thường vốn đang phân tán ở bốn phía lập tức tới gần chiếc xe này. Từng chiếc xe bên ngoài đều tiến vào trạng thái tác chiến.

Chỉ nhìn thấy, phía ngoài đội ngũ bảo an có một nhóm đội ngũ khác dường như đang vây quanh tới gần, không có một chút hành động kịch liệt nào.

Chiếc Volkswagen Passat bình thường hạ toàn bộ cửa sổ hai bên xuống, bên trong là một lái xe trẻ tuổi và một người đàn ông trung niên ăn mặc giản dị nhưng lại có khí chất uy nghiêm.

Passat tăng nhanh tốc độ, chuẩn bị tới gần khu vực phạm vi bảo an của Lục tiên sinh.

Cạch!

Cạch!

Trong đội xe bảo an.

Súng ống đồng thời bị giơ lên, nhắm chuẩn về phía chiếc Passat từ các góc độ khác nhau.

"Tôi muốn gặp Lục tiên sinh." Người đàn ông trung niên ăn mặc giản dị giơ hai tay lên, ôn hòa trầm giọng nói ra.

Vừa dứt lời, chiếc xe lập tức cách xa phạm vi bảo an của Lục tiên sinh.

"Lục tiên sinh." Viên Lợi Quân nhìn chăm chú về phía kính chiếu hậu, kêu một tiếng.

"Dừng ở ngã tư phía trước, chỉ để cho một mình đối phương tới."

Lục Bình nhìn về phía bóng đêm, cảm nhận được một bầu không khí khó hiểu, trong lòng có chút khẩn trương, nhưng vẫn tỏ ra hững hờ đáp lại.

"Vâng!"

------

Dịch: MBMH Translate