← Quay lại trang sách

Chương 785 Đây Chính Là Phật Gia!

Chỉ có ở trên người của Lục tiên sinh là bà không thể nhìn rõ… Muốn nhìn thấu một người thì phải lột bỏ từng tầng áo khoác ở trên người đối phương xuống, sau đó mới thấy rõ được bản chất của đối phương. Lúc Phật gia quan sát Lục tiên sinh cũng đã làm như vậy.

Sau đó…

Phật gia không khỏi cảm thấy sợ hãi.

Đối phương có thể cất giấu một mặt chân thật nhất của mình ở cái tuổi này, dùng một con người hoàn toàn tương phản để đương đầu với mọi chuyện.

Một Lục tiên sinh như vậy thực sự chỉ là một con cừu non đơn thuần thôi sao?

Phải nói là một nhân vật cực kỳ lợi hại!

⚝ ✽ ⚝

Phật gia đã thấy rõ xu hướng của trận mở màn hoành tráng đêm nay.

Không cần phải lo lắng việc Đông Sinh sẽ gặp chuyện không may trong sự kiện này nữa.

Không còn tiếc nuối…

Thỏa mãn…

Ánh sáng trong mắt của bà dần trở nên ảm đạm.

Cảm nhận được sự mỏi mệt..

Bà đã cố hết sức!

Cuối cùng, cuối cùng… bà chợt quay đầu nhìn về phía Lão Mã ở bên cạnh, giọng nói suy yếu chậm rãi vang lên:

"Đông Sinh…"

"Đông Sinh…"

"Sư nương!"

Lão Mã như là đã nhận ra được cái gì. Anh vội vàng vươn tay ra, chỉ cảm thấy tay trái bị nắm lấy.

Đầu cúi thấp xuống.

Hơi thở càng ngày càng yếu ớt.

Từng hình ảnh từng trải qua trong cuộc đời không ngừng hiện lên trước mắt như là đèn kéo quân.

Lúc nhìn thấy Đông Sinh, hơn nữa biết được tin tức người trong lòng đã qua đời, Phật gia đã không còn vướng bận. Lúc đó bà đã muốn rời đi rồi, nhưng bà dù sao cùng là một người già Trung Hoa chính gốc, muốn chuẩn bị đầy đủ và mở đường cho con cháu trước đã…

Phật gia nắm lấy bàn tay của Lão Mã, đồng tử bắt đầu trở nên tan rã.

"Sư nương!"

Lúc này, Lão Mã rõ ràng cảm nhận được đầu ngón tay của sư nương khẽ co lại trên bàn tay của mình, động tác vô cùng nhẹ, hình như là muốn anh tới gần.

Lão Mã vội vàng ghé sát vào người bà, bởi vì tư thế không tiện cho nên hai chân lập tức quỳ gối trên mặt đất, sau đó tiến đến trước mặt sư nương.

Đôi mắt của anh đã đỏ bừng, không ngừng gọi.

Tuy rằng mới ở chung cùng sư nương không lâu, nhưng Lão Mã đã thực sự xem đối phương như người nhà của mình. Lúc này, trái tim vốn đã sớm lạnh như băng của anh bỗng cảm thấy sợ hãi và bất lực.

"Sư nương, người yên tâm, con nhất định sẽ an táng người cùng một chỗ với sư phụ!" Anh tiếp tục nói.

Nhưng sư nương vẫn nắm chặt lấy tay của anh, rõ ràng đã vô cùng suy yếu rồi nhưng vẫn cố chống đỡ một hơi cuối cùng.

Lão Mã tưởng rằng sư nương vẫn còn tâm nguyện gì khác, liền vội vàng nắm lấy tay đối phương, liên tục nói: "Nếu như muốn… muốn khắc bia mộ thì sẽ viết…"

Không đợi Lão Mã nói xong, chỉ thấy Phật gia khẽ lắc đầu thật nhẹ một cái, đôi môi đóng mở. Lão Mã quỳ trên mặt đất, ghé sát lỗ tai vào bên miệng đối phương.

"Nhớ… là… phải… luôn… lưu… lại…cho… mình…"

Mí mắt Phật gia khẽ run lên, cuối cùng phát ra một tiếng căn dặn:

"Đường lui."

Trước khi kịp nói xong, đầu bà đã gục xuống, như là không thể chống đỡ được nữa.

Ban tay nắm lấy tay Lão Mã cũng dần dần buông lỏng.

"Con đã biết!"

"Sư nương, con đã biết!"

Những giọt nước mắt lớn không ngừng lăn dài trên mặt. Lão Mã lúc này mới hiểu được, thì ra trước lúc sư nương lâm chung, lo lắng trong lòng không phải là chuyện có thể mai táng cùng một chỗ với sư phụ, cũng không phải danh phận mà bà nhớ luôn thương cả đời. Mà —— chính là anh! Một hậu bối mới chỉ ở chung vài ngày.

Bầu không khí dần trở nên xơ xác tiêu điều.

Lão Mã quỳ lui về phía sau vài bước, quan sát sư nương hệt như là đang ngủ say trước mặt, sau đó chợt mạnh mẽ dập đầu xuống đất.

Bên tai và trước mắt không ngừng hiện ra khoảng thời gian ngắn ngủi ở chung cùng sư nương.

"Làm phiền thông báo một tiếng."

"Ta vốn vô tình tới Giang Nam, cớ sao Giang Nam lại đi vào lòng ta."

Ôm quyền chắp tay, ôn hòa lên tiếng.

Sau đó…

"Trần Đông Sinh ——"

"Khấu kiến sư mẫu!"

"Sư phụ từng kể lại rằng người và sư mẫu gặp nhau ở Giang Nam, phóng ngựa tiêu sái giang hồ, cùng với… tình yêu say đắm khắc sâu vào trong lòng."

"Chỉ tiếc là, thời đại rung chuyển, hai người khác đường, bị bắt phải chia lìa…"

"Sư phụ nói, điều tiếc nuối nhất đời này của ông ấy chính là không thể bái đường thành thân với sư mẫu người. Nhưng cho dù là như thế, sư phụ cũng đã từng cường điệu rất nhiều lần với con rằng người là sư mẫu duy nhất của con."

Dưới những lời nói dối do chính mình biên soạn ra, Phật gia đã sống trăm tuổi lại lộ ra sự ngượng ngùng của một cô gái bình thường, sau đó hốc mắt đỏ lên, nước mắt rơi xuống.

⚝ ✽ ⚝

"Trước kia a, Phật gia ta không con không cháu, sống tới trăm tuổi này rồi, cũng không sống được bao nhiêu nữa."

"Sống không thể sinh, chết không thể mang theo."

"Bọn họ náo loạn thì cứ náo đi, tôi có thể nhắm một mắt mở một mắt cho qua."

"Nhưng hiện tại, Đông Sinh đã quay về ở bên cạnh tôi rồi."

"Người làm sư nương như ta đây cũng không thể không làm gì được, đúng chứ?"

"Đông Sinh à!"

"Sư nương… tranh cho con một phần nói chuyện ở trong tổ chức!"

------

Dịch: MBMH Translate