Chương 827 Đây Chính Là Quyền Lực!
Những bình luận lít nha lít nhít kia đều không dễ nhìn, nhưng không ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của Lục Bình.
Gương mặt anh mang theo ý cười, cúi đầu chơi đùa con mèo quýt một hồi, sau đó xoay người ôm nó đặt lên trên đùi mình, bàn tay tiện thể vuốt vuốt bộ lông mềm mượt.
"Hả?"
Vừa nhìn về phía màn hình, bên trong phòng trực tiếp của Xuân Hạ chợt xuất hiện một lời mời PK.
"Người này là?" Lục Bình nhìn về phía Xuân Hạ.
"Kết nối với anh ta đi." Lục Bình đáp lại.
Xuân Hạ mím môi, đưa tay nhấn đồng ý. Chỉ nhìn thấy, một chàng thanh niên đeo bông tai, vẻ mặt kiêu ngạo xuất hiện ở trong một gian phòng trực tiếp khác.
"Anh chính là Mã Anh Lâm?"
Lục Bình ôm mèo trong ngực, thân thể dựa vào phía sau, hứng thú nhìn về phía thanh niên trước mặt, ôn hòa hỏi.
"Lục tiên sinh?!"
"Nói một cái giá đi! Nhường Xuân Hạ lại cho tôi!"
Trong phòng trực tiếp.
Mã Anh Lâm đột nhiên nghiêng người về phía trước, ánh mắt sáng rực gần như dán vào trước màn hình. Anh ta nhếch môi, nâng cao giọng.
"Ồ?" Lục Bình nở nụ cười.
Không đợi đáp lời, điện thoại di động đặt ở bên cạnh đột nhiên vang lên. Lục Bình nhìn thoáng qua một chút, sau đó lập tức kết nối.
"Chỉ là một phú nhị đại thôi sao?"
"Phía sau —— "
"Không có bóng dáng của người nào khác?"
Lục Bình nhận điện thoại, bên trong ánh mắt trắng đen rõ ràng tràn đầy ý cười, nhìn chằm chằm về phía phú nhị đại kiêu ngạo trong màn hình: "Chỉ đơn thuần là một phú nhị đại thích khoe khoang thôi sao."
"Thật sự là đáng tiếc nha." Anh nói với giọng điệu tiếc nuối.
Lục Bình cũng không né tránh khi nói những câu này, hàng triệu cư dân mạng trong phòng trực tiếp của hai bên đều đã nghe thấy.
Làn mưa đạn điên cuồng đổi mới:
"Mẹ nó! Mẹ nó!"
"Sao cứ có cảm giác phía sau câu nói này của Lục tiên sinh còn có thâm ý khác?!"
"Giọng điệu này giống như là không hề để Mã Anh Lâm vào mắt?"
"Vừa rồi là Lục tiên sinh đang điều tra phú nhị đại này sao?"
"Kích thích!"
"Ý là hiện tại đã điều tra xong? Lục tiên sinh chuẩn bị phản công sao?!!"
"Lên đi! Chơi chết anh ta!"
"Lục tiên sinh, đừng để tôi thất vọng!"
⚝ ✽ ⚝
"Nếu như là vậy…”
"Vậy thì để anh ta nói xin lỗi với tôi, nói đến khi tôi hài lòng thì thôi."
Lục Bình nhìn về phía phú nhị đại Mã Anh Lâm trong màn hình, nói với Tiết Hoa Thanh bằng giọng điệu ôn hòa.
Nói xong, anh không có nói nhiều nữa, trực tiếp cúp điện thoại.
Những lời nói liên tiếp này phảng phất như đã thực sự chọc giận phú nhị đại trong gian phòng trực tiếp còn lại.
Gương mặt anh ta lộ vẻ tức giận!
Đứng lên!
Chân giẫm lên trước bàn, chỉ ngón trỏ về phía camera, giống như là đang chỉ vào Lục tiên sinh trước màn hình: "Anh thì tính là cái gì?"
"Lại dám giả bộ với tôi?!!"
"Nói cho anh biết, ông đây còn lâu mới bị dọa sợ!"
Vẻ mặt Mã Anh Lâm dữ tợn, kích động nói ra.
Ánh mắt Lục Bình bình tĩnh, chỉ tiếp tục vuốt ve con mèo quýt mập mạp.
⚝ ✽ ⚝
Cùng lúc đó.
Hàng Thành, tại trung tâm hội nghị quốc tế.
Mã Kiến Minh, một đại lão kinh doanh trong lĩnh vực thương mại điện tử và công nghệ tài chính, có giá trị tài sản khoảng mười lăm tỷ, đang khiêm tốn đi theo phía sau một đại lão khác với tướng mạo có chút kỳ quái.
Hai người đi ra khỏi phòng hội nghị, vừa đi vừa nói.
Ở phạm vi bên ngoài là hàng loạt nhân viên công tác đang bao vây xung quanh.
[ Ong ——]
Đúng lúc này.
Điện thoại di động trong ngực Mã Kiến Minh chợt rung lên.
Người có thể gọi tới số điện thoại này, đều là một số người có địa vị tương đương, thậm chí là cao hơn ông.
Mặc dù là một dãy số xa lạ, nhưng ông vẫn không dám thất lễ.
Mã Kiến Minh cung kính nói một câu với đại lão bên cạnh, sau đó vội vàng nhận nghe điện thoại.
"A lô, tôi là Mã Kiến Minh." Ông trầm giọng đáp.
"Mã tiên sinh."
"Tôi họ Tiết."
Tiết Hoa Thanh bấm dãy số, giọng điệu không hề thay đổi.
Mã Kiến Minh nhanh chóng lướt qua một lần trong đầu, không nhớ ra được có vị phú hào nào trong vòng tròn họ Tiết cả.
Nhưng không đợi ông nói chuyện, giọng nói trong điện thoại đã tiếp tục vang lên.
"Mã tiên sinh, con trai của ông đã gây ra họa lớn."
"Cậu ta muốn đoạt người phụ nữ của Lục tiên sinh —— "
Tiết Hoa Thanh nhìn về phía gian phòng trực tiếp, Mã Anh Lâm đang chỉ ngón trỏ về phía màn hình, bình tĩnh thuật lại: "Còn dùng ngón trỏ chỉ vào Lục tiên sinh, nói anh thì tính là cái gì —— "
"Lục tiên sinh?" Mã Kiến Minh thuật lại một câu.
Ông hầu như đều chỉ hoạt động ở Hàng Thành, không quá rõ ràng về cái vòng tròn ở Trung Hải. Ngay đầu tiên, ông chỉ cảm thấy xưng hô này có chút quen thuộc.
Mã Kiến Minh còn chưa kịp phản ứng lại, người đàn ông trung niên với tướng mạo có chút giống người ngoài hành tinh ở bên cạnh nghe thấy vậy thì mí mắt đột nhiên run lên.
"Nguyên văn lời nói của Lục tiên sinh là: vậy thì để anh ta nói xin lỗi với tôi, nói đến khi tôi hài lòng thì thôi."
Bàn tay Tiết Hoa Thanh cầm chặt điện thoại, ánh mắt thì nhìn về phía phòng trực tiếp, sau đó trầm giọng nói ra.
------
Dịch: MBMH Translate