← Quay lại trang sách

Chương 43 Mồi Nhử(*).

Ra trang bị. Tiêu Ngự tay phải mò mẫm trang bị Mục Sư là rơi dưới đất.

"Đã tới tay." cảm giác được đã mò được trang bị mềm nhẵn, Tiêu ngự trong lòng mừng rỡ như điên.

Thích một tiếng, Tiêu Ngự vừa lại trúng một công kích nữa, trên đầu lại vừa hiện lên hơn 80 điểm giá trị thương tổn, vẫn còn 37% huyết lượng, hắn không dám ham chiến, cất bước phóng ra ngoài mà chạy.

Vừa lại có một đạo hoả cầu hướng tới Tiêu Ngự bay tới, đã gần trong gang tấc, Tiêu Ngự thi triển một cái Độn Hình, biến mất trong tầm nhìn của Hoả Pháp Sư, Hoả cầu bỗng nhiên nổ tung trong khoảng không, bị Độn Hình của Tiêu Ngự ngăn cản.

Tê Liệt!

Đức Lỗ Y hướng tới con sơn miêu nhào tới, móng vuốt hung hăng xé rách ngực sơn miêu, trước ngực sơn miêu máu tươi phun ra.

Sơn miêu lảo đảo một chút, ngã xuống mặt đất.

Đức Lỗ Y xoay người lại, phía sau chiến đấu đã kết thúc.

Mục Sư đã chết, Hoả pháp sư tức giận đá một cước vào thi thể con sơn miêu trên mặt đất, tại nơi này gặp phải người chơi thuộc Tà Ác Liên Minh đánh lén, cũng chỉ có thể nhận mình xui xẻo mà thôi.

Đức Lỗ y nhìn về phía Hoả Pháp Sư hỏi: " Chúng ta nên làm thế nào bây giờ?" Mục Sư đã chết, cấp bậc hắn vẫn còn quá thấp, không học ma pháp hồi sinh, nói cách khác, Mục Sư đã không thể hồi sinh, vẫn tổn thất một kiện trang bị. Trừ nhưng cái đó ra, thời khắc này bọn họ vẫn bị một đạo tặc uy hiếp.

" Tên kia là thất cấp đạo tặc, thực lực rất mạnh, còn có thể có kĩ năng ẩn trốn mạnh mẽ, mới vừa rồi bị ta đánh hết 60% huyết lượng, hiện tại chắc đang ở một địa phương nào đó mà khôi phục huyết lượng đây." Hoả Pháp Sư nói, con mắt liếc nhìn đống loạn thạch chung quanh, muốn tìm hắn trong địa hình phức tạp nơi đây, thật là khó khăn.

" Nga chết không thể vô ích như vây, ta nhất định phải tìm ra tên kia." Đức Lỗ y căm giận nói.

Hoả Pháp Sư lâm vào trầm mặc, địa hình càng phức tạp đối với đạo tặc càng có lợi, hơn nữa đối thủ mạnh như vậy, đợi lát nữa không biết có báo thù được không, hay lại đưa mình vào vòng nguy hiểm đây.

Tiêu Ngự lúc này đang bình tĩnh ngồi ở phía sau một tảng đá lớn ăn bánh mì, lẳng lặng chờ đợi huyết lượng hồi phục.

Đức Lỗ Y biến hoá thành một con báo hin hít trên người Mục Sư Phi Nga, hướng tới một con đường mòn tìm tòi qua, nhìn thoáng qua Hoả Pháp Sư, nói: " Hắn hẳn là chạy tới bên kia."

" Trở về, chúng ta đi." Hoả Pháp Sư suy nghĩ một chút, quyết đoán quyết định nói, nếu như trực tiếp đối địch, bọn họ 2 vs 1 hẳn là có thể đánh thắng được đạo tặc kia, nhưng ở trong loại địa hình phức tạp này, treo đạo tặc chơi trò tìm kiếm, hiển nhiên là không phải hành động khôn ngoan.

" Không báo cừu cho Phi Nga?" Đức Lỗ Y không cam lòng mà hỏi thăm, nhìn về phía sơn miêu đang che chở ấu tể ở phía xa xa, không cam lòng, chẳng lẽ *** như vậy mà dâng cho người khác ư?

" Không nghe thấy lời nói của ta sao?" Hoả Pháp Sư lạnh giọng nói.

Đức Lỗ Y tức giận tới bên cạnh thi thể sơn miêu chụp lăn lăn một chút, trong lòng rất không cam tâm, nhưng hắn không thể không nghe lời Hoả Pháp nói, thành thật đi theo phía sau lưng Hoả Pháp Sư, hai người thu thập xong vật phẩm của sơn miêu rơi xuống, đi qua đống loạn thạch, bóng dáng dần biến mất.

Tiêu Ngự nhìn một chút, huyết lượng bản thân đã khôi phục tới đầy đủ giá trị, ánh mắt tìm tòi chung quanh một chút, không có phát hiện ra bóng dáng của Đức Lỗ Y cùng Hoả Pháp Sư.

" Bọn họ đã đi?" Tiêu Ngự sửng sốt, suy nghĩ một chút, bọn họ chỉ còn lại có hai người, cùng đạo tặc đối đầu ở loại địa hình phức tạp này, rời đi là lựa chọn tốt nhất, đổi lại là mình mà nói, cũng sẽ làm như vậy.

Ánh mắt Tiêu Ngự rơi vào con trên người con sơn miêu đang che chở ấu tể ở đằng xa, chẳng lẽ bọn họ lại buông tha cho con sơn miêu ấu tể ba mươi kim tệ sao?

Nếu như chính mình đi tới, giết chết Cự Hình Sơn Miêu nọ khẳng định có thể lấy được tiểu ấu tể, ba mươi kim tệ này là của mình.

" Chờ đã." Tiêu Ngự dừng lại, không có mạo muội mà xông ra, ai biết Đức Lỗ Y và tên Hoả Pháp Sư kia có trở về thật không, nếu bọn họ thừa dịp mình đánh chết Cự Hình Sơn Miêu mà đánh lén, vậy mình có thể sống sao?