← Quay lại trang sách

Chương 216 Di Thất chi thành.

Không thể ngờ còn có người theo dõi. Tiêu Ngự tùy ý liếc mắt về phía sau một cái. Có mấy người chơi cách một đoạn đang theo dõi Tiêu Ngự. Nhưng kiêng kị thực lực của Tiêu Ngự. Lần lượt rời đi. Bọn họ cũng không muốn như Ải nhân đạo tặc kia giống nhau. Biến thành một khối thi thể lạnh lẽo.

Tiêu Ngự rời khỏi chợ đêm. Tiến vào hắc ám áo đầm. Chạy vội tới di thất chi thành. Người máy kia đi theo phía sau Tiêu Ngự. Tốc độ di động cũng không chậm hơn so với Tiêu Ngự.

"Nếu có thể có vật phẩm phụ trợ như vậy. Sau này chiến đấu có thể ung dung thoải mái." Tiêu Ngự nhìn người máy nghĩ thầm. Đồ chơi này tuyệt đối so với thần khí có tác dụng hoàn hảo hơn. Chỉ là người máy này chỉ là một kiện vật phẩm chỉ dẫn của nhiệm vụ. Nhiệm vụ chấm dứt lại trở về vị trí cũ. Tiêu Ngự bất quá chỉ có thể thở dài một hơi.

Đi trong hắc ám ao đầm quỷ dị. Hướng tới mục đích chạy nhanh chừng mười phút đồng hộ. Tiêu Ngự nhìn về phía trước. phía trước là một vũng bùn màu đen. Sinh trưởng không ít thực vật. Không có động vật gì hoạt động. Thoạt nhìn vô cùng an toàn. Thực tế cũng không như thế. Nếu có người đi vào vũng bùn này. Sẽ bị lún xuống. Bị nuốt cho đến khi cả xương vụn cũng không còn.

"Địa phương này như thế nào mà qua đây?" Tiêu Ngự nghĩ thầm. Nhìn đánh dấu của bàn đồ một chút. Di thất chi thành dĩ nhiên lại ở trung tâm của vũng bùn. Tránh không được tại sao không có ai tìm được di thất chi thành.

Tích tích. Tích tích. Người máy phát ra tín hiệu có chút kì lạ. Giống như đang liên lạc gì đó.

Sau một lúc. Một con nhện màu đen từ bụi cỏ trong trung tâm vũng bùn bỏ ra. Hướng bên này chạy như bay.

share by Internet

Con nhện đen giống như một ngọn núi nhỏ làm cho Tiêu Ngự hoảng sợ. Tiêu Ngự còn tưởng rằng gặp một con boss nhện. Đột nhiên phát hiện. Con nhện đen này trong ánh mắt phóng ra chùm ánh sáng màu đỏ giống như người máy. Tiêu Ngự hơi hơi sửng sốt. Con nhện đen này cũng là sản phẩm của khoa học.

Tiêu Ngự cẩn thận đánh giá con nhện máy màu đen một hồi. Độ chân thực của con nhện máy màu đen này rất cao. So với nhện thật cơ hô không có gì phân biệt. Vững vàng đứng trên mặt nước. Con nhện có thể sử dụng sự căng dãn của mặt nước mà tùy ý đi lại. Ở phương diện này. Con nhện máy màu đen cũng có được năng lực đồng dạng.

Con nhện máy bò lên trên bờ. Cũng không có công kích Tiêu Ngự. Mà là ôn thuần nằm sấp xuống mặt đấu. Chùm ánh sáng màu đỏ trên mắt kép lúc sáng lúc tối.

Con nhện máy này hình như là để cho chính mình ngồi lên trên lưng. Tiêu Ngự nghĩ thầm. Xem ra nó chuẩn bị mang chính mình thông qua Tiêu Ngự mang theo người máy ngồi lên trên lưng con nhện máy màu đen. Con nhện máy màu đen đứng lên. Hướng trung tâm vũng bùn màu đen đi đến. Con nhện máy màu đen này chở Tiêu Ngự cùng người máy. Không có chút cảm giác nào là cố hết sức. Ở trên mặt nước vẫn linh hoạt tự nhiên.

Tiêu Ngự có chút tò mò nhìn xung quanh. Phát hiện trong bụi cỏ của trung tâm vũng bùn màu đen có rất nhiều sinh vật kì quái hoạt động. Cá sấu, rắn nước. Số lượng đông đúc. Đám sinh vật này sau khi nhìn thấy con nhện màu đen. Đêu tránh né từ xa. Không dám tới gần.

Tiêu Ngự nghĩ. Nếu như không có con nhện màu đen dẫn đường. Tiêu Ngự không dùng được phương pháp gì. Đều không thể đi xuyên qua vũng bùn mày đen này. Trừ phi từ trên trời bay qua.

Nhớ tới bay. Tiêu Ngự nghĩ tới cái người máy kia giao cho lão đầu cho mình. Hắn nếu có thể cưỡi long dăng. Khẳng định có thể vượt qua vũng bùn màu đen này. Nói cách khác. Cái lão đầu kia biết di thất chi thành tồn tại.

Con nhện máy chở Tiêu Ngự tiến về phía trước một đoạn. Tiêu Ngự ở trên lưng con nhện máy. Nhìn ra phía xa. Một tòa thành thị cổ xưa mà hùng vĩ xuất hiện ở trong tầm mắt của Tiêu Ngự.

Tòa thành thị này đã có chút tuổi tác. Kiến trúc bên trong bị tàn phá có chút không chịu nổi. Đã sụp đổ rất nhiều. Trên kiến trúc bám đầy các loại thực vật màu xanh biếc. Trên tường loang lổ các dấu tích cùng với trên đường không có ai đi lại. Làm cho người ta có một loại cảm giác hoang vu tang thương.