Triết học cà phê
Giày và tất của em màu rất đậm giống như cà phê Tanshao sấy già... cháy, đắng mà không chua... Quần loe của em màu nhạt giống như cà phê Moka độc đáo vị chua đậm đà.. áo len của em màu nhạt hơn giống như cà phê Lam Sơn dịu dàng tinh tế... hương nồng ngây ngất... Chiếc túi khoác của em bên trong màu đậm bên ngoài màu nhạt và điểm xuyết bằng vài đồ trang sức... giống như cà phê Cappuccino có sữa bò tươi và rắc lên bột quế làm mê mẩn lòng người... ngọt ngào, rạo rực:..
Bảy rưỡi tối, đây là khoảng thời gian đẹp nhất để đi gặp người chưa từng gặp mặt.
Vì thông thường vào giờ này mọi người đều ăn xong cơm tối, nên chẳng mất công đi suy nghĩ đến van đề ăn tối ở đâu Hơn nữa nếu quyết định ăn sẽ mất toi ít nhất nửa tiếng, Và quan trọng là khoản tiền mất nào đó cũng đủ xót ruột xót gan.
Đã hẹn nhau ở quán cà phê thì cứ vào trong đó đợi.
Hai cốc Cocacola, một suất xúc xích có thể cắt giảm, Cocacola cũng chẳng cần phải gọi cốc to.
Như thế chẳng phải lo lắng gì đến vấn đề giữ gìn ý tứ khi ăn uống.
Còn nhớ một lần A Thái đi ăn 'cơm Tây với bạn gái...
Kết quả là cô bạn gái quá căng thẳng, khi dùng dao cắt, cả miếng bít-tết bay thẳng vào mặt A Thái Cho nên lần đầu tiên gặp nhau, tết nhất không ăn, Nếu như bắt buộc phải ăn thì đừng bao giờ ăn cơm Tây, Bởi ngộ nhỡ hai bên không hợp nhau thì tính mạng thật là nguy hiểm.
"Du đãng... đến sớm quá ha..."
Khi còn đang mải mê suy nghĩ thì có một cô gái đập nhẹ tay lên vai tôi Mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý trước nhưng tôi vẫn sững người trước cô gái ấy.
Nếu như cô ấy không gọi lên tôi: Du đãng thì tôi nghĩ rằng cô ấy đến hỏi đường thôi.
Trước đây, tôi luôn nghĩ rằng con gái đẹp chỉ có ở trong ti vi và điện ảnh, hoặc lúc qua đường trước mặt tôi Còn cô ấy quả là rất đẹp.
Vẻ đẹp của con gái mỗi người có cách đánh giá khác nhau.
Nói cách khác, có thể bạn cho là đẹp còn tôi thì chưa chắc, Nhưng tôi dám khẳng định không có ai có thể có ý kiến trái ngược với tôi về vẻ đẹp của cô gái này.
Tôi không biết viết văn nên miêu tả vẻ đẹp tuyệt vời của cô gái; tôi chỉ có thể dùng những từ đại loại như quốc sắc thiên hương, nghiêng nước nghiêng thành...
Chỉ trách tôi học công trình, nên luôn mong muốn vẻ đẹp có thể tính bằng công thức hoặc đo bằng dụng cụ.
Nhưng cái đẹp thì vẫn là cái đẹp, Cái đẹp là cảm tính chứ không phải lí tính.
Ở trường Thành Đại, từ xưa đã lưu truyền câu nói:
"Con gái hồng nhan 'thì bạc mệnh, nữ sinh Thành Đại sống trăm năm"
Nếu như tuổi thọ của con gái tỉ lệ nghịch với vẻ đẹp bề ngoài thì cuộc đời của Vũ điệu nhẹ bay nhất định sẽ rất ngắn ngủi, ~ ~ Mình và cô ấy gặp nhau trong vòng đời của tạo hoá là việc có nên không? ~ "Vật cực tất phản"
Vì tôi quá kinh ngạc về vẻ đẹp của cô ấy nên thành ra rất bình tĩnh "Đã ăn cơm chưa?... Chúng ta vào trong nói chuyện đi..."
"Du đãng... anh quả là thông minh... một cách tiết kiệm tiền tết đấy?"
Bị cô ấy nhìn trúng tim đen tôi chỉ còn cách cười gượng.
Thế là Cocacola đành phải mua cốc to, còn xúc xích cũng phải gọi 2 suất "Du đãng, lần này anh mời em, lần sau em để anh mời..."
Đừng đùa, đừng nghĩ rằng Lãng tử này là miếng bở nhé.
Có điều tôi rất vui vì cô ấy nói "lần sau', có nghĩa là vẫn còn lần nữa. ~ "Du đãng... anh có theo đạo không đấy? Em theo đạo Cơ đốc, đừng để ý em cầu nguyện nhé!..."
"Anh chỉ cầm hương vái lạy thôi... Không coi là tín ngưỡng... Anh có thể cầu nguyện với em..."
"Du đãng... anh đừng học câu "Mong cho thế giới hoà bình" trong quảng cáo đấy nhé..."
"Đương nhiên là không. Anh cầu nguyện cho tờ 100 đồng trong ví của anh được bình yên vô sự..."
"Ha ha... Du đãng... anh đúng là keo kiệt..."
Lần đầu tiên nghe thấy tiếng cười của cô ấy, giòn tan như miếng xúc xích của quán cà phê.
"Du đãng... gặp em rồi... có thất vọng không?..."
Nhìn thấy con gái đẹp còn thất vọng thì nhìn thấy con gái bình thường chắc phải nhảy lầu tự tử mất.
"Sao em lại nghĩ rằng anh thất vọng?..."
"Bởi vì em đã nói với anh em không đáng yêu nên khi thay em chắc chắn anh rất thất vọng..."
Hoá ra là cô ấy vòng vo tam quốc còn thực ra lại đang muốn nói là mình rất đáng yêu.
"Thế tại sao em nói dối anh?..."
"Du đãng em chỉ nói em không đáng yêu, em có trói em không đẹp đâu..."
Giọng điệu của cô ấy chẳng khác gì tôi Tiếc rằng cô ấy quá đẹp, nếu không cũng thừa vốn để làm một Du đãng nữa "Du đãng anh cũng rất thư sinh... đâu có như lời anh đã nói..."
Thư sinh? Tính từ này không được rõ nghĩa cho lắm bởi với rất nhiều đứa con gái, thư sinh và khờ dại chẳng khác nhau là mấy.
Tôi bắt đầu ngắm kĩ cô gái xinh đẹp đang ngồi trước mặt.
Đẹp thực ra cũng là thột tính từ không cụ thể, vì đẹp có rất nhiều loại Có thể là vẻ đẹp lạnh lùng của Tiểu Long Nữ; có thể là vẻ tươi mát của Vương Ngữ Yên; có thể giống vẻ ngây thơ của Hương Hương công chúa, có thể giống vẻ phóng túng của Triệu Minh; Có thể như vẻ lanh lợi của Hoàng Dung, cũng có thể là vẻ nặng tình của Nhiệm Doanh Doanh.
Nhưng tất cả những vẻ trên cô ấy đều không giống.
May mà cô ấy không giống, cho nên cô ấy không phải là nhân vật trong tiểu thuyết. Cô ấy thuộc về cuộc sống hiện thực hàng ngày.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên tôi đã bị khuôn mặt mịn màng của cô ấy hút mất hai hồn, bị tiếng nói của cô ấy lấy đi sáu vía. Còn lại một hồn một vía tôi không kịp thấy rõ cô ấy cao thấp gầy béo ra sao; đến lúc này tôi mới có thể nhìn kĩ.
Cô ấy rất gầy, đương nhiên không phải gầy đến mức gió thổi bay.
Cô ấy có làn da thật trắng, bởi vì tôi chưa nhìn thấy tuyết nên không dám dùng tính từ "trắng như tuyết ' để mô tả.
Cô ấy mặc bộ đồ màu cà phê nên làn da trắng làm tôi liên tưởng đến màu trắng sữa...
Cô ấy giống như một cốc cà phê...
Vì cô ấy ngồi nên tôi chẳng có cách nào đoán được chiều cao, Khi gọi đồ uống tôi nhìn vào mắt cô ấy, góc nhìn xuống khoảng 200 Khoảng cách của 6 cặp mắt (tôi 4 mắt!) khoảng 20cm Do đó độ chênh lệch chiều cao giữa tôi và cô ấy là 20 x tg200= 7,3 ~ Tôi cao lm71 vậy cô ấy cao khoảng lm64.
Còn tóc của cô ấy xuống quá bờ vai loạn dù chưa đến eo nhưng có thể coi là rất dài.
Vân vân... Không phải là cô ấy nói đã nhuộm tóc thành màu cà phê hay sao mà tóc cô ấy vẫn đen óng như vậy.
lóc em đen quá... đâu có nhuộm thành màu cà phê?..."
du đãng... có nhuộm đấy chứ, em chọn nhôm vài sợi vì em cảm thấy hay hay... anh nhìn, có đẹp không?..."
Cô ấy vuốt nhẹ mái tóc về trước ngực tôi chỉ cho tôi xem...
Đúng là đẹp thật.
Hơn nữa "trúc xinh trúc mọc đầu đình, em xinh em đứng một mình cũng xinh" đến cả dáng đưa tay 'vua tóc cũng làm tôi mê mẩn.
"Đương nhiên là đẹp rồi... Kể cả em cắt trọc... em vẫn đẹp mê hồn..."
"Ha ha... Du đãng... đừng quá khen em, em lại hiệu đấy...
Có điều anh cũng biết nhìn người đẩy!..."
Tôi lại nghe thấy tiếng cười của cô ấy tiếng cười giòn tan "Sao em lại chuộng màu cà phê thế "Vì em thích uống cà phê mà... Em thích nhất là cà phê Man-ba"
"Anh cũng thường uống cà phê nhưng không biết loại cà phê Man-ba"
"Man-ba là cà phê Mantering pha lẫn với cà phê Baxi"
"ô hoá ra là vậy. Vậy cà phê Lam Sơn hoà cùng cà phê Baxi sẽ được gọi là:Lam-ba"
ha ha... Du đãng... trước mặt con gái mà anh cũng dám nói vậy. Anh là người có dũng khí đấy!..."
"Em mặc độc một màu cà phê, không cảm thấy kì quái Đây là sự băn Khoăn lớn nhất của tôi, nếu như không có lời giải chắc tôi sẽ không ngủ được.
Không thể nói thích uống cà phê thì mặc đồ màu cà phê Nếu cứ tư duy như vậy thì có thể suy ra, người thích uống nước dưa hấu sẽ mặc toàn đồ đỏ; thích uống chè xanh sẽ mặc toàn đồ xanh.
Vậy thích uống nước lọc thì chắc chẳng cần mặc màu gì nữa?
"Du đãng... anh đã nghe thấy cà phê triết học" bao giờ chưa?..."
"Đó là một cửa hàng cà phê... anh có nghe nói..."
"Triết học này không phải là triết học đấy... Em mặc bộ đồ là bộ đồ cà phê triết học đáy... không biết các hạ có muốn nghe?..."
"Có lời. xin được chỉ giáo... tại hạ cung kính lắng nghe..."
"Cũng toàn là cà phê...
nhưng do kĩ thuật sấy mà có mùi thơm và vị ngọt, nồng, đắng, chua khác nhau Giày và tất của em màu rất đậm giống như cà phê Tanshao sấy già... cháy, đắng mà không chua... Quần loe của em màu nhạt giống như cà phê Moka độc đáo vị chua đậm đà..
áo len của em màu nhạt hơn giống như cà phê Lam Sơn dịu dàng tinh tế... hương nồng ngây ngất...
Chiếc túi khoác của em bên trong màu đậm bên ngoài màu nhạt và điểm xuyết bằng vài đồ trang sức... giống như cà phê Cappuccino có sữa bò tươi và rắc lên bột quế làm mê mẩn lòng người...
ngọt ngào, rạo rực:..
Tôi thần người ra, không biết nói gì.
Tôi bất giác đưa mắt nhìn lại cô gái trước mặt mình.
thước đây, mới lối qua thôi cô ấy cũng chỉ là một cái tên trên mạng, chỉ có ID không phải bằng xương bằng thịt Còn giờ đây cô ấy đang ngồi trước mặt tôi, nói chuyện với tôi, cười với tôi và cũng đến lúc tôi mới biết mình đang trong ngơ Nói chính xác hơn là từ lúc nhìn thay cô ấy tôi đã ở trong mơ rồi chỉ là bây giờ mới phát hiện ra mình đang mơ.
"Ha ha... Du đãng... lại nghẽn mạch rồi sao?. Em idle (chờ) khá lâu rồi đấy..."
không phải ở trên mạng làm sao có nghẽn mạch...
Tiếng cười của cô ấy kẻo tôi về với thực tế "Anh đang nghĩ tìm một tính từ thích hợp để khen sự thông minh của em..."
khen ngợi làm gì!... Đến lượt anh nói về nguyên nhân của bộ đồ màu lam đó... Nếu không anh sẽ phải nhận thua..."
Nhận thua? Làm gì có chuyện đó, trong từ điển của Chai mổ này không có từ đó.
Quả là tôi thích màu lam nhưng biết biện luận thế nào đây? bộ 'cà phê triết học" cô ấy nói thật tuyệt. Xem ra chỉ số thông minh của cô ấy chẳng thua gì ngoại hình Cô ấy lấy triết học làm chủ đề vậy mình sẽ lấy lực học để tiếp chiêu "Bởi vì anh học lưu thuỷ lực học mà thuỷ lưu thường là màu xanh lam, do đó anh thích màu xanh lam"
"Rồi sao nữa? Mr Du đãng đừng quá hiếu thắng Tránh voi chẳng xấu mặt nào, thua con gái không phải là đáng xấu hổ, "anh hùng không qua nổi cửa mĩ nhân mà"
Cô ấy nhìn tôi cười cười Chiêu này thật hiểm độc nếu tôi qua được cửa ải này thì có nghĩa là tôi không phải là anh hùng.
Nhưng nếu không qua nổi tuy là anh hùng nhưng là anh hùng nhận thua. Thôi kệ, dù sao tôi cũng là Du đãng, chẳng phải anh hùng hảo hán gì. "Cũng đều là thuỷ lưu... nhưng do khí hậu và môi trường nóng, lạnh, nông, sâu, bẩn mà khác nhau.
Giày và tất của anh màu tất đậm giống như nước Thái Bình Dương ngập ngừng sâu lắng...
Quần bò của anh màu nhạt, lại có chút bạc trắng giống như nước biển vùng Bắc cực có những băng trôi nổi Lạnh lùng, xảo quyệt...
áo sơ mi màu nhạt hơn giống như nước bể bơi trong nhà...
trong vắt, long lanh...
Còn túi áo khoác của anh ngoài đậm trong nhạt, chiếc dây đeo màu xanh lục giống như nước hồ, có tôm cá và hai bên hồ là hàng liễu xanh tươi...
Sống động, thanh tao..."
Lần này đến lượt cô ấy nghẽn mạch Liếc thấy cô ấy cũng đang đưa mắt nhìn kĩ tôi, tôi nghĩ chắc là cô ấy cũng có cảm giác đang ở trong mơ.
Nhưng tôi không tin rằng ngoại hình của lôi có thể làm cô ấy nảy sinh cảm giác đó.
Bởi vậy cũng là mơ, nhưng giấc mơ của tôi ngọt ngào hơn của cô ấy.
"Ha ha... Du đãng... coi như anh đã vượt qua..."
' Vượt qua thì phải có phần thưởng chứ?... nếu không thì tiền thưởng cũng được"
Đương nhiên là có phần thưởng... không phải là em đang cười với anh đó sao?..."
"Quả là phần thưởng quý giá. Anh cũng chuỗi lại trả em..."
"Du đãng... mỹ nữ có thể làm nghiêng thành nghiêng nước Anh mà cười thì chỉ có thể làm đổ cốc Cocacola trong tay em thôi..."
...& * % #...
"Du đãng... em học Ngoại văn... còn anh?"
"Đệ vốn áo vải nên học Thuỷ Lợi..."
"Du đãng... sao anh hay bắt chước giọng người xưa vậy"
"Anh nghĩ rằng như thế người ta cho rằng anh giống như có học vấn."
"Lại còn giống như... anh vốn là người có học vấn mà..~ Chẳng ngờ cô ấy bắt đầu bắt chước giọng điệu của tôi Nhưng cũng là lời khen sao cô ấy nói ra lại nghe dễ chịu đến thế.
"Du đãng... em sinh vào 15/3, thuộc sao song ngưu, còn anh?..."
"Anh sinh vào ngày 13/11, thuộc sao Bọ cạp, em hỏi để làm gì?"
"Em chỉ muốn biết chúng ta có hơn nhau không thôi..."
"Chẳng có sao nào là không hợp nhau, chỉ có người không hợp nhau..."
"Câu trả lời được đấy... nào chúng ta cùng cạn cốc vì câu nói vừa rồi..."
Cô ấy nâng cốc Coca, bắt chước nhân vật trong tiểu thuyết làm ra vẻ uống cạn.
Thật là một cô gái nhanh nhẹn hoạt bát, được ở bên cạnh cô ấy quả là hạnh phúc.
Thế là tôi cũng nâng cốc Coca lên chạm cốc và vì thế tôi đã chạm vào ngón tay cô ấy.
Có thể là nguyên nhân tại cốc Coca, ngón tay cô ấy lạnh như băng Đây là lần đầu tiên tôi chạm vào cô ấy.
Và trong đầu óc tôi tự nhiên hiện lên hai chữ "thân mật "
Tại sao từ "mật" ở đây dùng với nghĩa là mật ong mà không phải với nghĩa là "bí mật"
Trong lòng mỗi người đều khoá kín rất nhiều kho bí mật Nếu như bạn may mắn, trong cuộc đời bạn sẽ gặp được vài chiếc chìa khoá có thể mở những kho bí mật đó.
Nhưng cũng có rất nhiều người cho đến cuối đời, kho bí mật ấy vẫn chưa từng được mở ra.
Khi tôi chạm vào ngón tay lạnh như băng ấy, tôi biết rằng đó chính là chìa khoá mở kho bí mật trong lòng tôi.
"Du đãng... anh thường giải trí như thế nào?"
"Ngoài đọc sách thì xem ti vi, xem phim và tiểu thuyết võ hiệp..."
~ Thế anh thích xem loại phim gì ?..." anh thích xem loại phim A..." Du đãng... con gái cũng biết đạp người khác đấy..."
Cô nương nương nhầm rồi, loại phim A là phim American, A là cách gọi tắt..."
"Nếu nói như vậy thì lần sau chúng ta đi xem phim loại A đi . cô ấy nói hơi to nên đôi nam nữ ngồi gần đấy ngạc nhiên nhìn sang.
Biết mình lỡ lời cô ấy nhún vai, chặc chặc lưỡi.
"Du đãng... tại anh đấy!..."
"Đúng là mắt nhìn lệch lại bảo tại bàn nghiêng."
"Thế anh không nghe nhạc?... hay ca kịch vũ kịch?....
triển lãm mĩ thuật anh cũng không xem?..."
"Nghe nhạc anh sẽ buồn ngủ, ca kịch vũ kịch anh xem không hiểu còn triển lãm mỹ thuật trừ tranh khoả thân ra anh chẳng muốn xem... hơn nữa muốn xem khoả thân, trong PLAYBOY hay PENTHOUSE có mà hàng đống, vừa thực vừa nét... việc gì phải đi xem người ta vẽ..."
"Du đãng... anh thật thà quá đấy... Anh không sợ là em sẽ cho rằng anh là người không có chuẩn mực gì à?..." khổng Tử nói: 'Biết thì bảo là biết, không biết thì bắc là không biết. ấy mới là người biết!' Không hiểu thì không hiểu... việc gì phải giả vờ là hiểu Hơn nữa đã là giải trí, càng thảnh thơi được càng tết...
Có gì liên quan đến chuẩn mực đâu..."
"Du đãng... anh đúng là nói một đáp mười, em nói một câu, anh đáp lại những mười câu..."
"Vậy anh phải làm sao?..."
"Anh phải học cách thưởng thức âm nhạc, ca kịch, vũ kịch và cả mỹ thuật nữa..."
"Để làm gì?"
"Để lần sau còn dẫn em đi xem..."
Được thôi, vì em anh sẽ làm tất cả, tôi tự nhủ như vậy.
"Du đãng... lần sau chúng ta đi uống cà phê nhé?..."
"Khoan đã... hôm nay em nói rất nhiều đến 'lần sau...
vậy thì rốt cuộc tần sau chúng ta đi ăn cơm, xem phim loại A đi nghe nhạc hay xem ca kịch, vũ kịch? Hay đi uống cà phê..."
"Ha ha... đúng rồi... làm sao em lại học được cách chi lung tung như Lí Đăng Huy cơ chứ!... thế này vậy, cho anh chọn..."
"Chọn một hay chọn nhiều?..."
"Du đãng... đừng tưởng bở... chỉ được chọn một thôi..."
"Vậy đi xem phim loại A nhé?"
"Du đãng... Anh nên chọn đi nghe nhạc... vì nghe nhạc xong em sẽ muốn uống cà phê...
Uống cà phê xong tinh thần sẽ rất sảng khoái... . sẽ muốn đi xem phim... xem phim xong sẽ đói bụng...
sẽ đi ăn cơm... thật đáng tiếc cho anh..."
Làm sao có thể là đáng tiếc? Ngược lại tôi thấy mình may mắn. Nếu không thì chỉ nhoằng một cái, Các tướng sĩ trong ví của tôi sẽ đều tử trận.
"ồ, chết rồi, 12 giờ rồi... em phải về thôi..."
Cô ấy nhìn đồng hồ và kêu lên.
"Em không ở trong kí túc đấy chứ Vì đã hơn 11 rưỡi rồi."
Em thuê nhà ở ngoài... vì thế em lo..."
"Em lo gì... lo anh biến thành du côn hay sao? Đêm nay lại không có trăng..."
Du đãng... Cô gái trong "Tiên lí kì duyên" đến 12 giờ đêm cũng biến về hình dáng cũ đấy..."
"Vậy không vấn đề gì... Em hãy để lại một cái giày cho dù em có biến thành gì anh cũng tìm được em..."
"Nếu anh nói vậy thì em đành..."
Cô ấy cúi xuống nhưng không phải cởi giày mà buộc lại chặt hơn.
Đẩy cửa bước ra, bên ngoài trời thật lạnh.
"Em sống Ở đâu... Anh sẽ đưa em về..."
"Cách đây gần thôi... Ở đường Thắng Lợi..."
Chúng tôi vừa đi vừa nói, rồi cô ấy dừng lại bên một cái xe đạp...
Không thể tin được, xe đạp cũng màu cà phê!
"Xe đạp màu cà phê, yên xe màu trắng, giống như cà phê sữa kiểu Pháp Đúng là cà phê mang cá tính sao Song ngư dịu dàng lãng mạn...
Du đãng... đến lượt anh đấy..."
Chẳng ngờ cô ấy lại dành chiêu này. Chẳng trách người ta nói "Độc nhất là lòng dạ phụ nữ."
Nhưng không sao, số tôi thật may mắn bởi con "sói hoang cũ kĩ của tôi cũng màu xanh lam...
"Bình xăng màu xanh, yên ngồi màu đen, giống như nước ở cảng Cao Hùng..."
Đúng là nước mang cá tính sao Bọ cạp bề ngoài lặng lẽ mà nội tâm sâu sắc... "
"Du đãng... chúc mừng anh... anh có thể chính thức bắt đầu hẹn em rồi đấy..."
Khi đến nhà cô ấy đã nói câu này làm tôi choáng váng như sét đánh giữa ban ngày.
Sét đánh giữa ban ngày vốn không mang nghĩa tốt nhưng bởi vì tôi thích trời mưa nên có sấm sét là điềm tốt.
một giờ chiều mai... quy định của anh... em phải ăn cơm trước"
"Ok... không vấn đề gì... quy định của em... anh là người mời..."
Cô ấy quay người đi mở cửa, sau đó còn quay lại cười với tôi Tôi nhìn lên cho tới khi phòng tầng 4 bật sáng.
Rồi mới yên tâm nhảy lên con "sói hoang" rời khỏi ngõ.
Khoảng cách