Chương 4
Gần đây Tyler luôn ở trong trạng thái nôn nao sốt ruột, ông ta thường xuống kho chứa ngầm sâu hai trăm mét dưới lòng đất, ngắm nhìn những hạt nhân đại nguyên tử đã thu thập được đang nhảy múa điệu múa vĩnh hằng của chúng bên trong từ trường giam hãm. Điệu múa của những thứ có hình dạng dài và nhỏ như sợi dây ấy có tác dụng thôi miên rất mạnh, ông ta thường nhìn chằm chằm vào chúng suốt mấy tiếng đồng hồ, chỉ những lúc như thế, ông ta mới cảm thấy linh hồn mình được thanh tĩnh.
Đường ống phát xạ điện từ trong không gian cũng đang được xây dựng, vả lại tiến độ rất nhanh, nhưng Tyler không để tâm lắm, vì thí nghiệm quy mô lớn với sét hòn và phản ứng hạt nhân đại nguyên tử chỉ có thể tiến hành trong không gian, mà hiện tại con đường để đi vào không gian vũ trụ vẫn chỉ là cây cầu độc mộc: phóng tàu vũ trụ theo cách thức truyền thống. Thang máy vũ trụ vẫn đang trong giai đoạn nghiên cứu công nghệ, hợp tác quốc tế để có được khoản đầu tư to lớn này cũng tiến triển rất khó khăn, vả lại, hiện nay khả năng phóng tàu vũ trụ theo cách thức truyền thống vẫn chưa đủ để xây dựng thang máy vũ trụ. Vì vậy, đồng thời với kế hoạch này, loài người vẫn phải tiếp tục cải tiến rìu đá và gậy gộc thời kỳ Đồ Đá của ngành hàng không vũ trụ: tên lửa đẩy hóa học.
Tyler chỉ còn cách chờ đợi, vì vậy ông ta trở về nhà, suốt năm năm từ khi trở thành Người Diện Bích, đây là lần đầu tiên ông ta sống như một người bình thường.
Cùng lúc đó, các Người Diện Bích càng lúc càng thu hút sự quan tâm chú ý của xã hội, dù bản thân có muốn hay không, trong mắt công chúng, họ đã trở thành đấng cứu thế, rồi theo đó xuất hiện phong trào sùng bái Người Diện Bích. Mặc dù Liên Hiệp Quốc và PDC đã liên tục giải thích, song những lời đồn bọn họ sở hữu siêu năng lực vẫn lan tỏa khắp nơi, chẳng những vậy, càng lúc lại càng thêu dệt nên thần kỳ hơn. Trong các bộ phim khoa học viễn tưởng, họ được tô vẽ thành các nhân vật siêu anh hùng, trong mắt rất nhiều người, họ là niềm hy vọng duy nhất của nhân loại. Vì thế, những Người Diện Bích cũng sở hữu khả năng hiệu triệu và sức mạnh chính trị vô cùng to lớn, đảm bảo cho họ có thể huy động và sử dụng lượng tài nguyên khổng lồ.
La Tập là ngoại lệ, bấy lâu nay anh vẫn luôn sống ẩn dật, chưa từng lộ mặt, không ai biết anh đang ở đâu, đang làm gì.
Ngày hôm nay, Tyler có một vị khách đến thăm. Giống như những Người Diện Bích khác, nhà ông ta được canh gác rất nghiêm ngặt, khách khứa buộc phải qua kiểm tra an ninh rất khắt khe. Nhưng khi thấy người này trong phòng khách của mình, Tyler hiểu rằng chắc chắn đối phương đi vào rất thuận lợi, vì vừa nhìn đã có thể thấy đây là người không có khả năng uy hiếp đến bất kỳ ai. Giữa thời tiết nóng như đổ lửa mà y mặc một bộ vest nhăn nhúm, đeo cà vạt cũng nhăn nhúm không kém, quá đáng hơn là y còn đội thứ mũ phớt hiện giờ đã rất hiếm gặp, hiển nhiên là muốn cuộc viếng thăm của mình có vẻ trang trọng, mà trước đây, chắc hẳn y chưa từng đến một cuộc hội họp trang trọng nào bao giờ. Người này mặt mũi vàng vọt, thân hình gầy gò trông như suy dinh dưỡng, cặp kính trên gương mặt nhợt nhạt gầy trơ xương vừa to vừa nặng nề, cần cổ khẳng khiu của y thoạt nhìn có vẻ rất khó nhọc mới đỡ được trọng lượng cái đầu đội mũ phớt bên trên, bộ vest nhăn nhúm kia lại càng giống như đang treo vào một cái mắc trống không vậy. Tyler là một nhà chính trị, thoạt nhìn đã nhận ra kẻ này thuộc vào loại người đáng tội nghiệp nhất trong xã hội, không chỉ về mặt vật chất, mà hơn hết là do sự hèn mọn về tinh thần, giống như những viên chức cấp thấp trong tác phẩm của Nikolai Gogol vậy. Tuy rằng địa vị xã hội của họ đã thấp lắm rồi, song những người này vẫn cứ ngày đêm rầu rĩ lo lắng để giữ được cái địa vị ấy, cả một đời lao lực lao tâm trong những việc vặt vãnh hoàn toàn không có chút tinh thần sáng tạo, lúc nào cũng hết sức cẩn trọng, làm việc gì cũng sợ xảy ra sai sót, gặp người nào cũng chỉ sợ khiến họ không vui, lại càng không dám ngước nhìn lên những giai cấp cao hơn trong xã hội lấy một lần.
Đây là loại người cùng đinh mà Tyler coi thường nhất, bọn họ thực sự có cũng được mà không cũng xong, cứ nghĩ đến chuyện hầu hết người trong cái thế giới mà ông ta phải cứu vớt đều thuộc loại này, ông ta lại cảm thấy chẳng còn hứng thú gì nữa.
Người đó dè dặt bước qua cửa phòng khách, không dám tiến bước thêm nữa, hiển nhiên là sợ đế giày mình làm bẩn thảm trải sàn. Y bỏ mũ phớt, nhìn vị chủ nhân căn nhà qua lớp mắt kính dày cộp, ánh mắt khiêm nhường, liên tục khom người. Tyler đã quyết định, sau khi người này nói ra câu đầu tiên sẽ đuổi y đi luôn, có lẽ điều y muốn nói rất quan trọng đối với bản thân y, nhưng đối với Tyler thì chẳng có ý nghĩa quái gì cả.
Con người ti tiện đáng tội nghiệp ấy nói ra câu đầu tiên, giọng nói yếu ót phều phào, nhưng Tyler như bị sét đánh, gần như ngồi thụp xuống đất vì choáng váng. Đối với ông ta, mỗi chữ mà đối phương vừa thốt ra đều nặng tựa ngàn cân.
“Người Diện Bích Frederick Tyler, tôi là Người Phá Tường của ông.”
“Ai có thể ngờ được, lại có ngày chúng ta phải đứng trước một tấm bản đồ tác chiến thế này kia chứ.” Thường Vĩ Tư nhìn bản đồ vũ trụ Hệ Mặt trời tỷ lệ 1:100.000.000, thở dài cảm khái. Trên màn hình siêu lớn không kém gì rạp chiếu phim, bản đồ vũ trụ gần như chỉ thấy một màu đen kịt, chỉ có một đốm vàng nho nhỏ ở chính giữa, đó là Mặt trời. Ranh giới ngoài cùng của bản đồ không gian là đường chạy giữa vành đai Kuiper, khi bản đồ hiển thị toàn bộ thì cũng như đứng ở cách mặt phẳng hoàng đạo[37] năm mươi đơn vị thiên văn tính theo đường vuông góc nhìn xuống Hệ Mặt trời. Trên bản đồ vũ trụ, quỹ đạo của mỗi hành tinh, các mặt trăng của chúng, cùng với tình trạng vành đai tiểu hành tinh[38] phần đã thăm dò được đến nay đều được đánh dấu chuẩn xác. Bản đồ này còn có thể hiển thị chính xác vị trí vận hành các thiên thể trong Hệ Mặt trời tại bất cứ mốc thời gian nào trong khoảng trước sau một nghìn năm. Lúc này, bản đồ vũ trụ đã tắt chức năng đánh dấu vị trí các thiên thể, mà chỉ hiển thị độ sáng thật, nếu quan sát kỹ có lẽ có thể tìm được Sao Mộc, nhưng chỉ là một chấm sáng rất nhỏ như có như không. Ở khoảng cách này, bảy hành tinh còn lại đều không thể nhìn thấy được.
“Vâng, chúng ta phải đối mặt với thay đổi quá lớn.” Chương Bắc Hải nói, cuộc họp của quân đội nhằm giám định tấm bản đồ vũ trụ phiên bản đầu tiên này vừa mới kết thúc, lúc này đây, trong phòng điều khiển tác chiến rộng mênh mông chỉ còn lại hai người là anh ta và Thường Vĩ Tư.
“Thủ trưởng, không biết anh có chú ý đến ánh mắt các đồng chí khi đối diện với tấm bản đồ này hay không ?” Chương Bắc Hải hỏi.
“Tất nhiên tôi có chú ý, đấy là chuyện có thể hiểu được, trước cuộc họp này, họ chắc chắn vẫn hình dung bản đồ vũ trụ giống như là bản đồ phổ biến kiến thức khoa học vậy thôi, mấy hành tinh nhiều màu như quả bi a quay xung quanh quả cầu lửa là Mặt trời… khi xem bản đồ vũ trụ với tỷ lệ thực, họ mới cảm nhận được sự mênh mông của Hệ Mặt trời. Dù là không quân hay hải quân, khoảng cách xa nhất mà họ có thể di chuyển thậm chí còn chẳng bằng một pixel trên màn hình này nữa cơ mà.”
“Tôi có cảm giác, đối mặt với cuộc chiến tương lai này, họ không thể hiện ra một chút lòng tin và nhiệt tình chiến đấu nào cả.”
“Chúng ta lại nói đến chủ nghĩa thất bại rồi.”
“Thủ trưởng, tôi không muốn nói đến chủ nghĩa thất bại trong hiện thực, đây hẳn là vấn đề dành cho thảo luận trong buổi họp công tác chính thức, điều tôi muốn nói là… nói thế nào nhỉ?” Chương Bắc Hải do dự gượng cười, điều này rất hiếm gặp ở một người xưa nay vẫn luôn nói năng thẳng thắn quả quyết như anh ta.
Thường Vĩ Tư dời ánh mắt khỏi tấm bản đồ vũ trụ, cười cười với Chương Bắc Hải: “Có vẻ như điều cậu muốn nói không bình thường chút nào.”
“Vâng, ít nhất là chưa có tiền lệ. Đây là một kiến nghị của tôi.”
“Nói đi, tốt nhất là nói thẳng vào vấn đề luôn, đối với cậu, chắc không cần phải cổ vũ kiểu như vậy nữa chứ.”
“Vâng, thủ trưởng. Trong năm năm nay, các nghiên cứu cơ sở để phòng ngự Trái đất và phi hành trong vũ trụ đều gần như không có tiến triển, hai dự án công nghệ bước đầu là phản ứng nhiệt hạch có điều khiển và thang máy vũ trụ vẫn đang giậm chân tại chỗ, không cho thấy tia hy vọng nào, thậm chí ngay cả nghiên cứu nhằm cải tiến tên lửa đẩy hóa học truyền thống cũng gặp khó khăn chồng chất, cứ tiếp tục thế này, sợ rằng ngay cả hạm đội không gian ở trình độ công nghệ thấp cũng có thể mãi mãi chỉ tồn tại trong truyện khoa học viễn tưởng.”
“Đồng chí Bắc Hải, lúc lựa chọn vào phòng nghiên cứu chiến lược trình độ công nghệ cao, hẳn cậu đã nhận định tỉnh táo về quy luật của nghiên cứu khoa học rồi chứ.”
“Tất nhiên là tôi hiểu, nghiên cứu khoa học là một quá trình tiến lên qua từng bước nhảy, biến đổi về lượng tích lũy trong thời gian dài mới có thể sinh ra biến đổi về chất, những đột phá về lý thuyết và công nghệ đều có tính bột phát tập trung… nhưng, thưa thủ trưởng, có bao nhiêu người nhận thức vấn đề giống như chúng ta chứ? Rất có khả năng, mười năm, hai mươi năm hoặc năm mươi năm sau, thậm chí là cả một thế kỷ sau, các lĩnh vực khoa học và công nghệ vẫn không có đột phá quan trọng, khi ấy thì chủ nghĩa thất bại sẽ phát triển đến mức độ nào? Quân chủng không gian sẽ rơi vào trạng thái tư tưởng và tinh thần như thế nào, thủ trưởng, có phải anh cảm thấy tôi lo xa quá không?”
“Bắc Hải, điều mà tôi coi trọng nhất ở cậu chính là tầm nhìn xa trong công việc, đây là điều quý báu nhất đối với cán bộ làm công tác chính trị trong quân đội, nói tiếp đi xem nào.”
“Thực ra, tôi cũng chỉ suy nghĩ từ phạm vi công việc của mình mà thôi: với giả thiết trên, các đồng chí làm công tác chính trị tư tưởng quân chủng không gian trong tương lai sẽ phải đối mặt với khó khăn và áp lực như thế nào?”
“Càng gay go hơn là, khi đó, trong quân đội liệu còn có bao nhiêu cán bộ làm công tác chính trị có đủ điều kiện về mặt tư tưởng?” Thường Vĩ Tư tiếp lời, “Muốn khắc phục chủ nghĩa thất bại, trước tiên bản thân mình phải có niềm tin kiên định vào thắng lợi, điều này chắc chắn sẽ còn khó khăn hơn gấp bội trong cái tương lai mà cậu giả định.”
“Đây chính là điều tôi lo lắng, thủ trưởng, khi đó, lực lượng cán bộ công tác chính trị của quân chủng không gian có khả năng sẽ thiếu hụt trầm trọng.”
“Kiến nghị của cậu là?”
“Tăng viện cho tương lai!”
Thường Vĩ Tư im lặng nhìn Chương Bắc Hải trong vài giây, sau đó hướng ánh mắt lên màn hình lớn, đồng thời dịch chuyển con trỏ, kéo Mặt trời lại gần, cho đến khi ánh sáng lóe lên trên cầu vai của họ mới dừng lại.
“Thủ trưởng, ý tôi là…”
“Tôi hiểu ý cậu rồi.” Thường Vĩ Tư giơ một bàn tay lên nói, đồng thời lại đẩy Mặt trời ra xa, cho đến khi tấm bản đồ hiển thị toàn bộ, khiến cho phòng hợp tác chiến lại chìm vào bóng tối, sau đó lại kéo Mặt trời lại gần… Ông ta không ngừng lặp đi lặp lại động tác ấy trong lúc suy nghĩ, cuối cùng mới nói: “Cậu đã nghĩ kỹ chưa, hiện giờ công tác chính trị tư tưởng trong không gian quân đã phải gánh nhiệm vụ hết sức nặng nề, khó khăn tầng tầng lớp lớp, nếu dùng công nghệ ngủ đông đưa những sĩ quan ưu tú đang tại ngũ đến tương lai, sẽ gây suy yếu nặng nề cho đội ngũ của hiện tại…”
“Tôi biết, thưa thủ trưởng, tôi chỉ đưa ra kiến nghị của mình, việc suy xét tổng thể và toàn diện đương nhiên phải do cấp trên thực hiện.”
Thường Vĩ Tư đứng lên, bật đèn, khiến phòng hợp tác chiến trong chớp mắt sáng bừng lên. “Không, đồng chí Bắc Hải, việc này cậu phải làm ngay, từ ngày mai, cậu hãy tạm gác công việc đang làm lại, tập trung vào Phòng chính trị của không gian quân, cũng có thể đến các quân chủng khác điều tra, nhanh chóng thảo một bản kế hoạch sơ bộ trình lên quân ủy.
Lúc Tyler đến, Mặt trời đã sắp xuống núi, vừa ra khỏi cửa xe, đập vào mắt ông ta là một cảnh tượng như thể ở chốn thiên đường: những tia nắng dịu dàng đẹp đẽ nhất trong ngày đang rải trên núi tuyết, hồ nước và rừng rậm, trên thảm cỏ ven bờ hồ, cả nhà La Tập đang tận hưởng cảnh hoàng hôn ở chốn bồng lai tiên cảnh này. Tyler chú ý đầu tiên đến người mẹ xinh đẹp kia, cô vẫn như một thiếu nữ, trông giống chị gái của đứa nhỏ một tuổi hơn. Lúc ở xa nhìn không rõ, lại gần, sự chú ý của ông ta liền chuyển sang đứa trẻ. Nếu không tận mắt trông thấy, Tyler thực sự không tin trên thế giới này lại có một sinh mệnh nhỏ đáng yêu đến nhường ấy. Đứa bé này giống như một tế bào gốc đẹp đẽ, như là mọi vẻ đẹp trên cõi đời này ở trạng thái manh nha. Người mẹ và đứa bé đang vẽ trên một tờ giấy trắng lớn, La Tập thì đứng ở xa xa chăm chú ngắm nhìn, giống như lúc ở trong bảo tàng Louvre, anh đứng ngắm người con gái mình yêu mà giờ đây đã trở thành mẹ của con mình vậy. Lại gần thêm chút nữa, Tyler thấy được niềm hạnh phúc vô bờ bến trong ánh mắt anh, niềm hạnh phúc ấy giống như những tia sáng của vầng tịch dương đang tràn ngập khắp núi tuyết và hồ nước cõi Địa Đàng này…
Vừa từ thế giới khắc nghiệt bên ngoài tới đây, mọi thứ trước mắt khiến Tyler có một cảm giác không thực. Người từng kết hôn hai lần rồi sống độc thân từ đó đến giờ như ông ta không lưu tâm lắm đến cảnh tượng gia đình hạnh phúc đoàn tụ bên nhau, ông ta chỉ theo đuổi vinh quang của một người đàn ông, nhưng lúc này, lần đầu tiên Tyler có cảm giác mình đã sống uổng cả một đời.
Đến khi Tyler đến rất gần, La Tập đang say sưa ngắm vợ con mới chú ý đến ông ta. Do có cùng thân phận Người Diện Bích gây ra chướng ngại tâm lý, cho đến hiện tại, bốn Người Diện Bích chưa từng có liên hệ cá nhân nào. Nhưng vì trước đó đã có điện thoại báo trước, nên La Tập cũng không kinh ngạc trước cuộc viếng thăm của Tyler, đồng thời còn chào đón nhiệt tình, lịch sự.
“Mong chị thứ lỗi cho tôi đã làm phiền.” Tyler khẽ cúi người nói với Trang Nhan đang dẫn đứa bé đi tới.
“Chào ông Tyler, ở đây hiếm khi nào có khách, nên ông đến được đây chúng tôi đã vui lắm rồi.” Trang Nhan nói, cô nói tiếng Anh hơi khó khăn, nhưng giọng nói dịu dàng vẫn còn vẻ ngây thơ, và nụ cười mát lạnh như nước suối trong của cô tựa như đôi tay thiên sứ đang vuốt ve trái tim mệt mỏi của Tyler. Ông ta muốn bế đứa bé, nhưng lại sợ mình không kiềm chế được tình cảm, nên chỉ nói: “Có thể gặp được hai thiên sứ này, chuyến đi của tôi đã không uổng phí rồi.”
“Hai người nói chuyện nhé, tôi đi chuẩn bị bữa tối.” Trang Nhan mỉm cười nhìn hai người đàn ông, nói.
“Không, không, không cần đâu, tôi chỉ muốn nói chuyện với tiến sĩ La một lát thôi, sẽ không quá lâu đâu.”
Trang Nhan nhiệt tình một mực mời Tyler ở lại ăn tối, sau đó dẫn đứa nhỏ đi.
La Tập ra hiệu mời Tyler ngồi xuống một chiếc ghế màu trắng trên bãi cỏ, Tyler vừa ngồi xuống, cả người liền mềm nhũn ra như thể bị rút hết gân cốt, trông ông ta lúc này không khác gì một lữ khách đi cả chặng đường xa, rốt cuộc đã đến đích.
“Tiến sĩ, mấy năm nay hình như anh không biết gì về thế giới bên ngoài thì phải.” Tyler nói.
“Đúng vậy.” La Tập vẫn đứng, khua tay chỉ một vòng xung quanh, “Đây chính là toàn bộ thế giới của tôi.”
“Anh đúng là người thông minh. Thậm chí nhìn từ góc độ nào đó, anh còn cư xử có trách nhiệm hơn chúng tôi nhiều.”
“Câu sau của ông có ý gì vậy?” La Tập cười cười thắc mắc.
“Ít nhất anh cũng không lãng phí tài nguyên… Vậy cô ấy cũng không xem ti vi phải không? Nàng thiên sứ của anh ấy.”
“Cô ấy à, tôi không biết, dạo gần đây lúc nào cũng ở bên đứa nhỏ, hình như cũng không xem mấy.”
“Vậy thì đúng là anh không biết chuyện xảy ra mấy hôm nay ở ngoài kia rồi.”
“Chuyện gì? Sắc mặt ông không được tốt lắm, mệt mỏi hả? Ừm, uống gì không?”
“Tùy anh…” Tyler mơ màng nhìn vầng tịch dương chiếu lên mặt hồ vạt nắng cuối cùng, “Bốn ngày trước, Người Phá Tường của tôi đã xuất hiện.”
La Tập đang rót rượu vang vào ly, nghe thấy những lời này liền lập tức dừng tay lại, lặng đi giây lát, đoạn nói: “Nhanh vậy à?”
Tyler nặng nề gật đầu, “Đây cũng chính là câu đầu tiên mà tôi thốt lên khi gặp y.”
“Nhanh vậy à?” Tyler nói với Người Phá Tường, ông ta gắng sức nói sao cho có vẻ trấn tĩnh, ung dung, song kết quả lại khiến giọng nói trở nên rất yếu ót.
“Vốn dĩ còn có thể nhanh hơn, nhưng tôi muốn thu thập đầy đủ chứng cứ, nên mới chậm vậy, thật xin lỗi.” Người Phá Tường nói, y đứng sau lưng Tyler như một gã nô bộc, nói rất chậm rãi, toát lên vẻ hèn mọn của những kẻ nô bộc, ba chữ cuối cùng thậm chí lại còn mang theo cả sự quan tâm cực kỳ chu đáo, không để sót điều gì… sự quan tâm của một đao phủ lành nghề dành cho đối tượng sắp bị hành hình.
Sau đó, là sự im lặng khiến người ta ngạt thở, cho đến khi Tyler lấy được dũng khí ngẩng đầu lên nhìn Người Phá Tường, đối phương mới cung kính hỏi: “Thưa ngài, tôi có thể tiếp tục được không?”
Tyler gật đầu, thu ánh mắt lại, ngồi xuống ghế xô pha, gắng hết sức trấn tĩnh.
“Vâng, thưa ngài.” Người Phá Tường lại cúi khom người xuống, chiếc mũ phớt vẫn cầm ở tay, “Trước tiên tôi sẽ nói vắn tắt về chiến lược mà ngài thể hiện ra với thế giới bên ngoài: xây dựng một lực lượng vũ trang không gian độc lập với hạm đội chủ lực của Trái đất. Lực lượng này chủ yếu sử dụng vũ khí sét hòn và vũ khí hạt nhân đại nguyên tử.”
“Nói những chuyện này với ngươi chẳng có ý nghĩa gì cả.” Tyler nói. Từ nãy ông ta vẫn luôn do dự không biết có nên chấm dứt luôn cuộc nói chuyện này hay không, ngay từ khi Người Phá Tường tiết lộ thân phận, trực giác của một nhà chính trị và một bậc thầy chiến lược đã cho ông ta biết, đối phương là kẻ chiến thắng, nhưng cho đến lúc đó, trong lòng ông ta vẫn trông chờ vào vận may, hy vọng cuối cùng có thể chứng minh suy nghĩ của mình còn chưa bị đối phương nhìn thấu.
“Nếu như vậy, thưa ngài, tôi có thể không nói tiếp nữa, tiếp sau, ngài có thể bắt giữ tôi, nhưng điêu này thì chắc chắn ngài đã nghĩ đến rồi: dù thế nào chăng nữa, chiến lược thực sự của ngài, cùng với mọi chứng cứ để suy đoán ra chiến lược ấy, sẽ xuất hiện trong các bản tin toàn thế giới vào sáng ngày mai, hoặc thậm chí là ngay tối nay. Tôi đã trả giá bằng nửa cuộc đời còn lại của mình để đến đây gặp mặt ngài, hy vọng ngài trân trọng sự hy sinh này của tôi.”
“Ngươi nói tiếp đi.” Tyler xua tay nói với Người Phá Tường của mình.
“Cám ơn ngài, tôi thực sự lấy làm vinh hạnh, sẽ không mất quá nhiều thời gian đầu.” Người Phá Tường lại cúi gập người, thái độ kính cẩn khiêm nhường rất hiếm thấy ở người thời nay ấy dường như đã ăn sâu vào máu y, lúc nào cũng lồ lộ ra ngoài, nó giống như một sợi thừng mềm như nước đang chầm chậm siết chặt lấy cổ Tyler, “Vậy, thưa ngài, những gì tôi nói về chiến lược của ngài mới rồi có chính xác không ạ?”
“Chính xác.” Tyler nói.
“Không chính xác.” Người Phá Tường đáp, “Thưa ngài, xin cho phép tôi được nói, không chính xác.”
“Tại sao?”
“Điều đầu tiên mà tôi chú ý đến, là ngài dành rất nhiều tinh lực và thời gian đi khắp thế giới, khảo sát quân đội các nước cũng như các lực lượng vũ trang khác, mong muốn tìm được tinh thần xả thân thí mạng vẫn còn sót lại trong xã hội loài người, đồng thời xây dựng một đội quân không gian mang trong mình thứ tinh thần ấy. Sự quan tâm chú ý dành cho tinh thần hy sinh này dường như hơi quá nhiều, rất không bình thường. Đương nhiên, ngài có lời giải thích cho sự quan tâm đó: vũ khí sét hòn và hạt nhân đại nguyên tử cần phải tấn công mục tiêu ở cự ly gần, so với các loại vũ khí không gian khác thì tỷ lệ tử vong cao hơn rất nhiều, vì vậy người tham chiến cần phải có tinh thần hy sinh xả thân.”
“Vậy thì có gì không đúng ?” Tyler ngồi trên xô pha ngẩng đầu lên hỏi.
“Chẳng có gì không đúng cả, hợp tình hợp lý, nhưng sự hợp lý này chỉ là trong chiến lược mà ngài thể hiện ra cho thế giới bên ngoài mà thôi.” Người Phá Tường khom lưng, ghé miệng lại gần bên tai Tyler, hạ giọng thấp hơn nữa, “Nhưng trong chiến lược thực sự của ngài, tình huống có chút thay đổi: giả sử đội đặc công Thần Phong hay al-Qaeda trong không gian kia được thành lập, bọn họ sẽ không được bố trí vào hạm đội sét hòn của ngài, mà sẽ trở thành một phần hạm đội chủ lực của Trái đất, đương nhiên, ngài còn hy vọng toàn bộ chủ lực đều là quân cảm tử của mình hết.”
Hy vọng cuối cùng của Tyler đã bị dập tắt, ông ta đã đoán biết mọi điều sắp xảy ra tới đây, đồng thời lựa chọn im lặng. Từ giờ trở đi, ông ta thực sự không cần thiết phải nói bẩt cứ điều gì nữa.
Nhưng Người Phá Tường lại vẫn tiếp tục nói, gió từ miệng y phả vào vành tai Tyler không hề có chút hơi ấm, như thể thổi đến từ cói u linh nào đó, mang theo mùi của mộ địa: “Hạm đội sét hòn của ngài không cần những chiến sĩ như thế, vì mục tiêu tấn công cuối cùng của cánh quân này vốn không phải là hạm đội Tam Thể. Mục tiêu của nó là hạm đội chủ lực của Trái đất.”
Tyler tiếp tục im lặng, gương mặt cứng đờ ra như tượng đá, ông ta đang chờ đợi lưỡi máy chém của tên đao phủ.
“Vào một thời khắc nào đó trước cuộc chiến tận thế, khi hạm đội Trái đất đã bày trận sẵn sàng chiến đấu, chuẩn bị xuất kích, sẽ xảy ra một sự kiện Trân Châu cảng siêu lớn trong không gian, đòn tấn công hủy diệt này sẽ đến từ một hướng mà họ nằm mơ cũng không thể nào ngờ đến, bởi tay người mà họ nằm mơ cũng không thể nào ngờ đến. Ánh sáng từ vụ nổ hạt nhân đại nguyên tử sẽ sáng bừng lên trong quân cảng không gian, năng lượng những vụ nổ ấy phát ra lớn khủng khiếp, nhìn như thể có vô số Mặt trời đang tỏa sáng. Trong những vầng Mặt trời màu xanh lam ấy, hạm đội chủ lực của Trái đất sẽ tan thành cát bụi, hóa thành vô số ảo ảnh lượng tử tiêu biến trong không gian. Lúc này, ngài sẽ có được thứ mà mình muốn: một hạm đội ở trạng thái lượng tử trên cấp độ vĩ mô. Nói theo ngôn ngữ mà đại chúng có thể dễ dàng hiểu được là: ngài sẽ tiêu diệt đạo quân không gian của Trái đất, để cho bóng ma lượng tử của họ đi đối đầu với hạm đội Tam Thể. Ngài cho rằng bọn họ là bất khả chiến bại, vì một hạm đội đã bị tiêu hủy thì không thể nào bị hủy diệt thêm lần nữa, những người đã chết không thể nào chết thêm lần nữa.”[39]
Lưỡi đao máy chém đã hạ xuống, Tyler vẫn im lặng, nhưng tinh thần ông ta thì đã đầu một nơi thân một nẻo.
“Vì vậy, tinh thần hy sinh xả thân mà ngài tìm kiếm, không phải là để phát huy trong cuộc chiến với Chúa, mà là để đảm bảo rằng sau khi bị chính đồng bào nhân loại của mình giết hại, linh hồn lượng tử của những quân nhân kia vẫn nhẫn nhục chịu đựng, vẫn giữ trách nhiệm cứu vớt nền văn minh Trái đất, tiếp tục hoàn thành sứ mệnh mà lẽ ra họ sống để hoàn thành ấy. Ban đầu, ngài không có kế hoạch tiến hành cú đột kích cuối cùng xuống hạm đội chủ lực, ngài muốn các chiến sĩ không gian tự nguyện sử dụng bom hạt nhân đại nguyên tử, mang theo chiến hạm cùng hóa thành trạng thái lượng tử vĩ mô. Nhưng sau khi đi vòng quanh thế giới, ngài đã hoàn toàn thất vọng với tinh thần hiến thân của loài người thời nay, vậy nên mới sinh ra cái chiến lược hết sức cực đoan này. Thiết tưởng, sau khi bị tấn công, chỉ cần một phần hạm đội lượng tử có khả năng chiến đấu, và phần còn lại không trở nên thù hận loài người, thắng lợi cũng là điều khả dĩ. Có điều, tôi cho rằng, hy vọng này không lớn, ngài đang rất mạo hiểm. Thế nhưng, theo nguyên tắc của kế hoạch Diện Bích, trong trận chiến này, mạo hiểm mới là an toàn nhất.”
Người Phá Tường đứng thẳng người, rời xa khỏi Tyler, bước đến trước cửa sổ kiểu Pháp, nhìn ra vườn hoa bên ngoài, ngọn gió địa ngục mà y phả vào vành tai Tyler đã ngưng thổi, nhưng luồng hơi lạnh đã thấm vào toàn thân ông ta mất rồi.
“Nói thẳng một câu, thưa ngài Tyler, ngài không đủ tư cách làm Người Diện Bích. Trong lĩnh vực che giấu ý đồ chiến lược, cuộc đổ bộ Normandie là chiến dịch huy hoàng cuối cùng của các ngài rồi, từ sau lần đó, sức mạnh quân sự hùng hậu của nước Mỹ đã khiến các nhà lãnh đạo mất đi rất nhiều thứ, trong đó bao gồm cả sự bí mật và gian trá cần cho mưu lược chiến tranh, vì các ngài không cần đến những thứ đó nữa. Khi đối mặt với kẻ thù có sức mạnh lớn hơn các ngài, năng lực này cũng không thể nào khôi phục được, chiến lược của ngài thiếu hẳn tính ngoắt ngoéo, khả năng gây hiểu lầm, cũng thiếu cả những cạm bẫy, quá mức trực diện, vì vậy, ngài đã trở thành Người Diện Bích đầu tiên bị phá tường.”
Tyler muốn nói gì đó, yết hầu chuyển động lên xuống, nhưng không thốt được ra lời.
“Nhưng, ngài Tyler ạ, ngài cũng không phải là hoàn toàn kém cỏi, có một điểm này ở ngài khiến tôi đây rất ngạc nhiên: ngài không chút do dự mà vứt bỏ nền tảng đạo đức của xã hội hiện đại, đồng thời, trong toàn bộ quá trình hành động, ngài vẫn luôn luôn kiên định một lòng. Điều này không hề dễ, tôi hết sức khâm phục, nhưng đồng thời tôi cũng phải nhắc nhở ngài: việc làm của ngài là mưu sát đó.”
Từ cửa sổ, Người Phá Tường quay mặt lại, trên gương mặt khi nãy còn nhợt nhạt bệnh hoạn giờ ánh lên quầng hồng rạng rỡ của tinh thần đang rực cháy, y dang hai cánh tay ra với Tyler: “Được rồi. Tôi đã xong rồi, ngài Tyler, hãy gọi người đến đây đi.”
Tyler rốt cuộc cũng thốt ra được một câu: “Ngươi đi đi.” Lúc nói câu này, miệng ông ta gần như không mấp máy, gương mặt hệt một pho tượng đá.
Người Phá Tường khom lưng, vung cái mũ phớt trong một tư thế chào kiểu cũ: “Cảm ơn ngài, ngài Tyler, cảm ơn ngài đã cho tôi nửa cuộc đời sau này, trong phần đời còn lại, tôi sẽ không ngừng hồi tưởng lại niềm hạnh phúc của ngày hôm nay, tạm biệt ngài.”
Khi Người Phá Tường mở cửa ra, Tyler lại hỏi bằng giọng nói cứng đờ khi nãy: “Nếu những lời ngươi nói đều là sự thật, vậy thì sao chứ?”
Người Phá Tường quay đầu lại, một lần nữa trên mặt hiện lên vẻ dịu dàng chu đáo của một tên đao phủ: “Chẳng sao cả, ngài Tyler ạ, dù hạm đội Trái đất ở trạng thái nào đi chăng nữa, cho dù các chiến sĩ không gian của nhân loại còn sống hay là những bóng ma lượng tử, Chúa cũng không bận tâm.”
Nghe xong câu chuyện của Tyler, La Tập trầm ngâm hồi lâu, không biết nói gì đáp lại.
Khi một người bình thường nói chuyện với bọn họ, lúc nào người đó cũng luôn nghĩ rằng: đối phương là Người Diện Bích, bất cứ câu nói nào của anh ta cũng không đáng tin cậy, sự ám thị này gây trở ngại cho trao đổi. Còn khi hai Người Diện Bích nói chuyện với nhau, ám thị này đồng thời cùng tồn tại trong ý thức của cả hai phía, khiến trở ngại trong trao đổi còn cao hơn vài bậc độ lớn. Trên thực tế, trong những cuộc nói chuyện như thế, bất cứ câu nói nào từ cả đôi bên đều không có ý nghĩa gì cả, vì thế toàn bộ cuộc nói chuyện cũng mất đi ý nghĩa, đây chính là nguyên nhân mà trước đây Người Diện Bích không hể có qua lại riêng tư.
“Ông đánh giá thế nào về phân tích của Người Phá Tường này?” La Tập hỏi, thực ra, anh hỏi chỉ là để phá vỡ bầu không khí im lặng mà thôi, ngay sau đó, anh cũng lập tức ý thức được câu hỏi kiểu như vậy hoàn toàn không có ý nghĩa gì.
“Hắn đã đoán đúng.” Tyler nói.
La Tập muốn nói gì đó rồi lại thôi, nói gì bây giờ? Có gì để nói đâu chứ? Họ đều là Người Diện Bích.
“Đấy đúng là chiến lược của tôi.” Tyler tiếp lời, rõ ràng ông ta có nhu cầu trút bầu tâm sự mãnh liệt, mà cũng chẳng hề để tâm xem đối phương có tin hay không, “Đương nhiên, vẫn còn ở giai đoạn sơ bộ thôi, chỉ riêng về mặt công nghệ thì cũng đã rất khó rồi, con người ở trong trạng thái lượng tử làm thế nào để tác động đến hiện thực, rồi họ làm thế nào để nhờ tự quan sát mà thực hiện sự sụp đổ lượng tử tại một điểm nhất định trong thời gian không gian hiện thực…[40] tất cả đều vẫn chưa biết. Những điều này cần phải nghiên cứu thực nghiệm, nhưng sử dụng con người thực hiện bất cứ thí nghiệm nào trong số đó đều là tội mưu sát, vì vậy không thể nào thực hiện được.”
La Tập nói: “Khi nghiên cứu sét hòn ở giai đoạn đầu, từng có một số người biến thành trạng thái lượng tử, phải chăng ông đã tìm cách liên lạc được với họ?” Anh thầm nhủ: vô nghĩa cũng cứ nói đi vậy, coi như tập thể dục miệng.
“Tất nhiên tôi đã thử rồi, nhưng không thành công, đã không có bất cứ tin tức gì về những người này từ nhiều năm nay rồi. Dĩ nhiên, có rất nhiều lời đồn về họ, nhưng lời đồn nào cuối cùng cũng đều bị chứng minh là không có thực, dường như họ đã biến mất vĩnh viễn rồi, chuyện này có lẽ liên quan đến sự phát tán đám mây xác suất mà các nhà vật lý nói đến.”
“Đó là gì?”
“Theo thời gian, đám mây xác suất của trạng thái lượng tử vĩ mô sẽ khuếch tán trong không gian, càng lúc càng thưa mỏng, khiến cho xác suất lượng tử ở mỗi điểm trong hiện thực đều trở nên càng lúc càng nhỏ, cuối cùng đám mây xác suất sẽ phát tán bình quân khắp vũ trụ, như thế, xác suất người trong trạng thái lượng tử xuất hiện ở một điểm bất kỳ trong không gian hiện thực sẽ gần như bằng không… đương nhiên, hãy còn rất nhiều vấn đề lý thuyết và công nghệ khác nữa, tôi kỳ vọng tất cả có thể lần lượt giải quyết trong bốn thế kỷ tới, có điều, nhìn thái độ của kẻ địch đối với kế hoạch này, mọi thứ có lẽ đều chẳng còn ý nghĩa gì nữa, không thèm để mắt đến chính là sự khinh miệt lớn nhất. Nhưng đối với tôi, đòn đả kích mạnh nhất không phải chuyện này.”
“Vậy thì là gì?” La Tập có cảm giác mình giống như một cái máy đối thoại, nói những câu hoàn toàn vô nghĩa.
“Ngày hôm sau khi Người Phá Tường xuất hiện, trên mạng liền xuất hiện một bản phân tích toàn diện chiến lược của tôi, tổng độ dài lên đến hơn một triệu từ, trong đó có một phần rất lớn đến từ thông tin giám sát của Hạt trí tuệ. Vụ này đã gây nên chấn động rất lớn. Hôm kia, PDC đã triệu tập một buổi họp lắng nghe ý kiến vì vụ này, đưa ra nghị quyết là: trong kế hoạch của Người Diện Bích tuyệt đối không cho phép tồn tại những nội dung gây tổn hại đến sinh mạng con người, nếu kế hoạch này của tôi là có thật, vậy thì những người thực hiện kế hoạch đã phạm phải tội ác chống lại loài người, cần phải bị ngăn chặn, Người Diện Bích tương ứng cũng sẽ chịu sự chế tài của pháp luật. Anh nghe mà xem, bọn họ dùng cái cụm từ ‘chống lại loài người’, cái cụm từ này mấy năm nay được sử dụng càng lúc càng nhiều rồi. Cuối cùng, nghị quyết nói, theo nguyên tắc cơ bản của kế hoạch Diện Bích, những chứng cứ xuất hiện hiện nay có khả năng là một phần trong chiến lược đánh lừa của Người Diện Bích, không thể chứng minh được Người Diện Bích này quả thực đã đặt ra và hơn nữa đang tiến hành một kế hoạch như vậy, thế nên tôi không bị khởi tố.”
“Tôi cũng nghĩ thế.” La Tập nói.
“Nhưng trong hội nghị, tôi đã giải thích rõ, phân tích của Người Phá Tường là chính xác, chiến lược của tôi quả thực chính là lượng tử hóa hạm đội Trái đất, tôi thỉnh cầu được xét xử theo luật quốc tế và luật pháp nước Mỹ.”
“Tôi có thể tưởng tượng được phản ứng của họ.”
“Chủ tịch luân phiên của PDC và tất cả đại biểu của các nước ủy viên thường trực đều nhìn tôi chằm chằm, nở ra nụ cười với Người Diện Bích, ngài chủ tịch tuyên bố hội nghị kết thúc. Đúng là cái đám khốn kiếp!”
“Tôi hiểu cảm giác đó.”
“Lúc ấy tôi đã hoàn toàn sụp đổ, tôi lao ra khỏi phòng hội nghị, xông ra quảng trường bên ngoài hét lớn: Tôi là Người Diện Bích Frederick Tyler! Người Phá Tường đã vạch trần chiến lược của tôi rồi! Hắn ta nói đúng đấy! Tôi muốn dùng sét hòn tiêu diệt hạm đội Trái đất! Tôi muốn họ biến thành những bóng ma lượng tử đi chiến đấu! Tôi muốn giết người! Tôi đã phạm tội chống lại loài người! Tôi là ác quỷ! Các người hãy trừng phạt tôi, hãy giết tôi đi!”
“Ông Tyler, làm như vậy chẳng có ý nghĩa gì cả.”
“Trên quảng trường có cả một đám người quây lấy tôi, trong ánh mắt họ, lũ trẻ con thì lộ ra ảo tưởng, người trung niên thì có sự kính trọng và sùng bái, người già thì toát lên vẻ lo âu và thương yêu, ánh mắt của họ đều như đang nói: hãy nhìn mà xem, ông ấy là Người Diện Bích, ông ấy đang làm việc, trên thế giới này chỉ có một mình ông ấy biết mình đang làm gì mà thôi. Hãy nhìn mà xem, ông ấy làm tốt quá chừng, giả bộ thật là giống, kẻ thù làm sao có thể thăm dò được chiến lược thực sự của ông ấy chứ? Chỉ có chính bản thân ông ấy mới biết được mà thôi, chiến lược sẽ cứu vớt cả thế giới này thật vĩ đại biết nhường nào… Tôi nhổ vào! Đúng là bọn ngu xuẩn!”
Rốt cuộc, La Tập vẫn quyết định giữ im lặng, anh nhìn Tyler mỉm cười, không nói gì.
Tyler nhìn chằm chằm vào La Tập, một nụ cười thoáng chập chờn hiện lên trên gương mặt nhợt nhạt của ông ta, cuối cùng phát triển thành điệu cười điên dại: “Ha ha ha ha, anh cười rồi, nụ cười với Người Diện Bích, nụ cười của một Người Diện Bích với một Người Diện Bích khác! Anh cũng cho rằng tôi đang làm việc, anh cũng cho rằng tôi giả bộ thật giống, cho rằng tôi đang tiếp tục giải cứu thế giới! Ha ha ha ha, tại sao chúng ta lại ở trong cảnh ngộ nực cười này chứ?”
“Ông Tyler ạ, đây là một vòng tròn ma quái mà chúng ta vĩnh viễn không thể nào thoát thân ra khỏi.” La Tập khẽ thở Idài.
Tyler đột nhiên ngưng cười: “Vĩnh viễn không thể nào thoát ra khỏi? Không, tiến sĩ La Tập, có cách để thoát thân khỏi nó đấy, thật sự có cách, tôi đến đây là để nói cho anh biết phương pháp đó đấy.”
“Ông cần phải nghỉ ngơi, hãy cứ ở đây nghỉ ngơi vài ngày cho thoải mái đi.” La Tập nói.
Tyler chầm chậm gật đầu: “Đúng vậy, tôi cần phải nghỉ ngơi, tiến sĩ, chỉ có chúng ta mới hiểu được nỗi khổ của đối phương, đây là nguyên nhân mà tôi đến tìm anh.” Ông ta ngẩng đầu lên, Mặt trời đã lặn được một lúc, khu vườn Địa Đàng mờ dần trong buổi chạng vạng, “Nơi đây đúng là cõi thiên đường, tôi có thể đi dạo một mình bên bờ hồ được không?”
“Ông có thể làm bất cứ điều gì mình muốn ở nơi này, cứ thoải mái thả lỏng đi, một lúc nữa tôi gọi ông ăn cơm.”
Sau khi Tyler đi về phía bờ hồ, La Tập ngồi xuống, chìm vào những suy tư nặng nề.
Năm năm nay, anh đắm chìm trong biển hạnh phúc, đặc biệt là đứa con ra đời khiến anh quên hết thảy mọi thứ ở thế giới bên ngoài, tình yêu dành cho vợ và con hòa vào làm một, còn linh hồn anh ngây ngất bên trong tình yêu ấy. Ở chốn ấm êm cách biệt với thế giới bên ngoài này, càng lúc anh càng chìm sâu vào một ảo giác: thế giới bên ngoài có lẽ thật sự là một thứ ở trạng thái lượng tử, anh không quan sát nó, thì nó không tồn tại.
Nhưng lúc này, cái thế giới bên ngoài đáng ghét ấy lại đột nhiên xuất hiện trong khu vườn Địa Đàng của anh, khiến anh thấy sợ hãi và hoang mang. Anh không thể nghĩ thêm về chuyện này được nữa, bèn hướng dòng suy nghĩ sang Tyler. Câu nói cuối cùng của Tyler cứ vẳng đi vẳng lại bên tai anh, Người Diện Bích thật sự có khả năng thoát ra khỏi cái vòng tròn quái quỷ ấy hay sao, làm sao phá vỡ được thứ gông cùm logic cứng rắn như sắt thép ấy đây… La Tập đột nhiên tỉnh ngộ, ngẩng đầu nhìn lên, bờ hồ mênh mang trong sắc trời nhập nhoạng, Tyler đã biến mất.
La Tập nhảy bật lên, chạy về phía bờ hồ, anh muốn lớn tiếng hét gọi, nhưng lại sợ làm kinh động đến Trang Nhan và con nhỏ, đành chạy thục mạng, trong buổi chạng vạng tĩnh lặng ấy, chỉ nghe thấy tiếng lạo xạo của bước chân anh giẫm lên thảm cỏ, nhưng giữa nhịp chân ấy, đột nhiên lại xen vào một tiếng “pằng” khe khẽ.
Đó là tiếng súng vẳng lại từ phía bờ hồ.
Đến khuya La Tập mới trở về nhà, con nhỏ đã ngủ say, Trang Nhan khẽ hỏi: “Ông Tyler đi rồi ạ?”
“Ừ, ông ấy đi rồi.” La Tập mệt mỏi nói.
“Hình như ông ấy còn khó khăn hơn cả anh.”
“Đúng vậy, là vì có đường dễ đi nhưng ông ấy không lựa chọn… Nhan à, gần đây em không xem ti vi à?”
“Không ạ, em…” Trang Nhan muốn nói gì đó rồi lại thôi, La Tập hiểu được tâm tư của cô: thế giới bên ngoài mỗi ngày một khắc nghiệt, khoảng cách giữa cuộc sống bên ngoài và nơi đây càng lúc càng lớn hơn, khoảng cách này khiến cô bất an, “Chúng ta sống như thế này, thật sự là một phần trong kế hoạch Diện Bích hay sao?” Cô nhìn La Tập hỏi, bộ dạng vẫn cứ ngây thơ như thuở nào.
“Tất nhiên, chuyện này thì có gì mà phải nghi ngờ?”
“Nhưng nếu cả nhân loại đều không hạnh phúc, chúng ta có thể hạnh phúc không?”
“Em yêu, trách nhiệm của em chính là ở đó, khi cả loài người đều không hạnh phúc, em cần phải làm cho mình hạnh phúc, và cả con nữa. Hai người hạnh phúc vui vẻ chừng nào, thì kế hoạch Diện Bích có hy vọng thành công thêm chừng đó.”
Trang Nhan nhìn La Tập không nói gì, đến thời điểm này, giữa cô và La Tập, thứ ngôn ngữ nét mặt mà cô tưởng tượng ra trước bức tranh Mona Lisa hồi năm năm trước đã phần nào trở thành hiện thực, càng ngày, La Tập càng có khả năng đọc được những gì Trang Nhan nghĩ qua ánh mắt cô. Lúc này, những gì anh đọc được là:
Làm sao em có thể tin được điều này chứ?
La Tập trầm ngâm một lúc lâu, đoạn nói: “Nhan à, chuyện gì rồi cũng có ngày kết thúc, cả Mặt trời và vũ trụ đều sẽ đến thời điểm phải lụi tàn, tại sao chỉ có loài người cho rằng mình cần phải bất tử chứ? Anh nói cho em biết chuyện này nhé, thế giới này đang ở trong một trạng thái cực đoan quá khích, ngu xuẩn lao vào một cuộc chiến hoàn toàn không có hy vọng. Hoàn toàn có thể nghĩ về nguy cơ Tam Thể này từ một góc độ khác. Vứt bỏ hết thảy mọi phiền não, không chỉ là phiền não về nguy cơ Tam Thể, mà là tất cả mọi mối phiền não trước đó nữa, dùng thời gian còn lại để tận tình hưởng thụ cuộc sống này đi. Hơn bốn trăm năm, ừm, nếu mặc kệ cả cuộc chiến tận thế đi thì có những gần năm trăm năm, thời gian này đâu có ngắn, loài người đã cần khoảng thời gian dài tương đương như thế để phát triển từ thời Phục hưng đến thời đại thông tin, thì cũng có thể dùng thời gian ấy để sáng tạo ra một cuộc sống thoải mái dễ chịu, hoàn toàn không lo không nghĩ trước đây chưa từng có chứ, năm thế kỷ điền viên không cần phải lo lắng cho tương lai xa xôi sau này, trách nhiệm duy nhất chính là hưởng thụ cuộc đời, thật tuyệt diệu biết bao nhiêu…”
Nói tới đây, La Tập chợt nhận ra là mình vừa lỡ lời. Nói rằng “hạnh phúc của Trang Nhan và đứa bé là một phần trong kế hoạch” là dựng một màn chắn bảo vệ cho cuộc sống của Trang Nhan, khiến cô coi hạnh phúc của mình là một thứ trách nhiệm, đây là cách duy nhất để cô giữ được tâm lý cân bằng trước thế giới tàn khốc và khắc nghiệt bên ngoài kia. Thế nhưng, giờ đây không ngờ anh lại nói ra sự thật. Đôi mắt vĩnh viễn thuần khiết của Trang Nhan, anh không thể nào kháng cự nổi, mỗi lần cô hỏi vấn đề này, anh đều không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy. Lúc này, vì có chuyện của Tyler, anh mới không tự chủ được mà buột miệng nói hết ra.
“Anh… lúc nói những lời này, anh là Người Diện Bích đúng không?” Trang Nhan hỏi.
“Đúng, tất nhiên rồi.” La Tập tìm cách vớt vát.
Nhưng ánh mắt Trang Nhan rõ ràng đang nói: hình như anh thật sự nghĩ như vậy mà.
Hội nghị lắng nghe ý kiến về kế hoạch Diện Bích lần thứ 89 của Hội đồng phòng ngự toàn cầu thuộc Liên Hiệp Quốc.
Sau khi khai mạc hội nghị, chủ tịch luân phiên phát biểu, nhắc nhở Người Diện Bích La Tập cần phải tham gia hội nghị lần sau, từ chối tham gia hội nghị không nên là một phần trong kế hoạch Diện Bích, vì quyền giám sát kế hoạch Diện Bích của Hội đồng phòng ngự toàn cầu đứng cao hơn kế hoạch chiến lược của Người Diện Bích. Đề nghị này được tất cả đại biểu của các nước thường trực hội đồng nhất trí thông qua, liên hệ tới sự xuất hiện của Người Phá Tường đầu tiên và vụ tự sát của Người Diện Bích Tyler, hai Người Diện Bích có mặt tại hội nghị cũng nghe ra được ẩn ý sâu xa trong bài phát biểu của ngài chủ tịch.
Hines lên tiếng trước. Ông ta nói, kế hoạch chiến lược dựa trên cơ sở nghiên cứu não bộ của ông ta vẫn đang ở giai đoạn khởi động, đồng thời đưa ra miêu tả về một loại thiết bị giả định, là cơ sở để tiến thêm một bước triển khai nghiên cứu. Ông ta gọi thiết bị này là máy quay giải tích. Thiết bị này dựa trên nền tảng là công nghệ chụp cắt lớp CT và công nghệ cộng hưởng từ hạt nhân, nhưng lúc vận hành sẽ đồng thời quét tất cả các mặt cắt của đối tượng. Độ chính xác cần đạt đến là khoảng cách giữa các mặt cắt phải tương đương kích cỡ tế bào não và các neuron, như vậy, mỗi lần thực hiện quét não người, số lượng mặt cắt đồng thời quét được sẽ lên đến con số vài triệu, tổng hợp lại có thể dựng mô hình toán học của bộ não trong máy tính. Yêu cầu kỹ thuật cao hơn nữa là, cần phải quét ở trạng thái động 24 lần mỗi giây, nên mô hình tổng hợp cũng là mô hình động, tương đương với việc quay lại một bộ não đang hoạt động vào máy tính với độ phân giải lớn đến mức có thể nhìn rõ từng neuron một, như vậy có thể quan sát chính xác hoạt động tư duy của bộ não, thậm chí còn có thể phát lại trên máy tính hoạt động của từng neuron trong quá trình tư duy.
Tiếp đó, Rey Díaz thuyết minh về tình hình kế hoạch chiến lược của ông ta: trải qua năm năm nghiên cứu, mô hình toán học của loại bom hạt nhân có đương lượng nổ siêu lớn mô hình hằng tinh đã gần hoàn thành, đang tiến hành gỡ lỗi tổng thể.
Sau đó, nhóm cố vấn khoa học của PDC đưa ra báo cáo nghiên cứu về tính khả thi của việc thực hiện bước tiếp theo trong kế hoạch của hai Người Diện Bích.
Về thiết bị máy quay giải tích của Hines, nhóm cố vấn cho rằng về mặt lý thuyết thì không có trở ngại gì, nhưng về mặt công nghệ thì vượt xa trình độ của thời đại này. Sự chênh lệch về công nghệ giữa máy chụp cắt lớp hiện tại và máy quay giải tích cũng tương đương với giữa máy ảnh chụp phim đen trắng thủ công và máy ảnh kỹ thuật số độ phân giải cao hiện giờ. Trở ngại công nghệ lớn nhất của máy quay giải tích nằm ở chỗ xử lý dữ liệu, quét và lập mô hình dữ liệu một vật thể kích cỡ như não người với độ chính xác tới từng neuron cần đến một khả năng tính toán mà công nghệ máy tính hiện nay vẫn chưa theo kịp.
Vế mô hình bom hạt nhân đương lượng nổ siêu lớn mô hình hằng tinh của Rey Díaz, trở ngại cũng giống như kế hoạch của Hines: khả năng của máy tính hiện nay không theo kịp. Tổ chuyên gia phụ trách Rey Díaz của nhóm cố vấn sau khi khảo sát phần đã hoàn thành của mô hình cho rằng, theo tham số vận hành của mô hình, sử dụng máy tính mạnh nhất hiện nay cũng phải mất đến hai mươi năm mới hoàn tất mô phỏng được quá trình phản ứng nhiệt hạch kéo dài một phần trăm giây, mà việc mô phỏng cần phải lặp đi lặp lại nhiều lần trong quá trình nghiên cứu, điều này khiến cho ứng dụng thực tế của mô hình trở thành bất khả.
Nhà khoa học đứng đầu về công nghệ máy tính của nhóm cố vấn nói: “Ngày nay, máy tính với vi mạch tích hợp truyền thống và kiến trúc von Neumann đã gần đến giới hạn rồi, định luật Moore[41] sắp sửa không còn hiệu lực. Tất nhiên, chúng ta vẫn có thể vắt ra được vài giọt nước cuối cùng từ hai quả chanh công nghệ điện tử và công nghệ máy tính truyền thống, chúng tôi cho rằng, kể cả trong tình trạng tính năng của máy tính cỡ lớn phát triển ngày càng chậm lại hiện nay, cũng có thể đáp ứng được yêu cầu tính toán của hai kế hoạch này, nhưng cần có thời gian, ước đoán một cách lạc quan thì cũng phải hai mươi cho đến ba mươi năm. Nếu đạt đến mục tiêu mong đợi, thì đó đã là đỉnh cao nhất của công nghệ máy tính nhân loại, muốn đi tiếp nữa là rất khó khăn. Ngành vật lý tiên phong đã bị Hạt trí tuệ khóa chặt, thế hệ máy tính đời mới - máy tính lượng tử mà chúng ta từng mơ ước, đã không có khả năng trở thành hiện thực rồi.”
“Chúng ta đã đụng đến bức tường chắn mà Hạt trí tuệ dựng lên trên con đường khoa học của loài người.” Ngài chủ tịch nói.
“Vậy thì trong hai mươi năm kế chúng tôi không có việc gì để làm nữa rồi.” Hines nói.
“Hai mươi năm chỉ là ước đoán lạc quan thôi, là nhà khoa học, ông đương nhiên đã biết nghiên cứu mũi nhọn kiểu này là như thế nào rồi đấy.”
“Chúng tôi chỉ có thể ngủ đông, chờ đến khi đã có máy tính đáp ứng được yêu cầu thôi.” Rey Díaz nói.
“Tôi cũng quyết định ngủ đông.” Hines nói.
“Nếu như vậy, nhờ hai ông gửi lời chào đến người kế nhiệm của tôi hai mươi năm sau.” Ngài chủ tịch mỉm cười nói.
Bầu không khí trong hội trường trở nên thoải mái, hai Người Diện Bích quyết định ngủ đông khiến những người tham dự hội nghị đều thở phào nhẹ nhóm. Sự xuất hiện của Người Phá Tường đầu tiên cùng cái chết vì tự sát của Người Diện Bích bị hắn nhìn thấu, là một đòn đả kích trầm trọng đối với kế hoạch Diện Bích. Đặc biệt, Tyler tự sát lại càng là một hành vi ngu xuẩn cực kỳ, chỉ cần ông ta vẫn còn sống, kế hoạch hạm đội lượng tử có thật hay không sẽ mãi mãi là một bí ẩn, ông ta chết đi, cũng bằng như đã xác nhận sự tồn tại của cái kế hoạch đáng sợ này. Ông ta đã trả giá bằng tính mạng, quả thực đã nhảy thoát khỏi cái vòng tròn quái quỷ giam hãm Người Diện Bích, nhưng cũng vì thế mà sự nghi ngờ của cộng đồng quốc tế đối với kế hoạch Diện Bích cũng dâng cao, dư luận yêu cầu bổ sung một bước hạn chế đối với quyền lực của Người Diện Bích. Thế nhưng, nếu nhìn vào bản chất của kế hoạch Diện Bích, quá nhiều hạn chế sẽ khiến chiến lược đánh lừa kẻ địch của Người Diện Bích khó lòng thực hiện được, toàn bộ kế hoạch cũng mất đi ý nghĩa. Kế hoạch Diện Bích là một mô hình lãnh đạo hoàn toàn mới mà xã hội loài người chưa từng trải qua, chỉ có thể từng bước điều chỉnh và thích ứng với nó, hai Người Diện Bích ngủ đông, rõ ràng chính là giúp cho sự điều chỉnh và thích ứng này có một giai đoạn giảm xóc.
Vài ngày sau đó, trong một kiến trúc tuyệt đối bí mật dưới lòng đất, Rey Díaz và Hines bắt đầu ngủ đông.
La Tập gặp một giấc mộng chẳng lành, trong giấc mộng ấy, anh đi qua những đại sảnh vô cùng vô tận của bảo tàng Louvre, anh chưa bao giờ mơ thấy mình đến đây, vì suốt năm năm nay anh luôn đắm mình trong hạnh phúc, không cần phải hồi tưởng về những thời khắc hạnh phúc trước đó làm gì. Trong giấc mộng này, anh chỉ có một mình, cảm giác cô độc đã biến mất từ năm năm trước nay trở lại, mỗi một tiếng bước chân đều dội lại rồi nhân lên vạn bội, mỗi lần dội lại đều giống như thể có thứ gì đó đang đi xa dần, đến nỗi cuối cùng anh không dám cất bước nữa. Trước mặt anh là nàng Mona Lisa, nàng không mỉm cười nữa, đôi mắt nhìn anh toát lên vẻ thương hại. Tiếng bước chân dừng lại, liền nghe tiếng vòi phun nước bên ngoài thấm vào trong bảo tàng, âm thanh mỗi lúc một lớn, La Tập giật mình tỉnh giấc, tiếng nước ấy vẫn theo anh trở lại với thế giới hiện thực, bên ngoài trời đang mưa. Anh trở mình, muốn nắm lấy tay vợ, nhưng lại một lần nữa nhận ra, giấc mơ đã trở thành hiện thực.
Trang Nhan đã biến mất.
La Tập lăn người xuống giường, đi vào phòng trẻ em, đèn trong phòng tỏa ánh sáng dìu dịu, nhưng con anh cũng đã biến mất, trên chiếc giường nhỏ được thu dọn ngay ngắn có một bức tranh. Đó là bức tranh của Trang Nhan mà hai vợ chồng họ thích nhất, cả bức tranh gần như hoàn toàn là khoảng trắng, nhìn xa giống như một tờ giấy trắng, ghé mắt lại gần sẽ phát hiện ra ở góc dưới bên trái có vài cây lau sậy mảnh khảnh, góc trên bên phải có một cánh chim nhạn cơ hồ sắp biến mất, chính giữa khoảng trắng ấy, có hai con người nhỏ đến mức không thể nào nhỏ hơn được nữa, nhưng lúc này, ở giữa khoảng trắng mênh mang ấy còn có thêm một hàng chữ thanh tú:
Anh yêu, mẹ con em đợi anh ở ngày tận thế.
Sớm muộn rồi sẽ có ngày này, cuộc sống như một giấc mộng này không thể nào kéo dài mãi mãi, sớm muộn rồi sẽ có ngày này, đừng sợ, mày đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rồi còn gì… La Tập tự nhủ, song vẫn cảm thấy choáng váng, anh cầm bức tranh lên, đi về phía phòng khách, hai chân mềm nhũn ra, tựa hồ đang lướt đi theo gió.
Trong phòng khách không một bóng người, than củi còn sót lại trong lò sưởi phát ra thứ ánh sáng đỏ mơ hồ, khiến mọi thứ trong gian phòng trông như thể băng đang tan chảy. Tiếng mưa bên ngoài vẫn thế, buổi chiều tối năm năm trước, cũng trong tiếng mưa như thế này, cô đã bước đến từ trong một giấc mộng, giờ đây, cô lại trở về thế giới mộng ấy rồi, còn dẫn theo cả con của họ nữa.
La Tập cầm điện thoại lên, định bấm số của Kent, nhưng lại nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân khe khẽ, tuy nghe có vẻ là tiếng chân phụ nữ, song anh có thể khẳng định người đó không phải Trang Nhan.