← Quay lại trang sách

Kỷ nguyên Khủng hoảng năm thứ tư: Vân Thiên Minh

Hôm nay bác sĩ Trương đến phòng bệnh thăm khám, lúc đi khỏi đã tiện tay đưa cho Vân Thiên Minh một tờ báo, nói anh ta nằm viện cũng đã khá lâu, nên biết một số chuyện ở bên ngoài. Vân Thiên Minh hơi ngạc nhiên, vì trong phòng bệnh có ti vi, anh ta lờ mờ cảm giác được, bác sĩ Trương làm vậy có thể còn có mục đích khác.

Ấn tượng đầu tiên của Vân Thiên Minh khi đọc báo là: so với thời điểm trước khi anh ta nhập viện, tin tức về Tam Thể và ETO (tổ chức Tam Thể Địa Cầu) không còn ngập tràn khắp mọi nơi như hồi đó nữa, rốt cuộc cũng có một tỷ lệ nhất định những bài không liên quan đến nguy cơ này. Bản tính gặp sao yên vậy của loài người đang thể hiện ra, chuyện của bốn thế kỷ về sau đang dần dần nhường chỗ cho cuộc sống hiện tại. Điều này không có gì lạ, anh ta ngẫm nghĩ xem bốn thế kỷ trước là thời nào, ở Trung Quốc là triều Minh, hình như Nỗ Nhĩ Cáp Xích vừa thành lập nhà Hậu Kim; thời Trung cổ tăm tối ở phương Tây vừa mới kết thúc; động cơ hơi nước phải hơn trăm nầm nữa mới xuất hiện, loài người muốn dùng điện thì phải đợi hơn hai trăm năm nữa. Lúc đó, nếu có người lo lắng về chuyện bốn trăm năm sau, thì cũng đáng cười như lo lắng cho người cổ đại vậy.

Còn bản thân anh ta, theo đà phát triển của bệnh tình trước mắt, chuyện sang năm thôi cũng chẳng cần phải lo lắng rồi.

Một mục tin khiến anh ta chú ý, ở trang đầu, tuy không phải tin đầu bảng, nhưng cũng khá nổi bật:

HỘI NGHỊ ĐẶC BIỆT CỦA ỦY BAN THƯỜNG VỤ QUỐC HỘI KHÓA 3 THÔNG QUA LUẬT AN LẠC TỬ [5]

Chuyện này hơi kỳ lạ, hội nghị đặc biệt ủy ban thường vụ Quốc hội thường triệu tập để lập ra các điều luật có liên quan đến nguy cơ Tam Thể, mà Luật An lạc tử này hình như không liên quan gì đến mối nguy kia cả.

Bác sĩ Trương muốn mình đọc được tin tức này sao?

Một cơn ho dữ dội khiến anh ta buông tờ báo xuống, bắt đầu ngủ một cách khó nhọc.

Hôm sau, trong chương trình thời sự trên truyền hình có một số bản tin và thảo luận về Luật An tử, nhưng không được chú ý nhiều lắm, phản ứng của mọi người cũng rất bình thản.

Đêm hôm đó, cơn ho cùng với khó thở và cảm giác buồn nôn, mệt rũ gây ra bởi hóa trị khiến Vân Thiên Minh khó mà ngủ được. Ông Lý giường bên nhân lúc giúp anh ta lấy ống thở ngồi xuống mép giường anh ta, sau khi kiểm tra thấy hai người bệnh khác cùng phòng đều đã ngủ say, ông ta mới khẽ nói: “Tiểu Vân này, tôi định đi trước một bước.”

“Ra viện ạ?”

“Không, an lạc.”

Từ sau đó, mọi người hễ nhắc đến chuyện này đều tỉnh lược bớt chữ cuối cùng kia đi.

“Sao bác lại nghĩ đến chuyện ấy? Con trai con gái đều chăm sóc rất có hiếu mà...” Vân Thiên Minh ngồi thẳng người dậy.

“Chính vì thế tôi mới định làm vậy đấy, cứ kéo dài mãi thế này, chúng nó sẽ phải bán nhà mất, cuối cùng cũng không chữa nổi, mà tôi cũng phải có trách nhiệm một chút với con cháu chứ.”

Hình như ông Lý nhận ra nói chuyện này với Vân Thiên Minh cũng không thích hợp, bèn lặng lẽ bóp nhẹ cánh tay anh ta một cái rồi đứng lên về giường.

Nhìn bóng cây đang đưa mà ánh đèn đường hắt lên rèm cửa sổ, Vân Thiên Minh dần dần ngủ thiếp đi. Lần đầu tiên từ khi bị bệnh, anh ta có một giấc mơ yên ả, trong mơ, anh ta ngồi trên một con thuyền nhỏ không có mái chèo, con thuyền nhỏ ấy được gấp bằng giấy trắng, nổi trên mặt nước phẳng lặng, bầu trời là một mảng xám mờ mịt đang đổ cơn mưa bụi lành lạnh, nhưng những giọt mưa dường như không rơi xuống nước, mặt nước phẳng lặng như mặt gương, không gợn dù chỉ một làn sóng lăn tăn. Ở mọi hướng, mặt nước đều hòa vào màu xám tro ấy, không thấy bến bờ cũng không thấy đường chân trời... Sáng sớm tỉnh dậy nhớ lại giấc mơ ấy, Vân Thiên Minh lấy làm ngạc nhiên, trong mơ, anh ta tin chắc đến không ngờ, rằng ở nơi đó sẽ mãi mãi đổ mưa bụi, ở nơi đó mặt nước mãi mãi không gỢn sóng, ở nơi đó bầu trời mãi mãi là một màu xám xịt như thế.

Cái chết êm dịu của ông Lý sắp được tiến hành. Từ “tiến hành” mà bản tin sử dụng đã được cân nhắc kỹ lưỡng rất nhiều, “thi hành” thì hiển nhiên không đúng, còn “thực hiện” nghe cũng không được ổn lắm, “hoàn thành” mang hàm nghĩa cái chết như một lẽ dĩ nhiên không phải ngờ vực, nhưng đối với quy trình cụ thể của cái chết êm dịu thì cũng không chuẩn xác cho lắm.

Bác sĩ Trương tìm gặp Vân Thiên Minh, hỏi nếu sức anh ta vẫn trụ được thì có thể tham dự nghi thức An lạc tử của ông Lý hay không. Bác sĩ Trương vội vàng giải thích: Đây là trường hợp An lạc tử đầu tiên của thành phố này, có đại diện của các bên tham gia, gồm cả đại diện bệnh nhân cũng là điều rất tự nhiên, ngoài ra không có ý gì khác. Vân Thiên Minh có cảm giác yêu cầu này ít nhiều cũng có ý tứ gì khác, nhưng bác sĩ Trương bấy lâu nay vẫn luôn chăm sóc anh ta, anh ta bèn nhận lời. Sau đấy, anh ta đột nhiên cảm thấy bác sĩ Trương hơi quen mặt, ngay cả cái tên cũng lờ mờ nghe ở đâu rồi, nhưng nhất thời lại không nhớ ra nổi. Sở dĩ trước đây anh ta không có cảm giác này là vì giao tiếp giữa bọn họ chỉ giới hạn ở bệnh tình và việc điều trị, bộ dạng bác sĩ lúc khám bệnh và những thời điểm khác vốn rất khác nhau.

Khi ông Lý tiến hành nghi thức An lạc tử không có người nhà nào có mặt, ông ta giấu họ, chỉ khi xong xuôi hết mọi việc, Sở dân chính thành phố (không phải bệnh viện) mới thông báo về nhà, điều này được Luật An tử cho phép. Có khá nhiều cơ quan truyền thông đến săn tin, nhưng các phóng viên hầu hết bị chặn ở bên ngoài. Nghi thức được tiến hành trong một phòng cấp cứu, ở đây có một bức tường kính chỉ có thể nhìn qua từ một phía. Những người liên quan đứng bên ngoài tường kính, bệnh nhân không trông thấy họ.

Vân Thiên Minh đi vào, chen qua đại diện của các bên đứng trước bức tường kính, khi anh ta lần đầu tiên nhìn thấy căn phòng thực hiện cái chết êm dịu, một cảm giác trộn giữa sợ hãi và buồn nôn dâng lên, suýt chút nữa nôn ọe. Vốn dĩ bệnh viện có ý tốt, để cho có vẻ nhân văn hơn, bọn họ trang trí lại phòng cấp cứu, thay rèm cửa đẹp đẽ, bày hoa tươi, thậm chí còn dán lên tường rất nhiều trái tim màu hồng phấn. Nhưng hành động này có hiệu ứng ngược lại, giống như trang trí mộ thất thành phòng tân hôn vậy, trong nỗi sợ cái chết lại còn tăng thêm vẻ quái dị.

Ông Lý nằm trên cái giường ở chính giữa, trông có vẻ rất bình thản, Vân Thiên Minh nhớ ra vẫn chưa nói lời từ biệt với ông, trong lòng càng nặng nề. Hai công chứng viên đang ở trong hoàn thành các thủ tục công chứng, ông Lý ký tên lên công chứng thư. Sau khi công chứng viên đi ra, lại có một người vào giảng giải trình tự các thao tác cuối cùng. Người này mặc áo trắng, không biết có phải bác sĩ hay không. Trước tiên anh ta chỉ vào màn hình lớn trước giường, hỏi ông Lý có đọc được chữ hiển thị trên đó không, ông Lý nói được, anh ta lại bảo ông Lý thử xem có dùng tay phải di chuyển con chuột bên giường bấm vào một cái nút trên màn hình được không, đồng thời đặc biệt nhấn mạnh, nếu không tiện thì vẫn còn cách khác, ông Lý thử một lượt thấy cũng làm được. Lúc này Vân Thiên Minh nhớ ra, ông Lý từng nói với anh ta, mình chưa bao giờ dùng máy tính, rút tiền cũng phải ra ngân hàng xếp hàng, vậy đây chính là lần đầu tiên trong đời ông ta dùng chuột rồi. Kế đó người mặc áo blu trắng nói với ông Lý, trên màn hình sẽ hiện ra một câu hỏi lặp lại năm lần, bên dưới câu hỏi có sáu nút từ 0 đến 5, mỗi lần, nếu ông ta trả lời khẳng định thì hãy bấm nút theo hướng dẫn, chỉ định một con số ngẫu nhiên từ 1 đến 5 - sở dĩ làm như vậy mà không dùng nút Có hoặc Không là để ngăn ngừa bệnh nhân vô ý thức bấm đi bấm lại cùng một nút; nếu trả lời phủ định, thì chỉ cần bấm số 0, khi đó quy trình cái chết êm dịu sẽ lập tức ngưng lại. Một y tá đi vào, cắm kim vào cánh tay trái ông Lý, kim nối với một ống mềm và một máy tiêm tự động to cỡ máy tính xách tay. Người mặc áo blu trắng chỉ đạo lúc đầu kia lại móc ra một món đồ, mở ra tầng tầng lớp lớp niêm phong, đó là một ống thủy tinh nhỏ, bên trong có chất lỏng màu vàng nhạt, anh ta cẩn thận lắp ống thủy tinh đó vào máy tiêm, sau đó đi ra ngoài cùng y tá. Phòng an lạc chỉ còn lại một mình ông Lý. Quy trình cái chết êm dịu chính thức bắt đầu, trên màn hình hiện ra câu hỏi, đồng thời có một giọng nữ dịu dàng đọc lên thành tiếng:

Ông muốn kết thúc cuộc sống của mình phải không? Nếu phải, hãy bấm số 3; nếu không, hãy bấm số 0.

Ông Lý bấm nút số 3.

Ông muốn kết thúc cuộc sống của mình phải không? Nếu phải, hãy bấm số 5; nếu không, hãy bấm số 0.

Ông Lý bấm nút số 5.

Sau đó, câu hỏi lại hiện ra hai lần nữa, nút bấm khẳng định lần lượt là 1 và 2, ông Lý đều bấm nút đó.

Ông muốn kết thúc cuộc sống của mình phải không? Đây là lần hỏi cuối cùng. Nếu phải, hãy bấm số 4; nếu không, hãy bấm số 0.

Trong chớp mắt, một làn sóng bi thương khổng lồ tràn vào tâm trí Vân Thiên Minh, khiến anh ta cơ hồ bất tỉnh, ngay cả lúc mẹ ruột qua đời, anh ta cũng không cảm thấy bi thương cực độ như vậy. Anh ta muốn hét lớn lên bảo ông Lý hãy bấm số 0, muốn đập vỡ tường kính, muốn giết chết cái người đàn bà có giọng nói dịu dàng ngọt ngào kia.

Nhưng ông Lý đã bấm số 4.

Máy bơm tiêm im lìm khởi động, Vân Thiên Minh thấy rõ mồn một cột chất lỏng màu vàng nhạt trong ống thủy tinh nhanh chóng thấp đi, cuối cùng biến mất. Trong toàn bộ quá trình này, ông Lý không nhúc nhích, hai mắt nhắm nghiền như thể thanh thản ngủ thiếp đi vậy.

Những người xung quanh mau chóng tản đi, Vân Thiên Minh vẫn đứng như phỗng tì vào tường kính, anh ta không nhìn thân thể đã không còn sự sống đó, mắt anh ta trợn trừng trừng, nhưng thực ra không nhìn gì cả.

“Không đau đớn một chút nào.” Giọng bác sĩ Trương nhẹ nhàng cất lên, như thể con muỗi bay vo ve bên tai, đồng thời Vân Thiên Minh cũng cảm thấy một bàn tay đặt lên vai trái mình, “Thuốc tiêm bao gồm thuốc ngủ barbital, thuốc giãn cơ và kali clorua nồng độ cao. Barbital có tác dụng đầu tiên, khiến người bệnh rơi vào trạng thái ngủ sâu; thuốc giãn cơ khiến bệnh nhân ngừng hô hấp, kali clorua làm tim ngừng đập, tất cả chỉ khoảng hai ba mươi giây.”

Bàn tay bác sĩ Trương đặt trên vai Vân Thiên Minh một lúc rồi nhấc lên, kế đó anh ta nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng của đối phương bỏ đi. Vân Thiên Minh không ngoảnh đầu lại, nhưng hồi tưởng gương mặt bác sĩ Trương trong đầu, đột nhiên sực nhớ ra là ai.

“Bác sĩ Trương,” Vân Thiên Minh khẽ gọi, tiếng bước chân dừng lại, anh ta vẫn không quay đầu, “Anh quen chị tôi?”

Một lúc lâu sau mới có câu trả lời: “ừ, phải, bạn học cấp III, hồi nhỏ tôi còn gặp cậu hai ba lần.”

Vân Thiên Minh đi ra khỏi tòa nhà chính của bệnh viện như một cái máy. Giờ anh ta đã hiểu, bác sĩ Trương đang làm việc này cho chị gái anh ta, chị gái muốn anh ta chết, ừm, muốn anh ta được an lạc.

Vân Thiên Minh thường hay nhớ lại những thời khắc vui vẻ cùng chơi đùa với chị gái hồi nhỏ, nhưng lớn lên, hai chị em dần trở nên xa cách. Giữa họ không có xung đột, không ai từng làm gì tổn thương đến người kia, nhưng vẫn không thể tránh được mà trở nên xa cách, đều cảm thấy người kia và mình là hai hạng người hoàn toàn khác nhau, đều có cảm giác người kia coi thường mình. Chị gái anh ta là một người tinh khôn, nhưng không thông minh, lấy một người chồng cũng tinh khôn nhưng không thông minh, kết quả cuộc sống rất vất vả, đầu tắt mặt tối, con lớn tướng rồi mà cũng chưa mua được nhà, nhà chồng cũng không có chỗ ở, phải ở rể sống chung với cha Vân Thiên Minh. Về phần anh ta, tính tình cô độc lẻ loi, sự nghiệp và cuộc sống cũng không thành công hơn chị gái là mấy, bấy lâu nay vẫn sống một mình bên ngoài ở ký túc xá công ty, đẩy hết trách nhiệm chăm lo người cha già yếu cho chị.

Anh ta đột nhiên hiểu được tâm tư của chị mình. Sau khi anh ta ngã bệnh, chút tiền bảo hiểm bệnh nan y đó căn bản là không đủ, vả lại bệnh này càng về sau càng phải tốn tiền, cha đã không ngừng đem tiền để dành đổ vào chữa cho anh; nhưng ông lại không hề giúp chị đồng nào để mua nhà, đây rõ ràng là thiên vị. Vả lại, bây giờ đối với chị, tiêu tiền của cha cũng không khác nào tiêu tiền của chị, huống hồ tiền này lại còn đổ vào một cuộc điều trị không có hy vọng. Nếu anh ta lựa chọn chết an lạc, tiền của chị được giữ lại, mà anh ta cũng bớt phải chịu khổ.

Bầu trời bị mây xám che phủ, chính là bầu trời trong giấc mộng đêm trước, Vân Thiên Minh ngước nhìn màu xám kéo dài vô tận ấy, thở dài.

Được, chị muốn em chết, em sẽ chết vậy.

Lúc này, Vân Thiên Minh chợt nghĩ đến truyện ngắn của Kafka, nhân vật chính trong truyện cãi nhau với cha mình, người cha buột miệng chửi: “Mày đi chết đi”, người con lập tức đáp trả: “Vâng, con đi chết”, dễ dàng như thể nói: “Vâng, con đi đổ rác đây” hay “Vâng, con đi ra đóng cửa”, sau đó người con chạy ra khỏi nhà, băng qua đường, chạy lên cây cầu lớn, nhảy xuống tự tử. Sau này, Kafka nhớ lại và nói, lúc viết đến đó, ông có “khoái cảm như thể vừa phóng tinh”. Lúc này, Vân Thiên Minh đã hiểu được Kafka, hiểu được người đàn ông đội mũ quả đưa, tay cắp cặp táp, trầm mặc bước đi trên con phố tối tăm của thành Praha hơn trăm năm về trước, người đàn ông ấy cũng cô độc giống như anh ta vậy.

Về phòng bệnh, Vân Thiên Minh thấy có người đang đợi mình, đó là Hồ Văn, bạn học đại học với anh ta. Thời đại học, Vân Thiên Minh không có bạn, Hồ Văn là người gần gũi với anh ta nhất - cũng không phải vì giữa hai người họ có tình bằng hữu gì cả, mà tính cách của Hồ Văn vừa khéo trái ngược với Vân Thiên Minh, là loại người làm thân với bất cứ ai, giao du rất rộng rãi. Vân Thiên Minh chắc chắn thuộc số ở ngoài rìa nhất trong vòng giao du của anh ta. Sau khi tốt nghiệp, bọn họ không còn liên lạc với nhau nữa. Hồ Văn không mang hoa, mà xách đến một thùng trông như là đồ uống.

Sau màn chào hỏi ngắn ngủi, Hồ Văn đột nhiên hỏi một câu khiến Vân Thiên Minh hơi ngạc nhiên: “Cậu còn nhớ lần đi dã ngoại hồi năm thứ nhất không? Lần đầu tiên mà cả bọn cùng đi chơi xa ấy.”

Đương nhiên Vân Thiên Minh còn nhớ, đó là lần đầu tiên Trình Tâm ngồi xuống cạnh anh ta, lần đầu tiên cô nói chuyên với anh ta; trên thực tế, nếu Trình Tâm không để ý đến anh ta, có lẽ trong bốn năm đại học sau đấy Vân Thiên Minh cũng chưa chắc đã dám chủ động bắt chuyện với cô. Khi ấy anh ta ngồi một mình ở đó nhìn mặt nước mênh mông của hồ chứa nước Mật Vân bên ngoài thành phố Bắc Kinh, Trình Tâm đi tới ngồi xuống hỏi bình thường anh ta thích gì, sau đó bọn họ chuyện trò và liên tục quăng những viên sỏi nhỏ xuống hồ nước. Hai người nói toàn chuyện thông thường của những bạn học mới quen nhau, nhưng đến nay Vân Thiên Minh vẫn nhớ rõ từng chữ một. Lát sau, Trình Tâm gấp một con thuyền giấy nhỏ thả xuống nước, trong làn gió nhè nhẹ, con thuyền giấy trắng như tuyết ấy chầm chậm trôi về phía xa, cuối cùng biến thành một chấm trắng nhỏ... Đó là ngày nắng đẹp rực rỡ nhất trong đời sinh viên của anh ta. Sự thực, ngày hôm đó thời tiết không đẹp, trời mưa bụi lâm thâm, mặt nước gợn sóng lăn tăn, những hòn sỏi nhỏ họ ném đi đều ướt rườn rượt, nhưng từ hôm đó, Vân Thiên Minh bỗng yêu những ngày mưa nhỏ, yêu bầu không khí ẩm ướt và những viên sỏi nhỏ ướt rượt, anh ta còn thường xuyên gấp một con thuyền giấy nhỏ đặt trên bàn mình.

Anh ta đột nhiên nhớ ra, đêm hôm trước mình mơ thấy thế giới bên kia trong màn mưa bụi, không biết có phải đến từ đoạn ký ức ấy hay không?

Về chuyện sau đó mà Hồ Văn nói đến, Vân Thiên Minh lại không có ấn tượng gì sâu sắc lắm, có điều nghe nhắc nhở thì anh ta vẫn nhớ ra được. Sau đấy, mấy đứa con gái gọi Trình Tâm đi, Hồ Văn đi đến ngồi xuống bên cạnh bảo Vân Thiên Minh, cậu đừng có mà khoái trá, cô ấy tốt với tất cả mọi người. Vân Thiên Minh đương nhiên là biết điều này.

Nhưng câu chuyện không tiếp tục theo hướng đó, Hồ Văn kinh ngạc chỉ vào chai nước khoáng trong tay Vân Thiên Minh, hỏi anh ta đang uống gì. Nước trong chai đã chuyển thành màu xanh, bên trong còn có rất nhiều mẩu vụn trôi nổi. Vân Thiên Minh nói, đây là anh ta nghiền nát cỏ dại bỏ vào, có thể nói là thức uống thiên nhiên một trăm phần trăm. Do đang vui vẻ, hôm đó Vân Thiên Minh nói rất nhiều, bảo nếu sau này có cơ hội nhất định sẽ mở một công ty sản xuất loại nước này, đảm bảo bán chạy. Hồ Văn nói, trên đời còn thứ gì khó uống hơn thứ này không? Vân Thiên Minh hỏi ngược lại: Rượu có dễ uống không? Thuốc có dễ hút không? Kể cả Coca-Cola, lần đầu nếm thử cũng chẳng dễ uống chút nào, những thứ khiến người ta nghiện đều thế cả.

“Bạn ạ, lần đó cậu đã thay đổi cuộc đời tôi đấy!” Hồ Văn vỗ vai Vân Thiên Minh, kích động nói, sau đó mở cái thùng giấy, lấy ra một lon nước, vỏ lon thuần một màu xanh lá, vẽ hình thảo nguyên mênh mông, thương hiệu là “Bão Xanh”. Hồ Văn mở nắp lon, Vân Thiên Minh nếm thử một ngụm, vị đắng kèm theo hương thơm thanh mát khiến anh ta ngây ngất, anh ta nhắm mắt, dường như lại trở về bên bờ hồ trong cơn mưa lất phất kia, Trình Tâm lại ngồi bên...

“Đây là phiên bản đặc biệt, loại thông thường ở trên thị trường đều cho thêm ít đường.” Hồ Văn nói.

“Cái này, bán tốt không?”

“Tốt lắm, vấn đề bây giờ là giá thành sản xuất, đừng tưởng cỏ mà rẻ, chưa thành quy mô lớn thì còn đắt hơn óc chó hay táo gì đó đấy; ngoài ra, trong cỏ có rất nhiều thành phần có hại, quá trình xử lý rất phức tạp. Có điều triển vọng tốt lắm, rất nhiều nhà đầu tư lớn đều có ý tham gia, tập đoàn Hối Nguyên thậm chí còn muốn mua cả công ty của tôi, tổ sư nhà chúng nó.”

Vân Thiên Minh im lặng nhìn Hồ Văn, một người tốt nghiệp ngành động cơ hàng không chuyển qua làm doanh nhân sản xuất nước đóng chai, anh ta là con người hành động, là người thực tế, cuộc đời này thuộc về những người như anh ta. Còn người như mình, chỉ có thể bị cuộc đời vứt bỏ mà thôi.

“Bạn ạ, tôi nợ cậu.” Hồ Văn nói, đoạn nhét ba tấm thẻ tín dụng và một tờ giấy vào tay Vân Thiên Minh, ngó nghiêng xung quanh một lượt xong, anh ta mới hạ thấp giọng nói: “Trong này có ba triệu, mật khẩu viết ở đây.”

“Tôi chưa từng đăng ký sáng chế.” Vân Thiên Minh hờ hững nói.

“Nhưng ý tưởng là của cậu, không có cậu thì không có Bão Xanh. Nếu cậu đồng ý nhận số tiền này, về mặt pháp luật chúng ta không nợ nần gì nữa, nhưng về tình bạn thì không, tôi sẽ mãi mãi nợ cậu.”

“Về mặt pháp luật cậu cũng không nợ nần gì tôi cả.”

“Phải nhận lấy, giờ cậu đang cần tiền.”

Vân Thiên Minh không từ chối nữa, nhận lấy món tiền có thể nói là khổng lồ đối với anh ta, nhưng cũng không lấy gì làm vui vẻ, vì anh ta hiểu rõ, giờ đây tiền cũng chẳng thể nào cứu được mạng mình nữa. Có điều, anh ta vẫn ôm một tia hy vọng, sau khi Hồ Văn ra về, anh ta lập tức đi hỏi thăm, nhưng không tìm gặp bác sĩ Trương mà mất khá nhiều công sức mới lùng được viện phó, một vị chuyên gia nổi tiếng về bệnh ung thư trong nước, hỏi thẳng ông ta xem nếu có đủ tiền, bệnh của mình có hy vọng trị khỏi hay không.

Sau khi mở bệnh án của Vân Thiên Minh trên máy tính ra xem, vị bác sĩ già khe khẽ lắc đầu, nói tế bào ung thư đã lan từ phổi đi khắp cơ thể, không thể phẫu thuật, chỉ có thể dùng những phương pháp bảo thủ như hóa trị và xạ trị, không phải là vấn đề tiền nong.

“Chàng trai trẻ, bác sĩ chỉ chữa được những bệnh không chết người, Phật chỉ độ người có duyên.”

Trái tim Vân Thiên Minh đã hoàn toàn nguội lạnh, cũng hoàn toàn bình thản, chiều hôm ấy anh ta liền đi nộp đơn xin an lạc tử. Lá đơn được giao cho bác sĩ điều trị của anh ta là bác sĩ Trương, người này hình như rất áy náy, không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta, chỉ nói trước tiên hãy dừng hóa trị lại, không cần thiết phải chịu khổ nữa.

Giờ chỉ còn lại một việc duy nhất, chính là tiêu số tiền kia như thế nào. Theo lẽ thường, anh ta nên đưa cho cha mình, rồi để ông chia lại cho người thân, nhưng như thế cũng đồng nghĩa với cho chị gái anh ta. Vân Thiên Minh không muốn làm thế, anh ta đã chết đi theo tâm nguyện của chị gái rồi, cảm giác không còn nợ nần gì chị nữa.

Vậy thử nghĩ xem giấc mơ của chính mình là gì. Lên một chiếc du thuyền xa hoa đắt đỏ kiểu như tàu Elizabeth đi vòng quanh thế giới cũng là ý hay, số tiền này có lẽ là đủ, nhưng điều kiện sức khỏe anh ta không cho phép, có lẽ anh ta cũng không còn nhiều thời gian đến vậy. Tiếc thật, nếu được, anh ta cũng muốn nằm dưới ánh nắng trên boong tàu, ngắm nhìn mặt biển mà nhớ lại cuộc đời mình, hoặc đặt chân lên bờ biển một đất nước xa lạ nào đó trong một ngày mưa bụi lâm thâm, ngồi bên bờ một cái hồ nhỏ nào đó ném những viên sỏi ướt rượt xuống mặt hồ lăn tăn gỢn sóng dưới mưa...

Lại nghĩ đến Trình Tâm rồi, dạo này anh ta càng lúc càng hay nghĩ về cô.

Buổi tối, Vân Thiên Minh xem được một bản tin trên ti vi.

Trong hội nghị lần thứ 12 của Hội đồng phòng ngự toàn cầu Liên Hiệp Quốc nhiệm kỳ này, dự thảo số 479 đã đuợc thông qua, dự án Các Vì Sao chính thức khởi động, lập tức ủy quyền cho Ủy ban dự án Các Vì Sao bao gồm Chương trình phát triển Liên Hiệp Quốc (UNDP), Ủy ban tài nguyên thiên nhiên và Tổ chức giáo dục, khoa học và văn hóa Liên Hiệp Quốc (UNESCO) thực hiện dự án này trên phạm vi toàn cầu.

Sáng nay, trang mạng chính thức của dự án Các Vì Sao ở Trung Quốc đã được chính thức khai trương, cho thấy dự án này đã khởi động ở trong nước. Theo lời quan chức cơ quan đại diện của UNDP thường trú tại Bắc Kinh, ở Trung Quốc, dự án này sẽ hướng đến các doanh nghiệp và cá nhân, không nhận đề nghị từ các cơ quan đoàn thể xã hội...

Vân Thiên Minh thoáng động tâm, khoác áo đi ra khỏi phòng bệnh, nói với y tá mình muốn đi tản bộ, nhưng vì đã đến giờ tắt đèn nên y tá không cho đi. Anh ta về phòng bệnh đã tắt đèn, kéo rèm, mở cửa sổ, bệnh nhân mới đến nằm trên giường bệnh trước của ông Lý bất mãn càu nhàu mấy tiếng. Vân Thiên Minh ngẩng đầu lên nhìn, quầng sáng của thành phố khiến bầu trời đêm trở nên mờ mịt, nhưng anh ta vẫn thấy những đốm sáng màu bạc khảm trên màn đêm kia, rốt cuộc anh ta đã biết dùng số tiền đó vào việc gì rồi.

Anh ta muốn tặng Trình Tâm một ngôi sao.

Những chuyện xưa nằm ngoài dòng thời gian (trích)

DỰ ÁN CÁC VÌ SAO - BỆNH ẤU TRĨ KHI KHỦNG HOẢNG BẮT ĐẦU

Có một số việc xảy ra trong xã hội loài người vào khoảng hai mươi năm đầu kỷ nguyên Khủng hoảng mà những người trước và sau thời điểm đó đều khó mà hiểu nổi, các nhà sử học gọi đó là “bệnh ấu trĩ trước cơn khủng hoảng”. Mọi người thông thường đều cho rằng bệnh ấu trĩ này là do mối đe dọa chưa từng có đối với toàn thể nền văn minh đột ngột ập đến; đối với cá nhân, có thể là như vậy, nhưng đối với toàn thể xã hội loài người, sự việc có lẽ không chỉ đơn giản như thế. Cú sốc văn hóa mà mối nguy Tam Thể mang đến có ảnh hưởng sâu rộng vượt xa tưởng tượng ban đầu của mọi người. Nếu có thể so sánh, thì về mặt sinh học, nó tương đương với việc tổ tiên ban đầu của động vật có vú từ dưới biển bò lên đất liền; về mặt tôn giáo, nó chẳng khác nào sự kiện Adam và Eva bị đuổi ra khỏi vườn Địa Đàng; còn về mặt lịch sử và xã hội học thì hoàn toàn không có gì sánh được với nó, mọi đảo lộn mà văn minh nhân loại đã trải qua đem so với biến cố này đều nhỏ nhặt vô cùng, không đáng nhắc tới. Thực tế là, sự kiện này đã làm lung lay tận nền móng văn hóa, chính trị, tôn giáo và kinh tế của xã hội loài người. Cú sốc này đánh thẳng vào tận tầng sâu nhất của văn minh, nhưng ảnh hưởng lại nhanh chóng nổi lên bề mặt, tương tác với quán tính khổng lồ của xã hội loài người, đây có lẽ là nguyên nhân căn bản sinh ra bệnh ấu trĩ.

Ví dụ điển hình của bệnh ấu trĩ chính là kế hoạch Diện Bích và dự án Các Vì Sao, đều do cộng đồng quốc tế thời bấy giờ đưa ra thông qua cơ cấu Liên Hiệp Quốc. Đối với những người ở thời kỳ lịch sử khác, đây đều là những hành động không thể nào tin nổi. Kế hoạch Diện Bích đã làm thay đổi lịch sử, ảnh hưởng sâu sắc đến toàn bộ lịch sử nền văn minh sau này, nó sẽ được trình bày và phân tích ở một chương khác; còn dự án Các Vì Sao thì xuất hiện không được bao lâu đã không còn tăm tích, thoáng chốc đã bị lãng quên.

Dự án Các Vì Sao chủ yếu có hai nguyên nhân, một là mong muốn nâng cao địa vị của Liên Hiệp Quốc trong thời kỳ đầu kỷ nguyên Khủng hoảng, hai là sự xuất hiện và thịnh hành của chủ nghĩa đào vong.

Sự xuất hiện của nguy cơ Tam Thể khiến toàn nhân loại lần đầu tiên đối mặt với một kẻ thù chung, mong đợi đối với Liên Hiệp Quốc dĩ nhiên cũng tăng lên. Ngay cả phe bảo thủ cũng cho rằng Liên Hiệp Quốc cần phải triệt để cải cách, đồng thời được trao cho quyền lực cao hơn nữa, có thể điều động nhiều nguồn tài nguyên hơn nữa; phe cấp tiến và những người theo chủ nghĩa lý tưởng thì cổ xúy thành lập Liên bang Trái đất, đưa Liên Hiệp Quốc trở thành chính phủ thế giới. Các quốc gia vừa và nhỏ nhiệt liệt hưởng ứng việc nâng cao địa vị của Liên Hiệp Quốc, vì trong mắt họ, khủng hoảng này là cơ hội nhận được viện trợ về công nghệ và kinh tế từ các nước lớn; còn phản ứng của các nước lớn lại rất hờ hững. Trên thực tế, sau khi mối nguy xuất hiện, các nước lớn đều nhanh chóng đầu tư những khoản khổng lồ vào nghiên cứu cơ bản cho việc phòng ngự không gian, một mặt vì họ ý thức được phòng ngự không gian là lĩnh vực quan trọng trong chính trị quốc tế ở tương lai, những đóng góp về mặt này sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến thế lực và địa vị chính trị của mình; mặt khác, từ lâu họ đã muốn thực hiện các nghiên cứu cơ bản với quy mô lớn như thế này rồi, chỉ vì ưu tiên quốc kế dân sinh cùng hạn chế của chính trị quốc tế mà bấy lâu nay vẫn chưa thể thực hiện. Lúc này, khủng hoảng Tam Thể đối với các chính trị gia nước lớn cũng giống như Chiến Tranh Lạnh với Kennedy năm nào, nhưng cơ hội này còn lớn hơn cả trăm lần. Có điều, các nước lớn đều từ chối đặt những nỗ lực này trong hệ thống của Liên Hiệp Quốc. Do phong trào thế giới đại đồng ngày một lên cao trong cộng đồng quốc tế, bọn họ không thể không trao cho Liên Hiệp Quốc rất nhiều tờ séc khống (ý là về chính trị), nhưng lại đầu tư rất ít vào hệ thống phòng thủ không gian chung mà tổ chức này đề xướng.

Trong lịch sử Liên Hiệp Quốc ở giai đoạn đầu kỷ nguyên Khủng hoảng, bà Say, Tổng thư ký thời bấy giờ là một nhân vật có vai trò then chốt. Bà cho rằng đây là cơ hội tạo ra kỷ nguyên mới cho Liên Hiệp Quốc, và chủ trương thay đổi tính chất của Liên Hiệp Quốc, để nó không chỉ là hội nghị liên tịch của các siêu cường quốc và diễn dàn quốc tế nữa. Bà muốn biến nó thành một thực thể chính trị độc lập, sở hữu quyền lãnh đạo thực chất đối với việc xây dựng hệ thống phòng thủ Hệ Mặt trời. Muốn thực hiện được mục tiêu này, Liên Hiệp Quốc trước tiên phải có cơ sở là tài nguyên mà nó có thể tùy ý sử dụng, vào thời điểm đó, điều này gần như là bất khả thi. Dự án Các Vì Sao chính là một trong những cố gắng của bà Say, dù kết quả thế nào, chương trình này đã thể hiện trọn vẹn trí tuệ chính trị cũng như trí tưởng tượng của người phụ nữ này.

Cơ sở pháp luật quốc tế của dự án Các Vì Sao là “Công ước Luật Vũ trụ”, điều ước không phải là sản phẩm của khủng hoảng Tam Thể, mà trước khi nguy cơ này xuất hiện đã trải qua quá trình khởi thảo và đàm phán dài lâu, chủ yếu tham khảo từ “Công ước Luật Biển” và “Hiệp ước Nam Cực”. Trước khi khủng hoảng Tam Thể xuất hiện, “Công ước Luật Vũ trụ” chỉ giới hạn trong tài nguyên Hệ Mặt trời nằm bên trong vành đai Kuiper. Do sự xuất hiện của khủng hoảng Tam Thể, người ta buộc phải tính đến không gian vũ trụ bên ngoài vành đai Kuiper, nhưng do trình độ công nghệ, nhân loại còn chưa thể đặt chân lên Sao Hỏa, trước khi Công ước này hết hiệu lực (kỳ hạn năm mươi năm), tài nguyên bên ngoài Hệ Mặt trời hoàn toàn không có ý nghĩa thực tế gì cả. Các siêu cường quốc nhận ra đấy là một tấm séc khống rất thích hợp cho Liên Hiệp Quốc, bèn thêm điều khoản về tài nguyên bên ngoài Hệ Mặt trời vào bản công ước, quy định việc khai thác phát triển và các hành vi kinh tế khác đối với tài nguyên thiên nhiên bên ngoài vành đai Kuiper nhất thiết phải được thực hiện trong khuôn khổ Liên Hiệp Quốc. (Về ý nghĩa của từ “tài nguyên thiên nhiên” này, trong văn kiện bổ sung vào bản Công ước đã định nghĩa rất dài dòng, chủ yếu là chỉ các tài nguyên chưa bị những nề văn minh không phải nhân loại chiếm cứ, đồng thời đây cũng là lần đầu tiên từ “văn minh” được định nghĩa trong luật quốc tế.) Lịch sử gọi điều khoản này là “Tu chính án Khủng hoảng”.

Nguyên nhân thứ hai của dự án Các Vì Sao là chủ nghĩa đào vong. Khi đó, chủ nghĩa đào vong mới manh nha xuất hiện, hậu quả còn chưa thể hiện rõ rệt, vẫn được coi là lựa chọn cuối cùng của nhân loại trước nguy cơ Tam Thể. Trong trường hợp đó, người ta đã nhận ra giá trị của các sao bên ngoài Hệ Mặt trời, đặc biệt là những ngôi sao có hành tinh đất đá quay xung quanh.

Dự thảo ban đầu của dự án Các Vì Sao là đề nghị Liên Hiệp Quốc chủ trì bán đấu giá quyền sở hữu một phần số sao bên ngoài Hệ Mặt trời kèm theo các hành tinh quay quanh chúng, đối tượng bán đấu giá là quốc gia, công ty, đoàn thể xã hội và cá nhân. Số tiền thu được sẽ dùng vào nghiên cứu cơ bản cho hệ thống phòng thủ Hệ Mặt trời chung của Liên Hiệp Quốc. Bà Say giải thích: thực ra lượng sao cực kỳ phong phú, trong phạm vi một trăm năm ánh sáng quanh Hệ Mặt trời đã có hơn ba trăm nghìn ngôi sao, trong phạm vi một nghìn năm ánh sáng thì có hơn mười triệu sao, ước lượng dè dặt thì cũng ít nhất một phần mười số sao ấy có hành tinh. Đấu giá một phần nhỏ trong số đó cũng không ảnh hưởng gì đến việc khai thác vũ trụ sau này.

Hồi đó, dự thảo đặc biệt này đã thu hút được sự chú ý rộng rãi, các nước ủy viên thường trực PDC (Hội đồng phòng ngự toàn cầu) nhận thấy, tuy rằng hơi khó tin, nhưng trong tương lai trước mắt, thông qua dự thảo này hình như cũng không có hậu quả bất lợi gì cho mình cả; ngược lại, nếu phủ quyết, trong hoàn cảnh chính trị thời bấy giờ chắc chắn sẽ gây ra phiền phức. Dù vậy, trải qua nhiều lần tranh luận và thỏa hiệp, cuối cùng họ vẫn đẩy phạm vi các sao được bán đấu giá từ “bên ngoài vành đai Kuiper” ra “bên ngoài khoảng cách một trăm năm ánh sáng”, sau đó dự thảo được thông qua.

Dự án Các Vì Sao vừa bắt đầu liên kết thúc luôn, nguyên nhân rất đơn giản: không bán được. Tổng cộng chỉ có mười bảy ngôi sao được bán ra, toàn bộ đều bán với giá sàn, Liên Hiệp Quốc chỉ kiếm được hơn 40 triệu đô la. Tất cả người mua đều không lộ mặt, dư luận xôn xao suy đoán xem bọn họ bỏ nhiều tiền như vậy mua một tờ giấy lộn để làm gì, cho dù mảnh giấy lộn ấy có hiệu lực pháp lý rất chắc chắn đi nữa. Có lẽ được sở hữu một thế giới khác là một cảm giác rất ngầu, kể cả khi vĩnh viễn chỉ nhìn được mà không thể chạm tới. (Có một số trong đó mắt thường còn không nhìn thấy được.)

Bà Say không hề cho rằng dự án này thất bại, bà nói kết quả nằm trong dự kiến, thực ra dự án Các Vì Sao về bản chất là một tuyên ngôn chính trị của Liên Hiệp Quốc.

Dự án Các Vì Sao mau chóng bị lãng quên, sự xuất hiện của nó là một ví dụ điển hình cho những hành vi bất bình thường của xã hội loài người hồi đầu kỷ nguyên Khủng hoảng. Những nhân tố thúc đẩy dự án Các Vì Sao ra đời, gần như đồng thời, cũng thúc đẩy sự ra đời của kế hoạch Diện Bích vĩ đại.

Chiếu theo địa chỉ trên mạng, Vân Thiên Minh gọi điện cho văn phòng đại diện của dự án Các Vì Sao ở Trung Quốc, sau đó gọi điện cho Hồ Văn, nhờ tìm hiểu một số thông tin cá nhân của Trình Tâm như địa chỉ liên lạc, số chứng minh thư... Anh ta dự đoán khi nghe yêu cầu này, có thể Hồ Văn sẽ nói những lời châm chích, thương hại, hoặc cảm thán, nhưng đối phương không nói gì cả, chỉ khẽ thở dài sau một khoảng im lặng khá lâu.

“Được rồi, thời gian gần đây có thể cô ấy không ở trong nước.” Hồ Văn nói.

“Đừng nói là tôi hỏi thăm đấy.”

“Yên tâm, tôi không hỏi thẳng cô ấy đầu.”

Hôm sau, Vân Thiên Minh nhận được tin nhắn của Hồ Văn, trong đó có hầu hết thông tin cá nhân của Trình Tâm mà anh ta cần, nhưng không có tên nơi cô làm việc. Hồ Văn nói, năm ngoái Trình Tâm được điều động khỏi Viện công nghệ hàng không vũ trụ, không ai biết hiện nay cô đang làm việc ở đâu. Vân Thiên Minh để ý thấy Trình Tâm có hai địa chỉ gửi thư, một ở Thượng Hải, một ở New York.

Buổi chiều, Vân Thiên Minh yêu cầu bác sĩ Trương cho ra ngoài, nói có việc cần phải làm, bác sĩ Trương nằng nặc đòi đi cùng, nhưng Vân Thiên Minh cảm ơn và từ chối.

Vân Thiên Minh đi tắc xi đến văn phòng Bắc Kinh của UNESCO. Sau khi nguy cơ Tam Thể xuất hiện, quy mô các cơ quan thường trú tại Bắc Kinh của Liên Hiệp Quốc đều nhanh chóng mở rộng, văn phòng UNESCO chiếm phần lớn một tòa nhà văn phòng bên ngoài vành đai 4. Văn phòng đại diện của dự án Các vì Sao rất rộng, lúc bước vào, đập vào mắt Vân Thiên Minh là một tấm bản đồ sao khổng lồ, những đường màu bạc chằng chịt phức tạp nối liền các chòm sao trên nền đen tuyền như vải nhung. Sau đó, anh ta nhận ra bản đồ sao này được hiển thị trên một màn hình tinh thể lỏng lớn, nguồn là một máy tính, có thể phóng đại từng phần để tìm kiếm. Căn phòng trống trơn, chỉ có một cô gái xinh đẹp phụ trách lễ tân. Vân Thiên Minh tự giới thiệu xong, cô gái lập tức hào hứng chạy đi mời một phụ nữ tóc vàng đến. Cô gái giới thiệu người phụ nữ này là giám đốc UNESCO Trung Quốc, cũng là một trong những người phụ trách dự án Các Vì Sao ở khu vực châu Á-Thái Bình Dương. Bà giám đốc cũng mừng rỡ ra mặt, vừa bắt tay Vân Thiên Minh vừa nói bằng tiếng Trung lưu loát, anh ta là người đầu tiên có ý định mua một ngôi sao ở Trung Quốc, vốn dĩ nên liên hệ các cơ quan truyền thông đến phỏng vấn đưa tin và tổ chức một buổi lễ, nhưng họ vẫn tôn trọng yêu cầu bảo mật và giản tiện của anh ta... Thực sự rất đáng tiếc, đây lẽ ra là một cơ hội tốt để tuyên truyền và đẩy mạnh quảng bá cho dự án Các vì Sao.

Yên tâm, ở Trung Quốc không ai ngốc như tôi nữa đâu. Vân Thiên Minh thầm nhủ, suýt chút nữa thì nói ra ngoài miệng.

Sau đó, một người đàn ông trung niên đeo kính, mặc vest, đi giày da bước vào, bà giám đốc giới thiệu ông ta là tiến sĩ Hà, nghiên cứu viên của Đài thiên văn Bắc Kinh, phụ trách các thủ tục cụ thể trong việc bán đấu giá ngôi sao. Sau khi bà giám đốc chào từ biệt, tiến sĩ Hà trước tiên mời Vân Thiên Minh ngồi xuống, bảo cô gái lễ tân rót trà, ân cần hỏi han có phải anh ta đang không được khỏe hay không. Sắc mặt Vân Thiên Minh đương nhiên không giống người khỏe mạnh, nhưng từ khi ngừng cái cực hình hóa trị, anh ta đã thấy đỡ hơn rất nhiều, thậm chí còn có ảo giác mình có một cuộc sống mới. Anh ta không để tâm đến lời hỏi thăm của tiến sĩ Hà, lập tức nhắc lại câu hỏi trong điện thoại: anh ta muốn mua một ngôi sao để làm quà tặng, mọi quyền lợi đều thuộc về người được tặng, anh ta sẽ không cung cấp bất cứ thông tin cá nhân nào, cũng mong là tuyệt đối bảo mật đối với người được tặng. Tiến sĩ Hà nói việc này đơn giản, sau đó hỏi Vân Thiên Minh muốn mua ngôi sao như thế nào.

“Cố gắng gần gần một chút, có hành tinh xung quanh, tốt nhất là hành tinh đất đá.” Vân Thiên Minh nhìn bản đồ sao nói.

Tiến sĩ Hà lắc đầu, “Với số tiền của anh thì chịu thôi, giá khởi điểm thấp nhất của những sao loại này đều hơn xa con số đó. Anh chỉ có thể mua một ngôi sao không có hành tinh xung quanh, vả lại khoảng cách cũng không thể quá gần. Nói thực với anh chứ, kể cả vậy, số tiền của anh cũng vẫn thấp hơn giá quy định. Hôm qua sau khi nhận được điện thoại của anh, xét đến việc anh là người mua đầu tiên ở Trung Quốc, chúng tôi đã hạ giá khởi điểm cho một ngôi sao xuống cái giá mà anh đưa ra.” Ông ta di chuột, phóng to một khu vực trên bản đồ sao, “Anh xem, chính là ngôi sao này, thời hạn đấu giá của nó đã bị gia hạn nhiều lần, vì vậy chỉ cần anh xác định mua, nó sẽ là của anh.”

“Ở xa chừng nào?”

“Cách Hệ Mặt trời 286,5 năm ánh sáng.”

“Xa quá.”

Tiến sĩ Hà lắc đầu mỉm cười, “Có thể nhận ra anh không phải người không biết gì về thiên văn học. Vậy anh thử nghĩ xem, đối với chúng ta, 286 năm ánh sáng và 286 tỷ năm ánh sáng thì có khác gì nhiều không?”

Vân Thiên Minh im lặng thừa nhận. Quả thực là không khác gì mấy.

“Nhưng ngôi sao này có một ưu điểm lớn nhất: có thể trông thấy được. Thực ra tôi cảm thấy, mua ngôi sao chủ yếu là cần xem bề ngoài, khoảng cách bao nhiêu hay có hành tinh quay xung quanh hay không cũng chẳng quan trọng, ngôi sao ở xa mà thấy được còn tốt hơn ở gần mà không thấy được, ngôi sao đơn lẻ mà thấy được còn tốt hơn có hành tinh quay xung quanh mà không thấy được, xét cho cùng, chúng ta cũng chỉ có thể nhìn mà thôi.”

Vân Thiên Minh gật đầu, Trình Tâm có thể nhìn thấy ngôi sao đó, vậy thì rất tốt.

“Nó tên là gì?”

“Mấy trăm năm trước ngôi sao này đã có mặt trên danh mục sao của Tycho Brahe, nhưng không có tên thường gọi, chỉ có số hiệu thiên văn thôi.” Tiến sĩ Hà đưa con trỏ chuột vào điểm sáng đó, bên cạnh lập tức xuất hiện một chuỗi ký tự: DX3906. Ông ta kiên nhẫn giải thích ý nghĩa của cái tên này cho Vân Thiên Minh, bao gồm phần loại hình ngôi sao, cấp sao tuyệt đối [6] và biểu kiến [7] , vị trí trên dãy chính [8] ...

Thủ tục mua bán nhanh chóng hoàn tất, tiến sĩ Hà lại gọi hai nhân viên công chứng đến làm thủ tục. Bà giám đốc xuất hiện, cùng đến còn có hai quan chức của UNDP và Ủy ban tài nguyên thiên nhiên Liên Hiệp Quốc. Cô tiếp tân bưng lên một khay sâm banh. Mọi người chúc mừng một lượt rồi bà giám đốc tuyên bố quyền sở hữu đối với DX3906 của người được tặng là Trình Tâm chính thức có hiệu lực, kế đó, bà ta đưa cả hai tay trao một kẹp hồ sơ bằng da thật màu đen trông có vẻ rất đắt tiền cho Vân Thiên Minh: “Ngôi sao của anh.”

Khi các quan chức đã đi khỏi, tiến sĩ Hà nói với Vân Thiên Minh: “Tôi chỉ hỏi thôi nhé, anh có thể không trả lời: nếu tôi đoán không nhầm, ngôi sao này anh tặng cho một cô gái phải không?”

Vân Thiên Minh thoáng do dự, khẽ gật đầu.

“Cô gái đó may mắn thật!” Tiến sĩ Hà cũng gật đầu, sau đó cảm thán: “Có tiền tốt thật.”

“Thôi đi, thôi đi.” Cô lễ tân nãy giờ vẫn không nói năng gì thè lưỡi. “Có tiền cái gì? Thầy Hà thử nghĩ lại xem, thầy mà có ba mươi tỷ, thầy có chịu tặng bạn gái một ngôi sao không? Xì, đừng quên những lời thầy nói hai hôm trước đấy nhé.” Cô gái nói tới đây, tiến sĩ Hà hơi hoảng hốt, muốn ngăn cô phun ra những bình luận cay nghiệt của ông ta về dự án Các Vì Sao. Lúc đó ông ta bảo, cái trò này của Liên Hiệp Quốc mười năm trước đã có một bọn lừa đảo chơi rồi, chẳng qua bọn chúng chỉ bán Mặt trăng với Sao Hỏa thôi, lần này mà có người mắc lừa nữa thì đúng là phép mầu. Cũng may cô gái không nói đến chuyện đó. “Đây không chỉ là tiền, mà là lãng mạn nữa, lãng mạn ấy! Thầy hiểu không?”

Từ đầu đến cuối, cô gái này vẫn luôn len lén nhìn Vân Thiên Minh với ánh mắt như thể nhìn một hoàng tử cổ tích, vẻ mặt cô cũng không ngừng thay đổi: thoạt đầu tò mò, sau đó kính sợ và ngưỡng mộ, cuối cùng, khi cô nhìn chằm chằm vào chiếc kẹp hồ sơ bằng da đắt tiền bên trong có giấy tờ sở hữu một ngôi sao ấy, trên gương mặt chỉ còn lại sự đố kỵ trần trụi mà thôi.

Tiến sĩ Hà nói với Vân Thiên Minh: “Giấy tờ sẽ nhanh chóng được gửi đến người được tặng, sử dụng địa chỉ ở đây. Theo như yêu cầu của anh, chúng tôi sẽ không tiết lộ bất cứ thông tin gì về người mua, mà thực ra cũng chẳng có gì để tiết lộ cả, chúng tôi hoàn toàn không biết gì về anh, đến lúc này, chẳng phải tôi thậm chí còn chưa biết anh họ gì đấy sao?” Ông ta đứng lên, nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời đã tối: “Tiếp sau đây, tôi sẽ dẫn anh đi xem ngôi sao của anh... à không, ngôi sao anh tặng cô ấy.”

“Lên nóc nhà xem à?”

“Trong thành phố không thể thấy được, chúng ta phải ra ngoại thành. Nếu anh không khỏe, hay là để hôm khác?”

“Không, đi luôn bây giờ, tôi thực sự rất muốn xem ngôi sao đó.”

Tiến sĩ Hà lái xe chở Vân Thiên Minh đi hơn hai tiếng đồng hồ, bỏ lại sau lưng một quãng xa biển đèn hoa rực rỡ của thành phố, để tránh sự quấy nhiễu của đèn pha xe cộ, ông ta lái xe vào giữa cánh đồng cách xa đường cao tốc. Sau khi tắt đèn pha, hai người xuống xe, đêm thu, bầu trời trong veo, sao đặc biệt sáng.

“Anh biết chòm sao Bắc Đẩu chứ, men theo một đường chéo của hình tứ giác đó, chính là hướng kia kìa, có ba ngôi sao tạo thành một hình tam giác rất tù, từ đỉnh góc tù ấy hạ một đường vuông góc xuống cạnh đáy, vươn tiếp xuống phía dưới, chính là hướng mà tôi đang chỉ đây này, có thấy không? Ngôi sao của anh, ngôi sao mà anh tặng cô ấy đấy.”

Vân Thiên Minh chỉ ra hai ngôi sao, nhưng tiến sĩ Hà nói đều không phải, “Ở giữa hai ngôi sao đấy, chệch sang hướng Nam một chút, ngôi sao đó có độ sáng biểu kiến là 5,5, thông thường chỉ người quan sát giàu kinh nghiệm mới nhìn thấy được, song hôm nay thời tiết rất đẹp, chắc hẳn anh cũng có thể trông thấy. Để tôi mách anh một cách: đừng nhìn lâu vào đó, hãy dịch ánh mắt sang mé bên, nhìn bằng khóe mắt, khả năng cảm nhận ánh sáng yếu của khóe mắt nhạy hơn, sau khi tìm được hãy nhìn thẳng...”

Với sự giúp đỡ của tiến sĩ Hà, Vân Thiên Minh rốt cuộc cũng thấy được DX3906, một chấm sáng rất mờ nhạt, tựa hồ như có mà cũng như không, thoáng sơ ý một chút là sẽ biến mất khỏi tầm mắt. Người bình thường đều cho rằng các vì sao màu bạc, kỳ thực nếu quan sát kỹ lưỡng sẽ phát hiện chúng có màu sắc khác nhau, DX3906 màu đỏ sậm. Tiến sĩ Hà nói, ngôi sao đó chỉ ở vị trí này vào mùa này, lát nữa ông ta sẽ đưa cho anh ta tài liệu chi tiết về cách quan sát DX3906 trong các mùa khác nhau.

“Anh rất may mắn, cũng may mắn như cô gái được anh tặng ngôi sao này vậy.” Tiến sĩ Hà nói trong màn đêm dày đặc.

“Tôi không hề may mắn, tôi sắp chết rồi.” Vân Thiên Minh nói, đồng thời dịch chuyển ánh mắt, liếc về phía tiến sĩ Hà, sau đó lại nhìn lên bầu trời đêm, không ngờ lần này anh ta lại dễ dàng tìm được DX3906.

Vân Thiên Minh nhận ra dường như tiến sĩ Hà không hề ngạc nhiên trước điều mình nói, chỉ lẳng lặng châm một điếu thuốc, có lẽ ông ta đã lờ mờ đoán ra được điều gì đó. Im lặng một hồi lâu, ông ta mới nói: “Nếu thế thật, anh cũng vẫn rất may mắn, hầu hết mọi người, đến lúc chết cũng không liếc nhìn ra ngoài cõi thế gian này lấy một lần.”

Khói thuốc mà tiến sĩ Hà phả ra lơ lửng bay qua trước mặt Vân Thiên Minh, khiến ngôi sao mờ tối kia nhấp nháy. Vân Thiên Minh thầm nghĩ, khi Trình Tâm thấy ngôi sao này, mình đã không còn sống trên thế gian này nữa. Thực ra, khi anh ta và Trình Tâm thấy ngôi sao này, họ chỉ thấy nó như hai trăm tám mươi sáu năm về trước, chùm ánh sáng yếu ớt ấy đã đi gần ba thế kỷ trong không gian vũ trụ mới đến chạm vào võng mạc họ, còn ánh sáng mà nó đang phát ra lúc này, phải đợi hai trăm tám mươi sáu năm sau mới đến Trái đất, lúc ấy thì Trình Tâm cũng không còn trên cõi đời này nữa.

Cuộc đời cô sẽ ra sao nhỉ? Mong rằng cô có thể nhớ, trong biển sao mênh mông kia có một ngôi sao thuộc về cô.

Hôm nay là ngày cuối cùng của Vân Thiên Minh, anh ta muốn xem nó có gì đặc biệt không, nhưng không. Anh ta dậy lúc bảy giờ sáng như thường lệ, một tia nắng giống như thường ngày chiếu vào vị trí thường ngày trên vách tường đối diện. Ngoài cửa sổ, thời tiết không đẹp cũng không xấu, bầu trời xanh lam pha xám như mọi ngày bình thường khác. Trước cửa sổ có một cây sồi đã trụi lá, thậm chí không để lại chiếc lá cuối cùng. Hôm nay, đến bữa sáng cũng giống như mọi ngày. Ngày hôm nay, cũng giống như hai mươi tám năm mười một tháng lẻ sáu ngày đã qua, thực sự không có gì đặc biệt.

Cũng như ông Lý, Vân Thiên Minh không nói chuyện cái chết êm dịu với người nhà, anh ta vốn định để lại cho cha một bức thư, nhưng không có gì để nói, cuối cùng lại thôi.

Đúng mười giờ, theo lịch hẹn, một mình anh ta đi vào phòng an lạc, bình thản như thể đi kiểm tra hằng ngày. Anh ta là người thứ tư lựa chọn cái chết êm dịu ở thành phố này, vì vậy cũng không thu hút nhiều chú ý lắm, trong phòng an lạc chỉ có năm người, trong đó hai người là nhân viên công chứng, một người hướng dẫn, một y tá và một lãnh đạo bệnh viện, bác sĩ Trương không đến. Có vẻ như anh ta có thể ra đi lặng lẽ.

Theo yêu cầu của anh ta, phòng an lạc không bày biện trang trí gì cả, chỉ là một phòng bệnh bình thường, bốn vách trắng toát, khiến anh ta thấy rất dễ chịu.

Anh ta nói với người hướng dẫn mình đã biết quy trình thao tác, không cần anh ta nữa, người này gật đầu, ở lại phía bên kia vách kính. Ở phía bên thực hiện cái chết êm dịu này, sau khi nhân viên công chứng đi khỏi, chỉ còn lại anh ta và y tá. Cô y tá rất xinh đẹp, không còn vẻ sợ hãi và căng thẳng hồi mới làm chuyện này lần đầu tiên nữa, khi cắm kim máy tiêm tự động vào cánh tay trái Vân Thiên Minh, động tác đã trấn tĩnh và ổn định hơn nhiều. Anh ta đột nhiên nảy sinh một thứ tình cảm không thể gọi tên với cô, dẫu sao thì cô cũng là người cuối cùng trên thế gian này bầu bạn với mình. Vân Thiên Minh chợt muốn biết người hai mươi tám năm trước đã đỡ đẻ cho mình là ai, hai người này là những người hiếm hoi đã thực sự giúp đỡ anh ta, anh ta cần phải cảm ơn họ. Vì vậy, Vân Thiên Minh nói cảm ơn với cô y tá. Cô mỉm cười, sau đó ra ngoài, bước chân nhẹ như mèo, không phát ra tiếng động.

Quy trình an tử chính thức bắt đầu, màn hình treo trước mặt anh ta hiển thị:

Ông muốn kết thúc cuộc sống của mình phải không? Nếu phải, hãy bấm số 5; nếu không, hãy bấm số 0.

Anh ta ra đời trong một gia đình trí thức, nhưng cha mẹ đều thuộc loại người không khôn khéo trong xã hội và giao thiệp, cuộc sống rất chán nản. Họ không phải là quý tộc, nhưng lại khăng khăng dạy dỗ Vân Thiên Minh theo cách thức quý tộc. Sách anh ta đọc nhất thiết phải là danh tác kinh điển, âm nhạc anh ta nghe nhất thiết phải là các khúc nhạc cổ điển nổi tiếng, người anh ta giao du nhất thiết phải là những người mà họ nghĩ là thuộc tầng lớp có giáo dục. Họ lúc nào cũng nói với Vân Thiên Minh rằng những người, những sự vật xung quanh thật dung tục tầm thường, rồi đời sống tinh thần của nhà họ cao hơn những người bình thường đến chừng nào. Hồi tiểu học, Vân Thiên Minh còn có vài người bạn, nhưng chưa bao giờ dám dẫn bạn đến nhà chơi, vì cha mẹ chắc chắn không cho phép anh ta chơi với những đứa trẻ dung tục tầm thường như vậy. Lên cấp II, chế độ giáo dục quý tộc bị đẩy lên một mức nữa, Vân Thiên Minh trở thành một kẻ hoàn toàn cô độc. Nhưng đúng vào thời điểm này, cha mẹ anh ta ly dị. Nguyên nhân dẫn đến gia đình tan vỡ là cha có người thứ ba, một cô gái làm tiếp thị bảo hiểm. Mẹ tái giá với một nhà thầu xây dựng giàu có. Cả hai đều là hạng người mà cha mẹ anh ta vốn cực lực bắt con mình tránh xa, vì vậy lúc này chính họ cũng hiểu ra, bản thân mình không còn tư cách dạy dỗ con trai theo hướng đó nữa. Nhưng kiểu cách giáo dục đó đã bám rễ vào tâm hồn Vân Thiên Minh, anh ta không thể nào giằng thoát ra được, giống như loại còng tay có lò xo hồi trước, càng muốn giằng ra, nó lại càng thít chặt. Suốt thời trung học, anh ta ngày càng trở nên cô độc, ngày càng thêm nhạy cảm, ngày càng rời xa đám đông.

Ký ức thời ấu thơ và thiếu niên đều xám xịt một màu.

Bấm số 5.

Ông muốn kết thúc cuộc sống của mình phải không? Nếu phải, hãy bấm số 2; nếu không, hãy bấm số 0.

Trong tưởng tượng của anh ta thuở đó, trường đại học khiến anh ta cảm thấy bất an, môi trường xa lạ cùng những người xa lạ, đối với anh ta, chỉ là thêm một quá trình thích ứng khó khăn. Hồi mới vào đại học, mọi thứ đều không khác gì nhiều so với tưởng tượng, cho đến khi anh ta gặp Trình Tâm.

Trước đó, Vân Thiên Minh cũng từng bị các cô gái thu hút, nhưng chưa bao giờ có thứ cảm giác ấy: mọi thứ xa lạ lạnh lẽo xung quanh đều đột nhiên tràn ngập ánh nắng ấm áp và dịu dàng. Thoạt tiên, anh ta thậm chí còn không ý thức được nguồn sáng này từ đâu đến. Giống như Mặt trời nhìn qua tầng mây dày đặc, ánh sáng yếu ớt như thể ánh trăng của nó chỉ hiển hiện lờ mờ thành một cái đĩa tròn, chỉ khi Mặt trời biến mất, người ta mới ý thức được nó là ngọn nguồn của mọi ánh sáng ban ngày. Mặt trời của Vân Thiên Minh biến mất vào kỳ nghỉ dài nhân dịp Quốc khánh, Trình Tâm về quê, anh ta bỗng nhiên cảm thấy mọi thứ xung quanh ảm đạm lu mờ.

Tất nhiên, chắc chắn không chỉ mỗi Vân Thiên Minh có cảm giác này đối với Trình Tâm, nhưng anh ta không bị dằn vặt đến mức quên ăn quên ngủ như những nam sinh khác, vì anh ta hoàn toàn không hy vọng gì ở bản thân. Anh ta biết không có cô gái nào thích loại con trai lầm lì mà nhạy cảm như mình, anh ta chỉ có thể ngắm cô từ xa, tắm mình trong ánh nắng mà cô mang đến, lặng lẽ cảm nhận vẻ đẹp của mùa xuân.

Ấn tượng đầu tiên của Vân Thiên Minh về Trình Tâm là cô không thích nói nhiều, con gái vừa xinh đẹp lại vừa trầm lặng ít nói tương đối hiếm gặp, nhưng không có nghĩa cô là một người đẹp băng giá. Cô không nói nhiều nhưng lại sẵn lòng lắng nghe, lắng nghe một cách ân cần, với thái độ chân thành, lúc đó, đôi mắt trong veo tĩnh lặng ấy dường như đang nói với mỗi người rằng, đối với cô, họ rất quan trọng.

Khác với những cô bạn học xinh đẹp thời cấp III của Vân Thiên Minh, Trình Tâm không hề bỏ qua sự tồn tại của anh ta, mỗi lần gặp mặt cô đều mỉm cười chào hỏi. Có mấy lần hoạt động tập thể, người tổ chức không biết vô tình hay cố ý mà quên mất Vân Thiên Minh, Trình Tâm đều cất công tìm đến thông báo cho anh ta biết, sau này, cô là người đầu tiên trong số bạn học gọi anh ta bằng tên Thiên Minh chứ không phải “cậu Vân”. Trong những giao thiệp cực kỳ giới hạn ấy, cảm