Năm thứ nhất Hậu Đe dọa, sáng sớm ngày thứ sáu từ khi Bại Di Dân hoàn thành, Úc
Trình Tâm nghe thấy mọi ồn ào xung quanh đột nhiên lắng xuống, chỉ còn lại tiếng cửa sổ thông tin bên trên tòa thị chính đằng xa. Cô nghe thấy trong đó có giọng nói của Tomoko, còn có tiếng nói chuyện của hai người khác, nhưng vì quá xa nên không nghe rõ nói gì, chỉ cảm thấy giọng nói của họ như thể một câu thần chú, khiến những âm thanh xung quanh càng lúc càng thêm thưa thớt, cuối cùng thì hoàn toàn biến mất. Trong khi họ nói chuyện, bốn phía tĩnh lặng như tờ, dường như thế giới đã bị đông cứng lại vậy.
Một làn sóng âm thanh khổng lồ đột nhiên bùng lên, khiến Trình Tâm không khỏi giật mình run rẩy. Cô đã bị mù một thời gian, hình ảnh thế giới chân thực trong đầu đang bị những tưởng tượng hư ảo chen chúc dần xua đi, làn sóng âm thanh ấy khiến cô có cảm tưởng Thái Bình Dương đột nhiên cuộn trào, những cơn sóng khổng lồ từ khắp bốn phía ập lên nhấn chìm cả đại lục Úc. Sau vài giây, cô mới nhận ra đó hóa ra là tiếng hoan hô. Có gì đáng hoan hô vậy? Lẽ nào cuộc nổi điên tập thể đã bắt đầu? Làn sóng âm một hồi lâu sau vẫn không lắng xuống, chỉ là tiếng hoan hô dần dần đã đổi thành những tiếng nói chuyện í ới, âm thanh chốc đã đầy kín không gian, tựa hồ sau khi đại lục bị nhấn chìm lại có mưa rào đổ xuống mặt biển không thể bình lặng. Trong cơn mưa rào âm thanh này, Trình Tâm nhất thời không phân biệt được mọi người đang nói chuyện gì.
Nhưng hết lần này đến lần khác, cô nghe thấy hai cụm từ “Không Gian Xanh” và “Vạn Vật Hấp Dẫn”.
Thính giác nhiễu loạn của Trình Tâm dần dần nhạy bén trở lại, cô để ý thấy một âm thanh yếu ớt, đó là tiếng bước chân ở phía trước, cô cảm thấy có người đang đứng trước mặt nhìn mình. Quả nhiên, người đó cất tiếng:
“Tiến sĩ Trình Tâm, mắt cô bị sao vậy, không nhìn thấy gì nữa à?” Trình Tâm cảm thấy một luồng khí lưu yếu ớt, có lẽ là người đó đang khua tay trước mặt cô. “Thị trưởng bảo tôi đến tìm cô, chúng ta sắp về nhà rồi.”
“Tôi không có nhà.” Trình Tâm yếu ớt đáp. Chữ “nhà” ấy như con dao cứa lên tim cô, khiến con tim đã tê liệt vì đau đớn lại nhói lên một chập. Cô nhớ lại đêm đông mình rời nhà ra đi hồi ba thế kỷ trước, nhớ lại buổi bình minh cô đón bên ngoài căn nhà của gia đình... Cha mẹ cô đã qua đời trước thời kỳ Đại Suy Sụp, họ không thể nào tưởng tượng con gái họ đã bị thời gian và số phận quăng đến một nơi như thế nào.
“Không, mọi người đều chuẩn bị về nhà rồi, rời khỏi Úc, ai ở đâu thì trở về nơi đó.”
Câu nói ấy làm Trình Tâm vụt ngẩng đầu lên, vẫn chưa quen được với bóng đen che phủ cả khi mở to hai mắt, cố gắng sức muốn nhìn rõ thứ gì đó: “Gì hả?”
“Tàu Vạn Vật Hấp Dẫn đã cho phát sóng thông tin đi khắp vũ trụ rồi!”
Sao có thể như thế được?
“Vị trí của hệ sao Tam Thể đã lộ ra, đương nhiên Hệ Mặt trời cũng lộ theo. Người Tam Thể sắp bỏ chạy rồi! Hạm đội thứ hai của họ đã chuyển hướng, rời khỏi Hệ Mặt trời, tất cả Giọt Nước đều rút khỏi Trái đất. Nói theo lời Tomoko khi nãy, Hệ Mặt trời không cần phải lo bị xâm lược nữa, nơi này và hệ sao Tam Thể đã trở thành vùng đất chết, cả vũ trụ muốn tránh đi còn chẳng kịp.”
Sao lại thế?!
“Chúng ta sắp về nhà rồi, Tomoko đã ra lệnh cho quân Trị an Địa Cầu toàn lực sơ tán nhân khẩu ở Úc, ai ở đâu thì về nơi đó. Tốc độ sơ tán càng lúc càng nhanh, nhưng muốn toàn bộ di dân rời khỏi Úc thì cũng phải mất ba đến sáu tháng. Cô có thể đi trước, thị trưởng bảo tôi đưa cô lên tỉnh.”
“Tàu Vạn Vật Hấp Dẫn?”
“Cụ thể thế nào thì chẳng ai biết cả, Tomoko cũng không biết, nhưng thế giới Tam Thể chắc chắn đã bắt được sóng hấp dẫn, thông tin được phát đi từ hơn một năm trước, khi đe dọa mất hiệu lực.”
“Có thể cho tôi ở một mình giây lát được không?”
“Được, tiến sĩ Trình Tâm, hẳn là cô cảm thấy được an ủi nhỉ, họ đã làm việc đó thay cô rồi.”
Người kia không nói gì nữa, nhưng Trình Tâm có thể cảm thấy anh ta vẫn ở bên cạnh. Âm thanh xung quanh dần dần lắng xuống, kế đó là tiếng bước chân hỗn loạn như tiếng mưa rào sầm sập, âm thanh này cũng mau chóng thưa dần, hình như mọi người đều chạy khỏi khoảng đất trống phía trước tòa thị chính đi đâu đó. Trình Tâm cảm thấy nước biển xung quanh mình rút đi, mặt đất mênh mông lộ ra, cô đang ngồi giữa vùng đất trống trải ấy, như kẻ sống sót duy nhất sau cơn đại hồng thủy. Trên mặt cô thoáng có cảm giác ấm áp, Mặt trời đã mọc lên rồi.