← Quay lại trang sách

Kỷ nguyên Phát sóng năm thứ 8, điểm Lagrange giữa Trái đất và Mặt trời

Lại một lần nữa Trình Tâm đến vị trí điểm Lagrange nơi lực hấp dẫn của Trái đất và Mặt trời cân bằng trong không gian. Lúc này, đã bảy năm trôi qua kể từ ngày cô và Vân Thiên Minh gặp nhau. Hành trình lần này của cô thoải mái hơn nhiều, cô đến đây với tư cách một người tình nguyện tham gia thí nghiệm mô phỏng của dự án Boongke.

Thí nghiệm mô phỏng dự án Boongke do Hạm đội và Liên Hiệp Quốc cùng đề xuất thực hiện, mục đích là thử nghiệm trong không gian vũ trụ khả năng che chắn của các hành tinh khổng lồ ở vòng ngoài khi Mặt trời bùng nổ.

Họ dùng một quả bom nhiệt hạch siêu cấp để mô phỏng vụ nổ Mặt trời, hiện nay chỉ số sức mạnh của bom hạt nhân đã không còn tính bằng đương lượng TNT nữa, nhưng quả bom này tương đương với 300 megaton. Để mô phỏng môi trường vật lý của vụ nổ Mặt trời chân thực hơn, bên ngoài quả bom còn bọc một lớp vỏ dày, mô phỏng những vật chất ngôi sao bắn ra khi Mặt trời phát nổ. Tám hành tinh trong Hệ Mặt trời đều được mô phỏng bằng các khối đá chuyển tới từ vành đai tiểu hành tinh, trong đó đường kính của bốn khối đá mô phỏng bốn hành tinh đất đá khoảng 10 m, còn bốn khối đá mô phỏng hành tinh khí khổng lồ thì lớn hơn nhiều, đều có đường kính khoảng 100 m. Tám khối đá này được sắp xếp lơ lửng xung quanh quả bom dựa theo tỷ lệ khoảng cách quỹ đạo của tám hành tinh, tạo thành một Hệ Mặt trời thu nhỏ. “Sao Thủy” gần nhất cách “Mặt trời” 4 km, “Sao Hải Vương” ở xa nhất thì cách “Mặt trời” 300 km. Họ tiến hành thử nghiệm ở điểm Lagrange là để giảm bớt ảnh hưởng từ lực hấp dẫn của Trái đất và Mặt trời, khiến hệ thống này có thể duy trì ổn định trong một khoảng thời gian tương đối dài.

Xét từ góc độ khoa học, thí nghiệm này thực ra hoàn toàn không cần thiết, chỉ cần dùng các số liệu đã có trong tay để mô phỏng trên máy tính là có được kết quả tương đối đáng tin cậy rồi. Kể cả khi buộc phải thí nghiệm thực tế thì cũng hoàn toàn có thể tiến hành trong phòng thí nghiệm, tuy quy mô nhỏ hơn, nhưng chỉ cần thiết kế chi li tỉ mỉ cũng có thể đạt được độ chính xác rất cao. Đối với người làm khoa học, thí nghiệm quy mô lớn trong không gian như thế này là một hành động ngu ngốc như kẻ thiểu năng trí tuệ vậy.

Nhưng dù là người khởi xướng ra thí nghiệm này hay những người thiết kế và thực hiện nó đều hiểu rõ, mục đích tối hậu của thí nghiệm không phải là nghiên cứu khoa học. Thực chất, nó là một chiến dịch tuyên truyền cực kỳ tốn kém, nhằm xác lập lòng tin của cộng đồng quốc tế đối với dự án Boongke. Muốn vậy, thí nghiệm cần phải hết sức trực quan, có tác động thị giác mạnh, đồng thời tiện cho việc truyền hình trực tiếp khắp toàn cầu.

Sau khi dự án chế tạo phi thuyền vận tốc ánh sáng bị phủ quyết triệt để, cục diện ở Trái đất rất giống với thời điểm đầu kỷ nguyên Khủng hoảng. Lúc đó, để chống lại người Tam Thể xâm lược, thế giới loài người đã tiến hành đồng thời hai phương án, một là kế hoạch phòng ngự chủ lưu, xây dựng hệ thống phòng thủ Hệ Mặt trời, hai là kế hoạch Diện Bích. Hiện nay, kế hoạch sinh tồn chủ lưu của loài người là dự án Boongke, còn dự án Hắc Vực thì giống như kế hoạch Diện Bích, là một cuộc mạo hiểm chứa đầy những yếu tố chưa nắm được. Hai dự án này được tiến hành song song, nhưng trước mắt dự án Hắc Vực chỉ có thể nghiên cứu lý thuyết cơ sở, tính liên quan tương đối ít; dự án Boongke có ảnh hưởng cực lớn đối với cộng đồng quốc tế, vì vậy cần phải nỗ lực rất lớn để giành được sự ủng hộ của công chúng.

Vốn dĩ, để kiểm tra hiệu quả che chắn của các “hành tinh khổng lồ” trong thí nghiệm, chỉ cần bố trí các thiết bị đo lường tương ứng phía sau các khối đã là được, cùng lắm là thêm một số động vật thí nghiệm. Nhưng để có hiệu quả chấn động, cơ quan tổ chức quyết định cho người thật nấp phía sau các khối đá khổng lồ, đồng thời kêu gọi người tình nguyện trên toàn thế giới tham gia.

Ngải AA đã đề nghị Trình Tâm đăng ký tham gia cuộc thí nghiệm này, cô cho rằng đây là một cơ hội quảng cáo miễn phí cực tốt để công ty Vành Đai Sao xác lập hình ảnh trong mắt công chúng nhằm dễ bề tham gia vào dự án xây dựng Boongke sau này. Đồng thời, cô và Trình Tâm đều biết rõ, cuộc thí nghiệm này đã được lên kế hoạch cực kỳ chặt chẽ, trông thì có vẻ giật gân đấy nhưng về cơ bản không có gì nguy hiểm.

Phi thuyền không gian của Trình Tâm dừng ở mặt khuất bóng Mặt trời của khối đá mô phỏng Sao Mộc, khối đá này hình dạng bất quy tắc như một củ khoai tây, dài 110 m, chiều rộng trung bình 70 m, tương đương một tòa nhà lớn trên Trái đất. Đây là khối đá mô phỏng cách quả bom hạt nhân gần nhất, khoảng 50 km. Người ta phải mất hơn hai tháng để chuyển khối đá này từ vành đai tiểu hành tinh tới đây, trên đường vận chuyển, một viên kỹ sư rỗi việc và có chút năng khiếu nghệ thuật đã dùng sơn màu vẽ lên một phần bề mặt khối đá các sọc vằn và vết đỏ lớn như Sao Mộc, nhưng nhìn tổng thể thì khối đá này không giống Sao Mộc mà ngược lại giống một con quái thú vũ trụ hơn, vết đỏ lớn ấy chính là mắt nó.

Giống như lần trước, phi thuyền của Trình Tâm bay vào ánh nắng chói lóa, nhưng sau khi vào mặt khuất bóng của khối đá, do trong vũ trụ không có hiện tượng tán xạ ánh Mặt trời, tất cả liền tối sầm lại trong chớp mắt, Mặt trời ở phía bên kia khối đá dường như hoàn toàn không tồn tại, Trình Tâm có cảm giác dường như mình đang ở dưới vực núi vào giữa đêm khuya vậy.

Dù không có khối đá khổng lồ chắn mất tầm nhìn thì từ nơi này cũng không thể nhìn thấy quả bom mô phỏng Mặt trời ở khoảng cách 50 km. Nhưng ở một hướng khác, Trình Tâm có thể thấy được khối đá mô phỏng Sao Thổ, theo tỷ lệ giữa quỹ đạo các hành tinh, nó cách “Mặt trời” vừa đúng 100 km, cách “Sao Mộc” 50 km, kích cỡ tương đương với “Sao Mộc”. Khối đá này được Mặt trời chiếu rọi, hiện lên rất rõ trên nền không gian vũ trụ, từ khoảng cách này vừa khéo có thể nhìn rõ được hình dạng. Trình Tâm cũng thấy được “Sao Thiên Vương” cách chỗ cô 200 km, nhưng chỉ là một đốm sáng lẫn vào nền sao lấp lánh phía sau. Những “hành tinh” còn lại, cô đều không nhìn thấy.

Ngoài Trình Tâm, còn có 19 phi thuyền khác cùng dừng ở mặt khuất bóng của “Sao Mộc”, dùng để mô phỏng 20 thành phố không gian sẽ được xây dựng ở sau Sao Mộc trong dự án Boongke. Những phi thuyền này xếp thành ba hàng phía sau khối đá, Trình Tâm ở hàng đầu tiên, cách khối đá chừng mười mét. Trong các phi thuyền có hơn một trăm người tình nguyện, vốn dĩ AA định đi cùng với Trình Tâm, nhưng công việc ở công ty quá bề bộn không đi được. Trong số phi thuyền nấp sau “Sao Mộc”, có lẽ chỉ mình Trình Tâm ngồi có một người.

Nhìn từ hướng này, ở cách chỗ họ 1,5 triệu km, Trái đất màu xanh đang sáng nhất. Ở đó, hơn ba tỷ người đang xem truyền hình trực tiếp cuộc thí nghiệm này.

Đồng hồ đếm ngược hiển thị, còn mười phút nữa thí nghiệm sẽ bắt đầu. Âm thanh trong kênh thông tin lặng xuống, lúc này, một giọng nam đột nhiên cất lên:

“Xin chào, tôi ở bên cạnh cô.”

Trình Tâm lập tức nhận ra người vừa lên tiếng là ai, cô bất giác rùng mình ớn lạnh. Phi thuyền của cô nằm ở mé ngoài cùng năm phi thuyền hàng đầu tiên, nhìn sang phải, cô thấy một phi thuyền hình cầu đang đậu sát cạnh mình. Phi thuyền này rất giống chiếc mà cô đã sử dụng lần trước, vách khoang trong suốt gần như chiếm trọn nửa thân tàu, có thể thấy được bên trong có năm người. Thomas Wade ngồi ở mé gần tàu cô, vẫy tay với cô. Trình Tâm vừa nhìn đã nhận ra Wade ngay lập tức, vì ông ta không mặc đồ phi hành gia gọn nhẹ như bốn người bên cạnh, mà vẫn mặc chiếc jacket da màu đen đó, tựa hồ muốn thể hiện sự khinh thường với vũ trụ vậy. Ông ta vẫn không lắp tay giả, một ông tay áo rỗng không.

“Chúng ta kết nối nhé, tôi qua chỗ cô.” Wade nói, đồng thời không chờ Trình Tâm đồng ý đã cho chạy quy trình kết nối, phi thuyền của ông ta bắt đầu khởi động động cơ tinh chỉnh, chầm chậm áp vào phía tàu của Trình Tâm. Cô đành phải chạy quy trình kết nối phía bên tàu mình. Sau một chấn động nhè nhẹ, hai con tàu áp vào nhau, cửa khoang đã kết nối, cánh cửa lặng lẽ trượt mở. Trong khi áp suất hai bên đang điều chỉnh cân bằng, trong tai Trình Tâm vang lên một hồi những tiếng ong ong.

Wade từ phía đối diện trôi tới, ông ta hẳn không thể có nhiều kinh nghiệm trên không gian, nhưng cũng giống như Trình Tâm, dường như bẩm sinh ông ta đã thuộc về môi trường này. Tuy chỉ còn lại một cánh tay, song động tác của ông ta vẫn vững vàng, cứ như vẫn có trọng lực tác động lên cơ thể vậy. Trong khoang thuyền rất tối, ánh sáng từ Trái đất chiếu vào bề mặt khối đá đối diện, rồi mới phản xạ vào trong này. Trong thứ ánh sáng lờ mờ ấy, Trình Tâm quan sát Wade, cô nhận ra thời gian vẫn chưa để lại nhiều vết tích trên ông ta, so với hồi ở Úc tám năm trước, ông ta thay đổi không nhiều.

“Sao ông lại ở đây?” Trình Tâm hỏi, gắng hết sức để giọng mình bình tĩnh hơn chút nữa, nhưng ở trước mặt con người này, cô giữ bình tĩnh rất khó khăn. Nếu trải nghiệm của những năm gần đây đã khiến trong lòng Trình Tâm mọi thứ đều bị mài giũa nhẵn nhụi như khối đá ở trước mặt họ lúc này, thì Wade chính là chỗ duy nhất trên khối đá ấy vẫn còn sắc nhọn.

“Tôi mãn hạn tù rồi, một tháng trước.” Wade lấy trong túi áo ra nửa điếu xì gà cho lên miệng ngậm, dĩ nhiên, ông ta không thể châm thuốc ở chỗ này. “Giảm án, một kẻ phạm tội giết người lại chỉ ngồi tù mười một năm đã ra rồi, tôi biết vậy là không công bằng, đối với cô.”

“Chúng ta đều tuân thủ pháp luật, vậy thì chẳng có gì là không công bằng cả.”

“Tuân thủ trên mọi phương diện à, ví dụ như phi thuyền vận tốc ánh sáng?”

Wade vẫn như trước, lập tức đi thẳng vào chủ đề chính như một lưỡi dao sắc bén, không lãng phí một chút thời gian nào. Trình Tâm không trả lời ông ta.

“Tại sao cô lựa chọn phương án phi thuyền vận tốc ánh sáng?” Wade hỏi, quay đầu nhìn thẳng vào Trình Tâm không chút kiêng dè.

“Vì chỉ có phương án này, con người mới trở nên vĩ đại.” Trình Tâm nói, dũng cảm nghênh tiếp ánh mắt của ông ta.

Wade gật đầu, lấy điếu xì gà ra khỏi miệng: “Tốt lắm. Cô rất vĩ đại.”

Trình Tâm nhìn ông ta với ánh mắt dò hỏi.

“Cô biết thế nào là đúng, cũng có dũng khí và trách nhiệm để thực hiện điều đó, vậy là rất vĩ đại.”

“Nhưng?” Trình Tâm nói thay Wade chữ này.

“Nhưng, cô không có năng lực và sức mạnh tinh thần để hoàn thành việc như vậy. Chúng ta có lý tưởng giống nhau, tôi cũng muốn chế tạo phi thuyền vận tốc ánh sáng.”

“Rốt cuộc ông muốn nói gì?”

“Cho tôi đi.”

“Cho ông cái gì?”

“Mọi thứ mà cô sở hữu. Công ty của cô, tài sản của cô, quyền lực của cô, địa vị của cô, nếu như có thể, còn cả vinh quang và danh dự của cô nữa. Tôi sẽ dùng những thứ này để chế tạo phi thuyền vận tốc ánh sáng, vì lý tưởng của cô, vì sự vĩ đại của loài người.”

Lúc này, các động cơ tinh chỉnh của phi thuyền lại khởi động, lực hấp dẫn của khối đá trước mặt rất nhỏ, nhưng vẫn chầm chậm kéo các phi thuyền về phía trước, sát vào bề mặt khối đá, các động cơ đẩy nhẹ nhàng đẩy phi thuyền ra xa một chút, trở về vị trí ban đầu. Ngọn lửa màu xanh lam từ các ống xả plasma chiếu sáng bề mặt khối đá, vết đỏ lớn vẽ bên trên giống như một con mắt khổng lồ đột nhiên mở ra, không biết là vì con mắt này hay vì những lời Wade vừa nói, trái tim Trình Tâm như thắt lại. Wade nhìn thẳng vào con mắt khổng lồ ấy, ánh mắt sắc bén lạnh lùng, thậm chí còn toát lên vẻ châm biếm.

Trình Tâm không nói gì, nhất thời, cô không thể nói được bất cứ điều gì.

“Đừng phạm sai lầm lần thứ hai.” Wade nói, từng chữ giống như nhát búa nặng nề giáng thẳng vào trái tim Trình Tâm.

Thời gian thử nghiệm đã đến, quả bom nhiệt hạch được dẫn nổ, vì trong không gian không có tầng khí quyển ngăn trở, năng lượng của nó cơ hồ toàn bộ được tỏa ra dưới dạng bức xạ. Nhìn qua hình ảnh truyền trực tiếp quay từ cách tâm vụ nổ 400 km, bên cạnh Mặt trời xuất hiện một quả cầu lửa, độ sáng và kích cỡ nhanh chóng vượt qua cả bản thân Mặt trời, màn lọc của máy quay liên tục giảm bớt độ thấu sáng. Nếu có người nhìn thẳng vào đó từ khoảng cách này, người đó hẳn sẽ bị mù vĩnh viễn. Khi quả cầu lửa đạt đến độ sáng lớn nhất, trên màn hình chỉ còn lại một mảng trắng xóa như tuyết, quầng sáng dường như muốn nuốt chửng cả vũ trụ.

Trình Tâm và Wade đang ở trong bóng râm của khối đá không thấy được cảnh tượng này, bên trong phi thuyền đã tắt hình ảnh truyền trực tiếp, nhưng họ có thể thấy độ sáng của “Sao Thổ” phía sau mình đột nhiên tăng mạnh, như một siêu tân tinh. Ngay sau đó, dung nham nóng chảy từ mặt hướng về phía “Mặt trời” của khối đá khổng lồ ấy bay lướt qua bốn phía. Khi bay qua rìa khối đá dung nham có màu đỏ sậm, nhưng sau khi bay qua phía khuất bóng Mặt trời của khối đá được một đoạn, ánh sáng từ vụ nổ chiếu lên chúng đã át cả ánh sáng đỏ mà bản thân chúng phát ra, dung nham vỡ vụn biến thành những ngọn lửa chói rực. Nhìn từ phi thuyền, có cảm giác như thể đứng từ trên đỉnh một dòng thác lấp lánh ánh bạc đang đổ ầm ầm xuống Trái đất vậy. Lúc này, bốn khối đá nhỏ hơn mô phỏng bốn hành tinh đất đá đã vỡ nát thành tro bụi, còn các khối đá mô phỏng hành tinh khí khổng lồ thì giống như bốn cốc kem bị đốt bằng đèn khò, bề mặt hướng về phía bức xạ nhanh chóng tan chảy, biến thành hình cầu trơn nhẵn. Đằng sau mỗi khối đá lớn đều kéo theo một cái đuôi dung nham lấp lánh ánh bạc, mỗi lúc một dài thêm. Mười mấy giây sau khi các tia bức xạ đến, các vật thể mô phỏng vật chất ngôi sao gắn ngoài vỏ quả bom nhiệt hạch mới bắn trúng khối đá, khiến nó chấn động dữ dội, đồng thời chầm chậm dịch chuyển ra ngoài. Động cơ đẩy của phi thuyền khởi động, duy trì khoảng cách giữa phi thuyền và khối đá.

Quả cầu lửa duy trì được chừng 30 giây rồi tắt lụi, không gian vũ trụ như thể một gian đại sảnh đột nhiên bị tắt đèn, ánh sáng Mặt trời thực ở ngoài xa hơn một đơn vị thiên văn thì yếu ớt ảm đạm. Khi ánh lửa biến mất, ánh sáng phát ra từ nửa khối đá khổng lồ bị nung đỏ nổi bật hẳn lên, thoạt tiên thì rất sáng, như bốc cháy lên vậy, nhưng rồi nhanh chóng chuyển sang màu đỏ sậm trong cái lạnh của không gian vũ trụ, dung nham đông cứng lại tạo nên một vòng gai nhọn ở xung quanh khối đá khổng lồ.

Toàn bộ năm mươi phi thuyền ở phía sau bốn khối đá đều không hề suy suyển.

Hình ảnh truyền về Trái đất bị trễ mất năm giây, cả thế giới hoan hô vang dội, hy vọng về tương lai bùng lên như bom nhiệt hạch, thí nghiệm mô phỏng dự án Boongke đã đạt được mục đích của nó.

“Đừng phạm sai lầm lần thứ hai.” Wade nhắc lại một lần nữa, tựa hồ mọi thứ vừa xảy ra chỉ là một chút tạp âm ngắn ngủi làm ngắt quãng cuộc trò chuyện của hai người họ.

Trình Tâm nhìn sang phi thuyền của Wade đang áp sát phi thuyền mình, bốn người đàn ông mặc đồ phi hành gia trong khoang đều chăm chú quan sát bên này từ nãy giờ, không hề để tâm đến cảnh tượng hoành tráng vừa mới xảy ra ngoài kia. Trình Tâm biết, có hàng nghìn hàng vạn người đăng ký tham gia cuộc thí nghiệm này, nhưng chỉ có người nổi tiếng hoặc nhân vật quan trọng mới được lựa chọn, mà Wade thì vừa mới ra tù, bốn người kia hiển nhiên là người của ông ta, phi thuyền kia cũng có khả năng thuộc về ông ta. Từ mười một năm trước khi cạnh tranh làm Người Giữ Gươm, ông ta đã có rất nhiều thuộc hạ trung thành và vô số người ủng hộ, nghe nói ông ta còn thành lập một tổ chức nữa, có lẽ tất cả những chuyện này đều không phải là tin đồn đoán vô căn cứ. Người đàn ông này giống như một khối nhiên liệu hạt nhân, kể cả lặng lẽ nằm trong bình chứa bằng chì bịt kín cũng toát ra sức mạnh và sự đe dọa.

“Để tôi suy nghĩ một chút.” Trình Tâm nói.

“Đương nhiên cần phải suy nghĩ.” Wade gật đầu với Trình Tâm, lặng lẽ rời đi trong trạng thái không trọng lực, trở về tàu của mình, sau đó cửa khoang đóng lại, hai phi thuyền rời nhau ra.

Phía Trái đất, những mảnh vụn dung nham đã nguội lạnh trôi nổi dập dềnh trên nền trời sao, trông như thể một đám bụi uể oải trong ánh Mặt trời, Trình Tâm có cảm giác thứ gì đó trong tim mình đang tan ra, dường như bản thân cô cũng biến thành một hạt bụi rồi vậy.

Trên đường trở về, khi khoảng cách giữa phi thuyền và Trái đất rút xuống còn dưới ba mươi nghìn kilômét, liên lạc về cơ bản đã không còn độ trễ, Trình Tâm gọi điện cho Ngải AA, kể chuyện mình vừa gặp lại Wade.

“Làm theo lời ông ta, cho ông ta mọi thứ ông ta cần!” AA trả lời không chút do dự.

“Cô...” Trình Tâm kinh ngạc nhìn AA trong cửa sổ thông tin, cô vốn tưởng rằng AA là trở ngại lớn nhất trong chuyện này.

“Ông ta nói đúng, chị không có khả năng làm chuyện này, chuyện này sẽ hủy hoại chị triệt để! Nhưng ông ta thì được, ông ta là tên khốn kiếp, là ma quỷ, là tội phạm giết người, là một kẻ đầy dã tâm, là một tên lưu manh chính trị, là tên cuồng công nghệ... Ông ta làm được, ông ta có sức mạnh tinh thần và bản lĩnh làm chuyện này, để ông ta làm là được rồi. Đây là địa ngục, chị cứ để ông ta nhảy vào trong đó đi!”

“Thế còn cô?”

AA mỉm cười, “Dĩ nhiên tôi sẽ không làm việc dưới quyền thằng cha này, tôi sẽ lấy đi phần thuộc về mình. Sau khi luật cấm chế tạo phi thuyền vận tốc ánh sáng ra đời, tôi cũng sợ chuyện này rồi, tôi sẽ đi làm vài việc nhẹ nhàng mà tôi ưa thích, hy vọng là chị cũng có thể tìm được những việc như thế.”

Hai ngày sau, tại đại sảnh trong suốt ở trụ sở chính của công ty Vành Đai Sao, Trình Tâm gặp Wade.

“Tôi có thể cho ông mọi thứ ông muốn.” Trình Tâm nói.

“Sau đó cô sẽ ngủ đông,” Wade ngay lập tức tiếp lời Trình Tâm, “Vì sự có mặt của cô có thể sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của chúng ta.”

Trình Tâm gật đầu: “Được, đây cũng là dự định của tôi.”

“Ngày thành công, chúng tôi sẽ đánh thức cô dậy, đó cũng là thành công của cô. Nếu lúc đó phi thuyền vận tốc ánh sáng vẫn còn phạm pháp, chúng tôi sẽ chấp nhận mọi trách nhiệm; nếu phi thuyền vận tốc ánh sáng được thế giới chấp nhận, mọi vinh quang thuộc về cô... Có lẽ phải nửa thế kỷ sau hoặc thậm chí là lâu hơn, chúng tôi đều đã già rồi, nhưng cô thì vẫn còn trẻ.”

Tôi có một điều kiện.

“Nói đi.”

“Khi công trình này có khả năng gây tổn hại sinh mạng con người, ông cần đánh thức tôi dậy, tôi có quyền quyết định cuối cùng, đồng thời có thể thu hồi lại tất cả quyền đã trao cho ông.”

“Tôi không chấp nhận điều kiện này.”

“Vậy thì thôi, tôi không thể cho ông bất cứ thứ gì.”

“Trình Tâm, cô biết là chúng tôi sắp làm chuyện gì, có những lúc, không thể không...”

“Vậy thôi, chúng ta cứ ai đi đường nấy.”

Wade nhìn Trình Tâm, trong mắt ông ta xuất hiện một vài cảm xúc hiếm thấy: do dự, thậm chí là bất lực - Trước đây, cực kỳ khó thấy được những tình cảm này trong thế giới tinh thần của ông ta, giống như trong ngọn lửa khó mà nhìn thấy nước vậy. “Để tôi nghĩ xem sao.” Ông ta nói, sau đó bước tới bên vách tường trong suốt, nhìn khu rừng thành phố bên ngoài. Vào buổi tối ba thế kỷ trước, ở quảng trường Liên Hiệp Quốc, trên nền biển đèn rực rỡ của thành phố New York, Trình Tâm cũng nhìn thấy bóng lưng màu đen này. Khoảng hai phút sau, Wade quay người lại, ông ta không bước tới, chỉ đứng trước bức tường trong suốt nhìn Trình Tâm từ xa.

“Được rồi, tôi chấp nhận.”

Trình Tâm nhớ lại, ba trăm năm trước, ông ta quay người lại và nói: “Send cerebra only. (Chỉ đưa đại não.)” Câu nói này về sau đã thay đổi lịch sử.

“Tôi không có cách gì để ràng buộc ông, tôi chỉ có thể tin tưởng vào lời hứa của ông thôi.”

Nụ cười mỉm lạnh lùng hiện ra trên gương mặt Wade, “Thực ra bản thân cô cũng rất rõ, nếu tôi làm trái với lời hứa đó, đối với cô, là một sự may mắn, nhưng thật đáng tiếc, tôi sẽ không làm vậy, tôi sẽ giữ lời hứa.”

Wade bước tới, một tay vuốt lại chiếc áo khoác da trên người, nhưng chỉ khiến cho nếp nhăn trên đó càng nhiều hơn. Ông ta đứng trước mặt Trình Tâm trang trọng nói: “Tôi hứa, nếu trong quá trình nghiên cứu chế tạo phi thuyền vận tốc ánh sáng có thể gây hại đến tính mạng con người, dù là với hình thức gì đi nữa, chúng tôi đều sẽ đánh thức cô dậy, tới lúc đó cô là người có quyền quyết định cuối cùng, đồng thời có thể thu hồi mọi quyền lực cô trao cho tôi.”

Nghe xong tình hình cuộc họp, AA nói với Trình Tâm: “Vậy tôi và chị có thể cùng đi ngủ đông được rồi, chúng ta cần phải chuẩn bị sẵn sàng tiếp nhận lại công ty Vành Đai Sao bất cứ lúc nào.”

“Cô tin rằng ông ta sẽ giữ lời hứa ư?” Trình Tâm hỏi.

AA nhìn hồi lâu về phía trước, tựa như đang dõi nhìn theo Wade ở một nơi nào đó không rõ, “Tôi thật lòng tin tưởng rằng tên ác quỷ này sẽ giữ lời hứa, nhưng đúng như ông ta nói, đó chưa chắc đã là chuyện tốt với chị. Trình Tâm, chị vốn đã có thể tự cứu chính mình, nhưng rốt cuộc vẫn không thành công.”

Mười ngày sau, Thomas Wade trở thành tổng giám đốc công ty Vành Đai Sao, tiếp quản toàn diện mọi sự vụ trong công ty.

Cùng thời điểm đó, Trình Tâm và Ngải AA ngủ đông. Ý thức họ dần trở nên mơ hồ trong cái lạnh, cảm giác giống như trôi xuôi dòng một con sông lớn thật lâu, rồi cuối cùng sức cùng lực kiệt bò lên bờ, dừng lại, nhìn sông lớn chảy qua trước mắt, nhìn mặt nước quen thuộc trôi về nơi xa.

Trong khi họ tạm thời lui khỏi dòng sông thời gian, câu chuyện của nhân loại vẫn đang tiếp diễn.