← Quay lại trang sách

Kỷ nguyên Boongke, Vận Tốc Ánh Sáng số 2

Đích đến của Trình Tâm và Tào Bân là thành phố Vành Đai Sao, đó là một thành phố không gian cỡ vừa. Thành phố không gian cỡ vừa là chỉ các thành phố không gian có diện tích trong lòng từ 50 đến 200 km2, thông thường đều nằm lẫn giữa quần thể các thành phố không gian cỡ lớn. Nhưng hai thành phố không gian cỡ vừa của quần thể Sao Mộc là Vành Đai Sao và Vận Tốc Ánh Sáng số 2 lại nằm trơ trọi lẻ loi ở rìa bên ngoài quần thể thành phố, cách xa khu vực trung tâm, gần như nằm ngoài vòng bảo vệ của Sao Mộc.

Trước khi đến thành phố Vành Đai Sao, phi thuyền bay qua thành phố Vận Tốc Ánh Sáng số 2. Tào Bân nói với Trình Tâm, Vận Tốc Ánh Sáng số 2 từng là một thành phố khoa học, một trong hai trung tâm nghiên cứu công nghệ giảm vận tốc ánh sáng trong chân không để tạo ra Hắc Vực, nhưng giờ nó đã trở thành một thành phố bỏ hoang. Trình Tâm lấy làm hứng thú, đề nghị tham quan thành phố khoa học này, Tào Bân miễn cưỡng ra lệnh cho phi thuyền chuyển hướng.

“Chúng ta nhìn từ bên ngoài thôi nhé, tốt nhất đừng vào trong đó.” Tào Bân nói.

“Nguy hiểm à?”

“Có nguy hiểm.”

“Thành phố Thái Bình Dương số 1 nguy hiểm mà chúng ta cũng vào đó thôi.”

“Nơi này thì khác, ở thành phố Vận Tốc Ánh Sáng số 2 không có người, đó là một... thành phố ma, tóm lại là mọi người đều nói thế.”

Phi thuyền đến gần, Trình Tâm thấy đây quả thực là một thành phố hoang tàn, nó không tự quay xung quanh mình, vỏ ngoài đã bị tàn phá, có rất nhiều lỗ thủng và vết nứt, có nơi còn bị bóc ra một mảng vỏ lớn, lộ ra bộ khung bên trong. Ngắm nhìn phế tích khổng lồ dưới ánh đèn pha, trong lòng Trình Tâm chợt dâng lên một cảm xúc kính sợ pha lẫn khiếp hãi, cô có cảm giác phê tích này giống như một con cá voi khổng lồ bị mắc cạn, nằm ở đó không biết đã bao năm tháng, chỉ còn lại bộ da và xương cốt khô nứt, còn sự sống đã rời bỏ đi từ lâu. Trình Tâm cảm thấy trước mắt mình tựa như một di chỉ còn cổ xưa hơn, ẩn giấu nhiều bí mật hơn cả thành phòng thủ của Athenai. Phi thuyền không gian chầm chậm đến gần một vết nứt lớn, rộng bằng mấy lần thân phi thuyền, khung kim loại bên trong cũng vặn vẹo uốn cong, tạo thành một lỗ hổng. Đèn pha của phi thuyền chiếu vào trong vết nứt, Trình Tâm trông thấy “mặt đất” ở phía xa, hoàn toàn trống rỗng, không có bất cứ thứ gì cả. Phi thuyền đi vào trong vết nứt một đoạn ngắn rồi chuyển sang trôi, bật đèn pha lên quét xung quanh, Trình Tâm thấy “mặt đất” ở tất cả các hướng đều trống không, chẳng những không có nhà cửa mà ngay cả các vật linh tinh cũng không có, không nhìn ra được dấu vết con người từng cư trú ở đây, các ô vuông trong bộ khung hiện lên rõ mồn một.

“Nó là một cái vỏ không à?” Trình Tâm hỏi.

“Không phải.”

Tào Bân nhìn Trình Tâm mấy giây, tựa như đang đánh giá độ can đảm của cô, sau đó tắt đèn pha trên phi thuyền đi. Thoạt đầu, Trình Tâm thấy một mảng tối đen, ánh sao từ khe nứt phía đối diện chiếu vào, cảm giác như thể nhìn bầu trời qua lỗ thủng trên nóc nhà dột vậy. Nhưng sau khi mắt đã quen với bóng tối, cô mới phát hiện trong thành phố không gian bỏ hoang này không phải hoàn toàn tối đen như mực, mà lấp lóa ánh sáng màu lam u ám. Trình Tâm rùng mình, cô cố gắng ra lệnh cho mình bình tĩnh lại để tìm kiếm nguồn sáng, phát hiện ra ánh sáng xanh lam ấy phát ra từ khoảng giữa không gian bên trong thành phố - đó là một điểm sáng lập lòe không theo quy luật, tựa như một con mắt chớp chớp một cách tùy tiện. Không gian bên trong thành phố chết cũng lúc ẩn lúc hiện theo điểm sáng ấy, “mặt đất” khi nãy vẫn còn trống trơn giờ đây những cái bóng kỳ lạ, tựa như chốn đồng hoang bị tia chớp nơi chân trời chiếu sáng trong đêm tối vậy.

“Ánh sáng đó là do bụi vũ trụ rơi vào lỗ đen sinh ra.” Tào Bân chỉ điểm sáng, dường như để làm vơi bớt nỗi sợ của Trình Tâm.

“Chỗ đó có một lỗ đen à?”

“Đúng thế, giờ cách chúng ta... Chắc chưa đến năm kilômét. Một lỗ đen siêu nhỏ, bán kính Schwarzschild chỉ 20 nm, khối lượng tương đương với vệ tinh số 13 của Sao Mộc.”

Dưới ánh sáng xanh lam u ám ấy, Tào Bân kể cho Trình Tâm nghe câu chuyện về Vận Tốc Ánh Sáng số 2 và Cao Way [24] .

Nghiên cứu giảm vận tốc ánh sáng trong chân không gần như được bắt đầu cùng lúc với dự án Boongke. Là con đường sinh tồn thứ hai của nhân loại, hạng mục này cũng được cộng đồng quốc tế dồn một khoản đầu tư khổng lồ. Dự án Boongke đã xây dựng riêng cho hạng mục này một thành phố không gian cỡ lớn để làm cơ sở nghiên cứu, đây chính là thành phố khoa học Vận Tốc Ánh Sáng số 1 nằm trong quần thể Sao Thổ. Có điều, việc nghiên cứu trên quy mô lớn đã diễn ra suốt sáu mươi năm mà không có bất cứ đột phá nào, ngay cả phương diện lý thuyết cơ sở cũng không có tiến triển gì.

Giảm vận tốc ánh sáng trong môi chất không phải việc khó khăn, từ năm 2008 thời Công nguyên, trong phòng thí nghiệm, người ta đã có thể giảm vận tốc ánh sáng trong môi chất xuống mức khó thể tưởng tượng là 17 m/s, nhưng việc này và giảm vận tốc ánh sáng trong môi trường chân không có sự khác nhau về mặt bản chất. Giảm trong môi chất chỉ đơn giản là nhờ nguyên tử của môi chất hấp thụ photon rồi phát xạ ra, tốc độ của photon vẫn là tốc độ bình thường trong chân không, hoàn toàn không có ý nghĩa gì đối với dự án Hắc Vực cả.

Vận tốc ánh sáng trong chân không là một trong những hằng số cơ bản của vũ trụ, thay đổi nó cũng đồng nghĩa với việc thay đổi quy luật vũ trụ, vì vậy, để giảm vận tốc ánh sáng trong chân không cần có bước đột phá trong lĩnh vực cơ bản nhất của ngành vật lý, mà đây thì là chuyện chỉ có thể gặp chứ không thể cầu. Sáu mươi năm nay, thành quả thực sự của nghiên cứu lý thuyết cơ sở chỉ có sự ra đời của máy gia tốc hạt quanh Mặt trời, mà sự xuất hiện của nó đã trực tiếp dẫn đến hạng mục nghiên cứu quy mô lớn nhất trong dự án Hắc Vực - dự án Lỗ Đen.

Các nhà khoa học bấy lâu nay vẫn luôn tìm cách dùng các biện pháp vật lý cực đoan để tác động lên vận tốc ánh sáng. Họ từng tạo ra trường điện từ nhân tạo mạnh nhất trong lịch sử loài người. Song, cách tốt nhất để tác động lên vận tốc ánh sáng trong chân không vẫn là trường hấp dẫn. Tuy nhiên, tạo ra trường trọng lực mạnh cục bộ trong phòng thí nghiệm là điều cực kỳ khó khăn, hướng đi có hy vọng duy nhất là lỗ đen, mà máy gia tốc hạt quanh Mặt trời có thể tạo ra lỗ đen cỡ siêu nhỏ.

Nhà khoa học đứng đầu dự án Lỗ Đen là Cao Way, Tào Bân từng làm việc với người này vài năm, ông ta miêu tả người này với Trình Tâm bằng một thứ cảm xúc lẫn lộn:

“Người này mắc chứng tự kỷ rất nghiêm trọng, không, không phải là sự cô độc mà thiên tài tự lựa chọn cho mình, mà là một thứ khuyết tật về tinh thần. Ông ta quái gở tột độ, không giao tiếp với bất cứ người nào, cũng chưa bao giờ qua lại với người khác giới. Chỉ trong thời đại này, ông ta mới có thể thành công như vậy trong sự nghiệp, có điều người ta cũng chỉ coi ông ta là một cục pin trí tuệ cao để sử dụng mà thôi. Ông ta bị thứ khuyết tật này giày vò rất khổ sở, cũng luôn tìm cách thay đổi tình trạng đó, về điểm này thì ông ta hoàn toàn khác với các bậc thiên tài khác. Hình như bắt đầu từ năm thứ 8 kỷ nguyên Phát sóng, ông ta đã không ngừng nghiên cứu lý thuyết giảm vận tốc ánh sáng, ông ta dồn nhiều tâm sức vào đó đến nỗi nảy sinh ra một sự chuyên di [25] kỳ dị. Ông ta cho rằng vận tốc ánh sáng chính là tính cách của mình, chỉ cần thay đổi vận tốc ánh sáng, ông ta cũng có thể thay đổi được bản thân.

“Nhưng vận tốc ánh sáng trong chân không quả thực là thứ cứng đầu cứng cổ nhất trong vũ trụ, nghiên cứu giảm vận tốc ánh sáng cũng giống như bất chấp thủ đoạn thực hiện đủ loại cực hình tàn khốc với ánh sáng vậy. Người ta dùng các biện pháp vật lý cực đoan nhất đối với ánh sáng, gõ đập nó, vặn vẹo nó, bẻ gãy nó, chặt nhỏ nó, kéo dài nó, đè ép nó, thậm chí là tiêu diệt nó, nhưng thành quả lớn nhất cũng chỉ là thay đổi được tần số của nó khi truyền trong chân không mà thôi, vận tốc ánh sáng không hề thay đổi, tựa như một bức tường không thể nào vượt qua được vậy. Mấy chục năm nay, dù là lý thuyết hay thực hành, mọi người đều đã bắt đầu tuyệt vọng. Có người còn nói, nếu thực sự có Chúa Sáng Tạo, khi tạo ra vũ trụ, Ngài chỉ tạo ra một thứ duy nhất cố định, đó là vận tốc ánh sáng. Đối với Cao Way, nỗi tuyệt vọng này lại sâu thêm một tầng, khi tôi ngủ đông thì ông ta đã gần 50 tuổi rồi mà chưa từng một lần lại gần phụ nữ, ông ta có cảm giác số mệnh của mình cũng cứng đầu hệt như vận tốc ánh sáng trong chân không kia vậy, thế nên lại càng tự kỷ và cô độc.

“Dự án Lỗ Đen được khởi động vào năm đầu tiên của kỷ nguyên Boongke, trải qua mười một năm. Thực ra, những người định ra kế hoạch này cũng không có hy vọng gì cả, bất kể là tính toán trên lý thuyết hay quan trắc thiên văn đều thấy rõ, lỗ đen cũng không thể thay đổi được vận tốc ánh sáng, thứ được gọi là ác ma vũ trụ này cũng chỉ có thể dùng trường hấp dẫn để thay đổi quỹ đạo và tần số của tia sáng mà thôi, hoàn toàn không có ảnh hưởng gì đến vận tốc ánh sáng trong chân không. Thế nhưng muốn tiếp tục nghiên cứu về dự án Hắc Vực thì phải có môi trường thực nghiệm với trường hấp dẫn mật độ siêu cao, điều này chỉ có thể nhờ vào lỗ đen. Ngoài ra còn một lý do khác: Hắc Vực về bản chất là một lỗ đen lớn có vận tốc ánh sáng thấp, nghiên cứu ở khoảng cách gần một lỗ đen siêu nhỏ có vận tốc ánh sáng bình thường, biết đâu lại có được gợi ý bất ngờ nào.

“Máy gia tốc hạt quanh Mặt trời có thể tạo ra lỗ đen siêu nhỏ trong khoảng thời gian ngắn, nhưng lỗ đen nhỏ như vậy sẽ biến mất rất nhanh. Để có lỗ đen ổn định, sau khi tạo ra trong máy gia tốc hạt quanh Mặt trời, lỗ đen siêu nhỏ ngay lập tức được dẫn ra, đưa vào bên trong vệ tinh số 13 của Sao Mộc.

“Vệ tinh số 13 là vệ tinh nhỏ nhất của Sao Mộc, bán kính chỉ có 8 km, chỉ là một khối đá to mà thôi. Trước khi tạo ra lỗ đen, người ta kéo vệ tinh này xuống khỏi quỹ đạo cao của nó, biến nó thành vệ tinh của Mặt trời giống như quần thể thành phố không gian, quay song song với Sao Mộc. Điểm khác nhau với các thành phố không gian là, nó nằm ở điểm Lagrange thứ hai giữa Sao Mộc và Mặt trời, cũng chính là vị trí lúc này của chúng ta, có thể giữ khoảng cách ổn định với Sao Mộc mà không cần sử dụng động cơ đẩy để duy trì vị trí. Tính đến thời điểm này, đây là vật thể có khối lượng lớn nhất mà nhân loại đã di chuyển được trong không gian.

“Lỗ đen cỡ siêu nhỏ được đưa vào bên trong vệ tinh số 13 của Sao Mộc, sau khi hấp thu vật chất nó liền nhanh chóng lớn dần, đồng thời, lượng bức xạ khổng lồ sinh ra do vật chất bị hút vào trong lỗ đen cũng nhanh chóng làm tan chảy khối nham thạch xung quanh. Chẳng mấy chốc, toàn bộ vệ tinh số 13 bán kính 8 km đã bị nung chảy, khối đá khổng lồ hình củ khoai tây này biến thành một quả cầu dung nham phát ra ánh sáng đỏ. Thể tích quả cầu dung nham từ từ thu nhỏ, độ sáng lại càng lúc càng cao, cuối cùng biến mất không còn dấu vết trong một luồng sáng chói lòa. Theo kết quả quan trắc, ngoài một phần rất nhỏ bị bức xạ cuối cùng ném văng ra, hầu hết vật chất tạo thành vệ tinh số 13 đều bị lỗ đen hút vào. Lỗ đen này đã trở nên ổn định, bán kính Schwarzschild hay có thể nói là bán kính chân trời sự kiện của nó đã tăng từ kích cỡ của một hạt cơ bản lên tới 21 nm.

“Sau đó, người ta đã lấy lỗ đen này làm trung tâm để xây dựng một thành phố không gian, chính là thành phố Vận Tốc Ánh Sáng số 2. Lỗ đen nằm lơ lửng ở tâm thành phố Vận Tốc Ánh Sáng số 2, nơi này hoàn toàn trống không, là một khoảng chân không thông với không gian vũ trụ, không tự quay xung quanh mình. Trên thực tế, nó chỉ là một bình chứa khổng lồ chứa lỗ đen mà thôi. Con người và các thiết bị đều có thể đi vào thành phố không gian này để nghiên cứu lỗ đen.

“Việc nghiên cứu lỗ đen kéo dài nhiều năm, đây là lần đầu tiên loài người trực tiếp nghiên cứu mẫu lỗ đen trong phòng thí nghiệm, đã có rất nhiều thành quả, phát triển ngành vật lý lý thuyết và lý thuyết cơ sở cho vũ trụ học. Thế nhưng, những thành quả này lại không giúp ích gì cho việc giảm vận tốc ánh sáng trong môi trường chân không cả.

“Năm thứ sáu kể từ khi bắt đầu nghiên cứu lỗ đen, Cao Way gặp nạn. Theo như phát ngôn chính thức của Viện khoa học thế giới, trong quá trình nghiên cứu đã xảy ra sự cố, ông ta ‘bị hút vào lỗ đen’.

“Thực ra, những người có chút thường thức đều hiểu rõ, khả năng Cao Way ‘bị’ hút vào lỗ đen là vô cùng nhỏ bé. Sở dĩ lỗ đen trở thành cái bẫy siêu cấp hút được cả ánh sáng, không phải vì nó có tổng lượng lực hấp dẫn khổng lồ (dĩ nhiên, tổng lượng lực hấp dẫn của lỗ đen cỡ lớn hình thành từ ngôi sao sụp đổ cũng rất lớn), mà là vì nó có mật độ hấp dẫn cực kỳ cao. Quan sát từ khoảng cách xa, tổng lực hấp dẫn của nó thực ra chỉ ngang với một khối vật chất bình thường có cùng khối lượng mà thôi. Giả sử Mặt trời bị sụp đổ thành lỗ đen, Trái đất và các hành tinh lớn vẫn sẽ quay trên quỹ đạo ban đầu của chúng chứ không bị hút vào trong. Chỉ khi ở trong phạm vi rất gần lỗ đen, sức hút của nó mới thể hiện ra ma lực.

“Ở thành phố Vận Tốc Ánh Sáng số 2, xung quanh lỗ đen có một tấm lưới phòng hộ bán kính 5 km, các nghiên cứu viên bị cấm tuyệt đối đi vào trong lưới. Bán kính ban đầu của vệ tinh số 13 của Sao Mộc chỉ có 8 km, vì vậy ở khoảng cách này, lực hấp dẫn của lỗ đen chỉ gần bằng khi đứng trên bề mặt vệ tinh số 13 lúc trước mà thôi. Lực hút này rất nhỏ, con người ở vị trí ấy cảm giác như là ở trạng thái không trọng lượng vậy, hoàn toàn có thể sử dụng thiết bị đẩy trên trang phục phi hành gia để thoát ra. Vì thế, Cao Way không thể nào ‘bị’ hút vào trong lỗ đen được.

“Sau khi có được mẫu lỗ đen ổn định, Cao Way trở nên mê muội nó. Vật lộn với ánh sáng suốt bao nhiêu năm ròng mà không mảy may lay động được nó, thậm chí còn không thay đổi được dù chỉ một chút số lẻ rất xa đằng sau dấu phẩy của hằng số 300.000 kia, ông ta chìm ngập trong cảm giác nôn nóng và thất bại. Vận tốc ánh sáng không đổi trong môi trường chân không là một trong những quy luật cơ bản của vũ trụ, vì vậy ông ta vừa sự lại vừa căm hận quy luật vũ trụ. Thế nhưng, trước mắt ông ta khi ấy lại có một thứ như vậy, một thứ có thể nén vệ tinh số 13 của Sao Mộc lại chỉ còn 21 nm, bên trong chân trời của nó, trong điểm kỳ dị không-thời gian ấy, quy luật vũ trụ mà chúng ta đã biết nay không còn hiệu lực nữa.

“Cao Way thường nằm bò trên lưới phòng hộ, mê mẩn nhìn lỗ đen nằm cách xa 5 km kia suốt mấy giờ đồng hồ liên tục, nhìn nó chớp nháy lập lòe mờ mờ như lúc này đây. Có lúc, ông ta còn bảo lỗ đen đang nói chuyện, từ trong ánh lập lòe ấy ông ta có thể đọc ra được thông tin gì đó.

“Không ai nhìn thấy quá trình Cao Way bị hút vào lỗ đen, nếu có băng ghi hình thì nó cũng chưa từng được công bố. Ông ta là một trong những nhà vật lý chủ chốt của dự án Lỗ Đen, có mật khẩu để mở lối vào lưới phòng hộ. Chắc chắn ông ta đã vào trong đó, trôi một mạch về phía lỗ đen, đến gần cho tới khi lực hấp dẫn của lỗ đen khiến ông ta không thể quay lại được nữa... Có lẽ ông ta chỉ muốn quan sát thứ khiến mình say mê này ở khoảng cách gần mà thôi, cũng có thể ông ta đã quyết định đi vào trong điểm kỳ dị nơi mà quy luật vũ trụ không có tác dụng gì để trốn tránh mọi thứ.

“Sự việc sau đó lại càng thêm kỳ quặc. Sau khi Cao Way bị hút vào, người ta dùng kính hiển vi điều khiển từ xa để quan sát lỗ đen, phát hiện trên chân trời sự kiện của lỗ đen, cũng chính là trên bề mặt hình cầu bé xíu bán kính chỉ có 21 nm đó, có một bóng người, đó chính là Cao Way đang vượt qua chân trời sự kiện.

“Theo thuyết tương đối rộng, đối với một người quan sát ở ngoài xa, thời gian ở gần chân trời sự kiện trở nên cực chậm, quá trình Cao Way rơi vào chân trời sự kiện cũng chậm đến độ kéo dài vô hạn.

“Nhưng trong hệ quy chiếu của Cao Way, ông ta đã vượt qua chân trời sự kiện rồi.

“Càng ly kỳ hơn nữa là, tỷ lệ các bộ phận của bóng người đó lại bình thường, có lẽ là vì lỗ đen rất nhỏ, lực thủy triều [26] không tác dụng lên ông ta. Ông ta bị nén lại nhỏ như vậy, nhưng độ cong không gian ở đó cũng cực kỳ lớn, vì vậy không chỉ có một nhà vật lý cho rằng cấu trúc cơ thể của Cao Way trên chân trời sự kiện không hề bị phá hoại, nói cách khác, hiện giờ có lẽ ông ta vẫn còn sống.

“Vì vậy, công ty bảo hiểm từ chối chi trả tiền bảo hiểm tử vong cho ông ta. Mặc dù, xét trên hệ quy chiếu của bản thân Cao Way, ông ta đã vượt qua chân trời sự kiện, hẳn là đã chết; nhưng hợp đồng bảo hiểm được lập ra dựa trên hệ quy chiếu của thế giới hiện thực của chúng ta, trong hệ quy chiếu này không thể chứng minh được Cao Way đã chết. Thậm chí, giải quyết bồi thường cũng không được, quy trình giải quyết cần phải đợi sự cố kết thúc rồi mới có thể khởi động, Cao Way thì vẫn đang rơi xuống lỗ đen, sự cố vẫn chưa kết thúc, vĩnh viễn không bao giờ kết thúc.

“Lúc này, có một người phụ nữ kiện ra tòa, yêu cầu Viện khoa học thế giới ngừng ngay việc nghiên cứu mẫu lỗ đen. Cho đến thời điểm này, quan sát từ khoảng cách xa đã không đưa lại thêm kết quả gì nữa rồi, bước nghiên cứu tiếp theo tất nhiên sẽ phải tiến hành tác động lên lỗ đen, chẳng hạn như để vật thí nghiệm đi vào lỗ đen, làm vậy sẽ sinh ra lượng bức xạ rất lớn, rất có thể sẽ gây nhiễu cho không-thời gian xung quanh chân trời sự kiện, nếu Cao Way vẫn còn sống, điều này có thể gây nguy hại đến tính mạng của ông ta. Người phụ nữ này không thắng kiện, nhưng vì nguyên nhân từ nhiều phương diện khác nhau, việc nghiên cứu mẫu lỗ đen này vẫn bị ngừng lại, thành phố Vận Tốc Ánh Sáng số 2 cũng hoàn toàn bỏ hoang, giờ chỉ có thể đợi cho lỗ đen này bốc hơi mất, theo tính toán thì còn phải đợi thêm nửa thế kỷ nữa.

“Có điều, giờ chúng ta đã biết, đã có một người phụ nữ yêu Cao Way, tiếc là Cao Way không hề biết chuyện này. Về sau, người phụ nữ đó thường xuyên đến đây, gửi các tin nhắn vào lỗ đen bằng sóng điện hoặc neutrino, thậm chí còn viết cả một tấm băng rôn lớn dán trên lưới phòng hộ để bày tỏ tình yêu. Không biết Cao Way đang rơi xuống kia có thấy được hay không, có điều, trong hệ quy chiếu của mình, ông ta đã vượt qua chân trời sự kiện mà rơi vào điểm kỳ dị rồi... Tóm lại là chuyện này rất lằng nhằng.”

Trình Tâm nhìn đốm sáng xanh lam nhàn nhạt ở trong bóng tối sâu thẳm giữa phê tích, giờ cô đã biết nơi đó có thể có một người đang vĩnh viễn rơi xuống trên mặt biên nơi thời gian đình trệ. Con người đó, trong mắt thế giới này thì ông ta vẫn còn sống, còn trong thế giới của ông ta thì ông ta đã chết rồi... số phận thật kỳ quái biết bao, nhân sinh thật khó lòng tưởng tượng biết bao... Lúc này, cô cũng cảm nhận được ánh sáng nhàn nhạt của lỗ đen dường như thực sự truyền ra tin tức gì đó, càng giống một người đang chớp mắt hơn.

Trình Tâm cụp mắt, cảm thấy trong lòng mình cũng trống rỗng như phế tích giữa không gian mênh mang này, cô khẽ khàng nói với Tào Bân: “Chúng ta đến thành phố Vành Đai Sao đi.”