17 tỷ năm từ khi thời gian bắt đầu, ngòi sao của chúng ta
Quá trình thức tỉnh rất dài, ý thức Trình Tâm dần khôi phục từng chút từng chút một, khi ký ức và thị lực hồi phục, việc đầu tiên cô nhận thấy chính là hệ thống máy tính neuron thần kinh đã khởi động thành công. Có ánh sáng dìu dịu trong khoang tàu con thoi, nghe rõ âm thanh rì rì do các loại thiết bị phát ra, không khí có cảm giác ấm áp, tàu con thoi đã sống lại.
Nhưng Trình Tâm nhanh chóng nhận ra, vị trí nguồn sáng bên trong khoang tàu khác với ban đầu, có lẽ đây là thiết bị chiếu sáng dự phòng thiết kế riêng cho môi trường vận tốc ánh sáng thấp. Trong không trung cũng không có cửa sổ thông tin nào mở ra, có lẽ trong điều kiện vận tốc ánh sáng thấp không thể sử dụng phương thức hiển thị toàn ký như thế. Giao diện của máy tính neuron chính là màn hình phẳng kia, lúc này, trên đó là một giao diện đồ họa nhiều màu sắc, rất giống với thời Công nguyên.
Quan Nhất Phàm đang lơ lửng trước màn hình, dùng ngón tay không đeo găng gõ lên thao tác. Nhận thấy Trình Tâm đã tỉnh lại, anh mỉm cười với cô, ra hiệu OK, rồi đưa cho cô một chai nước.
“Mười sáu ngày rồi.” Anh nhìn Trình Tâm nói.
Lúc nhận chai nước, Trình Tâm mới phát hiện mình cũng không đeo găng tay, chai nước hơi nong nóng. Kế đó, cô nhận ra mặc dù mình vẫn mặc bộ trang phục phi hành gia nguyên thủy kia, nhưng mũ trùm đầu đã được gỡ xuống, áp suất không khí và nhiệt độ trong khoang tàu đều rất thoải mái dễ chịu.
Trình Tâm dùng bàn tay vừa có lại tri giác cởi dây an toàn, trôi đến bên cạnh Quan Nhất Phàm, cùng anh nhìn màn hình. Họ đều mặc trang phục phi hành gia, nhưng không đội mũ trùm đầu, hai bộ trang phục kề sát vào nhau. Trên màn hình cùng lúc mở ra mấy cửa sổ, bên trong là vô số dữ liệu đang trượt lên, máy tính đang kiểm nghiệm các hệ thống trên tàu con thoi. Quan Nhất Phàm nói, anh đã liên hệ được với phi thuyền Hunter, hệ thống máy tính neuron ở đó cũng đã khởi động bình thường rồi.
Trình Tâm ngẩng đầu, thấy cửa sổ ở hai bên khoang tàu vẫn đang mở, cô bèn lướt qua đó. Để cô nhìn rõ bên ngoài, Quan Nhất Phàm điều chỉnh cho khoang tàu tối đi. Lúc này, hai bọn họ đã bắt đầu hiểu ý nhau, giống như một người vậy.
Thoạt nhìn, vũ trụ bên ngoài không thay đổi rõ rệt, vẫn là cảnh tượng nhìn thấy khi chuyển động với vận tốc ánh sáng thấp trên quỹ đạo hành tinh Xanh, hai đám sao màu xanh lam và đỏ vẫn biến ảo hình dạng, phiêu hốt bất định ở hai cực vũ trụ, mặt trời vẫn đang nhảy múa điên cuồng từ dạng đường thẳng sang hình cầu, bề mặt hành tinh Xanh cũng vẫn có những mảng màu đang lướt nhanh qua theo chu kỳ nhất định. Nhưng khi dõi ánh mắt theo những mảng màu sắc ấy, Trình Tâm phát hiện ra đã có thay đổi: màu xanh lam và màu trắng đã biến mất, thay vào đó là màu tím.
“Hệ thống động cơ về cơ bản bình thường, chúng ta đã sẵn sàng giảm tốc thoát khỏi vận tốc ánh sáng.” Quan Nhất Phàm chỉ màn hình, nói.
“Vẫn dùng được động cơ nhiệt hạch à?” Trình Tâm hỏi. Câu hỏi này đã ở trong đầu cô từ trước khi ngủ đông, nhưng cô không hỏi, vì biết hẳn là sẽ nhận được một câu trả lời tuyệt vọng, cô không muốn làm khó Quan Nhất Phàm.
“Tất nhiên là không rồi, trong môi trường vận tốc ánh sáng thấp, công suất của động cơ nhiệt hạch quá thấp, chúng ta phải khởi động động cơ phản vật chất dự phòng.”
“Phản vật chất?! Ở trong điều kiện vận tốc ánh sáng thấp, vật chứa...”
“Không có vấn đề gì, động cơ phản vật chất được thiết kế riêng cho môi trường vận tốc ánh sáng thấp, đối với các chuyến bay xa thế này, trên thiết bị phi hành đều có trang bị hệ thống động cơ như vậy... Thế giới của chúng tôi đã nghiên cứu rất nhiều về công nghệ ứng dụng trong điều kiện vận tốc ánh sáng thấp, mục đích không phải đề phòng lạc vào khu vực vết đường bay của động cơ truyền động bằng độ cong không gian, mà là tính đến trường hợp lỡ đâu có ngày phải trốn vào trong mộ ánh sáng, hay là hắc vực.”
Nửa tiếng sau, tàu con thoi và phi thuyền Hunter đồng thời khởi động động cơ phản vật chất, bắt đầu giảm tốc. Trình Tâm và Quan Nhất Phàm bị siêu trọng ép chặt lên ghế, cửa sổ khoang tàu đã được đóng lại. Chấn động dữ dội xuất hiện, sau đó từ từ lắng xuống, cuối cùng thì hoàn toàn biến mất, quá trình giảm tốc chỉ kéo dài vẻn vẹn mười mấy phút, sau đó động cơ dừng lại, bên trong khoang tàu trở về trạng thái không trọng lượng.
“Chúng ta ra khỏi vận tốc ánh sáng rồi.” Quan Nhất Phàm nói, ấn một cái nút trên vách khoang tàu, hai cửa sổ mở ra.
Qua ô cửa sổ, Trình Tâm thấy hai đám sao xanh đỏ đã biến mất. Cô nhìn thấy mặt trời, đây là một mặt trời bình thường, không có thay đổi gì rõ rệt. Nhưng khi nhìn thấy hành tinh Xanh qua ô cửa sổ mé bên kia, Trình Tâm giật nẩy mình kinh ngạc, hành tinh Xanh đã biến thành hành tinh Tím, ngoài biển vẫn là màu vàng nhạt ra, lục địa đã bị sắc tím che phủ, màu trắng của tuyết cũng hoàn toàn biến mất. Thế nhưng, bầu trời sao mới là thứ khiến cô kinh hãi nhất.
“Những tia kia là gì vậy?!” Trình Tâm thốt lên.
“Chắc là các ngôi sao.” Quan Nhất Phàm trả lời ngắn gọn, anh cũng kinh hãi không kém gì Trình Tâm.
Những ngôi sao đều biến thành những tia sáng mảnh. Những ngôi sao dạng tia này khá quen mắt với Trình Tâm, cô từng nhiều lần xem những bức ảnh phơi sáng lâu chụp bầu trời sao, do Trái đất quay, các ngôi sao trong ảnh đều biến thành đoạn dài, độ dài và phương hướng giống nhau. Nhưng lúc này, các tia lại có độ dài khác nhau, phương hướng cũng không đồng nhất, mấy tia dài nhất cơ hồ chạy ngang cả một phần ba bầu trời, đồng thời còn đan xen chằng chịt theo nhiều góc khác nhau, khiến bầu trời sao trông rối rắm hơn gấp bội.
“Chắc là các ngôi sao đấy.” Quan Nhất Phàm lặp lại, “Ánh sao tới đây phải đi qua hai mặt phân cách, trước tiên là mặt tiếp xúc giữa môi trường vận tốc ánh sáng bình thường và vận tốc ánh sáng thấp, sau đó là chân trời sự kiện của lỗ đen, nên biến thành ra như vậy.”
“Chúng ta đang ở bên trong hắc vực à?”
“Đúng thế, chúng ta đang ở bên trong mộ ánh sáng.”
Hệ sao DX3906 đã trở thành lỗ đen vận tốc ánh sáng thấp, hoàn toàn cách biệt với phần còn lại của vũ trụ, bầu trời sao toàn những tia bạc chằng chịt kia sẽ mãi mãi chỉ thấy được mà không thể nào vươn tới được.
“Chúng ta xuống thôi.” Quan Nhất Phàm phá vỡ bầu không khí im lặng đã bao trùm một thời gian dài.
Tàu con thoi giảm tốc lần nữa, nhanh chóng hạ thấp quỹ đạo, tiến vào bầu khí quyển hành tinh Xanh giữa những cơn chấn động dữ dội, rồi đáp xuống thế giới mà số mệnh của Trình Tâm và Quan Nhất Phàm là phải sống trọn đời ở đây.
Trong màn hình giám sát, đại lục màu tím chiếm trọn tầm nhìn, hiện giờ đã có thể khẳng định đấy là màu sắc của thực vật. Thực vật trên hành tinh Xanh chuyển từ màu xanh lam sang màu tím có lẽ là vì bức xạ ánh sáng mặt trời thay đổi, để thích nghi với ánh mặt trời mới, chúng đã chuyển thành màu tím.
Thực ra, bản thân sự tồn tại của mặt trời đã khiến Trình Tâm và Quan Nhất Phàm lấy làm khó hiểu. Theo phương trình về sự tương đương khối lượng-năng lượng, phản ứng tổng hợp hạt nhân trong điều kiện vận tốc ánh sáng thấp chỉ có thể sinh ra năng lượng rất nhỏ, có lẽ bên trong mặt trời vẫn duy trì được vận tốc ánh sáng bình thường.
Tọa độ thiết lập để tàu con thoi đáp đất chính là vị trí nó từ đó bay lên khỏi hành tinh Xanh, cũng là vị trí có phi thuyền Vành Đai Sao. Lúc đến gần mặt đất, có thể thấy ở điểm đáp đất chỉ có một mảng rừng rậm um tùm màu tím. Khi tàu con thoi định bay đi tìm khoảng đất trống để đáp xuống, ngọn lửa phun ra từ động cơ đẩy đã khiến các cây lớn dưới mặt đất nhao nhao bỏ chạy, giữa khu rừng xuất hiện một bãi trống, tàu con thoi liền vững vàng đáp đất.
Màn hình cho biết không khí bên ngoài có thể thở được, so với lần đáp đất trước, lượng ôxy trong khí quyển đã cao lên nhiều, chẳng những vậy, bầu khí quyển còn đặc hơn, áp suất không khí cao hơn tới 1,5 lần.
Trình Tâm và Quan Nhất Phàm bước ra khỏi tàu con thoi, một lần nữa đặt chân lên bề mặt hành tinh Xanh. Không khí ấm và ẩm phả vào mặt, trên mặt đất phủ một lớp lá mục xốp mềm. Trên mảng đất trống chi chít lỗ rỗng hoác nơi vừa cắm rễ của những cái cây to chạy đi lúc nãy. Những cái cây màu tím ấy giờ chen chúc xung quanh khoảng đất trống, lá cây to đang đưa trong gió, tựa như một đám người khổng lồ đang quây xung quanh họ rầm rì trò chuyện; khoảng đất trống hoàn toàn nằm trong bóng râm. Với thảm thực vật dày đặc thế này, hành tinh Xanh đã trở thành một thế giới hoàn toàn khác so với lần trước họ đến đây.
Trình Tâm không thích màu tím, cô luôn cảm thấy đó là một màu sắc bệnh tật, khiến cô nghĩ đến đôi môi của những bệnh nhân tim phổi không đủ ôxy. Vậy mà giờ đây, cô đang bị màu tím bao vây rợp trời rợp đất, phải sống nốt phần đời còn lại trong thế giới màu tím này.
Không có phi thuyền Vành Đai Sao, không có phi thuyền của Vân Thiên Minh, không có bất cứ dấu vết nào của con người.
Quan Nhất Phàm và Trình Tâm cùng đi xuyên rừng xem xét địa hình xung quanh, nhận thấy địa hình nơi này đã hoàn toàn khác với lần trước đáp đất, họ nhớ rất rõ, gần điểm đáp đất có núi non liên miên, mà hiện tại, nơi này lại là một vùng bình nguyên có rừng. Họ ngờ mình đã nhầm tọa độ, bèn quay lại tàu con thoi kiểm tra, thấy đây quả thực là điểm hạ cánh lần trước của phi thuyền Vành Đai Sao. Họ lại tìm kiếm thật cẩn thận xung quanh, nhưng không tìm được bất cứ dấu vết gì, nơi này giống như một vùng đất hoang sơ chưa từng có con người đặt chân đến vậy, như thể chuyến du hành đến hành tinh Xanh lần trước đã xảy ra trên một tinh cầu khác thuộc về một không thời gian khác, hoàn toàn không liên quan gì đến nơi này.
Quan Nhất Phàm trở lại tàu con thoi, liên lạc với phi thuyền Hunter hiện vẫn đang ở trên quỹ đạo thấp. Hệ thống máy tính neuron trên phi thuyền rất mạnh, AI của nó có thể nói chuyện trực tiếp được. Trong môi trường vận tốc ánh sáng thấp, liên lạc giữa hai bên có độ trễ khoảng mười mấy giây. Sau khi cùng tàu con thoi thoát khỏi vận tốc ánh sáng, phi thuyền Hunter đã quét dò bề mặt hành tinh Xanh từ xa trên quỹ đạo thấp, hiện giờ đã quét xong hầu hết phần lục địa của hành tinh này, không phát hiện ra dấu vết con người, cũng không có dấu hiệu của sự sống có trí tuệ nào khác.
Tiếp sau đó, Trình Tâm và Quan Nhất Phàm buộc phải bắt tay làm một việc khiến họ sợ hãi sâu sắc, nhưng lại không thể không làm: xác định niên đại hiện tại. Có một phương pháp đặc thù để kiểm tra niên đại trong môi trường vận tốc ánh sáng thấp, một vài nguyên tố không xảy ra hiện tượng phân rã trong thế giới bình thường sẽ bị phân rã trong môi trường vận tốc ánh sáng thấp với tốc độ khác nhau, có thể từ đó tính được chính xác thời gian nơi này đã trải qua trong điều kiện vận tốc ánh sáng thấp.
Là một tàu khảo sát khoa học, trên tàu con thoi có máy móc để xác định độ phân rã của nguyên tố, nhưng nó là một thiết bị độc lập, không đi kèm máy tính neuron điều khiển, chỉ có một cổng kết nối với máy chủ trên tàu con thoi, Quan Nhất Phàm phải tốn rất nhiều công sức mới làm nó hoạt động được. Họ lần lượt cho máy xử lý mười mẫu đá lấy từ các khu vực khác nhau, để đối chiếu kết quả. Quá trình này cần nửa tiếng đồng hồ.
Trong lúc chờ kết quả, Trình Tâm và Quan Nhất Phàm ra khỏi tàu con thoi, đợi ở khoảng đất trống trong rừng. Ánh mặt trời chiếu qua kẽ lá, từng tia từng tia chiếu vào khoảng đất. Phía trên khu đất trống có rất nhiều sinh vật nhỏ kỳ dị bay qua, có loài côn trùng xoay tròn như cánh quạt máy bay trực thăng, còn cả những đám cầu khí nhỏ trong suốt, trôi nổi theo gió trên không trung, lúc đi qua ánh nắng thì biến ảo thành sắc cầu vồng rực rỡ; nhưng họ không thấy sinh vật nào có cánh.
“Có lẽ đã mấy chục nghìn năm trôi qua rồi.” Trình Tâm lầm bẩm.
“Có lẽ còn lâu hơn thế.” Quan Nhất Phàm nhìn sâu vào trong rừng, “Có điều, giờ đây mấy chục nghìn năm, mấy trăm nghìn năm thì có gì khác nhau đâu?”
Sau đó, hai người đều im lặng không nói gì, họ dựa vào nhau ngồi trên bậc thang tàu con thoi, cảm nhận nhịp tim của nhau.
Nửa tiếng sau, họ bước lên thang, đi đối mặt với hiện thực không thể không đối mặt kia. Màn hình bàn điều khiển hiển thị ra số liệu kiểm tra mười mẫu vật, thuộc nhiều loại nguyên tố, tổng hợp thành bảng biểu phức tạp, tất cả kết quả đều rất gần nhau, bên dưới bảng biểu, máy tính đưa ra kết quả bình quân:
Thời gian phân rã bình quân của các nguyên tố trong mẫu vật 1-10 (sai số: 0.4%): Thời gian vũ trụ: 6177906; Năm Trái đất: 18903729.
Trình Tâm đếm ba lần số chữ số của con số cuối cùng, sau đó lẳng lặng quay người bước ra khỏi tàu con thoi, đi xuống thang, đứng giữa thế giới màu tím này. Một vòng cây lớn quây xung quanh cô, nắng hắt xuống bên chân cô một đốm sáng nho nhỏ, làn gió ấm áp và ẩm ướt thổi tung mái tóc cô, những quả cầu khí nhỏ trong suốt nhẹ nhàng lướt qua trên đầu cô, mười tám triệu chín trăm nghìn năm đã ở phía sau lưng cô.
Quan Nhất Phàm đến bên Trình Tâm, ánh mắt họ chạm nhau, linh hồn hòa vào làm một.
“Trình Tâm, chúng ta bỏ lỡ rồi.” Quan Nhất Phàm nói.
Mười tám triệu chín trăm nghìn năm sau khi lỗ đen vận tốc ánh sáng thấp xuất hiện ở hệ sao DX3906, mười bảy tỷ năm sau khi vũ trụ hình thành, một người đàn ông và một người đàn bà ôm nhau thật chặt.
Trình Tâm gục vào vai Quan Nhất Phàm khóc òa lên đau đớn, trong ký ức cô, cô mới chỉ khóc thế này một lần khi cơ thể và bộ não của Vân Thiên Minh bị chia lìa, chuyện đó... Cách đây đã 18903729 năm cộng thêm sáu thế kỷ nữa, mà sáu thế kỷ ấy, so với những năm tháng đằng đẵng phải tính bằng kỷ địa chất này, thì hoàn toàn có thể bỏ qua không tính đến. Nhưng lần này, cô khóc không phải chỉ vì Vân Thiên Minh, đây là một sự bỏ cuộc, rốt cuộc cô đã nhìn rõ, cơn gió trời lồng lộng dường nào đã cuốn hạt bụi mong manh như mình phiêu du khắp chốn, dòng sông lớn nhường nào đã đưa chiếc lá nhỏ như mình đi về miền xa. Cô đã hoàn toàn bỏ cuộc, để mặc cho gió thổi qua cơ thể, để ánh dương chiếu xuyên qua linh hồn.
Họ ngồi xuống lớp lá mục xốp mềm, vẫn lặng lẽ ôm nhau, mặc cho thời gian trôi. Những đốm sáng khi nắng chiếu xuyên qua kẽ lá lẳng lặng chạy bên cạnh họ. Có lúc, Trình Tâm tự hỏi: có khi nào mười triệu năm nữa đã trôi qua? Có một phần lý trí kỳ lạ đang thì thào nói với cô, đó không phải là điều không thể, thực sự có thế giới nơi mà người ta có thể tùy ý nhảy qua hàng nghìn năm. Như vạch chết đó, nếu nó chỉ hơi khuếch tán một chút, vận tốc ánh sáng bên trong mới chỉ nhích lên một giá trị cực thấp, ví dụ như bằng với tốc độ trôi dạt của các đại lục, mười nghìn năm được một xentimét. Trong thế giới như thế, ta chỉ cần nhổm dậy khỏi vòng tay người yêu, bước vài bước, là đã cách xa người ấy hàng triệu năm rồi.
Họ đã để lỡ.
Không biết bao lâu đã trôi qua, Quan Nhất Phàm khẽ hỏi: “Chúng ta nên làm gì bây giờ?”
“Em muốn tìm thêm lần nữa, thực sự không có chút vết tích nào ư?”
“Thực sự là không, mười tám triệu năm đã trôi qua, thứ gì cũng sẽ biến mất. Thời gian là thứ tàn nhẫn nhất.”
“Khắc chữ lên đá.”
Quan Nhất Phàm ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn Trình Tâm.
“Ngải AA biết cần khắc chữ lên đá.” Trình Tâm như đang tự nói với chính mình.
“Anh thực sự không hiểu...”
Trình Tâm không giải thích thêm, cô ôm hai vai Quan Nhất Phàm, hỏi: “Có thể cho phi thuyền Hunter thăm dò sâu hơn, xem xem bên dưới tầng đất có gì không?”
“Liệu có thể có gì?”
“Chữ, xem có chữ viết hay không.”
Quan Nhất Phàm mỉm cười lắc đầu, “Anh hiểu, nhưng mà...”
“Để bảo tồn được lâu dài, những chữ ấy hẳn là rất lớn.”
Quan Nhất Phàm gật đầu đồng ý, hiển nhiên chỉ là để vui lòng Trình Tâm. Hai người đứng lên quay lại tàu con thoi, chỉ một quãng đường ngắn ngủi ấy thôi, nhưng họ vẫn dựa sát vào nhau, như thể lo lắng một khi tách ra sẽ bị năm tháng chia lìa vậy. Quan Nhất Phàm ra lệnh cho phi thuyền Hunter trên quỹ đạo, tiến hành thăm dò độ sâu từ xa trong bán kính ba kilômét xung quanh tọa độ này, độ sâu thăm dò từ năm đến mười mét, tập trung tìm kiếm chữ viết và những ký hiệu có nghĩa khác.
Mười lăm phút sau, phi thuyền Hunter bay qua trên đầu, mười phút sau, nó gửi lại kết quả thăm dò, không có bất cứ phát hiện nào.
Quan Nhất Phàm lại ra lệnh cho phi thuyền thăm dò ở độ sâu mười đến hai mươi mét. Lần này tốn hơn một tiếng đồng hồ, hầu hết thời gian là để đợi phi thuyền bay qua lần nữa, cũng không phát hiện được gì. Ở độ sâu này đã không còn đất cát nữa, mà chỉ có nham thạch rất rắn.
Quan Nhất Phàm tăng độ sâu thăm dò lên từ hai mươi đến ba mươi mét, anh nói với Trình Tâm: “Đây là lần cuối cùng rồi, thăm dò từ xa thông thường không thể sâu quá ba mươi mét được.”
Họ lại đợi phi thuyền bay quanh hành tinh Xanh một vòng. Lúc này, mặt trời đang lặn, ráng chiều rực rỡ bao trùm khắp bầu không, mạ lên một lớp vàng cho khu rừng màu tím.
Lần này thì phát hiện được gì đó, màn hình tàu con thoi hiển thị hình ảnh do phi thuyền gửi về. Sau khi xử lý tăng cường độ nét, trong tầng nham thạch màu đen, có thể lờ mờ nhận ra mấy chữ màu trắng: “chúng”, “sống”, “một”, “đời”, “anh chị”, “chút”, “ở”, “khỏi”, “đến”..., màu trắng chứng tỏ chữ được khắc lõm, kích cỡ mỗi chữ khoảng một mét vuông, chia làm bốn hàng, vị trí ở ngay dưới chân họ, cách khoảng hai mươi ba cho tới hai mươi tám mét, nằm trên một bề mặt dốc bốn mươi lăm độ.
AI của phi thuyền giải thích, thăm dò từ xa chỉ có thể chính xác đến mức độ này, bước tiếp theo cần chủ động cho tàu con thoi phát sóng thăm dò vị trí tương ứng trong lòng đất.
Trình Tâm và Quan Nhất Phàm chờ đợi trong kích động, trời sập tối, khu rừng xung quanh biến thành một vòng bóng mờ. Trên bầu trời, những đoạn thẳng sao bắt đầu xuất hiện, có mấy đoạn khá dài, trông như những sợi lông bạc nằm rải rác trên bộ lông thiên nga đen.
Một tiếng sau, hình ảnh họ nhận được hiển thị ra bốn hàng chữ đã vượt qua mười tám triệu chín trăm nghìn năm:
Chúng tôi đã sống một đời hạnh phúc Chúng tôi tặng anh chị chút Hãy vào tránh vụ sụp đổ Đi đến tân
AI của phi thuyền sử dụng hệ thống chuyên gia địa chất phân tích kết quả thăm dò: những chữ này ban đầu được khắc trên một khối đá trầm tích rất lớn, diện tích mặt khắc là một trăm ba mươi mét vuông. Trong những biến động trải dài hàng triệu năm của lớp vỏ hành tinh, ngọn núi chứa khối đá này đã chìm xuống, khối đá này cũng theo đó xuống tới vị trí hiện tại trong lòng đất. Chữ khắc trên đá không chỉ có bốn hàng, nhưng phần dưới khối đá đã vỡ nát, những hàng chữ kia đã không còn nữa. Một góc phần còn lại cũng bị vỡ, khiến cho ba hàng sau của lời nhắn đều bị khuyết đi.
Trình Tâm và Quan Nhất Phàm một lần nữa ôm chặt lấy nhau, họ đều rơi nước mắt mừng thay cho Ngải AA và Vân Thiên Minh, hạnh phúc cảm nhận niềm hạnh phúc của hai người đó hồi mười tám triệu năm trước. Trong niềm hạnh phúc ấy, tâm hồn tuyệt vọng của họ đã trở nên thanh thản vô ngần.
“Cuộc sống của họ ở nơi này như thế nào nhỉ?” Trình Tâm rơm rớm nước mắt hỏi.
“Mọi thứ đều có thể.” Quan Nhất Phàm ngẩng đầu lên nói.
“Họ có con không?”
“Mọi thứ đều có thể, kể cả việc, em có tin không, họ từng xây dựng một nền văn minh ở hành tinh này.”
Trình Tâm biết, đích thực là có khả năng này, nhưng dẫu rằng nền văn minh ấy có kéo dài được mười triệu năm, thì tám triệu chín trăm nghìn năm sau đó cũng đủ xóa sạch mọi dấu vết của nó rồi.
Thời gian quả thực là thứ tàn nhẫn nhất.
Lúc này, một thứ kỳ dị xuất hiện cắt đứt niềm cảm khái của họ, đó là một hình chữ nhật ghép từ bốn vệt sáng mỏng mảnh, cao cỡ một người, lơ lửng trên khoảng đất trống, trông như thể có ai đó dùng chuột kéo ra một cái khung chọn trên màn hình hiện thực vậy. Nó di chuyển chầm chậm, trong một phạm vi rất nhỏ, trôi được một quãng không xa lại quay trở về. Rất có thể thứ này vẫn luôn tồn tại, chỉ là cái khung rất mảnh, lại không sáng lắm nên không thể nhìn thấy vào ban ngày. Dù là vật chất hay ở dạng trường, có thể khẳng định, đây là sản phẩm của sự sống có trí tuệ. Các cạnh sáng của hình chữ nhật tựa hồ có một mối liên hệ thần bí nào đó với những ngôi sao dạng đoạn thẳng trên không trung.
“Đây liệu có phải là chút... Chút quà nhỏ mà họ tặng chúng ta không?” Trình Tâm dán mắt vào cái khung chữ nhật.
“Khả năng không cao lắm, thứ này có thể giữ được hơn mười tám triệu năm sao?”
Nhưng lần này anh đã nhầm, thứ này quả thực đã được giữ ở đây mười tám triệu chín trăm nghìn năm, nếu cần còn có thể tồn tại đến ngày tàn của vũ trụ, vì nó nằm bên ngoài thời gian. Thoạt đầu, nó được đặt bên cạnh khối đá khắc chữ, còn có một cái khung vật chất bằng kim loại, nhưng chỉ sau năm trăm nghìn năm, khung kim loại đã hóa thành tro bụi. Song thứ này thì vẫn luôn mới nguyên, nó không sợ thời gian, vì thời gian của nó vẫn còn chưa bắt đầu. Vốn dĩ nó nằm sâu ba mươi mét dưới lòng đất, vẫn ở bên cạnh khối đá khắc chữ kia, nhưng nó phát hiện được trên mặt đất có người, bèn nổi lên. Nó hoàn toàn không có tác động gì đến tầng đất, giống như một ảo ảnh vậy. Trên mặt đất, nó đã xác định được hai người này chính là đối tượng mà nó đang chờ đợi.
“Em cảm thấy nó giống như một cánh cửa.” Trình Tâm khẽ nói.
Quan Nhất Phàm nhặt một cành cây nhỏ ném về phía hình chữ nhật, cành cây xuyên qua khoảng giữa khung, rơi xuống mặt đất phía bên kia. Rồi họ lại thấy một đám quả cầu khí nhỏ lấp lánh như đom đóm lướt qua, vài quả xuyên qua bên trong hình chữ nhật, vẫn bình yên không suy suyển gì, một quả thậm chí còn xuyên qua cả khung phát sáng.
Quan Nhất Phàm chạm vào khung chữ nhật, ngón tay anh đi xuyên qua cạnh khung, không có bất cứ cảm giác gì. Trong lúc vô tình, tay anh vươn vào khoảng giữa khung hình chữ nhật. Đây quả thực chỉ là một động tác vô ý, vì anh cho rằng khoảng không gian này chắc chắn không có gì hết, nhưng Trình Tâm lại kinh ngạc thốt lên một tiếng, trái hẳn với vẻ trầm tĩnh thường ngày của cô. Quan Nhất Phàm vội vàng rụt tay về, bàn tay và cánh tay đều không hề hấn gì.
“Vừa nãy không thấy tay anh xuyên qua phía bên kia!” Trình Tâm chỉ vào mé bên kia hình chữ nhật, nói.
Quan Nhất Phàm lại thử lần nữa, bàn tay và phần cánh tay xuyên qua mặt cắt của khung hình chữ nhật liền biến mất, quả thực không xuất hiện ở phía bên kia. Mà ở bên kia, Trình Tâm lại thấy mặt cắt của cánh tay anh, giống như mặt gương vậy, xương cốt và các bó cơ đều hiện lên mồn một. Anh rút tay về, lại nhặt một cành cây lên thử, cành cây xuyên qua khung bình thường. Liền sau đó, hai con côn trùng hình cánh quạt trực thăng cũng bay xuyên qua khung chữ nhật.
“Đây quả thực là một cánh cửa, một cánh cửa có chức năng nhận biết thông minh.” Quan Nhất Phàm nói.
“Nó cho anh vào trong.”
“Có thể em cũng vào được.”
Trình Tâm cẩn thận thử, cánh tay cô cũng có thể đi vào trong “cánh cửa”, lúc Quan Nhất Phàm đứng bên kia nhìn thấy mặt cắt của cánh tay cô, cảm giác tựa hồ như có chút quen thuộc.
“Em đợi anh, anh qua đó xem sao.” Quan Nhất Phàm nói.
“Chúng ta cùng đi.” Trình Tâm kiên quyết nói.
“Không, em ở đây đợi anh.”
Trình Tâm xoay vai Quan Nhất Phàm lại đối diện với mình, nhìn thẳng vào mắt anh: “Anh muốn chúng ta cũng chia lìa mười tám triệu năm hay sao?!”
Quan Nhất Phàm nhìn Trình Tâm một lúc lâu, rốt cuộc gật đầu: “Chúng ta có nên mang theo gì đó không?”
Mười phút sau, họ nắm tay nhau đi qua cánh cửa.