- 25 - Bốn cô dâu giỏi
Kịch vui 9 cảnh
CẢNH I
Bà phủ Ngôn ngồi xỉa thuốc trước ô trầu, nói một mình:
Năm cùng tháng tận rồi,
Mình đợi nó hụt hơi,
Nó ở chết đằng ấy.
Rồi như nghĩ ra điều gì, bà lo lắng:
Hay là tiệm may họ may chưa xong
Thợ may ta thì luôn luôn sai hẹn,
Hứa mai rồi hứa mốt, mặc mình trông!
Nghĩ tới đó bà tỏ vẻ bứt rứt:
Mình già rồi thì còn ham gì Tết.
Nhưng mốt không có đồ mới thì chết!
Mùng một, phụ nữ trong tỉnh sẽ tới,
Mà áo quần của mình đều cũ hết!
Trời ơi, nay đã hăm chín!
Nó làm mình đến lo quýnh!
Rồi bà giận dữ, mặt hầm hầm:
Một lần thất hứa không sao,
Chuyến nầy sai hẹn là tao cào nhà.
Đầu năm, xấu với người ta,
Tao cho vào khám, không ra Tết nầy.
Một đứa con gái bước vào phòng, tay bưng một gói đồ may xong.
Thưa bà, con đợi làm khuy nút.
Cho nên phải ở lâu một chút.
Vì Tết họ lãnh đồ nhiều quá,
Của bà họ mới chịu làm rút.
Của ai, họ cóc cần, mặc hối thúc.
Bà phủ mừng quá, quên hết giận
Đâu mầy đưa lẹ đồ đây,
Thử xem nó may có hay!
Mở gói ra:
Ôi chà! Cái cổ cao quá!
Già rồi, tao rất ghét mốt nầy.
Bà xổ chiếc áo nhung ra mà ngấm nghía, đoạn đứng dậy, xổ chiếc quần ra để đo vào người. Cả hai đều thấy là quần dài quá.
Ý cái thằng thợ chết dầm!
Đã đo rồi mà còn lầm,
Ống quần nầy dài quá,
Đem cho nó sửa nghe Năm!
Con Năm cãi lại:
Thưa bà, đêm nay là đêm tất.
Mai, nó đã đóng cửa mất,
Ở nhà làm thì tốt nhất.
Bà phủ suy nghĩ giây lâu rồi nói:
Ý mầy, nghĩ cũng hay.
Tao ngán lũ thợ may,
Thôi để đây tao tính.
Bà vừa nói tới đó thì cô dâu trưởng của bà từ trên gác xuống, chừng như sắp đi đâu đó. Con Năm ra khổi buồng, bà Phủ nói với dâu:
Kìa con hai,
Con nhớ lên một lai.
Ống quần nầy dài quá
Cũng tại thằng thợ may.
Cô dâu trưởng nhìn quần rồi nói:
Vâng, con bận đi đây,
Lát nữa về sẽ hay.
CẢNH II
Cô dâu trưởng đi ra, bà Phủ ngồi xỉa thuốc, lo lắng và nói một mình:
Con hai là đứa lãng trí!
Biểu gì nó cứ vâng thí
Rồi để đó quên mất làm.
Thôi ta cứ biểu con Ký.
Nói đoạn, bà kêu cô dâu thứ ba ra:
Ký ơi, con bận cái gì trong ấy?
Ra đây cho me bảo cái nầy.
Cô dâu thứ ba bước ra. Bà Phủ nói:
Con, má phải đi lại đằng bác Hai,
Con lấy quần nầy rồi lên một lai.
Bà chợt thấy tay cô dâu dính bột, nên lắc đầu. Cô Ký thưa:
Con làm xong ổ bánh bông lan.
Thì con sửa quần má đàng hoàng.
Bà phủ lại lắc đầu, làm thinh, rồi đứng lên đi ra.
CẢNH III
Bà phủ đi ngang qua phòng giấy, thấy cô dâu thứ tư đang ngồi đánh máy, bà lẩm bẩm:
Khổ ơi là khổ!
Hai đứa đều vâng lời
Nhưng chưa chắc chúng nhớ
Chúng coi như chuyện chơi.
Lẩm bẩm xong bà nói lớn lên:
Nầy Tư, con nè,
Cô Tư ngừng tay, ngước lên hỏi.
Thua má việc chi?
Xin má cứ nói đi.
Bà Phủ nhìn cô dâu hay chữ mà rằng:
Cái quần má để trên bàn,
Con lấy sửa lại đàng hoàng nghe Tư.
Ống quần thằng thợ may hư
Đâu đó vừa vặn nhưng dư bề dài.
Để rồi con lấy, lên lại.
Má mặc tiếp khách vào ngày đầu năm.
Cô Tư bắt đầu đánh lọc cọc trở lại, vừa đánh vừa đáp:
Má cứ, yên lòng,
Con đánh thư xong.
Thì sửa quần má.
Bà Phủ đi ra ngoài lẩm bẩm
Lại thêm một đứa nữa.
Bảo làm, nó cứ hứa,
Nhưng nó nhớ không chớ!
CẢNH IV
Bà chợt đụng đầu với cô dâu thứ năn đi đâu vừa về tới sân.
À con Năm đây rồi,
Bận nầy thì xong thôi.
Cô Năm hỏi:
Gì mà xong đó má?
Hay má lo chậu dưa giá?
Bà Phủ cười nói:
Dưa giá năm nay tốt hạng nhứt,
Đó không phải điều má bứt rứt,
Má đang bận trí vì cái quần,
Thợ nó may hư đi, thật tức!
Quần sa-teng mới,
Còn nằm trong gói.
Con lấy lên lai,
Cho xong trước tối.
CẢNH V
Cô dâu Út vào nhà, đi vô buồng, trông thấy gói y phục mới, mở ra xem rồi cầm quần đi lại bàn máy:
Bà cụ vốn cụt đòn,
Mà nó may dài thòn.
Làm sao cụ mặc được
Anh thợ thật cu-son,
Ta lên một lai,
Cho nó bớt dài.
Cụ mặc vừa vặn,
Cụ mới khen tài.
CẢNH VI
Làm xong sứ mạng, cô dâu Út đi ra, cô thứ Tư đánh máy xong vào đó, thấy cái quần mới, xếp lại, nhưng để ngoài gói, lấy xem sơ rồi cũng xách nó lại bàn máy.
Chém cha thợ may vụng,
Bảo hẹp lại may rộng,
Bảo ngắn cứ làm dài.
Thật là đồ trẹo họng!
Cô lấy kéo cắt bỏ cái lai quần mà cô Út vừa mới may xong, rồi lên một lai nữa:
Ta bỏ lên một ít,
Bà cụ mặc vừa khít.
Làm sao cụ không thích.
CẢNH VII
Cô Ba làm bánh xong, rửa tay sạch sẽ, lau khô rồi vào phòng. Thấy chiếc quần mới xếp đó. Cô mở ra xem:
Sa-teng nầy thật sa-teng tây,
Cho nên nó mới láng như vầy,
Nhưng lạ kỳ, dài đâu mà dài!
Thôi mặc kệ, mình là con,
Bà cụ bảo, không làm, bị rầy!
Cô xách quần lại bàn máy, mở hộc tủ, rút kéo ra đoạn cắt mất cái lai do cô Tư vừa may xong.
Già sanh tật, đất sanh cỏ.
Bà cụ độ rày thật khó.
May thế nào cũng chê!
Áo rộng cứ bảo chật bó.
Cắt xong, cô bẻ lên, đưa vô máy mà may bành bạch, vừa may vừa hát:
Làm dâu khó lắm ai ơi,
Vui chẳng dám cười, đau chẳng ui cha
Ví dầu con hạc bay qua,
Mẹ bảo con gà, dâu cũng phải nghe
Gấm bông mẹ bảo là the,
Con đâu cũng cố ráng nghe theo bà.
Lên xong lai quần, cô Ba xếp lại, để trở vào gói giấy rồi đi ra.
CẢNH VIII
Cô dâu trưởng đi xong việc về tới nơi, qua buồng để y phục, cô ghé lại, cầm quần lên xem:
Lạ thật! Lạ thật!
Bà cụ sanh tật,
Ống quần vừa y,
Mà hối rần rật.
Bảo sửa cho mau.
Vâng lời là phận con dâu,
Bảo sao hay vậy câu mâu làm gì.
Cô cũng đem quần lại bàn may, lấy kéo cắt bớt lai, rồi bẻ lộn lên để may lai mới.
Ạ.. ạ… ạ… phải rồi đây ạ.
Bà cụ muốn lăng-xê mốt lạ.
Mặc quần ống cao lòe thiên hạ.
Mà không! Mà không!
Bà cụ sợ rông,
Đầu năm kỵ vấp,
Quần dài khó lòng.
Xong đâu đó, cô cũng xếp quần lại tử tế, để lên gói rồi đi ra.
CẢNH IX
Bà Phủ về tới nhà. Vào buồng trong, bà cầm quần lên xem, thấy có dấu sửa chữa, bà bằng lòng lắm mỉm cười mà rằng:
Quí là mía ngọt không sâu,
Quí là kiếm cược con dâu vâng lời.
Chưa chi nó đã làm rồi.
Tết nầy ta bảnh quá trời, cho coi.
Dâu ta, ta quý hẳn hòi,
Nhưng phải hỏi lại để coi đứa nào
Đặng mà thưởng nó công lao.
Vừa nói một mình, bà Phủ vừa xổ quần ra để đo vào người. Bà dòm xuống rồi thừ người ra. Ống quần bà ngắn ngủn. Bà kêu lên:
Trời ơi, đứa nào chơi bất nhơn!
Lên lai, nó lên mấy mươi phân!
Thế nầy thì còn chi cái quần!
Cha, khổ ơi! Trời đất, quỉ, thần.
Đoạn bà hét:
Con Hai, con Ba, con Tư, con Út,
Bây vô đây cho tao hỏi một chút.
Cả bốn cô dâu nghe mẹ gọi giọng giận dữ, lật đật chạy vào, cô nào cũng có vẻ sợ hãi. Cả bốn đều nói một lượt:
Thưa má!
Phải chăng việc may vá,
Làm cho má giận quá?
Bà Phủ trợn mắt hỏi:
Đứa nào lên lai quần tao?
Thì thú thật đi coi nào!
Cả bốn cô dâu đều nói một lượt:
Dạ thưa má!
Chính con đó!
Con lên một lai,
Như má dặn rõ.
Bà Phủ té ngồi trên đi-văng, kêu trời mà nói:
Mỗi đứa lên một lai,
Áp cắt ống quần dài,
Thành ra nó cụt ngủn.
Thế nầy thì đã hỏng.
Trời ơi, ngó xuống mà xem,
Bốn con dâu dại nó đem hoạ về.
Dâu ngoan thật không chỗ chê
Nhưng ngoan kiểu đó thì ê mặt già.