CẢNH 8 Phòng Làm Việc Của Barbara - Thứ Sáu, Ngày 10 Tháng Sáu - 11:00 A.M
Sự tĩnh lặng đầy hiểm nguy đang chiếm lĩnh nơi cư ngụ của nhà Hatter Điên loạn vẫn chiếm ưu thế vào sáng hôm sau, khi Drury Lane quay lại đó. Không thấy thanh tra Thumm đâu; có vẻ ngài chưa quay lại kể từ lúc rời đi chiều hôm trước, vợ chồng Arbuckle báo như thế. Vâng, cô Barbara có ở nhà.
“Cô ấy ăn sáng trong phòng mình,” bà Arbuckle chua chát nói. “Vẫn chưa xuống nhà, và giờ đã mười một giờ rồi.”
“Làm ơn hỏi xem tôi có thể gặp cô ấy không.”
Bà Arbuckle nhướng mày biểu cảm, nhưng vẫn ngoan ngoãn leo lên gác. Khi quay lại, bà ta nói: “Cô ấy bảo được thôi. Mời lên gác.” Buổi chiều hôm trước. Barbara đang hút một điếu thuốc bằng một cái cán bằng ngọc bích dài; với đôi chân co lên, cô đang ngồi trên một bệ cửa sổ nhìn ra công viên. “Mời vào, và thứ lỗi cho cách ăn mặc của tôi.”
”Thật quyến rũ.”
Barbara đang mặc một chiếc áo choàng lụa màu cam, mái tóc vàng nhạt của cô rũ qua vai. “Đừng để ý đến hiện trạng phòng tôi, ngài Lane,” cô mỉm cười. “Tôi vốn nổi tiếng là cẩu thả, và nó chưa được dọn dẹp. Có lẽ chúng ta nên vào phòng làm việc của tôi.”
Thông qua tấm rèm nửa mở nửa khép, cô dẫn ông tới một căn buồng nhỏ trong phòng ngủ. Những món đồ nội thất giản dị - một chiếc bàn lớn, những giá sách hỗn độn quanh tường, một cái máy chữ, và một cái ghế. “Tôi đã viết nguệch ngoạc cả buổi sáng nay,” cô giải thích. “Mời ngồi xuống chiếc ghế đó, ngài Lane. Tôi sẽ dùng cái bàn này.”
“Cảm ơn cô. Một căn phòng thú vị, cô Hatter, và khá giống những gì tôi mường tượng.”
“Có thật không?” Barbara cười lớn. “Mọi người nói những điều kỳ quặc nhất về ngôi nhà và tôi. Tôi đã nghe người ta bảo rằng phòng tôi có tường, sàn và trần nhìn xuyên qua được, một thủ đoạn khoái lạc, ngài sẽ thấy! Rằng tôi có người yêu mới mỗi tuần; rằng tôi không có giới tính; tôi uống ba lít cà phê đen và bốn lít rượu gin mỗi ngày… Thực ra, bằng vào đôi mắt sắc sảo của ngài, thưa ngài Lane, có thể thấy tôi chỉ là một người tầm thường nhất. Một nữ thi sĩ không thói xấu, bất chấp những tin đồn.”
Lane thở dài. ”Cô Hatter, tôi đến để đặt một câu hỏi rất đặc biệt với cô.”
“Thật ư?” Vẻ thoải mái và thanh thản tan biến. “Và câu hỏi đó là gì, thưa ngài Lane?” Cô nhặt một cây bút chì to, mài cho đầu vẹt đi và bắt đầu vẽ nguệch ngoạc vô nghĩa trên bàn làm việc.
“Khi lần đầu tiên gặp cô, cái lần cô trò chuyện với thanh tra Thumm, công tố viên Bruno, và tôi nữa, cô đã nói điều gì đó mà chẳng biết tại sao cứ văng vẳng trong đầu tôi mãi không thôi. Tôi cứ muốn tranh thủ lúc nào đó hỏi cô thêm về nó, cô Hatter ạ.”
“Điều gì vậy?” cô ta hạ giọng hỏi.
Lane nghiêm trang nhìn vào mắt cô. “Cha cô đã bao giờ viết một câu chuyện trinh thám chưa?”
Cô nhìn chằm chằm vào ông vẻ ngạc nhiên hết sức, điếu thuốc rũ khỏi đôi môi cô. Sự ngạc nhiên thật rõ ràng, Lane nhận ra ngay; như thể Barbara đang chờ đợi trong e dè một câu hỏi hoàn toàn khác. “Tại sao…” Cô cười. “Thật đáng kinh ngạc, ngài Lane ạ!” Ngài như vị thám tử Sherlock già dễ mến trong những cuộc phiêu lưu mà tôi ưa thích khi còn là một đứa trẻ… Vâng, cha tôi có viết. Nhưng sao ngài lại biết?”
Drury Lane nhìn chăm chăm một lúc, rồi ông thả ra một tiếng thở dài. “Vậy là,” ông nói chậm rãi. “Tôi đã đúng.” Một thế giới của nỗi buồn không thể giải thích ngập đầy đôi mắt ông, và ông nhanh chóng nhắm chúng lại để giấu đi cảm xúc bên trong. Cô nhìn ông với một nụ cười nhạt. “Lần đó cô đã bảo cha cô có tập viết tiểu thuyết. Còn phần đặc biệt trong câu hỏi của tôi - thì là do những sự thật rành rành chỉ ra chứ không hẳn là do đoán mò.”
Barbara dụi tắt điếu thuốc của mình. “Tôi e là mình chưa hiểu hết,” cô nói. “Nhưng tôi… tôi tin ngài, thưa ngài Lane… Cách đây cũng lâu - khoảng đầu mùa thu năm ngoái, cha tôi ngần ngại đến chỗ tôi và hỏi xem tôi có thế giới thiệu một người đại diện tác giả tốt. Tôi bảo là tôi làm được. Tôi đã khá ngạc nhiên - ông ấy đang viết gì đó ư?”
Cô dừng lại, và Lane khẽ nói: “Xin hãy tiếp tục đi.”
“Ban đầu cha tôi tỏ ra ngập ngừng. Nhưng tôi đã động viên ông, và cuối cùng, khi tôi hứa sẽ giữ bí mật về nó, ông thú nhận rằng đang lên kế hoạch viết một câu chuyện trinh thám.”
“Lên kế hoạch ư?” Lane hỏi nhanh.
“Đó là điều mà ông ấy nói, tôi nhớ như thế. Ông đã chuẩn bị ý tưởng dưới dạng phác thảo. Ông nghĩ mình đã sáng tạo nên điều gì đó thật thần tình, và ông muốn tham khảo ý kiến một người nào đó trong lĩnh vực sách vở để xem có cơ hội nào để xuất bản khi nó được hoàn thành không.”
“Vâng, vâng. Tôi hiểu; mọi chuyện đã rõ. Ông ấy còn nói gì nữa không, cô Hatter?”
“Không. Thực ra tôi không quá… quá hứng thú đâu, ngài Lane ạ,” cô khẽ đáp, “và giờ tôi thấy xấu hổ.” Cô nhìn chăm chăm vào cây bút chì. “Dù tôi khá thích thú trước cái thôi thúc sáng tạo bất ngờ của cha mình trên lĩnh vực này, người luôn có những sở thích đặc biệt mang tính kỷ luật. Thì đó là lần cuối cùng tôi nghe ông kể về nó.”
“Cô từng kể lại chuyện này với ai chưa?”
Cô lắc đầu. “Tôi gần như quên khuấy nó đi cho đến lúc ngài hỏi tôi câu đó.”
“Cha cô thích sự bí mật,” Lane nhận xét. “Liệu có khả năng ông ấy đã kể với mẹ cô hay những người khác về nó không?”
“Tôi chắc là không đâu. Nếu có kể, thì tôi đã nghe nói rồi.” Cô thở dài. “Jill là một đứa ba hoa, nó sẽ lấy chuyện đó làm vui cho mọi câu chuyện, tôi biết như thế. Conrad sẽ cười nhạo chuyện này trước mặt chúng tôi; còn cha tôi, tôi chắc chắn, sẽ không kể với mẹ tôi đâu.”
“Sao cô có thể chắc chắn như thế?”
Cô nắm chặt tay và nhìn chằm chằm vào nó. “Bởi vì cha và mẹ tôi đã chẳng tâm sự gì với nhau suốt nhiều năm qua, ngài Lane ạ,” cô thấp giọng đáp.
“Tôi hiểu. Xin cô thứ lỗi… Cô đã bao giờ tận mắt trông thấy bản thảo câu chuyện chưa?”
“Chưa. Tôi không nghĩ nó đã được viết ra - đó mới chỉ là bản phác thảo ý tưởng chủ đạo thôi, như tôi đã nói.”
“Cô có biết nơi ông ấy cất giữ bản phác thảo đó không?”
Cô nhún vai bất lực. “Tôi chịu chết, trừ phi nó nằm đâu đó trong phòng thí nghiệm của ông ấy.”
“Và ý tưởng đó - cô vừa nói ông ấy bảo là nó thật thần tình. Vậy ý tưởng đó là gì vậy, cô Hatter?”
“Tôi không thể nói. Ông ấy chẳng kể gì về cốt truyện.”
“Và ông Hatter đã nhờ người đại diện của cô tư vấn về câu chuyện trinh thám đó chưa?”
“Tôi biết chắc là chưa.”
“Sao mà cô biết chắc?”
“Tôi hỏi người đại diện xem cha tôi có tới hỏi thăm không, và câu trả lời là không.”
Drury Lane đứng dậy. “Cô đã giúp đỡ tôi rất nhiều, cô Hatter. Chân thành cảm ơn cô.”