← Quay lại trang sách

Chương 2

Chương 2

hỉ thấy nhoằng một lằn chớp xanh lét, khóm lồ ô ken sít dầy đặc đã bị phát gọn ghẽ tầng trên. Cả ba người bị sức ép dúi sạt xuống đất. Chết rồi, pháo giàn cực nhanh 175 li từ Phước Long bắn tọa độ. Không nghe thấy tiếng đề pa. Mặt đất rung bần bật. Thoáng chốc cả vạt rừng mịt mù chìm trong khói. Pháo đã chuyển làn ra xa. Vịnh cụng cựa mình. Hoàn toàn yên ắng. Tay Vịnh quờ quạng, khẩu AK 47 vẫn còn. Cổ nghẹn tắc, Vịnh gượng gọi:

- Phương đâu. Phương đâu?

Có tiếng rên khe khẽ đứt đoạn. Vịnh vùng dậy. Bất ngờ, Vịnh vấp phải khối thịt mềm nhũn. Vịnh ngã sõng sượt. Nghe rõ tiếng lầm rầm run rẩy:

- Giê su ma, lạy chúa!

Vịnh gầm lên:

- Câm ngay, đồ chó!

Cái khối thịt kia đã xon xón bò dậy. Vẫn lầm rầm:

- Chúa lòng lành vô cùng!

Vịnh hét lạc cả giọng:

- Đấy, đấy, chúa của mày sắp ban phước lành ngay bây giờ…

Chưa ngứt lời, những lằn chớp lại nhay nháy xoẹt xuống. Đất rung còn hơn đưa võng. Vịnh ngất đi.

Gió thổi mạnh. Những đụn khói cuối cùng vật vờ rồi tan hẳn để lộ một cảnh tượng hết sức hoang tàn. Vạt rừng lồ ô tươi tốt lúc trước, giờ bị băm vằm nham nhở. Những hố pháo bằng cái nong lớn hoăm hoẳm sít vào nhau. Không biết bao lâu Vịnh mới tỉnh hẳn. Người ê ẩm. Vịnh sờ nắn khắp lượt, nguyên vẹn cả, may thế. Dính vào pháo cực nhanh, chẳng biết đằng nào mà tránh. Giống “vua chiến trường” ác hiểm bắn chà đi, xát lại, đã đụng ít khi toàn vẹn. Vịnh lết trên mặt đất còn khét nóng đến chỗ Phương. Phương bị đất vùi gần kín người. Vịnh bới đất thật nhanh. Đất đỏ loè, Phương lại bị thêm mảnh pháo găm vào đùi. Vịnh xé toạc cuộn băng, ga rô chặt vùng đùi. Mặt Phương nhợt nhạt như giấy bản ngâm nước. Mắt Phương trừng trừng. Mồ hôi vã ra, Phương bấu chặt tay Vịnh:

- Đau quá. Không thoát được đâu. Cho tao nằm ở đây đi.

Vịnh gạt mạnh tay Phương:

- Im! Đừng nói gở. Sắp về đến cứ rồi.

Phương như muốn lắc đầu. Bất thần mi mắt Phương ngược cứng, người nảy lên. Cứ thế từng nhịp đều đặn. Phương đã chìm vào trong cơn co giật toàn thân. Vịnh ôm chặt lấy bạn. Mày chết mất Phương ơi! Có tiếng soạt khẽ. Vịnh quay ngoắt. A thằng chó. Nãy giờ Vịnh quên béng mất nó. Thằng tù binh đã chồm hỗm ngồi đấy từ bao giờ. Quỷ tha, ma bắt sao mảnh pháo ác nghiệt lại không nhằm vào nó. Lạ thật, cả cây thịt phì nộn qua mấy lần pháo dập vẫn chẳng hề hấn gì. Không một sây xước nhỏ. Nhìn mặt nó kìa, bềnh bệch, bềnh bệch. Mắt nó nhắm nghiền. Có tiếng Phương hét cực lớn. Rất lạ, như không phải tiếng người. Hú dài, âm chói rít, sợ lắm. Vịnh giật thót, toàn thân cứng lạnh. Từ miệng Phương phùi ra những bọt bóng mầu. Mắt mở hết cỡ, đồng tử giãn to, lác xệch. Lại một tiếng hú dài. Vịnh sợ hãi chụp lấy khẩu AK lên đạn. Thằng tù bịnh ngã bật ngửa ra phía sau, miệng ú ớ:

- Đừng, đừng. Lạy chúa!

Máu Vịnh sôi lên: “Chúa này”. Chính lúc ấy Vịnh thấy ống quần hắn ướt đầm. Vịnh ném khẩu súng xuống đất:

- Đứng lên!

Nó vẫn nằm bệt, miệng ú ớ gì đấy.

- Đứng lên!

Vịnh quát lớn. Lần này nó lật bật đứng dậy được. Vẫn run. Vịnh vớ một hòn đất ném vào người nó: “Lại đây, nhanh lên”. Thằng tù binh dặt dẹo bước đến. Tay của nó bị Vịnh cột quặt về phía sau lưng nên người chúi về một phía, nom rất tức cười. Không phải lúc cười, Vịnh phóng tia mắt sắc lạnh vào thằng giặc. Nó biết phận cúi gằm gặm. Giọng Vịnh nhẹ không ngờ:

- Nào tiếp tục. Từ giờ tới chiều, phải đi cật lực mới may kịp. Mày định giở trò gì thì cầu chúa ngay từ bây giờ đi. Tao sẽ thay mặt chúa ban phước cho mày ngay.

Vừa nói, Vịnh vừa vỗ vỗ vào cái báng đen bóng của khẩu súng AK. Tên tù binh lí nhí vâng, dạ. Nó biết tình thế của mình. Nó len lén nhìn Vịnh. Chỉ cần một bột phát nhỏ là mạng sống của nó có thể đi tong. Thằng ngụy không còn ý định chạy trốn. Mà trốn làm sao được. Sức nó đã kiệt. Đã mấy ngày nay, cùng hành trình với hai người lính phía bên kia, nó đã nếm trải đầy đủ mọi cực nhọc. Những trận pháo tơi bời, đói, khát. Đằng nào cũng thế, nó không dám oán thán số phận, buộc nó rơi vào tay hai người lính này. Biết đâu đó lại chẳng là cơ may. Thì đấy, tiểu đoàn dù của hắn chẳng bị đánh tan tác ở Bù Đam, Bù Lăng đấy sao. Còn một nhúm tàn quân, sống chết men theo sông Bé chạy về Phước Long. Đã yên đâu, dọc đường còn bị đánh lên, đánh xuống. Ở lại, có thể mạng nó đã tiêu rồi. Còn ở đây, nó biết với một người bị thương phải nằm cáng, nó còn hữu ích cho họ. Nó thừa khôn ngoan để hiểu rằng, chừng nào chưa đến căn cứ, mạng sống của nó còn được đảm bảo. Tòng teng một đầu cáng võng suốt ba ngày, nó cầu mong cho chóng đến đích. Lạy chúa. Nó sẽ được tống vào một trại tù binh. Chắc chắn thế. Giờ đây hắn tin ở chúa. Chúa đỏng đảnh và cao vời nhưng chúa đã nghe thấy lời thỉnh nguyện của hắn.

Đến ven một khúc suối, Vịnh cho dừng chân nghỉ. Vịnh đặt Phương nằm dưới một gốc bằng lăng lớn. Đang mùa hoa. Cả khúc suối tím sặc. Vịnh xách súng lội xuống suối. Mát quá, nước trong vắt. Vịnh khoát tay. Thằng tù binh mắt sáng lấp lánh. Hắn vục hẳn đầu xuống nước. Vịnh đến bên Phương. Máu bết cứng hai bên thành võng. Phương vẫn đang co giật. Vịnh không dám nhìn lâu vào mắt bạn. Vịnh lấy khăn ướt lau cho Phương. Thằng tù binh cũng men đến. Nó bảo:

- Ông để tôi làm đỡ.

Thương Phương quá, Vịnh liền cởi trói cho nó. Cả hai loay hoay một lúc lâu. Thằng ngụy rửa vết thương rất kĩ. Nó chép miệng.

- Vết thương không nặng nhưng mất máu nhiều, không điều trị kịp chắc nguy.

- Mày biết à?

- Dạ, trước khi vô quân dịch tôi là sinh viên Y khoa.

Vịnh nhìn kĩ. Đã tiếp xúc với nhiều tù binh nhưng thằng này có thể tạm tin được. Lòng Vịnh dịu lại, Vịnh ném cho hắn nửa phong lương khô cuối cùng:

- Cố ăn, lấy sức mà đi.

Cả hai trệu trạo nhai nuốt. Cổ họng Vịnh nghẹn đắng. Không thể nuốt nổi. Hình như có cả vị tanh tưởi của máu. Vịnh tu ực một ngụm nước tướng, cố đẩy đám bột sệt quánh trôi vào bụng. Mắt hoa lên, Vịnh thấy gai gai. Bỏ mẹ, bây giờ mà sốt là chết cả nút. Vịnh gác khẩu súng lên đùi:

- Cho mày nghỉ tại chỗ.

Thằng tù binh ngủ ngay lập tức. Khuôn mặt trắng trẻo trẻ trai không gợn một chút gì của tình thế hắn bị lâm vào. Chiến tranh dường như không hiện diện trong giấc ngủ kia. Vịnh thở dài. Mắt Vịnh đậu lại trên mặt thằng tù binh. Nó trẻ quá. Mặt đấy, ai bảo là giặc. Hơn thế, lại là thứ lính dù dữ dằn. Lẽ ra nó đã tiêu rồi. Vịnh và Phương tóm được nó trong một tình huống rất ngẫu nhiên. Hôm ấy Vịnh và Phương vừa bị đánh bật ra khỏi đài quan sát. Không may trong lúc luồn rừng thoát vây, Phương bị thương vào chân. Tuy chỉ phần mềm nhưng vết thương sưng tấy khiến hai người phải khá vất vả trên đường tìm về căn cứ. Vịnh buộc phải vứt đi gần như toàn bộ trang bị cá nhân của hai người để cõng Phương. Suốt một ngày, họ chỉ lết được vài cây số đường rừng. Chiến sự đang lan rộng. Với tốc độ rùa bò này không thể nói trước được điều gì. Đến ngày thứ hai, đang loay hoay định hướng giữa một vạt rừng thưa, chợt hai người chạm trán một tên lính đang đào bới gì đấy bên một khóm dây leo rậm rịt. Khoảng cách khá gần khiến cả hai bên đều bất ngờ, hầu như không kịp phản ứng. Thằng ngụy đứng như trời trồng, mắt lồi ra dưới cặp kính cận nhẹ. Vịnh kịp định thần gạt Phương ngã xuống. Lẽ ra Vịnh đã bóp cò nhưng cặp mắt ngơ ngác của nó đã níu lại ngón tay Vịnh trong vòng cò. Vịnh nhảy chồm đến dí hẳn nòng súng vào giữa trán nó. Thằng giặc không một chút kháng cự. Nó ngoan ngoãn chịu trói. Vịnh đã quyết định đúng. Nếu nổ súng chắc chắn cả hai người sẽ không tránh được cuộc chạm súng chênh lệch. Đơn vị của tên béo nằm ngay sát rìa sông. May hơn cả là nhờ một đầu cáng của nó, họ thoát nhanh ra khỏi vùng tranh chấp nguy hiểm. Căn cứ của đơn vị Vịnh cách đó chỉ hơn hai chục cây số đường rừng nhưng mất đến ba ngày nữa, cả nhóm vẫn chưa tìm về được. Lần mò từng chặng. Đường tắc liên tục, chỗ nào cũng có dấu vết của bọn dù. Chúng đang cố gắng phản kích giành giật lấy hành lang sông Bé. Mỗi giờ khắc lúc này hết sức quý giá. Tính mạng Phương đang ngàn cân treo sợi tóc. Vết thương thối rữa hành hạ, đã khiến Phương chỉ còn là một cái xác thoi thóp. Những cơn co giật kia có thể mang mạng sống của Phương đi bất cứ lúc nào. Nhưng điều lo lắng nhất Vịnh phải đối phó là kiểm soát thằng tù binh. Nhìn hắn, không thấy vẻ hung hãn như ở những tên ngụy khác. Nhưng biết đâu, chỉ một sơ sểnh nhỏ hắn có thể cướp được súng. Và mọi chuyện chắc chắn sẽ được giải quyết chóng vánh. Thần kinh Vịnh căng lên như dây đàn. Lắm lúc quá mệt mỏi, Vịnh thoáng có ý nghĩ giải quyết tên giặc. Thả hoặc bắn hạ nó. Thả thì không thể, với gánh nặng Phương, Vịnh không thể cởi bỏ để thoát được. Còn tiêu diệt? Đơn giản lắm, chỉ một động tác nháy cò súng. Nhưng có một cái gì đó ngăn giữ. Không cắt nghĩa được, rất mơ hồ, tràn ngập trong cơ thể mệt mỏi của Vịnh nỗi xót xa. Xót xa điều gì không lí giải nổi. Vịnh chỉ có thể biết được mỗi điều. Anh không nỡ. Không nỡ ngay cả trong ý nghĩ, khi đối mặt với thằng giặc. Nó trẻ quá và khờ khạo quá. Thậm chí có lúc ý nghĩ dại dột này ùa vào đầu Vịnh. Anh bắt gặp thời trẻ của mình trên khuôn mặt thằng ngụy. Không, không thể, dù Vịnh cũng có một thời sinh viên. Lập tức Vịnh quyết liệt xua đuổi thứ tình cảm uỷ mị vừa nhen nhúm. Nhưng cũng nhiều bận, tính mạng tên giặc bị đe doạ. ấy là vào những lúc Phương lên cơn co giật mạnh. Chạy vòng quanh, không biết làm gì để giúp bạn, máu Vịnh như sôi lên. Bộ dù loang lổ của tên địch như tiếp lửa làm bùng lên cơn giận vô cớ của Vịnh. Những lúc ấy, Vịnh muốn làm một cái gì đó để xả bớt giận dữ. Chẳng hạn, lia lên trời hẳn một băng đạn. Dường như đoán biết được những giằng kéo của Vịnh, tên ngụy cẩn trọng trong từng động tác. Trừ những lúc ngủ, còn thì hắn tỏ ra hết sức biết điều. Hắn lầm lũi bước, không rên rít, oán thán, không một ý định chống cự.

Vịnh đã kiệt sức. Sáng nay, may mắn Vịnh kịp phát hiện, nếu không, Phương và anh đã bị cái chốt dù dã chiến tiêu diệt gọn. Tức thế, cách đơn vị không còn bao xa, chỉ vài thôi rừng. Buộc lòng Vịnh phải đưa Phương vào ẩn trong một hang đá. Trong hang, dơi bám đen đặc. Vịnh trói chặt hai tay tên ngụy. Phương được đặt nằm trên một phiến đá bằng phẳng trong ngách sâu. Phương vẫn co giật mạnh. Ánh sáng trong hang nhờ nhờ càng làm bi đát thêm tình thế nguy ngập của cả bọn. Giữa những cơn co giật, Phương vẫn tỉnh. Giọng phều phào của người sắp đứt hơi nghe rất tội. Thường là những đòi hỏi tối thiểu:

- Nước … nước… Vịnh ơi… nước.

Song cũng có khi là những nài nỉ.

- Vịnh ơi. Thương tao với. Đau quá…

Vịnh im lặng. Cũng chẳng còn hơi sức đâu mà trả lời. Đã hai ngày nay, chẳng có cái gì ra hồn nhét vào bụng. Mà lạ, Vịnh cũng không còn cảm giác đói. Chỉ thấy bụng cồn cào và khát. Vịnh sai thằng ngụy sục vào các ngách hang tìm nước. Đào đâu ra, hang khô khốc. Đến mầm rêu, bói cũng không ra. Tên tù binh cũng đã lả đi. Mất nước, người hắn quắt nhanh chóng. Vịnh rũ ra như chiếc chiếu rách. Không dám nằm, người gai gai lạnh, Vịnh biết cơn sốt mang án tử hình của thần chết đang từ từ bò đến. Phải gắng gượng chống lại đến phút cuối cùng. Vịnh lần mò ra cửa hang. Địch lố nhố vạt rừng phía trước. Không nhẽ chịu chết. Thiếu chút nữa, Vịnh đã điên máu gầm lên, nhào ra khỏi hang và xả súng vào lũ giặc. Giá không nghĩ đến Phương, chắc Vịnh đã làm thế. Dù biết làm thế chắc chết mười mươi nhưng còn hơn ngồi đợi cái chết gậm nhấm dần dần. Không nhẽ chịu chết? Câu hỏi ấy cứ xoay đi, trở lại. Còn có cách nào? Để Phương nằm lại cùng tên tù binh chắc cơ may thoát sẽ có. Địa hình vùng này Vịnh quá thông thạo. Nhưng làm sao Vịnh dám bỏ Phương ở lại. Đầu óc rối bời Vịnh nghiến răng vận hết sức lực để chống lại ý nghĩ trốn chạy. Chống lại cả cơn sốt đã bấu vào lạnh buốt hai chân. Khát quá. Môi Vịnh nứt toác. Vịnh ngồi sát bên Phương. Vịnh đã quên hẳn tên ngụy. Bây giờ nó cũng đang vật vã và tuyệt vọng. Vịnh vuốt tóc bạn. Cứng cộm. Cả đầu Phương cũng bết máu. Thế là hết, Phương ơi. Tao với mày đã đi với nhau mấy mùa chiến dịch. A trinh sát, giờ thêm hai đứa mình thành năm. Năm thằng trai lực lưỡng. Hết rồi, đành chịu chết trong hang này. Người Vịnh hầm hập nóng. Cơn sốt đã khai hoả. Còn có cách nào khác. Chẳng nhẽ tao bỏ mày ở lại. Vẫn biết đằng nào mày cũng chết. Vịnh cắn chặt răng. Không giữ nổi, răng lập cập đánh vào nhau. Hang tối ngòm ngòm. Khát, khát quá và lạnh. Từ xương cốt, hơi lạnh ngùn ngụt toả ra bò vào từng kẽ máu li ti. Cái hang tối này sẽ là chiếc áo quan dành cho cả ba người. Vịnh lại đặt tay lên mặt bạn. Không hiểu sao lúc ấy, Vịnh chợt loé một ý nghĩ. Chừng nào Phương còn sống thì khả năng chết của cả nhóm vẫn còn.

- Khát… Khát… nước … nước.

Phương lại tỉnh và phều phào đòi nước uống. Khát quá, lấy đâu ra nước bây giờ. Cổ họng Vịnh nghẹt lại, đông sệt. Chết mất. Chợt có tiếng choeng choéc. Vịnh giật bắn mình. Một con chuột núi to phải bằng bắp vế nhảy phon phót. Nó vồ rất tài. Con dơi núi bám chặt thế ở vách đá, không kịp giãy giụa. Nó nghiến rau ráu con dơi to mập. Vịnh rùng mình khi thấy một vệt máu nâu sậm chảy ra từ xác con dơi. Máu. Dòng nước đậm đặc vô tình kia làm bùng lên, cháy thành ngọn cơn khát đã đông thành khối trong cơ thể. Không kịp nghĩ ngợi, Vịnh nhảy lên chộp. Con dơi to, chật cả bàn tay. Rất nhanh, Vịnh rút dao. Động tác chính xác lạ thường. Từ cái cổ hêu hếu rịn ra những giọt máu nhỏ lấp lánh. Vịnh đút ngay cái vòi nước có một không hai vào miệng Phương.

- Nước… nước… ngọt quá.

Phương mút chùn chụt. Thêm một con nữa, con nữa, cái hốc miệng ngòm ngòm dường như đã thoả thuê. Từ kẽ răng, khoé miệng, máu thừa thãi tứa ra đỏ loè. Bụng Vịnh thốc lên cơn đau quặn. Anh nhắm mắt đưa con dơi đã chặt cổ lên miệng. Mặn, ngọt, tanh, vị giác hoà lẫn vào nhau không phân biệt nổi. Khối đặc ở cổ, ở mọi chỗ trong cơ thể tan dần. Nhưng bắt đầu những luồng phụt mạnh. Bụng tiếp tục quặn. Hơi cuộn thành xoáy, thốc lên phào qua họng. Vịnh ngã sấp xuống. Trận nôn hơi chưa từng biết, vật Vịnh muốn chết ngất. óc lộng ra, long chân lăn phào phạo trong đầu. Cả người Vịnh tựa hồ như cái vỏ thùng rỗng dần lăn đi, lăn đi…

Nãy giờ thằng tù binh chứng kiến tất cả. Mặt nó xám ngoét. Thì, còn máu đâu mà hồng đỏ. Nó hực lên như người bị chọc tiết. Nó đứng giữa cơn khát điên cuồng và cảm giác kinh sợ tột độ. Khát quá, nó vồ đại lấy một con, lặp động tác của Vịnh. Hú, nó hú. Không hiểu sức ở đâu vét ra để nó hú hét được như vậy. Nó vẫn gọi chúa. Hình phạt chúa bầy ra cho con người thưởng ngoạn hết mực nhân từ. Ôi, thật báng bổ đức tin của nó. Thằng ngụy xông đến. Dây trói đã bị tuột hết. Vịnh choàng tỉnh. Khẩu AK lăm lăm trên tay. Mắt thằng lính đờ dại.

Nó quỳ thụp trước Vịnh:

- Giải thoát cho tôi. Hãy thả tôi hoặc cho tôi một viên đạn. Lạy chúa. Đừng bắt tôi phải chịu cực hình nhận cái chết từ từ thế này.

- Im ngay, đồ chó.

- Bắn đi. Bắn đi. Bắn tao đi!

Tuyệt vọng bao giờ cũng tạo nên những sức mạnh điên dại. Tên ngụy hoảng loạn chồm tới. Vịnh quật mạnh khẩu súng. Nó ngã vật ra giãy đành đạch. Vịnh gầm gào:

- Thích chết, cho mày chết.

Nhưng không, chỉ phút sau, Vịnh lại nghe thấy tiếng rên rỉ của nó:

- Chúa ơi, ông ơi, cho con được giải thoát.

Vịnh giương súng. Người Vịnh, thịt da chuyển rần rật. Mắt Vịnh hoa lên. Đầu óc như sắp vỡ tung. Vịnh cho tay vào vòng cò. Cứng ngắc. Tên địch đã ngất xỉu. Bỗng Vịnh nghe tiếng Phương gọi rõ lắm:

- Vịnh, Vịnh đâu rồi.

Vịnh ghé sát xuống mặt bạn, thấy mắt Phương đang ngoi ngóp hiện những đợt sáng tàn vét.

- Vịnh ơi. Người tao khác lắm. Sung sướng quá. Mày sẽ đến nhà tao chứ. Hứa đi…

Vịnh gật đầu. Phương nấc nhẹ, người giật khẽ, hơi phào ra. Vịnh chụp tay vào mắt bạn. Vĩnh biệt Phương. Có tiếng lao xao phía cửa hang. Vịnh rạp ngay người xuống.

- Ê, có cái hang, mày.

- Đù mẹ, chịu thôi. Bớ rớ ăn mìn thiệt mạng. Mà cũng chẳng đào đâu ra nước.

- Ừa, có lệnh rút quân rồi. Ráng chịu.

Tên ngụy đang ngất xỉu, nhạy thế nhỏm ngay dậy. Vịnh ấn hẳn nòng súng vào giữa mặt nó. Đã qua cơn hoảng loạn, mặt nó bây giờ phìu ra, ngây độn. Phía ngoài hang mấy thằng lính đã bỏ đi. Vịnh dằn từng tiếng:

- Lẽ ra tao phải giết mày. Bạn tao vừa tắt thở. Thôi để mày sống.

Vịnh cúi xuống bên Phương. Bỗng Vịnh giật nảy mình. Phương vẫn thoi thóp thở. Toàn thân Phương giật nhè nhẹ, nhè nhẹ. Miệng mấp máy gì đó. Phương chưa chết. Vịnh lảo đảo khuỵu xuống. Trái tim vỡ ra. Thoáng chốc Vịnh thấy cả cái hang rực lên một mầu lửa đỏ. Nóng rát. Lửa bén vào da thịt nóng ngụt, Vịnh chụp lấy khẩu súng chĩa vào tên ngụy.

- Đi. Cút đi. Nhanh lên. Cút đi, đồ chó. Cút. Cút!

Tên ngụy lùi dần. Họng súng ngòm ngòm vẫn hướng thẳng vào ngực nó. Vừa lùi, nó vừa lắp bắp:

- Lạy chúa…

Nó cực độ hoảng hốt khi thấy mắt người lính sáng quắc. Sáng lắm. Mắt như có lửa ủ bên trong. Như tất cả tinh lực của cơ thể đều dồn tụ vào đôi mắt ấy.

- Cút nhanh. Tao nổ súng ngay bây giờ đây này.

Ranh giới mỏng manh giữa sống và chết. Thằng lính xấu số quên hết cả mọi sự cùng kiệt. Bản năng sống khiến nó lùi nhanh với tốc độ không ngờ. Nó hẫng chân vượt khỏi miệng hang. Mấy vòng lăn, thân thể bầm dập, đau điếng đánh thức lí trí nó. Tên ngụy bật dậy vùng chạy. Sống rồi. Bỗng nó thấy một tiếng hét khủng khiếp từ trong hang vọng ra. Cả tràng đạn AK chát chúa. Nó dừng phắt lại. Hay là ông ấy tự sát. Yên lặng. Tên ngụy ngẫm nghĩ. Có lẽ thế thật. Nó ngần ngừ định quay lại. Chả gì, người lính ấy cũng là ân nhân của nó. Lại một loạt đạn nữa. Thôi chết, không phải. Nó vùng chạy. Đã cách thật xa cái hang, nó vẫn nghe thấy tiếng súng vang động. Nó ngã nhào vào một vạt le lúp xúp. Lạy chúa. Đủ rồi, đau khổ – thiên đường của Người.

đánh máy: HUY_AK_47
Nguồn: quansu.vn
Được bạn: Mọt sách đưa lên
vào ngày: 17 tháng 12 năm 2011