11. Hồng Tố Hoa
Vài lời khai lộ:
Hàng năm vào khoảng đầu xuân cho đến khoảng cuối thu ( tháng 3 đến tháng 10 âm lịch ) khu vườn nhà tôi gần như được che phủ bởi hàng chục loại hoa hồng. Có loại hồng nguyên thuỷ xưa cũ, Đúng nghĩa hoa hồng cổ điển, loại hồng này có từ ngàn xưa và luôn luôn không thay đổi dù bị chiết ra nhiều lần.
Bên cạnh đó có những loại hoa hồng do lai tạo giống bằng kỹ thuật thay đổi genes (genes technics) mà có. Nhóm hồng lai tạo này có mầu sắc, cao lớn khác nhau, có loại thấp lè tè khoảng 50cm nhưng có loại cao lớn 5- 7m, bò khắp vách tường hay hàng dậu. Các loại hoa hồng lại tạo này thường rất đẹp, có nhiều sắc mầu và mùi thơm ngạt ngào. Nhưng bản chất của hoa hồng này thường không ổn định với thời gian. Mua về trồng, sau vài lần chiết giống hay ra hoa, có thể sau 5, 7 năm hay chục năm phát triển rất mạnh mẽ, hoa tươi sắc, mùi thơm ngạt ngào nhưng bất thình lình nó bị biến đổi ra một loại hoa hồng hoàn toàn khác, khác đến lạ lùng! Năm nay, đang là giàn hoa hồng nhung với những bông hoa hồng, cánh hoa tím xẫm, làm cho bất cứ ai ngắm nhìn mà không mang cảm giác mê si, muốn vuốt ve. Nhưng kỳ lạ làm sao! đôi lần người trồng tưởng như không tin vào thị giác của mình! Chỉ sau một mùa đông năm trước, sau thời gian yên ngủ với tuyết băng lạnh giá nó đã biến đổi thành một cây hoa hồng khác. Thân cây to lớn, đầy gai, cánh hoa đen xậm dầy mịn màng như nhung đã biến thành những nhánh hoa hồng trắng nhỏ bé xinh xinh e ấp xen lẫn vào những lùm lá xanh tươi hơn, gai nho nhỏ, mềm mại hơn.
Sự biến đổi genes kỳ lạ đó nếu là sự biến đổi toàn diện, nghĩa là giống hoa hồng nhung đen nguyên thuỷ bị biến mất hoàn toàn, cho ra những lùm hoa hồng mầu khác, nhỏ bé không đẹp như xưa và tôi thường chán nản chặt bỏ ( rất dễ hiểu vì nó đã bến đổi một nàng tiên thành ra một cô gái quê mùa hoang dã!!!)! Nhưng đôi khi, vẫn có chút ngoại trừ, nó chỉ biến đổi vài ba nhánh trong lùm hồng, lại cho tôi một điều rất thú vị! Đúng như vậy, còn gì đẹp hơn khi một nhánh hồng nhung đen tuyền xen kẽ vào đó những cánh hoa hồng trắng nho nhỏ, cành hoa ẻo lả, lá mong manh như những chấm phá làm nổi bật cái vẻ vương giả, kiêu kỳ của những cánh hồng nhung quý phái cao sang?!
Viết ra đây vài cái nhã thú trồng hoa, làm vườn, xen vào những câu văn, chữ nghĩa cái mê say của mình với những đoá hồng nhung dưới dạng thức một lối văn liễu trai cổ xưa mà nhân cách hoá, đúng ra là tiên nữ hoá một loại hoa mà tôi rất thích. Hy vọng dẫn tha nhân, bạn đọc vào cái thú của làm vườn, yêu hoa trong cái khung cảnh liễu trai của một câu truyện thần thoại vậy.
* Vào truyện:Phạm Chính Dư tự Tồn Xích, bạn hữu thường gọi là Tiêu Sanh người Định Thành. Gia cảnh chỉ thuộc giới trung lưu nhưng được nhiều người mến trọng vì dòng họ đã nhiều đời làm quan liêm chính. Tiêu Sanh là con một, dung mạo xinh đẹp, văn chương thơ phú hơn người. Vừa 18 tuổi đã đậu cử nhân song thân rất nuông chiều, cho hẳn một căn nhà riêng biệt khang trang có đầy đủ vườn hoa, giả sơn với suối nước chảy róc rách... Mùa nào cũng đầy hoa nở, hương thơm ngào ngạt khắp không gian thật là nơi trang nhã của kẻ phong lưu.
Trong vườn trồng đủ loại hoa, nhưng đặc biệt Sanh rất thích hoa hồng, thường tự cho mình và hoa hồng là tri kỷ. Bất cứ nghe đâu có giống hồng đặc biệt Sanh tìm cách đến chiêm ngưỡng, hỏi han cách trồng rồi mua cho bằng được.
Trong số hàng chục giống hồng trong vườn, có một loại hồng nhung mà Sanh mê nhất. Loại hồng này song thân đã phải trả cho một thương gia ngoại quốc nhiều lạng vàng để nhờ họ đem từ miền viễn tây về làm quà mừng đại đăng khoa của quý tử. Loại hồng nhung này hoa có đến 16 cánh hoa thay vì chỉ có 6 đến 10 như loại thường thấy trên thị trường. Ngoài vẻ mềm mại như nhung, cánh hoa còn có đặc tính thay đổi mầu sắc mà không có loại hoa hồng nào có được. Buổi bình minh cánh hoa có mầu đỏ đậm hơi nâu, mùi thơm thoáng nhẹ thấm vào khứu giác cho người ta có cảm giác lâng lâng dễ chịu. Lúc hoàng hôn, ánh nắng dìu dịu cánh hoa lại có mầu đen đậm, mùi thơm tỏa ra khắp một góc vườn. Mùi thơm của hoa không gay gắt nhưng lại làm bay hết những mùi hoa khác ở chung quanh.
Một hôm, khi ánh mặt trời sửa soạn biến mất sau dẫy núi, bầu trời đã chớm vẻ nhá nhem. Sanh vẫn còn ngây ngất với mùi hương, chưa muốn rời những bông hoa hồng mầu tím đậm đang e ấp dưới ánh nắng chói đỏ buổi hoàng hôn. Không biết vì cảm xúc quá độ với hương thơm ngào ngạt hay vì đê mê với nét đẹp cao kỳ của những cánh hoa mà Sanh lầm bầm trong miệng:
- Hồng Hoa nàng ơi, ta đã vì hương sắc của nàng mà làm kẻ si mê, sao nàng không hiện ra cho ta được chiêm ngưỡng, ái ân?
Nói xong Sanh đưa bàn tay âu yếm sờ nhẹ lên cánh hoa ra vẻ tận hưởng cái cảm giác mềm mại da thịt của giai nhân. Đúng lúc đó, không biết từ đâu một cô gái, tuổi khoảng mười bẩy, mười tám, tư dung tuyệt trần, da trắng, tóc mây, đẹp chẳng khác gì tiên nữ giáng trần. giai nhân tiến lại gần Sanh chắp tay vái chào, giọng thỏ thẻ như chim quyên buổi bình minh, thưa rằng:
- Chàng đa tình đến thế sao? Thiếp đã vì chàng mà đến với chàng đây.
Sự xuất hiện bất thình lình của cô gái, đúng vào lúc mình đang mê mẩn với sắc hoa đã làm cho Sanh đờ đẫn nhìn cô gái như kẻ mất hồn. Dù thế, Sanh vẫn còn đủ lý trí để nghĩ rằng cô gái chẳng phải là người thường, có gì thần bí trong sự xuất hiện của cô ta. Sanh mới gặng hỏi họ tên, quê quán, cô gái ỡm ờ mà đáp rằng:
- Sao chàng lại đãng trí như thế nhỉ? Vừa mới gọi tên thiếp, mà đã vội quên mất rồi sao?
Thấy Sanh vẫn chưa hiểu, cô gái đáp:
- Thiếp họ Hồng tên Tố Hoa, tỳ nữ của một vương phi trên thiên đình. Vương phi ngẫu nhiên đi qua đây nghe thấy lời than thở của chàng mà sai thiếp nhập vào bông hoa hồng nhung để xuống vun vầy với chàng đây.
Nghe cô gái nói, Sanh mừng lắm, văn chương dào dạt trong lòng, làm bừa đưa tay kéo nàng vào lòng ra chiều âu yếm mà tán rằng:
- Đấy tấm lòng lãng mạn đa tình của ta đã khiến vương phi trên thiên đình đoái thương mà làm mối nàng cho ta. Ví dù có phải chết đi sống lại chín lần để được kết nghĩa trăm năm với nàng ta cũng chẳng dám từ nan. Xin nàng hiểu lòng ta mà đừng chối từ.
Tố Hoa đưa ngón tay đẩy nhẹ vào trán Sanh, mỉm cười mà nói:
- Khiếp! Mồm mép kẻ văn chương bôi mỡ có khác. Chẳng biết mức học chàng ra sao, nhưng nghe chàng nói mà thiếp tưởng mình đang là cô gái ngây ngô, mới lớn trong một vở kịch gái quê ra tỉnh vậy.
Nghe cô gái nói thế, Sanh cũng có ý thẹn, đỏ mặt, cười gượng mà đáp:
- Nào ta có dám coi thường nàng đến thế đâu, chỉ vì yêu nàng quá đỗi mà vội vàng phát ngôn có chiều buông thả mà thôi.
Hình như nhìn thấy vẻ ngượng ngùng của Sanh vì lời bắt bẻ quá lời của mình, Tố Hoa dịu giọng:
- Thiếp có vô tình đến nỗi không hiểu rõ lòng của chàng đâu? Nhưng nói đến chữ duyên kiếp trăm năm chàng đã sai lầm lắm ru? Duyên tình của thiếp và chàng làm sao dài hơn được ba ngày kiếp sống của một bông hoa. Xin chàng hãy lấy chữ tình chân chính mà dành cho nhau để chẳng phụ lòng thiếp.
Sanh sửng sốt, nét buồn rời rợi hiện trên khuôn mặt, ôm ghì người đẹp vào lòng như sợ mất đi, mà nói:
- Không lẽ bi thảm đến thế sao?
- Đó là cái kiếp ngắn ngủi của đời hoa vậy. Chàng đừng vì quá bi quan mà quên đi cái lẽ của thiên nhiên. Dù thế nào gặp được chàng không là điều ân huệ của tạo hoá lắm ru?
Mấy ngày sau đó biết sao mà kể xiết những giây phút hoan ca bên người đẹp. Lúc thì nhạc phách, âm vang hoà điệu. Khi thì bên nhau đàm luận văn chương, ngâm nga thi phú. Cùng nhau ngắm hoa tươi nở rộ buổi bình minh, rồi thả hồn theo cánh bướm, chim bay trong nắng vàng hoàng hôn. Lúc hứng khởi cùng nhau gối chăn vần vũ, đúng là cảnh chim hồng, chim sáo hoan ca, không có một tiếng thở dài khác ý.
Vui vẻ, hạnh phúc lứa đôi như vậy, thoáng một cái đã bước sang ngày thứ ba. Mặt trời còn mãi tận xa xa hướng đông chưa vượt lên khỏi chân núi, Tố Hoa phấn son trang điểm xong, đánh thức Sanh dậy, buồn bã nước mắt đọng mi mà nói rằng:
- Lang quân ơi, giờ đã đến lúc thiếp xa chàng rồi đây!
Sanh cũng chẳng hơn gì, khóc thầm, buồn đau như đứt ruột, ghì chặt Tố Hoa vào lòng mà đáp:
- Ái thê ơi, nàng thật tình muốn bỏ ta mà đi ư? Không có cách gì để chúng ta gần được nhau nữa hay sao?
Đáp:
- Thú thực với lang quân thiếp cũng tan nát cõi lòng, nhưng đành vậy mà thôi. Vì chữ duyên mà thiếp đã may mắn gặp được chàng. Nhưng từ nay chẳng còn trinh nguyên để làm người tỳ nữ cho Vương Phi trên chốn thiên đình nữa. Chắc chắn thiếp sẽ trở lại trần gian trong kiếp người nào đó, nhưng chẳng biết có kỳ tích để chúng ta tái ngộ không?
- Nàng cho ta biết nơi nào mà nàng tái sinh để ta đến tìm gặp, nối lại duyên xưa không được sao?
Lắc đầu ra vẻ thất vọng, Tố Hoa đáp:
- Trời đất mênh mộng vô định thì biết đâu là nơi đến của kiếp sau? Tình thương yêu, nghĩa vợ chồng giữa chàng và thiếp vẫn còn nhiều, nhưng duyên vợ chồng đã hết thì đành vĩnh biệt nhau mà thôi.
Nói xong Tố Hoa quay gót định bước ra khỏi nhà, Sanh ôm ghì lấy, không muốn cho đi mà rằng:
- Ta nhất định không cho nàng đi nếu không có gì để ta có thể tìm lại nàng.
Tố Hoa cầm lòng không đặng, khóc mà nói:
- Tiêu Sanh chàng ơi, thiếp có là gỗ đá đâu mà không hiểu lòng chàng? Nhưng chuyện xa nhau không còn là chuyện cản ngăn được nữa! Tuy nhiên trước khi xa nhau, thiếp mong chàng cố gắng bình tâm mà trau dồi kinh sử, dành lấy chức vụ, làm rạng danh trong chốn nhân gian. Biết đâu nhờ tiếng tăm đó mà thiếp tìm được chàng dễ dàng hơn là tìm kẻ vô danh chui nhủi trong trần gian bao la này.
Nói xong, Tố Hoa lấy ngón tay nạy viên ngọc của chiếc nhẫn đang đeo, đưa tận tay Sanh, ân cần dặn dò:
- Lang quân hãy giữ viên ngọc này làm bằng chứng cho tình nghĩa vợ chồng chúng ta, nó cũng là kỷ vật để chúng ta nhận ra nhau khi tái ngộ. Xin chàng đừng coi thường mà làm mất!
Nói xong chẳng để cho Sanh phản ứng, Tố Hoa đẩy nhẹ chồng, lách mình qua khung cửa căn nhà mà biến mất. Sanh chạy theo mong nói vài lời giã biệt, nhưng chẳng thấy đâu. Nhìn thấy trên cành cây hồng nhung ở góc vườn, có một bông hoa héo khô rũ xuống. Biết đó là thể chất của ái thê, Sanh đưa tay định hái bông hoa héo làm kỷ vật, nhưng vừa đụng vào nụ hoa thì những cánh hoa tự nhiên rơi ra, đúng lúc đó một luồng gió mạnh thổi cuốn lấy những cánh hoa đi mất.
Thời gian như chim bay qua cửa sổ, năm sau Sanh dự khóa thi hội được lọt vào tam giáp rồi dành dật được vị trí bảng nhãn của học vị Tiến sĩ, làm vinh hạnh cho gia đình và địa phương. Với gia thế uy phong của tổ tiên, Sanh được triều đình bổ làm quan đốc học nơi nguyên quán, chẳng bao lâu được thăng lên quan phụ tá tham tri bộ hình ở kinh đô. Hiện nay đang làm quan án sát coi việc xét xử một tỉnh trù phú miền bắc đất nước. Dù với chức vị gì Sanh vẫn được nổi tiếng là vị quan liêm chính, làm việc cần mẫn, đúng nghĩa “phụ mẫu chi dân “. Trong bất cứ vụ án quan trọng hay rắc rối nào Sanh luôn luôn lấy chữ công minh làm gương mẫu. Tội phạm có chức lớn, quyền cao mà ức hiếp kẻ nghèo hay giết người cướp của Sanh vẫn chẳng nể sợ mà không dám thẳng tay trừng trị.
Dù đã bước đến ngưỡng cửa tuổi tứ tuần, nhưng Sanh vẫn là ông quan gối chiếc, phòng đơn. Song thân của Sanh đã về hưu, vẫn mong quý tử thành gia thất để có cháu nối dõi tông đường, nhờ vả biết bao nhiêu người mối mai nhưng Sanh lửng lơ tìm cách chối từ. Hàng năm vào dịp nghỉ hè, không nói với ai nhưng Sanh vẫn tìm cách chu du thiên hạ, tham gia vào chốn thị tứ đông người với hy vọng tìm được cố nhân trong mộng.
Một hôm có một vụ án giết người gây đàm tiếu khắp địa phương của Sanh. Một viên hạ quan trong địa phương trong một lần đi săn không biết vì lý do gì mà giết chết một người tiều phu đang lấy củi trong rừng. Vợ của người tiều phu cho rằng vì thù ghét gì đó mà chồng bà bị giết oan, bà ta đệ đơn lên Sanh đòi kẻ ác phải trả mạng cho chồng bà ta. Ngược lại phạm nhân lại cho biết không có thù án gì cả mà chỉ là tai nạn do lạc mũi tên mà làm chết người. Sanh đang ngồi trong sảnh đường đọc bản cáo trạng của vụ án để tuần tới mang ra công đường xét sử, thì vợ của phạm nhân xin vào yết kiến, khóc lóc nói với Sanh:
- Xin thượng quan thông hiểu mà phê chuẩn cho chồng tiện thiếp chỉ vì vô tình mà gây ra án mạng để khỏi phải tội chết.
Đáp:
- Ta chỉ biết lấy lòng công minh mà xét xử. Nhà ngươi có chứng cớ gì biện minh cho việc chết người vừa qua là tai nạn không? Nếu không có, ta không thể vì ngươi mà làm sai lệch án trạng được. Làm như thế không phải là điều bất công, gây đau đớn cho gia đình nạn nhân lắm ru? Ngươi đừng nhiều lời với ta vô ích.
Nói xong, Sanh đứng dậy tỏ ý muốn đuổi khách ra khỏi sảnh đường. Người đàn bà tỏ vẻ ngần ngừ rồi móc trong túi áo ra một gói giấy nhỏ đưa tận tay Sanh, mà nói:
-Trước khi đến đây, ái nữ của tiện thiếp có dặn rằng nếu không xong việc, cứ đưa cho thượng quan xem cái vật nhỏ bé này sẽ được giúp đỡ ngay.
Sanh giật mình, khi nhìn thấy đúng là chiếc nhẫn khiếm khuyết hạt ngọc của Tố Hoa ngày xưa. Chẳng cần hỏi người đàn bà, Sanh thò tay trong túi áo lấy viên ngọc của mình ra để nhẹ trên mặt nhẫn. Lạ lùng làm sao, viên ngọc như bị hút dính đúng khớp vào chỗ khiếm khuyết. Sanh gặng hỏi nguyên do, người đàn bà cho biết, cách đây hơn 18 năm khi vợ chồng bà ta làm lễ ăn mừng đầy tháng của đứa bé gái vừa sinh ra. Không biết từ đâu có một người khách chưa hề quen biết đến thăm, đưa tặng bà ta cái nhẫn khiếm khuyết này, dặn rằng hãy cất giữ cẩn thận cho đứa con sau này sẽ có việc dùng đến. Bà ta thấy cái nhẫn cũng xinh đẹp cho nên làm y lời dặn, giữ gìn rồi đưa cho đứa con lúc nó lên 16 tuổi.
Nghe bà mẹ giải thích, Sanh cầm chiếc nhẫn lên ngắm nghía một lúc. Muốn tách viên ngọc của mình ta nhưng không thể được. Linh cảm thấy sự lạ, Sanh đưa trả chiếc nhẫn có đính ngọc cho bà mẹ, dặn rằng:
- Ngươi hãy đem chiếc nhẫn đính ngọc này trả lại cho ái nữ của ngươi, nói với nàng rằng, ta chưa biết đúng hay sai nhưng nếu là người ta muốn gặp, hãy đến tìm ta, dù thế nào ta cũng tìm cách lo toan mà giảm tội đôi phần cho chồng ngươi được.
Ngày hôm sau, cũng đang làm việc ở sảnh đường, nhân viên dẫn vào một nữ lang tự xưng là người quen cũ đến thăm. Vừa nhìn thấy người khách, Sanh có cảm tưởng như đã từng quen biết. Chẳng cần chú ý đến vẻ ngạc nhiên, bàng hoàng của Sanh, nữ lang tiến đến gần, đưa bàn tay có đeo chiếc nhẫn nạm ngọc cho Sanh nhìn thấy rồi vừa khóc vừa nói:
- Chàng bạc tình đến thế sao? Thế mới biết hơn mười tám năm thiếp mong đợi chàng chỉ là uổng phí. Thiếp đã lầm lẫn thương yêu, hẹn ước với kẻ vô tâm rồi.
Đáp:
- Tố Hoa, nàng đó chăng? Sao nàng vội mà trách ta như thế? Mấy chục năm qua ta vẫn là kẻ độc thân, hàng năm ta vẫn đi khắp đó đây để tìm nàng… Đó không phải ta đã vì nàng mà tìm kiếm, đợi chờ, trong cuộc sống tẻ nhạt như thế sao?
Nữ lang nghe Sanh nói, cỏ vẻ cảm động, trả lời:
- Nhưng sao chàng còn nghi ngờ kỷ vật của thiếp mà không giúp đỡ phụ thân thiếp qua nạn sát thân?
Sanh mỉm cười đưa tay kéo cô gái đến gần, nhỏ nhẹ, an ủi:
- Nếu không có lời nghi ngờ giả dối thì làm sao nàng đến đây với ta hôm nay? Còn về việc giúp đỡ phụ thân của nàng hãy để ta tính toán xem sao đã. Nhưng dù thế nào thì sự thật vẫn cần được tôn trọng, ta không thể vì nàng mà biến đen thành trắng được. Ta yêu nàng vì nàng ta đã sống đơn độc mấy mươi năm qua. Ta cũng có thể phủi bỏ sự nghiệp đi bất cứ đâu nếu nơi đó có nàng. Nhưng danh dự của một vị quan án sát cầm cân nẩy mực chốn công đường ta nào dám bông lung, làm chuyện bất công, vô đức được. Huống chi còn danh dự gia thế, tổ tiên ta dám làm càn ư! Xin nàng hiểu cho, đừng ép ta phải làm việc mất tiết tháo như vậy.
Nữ lang đẩy Sanh ra xa, tháo chiếc nhẫn nạm ngọc liệng lên án thư,giận dỗi mà nói:
- Kỷ vật này chẳng còn ý nghĩa gì nữa thì giữ làm chi. Thiếp chắc chắn phụ thân thiếp không có gì thù án với nạn nhân mà chỉ là vô tình gây ra chết người mà thôi. Thiếp mong chàng chưa nên xét xử vội, hãy thẩm xét kỹ hơn về vụ án rồi tìm một giải quyết nào đó để cho phụ thân thiếp thoát được tội chết.
Nói xong nữ lang, quay bước ra khỏi sảnh đường, không thèm chú ý đến nỗi khó xử của Sanh. Ngay hôm sau Sanh đến hiện trường thẩm xét, tìm thấy trên một phiến đá to nơi hiện trường còn ghi đậm vết tích mũi tên xượt qua, làm sai lệch đường tên mà trúng vào nạn nhân. Sau đó Sanh đến gặp vợ nạn nhân, muốn giải thích cho bà ta hiểu rõ sự việc. Đúng lúc đó vợ nạn nhân cũng cho biết đang định làm đơn xin bãi nại vì đêm hôm trước người chồng về báo mộng cho biết đã hết số, không phải chết oan, xin đừng nghi oan cho phạm nhân mà bị khó khăn trong việc tái sinh.
Với chứng cớ như vậy, Sanh đã chuyển cáo trạng thành một vụ ngộ sát. Nhờ vậy phạm nhân thoát tội chết, nhưng phải cung cấp tiền bạc để nuôi sống gia đình nạn nhân.
Mấy tháng sau địa phương được chiêm ngưỡng đám cưới của quan án sát, phu nhân là một người trẻ đẹp có tên là Đàm Ái Trinh, tên gọi là Tố Hoa. Năm sau Tố Hoa song sinh được hai đứa bé trai xinh đẹp. Song thân của Sanh vui mừng, dù hơi muộn màng nhưng có một lúc hai cháu trai nối dõi tông đường mà cúng tế, ăn chay tạ ơn trời phật. -/-
Lưu An
(Zuerich, Thuỵ Sĩ)