← Quay lại trang sách

Chương 26 Tắm

Ngươi muốn thu hồi lãnh địa trở về sao? Mạt Hồng Tiêm và Uyển Nhu cũng thu thái độ đùa giỡn lại, nghiêm túc hỏi.

- Đúng vậy! Giang Tinh Thần quay đầu lại, liếc nhìn Mị Nhi trên giường một cái, rồi gật đầu quả quyết. - Lãnh địa của ngươi đã bị thu hồi, muốn lấy lại cũng không dễ dàng! Uyển Nhu khẽ chau mày, trầm ngâm nói. – Ta biết! Ít nhất cần phải có tước vị Nam tước mới được! Ta sẽ đạt được... mặc dù ta không thể tu luyện võ nghệ! Giang Tinh Thần vô cùng tự tin nói. - Không đơn giản như ngươi tưởng tượng đâu! Mạt Hồng Tiêm lắc lắc đầu, giải thích: - Tước vị Nam tước chỉ là điều kiện cơ bản, nhưng có tước vị cũng không nhất định sẽ được ban cho lãnh địa, còn phải có cống hiến đối với đại lĩnh chủ hoặc là đế quốc mới được... Mà quan trọng nhất, là lãnh địa của ngươi đã bị thu hồi, cho dù có cơ hội được ban cho lãnh địa, thì cũng sẽ không được phân lại lãnh địa cũ. Nếu như đại lĩnh chủ làm như vậy, thì Ngành quản lý quý tộc sẽ có ý kiến, mà bình thường, chủ quan Ngành quản lý quý tộc phụ trách quản lý đại lãnh địa đều là Bá tước, do đế quốc trực tiếp sắc phong... Ta nói như vậy, ngươi hiểu chưa?! - Chủ quan Ngành quản lý quý tộc tương đương nhân viên giám thị đế quốc phái xuống các đại lãnh địa! Ngay cả Đại lĩnh chủ cũng không muốn phát sinh xung đột... Giang Tinh Thần vừa suy nghĩ một chút liền hiểu ra, lập tức gật đầu nói: - Nếu như ta muốn trở về lãnh địa của mình, chẳng những phải có tước vị Nam tước, mà còn phải thu xếp ổn thỏa với chủ quan Ngành quản lý quý tộc! Tuy rằng hai người Mạt Hồng Tiêm chưa từng nghe qua hai từ “thu xếp”, nhưng có thể hiểu được ý tứ trong đó. Uyển Nhu lập tức tiếp lời nói: - Cũng không nhất thiết phải tiếp xúc với chủ quan Ngành quản lý quý tộc, nếu như ngươi cống hiến đủ lớn, được thủ đô đế quốc thừa nhận, thì có thể khiến cho đại lĩnh chủ bỏ qua hết thảy kiêng kỵ! Mạt Hồng Tiêm cũng gật đầu nói: - Lãnh địa cũ nhà các ngươi rất xa xôi, đất đai lại cằn cỗi, chắc chưa phân cho ai đầu, ngươi không cần phải gấp gáp! – Ta hiểu rồi! Mạt đoàn trưởng, Uyển Nhu tiểu thư, đa tạ giúp đỡ! - Còn nói xem chúng ta là bằng hữu, xem lối xưng hô của ngươi kìa... Sau này gọi tỷ tỷ là được, tiểu đệ đệ! Uyển Nhu hơi tỏ ra giận dữ trừng mắt với Giang Tinh Thần một cái, giọng điệu nghe thế nào cũng giống như là đang trêu chọc. - Ách! Sao ta có cảm giác như các nàng rất muốn có em trai a! Khóe mắt Giang Tinh Thần khẽ giật giật. - Lần này Mạt Hồng Tiêm cũng không có chút sát khí, vỗ vỗ bờ vai nhìn hắn nói: - Tiểu đệ đệ gọi một tiếng tỷ tỷ nghe coi! - A... Giang Tinh Thần buồn bực muốn đâm vào vách tường: - "Không xong rồi, dáng dấp ta thật sự giống như con hàng kia lắm sao?" Tuy trong lòng buồn bực, nhưng Giang Tinh Thần lại biết, hai cô gái Mạt Hồng Tiêm và Uyển Nhu này mở miệng nói giỡn cùng mình như vậy, là đã thật sự chấp nhận mình, xem mình là bằng hữu có thể tin tưởng. Cũng như hắn vừa rồi cố ý nói ra mình còn có bí phương khác, cũng là ý này. Từ đầu đến cuối, Giang Tinh Thần cũng không hề hỏi thăm hoàn cảnh thân phận hai người Mạt Hồng Tiêm chút nào. Mà hai người Mạt Hồng Tiêm cũng không tỏ ra tò mò đối với bí phương của Giang Tinh Thần. Hai bên đều rất tôn trọng đối phương. Sau đó, Mạt Hồng Tiêm trực tiếp dự chi cho Giang Tinh Thần 50 ngàn hoàng tinh tệ, 30 ngàn trong đó chuyển cho Nhà thuốc của Triệu Gia, mua những dược liệu hàm chứa Nguyên Khí từ chỗ bọn họ, còn lại đưa cho Giang Tinh Thần. Đó là 2 tấm da thú mềm mại, trên đó viết số tiền, được đóng lên con dấu với hoa văn phức tạp. - Tín phiếu của ngân hàng Đế quốc, một tấm mười ngàn, ngươi cất đi, nhất định phải dùng thẻ bài thân phận của ngươi mới có thể lấy được tiền! - Thì ra nơi này còn có ngân hàng... Cũng đúng, xã hội có trật tự, có đồng tiền thống nhất, sao có thể không có ngân hàng chứ! Suy nghĩ một chút, Giang Tinh Thần cũng không khách sáo, đưa tay nhận lấy. Bí phương bán cho hiệu ăn toàn thành, sau đó lại bán ra ngoài, giá trị tuyệt đối không chỉ bấy nhiêu đó, càng chưa nói trước khi bán ra, còn có được khoản lợi nhuận của Phú Vinh Trai cùng Thúy Viên Lâu chia cho. Cuối cùng, lúc Mạt Hồng Tiêm và Uyển Nhu rời đi, lại nói cho Giang Tinh Thân biết, việc hỗ trợ cho Triệu Gia Dược Nghiệp, sẽ không được trả công. Triệu Tử Tường cứu Mị Nhi, để báo đáp lại, hắn cũng không đòi hỏi gì, bởi vậy sau khi nghe xong, hăn cũng không quá để ý... Một đêm lại trôi qua, tuyết lớn đã ngừng, trời đất một mảnh trắng xóa, dưới nắng sớm tô điểm càng thêm trong trẻo mà lạnh lẽo. Mị Nhi túa mồ hôi đầy người, khi cơn sốt hoàn toàn hạ xuống thì nàng cũng tỉnh lại. Giang Tinh Thần lập tức cáo từ Mạt Hồng Tiêm, quấn chặt Mị Nhi lại rồi chuẩn bị trở về căn nhà trong khu bình dân. Mạt Hồng Tiêm cũng không giữ lại, chỉ lấy mười gói thuốc Triệu Gia Dược Nghiệp đi suốt đêm đưa tới giao cho Giang Tinh Thần. Dong Binh Đoàn nhiều người lui tới, môi trường sinh hoạt khá hỗn loạn, cũng không thích hợp cho Mị Nhi dưỡng bệnh. Khi nhận thuốc, nhìn thấy giá tiền, Giang Tinh Thần lập tức khẽ biến sắc, hắn chỉ biết là dược liệu có chứa Nguyên Khí rất đắt, nhưng không ngờ lại mắc như vậy, 30 ngàn hoàng tinh tệ mới mua được mười thang thuốc, mỗi ngày chính là ba ngàn, tương đương với 150 ngàn ở thế giới của mình (DG: khoảng 550 triệu VNĐ). Mỗi ngày tốn hết 150 ngàn, hắn cũng cảm thấy áp lực to lớn. Nhưng hắn cũng không biểu hiện ra ngoài. Sau khi gật đầu cáo từ, liền bước lên xe ngựa. Tuy tính mạng Mị Nhi không còn đáng lo, nhưng toàn thân vẫn vô lực, trận bệnh nặng này gần như đã tiêu hao hết tất cả năng lượng của nàng. Dọc đường đi nàng được Giang Tinh Thần ôm vào trong ngực, mấy lần muốn lên tiếng nói chuyện, nhưng ngay cả mở miệng cũng có cảm giác phải cố hết sức. Về đến nhà, Giang Tinh Thần cho hai gã côn đồ mỗi người mười hoàng tinh tệ bày tỏ cảm ơn, tối hôm qua nếu không có hai người này, tiểu nha đầu tuyệt đối sẽ không kiên trì được đến lúc gặp Triệu Tử Tường cứu mạng. Trước tiên Giang Tinh Thần nhóm lửa trong phòng, đợi cho phòng ở ấm áp lên, liền bê chậu than ra ngoài, tránh cho bị ngợp ô-xít-các-bon, lúc này hắn mới đặt tiểu nha đầu lên giường, rồi đích thân vào bếp sắc thuốc. Cách sắc thuốc Triệu Tử Tường đã viết sẵn, dược liệu đều đổ chung vào một chỗ. Những dược liệu này đều là chứa Nguyên Khí, nhiệt độ không thể quá cao, thay vì nói là sắc thuốc, chi bằng nói là dùng nước ấm từ từ rót vào thì hơn, gần giống như ngâm lá cây Vân Vụ vào nước vậy. Hắn dùng một cái hũ bằng gốm để nấu nước, tra dược liệu vào... Không lâu sau, mùi thơm của thuốc đã bốc lên tràn ngập, trong đó có cả mùi thuốc Đông y. Giang Tinh Thần thấy cũng đã đến lúc, vội vàng đổ nước thuốc ra, bưng nhanh vào nhà. - Mị Nhi! Nhân lúc thuốc còn nóng, uống nhanh đi! Giang Tinh Thần ngồi ở mép giường, một tay đỡ tiểu nha đầu dậy, để nàng ngồi lên nửa người, tay kia bưng chén, đưa đến gần miệng nàng. - Ca ca! Tiểu nha đầu khẽ hô lên một tiếng, cũng không há mồm, mà chỉ là nhìn Giang Tinh Thần, hai mắt lóng lánh nước. Đêm qua tuy nàng đang ở vào trạng thái nửa hôn mê, nhưng những chuyện xảy ra nàng đều biết hết, ngay cả những lời nói của ca ca, nàng vẫn đang còn nhớ. Lúc này thấy ca ca ân cần chăm sóc mình như vậy, nàng vô cùng cảm động, trong lòng thổn thức không thôi. - Mau uống thuốc đi, lúc này nhiệt độ vừa đủ, để lâu nữa sẽ nguội mất! Giang Tinh Thần khiển trách một tiếng, rồi nâng chén thuốc lên chạm vào môi tiểu nha đầu. - Nhanh nào! Hắn lại thúc dục một tiếnh, rồi cười ha hải - Tiểu nha đầu, trước kia luôn cưỡng ép đút cho ta ăn, lần này muội cũng nếm thử chút mùi vị đi! Khóe miệng Mị Nhi chu lên, gần như không nhịn được cười, tâm trạng đang xáo trộn cũng dần dần ổn định lại. Sau đó lườm Giang Tinh Thần một cái hé môi cắn vào miệng chén. - Oái! Cho muội uống thuốc chứ không phải cho muội ăn cơm, muội cắn chén làm cái gì? Giang Tinh Thần không nói nên lời, nha đầu kia mới hơi khá một chút đã lại trở nên điên điên rồi. - Ưc. ực, ực... Một chén lớn nước thuốc rất nhanh đã chui vào bụng, tiểu nha đầu “ợ” một cái, trên trán rịn ra một tầng mồ hôi lấm tấm. - Cảm thấy thế nào? Tốt hơn chút nào không? Giang Tinh Thần hỏi. - Khỏe hơn rất nhiều! Thân thể rất ấm áp! Nói chuyện cũng không cố hết sức giống lúc trước nữa! Mị Nhi gật gật đầu. - Vậy thì tốt! Giang Tinh Thần nở nụ cười, rồi xoa xoa đầu Mị Nhi, nói: - Không bao lâu nữa, muội sẽ lại “vui vẻ loi choi” như lúc trước thôi! - Ca ca! Mị Nhi bất mãn nói dỗi một tiếng, cái gì gọi là vui vẻ “vui vẻ loi choi” chứ. Thân thể tiểu nha đầu chuyển biến tốt, tâm trạng Giang Tinh Thần cũng cảm thấy rất thoải mái, hắn vỗ vỗ đầu Mị Nhi lần nữa, định đứng dậy trở vào bếp thu dọn một chút. Nhưng hắn vừa mới đứng dậy, tiểu nha đầu đã gọi hắn lại, nói: - Ca ca, nấu thêm chút nước nóng đi, muội muốn đi tắm! Cơ thể nhớp nhúa thật khó chịu! - Tắm sao?! Giang Tinh Thần hơi sửng sốt, hỏi: - Bây giờ muội có sức để giơ tay lên sao? - Có chứ! Mị Nhi thử một chút, cái miệng nhỏ nhắn chu lên. Sau khi uống thuốc, nàng cảm thấy khỏe hơn rất nhiều, cho rằng đã có thể vận động. Nhưng ai ngờ vẫn chưa được, nàng không khỏi uể oải nói: - Vẫn chưa có sức lực! - Không sao! Ca ca tắm cho ngươi! Giang Tinh Thân cười, ôn nhu nói. - A Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mị Nhi đỏ bừng lên thẹn thùng, giơ tay chặn lại nói: - Không cần đâu. ca ca! - Có cái gì phải xấu hổ! Ta là ca ca muội. Giang Tinh Thần gõ nhẹ đầu Mị Nhi một cái, rồi cười giễu nói: - Lại nói, thân thể muội gầy như cọng giá đỗ vậy, có thể thấy được cái gì hay ho chứ! - Hừ! Mị Nhi lập tức nhướng mày, nàng không biết cọng giá đỗ là cái gì, nhưng thân thể mình nàng lại rất rõ ràng, dĩ nhiên biết ca ca dùng từ đó để hình dung cũng không phải tốt đẹp gì. - Còn nói không có cái gì hay ho, lúc ở Tử Kinh Dong Binh Đoàn, ca ca chẳng hôn ta thật lâu là gì, hôn hết cái này đến cái khác! Mị Nhi bất chợt nói ra một câu. - Ách! Giang Tinh Thần bị câu nói này khiến cho choáng váng, lảo đảo sém quỵ xuống đất. - Đó mà là hôn muội sao, đầu óc tiểu nha đầu muội chứa thứ gì vậy... Giang Tinh Thần trán nổi gân xanh, chỉ chỉ Mị Nhi hồi lâu, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là xoay người đi ra ngoài. - Ha ha! Thấy Giang Tinh Thần chịu thua bỏ chạy, con ngươi tiểu nha đầu linh động xoay chuyên, lộ ra nụ cười vô cùng vui vė... Hơi nước tràn ngập, nhiệt độ trong phòng cũng theo đó tăng lên, Giang Tinh Thần cầm cái gáo gỗ tự chế múc nước, từ từ xối lên người tiểu nha đầu. Vừa nãy Giang Tinh Thần gọi tiểu nha đầu là cọng giá, còn tỏ vẻ giễu cợt. Lúc này tắm cho nàng mới nhìn ra, thân thể tiểu nha đầu ngay cả cọng giá cũng không bằng, đáng lẽ ra một cô gái 13 tuổi đã bắt đầu trổ mã, nhưng nàng thì trông vẫn như em bé vậy, thân thể gầy như que củi, căn bản không có bao nhiêu thịt. - Thật không biết trong ba năm qua, tiểu nha đầu đã chịu biết bao nhiêu khổ sở, thật tội nghiệp... Trong lòng Giang Tinh Thần chua xót. Mị Nhi thì hoàn toàn khác hẳn lúc trước, đầu cúi xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, không nói câu nào. Tuy xấu hổ, nhưng lúc này trong lòng Mị Nhi lại rất bình yên và hưởng thụ. Đã nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên có người tắm cho mình, mà người này, lại là ca ca mà mình hiểu rõ nhất! Thậm chí nàng còn thầm hy vọng, giây phút này vĩnh viễn ngưng lại vậy... Nhưng hy vọng của Mị Nhi không có khả năng trở thành hiện thực được, dù sao đi nữa nàng cũng là một cô gái. Giang Tinh Thần không thể nào cọ rửa toàn thân cho nàng, chỉ rửa sơ qua cặn mồ hôi đọng lại trên người mà thôi, chủ yếu là để cho nàng cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái là được rồi. Lau lau sạch sẽ, rồi mặc áo lót cho Mị Nhi xong. Giang Tinh Thân liền ôm nàng đến bên giường, đắp chăn lại, lúc này mới đi rót nước dọn dẹp. Ngay khi hắn đang thu dọn, hâm nóng lại bánh và thịt hôm qua Mị Nhi chưa ăn. chuẩn bị dọn cơm, thì Tôn Tam Cường tới!