Chương 39 Ca ca sau này kêu là Giang Tinh Thần
Giang Tinh Thần chạy về tới nhà, vừa qua buổi trưa. Vừa đây cổng, hắn đã nghe một mùi cháy khét.
- Hả?
Giang Tinh Thần hơi kinh ngạc một chút, lập tức liền hiểu, sải bước đi vào phòng bếp. Không cần hỏi cũng biết tiểu nha đầu đang nấu cơm.
Đẩy ra cửa phòng bếp, Giang Tinh Thần liền thấy Mị Nhi đang bận rộn nhào bột mì, trên trán rịn ra lớp lớp mồ hôi mịn. Bên cạnh bếp lò đặt 3 miếng bánh nướng không ra hình dáng gì, bất quá phía trên cháy đen khắp nơi, hiển nhiên đều nướng quá sát lửa.
Nghe tiếng mở cửa, Mị Nhi nghiêng đầu nhìn lại, thấy là Giang Tinh Thần, kinh ngạc hỏi: - Ca ca hôm nay sao về sớm như vậy?
- Chuyện xong xuôi, dĩ nhiên quay về!
Xoay người đóng cửa phòng, Giang Tinh Thần đi tới trước mặt Mị Nhi, nhẹ lau mồ hôi trên trán nàng, nói:
- Không phải đã để lại tiền cho muội mua đồ ăn sao, thế nào còn phải nấu cơm! Trời lạnh như thế này, muội cũng không biết chú ý, để toát mồ hôi như thế, lỡ bị nhiễm gió lạnh thì sao?
- Ca ca, bệnh của Mị Nhi đã khỏe, thân thể không có vấn đề. Sau này ca ca ở bên ngoài kiếm tiền nuôi gia đình, trở về cũng không cần bận việc, mọi chuyện trong nhà muội đều làm được!
Mị Nhi có chút chột dạ cười cười, nhỏ giọng nói.
- Ai nói thân thể của muội khỏe, không nên cảm thấy không sao rồi không thèm để ý! Tường thúc nói thân thể của muội cần điều dưỡng thời gian dài. Còn nói có thể làm việc trong nhà... nấu cơm muội cũng làm được sao?
Giang Tinh Thần ngoài miệng quở trách, nhưng bàn tay lại vỗ nhẹ đỉnh đầu Mị Nhi, trong mắt cũng lộ ra ý đau lòng. Hắn hiểu rất rõ trong lòng tiểu cô nương, bất kể là điên điên nói giỡn đùa giỡn với mình, hay là lo liệu chuyện trong nhà, nói đến cùng cũng là để tăng lên cảm giác có mình tồn tại, ý nghĩ của nàng là sợ hãi mình không có tồn tại trong nhà này.
Mà hết thảy căn nguyên chuyện này, chính là nội tâm của nàng nhạy cảm, nhiều năm cô độc đã làm nàng luôn không tự chủ biểu hiện mình ở trước mặt Giang Tinh Thần, thậm chí đã tạo thành thói quen...
Nghe ca ca nói nấu cơm, Mị Nhi nhìn thoáng qua bánh nướng trên bếp lò, sắc mặt ửng đỏ, cúi đầu nói lầm bầm:
- Không phải là ta đang học nấu nướng sao. Ba năm trước, không phải đều là ta nấu cơm sao.
Giang Tinh Thần ngồi xổm xuống, nhéo nhéo khuôn mặt trắng noãn của Mị Nhi, dịu dàng nói:
- Ba năm này, vẫn luôn là Mị Nhi chăm sóc ca ca! Lúc ca ca ăn thuốc giả bị thương, Mị Nhi ngủ dưới đất nhường giường cho ca ca, còn đi ra ngoài làm việc khổ kiếm tiền, bệnh của muội cũng vì vừa khổ vừa mệt như Vậy mà ra... Hiện tại Mị Nhi bị bệnh, dĩ nhiên ca ca nên chăm sóc muội! Nếu như muội thật muốn trông nom nhà cửa, thì hãy mau chóng dưỡng bệnh cho khỏe hẳn, rồi muội muốn làm gì, ca ca đều sẽ ủng hộ muội!
Nghe Giang Tinh Thần nói, ánh mắt của Mị Nhi càng ngày càng đỏ, nước mắt không tự chủ nhỏ giọt xuống.
- Tại sao khóc rồi! Không phải bởi vì mình làm cơm không tốt chứ... để ta nếm thử!
Giang Tinh Thần dùng ngón cái nhẹ nhàng lau nước mắt cho tiểu cô nương, rồi xoay tay cầm lên một miếng bánh, xé một mảnh cho vào miệng.
- Ừm... hình dáng tuy rằng khó coi, mùi vị cũng không tệ! Tốt hơn nhiều so với lần trước cho ta ăn món chưa chín kia!
Giang Tinh Thần làm ra vẻ hài lòng, dùng sức nhai nuốt, tiếp đó lại xé một mảnh cho vào trong miệng.
Mị Nhi ngừng rơi nước mắt, chớp chớp mắt, nhìn miếng bánh nướng biến thành đen, lại nhìn Giang Tinh Thần dùng sức nhai nuốt, lộ ra vẻ nghi ngờ, sau đó từ từ đưa tay ra xé một miếng nhỏ cho vào miệng!
“Phì phì phì...” Mị Nhi giựt miếng bánh trong tay Giang Tinh Thần lớn tiếng nói: - Ca ca không cần ăn!
- A a... Tiểu nha đầu, đừng khóc! Giang Tinh Thân cười hì hì nói.
- Đáng ghét!
Mị Nhi nũng nịu, đánh nhẹ trên cánh tay Giang Tinh Thần, sau đó bổ nhào tới trước, ôm lấy cổ, gác cằm trên bờ vai của hắn.
Ca ca vì an ủi nàng, đã ăn miếng bánh nướng đắng ngét kia, làm nàng hết sức cảm động, tình cảm sâu kín trong lòng trào lên, liền dùng phương thức này để tiết ra.
Giang Tinh Thần sững sờ một thoáng, sau đó khép cánh tay lại ôm thân hình nho nhỏ của Mị Nhi...
Thật lâu sau, Giang Tinh Thần vỗ vỗ lưng Mị Nhi, nhỏ giọng nói: - Ca ca cho muội xem cái này!
- Cái gì? Mị Nhi dường như không nghe rõ, nhích ra vòng tay Giang Tinh Thần, nghi hoặc nhìn hắn.
Sau đó, trước mắt nàng liền xuất hiện một tấm thẻ màu vàng nhạt, phía trên viết bốn chữ rõ ràng: Nam Tước Tam Đẳng.
- Đây là... Mị Nhi đồng tử chợt co rụt lại, ánh mắt mở thật lớn, vẻ vui sướng trên mặt càng lúc càng nhiều.
- Ca ca nghiên cứu ra phương pháp may miệng vết thương, làm ra cống hiến lớn cho đế quốc, liên tiếp thăng lên hai cấp! Đây là thẻ bài thân phận Định Bắc Hầu tạm thời cấp cho ca ca, khoảng mười ngày sau, đúng dịp Dự tuyển ca vũ tân niên sẽ chính thức xác định thân phận Nam tước tam đẳng của ca ca!
- Ca ca! Điều này có phải nói, chúng ta...
Mị Nhi lúc này có lối suy nghĩ hơi chậm một chút, từ từ đưa tay cầm lấy thẻ bài thân phận, nhìn chằm chằm bốn chữ kia, sờ nhẹ, dường như sợ đó là cảnh trong mơ.
- Không sai! Chúng ta sắp lấy lại lãnh địa, chỉ còn kém một một bước!
Giang Tinh Thân xác nhận.
- Thật tốt quá! Mi Nhi hoan hô, toàn thân bao phủ trong niềm vui sướng. Lúc này nàng mới hoàn toàn xác định, đây không phải là cảnh trong mơ, ca ca thật sự đã lấy được tước vị.
Nhớ lại khi mình bệnh nặng ca ca hứa hẹn với mình, tiểu nha đầu không nhịn được lại ôm chầm lấy Giang Tinh Thần, quá vui mừng mà khóc. Trong tay còn nắm chặt thẻ bài thân phận tạm thời, như là đang cầm vật quý báu nhất, sợ mới lỏng tay sẽ bị mất đi.
“Ôi!” Giang Tinh Thần chớp chớp mắt, có chút kỳ quái: “Lần này tại sao tiểu nha đầu không có điên điên!”
Một hồi lâu, Mị Nhi mới dần dần bình tĩnh lại, phát hiện mình đang áp sát trong lòng ca ca, gương mặt nhỏ đỏ lên, ngượng ngùng cười cười, vội vàng đứng lên, sau đó hí hửng cầm thẻ bài thân phận cẩn thận quan sát.
Mà khi nàng đưa thẻ bài thân phận lên ngay mặt, khuôn mặt nhỏ nhăn lại đột nhiên cứng đờ, kinh hoảng hỏi: - Ca ca, tấm thẻ này không phải ca ca?
- Ai nói không phải, ca ca đổi tên mà thôi! Giang Tinh Thần hết sức bình thản nói.
- Đổi tên? Mị Nhi có vẻ nghi ngờ, lại hỏi: - Tại sao?
- Bởi vì ca ca thích ngắm sao trên bầu trời, cho nên mới đổi tên là Giang Tinh Thần!
- Gạt người! Trước kia lúc muội tìm ca ca cùng đi ngắm sao với muội, ca ca luôn nói ghét nhất là ngôi sao!
Giang Tinh Thần lập tức nổi gân đen đầy đầu, hắn nào biêt trước kia còn có một màn như vậy chứ!
- Trước kia không thích, hiện tại thích! Muội cũng thấy đấy, ca ca đã trở thành không giống với trước kia. Tiểu nha đầu! Hãy nhớ kỹ, sau này ca ca tên là Giang Tinh Thần!
Trong lúc nhất thời không viện cớ được, Giang Tinh Thần liền tìm lý do cưỡng ép, còn dùng giọng nói cực kỳ cường thế.
- Như vậy à!
Kỳ quái là không ngờ Mị Nhi không có hỏi tới ngược lại lộ ra nụ cười ngọt ngào, ánh mắt cũng đảo lên:
- Ca ca không phải là biết Mị Nhi thích ngắm sao, nên mới sửa lại cái tên này chứ...
- Cái này... Coi là vậy đi! Giang Tinh Thần ấp úng nói.
- Hì hì, ca ca thật tốt! Mị Nhi cười nói ngọt ngào, ánh mắt lại bắt đầu sáng lên.
Vừa thấy bộ dáng tiểu nha đầu như thế, Giang Tinh Thần vội vàng thối lui ra sau một bước nói:
- Được rồi, ca ca đi nấu cơm, ăn xong rồi dẫn muội đi xem biểu diễn ca múa!
- A!
Mị Nhi dường như không có nghe câu nói của Giang Tinh Thần, ôm thẻ bài thân phận vào lòng cười a a. Qua chừng một phút, mới phản ứng kêu lên: - A ha! Đi xem biểu diễn ca múa, thật ư?
- Giả! Giang Tinh Thần nói ra vẻ giận dỗi, nhẹ gõ đầu nàng một cái, đứng dậy đến bếp lò nấu cơm.
Mị Nhi hất hất khuôn mặt nhỏ nhắn, thè lưỡi sau bóng lưng Giang Tinh Thần, tiếp đó lại hí hửng đi tới bên cạnh hắn, nhìn xem hắn nấu cơm.
- Đúng rồi, Tiền Phong, Chu Hùng đâu? Giang Tinh Thần chợt nhớ lại, ở cửa không thấy hai người.
- Trời lạnh như thế, muội thấy hai vị thúc thúc đứng ở cửa rất lạnh, nên mời họ vào trong phòng rồi!
- Nha đầu này... Giang Tinh Thân kìm lòng không đặng đưa tay xoa xoa đầu nàng.
- A! Trên tay ca ca đều là bột mì... Tiểu nha đầu kinh hô một tiếng, vội vàng tránh ra, cúi đầu phủi phủi; Giang Tinh Thần cười ha hả.
Một lát sau, bánh nướng xong, Giang Tinh Thần cùng Mị Nhi ra phòng bếp, đi lên phòng.
Vừa vào phòng, Giang Tinh Thần sửng sốt, hai người Tiền Phong, Chu Hùng đang chơi cờ năm quân, bộ dáng tập trung tinh thần kia, khó trách động tĩnh từ phòng bếp lớn như vậy cũng không nghe.
“Khụ!” Giang Tinh Thần tằng hắng một tiếng, lúc này hai người mới bừng tỉnh.
- Giang thiếu gia về sớm như vậy!
Hai người vội vàng đứng dậy, gương mặt hoảng loạn. Tôn Tam Cường bảo bọn họ tới là chờ sai phái, kết quả bọn họ lại chơi đùa thoải mái, chuyện này nếu làm cho Giang thiếu gia không hài lòng, đúng là bọn họ gặp xui xẻo rồi.
- Không sao!
Giang Tinh Thần phất tay áo, gọi hai người:
- Mới vừa nướng bánh, cùng ăn đi, ăn xong chúng ta đi ra ngoài một chuyến!
- Dạ!
Thấy Giang Tinh Thần không có tức giận, hai người vội vàng lên tiếng. Thật ra bọn họ lớn gan như vậy, có một phần lớn nguyên nhân là biết bản tánh ôn hòa của Giang Tinh Thần.
Cơm nước xong, hai người Tiền Phong điều khiển xe ngựa, chở Giang Tinh Thân cùng Mị Nhi chạy thăng tới hội trường ca vũ.
Hội trường ca vũ là một dãy nhà lớn nhất Hồng Nguyên Thành, bên trong có thể chứa một ngàn người, do thế gia kiến trúc nổi danh nhất đế quốc xây dựng, cuối cùng mất hai năm mới xây thành. Vị trí nằm giữa khu quý tộc và thành bắc khu tụ tập lính đánh thuê... Giang Tinh Thần đã từng thấy qua từ rất xa.
Đi tới hội trường, vừa vặn vừa mới mở màn, là hai ca vũ đoàn học viên của Học Viện Đê Quốc thành lập, không có danh tiếng gì, giá vé cũng không cao lắm, chỉ một hoàng tinh tệ.
Mua phiếu đi vào trong, Giang Tinh Thần kinh ngạc phát hiện, người xem biểu diễn ca múa đúng là không ít, chỗ ngồi trong sân ít nhất đã ngồi đầy tám thành.
Mà ở phía trước nhất, thì hình dáng tương tự như sân khấu kịch, cao hơn mặt đất gần tới hai thước, mấy thiếu nữ đang ở phía trên ca múa.
Tìm được chỗ ngồi. tiểu nha đầu liền hưng phấn bừng bừng, ánh mắt nhìn chăm chăm trên đài.
Giang Tinh Thần lại nhíu nhíu mày, bọn họ tới chậm, vị trí ở gần sau chót, hội trường gần cả ngàn người, vị trí phía sau không nghe rõ trên đài hát thứ gì.
Xem một hồi, Giang Tinh Thần liền buồn ngủ, mấy thiếu nữ này biểu diễn, không khác lắm so với Uyển Nhu tập luyện, động tác vũ điệu tuy rằng không giống nhau, nhưng tư thế cơ bản thì không có gì thay đổi. Giai điệu tiếng ca tuy rằng bất đồng, nhưng cũng không tạo cảm giác gì... hơn nữa hắn ở phía sau, nghe giống như tiếng rên của người ốm.
Suốt hai tiếng, hai ca vũ đoàn thay phiên lên sân khấu, mỗi một tiết mục diễn xong, là một tràng tiếng vỗ tay. Tiểu nha đầu cũng hưng phấn vỗ tay theo, sau đó lại nghiêm túc theo dõi.
Giang Tinh Thần tuy rằng cảm thấy buồn tẻ vô vị, nhưng Mị Nhi xem cao hứng là được rồi, vốn mục đích là để tiểu nha đầu vui vẻ!
Sau khi diễn xuất kết thúc, ngồi trên xe ngựa trở về, trên mặt tiểu nha đầu còn ửng đỏ vì hưng phấn, líu lo nói với Giang Tinh Thần tiết mục ca múa nào hay nhất, dáng người nào múa đẹp nhất.
Giang Tinh Thần bĩu môi, nói: - Có gì hay ho đâu, mai mốt ca ca diễn cho muội xem, còn hay hơn nhiều so với các nàng!
Mị Nhi nghe nói tròng mắt thoáng cái trợn tròn xoe, kinh ngạc nói: - Ca ca, ca múa đều là các cô gái biểu diễn!
- Ái chà! Giang Tinh Thân Sửng sốt, có chút lúng túng hỏi: - Không có người nam biểu diễn sao?
- Đúng vậy!
Mị Nhi gật gật đầu, nói:
- Tất cả ca vũ đoàn đều không có nam! Ca ca nghĩ xem nam nhân múa may sao có thể đẹp được!
Nghe nói lời ấy, nhất thời Giang Tinh Thần chợt động trong lòng...
oOo- - - - -