Chương 47 Cổ vũ cộng minh
Hôm nay trang phục Uyển Nhu mặc chính là một bộ quần áo đỏ rực, nai nịt gọn gàng, do Giang Tinh Thần tự thiết kế, hoàn toàn bỏ qua loại quần áo truyền thống, làm cho những đường cong hoàn mỹ của nàng được hiển lộ rõ ràng. Lúc này toàn thân Uyển Nhu chuyển động tựa như một ngọn đuốc sống.
2 chiếc dùi trống liên tiếp đánh lên hai mặt trống to rất có tiết tấu, lại phối hợp với vóc người bốc lửa, tóc dài tung bay của nàng, loại cảm thụ vừa nghe vừa nhìn này, khiến mọi người đều mở to mắt quan sát, khí thế lúc trước chẳng nhưng không rút đi, mà ngược lại càng bị nhịp trống khiến cho hưng phần tăng cao.
- Thùng thùng thùng! Cắc cắc! Thùng thùng thùng thùng thùng...
Tiếng trống xen kẽ với tiếng “cắc cắc” đánh vào hai bên mép trống, khiến đoạn nhạc dạo này biểu hiện ra âm luật cực mạnh.
Những người dưới đài căn bản đã không khống chế nổi thân thể của mình nữa, đồng loạt lắc lư theo tiết tấu.
Định Bắc Hầu ở hàng đầu ngoác miệng cười tươi như hoa, dưới chân không ngừng nhịp nhịp, đầu cũng gật gật theo nhịp.
Bên cạnh, bảy đại quân đoàn trưởng cũng đều giống như vậy, ngay cả Đường Sơ Tuyết cũng không tự chủ được nhẹ nhàng gật gật đầu theo nhịp.
Mấy vị giám khảo mặt đầy hưởng thụ, bàn tay gõ nhịp lên lưng ghế dựa, đối với đoạn nhạc dạo này hài lòng đến cực điểm.
Mạt Hồng Tiêm ở dãy ghế thứ hai nhìn chằm chằm lên đài, khẽ há hốc miệng:
- Không ngờ Uyển Nhu vẫn còn một mặt như vậy, quả thực... rất đẹp trai a!
Nhị ca ở bên cạnh vừa gật đầu, lắc người theo nhịp, vừa vỗ vỗ vai Mạt Hồng Tiêm:
- Lão đại, người đang chảy nước miếng!
- A!
Mạt Hồng Tiêm vội vàng lau miệng, quả nhiên lau được một ít nước miếng, lúng túng cúi đầu xuống.
Mà trên đài lúc này, Giang Tinh Thần đang không được hài lòng lắm với tràng diện này, dùi trống trong tay liền chỉ xuống dưới.
Mị Nhi lập tức cười híp mắt, hai tay vỗ vỗ theo tiết tấu.
- Bốp! Bốp! Bốp! Bốp...
Động tác của Mị Nhi lập tức kéo theo Mạt Hồng Tiêm, Nhị ca, lão Tứ, Triệu Đan Thanh... bên cạnh cùng hưởng ứng.
Người xem sau khi điên cuồng hét lên phát tiết, cảm thấy dường như vẫn thiếu thiếu cái gì đó, lúc này vừa nghe tiếng vỗ tay, toàn bộ lập tức hưởng ứng theo.
Không thể không nói, cảm giác đối với tiết tấu của con người quả thực chính là bẩm sinh, tiếng vỗ tay theo nhịp vang dội khắp toàn trường, không hẹn mà rất cùng nhịp với tiếng trống của Uyên Nhu.
Những người hàng đầu lần nữa quay lại, không cần nói đến Định Bắc Hầu cùng bảy đại quân đoàn trưởng, ngay cả mấy vị giám khảo không ngờ cũng hiện lên vẻ ghen tỵ, mức độ được hưởng ứng như vậy, cả đời bọn họ cũng chưa thấy qua.
Phía sau sân khấu, những ca vũ đoàn khác đều lác cả mắt! Các nàng làm gì đã thấy qua tràng diện như vậy chứ, vừa rồi đã điên cuồng hưởng ứng hét lên, lúc này lại đồng loạt vỗ tay theo nhịp, ngay cả vũ đoàn Huyện Phi từng trải qua biểu diễn ở đế đô cũng chưa từng thấy qua tràng diện hoành tráng như vậy.
Nhưng mà, cho dù các nàng có ghen tỵ như thế nào đi nữa, cũng không thể không thừa nhận, màn múa trống của Uyển Nhu trên đài quả thực quá phong cách, các nàng đều hận không thể đi lên thay thế.
Không biết ai là người vỗ tay trước, rất nhanh, ngay cả các cô gái chuẩn bị biểu diễn ở hậu trường cũng không tự chủ được vỗ tay theo.
Đoàn trưởng các ca vũ đoàn vốn là quan hệ cạnh tranh, nhưng lúc này liếc nhìn nhau, đều khẽ thở dài. Đã có một nhạc khúc chưa từng có như vậy, tiếp theo các nàng còn diễn như thế nào chứ…
Trên đài, tâm tình Uyển Nhu đang thăng hoa, đây đúng là cảm giác nàng thích nhất, động tác múa trống không khỏi càng thêm có lực.
Theo tâm tình thăng hoa, toàn thân Uyển Nhu đều đang hưng phấn bay múa, hai dùi trống trong tay xoay tròn, không ngừng đánh xuống, thể hiện kỹ xảo cực cao. Tiết tấu tiếng trống cực mạnh kéo theo tâm tình mọi người càng dâng cao.
Mà lúc này, Mị Nhị phía dưới lại bắt đầu phát ra từng tiếng hô trong veo:
- Hêy hô! Hêy hô! Hêy hô! Hêy hô!...
Vẫn là trình tự vừa rồi, đầu tiên là Mạt Hồng Tiêm, tiếp theo là Nhị ca, lão Tứ, Triệu Đan Thanh, Tôn Tam Cường, sau đó lan truyền ra khắp tất cả mọi người.
- Bốp! Bốp! Bốp! Bốp! Hey hộ! Hey ho! Hey hộ! Hey hô!...
Tiếng vỗ tay cùng tiếng hộ của mọi người đồng thanh phát ra rất chỉnh tề, phối hợp với nhịp trống, lần nữa lại nhấc lên cao trào!
Những người xem ở tận cuối sân khấu căn bản thấy không rõ hiệu ứng sân khấu, nhưng cũng không chút ảnh hưởng đến tâm tình bọn họ phát tiết ra. Mà những người ở bên ngoài dự tuyển tràng không thể tiến vào được thì đều đang hoàn toàn bối rối, tất cả đều đang hỏi thăm xem bên trong đến cùng đang xảy ra chuyện gì.
- Bên trong xảy ra chuyện gì vậy, sao động tĩnh lại lớn như vậy chứ?
- Không biết! Nhưng hình như là do nhạc khúc thứ hai đang biểu diễn, khiến người xem đều đang vỗ tay hoan hô thì phải!
- Không phải chứ, một nhạc khúc mà thời gian hoan hô lại dài như vậy sao... Rốt cuộc là đang diễn là cái gì chứ?
- Đừng làm phiền ta, ta cũng đang muốn biết đó là tiết mục gì đây...
Đúng lúc này, tiếng vỗ tay cùng tiếng hô chợt im bặt, một hồi trống liên tiếp lại truyền ra.
Trên đài, Uyển Nhu biểu diễn đã xong, Giang Tinh Thần lại lần nữa tiến lên, mạnh mẽ gióng trống tiếp nối.
- Thùng thùng thùng thùng thùng...
Người xem thấy Uyển Nhu lui về sau, vừa mới dừng, trống to lại lập tức vang lên át hết tất cả âm thanh khác.
- ( ) Để biển trời ngưng tụ năng lượng cho ta, đi khai thiên lập địa, xông pha thực hiện lý tưởng! Dâng lên khí phách đối mặt với sóng cả dữ dội, đối mặt với trời xanh rộng lớn, ta là Nam Nhi Đương Tự Cường ( )!
Thanh âm cao vút, tựa như xuyên thấu trời cao, chấn động màng tại mỗi người. Mỗi người đều có lý tưởng, đều có mộng tưởng của mình, mà ca từ của câu này lại càng thêm khí phách ngút trời, lập tức lôi cuốn tất cả mọi người hưởng ứng.
Toàn bộ người xem bị Uyển Nhu khiến cho hưng phấn vừa rồi, trong nháy mắt lại bị Giang Tinh Thần chuyển hóa thành hào khí vạn trượng!
- ( )Ưỡn ngực nâng bước, mọi người làm trụ cột quốc gia, làm hảo hán, dùng nhiệt huyết tràn đây của bản thân, bước lên đỉnh vinh quang! Làm một trang hảo hán, nhiệt huyết sục sôi hơn cả ánh mặt trời ( )!
Câu ca này vừa vang lên, trong nháy mắt nhạc khúc lại bước lên một tầng cao mới, lý tưởng là cái gì, chính là làm trụ cột của quốc gia!
Mấy vị giám khảo vốn đang cưỡng chế tâm tình, sau khi nghe được, cũng... không thể khống chế nổi nữa, đứng phắt dậy! Bọn họ quả thực không nghĩ tới, bố cục một ca khúc, chẳng những hoàn toàn thay đổi phong cách truyền thống, lại còn liên hệ với cả đế quốc. Khích lệ, nhiệt huyết, thúc dục người ta phấn đấu vươn lên, một câu cuối cùng còn chỉ ra, mọi người phải làm trụ cột của quốc gia... Một nhạc khúc như vậy, nếu không chiến thắng thì bọn họ đều cảm thấy thật xin lỗi đế quốc.
Trên đài, giọng ca Giang Tinh Thần lần nữa cất cao:
-( ) Làm trang hảo hán, nhiệt huyết dâng trào...( )
Câu ca này hắn liên tiếp lập lại ba lần, lôi cuốn người xem dưới đài đồng loạt hát theo, từng người điên cuồng gào thét theo đến lạc cả giọng, nhưng cũng không ngăn nổi nhiệt huyết, hào khí, lý tưởng trong lòng mỗi người đang trào dâng
- ( ) So! Với! Ánh! Dương! Càng! Tỏa! Sáng...( )
Câu cuối cùng, dùi trống của Giang Tinh Thần và Uyển Nhu đồng thời đánh xuống, tiếng trống dày đặc khiến cho tràng cảnh sấm rền lại lần nữa tái hiện, nhưng lần này, thanh âm lại nhỏ dần, tựa như chậm rãi đi xa, khiến tâm tình mọi người từ từ ổn định lại.
Nhạc khúc “Nam Nhi Đương Tự Cường” hoàn thành, ngược lại trong sân lúc này trở nên yên lặng như tờ, mọi người vẫn còn đang chìm đắm trong ca khúc.
- Quyết chí tự cường, nam nhi không ngừng vươn lên, xông pha thực hiện lý tưởng...
Bài hát này, bất kể tiết tấu, làn điệu hay ca từ, đều lôi cuốn tất cả mọi người ở hiện trường hưởng ứng theo.
Bất kể là quý tộc hay bình dân, bất kể thân phận cao thấp ra sao, cũng phải có quyết tâm không ngừng phấn đấu vươn lên, chỉ vì lý tưởng trong lòng mỗi người.
- Trong tương lai, ta nhất định sẽ trở thành đoàn lính đánh thuê mạnh nhất Tử Kinh thành, phục vụ cho đế quốc!
Mạt Hồng Tiềm nắm chặt tay.
- Coi như không học được y thuật, ta cũng sẽ không từ bỏ!
Triệu Đan Thanh thầm hạ quyết tâm.
- Ta nhất định phải chấp chương gia tộc, lãnh đạo Tôn gia đi tới huy hoàng!
Tôn Tam Cường nheo mắt lại.
- Không thể kích hoạt Nguyên Tuyền thì sao chứ, không thể kế thừa tước vị thì sao chứ, đây là lý do ta sa sút sao! Quyết chí tự cường, không ngừng vươn lên mới đáng mặt hán tử, đáng mặt nam nhi!
Nhị ca cúi đầu, ánh mắt dần dần trở nên kiên định.
- Ta đã thành công bước ra bước thứ nhất, ước mơ đệ nhất ca vũ đoàn của đế quốc, tương lai nhất định có thể thực hiện được... không chỉ nam nhi mới phải tự cường, mà nữ nhi cũng có thể phấn đấu vì lý tưởng của mình!
Uyển Nhu nhìn về phía phụ thân, gật mạnh đầu.
Những con cháu quý tộc lúc này đều đang gào thét trong lòng:
- "Sau này sẽ không bao giờ... tiếp tục như vậy nữa, không thể tiếp tục dựa vào gia tộc để tận hưởng cuộc sống ấm áp nữa!
Mà trong tất cả mọi người, cảm xúc sâu sắc nhất lúc này, chính là những bình dân đang quan sát tại sau cùng, đặc biệt là những thiếu niên hơn mười tuổi kia, vẻ mặt kích động của bọn chúng đã hoàn toàn thay lời muốn nói.
- Trở thành quý tộc, không bao giờ... phải sống cuộc sống như vậy nữa, không bao giờ... phải ăn bánh bột đen mỗi ngày nữa, không bao giờ... phải ở trong căn nhà bẩn thỉu lạnh lẽo nữa... Tuy chúng ta sinh ra không có thân phận cao, nhưng chúng ta vẫn có thể phấn đấu! Nam Nhi Đương Tự Cường, vì lý tưởng mà phấn đấu...
Trên đài, Giang Tinh Thần cũng đang rất xúc động, nhạc khúc “Nam Nhi Đương Tự Cường” này chẳng những ảnh hưởng đến người xem, mà cũng ảnh hưởng đến chính hắn. Có thể nói, đây chính là lần bạo phát tình cảm lớn nhất của hắn từ sau khi tới Dị giới này! Từng hình ảnh sau hơn hai chục ngày hắn xuyên việt đến thế giới này, lần lượt hiện lên trong đầu. Sinh hoạt quẫn bách, Mị Nhi bệnh nặng, đêm tuyết bôn ba xin cứu mạng, lần lượt bị chặn ngoài cửa... Chiến đấu, phấn đấu, sau này tuyệt đối không thể để cho chuyện như vậy phát sinh nữa!
Tiếp theo, ánh mắt của hắn nhìn về xuống dưới đài, rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang hưng phấn đỏ lên kia...
Mà lúc này, Mị Nhi cũng đang hướng ánh mắt nhìn hắn, trong đôi mắt của tiểu nha đầu tỏ ra mơ màng:
- "Sau này ta phải giúp trợ ca ca xây dựng lãnh địa trở thành đệ nhất thế giới! Có xe chạy mà không cần ngựa, có loại hình biểu diễn còn hay hơn cả ca múa, ở nhà cũng đều là nhà cao tầng...”
Định Bắc Hầu, bảy đại quân đoàn trưởng, còn có mấy vị giám khảo ở hàng đầu hai mặt nhìn nhau, lúc này mới thật sự khiếp sợ.
Vừa rồi bạn cũng lâm vào không khí hào hùng tràn ngập kia, bị màn trống một mực lôi cuốn. Lúc này khi màn trống đã ngừng, quay đầu nhìn lại bọn họ mới phát hiện, nhạc khúc này còn làm được nhiều hơn thế nữa.
Chưa nói đến việc nhạc khúc này động viên người ta không ngừng phấn đấu vươn lên, chỉ riêng tác dụng của hai chiếc trống to đã không thể bỏ qua, việc ảnh hưởng đến tâm tình đối với quân đội mà nói chính là vô giá. Còn có một điểm quan trọng hơn mà vừa rồi bọn họ đều bỏ quên chính là, đây chính là tiết mục do nam nhân diễn xuất ca múa, hơn nữa còn thành công đến mức đó. Nói cách khác, truyền thống diễn xuất kiểu mẫu từ nay về sau sẽ bị thay đổi, ảnh hưởng này, so với hai chiếc trống kia còn muốn to lớn, sâu xa hơn...
Hơn 10 ngàn người dự tuyển bên trong sân đều yên lặng đến mức chấm rơi xuống cũng có thể nghe được. Khoảng hơn một phút sau, một tiếng vỗ tay vang lên mới đưa mọi người tỉnh lại.
Hàng đầu tiên, Đường Sơ Tuyết là người đầu tiên đứng lên vỗ tay, cười nói với Giang Tinh Thần trên đài:
- Vô cùng đặc sắc!
Tiếp theo, bảy đại quân đoàn trưởng, Định Bắc Hầu cũng đều đứng lên vỗ tay tán thưởng! Dãy thứ hai, Mạt Hồng Tiêm, Nhị ca, Triệu Đan Thanh, Tôn Tam Cường đều đưa tay phải giơ lên ngón cái hướng lên đài.
- Ca ca, người giỏi quá!
Tiểu nha đầu hưng phấn hô lên, hai bàn tay nhỏ bé dùng sức vỗ mạnh, khiến Giang Tinh Thần nhìn thấy cũng phải đau lòng.
Sau đó, toàn trường liền truyền ra tiếng vỗ tay mãnh liệt như sóng dậy sấm rền, như muốn xốc lên cả tường vây, kéo dài không dứt!