Chương 53 Trị thương đi câu cá
Triệu Đan Thanh bất thình lình chạy tới, không đầu không đuôi một câu nói, khiến Giang Tinh Thần có chút bối rối:
- Cứu người, cứu người nào, cha của huynh mới là y sư đây!
Không kịp cho suy nghĩ của hắn lắng xuống, hai gã đàn ông cao to trên xe ngựa, bế theo một người toàn thân là máu đi xuống.
- Là bọn hắn! Nhìn thấy hai gã đàn ông, Giang Tinh Thần lại sửng sốt:
- Đây không phải người rao bán Lão Thỏ của đoàn lính đánh thuê đó sao! Bọn họ cùng Triệu Đan Thanh có quen biết?
- Nhanh a, huynh đệ! Nhanh lên, hắn bị thương rất nặng, miệng vết thương đặc thù, chúng ta không may lại được!
Triệu Đan Thanh vừa thấy Giang Tinh Thần sững sờ, vội tiến lên trước, kéo hắn đi vào trong sân.
- Ừm!
Giang Tinh Thần giật mình tỉnh lại, lúc này mới chợt hiểu ra, đi vào cửa viện, bảo Mị Nhi đi lấy kim may và chỉ ruột dê.
Vào phòng, hai cái ghế nhập lại, Triệu Đan Thanh bảo hai gã đàn ông đặt người bị thương nằm sấp trên ghế, Giang Tinh Thần mới nhìn rõ được miệng vết thương, lập tức sắc mặt trắng bệch, tim đập rộn lên.
Vết thương trên lưng kẻ bị thương nằm ở vị trí gần ngang lưng, hai vết thương lớn có khoảng cách rất gần nhau, giống như bị hai con dao găm song song vạch ra vậy, tựa như muốn cắt miếng thịt ở giữa đi. Hơn nữa vết thương rất sâu, Giang Tinh Thần còn có thể mơ hô thấy được bộ phận nội tạng bên trong.
- Làm sao để bị thương tích như vậy, đây tuyệt đối không phải do đánh nhau với người ta tạo thành…
Giang Tinh Thần trong đầu lóe lên, hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm chế triệu chứng sợ máu của mình.
- Ca ca! Ca bị bệnh sợ máu, không được…
Mị Nhi sau khi đem kim chỉ đến cho ca ca, nhìn thấy sắc mặt của Giang Tinh Thần, dị thường lo lắng, vết thương như vậy, nàng nhìn thấy cũng muốn ói, sợ hãi khủng khiếp.
- Không sao! Muội không nên nhìn, vào bên trong đi! Giang Tinh Thần miễn cưỡng cười, phất phất tay.
Mị Nhi chu chu cái miệng nhỏ nhắn, bất đắc dĩ trốn vào sâu trong nhà, nàng thật sự sợ ca ca sẽ xảy ra vấn đề gì.
- Bọn họ ở dãy núi Phiêu Miểu bắt gặp Liệt Trảo Hổ cấp mười, vết thương này chính là bị Liệt Trảo Hổ quào trầy! Hai miệng vết thương khoảng cách quá gần, khâu lại một cái, liền sẽ ảnh hưởng cái còn lại, cũng chỉ có kỹ thuật của huynh làm được!
Triệu Đan Thanh giải thích một câu.
- Giang thiếu gia! Xin nhờ ngài!
Hai gã đàn ông hướng về phía Giang Tinh Thần sâu đậm khom người xuống.
- Liệt Trảo Hổ, khá lắm, thật là muốn cào rách thân thể con người a!
Giang Tinh Thần cảm thán một tiếng, một hơi chậm rãi thở ra, không nhiều lời nữa, một bên thay đổi cách hít thở, một bên cầm kim may lên, đốt lửa khử độc, xỏ dây sẵn, bắt tay khâu lại vết thương.
Hai vết thương song song, miếng thịt ở chính giữa nhất định phải giữ lại, Giang Tinh Thần cũng không dám nhắm mắt để khâu vết thương, chỉ một chút sơ sót, liền sẽ làm miếng thịt chính giữa hai vết thương bị xé rách.
Trong phòng yên tĩnh không một tiếng động, Giang Tinh Thần hai tay đã dính đầy máu, sắc mặt tái nhợt đến dọa người. Khâu may vết thương này, so với các vết dao cắt bình thường khó hơn gấp mấy lần, may lại cũng dị thường phức tạp, nếu như không có cách hít thở hóa giải, hắn đã sớm cầm cự không nổi...
Ước chừng 10 phút, hắn mới hoàn toàn khâu xong miệng vết thương, giữ lại được miếng thịt chính giữa hai vết thương kia.
- Xong rồi!
Giang Tinh Thần thở ra một hơi dài, quay đầu xông tới bên giường, cắm đầu lên giường.
- Ca ca!
Mị Nhi kinh hô một tiếng, vội vàng chạy tới, cố hết sức để hắn lên giường, sau đó liếc nhìn Triệu Đan Thanh một cái, đầy trách móc.
- Cái kia. Ta tưởng là, Giang huynh đệ có thể không nhìn vết thương mà vẫn may được chứ..
Triệu Đan Thanh bị Mị Nhi nhìn đến nỗi có chút ngượng ngùng, lúng túng giải thích, hắn cũng không ngờ đến cả Giang Tinh Thần xử lý cái vết thương này mà cũng lao lực như vậy, còn tưởng là hắn có thể không nhìn vết thương mà vẫn may được chứ. Chờ đến khi Giang Tinh Thần chính thức bắt tay vào, nói gì thì cũng đã muộn.
Hai gã đàn ông đắp thuốc cho lão đại của bọn họ xong, quay đầu nhìn Giang Tinh Thần nằm trên giường, mặt đầy nghi ngờ.
Nhưng mà, nghe thấy Triệu Đan Thanh nói Giang Tinh Thần bị sợ máu, hai người khóe miệng không nhịn được giật giật một cái. Sau đó, trong ánh mắt lại tràn đầy sự cảm kích…
Ban đêm, Giang Tinh Thần tỉnh lại, mở mắt liền thấy vẻ mặt lo lắng của Mị Nhi.
- Ca ca! Ca tỉnh lại rồi, cảm giác thế nào, còn khó chịu không?
Vừa thấy ca ca tỉnh lại, tiểu nha đầu liền không kịp chờ đợi hỏi.
Sự quan tâm của tiểu nha đầu, khiến Giang Tinh Thần cảm giác toàn thân tràn đầy ấm áp, cười lắc đầu một cái, giơ tay lên xoa xoa đỉnh đầu Mị Nhi:
- Không có gì, cái tật của ca ca, ngủ một giấc là khỏe thôi!
- Phù
Tiểu nha đầu thở phào nhẹ nhõm, tảng đá lớn trong lòng rơi xuống đất:
- Ca ca không sao thì tốt, muội đi nấu cơm!
- Triệu Đan Thanh bọn họ đầu, nói với hắn, người bị
thương tốt nhất đừng di chuyển... Trước hết cho người kia ở ở lại đây hai ngày đi!
Giang Tinh Thần nói, người đó bị thương tại phần eo, nếu như không chăm sóc cho tốt, tương lai sợ sẽ để lại hậu di chứng.
Mị Nhi chu chu cái miệng nhỏ, nói:
- Triệu đại ca bọn họ đã bắt tay, dọn dẹp xong nhà kho, đồ mới mua mấy ngày nay của chúng ta, đều bỏ vào chuồng ngựa đi!
- A a! Hắn cũng không phải khách khí!
Giang Tinh Thần nở nụ cười, đối đãi với bạn bè, hắn luôn luôn vô cùng chân thành, hết khả năng, giúp được liền giúp. Đây cũng là lý do hắn đi tới cái thế giới này, không tới một tháng ngắn ngủi, đã kết giao với Mạt Hồng Tiêm, Uyển Nhu mấy người bọn họ.
Có khi Mạt Hồng Tiêm, Uyển Nhu, Nhị ca bọn họ ngẫm nghĩ, quen biết với Giang Tinh Thần mới chỉ không tới một tháng, chính mình cũng cảm thấy kinh ngạc.
Cảm giác trong lòng bọn họ, hai bên giống như đã thân thuộc với nhau mấy năm vậy.
- Két! Cửa phòng mở ra, Triệu Đan Thanh đi vào, mặt đầy áy náy nói với Giang Tinh Thần:
- Huynh đệ, ta cũng không nghĩ tới…
- Được rồi! Đừng nói cái này!
Giang Tinh Thần cười phất phất tay áo, lúc này mới hỏi thăm Triệu Đan Thanh, làm thế nào mà quen biết với bọn họ.
Triệu Đan Thanh gãi gãi đầu, y y nha nha nói ra nguyên do.
Một dạo trước Triệu gia lại được cung cấp cho quân đoàn thứ bảy, lại cùng quân đội hợp tác, thành lập phân xưởng riêng biệt, khiến cho tiểu tử này có chút đắc ý vênh váo.
Kết quả là một lần lúc cùng với mấy con em quý tộc uống rượu, đã lớn tiếng khoe khoang, chỉ cần không phải là gãy tay gãy chân, thì không có thương tích bên ngoài nào mà Triệu Gia Dược Nghiệp không chữa khỏi.
Lời nói này của hắn, ngày hôm sau ngay tại giới quý tộc và các hiệu thuốc lớn lan truyền ra.
Linh Thảo Thính đẳng ba hiệu thuốc lớn, biết bọn họ có kỹ thuật khâu may, dĩ nhiên sẽ không biểu hiện gì. Nhưng các hiệu thuốc khác, lại cảm thấy Triệu Đan Thanh có chút khoác lác quá mức, cho dù Triệu Gia Dược Nghiệp của người hiện tại đang lớn mạnh, cũng không thể đắc ý như vậy, các ngươi vết thương bên ngoài gì cũng có thể chữa, chẳng phải là nói chúng ta không chữa được sao.
Kết quả, hôm nay xảy ra cái vết thương khó giải quyết này, người ta liền trực tiếp đây cho Triệu Gia Dược Nghiệp. Các ngươi không phải vết thương bên ngoài nào cũng có thể chữa khỏi sao, được rồi, chữa cái này đi! Chữa không khỏi, xem các ngươi làm sao còn mặt mũi để gặp người khác.
Nhìn thấy sắc mặt ửng đỏ của Triệu Đan Thanh, Giang Tinh Thần có chút dở khóc dở cười, thì ra tiểu tử này đắc ý thái quá nên gây ra chuyện mà!
- Dạy dỗ a, ví dụ thực tế a! Chơi ngông quả nhiên là không có kết cục tốt…
Giang Tinh Thần tự suy ngẫm bản thân một phen, bước xuống đi tới trước mặt Triệu Đan Thanh, vỗ vỗ vai của hắn, trầm giọng nói:
- Triệu huynh! Đã thấy chưa, sau này không nên chơi ngông nữa, chơi ngông là sẽ bị sét đánh!
- Khì khì!
Mị Nhi không nhịn được cười, lập tức bưng kín cái miệng nhỏ nhắn! Mặc dù chưa từng nghe qua cái từ này, nhưng liền suy nghĩ nguyên nhân hậu quả của câu chuyện, liền lập tức hiểu ra.
Nhìn Giang Tinh Thần cùng Mị Nhi đi ra khỏi cửa phòng, Triệu Đan Thanh chớp chớp mắt, lầm bầm:
- Chơi ngông...Ta...Ý gì... Hình như không phải từ ngữ gì tốt đẹp a…
Giang Tinh Thần đến nhà kho nhìn xem gã đàn ông một chút, đối phương đã khá hơn nhiều, nhưng vẫn chưa có sức nói chuyện. Lúc này hắn cũng nhìn thấy rõ tướng mạo của đối phương, chính là người đứng đầu của đám lính đánh thuê kia, người trước đây từng mua bán Lão Thỏ với mình!
Đêm hôm đó, sau khi Triệu Đan Thanh rời đi, Giang Tinh Thần cùng mọi người đơn giản ăn xong cơm tối, rất sớm liền đi nghỉ ngơi.
Một đêm trôi qua, người đàn ông bị thương khôi phục lại chút sức lực, đối với Giang Tinh Thần thiên ân vạn tạ, sau đó vùng vẫy muốn rời đi. Nhưng Giang Tinh Thần lại không cho, nếu như ngươi không đến tìm ta chữa thương thì thôi, nhưng đã tới mà không giúp người chữa cho khỏi, thì không có cách nào ăn nói với Triệu Đan Thanh, hiệu thuốc khắp thành đều đang chờ xem chuyện tiếu của tên này đây.
Hai gã đàn ông còn lại cũng khuyên giải, nói gì muội muội có các đội viên khác chăm sóc, không cần lo lắng, thuốc cũng không thiếu cái gì, Giang Tinh Thần nghe không hiểu ý nghĩa, nhưng cũng xem như đã đánh tan ý định rời đi của gã.
Sau đó, hắn gọi Mị Nhi:
- Mặc nhiều quần áo một chút, lát nữa ta dắt muội ra ngoài thành câu cá!
Gã đàn ông hiện tại cơ thể hư nhược quá, chỉ nhờ vào uống thuốc nhất định không được, phải tẩm bổ một chút! Cho nên, Giang Tinh Thần chuẩn bị hầm chút canh cá cho gã, để gã mau khôi phục thể lực, nói chung trong nhà có người ngoài vào ở, hắn cũng không quen!
Nếu như ở thế giới cũ, hắn sẽ không làm vậy! Vết thương chưa hoàn toàn lành lại, tốt nhất không nên ăn những thức ăn dễ phát. Nhưng thế giới này thì khác, những võ giả kia sức hồi phục rất mạnh, lại còn có thể dẫn nguyên khí vào cơ thể trợ giúp hồi phục. Mạt Hồng Tiêm buổi sáng khâu vết thương, xế chiều cũng đã ăn được gà ăn mày chứa nguyên khí rồi!
Quan trọng nhất, cũng phải dắt tiểu nha đầu đi ra ngoài chơi một chuyến. Mấy ngày nay không phải bận rộn Dự tuyển ca vũ, lại là chế tạo trống to, hoặc là đặt mua vật tư mang về lãnh địa! Lúc trước lời hắn đã hứa hẹn sẽ chơi đùa
cùng tiểu cô nương cũng không có thực hiện.
-A?
Vừa nghe đến câu cá, tiểu nha đầu sửng sốt một chút, kỳ quái hỏi:
- Ca ca! Hiện tại đang là mùa đông, sông đều đóng băng, chỗ nào còn có cá a?
- A a, ta có cách, nhanh đi!
Giang Tinh Thần vỗ vỗ đầu Mị Nhi.
- Được!
Thấy ca ca khẳng định như thế, tiểu nha đầu lập tức phấn chấn lên, điên mà điên chạy trở vào phòng. Giang Tinh Thần thì tranh thủ lúc Mị Nhi đi mặc thêm quần áo, vào trong bếp dùng bếp lò nhỏ, nhỏ lửa hâm nóng một vò nước, sau khi trở về sẽ có thể khử bỏ khí lạnh.
Một hồi không lâu, Mị Nhi thay xong quần áo, trong trong ngoài ngoài bao phủ mấy lớp, giống như một con chim cánh cụt con lảo đảo lắc lư đi ra.
Giang Tinh Thần cười ha hả, tiến lên dẫn Mị Nhi đi ra ngoài, bên ngoài Tiền Phong cùng Chu Hùng đều ở đó, hôm qua Giang Tinh Thần đã thông báo bọn họ chuẩn bị xe ngựa. Ra khỏi thành, đến bờ sông, Giang Tinh Thần liền bận rộn trên mặt băng giữa sông.
Nhìn thấy ca ca làm ra một cái hầm bằng nửa thước, sau đó lấy hỗn hợp bột mì và dầu làm thức ăn cho cá treo trên lưỡi câu, buộc lên dây gân thú rồi ném vào trong hầm. Mị Nhi không khỏi nghi ngờ hỏi:
- Ca ca, có thể được không...Như vậy thật có thể câu cá?
Bên cạnh Chu Hùng và Tiền Phong gương mặt cũng nghi ngờ, mùa đông đục hầm băng câu cá, đừng nói là thấy, nghe cũng chưa từng nghe qua.
- A a! Một hồi ngươi sẽ biết!
Giang Tinh Thần cười xoa xoa đỉnh đầu Mị Nhi.
Mặc dù không có cần câu, không có phao, cũng không có chì chìm xuống, nhưng tác dụng của Cảm Mân Trận cùng Minh Tri Trận, lại làm cho hắn có thể thoải mái nhận biết được tình hình chịu lực của dây gân thú cùng với rung động nhỏ nhất.
Chỉ một lát sau, Giang Tinh Thần chân mày giật một cái, tay phải bắt lấy dây gân thú kéo mạnh, la lớn:
- Mị Nhi, mau tới!
- Câu được rồi!
Tiểu nha đầu ngạc nhiên hoan hô một tiếng, tiến lên giúp ca ca bắt lấy dây gân thú…
Cũng trong lúc Giang Tinh Thần dắt Mị Nhi đi câu cá, một tiểu lão đầu trên người mặc áo dài vải bông cũ rách, trong tay đang cầm lấy hai cái bánh bao, vừa ăn, vừa cười đi vào Phân bộ quân đoàn thứ bảy.