← Quay lại trang sách

Chương 86 Có thể khởi công

Cuối cùng Giang Tinh Thần vẫn không nấu cơm cho bọn họ, qua lại hơn mười ngày, không ngủ không nghỉ trên đường tuyết suốt ba ngày, hắn quả thực không kham nổi.

Sau khi vào phòng, thấy được trứng dã trĩ vẫn còn khô ráo ấm áp bên cạnh, Giang Tinh Thần cười khổ gõ đầu Mị Nhi một cái, rồi liền cắm đầu lên giường ngáy o o. Hắn ngủ không còn biết trời đất gì nữa, ngay cả nằm mộng cũng không có, lúc tỉnh lại đã là đêm khuya, chỉ sợ là hắn đã ngủ hơn 20 tiếng. Giang Tinh Thần mở mắt ra, phát hiện đèn dầu trong phòng vẫn đang thắp, bên cạnh người có cảm giác ấm ấm. Hắn nghiêng đầu qua, liền thấy được Mị Nhi đang ngủ sát bên cạnh mình, một tay ôm búp bê, tay kia thì vẫn còn đang nắm ống tay áo của hắn. - Nha đầu này! Ngủ gì mà không cả tắt đèn... Vừa nghĩ tới đây, Giang Tinh Thần chợt nhớ lại, Mị Nhi đã từng nói, muốn mua cho mình một ngọn đèn dầu tốt nhất. - Chẳng lẽ trước kia ta thật rất sợ bóng tối? Giang Tinh Thần thầm nói một câu, trong lòng lại dâng lên cảm động. Nha đầu này vẫn luôn yên lặng chăm sóc cho mình! - Ca ca! Sau này không được bỏ Mị Nhi đi lâu như vậy nữa... Bên cạnh, Mị Nhi chợt lẩm bẩm lẩm bẩm nói một câu, sau đó xoay người năm cuộn tròn trong ngực hắn. - Không đầu, không đầu... Giang Tinh Thần dịu dàng nói, sau đó giơ tay lên chậm rãi vuốt tóc của nàng. Từ khi bệnh tình tiểu nha đầu chuyển biến tốt, đã rất lâu rồi không còn nói mớ nữa, có thể thấy được mười ngày qua tâm trạng của nàng có bao nhiêu khắc khoải mong đợi. Một lúc lâu sau, đợi cho Mị Nhi thở đều trở lại, lúc này Giang Tinh Thần mới dừng tay, kéo chăn qua khẽ đắp cho nàng, sau đó hắn chậm rãi ngồi dậy. Ngủ lâu như vậy hắn cũng có chút đói bụng, chuẩn bị đi vào bếp lấy chút đồ ăn.

Khoác thêm hai lớp áo da ở bên ngoài, Giang Tinh Thần đẩy cửa phòng, nhẹ thả bước đi về phía nhà bếp. Nhưng vừa mới ra khỏi cửa, bên tai hắn liền truyền đến giọng nói của lão gia tử khẽ hô lên: - Chiếu tướng! Ha ha, tiểu tử, đây gọi là mã hậu pháo, người thua! Ngay sau đó, là giọng nói của Triệu Đan Thanh: - Không tính! Vừa rồi ta vẫn chưa đi xong! - Cái gì mà không tính, hạ thú bất hoàn, chạm vào quân cờ nào thì phải đi quân đó, đây là quy tắc, hiểu không! Lão gia tử lớn tiếng khiển trách. - Nhưng vừa rồi ta ăn xe của ngươi, ngươi cũng đi lại đó thôi! Còn có, lúc nãy ngươi đây tốt, ta... - Được được được, nhường người đi lại một nước, không có lần sau đâu đó! Khóe miệng Giang Tinh Thần giật giật, quay đầu nhìn về - phía căn phòng của Lão gia tử, thầm nghĩ: - “Đã nửa đêm rồi mà vẫn còn đánh cờ, mức độ nghiện này cũng quá nặng đi... Triệu Đan Thanh chắc là vừa mới học xong, nhưng chơi cùng Lão gia tử dở tệ kia thì cũng không có vấn đề..." Nghĩ rồi, Giang Tinh Thần đi tới, lặng lẽ đẩy cửa tiến vào phòng. Nhưng 10 phút sau, Giang Tinh Thần mặt đen lại quay trở ra, hai người này quả thực là một đội chơi dở tệ, rõ ràng cờ đi vào ngay chân mà không thấy đường ăn, có thể chiếu tướng hết cờ cũng không nhìn ra, quả thực... Hơn nữa hai người này còn có một đặc điểm chung, chính là hay đi lại, thế nào cũng phải đi lại đến hết nước nghĩ ra mới coi như xong. - Hai người các ngươi cứ từ từ chơi đùa đi, coi như ta phục rồi, có bản lĩnh các người chơi đến sáng đi! Giang Tinh Thần vừa lẩm bẩm, vừa đi vào bếp... Sau khi ăn vài thứ, về tới trong phòng, Giang Tinh Thần lại lần nữa nằm xuống, kéo chăn cho Mị Nhi, mắt nhìn chòng chọc lên nóc nhà, thầm nhận định: - "Lần này ta trợ giúp quân đoàn thứ bảy đánh hạ Bình Quận Thành, xem như lập công lớn đi! Trước đó ta còn chữa được bệnh nan y! Nhưng cho dù là vậy thì muốn được phong thường khuếch trương lãnh địa cũng không dễ, hai cái công lao cộng lại chung quy vẫn chưa thể đổi lấy vạn mẫu đất hoang kia được...” - “Thanh Sơn Thôn chỉ là một khu vực thung lũng nhỏ bé, muốn phát triển thành bộ dáng như Mị Nhi tưởng tượng, quả thực chính là si tâm vọng tưởng. Với sản lượng thu được từ diện tích ruộng hiện tại, số còn lại sau khi nộp thuế cũng không đủ nuôi sống người trong thôn nữa là.” Nếu như vấn đề ăn cũng không giải quyết được, thì còn nói gì đến phát triển, cũng không thể dựa vào số tiền tự mình kiếm được mà nuôi cả thôn làng được, nếu vậy bọn họ sẽ thành cái gì chứ, không bao lâu sẽ sinh ra tính ỷ lại ngay.” - "Ngày mai lại viết cho Hầu gia một bức thư, hỏi thứ xem có hy vọng hay không..." Trong đầu không ngừng suy nghĩ miên man, bất tri giác Giang Tinh Thần lại chìm vào giấc ngủ. Sáng sớm hôm sau, Giang Tinh Thần vừa bước ra khỏi phòng, khóe miệng lập tức giật giật, hắn vẫn còn nghe được âm thanh Lão gia tử từ trong phòng của truyền ra: - Đấm tốt! Đấm tốt! - Hai người này... thật sự đã thức suốt đêm! Giang Tinh Thần lắc lắc đầu không nói nên lời, rồi lấy ra bàn chải đánh răng bắt đầu vệ sinh cá nhân.

Đúng lúc này, đoàn người Kinh Thiên Long Binh Đoàn mang theo tiếng nói cười từ ngoài cửa đi vào, hiển nhiên là bọn họ vừa mới đi luyện công trở về, sắc mặt mỗi người đều đỏ hồng. - Tước gia! Vừa thấy được Giang Tinh Thần, đoàn người liền chạy tới hành lễ, sau đó tỏ ra hâm mộ nhìn bàn chải đánh răng trong tay hắn. Thứ này bọn họ sớm đã thấy qua, dĩ nhiên cũng biết cách dùng, nhưng ngoại trừ Tâm Nhi cũng có một cái ra, không ai trong đám bọn họ có. Theo như Giang Tinh Thần nói, “các ngươi nhiều người ở cùng một chỗ như vậy, ta sợ các người dùng bàn chải đánh răng lẫn lộn, sẽ lây bệnh qua miệng”! Một câu nói làm cho mọi người rùng mình không thôi, tuy rằng mỗi sáng sớm bọn họ lại hâm mộ nhìn Lão gia tử đắc ý cầm bàn chải đánh răng trước mặt, nhưng cũng không dám yêu cầu mượn dùng, “lây bệnh qua miệng”, ngẫm lại đã thấy ghê tởm. - Có phải gặp được chuyện gì cao hứng hay không, nhìn các người thầy tâm trạng cũng không tệ a! Giang Tinh Thần hỏi một câu. - Đương nhiên là không tệ rồi! Có Triệu Đan Thanh ở đây, chúng ta cũng không cần lại phải bồi tiếp... Hàn Tiểu Ngũ khó nén nụ cười, ngẩng đầu liếc nhìn về phía căn phòng của Lão gia tử, thấp giọng nói. - “Các ngươi thì cảm thấy tốt rồi! Ta thì đang cảm thấy không tốt đây! Các ngươi có biết hai con hàng này ăn nhiều bao nhiêu không? Hắn cùng Lão gia tử, chẳng những là một đối chơi cờ dở tệ, mà còn lại một cặp háu ăn nữa đó!” Giang Tinh Thần thầm oán một câu, rồi khoát tay để cho bọn họ đi làm việc, còn mình thì đi rửa mặt. Sau khi ăn sáng xong, Giang Tinh Thần đang định viết thư cho Định Bắc Hầu, hỏi thử chuyện khuếch trương lãnh địa, thì Mạt Hồng Tiêm và Uyển Nhu liền tới. - Hầu gia có tin! Cho ngươi! Mạt Hồng Tiêm đưa tới một tấm lụa trắng, nói. - “Hử? Ta vừa mới nói định viết thư cho Hầu gia, hắn đã chuyển cho ta trước rồi, đừng nói là chuyện mà ta muốn hỏi nha!” Giang Tinh Thần nghĩ nghĩ, rồi đưa tay nhận lấy tấm lụa trăng, mở ra đọc. - Ta ngất... Thấy được nội dung, hai mắt Giang Tinh Thần lập tức trợn tròn: - “Thật đúng là chuyện khuếch trương lãnh địa mà... Công lao của ta cần tích lũy, lần này tạm thời không phong thưởng... Hầu gia sẽ đề xuất đề nghị khuếch trương lãnh địa của ta, có thể thành công hay không khó mà nói, hiện tại công lao vẫn còn có chút khiêm tốn...” Cuối cùng, khóe miệng Giang Tinh Thần không nhịn được nhếch lên, hai mắt sáng ngời, cầm tấm lụa trắng hưng phấn vỗ nhẹ lên bàn: - Có thể khởi công được rồi! Nếu chuyện khuếch trương lãnh địa đã có hi vọng, thì chuyện còn lại chỉ là vấn đề cống hiến mà thôi! Nói cách khác, nếu mình cống hiến đủ, chắc chắn Đại Đế sẽ cho mình khuếch trương lãnh địa... Đưa ra cống hiến, hắn đã sớm nắm chắc tuyệt đối. Vậy lúc này đã có thể bắt tay vào khai khẩn ruộng đất, chuẩn bị cho vụ mùa sang năm là vừa! - Cái gì? Mạt Hồng Tiêm và Uyển Nhu đều tỏ ra ngơ ngác, không biết Giang Tinh Thần bất chợt nói ra câu này, rốt cuộc là có ý gì - Ha ha...! Chỗ của ta có một công trình lớn, hiện tại đã có thể khởi công! Giang Tinh Thần giải thích một câu. - Công trình lớn gì vậy? Có liên quan đến tin tức Hầu gia chuyển tới sao... Mặt khác, cái này thôn trang nhỏ này của ngươi, thì làm ra được công trình lớn gì chứ, cho dù sữa sang lại tất cả phòng ốc trong thôn, thì cũng tốn bao nhiêu công sức đâu chứ! Mạt Hồng Tiểm hiên nhiên không tin, cảm thấy Giang Tinh Thần có chút khoác lác. . Nhưng khi Giang Tinh Thần dẫn đoàn người đi tới đỉnh đồi, chỉ tay về một triền núi phía xa, nói muốn móc một cái mương, thì tất cả mọi người đều kinh ngạc muôn rớt căm! - Giang Tinh Thần, ngươi không có nổi điên đó chứ? Khi không tự nhiên móc núi làm cái gì? Mạt Hồng Tiêm và Uyển Nhu không nhịn được hỏi. - Triền núi kia ít nhất dài hơn trăm thước, tất cả lại đều là đá, móc bằng cách nào? Đỗ Như Sơn tỏ ra ngây ngốc hỏi. - Tiểu tử, mấy ngày qua người quá mệt mỏi, nên bị ấm đầu rồi có phải hay không? Vừa mới kịch chiến suốt đêm, lúc này Lão gia tử đã đi ra, đưa tay sờ trán Giang Tinh Thần. - Cút gấp, đi đánh cờ của lão đi! Giang Tinh Thần trán nổi gân xanh, phủi tay Lão gia tử ra. Giang Tinh Thần tiến về phía trước hai bước, thở ra một hơi thật dài, đáy lòng dâng lên một cỗ khí thế tự tin, tay chỉ phía trước giải thích: - Triền núi kia đã ngăn cách con sống tới nơi này, nếu như khai thông nó, thì vạn mẫu đất hoang bên này, sẽ không bao giờ thiếu nước nữa! - Tước gia! Ngài thật sự... Giang Tinh Thần vừa dứt lời, Thạch Oa Tử, Phúc gia gia lập tức trợn tròn mắt, ý tứ trong lời nói này rất rõ ràng, vạn mẫu đất hoang kia, sau này sẽ là của chúng ta! - Đây chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi! Giang Tinh Thần gật đầu cười.

- Thì ra là vậy... tin tức cha ta truyền đến cho ngươi chính là cái này! Lúc này Uyển Nhu và Mạt Hồng Tiêm cũng đã hiểu ra, nhưng trong lòng lại càng thêm kinh ngạc, khuếch trương lãnh địa, đã bao nhiêu năm chưa từng có a. Đám người Đỗ Như Sơn, Hàn Tiểu Ngũ, cùng toàn bộ Kinh Thiên Dong Binh Đoàn đều sợ ngây người, bọn họ đều xuất thân quý tộc, dĩ nhiên hiểu rõ điều này có nghĩa là gì, khuếch trương lãnh địa a, tuy rằng Giang Tinh Thần chỉ là một Nam tước tam đảng, lãnh địa không lớn, nhưng nếu điều này xảy ra cũng đủ để chấn động ca đế quốc. Chỉ có Lão gia tử không giống mọi người, vẻ mặt nghiêm túc, hỏi: - Tiểu tử, chuyện này đã được quyết định chưa? Hắn biết công lao của Giang Tinh Thần lớn như thế nào, nếu như là quý tộc có kinh nghiệm lâu năm, gia thể lâu đời, thì với hai cái công lao đẩy lùi bệnh nan y cùng trợ giúp đánh hạ Bình Quận Thành cũng đã miễn cưỡng đạt được phong thưởng khuếch trương lãnh địa. Nhưng Giang Tinh Thần thì khác, lúc trước hắn tăng lên quá nhanh, lại không có nền móng vững chắc, đám người Ngành quản lý quý tộc tuyệt đối sẽ không đồng ý! Hơn nữa một khi bị bọn họ để mắt tới, tìm cách ngáng chân khắp nơi, thì sau này hắn muốn tăng lên cũng khó khăn. - Vẫn chưa, nhưng Đại Đế đã tích lũy công lao của ta xuống! Giang Tinh Thần giải thích một câu. - Vậy sao?! Nghe hắn nói như vậy, Lão gia tử mới thở phào một hơi, Đại Đế tích lũy công lao, đây chính là chuẩn bị đồng loạt bạo phát, chặn miệng của Ngành quản lý quý tộc lại. - Nhưng trước khi được phong thưởng khuếch trương lãnh địa, tốt hơn là người không nên khởi công đụng vào! Tránh cho có người cố ý lấy việc này gây phiền toái cho ngươi! Lão gia tử nói. - Ha ha..! Không sao! Giang Tinh Thần khoát khoát tay, tự tin nói: - Kẻ nào thích gây phiền toái thì cứ đến đây! Lão gia tử nhíu nhíu mày, đang muốn khuyên nữa, nhưng nghĩ nghĩ một lát, lại không nói gì nữa, chỉ khẽ gật đầu một cái. Mà lúc này, Thạch Oa Từ cuối cùng cũng từ trong khiếp sợ tỉnh lại, ngập ngừng nói: - Tước gia, mảnh đất hoang này mặc dù tốt, nhưng chúng ta cũng không thể trồng trọt được... Giang Tinh Thần lần nữa khoát tay, cười nói: - Chuyện này cũng cứ để cho ta giải quyết!