← Quay lại trang sách

Chương 97 Đóa hoa tái hiện

Trung tuần tháng hai, đã qua thời tiết giá rét, tuy rằng vẫn còn rất lạnh, nhưng nhiệt độ không khí không còn thấp như trước. Để quốc đại thắng, giá lương ổn định, theo Biểu diện tân xuân tới gần, trong lòng dân chúng an định đều chờ mong ngày trọng đại mỗi năm một lần ở Đế quốc này, vì thế người kéo tới Đế đô cũng càng ngày càng nhiều. Đô thành của Càn Khôn Đế quốc, là một cổ thành lịch sử hơn 200 năm, chiều dài 20 dặm, chiều rộng 15 dặm, diện tích đạt tới 300 dặm vuông, dân cư thường trú gần 1 triệu. Tuy rằng trải qua nhiều lần sửa chữa, những dấu vết thời gian tùy ý có thể thấy được, loại vết tích này mang tới cho người ta chính là trang nghiêm trang trọng khó tả.

Giang Tinh Thần lần đầu tiên nhìn thấy tòa cổ thành, đồng dạng khó nén rung động trong lòng, loại vết tích thời gian này, còn xa không phải Hồng Nguyễn Thành có thể so sánh. Sau khi chào tạm biệt Mạt Hồng Tiêm và Uyển Nhu, Giang Tinh Thần không ngồi xe ngựa nữa, mà dẫn Mị Nhi xuống, bảo Lão gia tử làm hướng đạo, đi theo đám người vào trong thành. Lần đầu đi tới Đế đô, hắn dĩ nhiên muốn dẫn Mị Nhi đi dạo một chút. Vào đô thành, Giang Tinh Thần thấy cảnh vật phồn hoa hơn xa Hồng Nguyên Thành, người đi trên đường phố không ngừng, xe ngựa nối liền không dứt, chiêu bài các loại tiệm mì nhiều đếm không hết. Tiểu nha đầu mang trên mặt nụ cười hưng phấn, đầu quay trái quay phải, hết nhìn cái này lại nhìn cái khác, cảm giác ánh mắt đều không kịp nhìn tới. Lão gia tử thì lại ngước mặt, vừa đi vừa giới thiệu, làm ra dáng vẻ mình là địa chủ. Một tiếng sau, khi Lão gia tử dẫn bọn họ đi tới một đường phố, lúc này Giang Tinh Thần mới cảm nhận được cái gì gọi là nhiều người, hình ảnh nối gót sánh vai đều so được với đường dành riêng cho người đi bộ ở thành phố lớn trên địa cầu. - Tiểu tử, nơi này là đường phố Kim Long, là khu chợ lớn nhất cả thành bắc... Thế nào, chưa từng thấy cảnh này phải không? Lão gia tử đắc ý nói. - Quên đi! Cái này có gì lạ, ta còn thấy qua khu chợ người trên đường chen lấn đi không được nữa đấy! Giang Tinh Thần bĩu môi khinh thường, nghiêng đấu liếc nhìn Lão gia tử, nói. Lão gia tử khóe mắt giật giật mấy cái, một tay chỉ Giang Tinh Thần, thấp giọng nói: - Tiểu tử, da mặt của người còn có thể dày hơn chút nữa không? Lời nói dối trắng trợn như vậy ngươi cũng nói. Cũng không nhìn xem có ai tin! - Quên đi! Tin hay không tùy! Giang Tinh Thần không rãnh tranh cãi, dẫn Mị Nhi đi vào trong, trong lòng thầm nghĩ: “Nếu lão nhìn thấy cảnh tượng ga đường sắt ngầm Ma Đô, thì không biết họ chết lão mấy lần nữa!” Lão gia tử nhìn theo bóng lưng Giang Tinh Thần giận đồ mặt, oán hận cắn răng mắng thầm: “Con thỏ nhỏ chết bầm này, không đối nghịch với ta thì khó chịu mà...” Dẫn Mị Nhi dạo qua một vòng trong khu chợ, mua một ít quần áo và đồ trang sức nhỏ, lúc đang chuẩn bị trở về, bất thình lình Mị Nhi kéo tay hắn nói: - Ca ca xem kìa, nơi đó có bán hoa! - A? Giang Tinh Thần phân vân trong lòng: - Lúc này mới là mùa gì, làm sao có thể có hoa? Nghiêng đầu nhìn theo hướng ngón tay Mị Nhi chỉ, liền thấy quả nhiên trên một quầy hàng đang bày bán hai bó hoa tươi. - Đây là Phấn Đàm, quý tộc Đế độ đều rất thích trưng bày loại hoa này để trang trí trong nhà. Biểu diễn tân xuân hàng năm, loại hoa này bán chạy nhất... Bình thường tháng hai hàng năm Phấn Đàm phá băng mọc ra, là loại hoa nở sớm nhất, và rất lâu tàn, mãi cho đến trung tuần tháng ba mới héo tàn... Hơn nữa, bởi vì năm nay giá lạnh, hoa nở còn hơi muộn, đến bây giờ còn chưa có nở rộ đầu! Lão gia tử ở một bên giải thích. - Đi, đi qua nhìn thử xem! Giang Tinh Thần vừa định dẫn Mị Nhi đi qua mua, bông một cô bé vóc người nhỏ nhắn đã trước bọn họ một bước chen lấn đến trước, mua đi hai bó Phấn Đàm kia. - Ôi! Mi Nhi dầu dầu cái miệng nhỏ nhắn, phùng hai quai hàm. Giang Tinh Thần thì nhìn chằm chằm vào thân ảnh cô bé kia, lộ ra vẻ kỳ quái. - Ca ca nhìn cái gì vậy? Mị Nhi chu cái miệng nhỏ nhắn lên thật cao, vốn tưởng răng ca ca sẽ an ủi mình một tiếng, nhưng hắn lại nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô gái người ta. - Cô bé kia là Thú nhân! Giang Tinh Thần vỗ vỗ đầu Mị Nhi, cười nói: - Để người ta mua đi! Được rồi, chúng ta đi tìm xem có còn chỗ nào bán hay không! - Đừng tìm! Lão gia tử ngăn lại, giải thích: - Phấn Đàm còn chưa nở, có rất ít người đi dã ngoại tìm kiếm, cái này phỏng chừng chỉ là trùng hợp phát hiện, thuận tay hái thôi! - À Giang Tinh Thần gật gật đầu, sau đó kỳ quái hỏi: - Nếu hoa này có giá trị, vì sao không ai trồng vậy? - Vì sao không ai trồng!

Lão gia tử cười lắc đầu, nói: - Vấn đề là trồng không sống được! Giang Tinh Thần nhíu nhíu mày, lắc đầu thầm nghĩ: “Thật là kỳ quái, dã thú thuần hóa khó khăn, là bởi vì thế giới này dã thú quá mức hung mãnh! Nhưng thực vật thuần hóa cũng lao lực như vậy sao...” Lắc lắc đầu, Giang Tinh Thần liền tạm thời vứt qua một bên chuyện này, cùng Mị Nhi đi theo Lão gia tử rời đi. Chỗ ngụ của bọn họ, Định Bắc Hầu đã sớm tìm một khu gia viên lớn ở ngay thành bắc. Nghỉ ngơi một ngày sau, Giang Tinh Thần và Uyển Nhu được Định Bắc Hầu dẫn đi Quân bộ, gặp mặt Nguyên soái. Tuy rằng chưa từng thấy qua Giang Tinh Thần, nhưng Nguyên soái đối với hắn xem như rất quen thuộc, bất kể phát minh chi ruột dê hay thủ pháp kim may, hay là quân trống và bắt cá mùa đông, đều trợ giúp rất lớn cho Quân bộ Đế đô. Bởi vậy, Nguyên soái đại nhân cũng không có bày ra bất kỳ làm giá. Tuy nhiên, dù vậy ông giữ lâu chức vị cao hình thành khí tràng, cũng làm cho Giang Tinh Thần có chút cấu nệ, nếu không có tố chất tâm lý cứng rắn, chỉ sợ cũng không biết nên nói chuyện như thế nào. Nói chuyện phiếm mấy câu, Giang Tinh Thần khẽ họ một tiếng, nhẹ giọng nói: - Nguyên soái đại nhân, ta muốn tìm ngài mượn 100 tên binh sĩ, ngài xem... - A! Dùng để biểu diễn vũ nhạc đúng không? Được, không thành vấn đề! Nguyên soái sảng khoái đến mức khiến người ta kinh ngạc, ông phất tay, trực tiếp truyền lệnh xuống, một hồi sau 100 tên binh sĩ đã được điều đến. - Hãy biểu diễn cho tốt, ta chờ xem người đấy! Nhất định phải thằng con trai Viên lão đầu! Cuối cùng Nguyên soái đại nhân lại vỗ vỗ vai hắn, nói với vẻ mặt khích lệ. “Cái gì con trai Viên lão đầu!” Giang Tinh Thần có chút chóng mặt, hoàn toàn không biết Nguyên soái nói cái gì. Sau đó nghe Định Bắc Hầu giải thích, mới hiểu: thì ra con trai của chủ quan Ngành quản lý quý tộc, ở ngay trong Ca vũ đoàn Thái Phượng, nhạc khí dao cầm kia cũng là hắn lấy được. Sau đó, cả đám người Giang Tinh Thần cáo từ rời đi, khuôn mặt tươi cười của Nguyên soái lúc này mới trầm xuống, thấp giọng nói: - Biểu diễn ca múa lần này, bên Giang Tinh Thần muốn thắng quả thực không lớn, hy vọng đứa nhỏ này đừng bởi vì quá ngạo khí, mà không chịu nổi đã kích... Buổi chiều cùng ngày, hội quán biểu diễn lớn nhất thành bắc tung ra tin tức: Người phát minh trống to, Ca vũ đoàn Tử Kinh ở Dự tuyển ca vũ tân xuân ngày đó, thu được đánh giá chưa từng ai có, sắp tới sẽ biểu diễn nhạc khúc Nam Nhi Đương Tự Cường, mỗi ngày ba buổi! Tin tức này vừa ra, rất nhiều người lúc này mới nhớ tới bài Nam Nhi Đương Tự Cường ở Dự tuyển ca vũ tân xuân trước đó. - Ca vũ đoàn Tử Kinh, bọn họ thế nào cũng tới Đế đô biểu diễn? Lúc trước không phải rất nhiều người yêu cầu bọn họ diễn lại một buổi, bọn họ đều không diễn sao? - Quên đi! Cái này còn phải hỏi, nhất định là thấy Ca vũ đoàn Thái Phượng hiện tại quá sôi động, bọn họ ngồi không yên đó mà! - Đúng vậy! Nhưng tới giờ bọn họ mới diễn còn hữu dụng không? Nhìn xem nhạc khúc của Thái Phượng người ta, ta cũng không tin Tử Kinh có thể hay hơn bao nhiêu! - Ngày mai đi xem một chút không phải là biết được sao, ở đó mà nói mò như vậy, ai biết là trình độ gì chứ?!. - Thật ra như vậy càng tốt, nếu không biểu diễn ca vũ tân xuân chẳng phải là quá bình thản chán ngắt nhạt phè hay sao?!. - Đi xem đi, đi mua vé... Rất nhanh, ngoài hội quán biểu diễn ở thành bắc người xếp hàng mua vé đông nghịt. Quán trưởng tươi cười mừng rỡ đều không khép miệng lại. Có cạnh tranh như vậy bọn họ mới là người được lợi cuối cùng... Qua ngày sau, từ sáng sớm Giang Tinh Thần và Uyển Nhu, Mạt Hồng Tiệm bọn họ, liền mang nhạc khí đi tới hội quán biểu diễn. Lúc tới nơi, 100 tên binh sĩ kia đã đến trước rôi. Những binh sĩ lúc này đều vô cùng phấn khởi, đêm qua bọn họ mới biết, lúc Dự tuyển ca vũ ở Hồng Nguyên Thành, sáu tên binh lính bình thường của Quân đoàn thứ bảy đều nhặt được tiện nghi lớn, cũng nhờ vào một buổi diễn với Giang Tinh Thần. Cơ hội như vậy, dĩ nhiên bọn họ phải nắm bắt cho thật tốt, biểu hiện tốt, nói không chừng mình cũng được hưởng lợi ích giống như sáu người lính kia. Đi theo Giang Tinh Thần đi vào hậu trường, đổi xong trang phục, Giang Tinh Thần đứng trước đám binh sĩ, bình thản hỏi: - Các vị chuẩn bị đón nhận hoan hô và vinh dự chưa? Một câu nói, trăm tên binh sĩ lập tức hít thở ồ ồ, hai mắt đều phát sáng, cùng kêu lớn: - Da! Trăm người cùng rống lên, thanh âm rung trời, nhưng lại từ phía sau truyền đến phía trước sân khấu. Trong hội trường vốn hơn hai ngàn người đang hưng phấn bừng bừng bàn tán, tiếng rống to này vừa truyền ra, lập tức trở nên yên lặng như tờ, ánh mắt tất cả đều chăm chú nhìn trên sân khấu.

- Đi! Giang Tinh Thần phất tay nói, rồi cùng Uyên Nhu dẫn đầu, mang theo trăm tên binh sĩ lên sân khấu. “Thùng thùng thùng... Cộc cộc cộc cộc... Thùng thùng thùng...” Tiết tấu cực mạnh của khúc nhạc dạo vang lên, tấm màn bố chậm rãi kéo ra, ở giữa là Giang Tinh Thần và Uyên Nhu, hai bên là binh sĩ tản ra. Người xem tại đây đều chưa được nghe qua nhạc khúc Nam Nhi Đương Tự Cường này, khi tiết tấu Tướng Quân Lệnh vừa vang lên, lập tức liền hấp dẫn bọn họ. Mà Giang Tinh Thần lên tiếng câu đầu tiên lại kinh diễm, lại làm cho âm điệu ca khúc mạnh mẽ leo thang, mà thanh âm cao vút lại không lanh lảnh, âm giọng tốt dường như muốn xuyên thấu trần nhà bên trên, mọi người nghe vào tai đều nhẹ nhàng vui vẻ đầm đìa. Kế tiếp, theo ca khúc tiến hành, giọng ca của Giang Tinh Thần càng ngày càng cao, dường như sóng biển ập vào màng tại mọi người. Mà một trăm tên binh sĩ kia, cũng biểu diễn vô cùng xuất chúng, khí thế chiêu thức bàng bạc, động tác dứt khoát có lực, đều nhịp, dường như trăm người hóa thành một người, lực lượng mỹ cảm của hơn trăm người chinh tế biểu diễn, đánh vào thị giác của mọi người. Hơn nữa bọn họ còn thét lớn phối hợp với Giang Tinh Thần những lúc ca từ gián đoạn, cùng chung sức với tiếng ca hợp thành thịnh yến của thính giác. Hiện trường người xem cảm thụ nghe nhìn hưởng thụ mãnh liệt nhưng lại không có ai chú ý, cả bài nhạc khúc trừ trống to, hoàn toàn không có bất kỳ nhạc đệm của nhạc khí nào khác. Mà trong khúc nhạc dạo, Uyển Nhu một thân như ngọn lửa lần này không phải gõ hai mặt trống to, mà một lần một mình khống chế bốn mặt trống to. Trải qua mở rộng lâu dài, người xem đã có hơi miễn dịch với tiết tấu của tiếng trống, vậy mà lại bị tiết tấu vận luật mãnh liệt kia lần nữa kích động, cùng chung sức vỗ tay phối hợp với tiết vỗ... Một câu cuối cùng hát xong, tiếng trống im bặt, người xem bùng phát tiếng vỗ tay như sấm và tiếng hoan hô kéo dài không dứt. Chính thể buổi diễn khán giả cảm thấy, trừ ca từ thúc dục lòng người hướng lên, chính là bốn chữ vui vẻ đầm đìa, vui sướng dường như toát ra mồ hôi cả người vậy. Mà một số người hiểu biết về âm nhạc, phát hiện Giang Tinh Thần không có dùng nhạc đệm, tất cả đều cảm thán: - Đối thủ của Thái Phượng, rốt cục xuất hiện rồi!