← Quay lại trang sách

Chương 107 Hãng buôn Thiên Hạ

Tìm đến gặp Giang Tinh Thần là một cô gái xinh đẹp, ước chừng 27, 28 tuổi, vóc người uyển chuyển cùng phong vận trưởng thành, khiến Mạt Hồng Tiêm và Uyển Nhu nhìn thấy đều có chút tự ti. Phía sau cô gái còn có một lão già thân hình cao lớn đi theo. Trong chớp mắt khi Lão gia tử nhìn thấy, lập tức thu hồi vẻ cười đùa cố hữu, trở nên vô cùng nghiêm túc, đồng thời trong mắt cũng xuất hiện vẻ kinh ngạc.

- Vị này chính là Giang Tước gia sao? Giọng nói cô gái ngọt ngào dịu dàng, vô cùng dễ nghe, khiến cho người ta cảm thấy như được tắm gió xuân vậy. - Chính là ta! Giang Tinh Thần gật đầu, lúc này hắn hiện ra tố chất tâm lý cực tốt, không có bất kỳ biểu hiện dao động gì, bình tĩnh hỏi: - Không biết cô nương tìm ta có chuyện gì? - Ha ha! Cô gái cười, nói: - Chẳng lẽ lại nói ở nơi này sao, đây cũng không phải là đạo đãi khách a! Giang Tinh Thần khẽ nhíu mày một chút, ngữ khí cô gái này tuy rằng dịu dàng, nhưng lại kéo theo ý tứ đảo khách thành chủ, tuyệt đối không phải người hiền lành. - Cô nương đừng lấy làm lạ, chúng ta đang định rời đi, nếu mời người vào nhà, e là cũng không có chỗ ngồi! Giang Tinh Thần lập tức cười giải thích, đồng thời cũng ngâm nói cho đối phương biết, người tới không phải lúc. Cô gái hơi sửng sốt, ánh mắt đảo nhanh một cái, hiển nhiên không ngờ rằng Giang Tinh Thần lại trả lời như vậy. Chỉ mới hai câu, song phương đã giao phong một lần, cô gái tưởng như sẽ nắm giữ chủ động, nhưng Giang Tinh Thần lại không chút do dự phản kích, cũng nói cho đối phương biết, ta không có hứng thú đối với mục đích ngươi tới đây. Trong giây lát, cô gái đã khôi phục như thường, lần nữa lộ ra nụ cười: - Ha ha, là ta có chút đường đột, mong Giang Tước gia không lấy làm phiền lòng... Xin tự giới thiệu một chút, ta tên là Tần Mạn Vũ, chủ sự ngoại bộ Hàng buôn Thiên Hạ của Đại Tần Vương Quốc! - Thì ra là Tần cô nương của Hãng buôn Thiên Hạ, ngưỡng mộ đã lâu, ngường mộ đã lâu! Giang Tinh Thần cười lớn chắp tay. Tần Man Vũ thấy thế, khóe mắt liền giật giật, gân xanh trên trán nổi lên, trong lòng thầm măng: - "Ngường mộ đã lâu cái rắm, người từng nghe nói qua tên lão nương sao... Còn nữa, tư thế chắp tay của ngươi như vậy là có ý gì?” Lão gia tử đứng cạnh Giang Tinh Thần, thu hết biểu lộ của Tản Mạn Vũ vào trong mắt, thấy vậy lập tức có xu thế không nhịn được cười, gương mặt cố nén cười đến nhăn nhúm lại. - Ha ha, Giang Tước gia nói đùa rồi! Tần Mạn Vũ lúng túng cười cười, nói: - Tràng biểu diễn ba ngày nay, ta đều xem hết! Ca khúc Tiếu Ngạo Giang Hồ quả thực là đặc sắc tuyệt luân... Hôm nay ta tới tìm Tước gia, là muốn nói chuyện giao dịch với ngươi, chính là phương pháp sản xuất loại rượu mạnh kia của ngươi! Vừa rồi Giang Tinh Thần rõ ràng là cố ý lấy lệ, nàng cũng không còn cách nào vòng vo, chỉ có thể nói thẳng mục đích đến. - Muốn phương pháp cất rượu?! Giang Tinh Thần cảm thấy thật khó tin, đầu óc đối phương có vấn đề hay sao? Phương pháp cất rượu mình có khả năng giao dịch ra ngoài sao, trước khi chưa làm ra nồi hơi lớn và máy ngưng tụ, đây đều là công cụ kiếm tiền trọng yếu nhất của mình, ngay cả Thú Nhân Liên Minh cũng chỉ là bán rượu mà thôi. - Tần cô nương, phương pháp này trước giờ ta chưa từng có ý định bán ra, thực xin lỗi! Giang Tinh Thần hờ hững nói. - Giang Tước gia trước tiên không nên vội cự tuyệt, hãy nghe điều kiện của ta rồi nói sau... Hãng buôn Thiên Hạ chúng ta ra giá một ngàn nguyên thạch, cộng thêm một con Huyết Lộc- yêu thú cấp sáu! Lúc nghe Tần Mạn Vũ nói một ngàn nguyên thạch, Giang Tinh Thần đã định cự tuyệt, hắn đối với vật ngang giá ở thế giới này cũng không nhận biết nhiều, nên cũng không biết giá trị của nó là bao nhiêu. Nhưng khi nghe được yêu thú cấp sáu Huyết Lộc, hắn liền dừng lại. Phát triển trận pháp tuyệt đối là mục tiêu quan trọng nhất, quyết định hắn có thể thực hiện được kế hoạch trong tương lai hay không. Thấy Giang Tinh Thần không lập tức cự tuyệt, Tần Mạn Vũ cười nói: - Giang Tước gia, chúng ta nghe ngóng biết được, ngươi là một trong số ít ỏi đầu bếp có thể chế biến được thịt yêu thú... Con Huyết Lộc này, chúng ta đã theo dõi rất lâu, chỉ cần Tước gia gật đầu, chúng ta sẽ lập tức săn bắn, khi đưa tới tuyệt đối sẽ còn tươi mới nhất... Nàng còn chưa dứt lời, Giang Tinh Thần đã lắc đầu cười, ngắt lời: - Tần cô nương có lẽ không biết, Thú Nhân Liên Minh dùng 100 con ngựa, cộng thêm 100 con bò thịt, mới đối được 100 cân rượu từ chỗ ta đó! - Ách! Tần Mạn Vũ sửng sốt, nàng thật sự không biết tin tức này. Tuy rằng một ngàn nguyên thạch trị giá tới 1 triệu hoàng tinh tế, yêu thú cấp sáu lại có tiền cũng không mua được, nhưng nếu so sánh với 100 con ngựa và 100 con bò thịt, thì vẫn còn kém một chút! Đối với Càn Khôn Đế Quốc mà nói, ý nghĩa của ngựa đầu đàn cùng bò còn sống không phải chỉ đơn giản là vấn đề tiền bạc. Nàng cũng không biết rằng, lời nói của Giang Tinh Thần cũng có chút cường điệu trong đó, Thú Nhân Liên Minh lấy ra chừng đó thứ để giao dịch, đổi lại còn có cả chỉ ruột dê nữa, hơn nữa tất cả bò thịt cũng đều là trâu đực. - Tần cô nương, thực ngại quá, phương pháp này, ta không bán! Giang Tinh Thần lần nữa cự tuyệt. Tuy rằng yêu thú cấp sáu khó có được, nhưng cất rượu có ý nghĩa lớn hơn, việc quan hệ cùng Thú Nhấn Liên Minh sau này, đều phải dựa vào nó. Tần Mạn Vũ nghe vậy, có chút tiếc nuối lắc đầu. Ý tứ của Giang Tinh Thần đương nhiên là nàng hiểu được, người ta còn muốn dùng cái này làm ăn với Thú Nhân Liên Minh nữa đó, sao có thể coi trọng vụ mua bán một lần của người chú. Tuy nhiên, thân là ngoại bộ chủ sự của Hãng buôn Thiên Hạ, lại là người lão luyện đã xông xáo nhiều năm, đương nhiên Tần Mạn Vũ sẽ không vì hai câu nói ngắn ngủi của Giang Tinh Thần liền rút lui. Vì thế, Tần Mạn Vũ chỉ hơi trầm ngâm, rồi lại lập tức nở nụ cười: - Giang Tước gia, nếu người không muốn bán ra phương pháp, thì chúng ta đây cũng giống như Thú Nhân Liên Minh, trực tiếp mua rượu! - Tần cô nương, sản lượng loại rượu này, một năm chỉ có hơn 100 cân... - Giang Tước gia, sản lượng thứ này, không phải chú yếu đều là tùy vào ngài sao... đừng nói Nguyên thạch, cộng thêm con yêu thú cấp sáu Huyết Lộc để mua, chúng ta cũng đổi được 100 cân đi! Cuối cùng Giang Tinh Thần cũng lộ ra vẻ động lòng, nhưng hắn không trả lời ngay, mà cúi đầu trầm tư. Theo giá tiền bò thịt mà tính, một con có thể lấy được mấy trăm cân thịt, coi như bán đắt đi nữa, thì cũng chỉ ba hoàng tinh tế một cân, 100 con bò thịt tuyệt đối không quá 200 ngàn hoàng tinh tế. Giá tiền một con yêu thú cấp sáu, tuyệt đối phải từ 200 ngàn hoàng tinh tế trở lên. Tần Mạn Vũ ra giá tiền như vậy cũng không tính là thấp. Nhưng mục đích hắn tìm Thú Nhân Liên Minh chính là muốn 100 con bò sống, mà một năm làm ra 200 cân rượu cất, quả thật cũng có chút phí sức, công cụ cất rượu rất đơn so! Thấy Giang Tinh Thần im lặng trầm ngâm, Tần Mạn Vũ đã biết có cơ hội thành giao tiếp tục nói: - Giang Tước gia có lẽ còn chưa biết, Hàng buôn Thiên Hạ chúng ta chẳng những có quan hệ tốt đẹp cùng ba thế lực lớn Càn Khôn Đế Quốc, Huyền Nguyên Thiên Tông, Thú Nhân Liên Minh, hơn nữa còn vươn đến Nam Hoang, sa mạc phía Tây chúng ta cũng đều có liên hệ... Nếu như sau này Tước gia cần vật phẩm khan hiếm gì, chúng ta đều sẽ ưu tiên chú ý trước! - Vậy sao?! Giang Tinh Thần lập tức ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn Tần Mạn Vũ, rồi gật đầu nói: - Được, vậy thì 100 cân... Nhưng tạm thời ta chưa cất được, cần phải chờ một thời gian rất lâu, các ngươi có thể chờ được không? - Có trễ nữa thì cũng sẽ không trễ quá năm nay đi?! Tần Mạn Vũ cười hỏi. - Đương nhiên sẽ không... Còn nữa, ta hy vọng Hãng buôn Thiên Hạ có thể mau chóng đưa yêu thú tới... - Hoàn toàn không có vấn đề, ký hiệp ước xong, ta sẽ mau chóng đưa yêu thú đến lãnh địa của Tước gia, hy vọng trong tương lại chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác! Tần Mạn Vũ cười trả lời. - Ach! Giang Tinh Thần vốn cho rằng, yêu cầu của mình có phần hơi quá, dù sao mình kéo dài thời gian tới hơn nữa năm, lại yêu cầu người ta lập tức đưa yêu thú tới, chắc chắn đối phương sẽ đàm phán lại điều kiện, nhưng không ngờ đối phương lại không chút do dự đáp ứng ngay. Ký xong hiệp ước, cuối cùng Lão gia tử cũng mở miệng: - Thật không nghĩ tới, lão gia hỏa người lớn tuổi như vậy rồi, mà vẫn còn đi lại lung tung! Mà lão già cao to đối diện, lập tức lên tiếng: - Lão bất tử ngươi không phải cũng như vậy sao, cũng không yên phận ở nhà... Rõ ràng hai người là người quen cũ, nhưng sau khi đối đáp một cầu, hai người đều quay đầu đi chỗ khác không nói gì nữa. Sau khi ký xong Hiệp ước, Tần Mạn Vũ cùng lão già cao to cũng không tiếp tục dừng lại nữa, lập tức cáo từ rời đi. Lúc này Giang Tinh Thần mới quay đầu hỏi Đường Thiên: - Lão gia tử, lão biết bọn họ sao? Lão gia tử lắc đầu nói: - Cô gái kia thì ta không biết, nhưng lão bất tử sau lưng nàng, chính là cao thủ đếm trên đầu ngón tay của Đại Tần Vương Quốc, tu vị cũng không kém bao nhiêu so với ta... Thật không nghĩ tới, hắn lại đi làm hộ vệ cho một cô gái nho! - Cao thủ đếm trên đầu ngón tay của Đại Tần Vương Quốc sao... | Giang Tinh Thần lẩm bẩm một tiếng, suy tư. - Đại Tần Vương Quốc là một trong bốn đại vương quốc trung lập, từ việc lão gia hỏa Quân Bất Diệt làm hộ vệ cho cô gái nhỏ này có thể thấy được, Hãng buôn Thiên Hạ e là do chính quốc gia bọn họ tạo dựng lên! Lão gia tử giải thích một câu. Lúc này, Định Bắc Hầu đi tới nói: - Cô gái họ Tần này, hắn là người của hoàng thất, thật không đơn giản a! - Ha ha! Giang Tinh Thần cười cười, nói: - Quả thật không đơn giản, mục đích của nàng ngay từ đầu chính là mua rượu, nhưng khi đến đây đầu tiên lại mở miệng hỏi mua phương pháp cất rượu, sau đó mới làm như nhượng bộ lui một bước, lại còn ra giá tiền tương đối cao... thật là cao tay a! Lão gia tử và Định Bắc Hầu đều tỏ ra không còn lại gì để nói: - Nàng cao tay, ta thấy là người cao tay mới đúng, người thật chỉ mới có 16 tuổi sao... Lão gia tử bĩu môi, nói: - Người biết rõ mục đích của nàng, lại còn bán rượu cho nàng là sao?! Tuy rằng yêu thú cấp sáu đáng giá tiền, cũng thuộc về thực phẩm vô cùng hiếm có, nhưng Lão gia tử luôn cảm thấy có chút thua thiệt, dù sao loại rượu cất này, cả thiên hạ cũng chỉ có Giang Tinh Thần mới có thể làm ra, hơn nữa sản lượng cũng rất có hạn. Giang Tinh Thần cười cười, không nói gì. Mặc dù yêu thú cấp sáu là thứ hắn cần, nhưng hắn càng coi trọng hơn, chính là quy mô của Hãng buôn Thiên Hạ. Khi nghe Tần Mạn Vũ nói, chuyện làm ăn của Hãng buôn Thiên trải khắp các đại vương quốc, thậm chí còn vươn đến tận Nam Hoang và sa mạc phía Tây, hắn mới quyết định giao dịch cùng các nàng. Có rất nhiều thứ hắn cần Hãng buôn Thiên Hạ giúp đỡ tìm kiếm. - Ớt cay, hồ tiêu, thì là, hẹ, dưa chuột... Trong đầu Giang Tinh Thần hiện lên đủ thứ gia vị và thực phẩm đời trước hắn biết rõ, ánh mắt hắn nhìn xa xa mơ màng, không tự chủ được chép chép miệng. - Hư? Tiểu tử này sao vậy, ta mới hỏi một câu, thế nào hắn lại trở nên ngây người như vậy? Lão gia tử có chút kinh ngạc hỏi. Định Bắc Hầu sờ sờ cằm, khẽ nói: - Chẳng lẽ tiểu tử này đã để ý Tần Mạn Vũ rồi, cho nên mới bán rượu cho người ta? - Đây là cái giống gì vậy?! Uyên Nhu đang ở phía sau đám người không còn lại gì để nói, tức muốn xì khói, lấy tay bóp trán. Nhưng vào lúc này, đột nhiên Lão gia tử tỏ ra vô cùng nghiêm túc nói: - Bảo sao nhiều thư cầu hôn như vậy hắn đều coi thường, thì ra là hắn thích thể loại nảy nở! - Ta ngất... Cả đám người ngã nhào xuống đất. Mị Nhi hung hăng trừng mắt nhìn Lão gia tử, lớn tiếng nói: - Sau này đừng nghĩ đến chuyện ca ca làm đồ ăn ngon cho lão nữa! - Đừng a... Lão gia tử lập tức xoay chuyển thái độ 180 độ, lộ ra vẻ mặt đưa đám rên lên! Tiểu miêu nữ thì nhìn Giang Tinh Thần đang xuất thần, gầm gừ khẽ nói: - Thì ra người vẫn có thể làm ra rượu, nhưng lại gạt người ta... còn có La Vũ nữa, không ngờ lại giấu giếm hiệp ước, tự mình thù riêng mười cân rượu, hừ! Sau một hồi nháo nhào, lúc này mọi người mới lên xe ngựa, rời khỏi Đế đô...