Chương 109 Trở ngại thật lớn
Ong mật Con đường vẫn lầy lội khó đi như cũ, băng tuyết còn chưa tan, mặt đất bị đóng băng vẫn rất rắn chắc, chỉ có một vài khóm hoa dại chui ra băng tuyết sớm nở hoa, báo hiệu mùa xuân tới gần.
Giang Tinh Thần ngồi lắc lư trong xe, vén rèm nhìn ra ngoài, trong lòng cảm thán: - Trời đông giá rét như thế này, quả nhiên giống như lời đồn đãi, sẽ ảnh hưởng đến cày bừa vụ xuân, thậm chí hiện tại đã đến cuối ba tháng rồi mà vẫn vậy... Mặc dù Giang Tinh Thần chưa từng trồng trọt qua, nhưng đại bá của hắn lại từng nằm trong đội cấy ở dưới thôn quê! Cái gì là “30 mẫu đất một con trâu, vợ con ngồi nhà sưởi giường ấm, chín chín con trâu cày khắp ruộng đồng” hắn cũng đã từng được nghe người ta ngâm nga qua. Mặc dù đây là thế giới khác, nhưng hầu như thời tiết rất tương đồng, thời tiết này đáng ra đã bắt đầu cày bừa vụ xuân rồi, nhưng hiện tại mặt đất vẫn bị băng tuyết bao phủ. - Nếu như băng tuyết tan ra, thì vẫn còn kịp đào mương máng tưới tiêu! Giang Tinh Thần thầm nghĩ, lần trước hắn viết thư về, đã dặn dò đám người Hàn Tiểu Ngũ giữ lại ba ngàn binh lính một thời gian, nếu như phương pháp rải tro có hiệu quả, thì hắn sẽ lập tức triển khai đào mương máng. - Vạn mẫu đất hoang, nếu như có bò, thì với hơn 30 hộ - không được một trăm nhân công của Thanh Sơn Thôn, cũng có thể trồng trọt được hơn 1000 mẫu, sau đó sẽ lấy khoảng một trăm mẫu ruộng nước trồng lúa, nếu không kịp thì sẽ trồng ở gần vị trí mương máng trước, những thứ khác lại nói sau! - Ca ca! Giang Tinh Thần đang miên man suy nghĩ, bỗng nhiên Mị Nhi gọi hắn một tiếng, hỏi: - Giữ lại ba ngàn binh lính đào mương, sẽ lại tốn không ít tiền đi? - Không đáng kể! Ca ca hiện tại rất giàu có đó! Tuy rằng ngữ khí của Giang Tinh Thần bình thản, nhưng trong lòng vẫn là không nhịn được nhói đau. Chi phí cho ba ngàn người ăn mặc, quả thật không phải là con số nhỏ, sau hai tháng phá núi, 500 ngàn hoàng tinh tế đã xài hết sạch. Lúc xảy ra nguy cơ lương thực, hắn bán bí phương được hơn 700 ngàn hoàng tinh tế, nhưng lại dẫn nước xuống tổn hơn 200 ngàn, xem ra còn phải tốn không ít. Hơn nữa, hắn vẫn còn phải tiếp tục triển khai xây dựng nhiều hạng mục khác của thôn mới, lại còn phải thiết kế nông cụ mới theo trí nhớ của hắn. Nên mặc dù tiền trong tay nhìn như không ít, nhưng đô vào xây dựng, quả thực chăng thấm vào đâu. - Ca ca, sau này Tinh Thần Lĩnh của chúng ta sẽ dời đến nơi mở rộng, vậy còn đất cày thì sao?
- Đất ở đó rất cằn cỗi, hơn nữa lại không tiện tưới tiêu, trồng cái gì cũng không thích hợp, ta dùng cho đó để xây nhà cửa mới, dời cả thôn qua đó! Giang Tinh Thần vỗ vỗ đầu Mị Nhi, cười đáp. - Xây nhà cửa mới a! Hai mắt Mị Nhi híp lại, có chút mơ màng nói: - Là xây loại cao ốc chọc trời kia sao? - Khụ khụ! Giang Tinh Thần không nhịn được ho khan hai tiếng, chỉ cảm thấy cái trán biến thành màu đen, nói: - Cái đó... vẫn còn hơi sớm! Chúng ta phải từng bước một đi tới, không phải muội một mực muốn sửa chữa lại nhà cửa cho các thôn dân sao, lần này chúng ta sẽ làm một lần đến nơi đến chốn. Mặt khác, phủ lãnh chúa của chúng ta cũng hơi nhỏ, đám người Hàn Tiểu Ngũ chung quy không thể cứ mãi ở chen chúc trong hai gian phòng a... - Um! Mị Nhi dùng sức gật đầu một cái, cười tươi rói, hai mắt cũng hợp thành khe nhỏ. Nàng mới vừa nói cao ốc chọc trời, vốn chỉ là cử chỉ đùa giỡn mà thôi, cũng không cho là thật. Nhưng nghe ca ca nói xây thôn trang mới, tâm trí nàng lại không khỏi mơ mộng, tưởng tượng ra đủ hình ảnh. - Trước mắt chúng ta xây xong thôn mới đã, rồi từ từ phát triển, đợi sau này lại được mở rộng lãnh địa, mới có thể xây được cao ốc chọc trời! Giang Tinh Thần ôn nhu nói. - Đúng vậy, đợi khi nào Tinh Thần Lĩnh của chúng ta lại được mở rộng, một mình ca ca chắc sẽ lo không xuể, đến lúc đó Mị Nhi sẽ giúp ca ca một tay! Tiểu nha đầu hí hửng nói. - Đầu đến lượt muội hỗ trợ chứ, còn có rất nhiều người có thể dùng đó, muội xem những lãnh chúa của các trấn nhỏ, ai mà không có thuộc hạ chứ... Giang Tinh Thần còn chưa dứt lời, Lão gia tử ở đối diện đã lên tiếng: - Tiểu tử, ngươi thật đúng là mơ mộng hạo huyền! Chỉ những lãnh địa có trấn nhỏ trở lên mới cho phép có Ngành quản lý hành chính... Lãnh địa của ngươi đã mở rộng một lần, lại còn muốn mở rộng từ thôn trang lên thành trấn nhỏ, quả thực là mơ mộng hạo huyền! - Vậy sao? Giang Tinh Thần sửng sốt, hắn cũng không biết còn có loại quy định này, không khỏi hỏi một câu: - Mở rộng thành trấn nhỏ rất khó sao? - Từ khó khăn khi người mở rộng lãnh địa lần này, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra sao... Tăng lên thành trấn nhỏ, chẳng những diện tích lãnh địa phải đủ rộng, mà người bắt buộc còn phải tăng lên tới Tử tước mới được! Lão gia tử giải thích. - Đúng vậy! Giang Tinh Thần gật đầu, tỏ ra bất đắc dĩ, lần này mở rộng năm dặm đã khó khăn như vậy, nếu muốn lần nữa mở rộng, chẳng phải là khó hơn sao, ít nhất Bộ quản lý quý tộc khẳng định sẽ ngăn trở... lại còn yêu cầu phải đạt đến Tử tước nữa. - Thật ra ngươi không cần thiết phải chấp nhất như vậy, _ dù sao cũng phải phát triển Thanh Sơn Thôn, sau khi tước vị của người đến Tử tước, sẽ có rất nhiều lựa chọn, bất kể ở Hồng Nguyễn Thành hay là đi Đế đô, một khi đã có chức vị còn không mặc người lựa chọn hay sao! Lão gia tử chỉ điểm. Giang Tinh Thần khẽ lắc đầu một cái, cũng không tiếp lời, chỉ thầm thở dài: - "Muốn phát triển lãnh địa, còn phải phấn đấu rất lâu a, hiện tại ngay cả bước đầu vẫn còn chưa xong đây... Thấy Giang Tinh Thần vẫn không đáp lại, Lão gia tử lại nói: - Lãnh địa của người dân cư quá ít, cho dù thực sự thành trấn nhỏ, cũng không có thủ hạ để dùng, một người quý tộc cũng không có, chẳng lẽ ngươi định nhận người từ bên ngoài đến đây sao... Thủ hạ của một vị lãnh chúa không có mấy người chân chính đáng tin cậy, rất dễ dàng xảy ra chuyện! Giang Tinh Thần nhíu nhíu mày, thầm nghĩ: - "Muốn quản lý lãnh địa, còn cần phải có quý tộc...". Hơi đánh giá một chút, Giang Tinh Thần lập tức chợt hiểu ra, cho tới nay, hắn chỉ biết là địa vị quý tộc cao hơn so với bình dân, được hưởng đặc quyền nhất định, hắn cũng đã trực tiếp cảm nhận qua... Nhưng nghe Lão gia tử nói, hắn mới thật sự hiểu ra căn nguyên sự ưu việt và địa vị của quý tộc. Ý của lão gia tử rõ ràng chính là, chỉ có quý tộc mới có có tư cách làm quan, nếu vậy thì đúng là không xong. - Đây không phải cũng giống như văn nhân thời xưa sao, tất cả những người học vị thấp chỉ có duy nhất đi học lên tú tài, cử nhân, tiến sĩ... mới có thể làm quan. Càn Khôn Đế Quốc thì chỉ có trở thành quý tộc mới có thể làm quan hoặc được phong thưởng lãnh địa... Trong lòng nghĩ vậy, Giang Tinh Thần liền gật đầu với Lão gia tử, sau đó lại cúi đầu lâm vào trầm tư. Với hắn mà nói, để thôn dần trở thành quý tộc đẳng cấp thấp cũng không khó khăn, chân chính khó khăn chính là tiếp tục mở rộng, phát triển lãnh địa và trở thành Tử tước! - Quên đi, không nghĩ nữa, trước hết cứ tận dụng tốt khu vực đất hoang là được, chờ khi ổn định hăng nói sau... Hơn nữa còn có 200 cân rượu cất phải làm nữa đây! Giang Tinh Thần liền quăng vấn đề kia ra sau ót. - Tiểu tử! Ngươi đừng quên vẫn còn thiếu ta một bữa ăn ngon đó! Lúc này, Lão gia tử đột nhiên nói. - Không quên đâu! Giang Tinh Thần liếc nhìn Lão gia tử tỏ ra không còn gì để nói, suốt dọc đường từ Đế đô trở về, lão đã đề cập qua chuyện này vô số lần. - Không đúng! Không phải một bữa, mà là hai bữa! Cơm chiên trứng lần trước ta mới chỉ ăn được vài miếng, còn lại đều là tiểu nha đầu Ny Nhi kia được hưởng! Lão gia tử lập tức lại bổ sung một câu. - Vậy cũng có thể trách ta sao?! Giang Tinh Thần trợn mắt, phản bác: - Lần trước là bởi vì chuyện của Quân đoàn thứ bảy! - Ta không cần biết, dù sao ta vẫn chưa ăn xong! Lão gia tử lại nổi lên vẻ vô lại. - Lúc đó chính là người cứng rắn lôi ta đi theo, bây giờ còn trả đũa lại là sao?! Giang Tinh Thần tỏ ra cực độ khinh bỉ nói. - Ách! Cái gì gọi là “trả đũa” chứ? Lão gia tử sửng sốt, mỗi lần đấu võ mồm cùng Giang | Tinh Thần, lão luôn có thể nghe được những từ mới mẻ, lúc trước hắn cũng nghe được từ “ngu lâu dốt bền” liền truy hỏi thật lâu mới hiểu được, sau khi dùng nó chơi xấu Nhị ca cùng Triệu Đan Thanh, ba người liền truyền cái từ này ra khắp Hồng Nguyễn Thành. - Có giải thích lào cũng không rõ! Giang Tinh Thần phất tay áo, nói: - Thôi quên đi, chẳng phải chỉ là cơm chiên trứng thôi sao, khi nào về ta làm cho lão là được, cũng không tốn bao nhiều công sức! - Hắc hắc! Vậy là được rồi! Lão gia tử lập tức từ trong trạng thái rối rắm suy nghĩ hai từ “trả đũa” tỉnh lại, cười nói: - Không phải ta đã nói với người, trứng dã trĩ ấp không nở được sao, đã đến tận bây giờ mà vẫn vậy thấy không... Lão gia tử thỏa mãn cười một lúc lâu, rồi rời khỏi chỗ ngồi, nói: - Hôm nay tâm trạng không tệ, ta đi ra sau xe tìm Triệu tiểu tử đánh một ván, để hắn nếm thử tuyệt chiêu ta mới nghiên cứu ra, các ngươi cứ ngây ngốc ở đây đi! Giang Tinh Thần và Mị Nhi liếc nhìn nhau, không tự chủ được đều đồng thời trề môi, tuyệt chiêu Lão gia tử nghiên cứu ra lần trước, chính là dùng xe giữ mặt tướng, bị Mị Nhi dùng mã dễ dàng xử đẹp. Lần này không biết lại nghĩ ra biện pháp tự sát gì nữa đây...Nhưng cũng may đổi thủ của lão là Triệu Đan Thanh. Nhưng ngay khi Lão gia tử chuẩn bị bước xuống xe, đột nhiên phía ngoài truyền đến tiếng hổ kinh hãi của Triệu Đan Thanh: - Tiểu nha đầu, người điên rồi sao, khi không lại chọc đến nó làm gì? - Hư? Mấy người trong xe thấy khác thường, lập tức vén rèm xe lên nhìn, đúng lúc thấy được tiểu miêu nữ đang cầm một cành cây khô, đứng ở ven đường chọc chọc một đóa hoa dại mọc lên trên băng tuyết. - Vù.. Một chấm đen nhỏ từ trên đóa hoa chợt bắn ra, phóng thẳng tới tiểu miêu nữ. - Hì hì hì hì... Tiêu miêu nữ lại phát ra một tràng cười vui sướng, lập tức vứt bỏ cành cây khô, quay đầu nhắm Triệu Đan Thanh chạy tới. - Đây là... Ong mật! Ta ngất, cái đầu cũng quá to rồi! Giang Tinh Thần liếc nhìn chấm đen nhỏ kia, gần như không nhịn được kinh hộ thành tiếng, đó là một con ong mật lớn chừng ngón cái, nhìn qua rất kinh người. Ánh mắt Lão gia tử cùng Mị Nhi theo sát tiểu miêu nữ, cơ mặt không ngừng co rút, đây là chuyện một tiểu nha đầu có thể làm được sao, cũng quá nghịch ngợm rồi! Gần xanh nơi huyệt thái dương Triệu Đan Thanh nhô lên cao, nếu không phải đối phương là một tiểu cô nương, hắn đã nhịn không được chửi “má nó” rồi. - Ta ngất, ngươi cũng quá độc đi, không phải chỉ là thừa dịp ngươi không chú ý, uống một hớp rượu thôi sao... Triệu Đan Thanh hổn hển nói được nửa câu, rồi cũng không dám ngồi lại đó nữa, quay đầu vọt vào thùng xe. Tiểu miêu nữ cũng xông vào, bịt kín rèm xe lại, sau đó lớn tiếng cười nói: - Sợ rồi sao, để xem sau này người còn dám trộm rượu ta uống nữa không... Lão gia tử thấy vậy, không nói hai lời, lập tức phụ kéo rèm xe xuống, bịt kín bốn phía. Giang Tinh Thần tỏ ra khinh bỉ nói với Lão gia tử: - Lão chính là đại cao thủ Nguyên Khí Cảnh, vậy mà... - Ngươi biết cái gì, loại ong mật này bay ra một lần chính là một đoàn! Ta thà rằng đụng phải ba yêu thú cấp mười cũng không muốn đụng phải thứ này, bị chích một mũi đau muốn chết... Tiểu miêu nữ thật đủ âm độc, tự nhiên lại chọc vào chúng làm gì không biết! Lão gia tử tức giận được hỗ to, hoàn toàn không thấy vẻ mặt cười đùa lúc bình thường. Lão gia tử vừa dứt lời, thì hàng loạt tiếng vù vù phía ngoài đã tới gần, Giang Tinh Thần có cảm tưởng như đang có vô số chiếc chiến đấu cơ nhỏ nhào tới vậy. Tuy nhiên, suy nghĩ của hắn cũng không dừng trên đám ong mật đang lao tới, mà là nghĩ tới một loại thức ăn khiến hắn thèm nhỏ dãi: mật ong!