← Quay lại trang sách

Chương 114 No căng bụng

Trong bếp tiếng cười khúc khích vang lên, mùi thơm của hành phi cùng mùi thịt hầm thơm nồng lan tỏa khắp sân. Trong phòng bày ra hai cái bàn, ngồi trên bàn là La Vũ, Lão gia tử, Triệu Đan Thanh, tiểu miêu nữ. Mị Nhi nãy giờ đều bận rộn trong bếp cùng Giang Tinh Thần.

Tuy rằng xứng với thân phận của La Vũ thì chỉ có Giang Tinh Thần cùng Lão gia tử, nhưng đây là tiệc tại nhà, cũng không cần phải quá trịnh trọng, cũng không thể chỉ có hai người ngồi tiếp La Vũ, thêm mấy người ngồi cùng, cũng thể hiện sự tôn trọng đối với thiếu tộc trưởng mà. Bàn còn lại là Đỗ Như Sơn, Hàn Tiểu Ngũ, Tâm Nhi, Thạch Oa Tử mấy người bọn họ. Thức ăn còn chưa làm xong, nhưng người ngồi tại bàn đã bị mùi thơm bay tới làm cho phải liên tục nuốt nước miếng. La Vũ tuy rằng cố gắng duy trì phong độ của thiếu tộc trưởng, nhưng nước miếng cứ tuôn ra không tài nào nhịn nội, cổ họng thỉnh thoảng lại trượt xuống, phát ra một tiếng ực. Tiểu miêu nữ ở bên cạnh liếc nhìn hắn một cái, mím mím môi, rõ là trong lòng đang chê cười. La Vũ thấy vậy, không khỏi cắn răng nghiến lợi, trong lòng oán trách: - Buồn cười như vậy sao, nếu muội không phải đi theo Giang Tinh Thần mỗi ngày đều được ăn ngon thì còn hơn ta nữa là, Thú Nhân Liên Minh ai mà không biết muội cũng là đứa ham ăn! Ở bàn còn lại, Đỗ Như Sơn bọn họ, ngoại trừ Tâm Nhi ra, cũng đều không khác La Vũ là mấy. Giang Tinh Thần bình thường sao có thể nấu ăn cho bọn họ. Khó khăn lắm lần này mới có cơ hội, người nào người nấy đều đợi đến nỗi đỏ cả mắt, đặc biệt là Hàn Tiểu Ngũ, một phút quay đầu nhìn ra ngoài tám lân. Mà ở trong sân, thân hình nhỏ nhắn của Ny Nhi đứng nép vào cửa bếp, non nớt nói: - Mị Nhi tỷ tỷ, để muội tới giúp tỷ, tỷ cũng đổ mồ hôi rồi - Aa! Mị Nhi cười gọi tiểu nha đầu vào, bốc lấy một miếng thịt dã trĩ đưa đến bên miệng của nàng: - Muốn ăn ké thì nói, sao phải giả bộ nói giúp ta làm gì? Ny Nhi dầu môi, ở bên cạnh Mị Nhi nũng nịu một hồi, há cái miệng nhỏ nhắn ra cắn lấy miếng thịt, sau đó liền cười tươi như hoa, lẩm bẩm nói: - Thật là ngon! Mị Nhi cười vỗ vỗ đầu của nàng, tiếp tục trở lại giúp ca ca làm việc. Tối hôm nay. Giang Tinh Thần thật đúng là bỏ rất nhiều công sức, chỉ riêng gà cũng đã làm liền ba món. Cá ngoài nấu canh và hầm ra, còn làm thêm một món hấp. Thịt nai chủ yếu là dùng để hâm và xào, không còn cách nào khác, thiếu gia vị mà. Bận rộn hồi lâu, trời cũng đã tối, Giang Tinh Thần lúc này mới làm xong tất cả các món ăn. Còn Ny Nhị tiểu nha đầu này cũng đã ăn đến nỗi miệng đầy dầu mỡ. Bụng nhỏ cũng đã phồng lên. Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ đầy dầu mỡ của Ny Nhi, Giang Tinh Thần cúi đầu xuống, vỗ nhẹ lên đầu của Ny | Nhi, hỏi: - Tiểu nha đầu, ăn no chưa? Tiểu cô nương trong miệng còn đang nhai nuốt, nghe vậy lắc đầu lầm bầm: - Còn thiếu chút nữa! - Ach! Giang Tinh Thần khóe miệng giật giật. Tiểu nha đầu này năm tuổi thật sao, những gì ăn vào bụng lúc này, cũng sắp bằng với một người lớn rồi. - Chỉ được ăn thêm một miếng thịt nữa, nhiều quá không tốt cho cơ thể, biết không? Giang Tinh Thần xụ mặt nói. Ny Nhi không trả lời, hai mắt lập tức trở nên ướt ướt, giống như bạn ức lắm vậy. Giang Tinh Thần liền lập tức chịu thua: - Được rồi. Cùng lắm cho muội thêm một cái chân gà, không thể nhiều hơn nữa, thật sự hại bao tử, đầy bụng là sẽ bị sốt đấy! -Ừm! Tiểu cô nương gật đầu, nét mặt chợt thay đổi, mưa dầm lập tức biến thành trời quang mây tạnh. Giang Tinh Thần nhìn mà không còn gì để nói... Sau đó, Giang Tinh Thần về phòng ngồi xuống, Tâm Nhi chạy tới. Giúp Mị Nhi bưng thức ăn ra ngoài. - Thiếu tộc trưởng! Đây, ta mời ngài một ly! Cám ơn ngài... Oái! Giang Tinh Thần nói được một nửa liền ngừng lại, đầu óc của La Vũ hoàn toàn không đếm xỉa đến hắn, vừa tính cầm đũa lên, nhìn chằm chằm ngoài cửa phòng. Liếc nhìn những người khác, cũng đều y như vậy, sớm đã cầm đũa lên. Chờ đợi thức ăn được dọn lên. - Bọn ham ăn này! Giang Tinh Thần bất đắc dĩ lắc đầu, buồn bực tự mình uống hết rượu trong ly. Lúc này, Mị Nhi cùng Tâm Nhi đã bưng thức ăn vào phòng. Gà luộc chặt miếng, mặc dù không có dầu mè và đường. Nhưng Giang Tinh Thần bây giờ cặn lửa rất tốt, sau khi cắt ra, xương đỏ, thịt trắng nõn, mùi thơm ngát ập vào mũi, bỏ vào miệng mềm dai. Mới vừa dọn lên bàn, gần như liền bị một đám người giành ăn hết sạch. Dù sao cũng là tiệc tại nhà đầu phải trường hợp gì trịnh trọng, cái gì thân phận khác biệt, địa vị cao thấp, đều bị cơn ham ăn tiêu diệt hết. La Vũ cùng Triệu Đan Thanh hai người ánh mắt xẹt ra tia lửa, gặp đũa phải gọi là cực nhanh. Mà càng kinh khủng hơn chính là, La Vũ lộ ra hết tính cách của Thú nhân, ngay cả xương cũng nhai nuốt rôm rốp. Cả mâm gà luộc đều đã thấy đáy, mọi người lúc này mới bưng ly rượu lên, ực một cái uống hết rượu cất, sau đó thư thái thở ra một hơi dài. Bàn còn lại, Hàn Tiểu Ngũ còn kinh khủng hơn, hắn mặc dù không giống như La Vũ nhai nuốt cả xương, nhưng bỏ liền mấy miếng thịt gà vào miệng, cuối cùng nhả ra mấy cục xương, bên trên không dính lấy một chút thịt, Đỗ Như Sơn nhìn thấy cũng trợn mắt cứng lưỡi, hắn cũng không biết huynh đệ này lại có sở trường như vậy. Thạch Oa Tử lại càng ngớ người ra, thầm nghĩ: - Miệng của tên này rốt cuộc có bao lớn a, không ngờ... Tự mình suy nghĩ một chút, hắn cũng cảm thấy đau quai hàm... - Ừm- Thức ăn ngon, tay nghề giỏi! Rượu này cũng ngon, thể này mới là cuộc sống của đàn ông! Sau khi ăn uống thỏa thích xong, Hàn Tiểu Ngũ còn phát ra một tiếng ở sảng khoái. Sau đó, từng món ăn liên tục được bưng lên, đùi gà rưới mỡ hành, mùi mỡ hành thơm phức cùng thịt dã trĩ mềm dai trộn với nhau, tạo thành một mùi thơm đặc biệt, mới vừa bưng lên, khắp phòng liền phát ra tiếng đũa chạm vào đĩa lách cách. Món thứ ba là cá mè hấp thường hay ăn, xung quanh đĩa bày ra một vòng tròn bánh bột mì trắng. Lão gia tử cùng Triệu Đan Thanh thường hay ăn món này, cuối cùng đã chậm lại, chờ ăn món yêu thú phía sau. Nhưng La Vũ thì khác, lần trước ở chỗ Đường Sơ Tuyết được ăn qua một lần, hắn vẫn nhớ mãi không quên, bây giờ được ăn lại lần nữa, sao mà có thể nhịn nổi. Tiểu miêu nữ cũng giống y như vậy, mặc dù ở bên cạnh Giang Tinh Thần đã được một tháng, nhưng vẫn chưa từng ăn qua món cá này. Triệu Đan Thanh ở bên cạnh nhìn thấy trong lòng cười thầm: - Ăn đi, tốt nhất là ăn hết cả đĩa, một hồi xem các ngươi có còn bụng để ăn món khác không! Lão gia tử nhếch miệng cười, liếc nhìn Triệu Đan Thanh một cái, rõ ràng có cùng một suy nghĩ. Hai kẻ chơi cờ dở không hẹn mà có cùng một suy nghĩ. Bàn còn lại, Đỗ Như Sơn, Hàn Tiểu Ngũ, Thạch Oa Tử bọn họ lại không như Triệu Đan Thanh. Tuy rằng trong thôn không thiếu cá, nhưng do Giang Tinh Thần làm, bọn họ căn bản không được ăn, bởi vậy vẫn tranh giành nhau. Tiếp theo, là cá mè hấp và canh cá. Món hấp mùi vị hoàn toàn khác với hầm, nhìn qua có vẻ thanh đạm, màu xanh nhạt của hành lá cùng màu vàng nhạt của gừng lát, vừa nhìn đã thèm, hơn nữa bên dưới mùi thơm thoang thoảng đó, hoàn toàn không làm mất đi vị tươi ngon của cá. La Vũ ăn đến nỗi mắt cũng đều híp lại, hôm nay những gì mà Giang Tinh Thần chuẩn bị, so với lần trước ở chỗ của Đường Sơ Tuyết còn phong phú hơn, mùi vị cũng ngon hơn, đối với hắn mà nói thật đúng là như ở thiên đường. Sự nghi ngờ lúc mới bước vào thôn, bây giờ đã hoàn toàn tan biến. “Canh cá này, hầm như thế nào vậy, đậm đà hệt như sữa, quả thật rất tuyệt!”. Vừa uống, La Vũ vừa thầm khen trong lòng... Tiếp theo, thịt yêu thú cuối cùng đã dọn lên, bởi vì thiếu hụt gia vị, nên Giang Tinh Thần chỉ còn cách chiên phồng, Triệu Đan Thanh lại lần nữa bắt đầu, tranh giành với La Vũ, đây lại là yêu thú chứ. Nhưng sau đó hắn liền đau khổ nhận ra, cái tên La Vũ này quả đúng như Lão gia tử đã nói, sức ăn quá lớn, tốc độ ăn so với lúc mới bắt đầu, hoàn toàn không chậm hơn bao nhiều. Bàn còn lại, Thạch Oa Tử cười toe toét, sắp không ăn nổi gì nữa, cái này là thịt yêu thú, mà còn là yêu thứ cấp sáu, đừng nói là ăn, nghĩ hắn còn không dám nghĩ đến, hắn đoán chừng ngay cả lão Tước gia e là cũng chưa từng ăn qua. Đỗ Như Sơn cùng Hàn Tiểu Ngũ cũng không tốt tới đâu, bọn họ tuy rằng thường đến dãy núi Phiếu Miểu để săn bắn yêu thú, nhưng yêu thú cấp sáu a, đụng phải thì chạy trối chết là bọn họ. Món kế tiếp, vẫn là cách làm cũ, đó là hầm. Nhưng Giang Tinh Thần căn lửa rất tốt, nguyên khí không bị mất đi một chút nào. Giang Tinh Thần hoàn toàn không tranh giành với bọn họ, hắn đã sớm đoán được tình hình như vậy, cho nên đã cùng Mị Nhi ở trong bếp ăn cả rồi. Bây giờ ngồi ở đây, cũng chỉ uống chút rượu mà thôi... Mị Nhi cùng Tâm Nhi trở lại bàn, tốc độ của mọi người rốt cuộc cũng chậm lại. Phần ăn mà Giang Tinh Thần làm đều là cực lớn, 6 con dã trĩ lớn không dự một xíu nào, mười mấy con cá cũng đều bưng hết lên đây, thịt nai cũng làm những mười cân. Cho dù vậy, dưới sự chiến đấu hăng hái của một đám ham ăn, tất cả những cái đĩa đều đã thấy đáy, ăn cứ gọi là sạch sẽ. Mà lúc này, hơn năm cần rượu cất 60 độ cũng đều đã vào bụng của mọi người. - Bốp! Đôi đũa vừa buông xuống bàn, Triệu Đan Thanh cùng Lão gia tử đều nghiêng người dựa trên ghế, lầm bầm: - Lần đầu tiên no căng bụng đến mức khó chịu như vậy... Đã sớm cùng mọi người quen biết, tiểu miêu nữ, lại càng giống một thằng nhóc con, hoàn toàn không để ý hình tượng, cũng giống vậy ngã xuống ghế, vẻ mặt khoái chí. La Vũ tròn mắt, nhìn những người khác ngã trái ngã phải, do dự một chút, liền cũng dựa ra đằng sau, hai chân duỗi thẳng, phát ra một tiếng hừ hừ thư thái. Sức ăn của hắn tuy lớn, nhưng nhiều món ăn như vậy, lại còn có bánh bột mì trắng, cũng thấy có chút no. Bên còn lại, Đỗ Như Sơn, Thạch Oa Tử, Hàn Tiểu Ngũ sức chiến đấu mặc dù không kinh khủng như La Vũ cùng Triệu Đan Thanh, nhưng thức ăn trên bàn cũng không còn dư lại bao nhiêu, đều một bộ dạng no căng bụng. Giang Tinh Thần liếc nhìn trái phải, lúc này mới cười ha hả nói: - Còn một món cuối cùng, cánh gà mật ong, xem ra các ngươi cũng không ăn nổi! Sau đó, Mị Nhi liền cười khanh khách đứng dậy, bưng lên một mâm cánh gà, màu sắc sáng đỏ, mùi thơm phức xen lần một chút vị ngọt, hấp dẫn không nói nên lời. - Thôi đi, còn nữa à! Mọi người đều trợn tròn cặp mắt, nhìn vào mắt của Giang Tinh Thần, oán trách không thành lời. Nếu sớm dọn món cuối cùng lên đây, bọn họ còn có thể nuốt trôi,nhưng đã ngưng được một lúc, thức ăn đã tiêu hóa xuống bao tử, bọn họ đều đã thấy no căng cả bụng. - Cái tên nhóc khốn kiếp này chắc chắn là cố ý! Lão gia tử một tay ôm lấy cái bụng no căng, oán trách. - Xấu tính quá, hồi nãy ngoại trừ hai món dã trĩ và cá hấp ra, ngay cả yêu thú cũng đều nấu theo cách cũ, món cánh gà mật ong này mới thật sự là món chính... Triệu Đan Thanh vẻ mặt bực dọc. Mà Lạ Vũ khóe miệng giật giật hai cái, đột nhiên ngồi dậy, la lớn: - Giang Tinh Thần, ngươi đừng vội đắc ý...