Chương 121 Phố Mỹ Thực
Phố Mỹ Thực là cái thứ gì, không ai rõ ràng, chẳng lẽ là cả một con phố chất đầy món ăn sao. Trong lòng mọi người tràn ngập tò mò, đồng thời càng thêm mong chờ Lễ hội Mỹ Thực sắp tới. Chẳng qua, Hồng Nguyên thành nhanh chóng đưa cho mọi người một bất ngờ, Lễ hội Mỹ Thực còn chưa chính thức bắt đầu, trong thành đã dựng lên sân khấu, mấy đoàn ca vũ nổi tiếng như Thần Hi, Phi Huyền đã bắt đầu biểu diên, mọi người cũng chân chính thấy được cái gì gọi là Phổ Mỹ Thực.
Một con phố rộng rãi, hai bên xếp đầy quầy hàng, nối liền nhau, từ đầu đường kéo xuống cuối phố, có khi hơn 200 thước. . Mỗi quấy đều có bếp lò riêng, trong nồi nước sôi ùng ục, lồng hấp tuôn ra hơi nước, còn có đặt vỉ nướng. Các quầy hàng này có những chiếc khay, đặt đủ loại nguyên liệu nấu ăn, đầu bếp mặc màu trắng màu trắng đang làm việc, bên cạnh có tiểu nhị hỗ trợ. - Đây là Phố Mỹ Thực! Trời ạ, còn là vừa làm vừa bán! Rất nhiều người ánh mắt sáng ngời, khó trách người ta có gan dám nói bảo đảm mỗi người đều ăn được, thì ra là vậy. - Sao không có chỗ ngồi, chẳng lẽ giống cửa hàng bánh bao... Nhưng cả đống thức ăn làm sao bưng ăn được? Vừa mừng rỡ, có nhiều người toát ra thắc mắc. Đương nhiên, cũng có một nhóm người cả kinh trợn mắt há mồm, bọn họ đều là đầu bếp từ các nơi đến đây, đối với hiệu ăn, nhà bếp là trọng địa, rất nhiều công thức không được truyền ra ngoài, bọn họ lại đem ra làm bán tại chỗ ngoài đường, chẳng lẽ điên rồi sao! Điền Tam Kỳ cùng Hoắc Vân lần lượt là đầu bếp hai hiệu ăn lớn Phúc Mãn Lâu cùng Thực Khách Nhân Gia ở Đế đô, cũng là một trong số ít đầu bếp có thể xử lý yêu thú, lần này chuyên về Lễ hội Mỹ Thực mà tới. Với thân phận trong giới ẩm thực của bọn họ, ban đầu thật sự xì mũi khinh thường danh xưng Thành của mỹ thực: - Thật là lớn lối, Hồng Nguyên thành người có đầu bếp nổi tiếng không, có người xử lý được yêu thú không! Chẳng qua, ăn xong món sườn hầm, bọn họ liền thay đổi thái độ. Tuy rằng về mặt độ lửa thì đầu bếp Hồng Nguyên thành không bằng mình, nhưng trên cách chế biến, người ta đi trước, bọn họ cũng không nghĩ tới việc có thể dùng rượu để loại trừ mùi tanh. Tiếp theo, mặc kệ là dã trĩ nướng đất sét, hay là bánh bao, những cách nấu nướng hoàn toàn mới đều làm bọn họ kinh ngạc không ngớt. Tuy nhiên khi đến đây, bọn họ chân chính khiếp sợ lại là ống bế gió xuất hiện. Có thể nói, với thứ này, độ lửa tăng mạnh, trực tiếp sinh ra rất nhiều cách nấu ăn mới. Lần này Hồng Nguyên thành cử hành Lễ hội Mỹ Thực lần thứ nhất, liên tục đưa ra mười mấy loại món ăn mới, quả thật thu hút bọn họ. - Bọn họ làm như thế, chẳng lẽ không sợ bị người ta nhìn ra phương pháp nấu nướng? Điền Tam Kỳ khó hiểu nhỏ giọng nói. - Không hiểu, có khi người ta vốn là không quan tâm! Hoắc Vân cũng có phần không hiểu, lắc đầu nói: - Nhưng mà Phố Mỹ Thực này thật kỳ quái, chỗ ngồi cũng không có nữa! - Đi thôi, vào xem thì biết. - Ừ! Nếm thử món ăn của họ, xem xem có tốt như quảng cáo đã nói! Đám đông tràn vào Phố Mỹ Thực, lập tức rải ra, chạy sang quầy hàng hai bên. Tuy rằng rất đông người vào, nhưng con đường này đủ rộng, nên cũng không quá chật chội. - Cái gì thế này? Điền Tam Kỳ cùng Hoắc Vân dừng lại ở gian hàng đầu tiên bên trái, chỉ thấy một cô bé, tay phải cầm hai cây tròn, cán những cục bột nhỏ thành miếng mỏng tròn. Cây tròn trong tay cô bé như múa, nhưng tiết tấu và chạm rất mạnh, một lần cán 2 cái, tốc độ nhanh kinh người. - Sao con bé làm được? Mọi người đều tròn mắt nhìn cô bé biểu diễn động tác này, ngay cả Điền Tam Kỳ cùng Hoắc Vân cũng không ngoại lệ. Ở bên cạnh cô bé, một thanh niên đặt lớp da cán xong lên tay trái, tay phải cầm đũa lấy ra một cục nhấn nhỏ, đặt lên lớp da, bóp một cái, liền làm thành hình lỗ tai. Hai người phối hợp khá ăn ý, chẳng qua trên mặt còn dính chút bột mì, làm người ta buồn cười. "Giống như cách làm bánh bao, nhưng mà lại không giống bánh bao." Có những đầu bếp thầm suy đoán. - Cô bé, các người đang làm gì đó? Cuối cùng có người không nhịn được hỏi. - Đây là sủi cảo! Cô bé kia mỉm cười, miệng đáp, tay vẫn không ngừng. - Sủi cảo này bán thế nào? - 3 cái một hoàng tinh tệ! - Mắc dữ vậy! Bánh bao còn 4 cái một hoàng tinh tế mà! - Đây là món ăn mới, sử dụng bột mì là thượng hạng cùng thịt heo tươi nhất! Thanh niên kia đáp lại. - Vậy được, cho 3 cái nếm thử! Một người lấy ra hoàng tinh tệ bỏ vào thùng tiền, sau đó không ít người cũng trả tiền ăn thử. Cô bé ngừng tay lại, đứng lên bỏ sủi cảo đã bao vào nồi, nước trong nồi vẫn luôn sôi. "Thì ra sủi cảo này là luộc!" Người xung quanh thầm nghĩ. Không bao lâu, những viên sủi cảo phồng lên trắng nõn trong suốt, dụ dỗ người ta chảy nước miếng. Trên quầy có rất nhiều dĩa nhỏ, chứa sẵn dấm chua, thanh niên chia xong sủi cảo, lần lượt đưa cho thực khách. Ở một góc có thùng đũa, thực khách nhận dĩa nhỏ đầu tiên đã rút đũa ra, chuẩn bị thưởng thức. - Ưm... Ngon quá! Da sủi cảo vừa mỏng lại căng, nhân thịt thơm nức, nhất là ăn nóng, càng ngon! Người này ăn liên tục 3 cái, đưa ra đánh giá, lập tức lại móc tiền ra. Lúc này, những người khác cũng ăn 3 cái, thể hiện vẻ vô cùng hài lòng. - So với bánh bao, sủi cảo này đúng là có mùi vị khác! Điền Tam Kỳ híp mắt, thưởng thức xong, gật đầu nói. - Đây là khác biệt giữa luộc và chưng, trước kia không đủ lửa, rất khó làm ra món ăn như thế Hơn nữa bao thịt trong lớp bột, thật không thể tưởng tượng! Hoắc Vân cùng Điền Tam Kỳ vừa ăn vừa đánh giá, cũng vô thức bỏ thêm 3 hoàng tinh tế. Lúc này, người vào ngày càng đông, trước các quầy hàng đều bu kín người, toàn bộ Phố Mỹ Thực đều mở lò, mùi hương nồng nặc bay ra thật xa. Điền Tam Kỳ cùng Hoắc Vân rời quầy hàng này, tiếp tục đi tới, ở quầy thứ hai, cũng một cái nồi lớn, bên trong nước sôi ùng ục, bên trên trôi nổi những viên màu trắng. - Đây là cái gì? Hai người khó hiểu lên hỏi. - Đây là cá viên, 3 viên một hoàng tinh tệ! Người trung niên đáp. - Cá viên? Hai người đầu bếp nhìn nhau, lấy tiền mua mỗi người 3 viên. - Ưm... Thịt cá! Đúng thật làm từ thịt cá! Điền Tam Kỳ ăn một cái lập tức tròn mắt. - Bọn họ làm sao biến thịt cá thành cục tròn, vị tươi của cá vẫn không hề mất đi chút nào! Hoắc Vân cũng khó tin lắc đầu. Người trung niên sau quầy cười đến tít mắt, những người vừa ăn cũng đều như thế, thật ra, ngay từ đầu chính hắn cũng thấy khó tin. Nghĩ vậy, người trung niên không nhịn được quay đầu liếc qua quầy hàng đầu tiên, thẳng vào thanh niên đang làm sủi cảo. Điền Tam Kỳ ăn một hơi 10 viên, mới buông chén xuống tiếp tục đi tới. - Đây là bánh bột mì trắng? Không đúng, khẳng định không phải! Cái gì gọi là Bạch Cát Mô! Tên thật là kỳ cục! - Bằm vụn cục thịt, kẹp vào trong bánh bột mì, vậy có ngon không... Cho 2 cái! Hai người cầm bánh kẹp thịt, vừa cắn vừa đi về phía trước, miệng vẫn không ngừng cảm thán: - Không ngờ tới, nước thịt hòa vào bột mì, lại làm ra món ngon như thế! - Hả! Mấy miếng nhọn này là gì? Bánh hành chiến, lấy 4 miếng! - Cái này hả, bún xào! Quái vậy, gạo làm thành bún, cho 2 chén! Hai người vừa ăn, vừa đi tới, nhìn toàn những thứ chưa từng thấy, chưa từng nghe! Lạp xưởng, mì cắt, lại còn có chân dã trĩ, cái này cũng ăn được? Những người khác cũng như thế, ăn lần lượt từng quầy, lúc này bọn họ mới hiểu, thì ra người ta làm ra mười mấy món ăn, không có dùng dĩa lớn dọn lên, nên không cần phải đặt bàn ghế làm gì. Về phần tiết lộ công thức, người ta càng không lo, đều là bán thành phẩm! Ai biết làm nhân sủi cảo kiểu gì, Bạch Cát Mô nướng thế nào, cá viên làm kiểu gì, bún làm kiểu nào mà ra... Chẳng qua, bọn họ không rối rắm những điều này, ngay cả những đầu bếp hiệu ăn lớn cũng chưa từng nghĩ tới lấy được công thức, bọn họ đến để thưởng thức món ăn, mà Phố Mỹ Thực này, quả thật không làm bọn họ thất vọng. Nhất là đối với đám hám ăn, có nhiều món ăn ngon liên - tục như thế, quả thật là hưởng thụ lớn nhất đời mà. Chỉ là bọn họ nhanh chóng buồn bực, cả con phố mới đi phân nửa, bọn họ phát hiện mình ăn không vô, nhìn còn nửa con phố phía sau chưa ăn, nhưng bụng đã đầy rồi. Không ít người dừng lại ở giữa đường, do dự có nên tiếp tục đi nữa. Nhìn những món ăn phía sau, khẳng định bọn họ sẽ không nhịn được, nhưng trạng thái bây giờ thì nó quá chỉ có nhìn mà thèm thôi. Ngay cả Điền Tam Kỳ cùng Hoắc Vân hiện tại cũng thế, không biết từ lúc nào, bọn họ như quên mất mục đích tới đây, cũng đặt hưởng thụ món ngon lên hàng đầu. - Ha ha, những món này, mỗi loại nếm một chút, không thể ăn thoải mái, không thôi sẽ không đi hết cả con phố! Định Bắc Hầu đến từ bao giờ, vừa giải thích, vừa dẫn các quan viên Đế quốc cùng các đại lĩnh chủ đi tới. - A! Một đám người dừng lại ở giữa đường đều lúng túng, nhất là Điền Tam Kỳ cùng Hoắc Vân, vành tại cũng đỏ lên, bọn họ là đầu bếp nổi danh Đế quốc lần này thật đúng là mất mặt.... Dù chưa ăn hết, nhưng nghe được Phố Mỹ Thực sẽ mở cho đến khi kết thúc Lễ hội Mỹ Thực, đám hám ăn liền thả lỏng. Xấu mặt thì có sao, có thể hưởng thụ món ngon mới quan trọng, dù sao không ai biết ta là ai. Sau đó, một số người lại mua chút thức ăn, đem ra ngoài Phố Mỹ Thực, vừa ăn vừa xem đoàn ca vũ biểu diễn, phải nói là quá sướng. Phố Mỹ Thực mở ra cùng đoàn ca vũ diễn xuất, Hồng Nguyên thành tràn ngập không khí lễ hội, các cửa hàng trong thành đều lấy ra hàng hóa bán trên đường, cảnh tượng phồn hoa. Ngày 19 tháng 5, người toàn quốc đi vào Hồng Nguyên thành, tất cả đều chạy tới Phố Mỹ Thực. Lúc này, cuối cùng cũng có người nhận ra, bán sủi cảo ở quầy đầu tiên, chính là Giang Tinh Thần cùng Giang Mị Nhi.