← Quay lại trang sách

Chương 142 Tác dụng của Dẫn Nguyên

Khống Trận Giang Tinh Thần tăng lên Nam tước nhất đẳng, lãnh địa lại mở rộng 5 dặm hướng đông. Thôn dân biết được tin tức này đều mừng rỡ như điên, giống như là bản thân bọn họ được nhân sắc phong, làm nồng đều rất có sức. Hiện tại, bọn họ không hề nghi ngờ, khẳng định Tinh Thần Linh có thể trở thành trấn nhỏ, Giang Tước gia thật là có bản lĩnh.

Đỗ Như Sơn cùng Hàn Tiểu Ngũ đều cả kinh, bọn họ xuất thân quý tộc, kiến thức cao hơn thôn dân, cấp bậc tăng liên tục chưa tính, còn mở rộng lãnh địa hai lần liên tục, đây là điều chưa từng xuất hiện trong lịch sử Đế quốc. Kéo theo ánh mắt bọn họ nhìn Giang Tinh Thần cũng thay đổi, giống như nhìn không phải người, làm cho Giang Tinh Thần buồn bực không thôi. Tiểu nha đầu Mị Nhi cao hứng nhất, ca ca lại tăng lên, tương lai nhất định có thể đạt tới nguyện vọng. Nàng biết rõ, ca ca không lấy lãnh địa có điều kiện tốt, cứ liên tục nghĩ cách mở rộng lãnh địa, chính là vì xây dựng lên thành phố đã miêu tả cho nàng. Trong lòng cao hứng không thôi, tiểu nha đầu vẫn không nén được nội tâm xúc động, cảm giác hạnh phúc nồng đậm làm nàng như chìm trong cõi mơ, vĩnh viễn không muốn tỉnh lại. Mà lúc này, Giang Tinh Thần lại có vẻ vô cùng bình tĩnh, lắc đầu không ngừng: - Ôi! Vẫn chưa đạt đến mục tiêu, mới Nam tước nhất đẳng, mở rộng 5 dặm đất phong, còn kém xa mới thành trấn nho! Lão gia tử nghe lời này, nhìn bộ dáng ngông nghênh của hắn, gân xanh nổi lên trán: - Cái tên nhãi khốn kiếp nhà ngươi, 2 lần liên tục mở rộng lãnh địa, còn tăng lên Nam tước nhất đẳng, trong lịch | sử Đế quốc cũng chưa từng xuất hiện, má nó người còn chưa biết đủ, rốt cuộc có còn để người ta sống nữa không! Giang Tinh Thần cười ha ha, đắc ý liếc Lão gia tử, nhàn nhạt nói: - Nhưng mà nói thế nào, lại tiến một bước lên trấn nhỏ, thêm vạn mẫu đất hoang, cũng vừa lúc ta cần! - Ac! Lão gia tử sửng sốt, hỏi: - Bây giờ vạn mẫu đất người còn chưa trồng hết, đất phong mới thêm, ngươi muốn làm gì? Giang Tinh Thần trợn trắng liếc Lão gia tử: - Xi! Lão căn bản không hiểu, ai nói ta trồng không được, khắp nơi đều trồng hoa hướng dương cùng hạt mè. đất phong mới thêm, là dùng để trồng rau cải! - Ta không hiểu! Khóe mắt Lão gia tử co rúm, kéo cao giọng: - Ngươi bớt có khoác lác, còn trồng hoa hướng dương, gieo hơn 10 ngày rồi, đến giờ còn chưa nảy mầm, căn bản không trống sống được... Ngoài ra, ngươi còn muốn trồng rau cải, đúng là nằm mơ nói mộng... Coi như người trồng được, ngươi có nhiều người để dùng như vậy sao? - Hừ! Lão già kia, lão cứ xem ta có thể trồng sống được không. Không đủ nhân viên? Hắc hắc, sơn nhân tự có diệu ké! Giang Tinh Thần lại đắc ý liếc Lão gia tử. - Ha, tiểu tử ngươi còn có sức phải không? Đây là người ép ta! Khóe miệng Lão gia tử kéo lên ý cười âm độc, lại lấy ra một tấm lụa trắng, nói: - Học viện Đế Quốc cũng có thư cho ngươi! - Bọn họ gửi thư làm gì, chẳng lẽ lại muốn ta huấn luyện học viên, lần này nói trước, phải thu phí. Hiện tại ta rất cần tiền... Giang Tinh Thần vừa nghĩ, vừa cầm lấy lụa trắng. Nhưng nhìn lướt qua, hắn chợt rùng mình, nhìn bàn tay, một lớp da gà dựng lên. - Lão già kia, má nó ta chưa xong với lão đầu... Ua... Giang Tinh Thần ném lụa trắng lên bàn, ôm bụng nôn khan, những gì viết trên lụa trắng thật là buồn nôn, cái gì tâm can bảo bối, cái gì tiểu thân thân, tiểu điềm điềm... làm hắn xem mà ngũ tạng lục phủ lộn ngược. Lão gia tử nhìn chằm chằm vào biểu tình của Giang Tinh Thần, mong chờ vẻ không chịu nổi phát ỏi của hắn... Lúc này vừa thấy quả nhiên có hiệu quả, lập tức bùng phát tiếng cười to: - Tiểu khốn kiếp, ta cho ngươi còn đắc ý với ta, ha ha ha ha... Tiếp theo, Lão gia tử và một cái chạy ra ngoài phòng, lớn tiếng nói: - Lại có tiểu thư quý tộc Đế đô viết thư tình cho Giang Tước gia đây, có ai muốn nghe không? - Cái đệch! Lão già kia, ta thề không đội trời chung với lão... Trong phòng truyền ra tiếng gào thét của Giang Tinh Thần, làm một đám nhân viên học tập kỹ thuật chế muối trong lòng kinh hãi. Không lâu sau, Mị Nhi chạy trở về, nhìn Giang Tinh Thần đang bọc thêm quần áo lên người, kỳ quái hỏi: - Ca ca, trời nóng như thế, huynh làm gì mặc nhiều quần áo như thế? - Huynh lạnh! - A! Bị sốt rồi sao? Mị Nhi vội vàng chạy tới, sờ lên trán hắn. - Không có sốt, còn đổ mồ hôi nữa... Trong lúc nói, Mị Nhi liếc lụa trắng trên bàn, thuận tay cầm lên. Một lát sau, trong phòng lên phát ra tiếng nôn khan, Mị Nhi bịt miệng chạy ra ngoài... Sau đó, Giang Tinh Thần buồn bực, người nào gặp hắn cũng đều làm như muốn cười lại không dám, cơ mặt co rúm, quả thật không nhịn được, liền chào một tiếng, cúi đầu vội chạy đi! - Lão già kia, lão chờ ăn bánh bột mì trắng một tháng đi! Giang Tinh Thần căm hận hạ quyết tâm... Thượng tuần tháng bảy, thời tiết ngày càng nóng, cuối cùng người học tập kỹ thuật chế muối đều đi, Giang Tinh Thần mới có thời gian rảnh, đi đến đồng ruộng. Hạt mè một tốt, nhìn qua bình thường, những hạt hướng dương đã gieo mười mấy ngày, chỉ lác đác mọc mầm, đa số đều không lên nổi. "Quái thật, hạt hướng dương không chứa nguyên khí mà, lẽ ra phải mọc lên rồi mới phải!" Giang Tinh Thần cau mày nghĩ. "Chẳng lẽ còn cần xử lý hạt giống?" Giang Tinh Thần biết có chút hạt giống cần phải trải qua trình tự ngâm, phơi nắng... mới có thể gieo trồng, nhưng hắn chỉ biết là có chuyện này, nhưng không biết phải làm thế nào. "Vì sao hạt hướng dương có thể mọc ở dã ngoại... Đúng rồi, có khi nào liên quan tới nguyên khí! Thế giới này, nguyên khí có thể thúc đẩy thực vật sinh trưởng, hạt giống có chứa nguyên khí, mọc tốt hơn những loại khác... Hạt hướng dương tuy rằng không chứa nguyên khí, nhưng cũng cần nguyên khí thúc đẩy sinh trưởng, nói cách khác, nguyên khí thế giới này, có tác dụng giống như phân bón, hay còn lớn hơn!" Ý nghĩ này lóe lên, Giang Tinh Thần lập tức vận dụng cách hít thở, ngồi xuống, tay đặt trên mặt đất. Quả nhiên, theo Nguyên Tuyền trong đầu chấn động, hắn phát hiện dưới mặt đất quả nhiên có nguyên khí dao động, hơn nữa phân bố không kém gì bầu trời. "Có nguyên khí mà!" Giang Tinh Thần kỳ quái, rõ ràng là có nguyên khí, vì sao hoa hướng dương không mọc nổi. "Có thể nào là mật độ gieo trồng quá cao, dẫn tới không đủ nguyên khí!" Giang Tinh Thần lại lóe lên trong đầu, lần này, hắn chợt nghĩ tới, Dần Nguyên Khống Trận của mình có thể tụ tập nguyên khí, không lẽ là vì tác dụng này. Càng nghĩ càng thấy chính là vì nguyên nhân này, lương thực chính là dùng hạt giống có chứa nguyên khí, hạt mè là bởi diện tích trồng trọt nhỏ, chỉ có hoa hướng dương là trồng diện tích lớn, cho nên nhu cầu nguyên khí càng lớn. "Hẳn là thế!" Giang Tinh Thần liền bắt đầu vận chuyển cách hít thở, Dân Nguyên Không Trận tụ tập nguyên khí, sau đó lại phát tán nguyên khí xuống lòng đất. Sau đó, Giang Tinh Thần lại đi tới đi lui giữa khe ruộng, phơi nắng to, cả người mồ hôi như mưa cũng không để ý. Lão gia tử vẫn âm thầm đi theo Giang Tinh Thần, nhìn thấy hắn như vậy, khó hiểu vò đầu: "Tiểu tử này không lẽ đi tới đi lui như vậy là làm cho hoa hướng dương mọc lên được?" Suốt một ngày, Giang Tinh Thần mới kéo thân thể mỏi mệt trở về phủ lãnh chúa, liên tục sử dụng phương pháp hỗ hấp, lại còn phơi nắng lâu như thế, hắn cảm giác mình uốn kiệt sức. Về tới nhà, Giang Tinh Thần múc một chậu nước lạnh uống ùng ục. "Quả nhiên mùa hè khó chịu hơn là mùa đông mà!". Một chậu nước lạnh vào bụng, Giang Tinh Thần vẫn chưa thấy đã, căn bản không tiêu trừ được cái nóng trong người. "Quạt điện, máy điều hòa không khí, kem, nước có ga... Nếu có nước đá thì tốt rồi! Không được, nói cái gì năm nay cũng phải làm ra hầm bằng!" Giang Tinh Thần vừa quyết định, Mị Nhi đã làm xong bữa tối. Lúc ăn, sức ăn của Giang Tinh Thần lại làm Lão gia tử ngây người, tiểu tử này thỉnh thoảng lại có một lần như vậy, có thể bỏ xa La Vũ mấy con phố. - Ca ca! Mấy ngày nay vẫn không rảnh rỗi được, huynh nghỉ ngơi vài ngày đi, những chuyện trồng trọt không cần ca ca tự mình đi, cứ giao cho Thạch Oa Tử thúc là được rồi! Ăn xong, Mị Nhi dầu mối nói, nhìn ca ca mỏi mệt đến thể này, tiểu nha đầu đau lòng! - Ừ! Giang Tinh Thần vỗ đầu Mị Nhi, nói: - Đợi hoa hướng dương mọc lên mầm non, ca ca có thể rỗi được rồi... - Gạt người! Mị Nhi phồng má, nói: - Mới có thêm vạn mẫu đất hoang còn chờ làm đất, ca ca làm sao rồi được, hiện tại lãnh địa của chúng ta không có đủ người dùng! - Ha ha! Ai nói không có người dùng, chúng ta còn có thể thuê người tới làm việc mà! Giang Tinh Thần cười nói. - Nhưng hiện tại đang lúc ngày mùa, ngay cả bình dân trong thành lớn cũng thế, chỉ sợ không có thời gian... Hơn nữa, một khi tới ngày mùa, mọi người đều vội vàng thu hoạch gấp, ngay cả phụ nữ cũng không rảnh rỗi được, căn bản không tìm được người. Dừng một chút, Mị Nhi nhẹ nhàng lung lay cánh tay Giang Tinh Thần, nhẹ giọng nói: - Ca ca, hiện tại chúng ta không thiếu tiên, cũng không lo ăn mặc, đừng liều mạng như thế. Nếu huynh mệt đến bệnh thì làm sao đây, vạn mẫu đất hoang đó cứ để sang năm rồi tính sau! - Ca ca mới vừa 17 tuổi, làm sao mệt bệnh được... Bất cứ nơi nào, ăn đều là căn bản, không có ăn mới xảy ra rồi loạn! Chúng ta làm chắc căn bản lãnh địa, mới phát triển không lo về sau, mới có thể mau để Mị Nhi được ở cao ốc chọc trời! Giang Tinh Thần cười, nói tiếp: - Ngoài ra, huynh đang vội trồng hoa hướng dương, thức ăn này có tác dụng lớn! Tương lai xây mới lãnh địa, cần rất nhiều tiền, huynh phải làm ra sản nghiệp kiếm tiền! - Ca ca! Mị Nhi không còn lời nữa, nhẹ nhàng ôm vai Giang Tinh Thần, dựa đầu vào vai hắn. Một lát sau, Mị Nhi ngẩng đầu lên, hỏi: - Ca ca, xây dựng thành thị phải tốn rất nhiều tiền sao? "Nào phải rất nhiều tiền, chính là cái hố không đáy mà!" Giang Tinh Thần thầm nghĩ, lại cười nói: - Có bao nhiêu tiền ca ca cũng sẽ kiếm đủ! - Đúng rồi, ca ca còn chưa nói cho muội biết, làm sao mà thuê người được, giờ đang là ngày mùa mà! Mị Nhi lại hỏi. - Chuyện này... trả nhiều tiền nhất định có thể thuê được mà! Giang Tinh Thần cười nói. - Lại lừa muội, còn trả nhiều tiền, coi như trồng rau thành công, chỉ sợ cũng không đủ trả tiền công! Hiện tại đầu óc ca ca tốt như thế, sao lại chịu mua bán lỗ vốn chứ! Mị Nhi chu môi, dùng sức lắc lắc tay hắn: - Mau nói cho muội biết đi! - Hắc hắc... Giữ bí mật! Giang Tinh Thần cười đắc ý, tiểu nha đầu, sinh nhật lúc trước không phải muội bí mật với ta sao, lần này ta cũng bí mật với ngươi. - Vậy sao... Hai mắt Mị Nhi cong lại, cười hì hì nói: - Dù sao sớm muộn gì cũng sẽ biết, không cần vội! Ca ca mệt mỏi một ngày, mau ngủ đi! Giang Tinh Thần sửng sốt, sau đó chợt nhớ chuyện mấy bữa trước bị về thành mặt hế, lập tức cả người run lên. - Vậy thôi! Bây giờ nói cho muội biết cũng được... - Không cần, ca ca ngủ sớm đi! Mị Nhi lại không cho Giang Tinh Thần có cơ hội nói hết, liền đi chậm rì rì ra ngoài phòng. - Ê này! Tiểu nha đầu, đừng đi mà, huynh thật muốn nói cho muội mà...