Chương 146 Giành đu dây
Hì hì hì hì... Tiếng cười vui sướng như chuông ngân từ trong phủ lãnh chúa truyền ra, dưới bóng cây do hai chạc đại thụ lớn vươn ra trong sân, Mị Nhi ngồi ở trên xích đu, đu lên thật cao rồi lại hạ xuống, quần áo dài bay phấp phới, tựa như một con bướm đang bay múa giữa không trung. Ngày hôm qua Giang Tinh Thần vừa làm xong xích đu liền mang tới, sáng sớm hôm nay gắn xích đu lên cây. Đại thụ là lựa chọn hàng đầu của hắn, có một chục cây rất lớn
vươn ngang ra, rất thích hợp để cột dây thừng lên. Theo Giang Tinh Thần trợ lực đẩy xích đu, Mị Nhi có cảm giác như mình đang bay vậy, toàn thân thoát khỏi sức hút của mặt đất như đang bay lượn trên trời cao, tâm hồn rộng mở khoáng đạt, vui sướng không thể tả nổi. Ny Nhi, Tâm Nhi, tiểu miêu nữ đứng ở bên cạnh trố mắt nhìn Mị Nhi, tỏ vẻ rất nôn nóng muốn thử. Hơn mười phút sau, xích đu bắt đầu giảm dần dao động, cho đến khi dừng lại. Giang Tinh Thần đưa tay giữ dây đu ổn định lại, đỡ Mị Nhi xuống. - Đến ta! Mị Nhi chưa kịp đứng vững, ba nha đầu đã chạy tới, tiểu miếu nữ tu vi cao, động tác cũng lẹ, “vù” một cái đã nhảy tót lên xích đu. - Tiểu Hương tỷ tỷ chơi xấu! Ny Nhi bất mãn kêu to, hai má phụ xuống, đôi mắt ngân ngẩn nước. - Ha ha! Giang Tinh Thần cười cười, đưa tay vỗ vỗ đầu Ny Nhi, nói: - Muội còn nhỏ, hiện tại không chơi được thứ này, nếu không sẽ gặp nguy hiểm! - Ai nói không chơi được, công phu của Tiểu Hương tỷ tỷ tốt như vậy, nói tỷ ấy ôm muội là được! Ny Nhi phân bua. Thấy Mị Nhi chơi vui vẻ như vậy, nó đã sớm thèm không chịu nổi, sao có thể dễ dàng bỏ qua chứ? - Tiểu Hương tỷ tỷ đu dây, hai tay cần phải giữ dây thừng hai bên, sao có thể ôm được muội chứ... Ny Nhi ngoan, chiếc xích đu này quá lớn, khi nào huynh sẽ làm cho muội cái nhỏ hơn... Dừng một chút, Giang Tinh Thần nghĩ nghĩ, lại nói thêm: - Tước gia còn làm cho ngươi một trò chơi thú vị khác, đám người Tiểu Hương tỷ tỷ cũng đều không chơi được! - Thật sao? Ny Nhi tỏ vẻ háo hức hỏi. - Tước gia đã bao giờ hứa suông chưa? Giang Tinh Thần xoa xoa cái đầu nhỏ của Ny Nhi. - Vậy thì tốt quá! Tước gia phải nhanh lên một chút nha! Tiểu cô nương cuối cùng cũng nở nụ cười, ghé đầu hôn lên mặt Giang Tinh Thần một cái, rồi quay đầu chạy ra ngoài. Giang Tinh Thần mỉm cười lắc lắc đầu. Sau đó xoay người nói với nhóm người Mị Nhi: - Các người chơi đi, ca ca còn có chút chuyện phải làm! Ra khỏi phủ lãnh chúa, Giang Tinh Thần đi qua khu vực triền núi, tìm tới những người thợ thủ công. Những thợ thủ công vẫn chưa rời đi, đang xây dựng phòng ốc bên rìa khu vực đất hoang. Những người này đều cười không nhặt được mồm, ai ngờ lần này lại được giữ lại lâu như vậy, thôn trang mới xây cất xong, lại là xây dựng phòng ở cho 300 người. Mặc dù không phức tạp như xây thôn trang mà chỉ là phòng ốc đơn giản, giường cũng xây thành một cái lớn nằm chung! Nhưng Giang Tước gia yêu câu hệ thống vệ sinh phải sạch sẽ, rãnh nước, nhà tăm công cộng, nhà vệ sinh công cộng, nhà bếp lớn, giường sưởi... đều phải xây dựng, lượng công trình cũng không nhỏ, ước chừng phải mất một tháng nữa mới xong. Số tiền lần này kiếm được, phải bằng bọn họ kiếm trong 5, 6 năm, hỏi sao bọn họ lại không vui mừng chứ! Mà đúng lúc này, Giang Tinh Thần lại lần nữa tìm tới bọn họ, yêu cầu bọn họ sau khi xây dựng phòng ốc xong, lại đi tới khu vực Thanh Sơn Thốn cũ, đào hầm ngầm sâu mười ba thước trở lên, hơn nữa còn không được thấm nước! Mặt khác, hắn còn muốn đào thêm một cái hầm ngầm sâu 10 thước, cũng phải làm cho nước không thấm được. Tất cả đều dùng vật liệu tốt nhất. Nguyên một đám thợ thủ công hai mặt nhìn nhau, ai cũng không biết Tước gia đào hầm ngầm làm cái gì, nhưng nghe Giang Tinh Thần ra giá, cả đám thợ thủ công đều gật đầu cái rụp. Nhìn đám thợ thủ công hoan hỉ rời đi, Giang Tinh Thần lắc đầu thầm than: - "Tiêu tiền thật đúng là như nước mà!" Hắn lại quay người đi xem cây vừng và cây hướng dương. Tất cả đều phát triển rất tươi tốt, phương thức sinh trưởng của thực vật thế giới này có bất đồng rất lớn cùng Trái Đất, có phần phụ thuộc nhiều vào nguyên khí. Hắn có Dân Nguyên Khống Trận tụ tập nguyên khí, nên việc trồng trọt đương nhiên không kém, việc cần làm chỉ là nhổ cỏ dại và phòng sâu bọ mà thôi. Quay trở về thôn trang, hắn lại đi xem qua Câu Liêm, cây non đã có một chút dáng vẻ liềm đao, gai nhọn ở đầu mũi cũng đã lộ ra. Thấy tình hình như vậy, Giang Tinh Thần vội vàng dặn dò Đỗ Như Sơn phải chú ý kỹ Câu Liêm, đặc biệt là không cho bọn nhỏ trong thôn đến đây chơi để tránh bị trúng độc. Cuối cùng, Giang Tinh Thần lại đi thăm những luống hẹ! Ở địa cầu, nếu không ngâm trước hạt giống, họ tuyệt đối sẽ không dài nổi, nhưng ở chỗ này, chưa tới một tháng hẹ đã mọc được dài hơn 10 cm. - Ước chừng nửa tháng nữa sẽ có thể phát triển được năm lá đi, khi đó có thể cắt được rồi! Sủi cảo nhân tam tiên a... Vừa nghĩ tới nhân tam tiên, Giang Tinh Thần không khỏi nhớ lại tôm bóc vỏ, thầm nghĩ: - "Không biết có còn tôm hay không, nếu như còn, thì mùa này cũng vừa vặn, trở lại dân Mị Nhi đi bắt tôm chơi...". Vừa nghĩ đến chuyện đánh bắt tôm, Giang Tinh Thần vừa đi trở về, không bao lâu đã về đến phủ lãnh chúa. Nhưng vừa vào cổng, hắn lập tức sửng sốt, nguyên một đám Kinh Thiên Long Binh Đoàn quây thành vòng trong vòng ngoài, không ngừng phát ra từng tiếng hoan hô. - Đây là tình huống mẹ gì vậy?! Giang Tinh Thần vừa hiện lên nghi vấn đã lập tức hiểu ra. Trên xích đu đang tung cao, chính là Lão gia tử với nụ cười đắc ý trên mặt, lại còn phất phất tay xuống phía dưới. - Ta ngất... Giang Tinh Thần trợn tròn mắt: - "Lão già kia, ngươi đã lớn như vậy rồi mà còn chơi thứ này sao?!". Đảo qua một vòng, rất nhanh Giang Tinh Thần liền thấy được Mị Nhi đang chu cái miệng nhỏ nhắn ra, thấy được Tâm Nhi đang tỏ ra không vui, còn có tiểu miếu nữ đang nhe răng gầm gừ với đám người. Rõ ràng ba nha đầu này đã bị đẩy ra ngoài. - Lão gia tử, ngươi đã đu nửa ngày, nên đến lượt ta rồi chứ?! Từ trong đám người truyền ra giọng nói Hàn Tiểu Ngũ. - Ai u! Giang Tinh Thần sốc nặng, thằng này cũng quá trêu ngươi đi, lại còn nói đến lượt ngươi đu dây...Ta thấy các ngươi cũng đu đủ rồi đó, ngay cả trò chơi của tiểu nha đầu cũng giành! - Ca ca! Lúc này Mị Nhi thấy được Giang Tinh Thần, liền chạy tới. Tiểu miêu nữ theo sát phía sau, tròng mắt đảo đảo, lớn tiếng nói: - Tinh Thần ca ca, hôm nay người lại làm món ngon gì vậy? - Vù! Tiểu miêu nữ vừa dứt lời thì một bóng người đã vọt tới. Lão gia tử từ trên xích đu nhảy xuống, phóng qua đầu đám người Kinh Thiên Dong Binh Đoàn, xuất hiện trước mắt Giang Tinh Thần. - Tiểu tử, ngươi đã trở về! Ha ha... Lão gia tử lúng túng cười khan, lúc này mới hỏi: - Ngươi đã chuẩn bị tốt món ngon rồi hả? - Món mới, nước đá bào! Giang Tinh Thần gật đầu rồi cười híp mắt, hỏi ngược lại: - Có muốn ăn không? - Ừm! Vừa nghe món nước đá bào mới, hai mắt Lão gia tử liền sáng lên, liên tục gật đầu. Nhưng tiếp theo, hắn lại lộ ra vẻ nghi hoặc: - Không đúng, tiểu tử, ngươi có băng sao? - Không lo không có bằng, ta chuẩn bị sai đám người tiểu Ngũ chạy 2800 dặm đến núi tuyết lấy băng về! - Ta ngất... Thấy Giang Tinh Thần trở về, đám người Hàn Tiểu Ngũ đang rón rén trốn ra cửa, nghe vậy liền lảo đảo một cái, rên ri. - Tước gia, đừng mà! 2800 dặm, trên lưng lại còn vác bằng, trời nóng như vậy tuyệt đối có thể hy sinh cái mạng già này a. - Thế nào, ngại khổ sao?! Giang Tinh Thần cười: - Vừa rồi các không phải người chơi đùa rất vui vẻ hay sao, lại còn “tới phiên ta đu dây”... - Tước gia, chúng ta biết sai rồi! Chỉ vì nhìn thấy trò chơi mới nên mới không nhịn được! Vẻ mặt Hàn Tiểu Ngũ như đưa đám nói. Tuy rằng Giang Tinh Thần luôn ôn hòa, nhưng không biết có phải là do hào quang trên người hắn sáng chói quá hay không, mà mỗi lần đối diện với Giang Tinh Thần hắn đều cảm thấy rất áp lực. - Tước gia nói có lý, trời nóng như vậy là phải ăn nhiều nước đá bào, đám người tiểu Ngũ cũng rảnh rỗi, nhưng thật ra. Đỗ Như Sơn vừa nói vừa âm hiểm cười hắc hắc đi đến. - “Lão đại a! Sao người lại có thể như vậy chứ, rất không có nghĩa khí!” Hàn Tiểu Ngũ đang định lên tiếng, đột nhiên nhớ lại, vừa rồi Tâm Nhi cũng bị bọn họ đẩy ra ngoài, lập tức ngậm miệng lại, thầm rên rỉ: - Teo chim, đắc tội cùng một lúc hai vị ca ca a... Sao mà lòng hiếu kỳ của ta lại lớn như vậy chứ?!". - Việc này... Với tu vị của bọn họ, cho dù dùng chăn bông quấn chặt, thì trở về tới đây e là cũng đã tan hết rồi! Lão gia tử đã sớm nhận ra, Giang Tinh Thần đang cố tình chính Hàn Tiểu Ngũ, vốn cũng không có món nước đá bào mới gì cả. - Đúng vậy, đúng vậy! Hàn Tiểu Ngũ đám người gật đầu liên tục, ánh mắt nhìn Lão gia tử tràn đầy cảm kích, bọn họ thề, sau này nếu Lão gia tử tìm bọn họ chơi cờ, bọn họ tuyệt đối sẽ không cự tuyệt. - Cũng đúng! Giang Tinh Thần làm như hiểu ra, gật đầu nói: - Một khi đã như vậy, thì cũng không phải đi nữa! - "Yeah!" Hàn Tiểu Ngũ nở nụ cười, trong lòng không nhịn được muốn vung đấm ăn mừng. Nhưng hắn còn chưa kịp giơ tay lên, Giang Tinh Thần đã bồi tiếp một câu: - Hai ngày nữa chỉ sợ ta sẽ không có thời gian nấu ăn, Lão gia tử, việc nấu nướng liền giao cho ngươi! Dứt lời, không để cho mọi người kịp phản ứng, Giang Tinh Thần liền kéo tay Mị Nhi trở về phòng. Đám người trong sân sửng sốt, ngay sau đó Hàn Tiểu - Ngũ và Lão gia tử đồng thời kêu lên thảm thiết: - Ngươi cũng quá độc đi... Đến trưa, Mị Nhi không để ca ca ra tay, tự làm mì sợi, nấu ăn. Nhớ lại vẻ mặt của Lão gia tử và Hàn Tiểu Ngũ, nàng không nhịn được bật cười. Mì sợi ra nồi, dùng nước trùng qua hai lần, gia vị là tương đậu nành, lại thêm rau dại tươi mới. Không thể không nói, việc khai thác công dụng của hạt đậu ở thế giới này rất tốt, sữa đậu nành, tương đậu nành, nước tương đều có. Đáng tiếc duy nhất chính là không có đậu hủ, điều này làm cho Giang Tinh Thần cũng có chút tiếc nuối. Khi giải quyết vấn đề muối lẫn tạp chất cho Đại Tần Vương Quốc, thể nào hắn lại quên mất thử dùng nước chát xem có thể làm đậu hủ hay không. Kỹ thuật nấu ăn của Mị Nhi đến hiện tại đã rất tốt, sợi mì rất dai ngon, Giang Tinh Thần húp một lúc hết hai chén lớn. Thu dọn chén đũa xong, Mị Nhi cùng Giang Tinh Thần đi tới cái ghế dưới bóng cây trong sân, phe phẩy quạt hóng mát. - Ca ca! Không ngờ huynh lại có thể điều được người từ Thú Nhân Liên Minh tới! Mị Nhi nghiêng đầu, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Giang Tinh Thần, lúc trước quả thật nàng không nghĩ tới, ca ca lại tìm một con đường khác, chính là nhận người từ Thú Nhân Liên Minh tới. - Vừa muốn khai hoang, lại muốn đào kênh mương, trồng trọt, quản lý... Hết thảy việc này nếu mượn người từ Đế quốc ít nhất cũng phải trên 500 người, hơn nữa hiện tại đang là ngày mùa, tiền công thuê người rất đắt! Giang Tinh Thần nói. - 300 người cũng đã không ít, hơn nữa chúng ta còn xây thôn mới cùng phòng ốc tạm thời... Ca ca, nếu không đủ tiền thì từ từ xây dựng đi, khu vực đất nơi đó để năm tới khai khẩn cũng được, dù sao bây giờ đã là giữa hè, khai hoang xong cũng không kịp trồng trọt a! - Chậm lại sao được! Giang Tinh Thần cười lắc đầu: - Lãnh địa chúng ta mới mở rộng mười dặm! Kế hoạch của ca ca là tiếp tục mở rộng về hướng đông trăm dặm, cho đến khi địa vực rộng lớn giáp với lãnh địa của Thành Sương Hầu đều nhập vào Tinh Thần Lĩnh thì thôi...