← Quay lại trang sách

Chương 157 Không xả chết ngươi không thôi

Về tới chỗ ngụ, Giang Tinh Thần cho ném Chữ thiếu gia bọn họ vào một gian phòng, cười ha hả nói: - Các ngươi tốt nhất không cần có ý nghĩ gì khác, nếu không... Khụ khụ!

“Má nó a, còn chưa xong ư! Ta vốn đầu có đá trúng ngươi!” Chữ thiếu gia cảm thấy trong lòng dâng lên một ngụm uất khí, nhưng đều phải cố nhịn không dám nói gì, chỉ có thể ủy khuất gật gật đầu lia lịa. Giang Tinh Thần cũng có chút không được tự nhiên, trước giả bộ nôn khan có hơi dùng quá sức, cổ họng ngứa ngáy. Cảnh cáo một phen, mấy người Giang Tinh Thần xoay người đi ra, khép cửa phòng lại. - Giang huynh đệ nhốt bọn họ đơn giản như vậy, vạn nhất bọn họ chạy thoát thì sao? Mới vừa đóng cửa phòng, Tôn Tam Cường liền có chút lo lắng hỏi. - Hắc hắc! Không đợi Giang Tinh Thần trả lời, Lão gia tử liền phát ra một tiếng cười am hiểm: - Chính là để cho bọn họ chạy đấy! Như vậy mới thật định tội danh của chúng... Ở cảnh nội Càn Khôn Đế Quốc, bắt được chính là chết! Nếu chạy tới các quốc gia khác, ta bảo đảm sẽ biến chúng thành nô lệ. Liên đới Chử Đại Hùng cha hắn cũng đừng nghĩ còn chỗ tốt; cả Nam Giang Hầu cũng phải đi theo ăn dưa úng... Chậc chậc, hiện tại nô lệ trẻ trung cường tráng chính là món hàng tranh giành đấy! “Độc! Thật quá độc!” Tôn Tam Cường, Tiền Phong, Chu Dũng, Phùng Ký không nhịn được rùng mình một cái. Mà trong phòng, cả người Chử thiếu gia đều sắp ngất xỉu, Lão gia tử nói chuyện hắn ở bên trong đều nghe rõ ràng. Vốn hắn thấy Giang Tinh Thần giam giữ không nghiêm ngặt, còn muốn nhân cơ hội bỏ trốn, nhưng hiện tại... “Không phải người mà...” Chữ thiếu gia không nhịn được kêu rên trong lòng, thủ đoạn khi dễ người của mình trước kia so sánh với người ta, quả thật vô cùng yếu kém, chỉ là cặn bã mà thôi! Phía ngoài phòng, Giang Tinh Thần mỉm cười, hỏi Tôn Tam Cường: - Tam Cường huynh, vì sao lại động thú với tên Chủ thiếu gia kia vậy, chuyện này cũng không giống tính cách của huynh... Nếu gặp chuyện không thể làm, thì trở về mưu tính kế hoạch là được! Vừa nhắc tới chuyện này, Tôn Tam Cường lập tức sa sầm mặt xuống, cắn răng nói: - Ta cũng muốn trở về mưu tính kế, nhưng tên khốn kia bảo ta phải gom đủ trong vòng 3 ngày, nếu không sẽ chặt tay lão đại nhà ta! Ta nói ba ngày ngay cả thời gian chạy tới cũng không đủ, tên khốn kia lập tức sai người ra ngoài, cắt một lóng tay của lão đại nhà ta mang về... Thẳng đến ở đại sảnh hiệu ăn, ta mới biết tên này là muốn bí phương của chúng ta! Giang Tinh Thần nhíu mày, tiếp theo khôi phục bình tĩnh, nhàn nhạt nói: - Hắn cắt lão đại nhà huynh một lóng tay, lát nữa huynh cắt của hắn hai lóng tay là được! Nghe nói như vậy, mọi người đều sửng sốt, ngay cả Lão gia tử cũng không khỏi giật mình! Cho tới nay, Giang Tinh Thần đều là ôn hòa hòa khí, còn chưa từng nói ra lời độc ác như vậy... nhưng hiện tại đột nhiên nói một câu như thế, khiến mọi người đều cảm giác một áp lực vô hình. Thật lâu, Tôn Tam Cường mới thở ra một hơi, lắc đầu nói: - Nhưng hiện tại, lão đại nhà ta còn đang ở trong tay bọn họ đấy! - Không cần tới hai ngày, bọn họ sẽ đưa lão đại của huynh về đây! Giang Tinh Thần nói vô cùng khẳng định. - Tiểu tử! Có phải ngươi có kế hoạch gì, rốt cuộc muốn làm gì, ta cũng đã gửi thư cho Nguyên soái bọn họ rồi! Lão gia tử vô cùng khó hiểu hỏi, từ lúc Giang Tinh Thần mua ngựa, lão đã cảm thấy không thích hợp lắm. - Ta chỉ là làm nhiều thêm mấy chuẩn bị mà thôi. Nam Giang Hầu cáo ốm không ra, hiển nhiên tính toán kéo dài, vạn nhất Nguyên soái bọn họ chèn ép không có tác dụng thì sao... Lam Vũ Thành là chủ thành của Nam Giang Lĩnh, mấu chốt chính là đua ngựa và mua bán nô lệ... Nếu ta không có đoán sai, tên Chử thiếu gia này hẳn là đã làm không ít chuyện táng tận lương tâm! Giang Tinh Thần lạnh mặt nói. - Này... Lão gia tử chợt hiểu, ánh mắt nhìn về phía Giang Tinh Thần có chút khác thường, nói: - Tiểu tử, ngươi đúng là đủ ác! Giang Tinh Thần bình thản nói: - Ta đã nói, phải để chúng tự mình đưa tới cửa cho ta... Lấy chuyện của Mị Nhi để gây khó cho ta... Hừ hừ... Chẳng biết tại sao, mặc dù Giang Tinh Thần nói rất bình tĩnh, nhưng Lão gia tử luôn có cảm giác rất âm trầm, thầm nghĩ: “Tiểu nha đầu kia, quả thật chính là gốc rễ vận mạng của hắn! Tiểu tử này vốn tính tình ôn hòa, lần này lại xuống tay ác độc như vậy, ngay cả cắt ngón tay người ta đều nói...” - Đúng rồi! Lão gia tử đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, nghi hoặc hỏi: - Đua ngựa nơi đó, ngươi rốt cuộc định làm gì? Vấn đề này từ đầu đến giờ lão không sao nghĩ ra được, mặc dù biết khẳng định có quan hệ với chuyện mua Hắc Điện, nhưng dựa vào một con ngựa bệnh như vậy thì có thể làm gì chứ?!. Giang Tinh Thần cũng không trả lời, mà đổi đề tài, nói: - Lão gia tử! Ngài cũng nên động thân rồi! - Ách! Động thân, động thân cái gì! Lão gia tử kinh ngạc hỏi lại. - Nam Giang Hầu thân mắc bệnh nặng, đóng cửa từ chối tiếp khách, Lão gia tử nên đi giúp hắn điều dưỡng một chút! - Đúng đúng! Ngươi không nói ta cũng quên mất, ta cũng nên đi! Lão gia tử lập tức vứt chuyện đua ngựa ra sau ót, nở nụ cười, giống như lập tức sẽ có chuyện gì đó rất thú vị, trong ánh mắt đều lóe lên tia sáng mong đợi! Sau đó Lão gia tử lập tức rời đi, chạy tới phủ Nam Giang Hầu. Mà lúc này tại bên ngoài phủ Nam Giang Hầu, Chữ Đại Hùng đều sắp nổi điên, bảo vệ cửa nói Nam Giang Hầu bị bệnh, ra nghiêm lệnh đóng cửa từ chối tiếp khách, người nào đều không thể gặp. Chử Đại Hùng không ngừng nói với bảo vệ cửa, bản thân có đại sự khẩn cấp, nói mềm nói cứng đều nói, nhưng tên bảo vệ cửa kia thật giống như cái đầu gộ, thập phần cổ chấp. Giải thích năn nỉ cả một tiếng, cuối cùng Chử Đại Hùng cũng nhịn được không xông vào. Tên thuộc hạ theo đến đây liền nói: - Đại nhân! Sao không viết rõ ràng sự tình, nhờ bảo vệ cửa đưa vào! - Đúng vậy! Hầu gia không tiếp khách, ta viết thư cho Hầu gia cũng được mà! Chử Đại Hùng như ở trong mộng mới tinh, sau đó xu mặt, một bàn tay vô trên mặt tên thuộc hạ: - Sao chuyện như thế, ngươi cũng không sớm nói cho ta biết? Thuộc hạ hối hận đứt ruột nứt gan, trong lòng mắng to: “Ta! Không ngờ như thế ta còn có lỗi, không thưởng cũng không sao, còn ra tay đánh ta... Nếu biết kết quả thế này, đánh chết lão tử cũng không nói cho ngươi biết!” Đánh thuộc hạ một tát cho hả giận, Chử Đại Hùng liền không để ý tới nữa, tìm tới bút và lụa trắng viết rõ chuyện đã xảy ra. Hắn cũng không lo lắng vấn đề ám sát Giang Tinh Thần, chuyện đó rõ ràng là đối phương tìm viện cớ, hắn sợ hãi chính là, vạn nhất từ trong miệng con trai hắn lộ ra chuyện bọn họ lừa bán bình dân... lúc đó thì phiền toái lớn rồi! Hơn nữa, bọn hắn bây giờ cũng không có cách nào đi cứu người! Trước không nói Đường lão gia tử ở đó, cho dù không ở đó, bọn họ cũng không dám. Giống như trước đó Lão gia tử phân tích, chỉ cần Chử thiếu gia được cứu đi, càng xác định tội danh ám sát... Đến lúc đó người thứ nhất bị xui xẻo chính là Chử Đại Hùng hắn. Vội vội vàng vàng viết thư, lần nữa tìm tới bảo vệ cửa. Chử Đại Hùng đã chuẩn bị sẵn, nếu tên bảo vệ cửa này còn không chuyển thư, hắn sẽ lập tức xông vào. Nhưng may mà, lần này bảo vệ cửa cũng không có cự tuyệt, câm thư chạy vào Hầu phủ. “Cuối cùng cũng đưa vào được rồi!” Chử Đại Hùng nhẹ thở ra, Nam Giang Hầu ra mặt, Đường lão gia tử hắn là phải nể tình! Ngay lúc hắn mới vừa hơi ổn định một chút, bông Đường lão gia tử xuất hiện, đi thẳng tới cửa Hầu phủ, đưa tay đấy nhẹ mở ra, nghênh ngang đi vào. Một người giữ cửa khác đứng ngay cửa lại như kẻ ngốc, không hỏi một tiếng. Chử Đại Hùng sững sờ nhìn một màn này, một hồi lâu mới tinh thần lại, tức giận đến vung tay múa chân: - Tại sao không ngăn cản lão, vì cái gì vậy... Phía sau Hầu phủ, Nam Giang Hầu đọc xong thư của Chử Đại Hùng, không khỏi hít vào một hơi lạnh, chửi ầm lên: - Con trai hắn là óc heo sao, Giang Tinh Thần cũng dám đánh... Chán sống rồi ư! “Bốp!” Vỗ mạnh lụa trắng trên bàn. Nam Giang Hầu lớn tiếng ra lệnh: - Mau dẫn Chử Đại Hùng vào cho ta! - Hà tiểu tử, không phải người đóng cửa từ chối tiếp khách sao, đây là muốn mang người nào vào vậy! Không phải ta đã nói người bị bệnh phải nghỉ ngơi rồi sao! Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng Lão gia tử. “Ách! Lão già này lại tới rồi!” Nam Giang Hầu cơ mặt giật giật, không cần hỏi cũng biết, Lão gia tử không phải nhanh chóng ra tay chế ngự bảo vệ cửa, thì chính là len lén leo tường vào. “Lão bất tử, đột nhập vào nhà người khác, sao lão còn không biết xấu hổ la lối như vậy!” Tuy rằng trong lòng mắng to, nhưng Nam Giang Hầu cũng hết sức bất đắc dĩ. Lão già này là không đáng tin cậy và thích gây náo động nổi danh khắp Đế quốc. - Lão gia tử, ngài thế nào tới rồi! Còn làm phiền ngài đến khám bệnh cho ta một chuyến! Nam Giang Hầu rất nhanh đổi bộ dáng, sắc mặt trắng bệch, hô hấp dồn dập, trên trán cũng đổ mồ hôi, nhịp tim bắt đầu tăng tốc độ, nói chuyện có vẻ hữu khí vô lực. "Két!” Cửa phòng mở ra, Lão gia tử đi vào, dường như không có nghe ý châm chọc trong giọng nói của Nam Giang Hầu, cau mày nói: - Vừa rồi nghe người nói trung khí mười phần, còn tưởng rằng người đã khỏi bệnh, không nghĩ tới vẫn là bộ dáng này! Nam Giang Hầu cảm giác bị vạch trần, sắc mặt có chút lúng túng, cổ nhếch miệng lộ ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, giải thích: - Vừa rồi thuộc hạ báo lại, nói là có phát sinh hiểu lầm với Giang Tinh Thần, ta liền nóng nảy, thở vội, cho nên... Nói tới đây, Nam Giang Hầu chuyển đề tài, hỏi: - Lão gia tử, không có làm thương tổn đến Giang Tinh Thần chứ? Để ta bảo Chử Đại Hùng... Lão gia tử phất tay cắt ngang lời Nam Giang Hầu: - Thế nào không bị thương, một cước kia đá quá độc ác. Giang Tinh Thần lại không có tu vi, hiện tại ngũ tạng bị hao tổn, đều có chút lệch vị trí! Đặc biệt là dạ dày, tổn thương còn lợi hại hơn, ăn cơm đều phí sức! - Hả! Nam Giang Hầu không thể tin nhìn Lão gia tử, thầm mắng trong lòng: “Lão già kia, ngươi đúng là nói dối cũng không chớp mắt! Quả thật vô sỉ đến nhà! Rõ ràng cái rắm gì đều không có, ngươi lại còn nói thành sắp chết, còn dám _ nói là chuyện nghiêm trọng!” - Ta hiện tại cũng chỉ dùng được vật giúp hắn kéo dài, bảo đảm hẳn mấy ngày không chết, phải chờ Thanh Vân và Hoàng Thạch tới, ba người chúng ta liên thủ chữa trị cho hắn, có lẽ có thể cứu được hắn! Lão gia tử vừa nói, vừa lắc đầu như chuyện quá khó. - Ai da! Nam Giang Hậu thiếu chút nữa một đầu ngã từ trên ghế xuống đất, lão bất tử kia đúng là dám bịa chuyện a! - Được rồi! Không nói chuyện này nữa! Lần này ta tới là xem bệnh cho ngươi... Ta nói tiểu tử ngươi cũng quá khách sáo đi, trước có bệnh cũng không nói cho ta biết, ta chính là một đại y sư đấy! Lão gia tử nói dứt lời, cũng không để Nam Giang Hầu có cơ hội lên tiếng, liền đặt mông ngồi bên cạnh hắn, năm cánh tay hắn, ngón tay đặt lên mạch môn. Nam Giang Hầu muốn cự tuyệt, nhưng nhất thời lại không tìm được lý do nào, chỉ có thể tiếp tục giả bệnh, sau đó giả ý cảm tạ. - À... Bệnh này của ngươi không nặng lắm, chỉ là nội hỏa quá lớn, phỏng chừng bình thường phí tâm nhiều lắm! Ta cấp cho ngươi một thang thuốc! Lão gia tử vừa nói, vừa cầm bút lên xoạt xoạt viết ra từng loại thuốc, sau đó gọi người làm tới, bảo hắn đi hốt thuốc. Nam Giang Hầu tuy rằng trong lòng niệm thầm vô số lần, để Lão gia tử cút đi, nhưng không thể không gượng cười vui. Mà làm hắn càng buồn bực là, làm xong hết thảy, Lão gia tử cũng không chịu đi, ngồi lì ở đó nói chuyện huyền thuyên, nhưng cũng chỉ nói chuyện trên trời dưới đất, không đề cập chuyện gì khác. Không bao lâu sau, người làm hốt xong thuốc trở về, Lão gia tử một tay đoạt lấy, nói: - Ta một mực không đi, chính là muốn tự mình sắc thuốc cho ngươi. Sau khi uống, bảo đảm ngươi thuốc vào bệnh trư! Lão gia tử nói một câu, rồi trong ánh mắt nghi hoặc của Nam Giang Hầu, bảo người làm dẫn lão đi tới phòng bếp. Ngay lúc ra cửa phòng, khóe miệng Lão gia tử nhếch lên một vẻ cười âm hiểm: “Để ta cho tiểu tử ngươi kéo dài, hôm nay không xả chết người không thôi!