Chương 7
Sáng hôm sau mọi thứ có vẻ sáng sủa hơn một chút. Trời vẫn tối, tro bụi vẫn tiếp tục rơi nhưng ít nhất chúng tôi đã có thể đi lại quanh nhà mà không va phải đồ đạc.
Chú Joe và tôi kéo cái lò nướng bằng khí propan từ sân sau vào trong bếp. Trước khi ra khỏi nhà, chúng tôi không quên dùng khăn ấm buộc quanh miệng và mũi giống như mấy tên trộm trong truyện tranh để ngăn không cho bụi bay vào họng và phổi. Cái lò nướng bị lún sâu dưới lớp tro bụi ướt dày 45cm. Trong lúc tôi lau mặt trên của lò nướng, chú Joe hì hục tìm cách kéo nó lên khỏi vũng bùn tro. Kể cả khi hai chú cháu cùng hợp sức nhấc lên, chân lò nước vẫn không hề nhúc nhích. Cuối cùng chú Joe đành bì bõm lội vào gara tìm xẻng. Tôi đào, chú Joe đẩy suốt hơn 10 phút mới nhấc được cái lò nướng lên.
Điều thần kỳ là nó vẫn hoạt động. Mặc dù biết rõ là khói lò nướng sẽ không tốt cho trần phòng bếp nhưng chú Joe và chú Darren chẳng hề bận tâm. Dù gì nhà của họ cũng đã đang hỏng sẵn rồi. Sáng nay tôi phát hiện ra nước chảy tong tỏng trên tường phòng khách mà tôi đoán là từ mấy cái lỗ trên trần nhà khi đường ống nước sập.
Thực đơn bữa trưa hôm nay của chúng tôi là món thịt bò bít tết. Sau một ngày rưỡi chỉ ăn sa-lát từ sáng đến tối thì đây không khác gì bữa tiệc thịnh soạn đối với chúng tôi. Chú Joe bảo tôi cứ ăn thỏa thích bởi vì nếu không thịt bò cũng sẽ hỏng hết. Vì thế tôi đã ăn tận ba suất.
Ăn no nê xong tôi ra phòng khách đánh một giấc ngon lành tới tận chiều, trước khi bị tiếng đập cửa rầm rầm còn át cả tiếng sấm trên trời làm cho giật mình tỉnh giấc.
Tôi đứng bật dậy, quay sang nhìn chú Darren trong lúc chú Joe đi ra mở cửa. Đột nhiên tôi cảm thấy có gì đó bất an. Ai lại đi ra ngoài dưới trời tro bụi thế này? Và tại sao? Những người đó tiếp tục đập thình thình vào cửa, và giờ không chỉ bằng tay không mà còn dùng cả vật gì đó để đập. Cứ đà này tôi không chắc là cánh cái cửa có thể trụ được lâu. Tôi rất muốn trốn ra sau phòng khách hoặc trốn lên gác để không phải đối mặt với những gì đang diễn ra đằng sau cánh cửa kia, nhưng thay vào đó tôi chỉ lùi ra đằng sau và đứng nhìn chú Joe từ xa.
“Đừng mở cửa!” Chú Darren nói. Và tôi bắt đầu hưởng ứng.
“Tại sao không?” Chú Joe hỏi. “Nhỡ là hàng xóm nhà mình thì sao. Giờ là lúc chúng ta cần phải đoàn kết lại và giúp đỡ nhau.”
“Làm sao anh biết chắc được. Hàng xóm gì mà như muốn phá cửa nhà người ta thế.” Chú Darren bước tới nhập hội với tôi trong phòng khách.
“Nếu họ không đập cửa mạnh thế có khi chúng ta cũng chẳng nghe thấy gì. Ngoài trời sấm to thế cơ mà.” Chú Joe ghé mắt dòm qua lỗ cửa nhìn ra ngoài. “Tối quá. Chẳng nhìn thấy gì.” Chú mở chốt cửa và vặn tay nắm.
Cánh cửa bị xô mạnh từ bên ngoài bật mở tung, làm chú Joe loạng choạng tí ngã. Ba gã đàn ông không nói không rằng xông thẳng vào nhà, toàn thân phủ kín tro bụi nên tôi cũng chẳng nhìn ra tóc và da họ màu gì. Gã đi đầu tay cầm gậy bóng chày, mặt đằng đằng sát khí. Tôi nấp vội ra sau ghế, hy vọng không ai để ý đến mình. Tim tôi đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Tôi đã nghĩ đến chuyện bỏ chạy, nhưng như thế sẽ phải chạy xuyên qua phòng khách và tất cả bọn họ sẽ nhìn thấy tôi.
Trên tay gã thứ hai là một sợi xích dài, còn gã thứ ba cầm một cái có lẽ là cờ lê lực. Gã Gậy Bóng Chày sấn sổ lao về phía chú Joe, huơ vũ khí lên dọa. “Đồ đạc để đâu? Có gì mang ra hết đây, lão già!”
Chú Joe giơ hai tay lên, lòng bàn tay hướng về phía trước. Làm sao chú vẫn có thể giữ bình tĩnh trong hoàn cảnh này thực sự nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi. Cả người tôi rung lên bần bật vì sợ, mặc dù đã ra sức nhắc nhở bản thân: Bình tĩnh! Hơi thở của tôi càng lúc càng gấp, và tôi hiểu việc đầu tiên mình cần làm bây giờ là điều hòa lại nhịp thở. Hít vào thật nhanh hai lần bằng mũi và thở ra thật nhanh hai lần bằng miệng, và tôi đã cảm thấy khá hơn. Chú Darren quay lưng chạy vào phòng ngủ chính.
“Bắt lão già kia lại!” Gã Gậy Bóng Chày ra lệnh.
Gã Dây Xích lao về phía chú Darren theo sau là gã Cờ Lê. Bọn chúng chạy vụt qua chỗ tôi đang nấp. Toàn thân tôi như đóng băng, không biết phải làm gì tiếp theo. Gã Dây Xích chạy qua, tay vung vẩy sợi dây xích gần đến nỗi có thể nghe thấy tiếng leng keng của các mắt xích chạm vào nhau.
Trong một cơn bốc đồng, tôi xoạc chân quét một vòng trên đất và đá trúng vào ống đồng của gã Cờ Lê, làm hắn ngã bổ chửng ra đất, cờ lê lăn lông lốc trên sàn gỗ. Hắn rú ầm lên, lồm cồm bò dậy tìm vũ khí.
Tôi biết mình cần phải bồi thêm cho kẻ đột nhập vài cú đá nữa, nhưng thay vào đó tôi chỉ đứng im nhìn. Trước giờ tôi có đánh nhau bao giờ đâu, nhất là từ sau khi học võ, nếu có chăng cũng chỉ là mấy trận cãi vã trẻ con ở trường. Chứ không phải tình huống căng thẳng như thế này.
Gã Cờ Lê đứng dậy, hằm hằm nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống. Nếu tôi không hành động nhanh, chắc chắn tôi sẽ bị ăn cả cái cờ lê kia vào đầu. Ngay lập tức, tôi bước tới, xoay người tặng cho hắn một cú đá tạt ngang bằng lòng bàn chân vào chính giữa một bên cổ. Mục đích của cú đá này là làm cho đối thủ choáng váng, bằng cách ngăn không cho máu lưu thông qua động mạch cảnh, món đòn tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ phải sử dụng ngoài đời. Và nó quả thực rất hiệu quả. Chiếc cờ lê rơi xuống, và kế theo đó là thân hình đồ sộ của gã côn đồ cũng đổ sập xuống sàn.
Tôi thở hổn hền, đứng run rẩy mất vài giây, trước khi định thần quay đầu tim chú Darren, người đã mất hút đằng sau phía cửa phòng ngủ cùng với gã Dây Xích.
Tôi liếc về phía chú Joe đúng lúc gã Gậy Bóng Chày vung gậy bổ xuống đầu chú, nhưng tôi ở quá xa để có thể giúp chú. Cũng may là chú Joe nhanh chân kịp né sang một bên nên thay vì ăn gậy, chú chỉ bị đập mặt vào khuỷu tay của tên kia. Nhưng cú va chạm ấy cũng đủ để hạ gục chú. Tôi gầm lên và lao về phía hắn.
Hắn vung gậy lên nhắm thẳng vào tôi mà tấn công. Theo bản năng, tôi cúi mình né đòn, hai tay co lại ở tư thế phòng thủ, giống như trong các bài tập đánh tôi thường tập ở lớp. Tôi nhẩm tính trong đầu thật nhanh xem bước tiếp theo phải làm gì. Nếu hắn vung gậy đập xuống, tôi có thể né sang một bên rồi chớp thời cơ chộp lấy cổ tay hắn và dùng đòn khóa tay.
Đột nhiên tôi nghe thấy tiếng pháo M80 nổ tạch tạch sau lưng. Kế đó là tiếng vật gì đó rơi leng keng xuống sàn nhà, giống như khi tiếng đá rơi xuống cốc thủy tinh. Gã Gậy Bóng Chày từ từ hạ vũ khí xuống và lùi ra phía cửa, làm tôi không nén nổi tò mò cũng quay đầu nhìn ra sau.
Chú Darren đang lừ lừ đi vào phòng khách, trên tay là khẩu súng ngắn mà tôi đoán là đã nạp đầy đạn. Gã Dây Xích nằm bất động bên cạnh sô pha; máu trên đầu túa ra thấm đẫm tấm thảm trải sàn. Mùi thuốc súng lẫn với mùi máu tanh và mùi lưu huỳnh trong không khí làm tôi suýt nôn.
Ngay khi vừa nhìn thấy chú Joe nằm bất động trên sàn, chú Darren gầm lên như một con thú hoang đầy phẫn nộ. Gã Gậy Bóng Chày quay đầu định bỏ chạy nhưng chân chưa kịp bước qua cửa thì đã bị chú Darren bắn cho hai phát vào sau gáy và đổ sụp xuống sàn. Máu bắn tung tóe lên tường và cửa ra vào, như thể có ai đó vừa ném một quả bóng bay đựng đầy máu lên đó.
Gã Cờ Lê rên rỉ, lồm cồm bò dậy. Chú Darren lại gầm lên.
Tôi hét “Chú Darren, còn hắn…”
“Đượcccc!” Chú Darren dí súng vào thái dương gã Cờ lê và bóp cò. Mùi máu tanh xốc thẳng lên mũi khiến tôi choáng váng gần như ngã khuỵu.
Chú Joe rên lên thành tiếng và từ từ lật người lại. Hai mắt chú Darren giật giật, chuyển từ cái xác này đến cái xác kia trên sàn, cả khuôn mặt như biến dạng vì cơn giận dữ.
Tôi lao vội ra phía cửa trước.